-
Chương 146-150
Chương 146: Đào ba thước đất
Thanh âm này, rất đáng sợ!
Hắn không lộ ra quá nhiều sự tức giận, nhưng trên người hắn mỗi một tấc hô hấp đều lạnh lẽo hạ xuống, trở nên vô cùng đáng sợ. Lạnh lẽo lại khát máu, giống như vừa mới từ trong địa ngục đi ra.
Đỗ Như Quân nhịn không được run rẩy.
"Chính...... Chính là lúc đó chị ta mới vừa ra nước ngoài, chúng tôi cũng không biết chị ta dùng cách gì chỉ trong một đêm liền kiếm được năm trăm vạn đưa cho chúng tôi. Nhưng khi đó rõ ràng chị ta còn mang theo hai đứa nhỏ..."
Răng rắc!
Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong, hắn vốn đối với những thứ này là không có phản ứng gì, nhưng lúc này đột nhiên giống như bị kim đâm!
Sau khi một cỗ chán ghét và thống hận xuất hiện trong lòng hắn. Hắn giận đến mức đem tay vịn của cái ghế bên cạnh bẻ ngay tại chỗ!
“A......”
Đỗ Như Quân nhất thời bị dọa thét một tiếng chói tai, ôm lấy đầu mình ngồi xổm trên mặt đất.
Thật đáng sợ.
Lưu Bội cũng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Nhanh chóng nhào tới chắn trước mặt chồng. Bà muốn khuyên nhủ người đàn ông trẻ tuổi này một chút, lại phát hiện hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
Kim chủ?
Năm trăm vạn?̣ (bằng 5 triệu nha ạ, có lúc dịch không đồng nhất đơn vị, mong mn bỏ qua)
Tốt, tốt lắm, hắn còn tưởng rằng cô thanh cao thế nào, ngay cả một triệu cũng không lấy ra được, cuối cùng chỉ có thể đi làm bệnh viện sau đó ứng trước nửa năm tiền lương.
Thì ra, những thứ này đều là lừa gạt hắn đúng không?
Trên thực tế, cô đã có một người đàn ông khác trong danh sách, đã sớm đem chính mình bán đi phải không?
Cho dù khi đó bên cạnh còn mang theo bên mình hai con nhỏ đang gào khóc đòi ăn.
Ôn Hủ Hủ, cô rốt cuộc rẻ mạc đến mức nào?
Hắn đã hoàn toàn phát điên!
Tất cả những gì nhìn thấy là một cỗ sát ý cực kỳ đáng sợ bùng phát từ đôi mắt đỏ tươi của hắn. Giây tiếp theo, hắn buông năm ngón tay trên cổ Đỗ Hoa Sanh ra xoay người rời đi.
“Tư Tước, cậu định đi đâu? Cậu không nên xúc động, Như Quân con bé chỉ qua là đang nói hươu nói vượn......”
Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn hắn lại.
Thế nhưng, tốc độ của hắn rất nhanh, bà vừa mới tới cửa liền nhìn thấy hắn đã chui vào trong xe. Sau đó "Ô --" một tiếng, chiếc xe liền lao vút như mũi tên, biến mất.
Lưu Bội: "......”
Đỗ Như Quân cũng nhìn thấy, cô ta cũng đứng lên vui sướng khi người cô ta ghét đang gặp họa: "Mẹ, mẹ gọi hắn làm gì? Đó đều là Ôn Hủ Hủ tự chuốc lấy, loại người như cô ta đáng lẽ phải bị dạy dỗ từ lâu rồi."
Lưu Bội nghe được lập tức trở tay lại tát một bạt tai!
“Mẹ nói cho con biết, cho dù là phụ nữ trong thiên hạ chết hết. Hoắc Tư Tước cũng tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn con một cái đâu!"
Không ai ngờ, Lưu Bội lại nói ra những lời như vậy với con gái mình.
Đỗ Như Quân sợ ngây người!
Cô ta giống như là bị người ta giẫm trúng chỗ đau. Chỉ trong một giây ngắn ngủn, khuôn mặt kia trắng đến không còn một giọt máu.
“Mẹ đang nói gì vậy? Lưu Bội, mẹ im miệng lại cho con!”
Cô ta lớn tiếng thét chói tai, trên mặt thẹn quá hóa giận, liền hận không thể lập tức bịt miệng mẹ mình lại!
Đúng vậy, đó là bí mật của cô ta.
Cô ta đã giấu gần hai mươi năm, một bí mật mà cô ta nghĩ rằng không ai biết!!
Nhưng không ngờ hôm nay mẹ cô ta lại cho nổ tung... -
Lần biến mất hoàn mỹ của Ôn Hủ Hủ khỏi thành phố A, đúng là nhờ vào một người.
Tất nhiên, người này không phải là kim chủ gì của cô, càng không có loại quan hệ khó coi như Đỗ Như Quân nói.
Giữa cô và người này, chỉ là hợp tác qua lại mà thôi.
"Nancy, không ngờ lần này em lại chủ động liên lạc anh, thế nào? Em trên máy bay vui vẻ chứ?"
Trực thăng vừa đáp xuống lãnh thổ Anh quốc, một người đàn ông cao lớn anh tuấn tóc vàng mắt xanh đi tới. Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, lập tức nhiệt tình mở rộng hai tay.
Ôn Hủ Hủ cười cười, không cự tuyệt ôm anh ta.
“Vô cùng vui vẻ, Raymond lần này thật sự cảm ơn anh.”
“Được phục vụ Nancy, đó là vinh hạnh của anh. Nhưng anh bạn nhỏ này từ khi nào lại có thêm một người nữa vậy?”
Anh bỗng nhiên nhìn về phía mấy đứa nhỏ đứng sau Ôn Hủ Hủ.
Hoắc Dận từ sau khi lên trực thăng đã không nói gì, nhìn thấy cảnh này lập tức nhíu mày càng sâu.
Cậu bé không thích người này, vô cùng không thích!
“Không phải, chú Raymond, đây là anh trai của con, Nhược Nhược lại có thêm một anh trai.”
Lúc này, Nhược Nhược bỗng nhiên mở miệng. Nghe chú Raymond hỏi là anh Hoắc Dận, lập tức, cô bé vừa cắn đùi gà rán thơm ngào ngạt, vừa ngọt ngào giới thiệu cho chú.
Raymond đã bị câu nói này của cô bé hoàn toàn đánh gục.
Lúc trước ở Clear anh biết hai đứa nhỏ Nhược Nhược và Mặc Bảo. Khi anh đi qua tìm Ôn Hủ Hủ, có gặp qua bọn nhỏ và khi ấy anh có mang theo quà.
Nghe cô bé nói có thêm một anh trai mới, Raymond đi tới: "A, thật sao? Nhược Nhược còn có một người anh trai?"
Nhược Nhược gật đầu: "Đúng vậy, ba đã nuôi anh ấy. Chúng con là sinh ba.”
Raymond: "......”
Ba?
Anh bế cô bé trước mặt lên, quay đầu nhìn về phía Ôn Hủ Hủ: "Nancy, trước đây không phải em nói hắn đã chết sao?"
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.
“...... Bị lừa, cái kia. Chuyện này tạm thời không nói nữa, mấy đứa nhỏ tối hôm qua đều không có ngủ ngon, cũng không có ăn cái gì, chúng ta tới khách sạn trước đi.”
Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, không muốn thảo luận chuyện này nữa.
Chương 147: Mẹ, mẹ sẽ không tha thứ cho ba sao?
Khi Raymond nghe được, lập tức rất sảng khoái đồng ý. Nhưng anh không đồng ý việc cô ở khách sạn.
"Đương nhiên, nhưng em tới chỗ của anh làm sao anh có thể để mẹ con em ở khách sạn? Đương nhiên là phải ở tại trang viên của anh rồi. Đi thôi, anh dẫn mọi người đi tới đó."
Sau đó người đàn ông tóc vàng mắt xanh này, một tay ôm Tiểu Nhược Nhược một tay còn thay Ôn Hủ Hủ kéo một cái vali, trực tiếp đi đến chỗ đỗ xe.
Hoắc Dận luôn có vẻ không hứng thú lắm.
Mặc Bảo thấy vậy liền chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai: "Chú Raymond chỉ là người bạn làm ăn với mẹ. Anh yên tâm, mẹ sẽ không làm gì chú ấy đâu.”
“Thật sao?”
Hoắc Dận nghe được, lúc này mới rầu rĩ quay đầu nhìn em trai một cái.
Mặc Bảo lập tức cam đoan: "Là thật, chú Raymond là quý tộc nơi này. Chú ấy mặc dù chưa kết hôn, nhưng gia tộc của chú sẽ không cho phép chú cưới một người phụ nữ bình thường, hơn nữa mẹ còn vướng víu mang theo chúng ta."
Cậu bé còn tự làm tổn thương mình khi tự nhận mình vướng víu.
Nghe vậy, Hoắc Dận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, nghĩ tới tình cảnh hiện tại Hoắc Dận lại có chút ủ rũ: “Vậy ba phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mẹ thật sự không thích ba sao?"
“Đừng nhắc ba với em nữa! Thật đấy, Hoắc Dận, em không phải nói xấu ba, em và mẹ đã cho ba rất nhiều cơ hội nhưng anh xem ba đã làm gì? Anh xem mẹ đã bị bắt nạt thành ra như thế nào?"
Mặc Bảo vừa nói đến đây, nắm đấm nhỏ lại nắm chặt, ngay cả hốc mắt nhỏ cũng có chút đỏ lên.
Đúng vậy, sau khi xảy ra sự việc ngày hôm qua. Ôn Hủ Hủ trước mặt mọi người cư xử rất bình tĩnh.
Nhưng không ai ngờ rằng, cô từ viện dưỡng lão đi ra, cô nhanh chóng cho xe phóng nhanh đi. Còn nữa, cô còn phải dừng lại nửa đường để nôn.
Không ai biết cả.
Ngoại trừ Mặc bảo, cậu bé luôn có thói quen đặt máy theo dõi cho mẹ!
Cậu không biết tại sao mẹ lại nôn? Nhưng cậu rõ ràng nghe được thanh âm thống khổ của cô, dữ dội đến mức như thể cô sắp đem toàn bộ lồng ngực phun ra.
Cho đến cuối cùng, cô đau khổ đến mức bắt đầu khóc trong xe, tiếng nức nở bi thương tê tâm liệt phế phát ra.
Mặc Bảo không bao giờ quên.
Hoắc Dận không nói nữa.
Cậu cúi đầu, ngón tay nho nhỏ nắm lấy Transformers, đốt ngón tay đều trắng bệch, nhưng không nói lời nào.
Mặc Bảo thấy thế, cũng không biết nên nói cái gì chỉ có thể lôi kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai cùng nhau đuổi theo mẹ.
Sau 20 phút -
Khi bốn mẹ con nhìn thấy xe chậm chậm tiến vào một khu vực trồng đầy ngô đồng kiểu Pháp xanh ngắt hai bên đường. Không bao lâu, một một khu vườn có lâu đài xa hoa kiểu châu u xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Chú Raymond, đây là nhà chú à?"
Nhược Nhược là một cô bé ngọt ngào, sau khi nhìn thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, cô bé lập tức hào hứng hỏi.
Raymond gật đầu: "Đúng vậy, thích không? Nhược Nhược.”
“Con rất thích nó, nó lớn và đẹp hơn nhà của ba.” Cô bé một lần nữa lại nhắc tới ba, hơn nữa còn so nơi này với vịnh Thiển Thủy, lớn hơn đẹp hơn.
Hoắc Dận đang đứng ở phía sau nghe thấy nhịn không được.
“Không phải, nhà anh lớn hơn, đẹp hơn!”
Cậu bé không giỏi biểu đạt, ủy khuất tới cực điểm cũng chỉ có thể nghẹn nói ra mấy chữ này.
Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới nhận ra tâm tình của con trai lớn, lập tức xoay người nói: "Dận Dận, đừng nóng giận. Em gái không hiểu chuyện. Không sai, nhà của con là lớn nhất.”
Cô đưa tay ra an ủi đứa nhỏ không biết bắt đầu căng thẳng từ lúc nào.
Nhược Nhược cũng đi tới, đôi mắt to của cô bé chớp chớp nhìn anh trai Dận Dận, lộ ra vẻ áy náy.
“Anh Dận Dận, anh giận sao? Nhược Nhược sai rồi, Nhược Nhược sau này sẽ không bao giờ nói như vậy nữa. Anh Dận Dận, anh đừng giận nữa được không?"
“……”
Chỉ một câu nói như vậy, cho dù trong lòng Hoắc Dận có ủy khuất lớn hơn nữa cũng chỉ có thể cúi đầu nuốt cay đắng và trong.
Tâm trạng cậu có sự thay đổi lớn như vậy, thật ra cũng không thể trách cậu được.
Cậu chưa từng rời khỏi Hoắc Tư Tước, đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa, mẹ vừa ra ngoài liền tìm người đàn ông khác. Vậy sau này, có phải mẹ thật sự sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa hay không?
Đứa nhỏ lòng đau như dao cắt.
Ôn Hủ Hủ phát hiện ra tâm trạng của đứa nhỏ vì thế chờ sau khi mẹ con bốn người bọn họ đến sơn trang này, cô sẽ tìm một cơ hội, đem đứa nhỏ một mình đến một gian phòng.
“Dận Dận, có phải con hối hận vì đã đi cùng mẹ không?”
“Không có!”
Ngay khi điều này được nói ra, đứa nhỏ ngay lập tức phủ nhận điều đó một cách kiên quyết.
Đúng vậy, cậu không hối hận vì lần này mẹ không bỏ rơi cậu.
Ôn Hủ Hủ nghe được câu trả lời này của con trai cũng yên tâm.
“Con yên tâm, mẹ chỉ ở lại một thời gian ngắn, chờ bạn của mẹ sắp xếp xong việc, mẹ sẽ đưa các con về Clear.”
“Thật sao?”
Cậu nhóc với hàng mi đẫm lệ cuối cùng cũng mở mắt khi nghe câu này.
Chương 148: Bị giết
“Đương nhiên là thật.”
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống trước mặt con trai, đem đôi tay nhỏ bé vừa mới rửa qua có chút lạnh nâng lên đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Lúc này tâm tình Hoắc Dận mới tốt hơn một chút.
Nhưng thật ra cậu còn muốn hỏi, có phải sau này mẹ sẽ không gặp lại ba nữa hay không? Cũng sẽ không mang bọn con về nước?
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn không hỏi thêm câu nào nữa.
Bởi cậu biết, lần này ba phạm sai lầm quá lớn. Em trai nói, sau khi mẹ gặp ông nội, đã tự tát mình một tát.
Sai lầm như vậy, ai còn có thể dễ dàng tha thứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận lại bị một tầng bi thương bao phủ...
——
Đêm đó, vì Ôn Hủ Hủ đến, cho nên Raymond cố ý tổ chức tiệc tối để nghênh đón mẹ con cô.
Hết sức long trọng.
“Em dẫn theo bọn nhỏ tới đây, đã là phiền toái rất lớn cho anh rồi. Anh sao có thể còn vì em mà tốn kém như vậy?"
Ôn Hủ Hủ vô cùng băn khoăn, vội vàng bảo người đàn ông này không cần tốn kém như vậy.
Nhưng Raymond chỉ cười cười.
“Nancy, em xứng đáng với tất cả những gì anh làm cho em. Buổi tiệc đã là gì? Sau này anh còn muốn cho em nhiều hơn nữa.”
Người đàn ông này thực sự rất thẳng thắn!
Ôn Hủ Hủ đỏ mặt chỉ có thể không nói gì.
Thay xong lễ phục Raymond tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, cô lại trang điểm tinh xảo, lúc này mới đi theo anh đến hội trường bữa tiệc.
“Trời ạ, đây là ai vậy? Đẹp quá!”
"Đúng vậy, rất có khí chất, cô gái phương Đông này là bạn gái mới của bá tước sao?"
“……”
Thời khắc Ôn Hủ Hủ vừa xuất hiện, trong hội trường bữa tiệc của biệt thự bùng lên một trận kinh ngạc, tất cả những vị khách đến dự tiệc đều ngừng bàn tán và nhìn cô.
Ngũ quan của Ôn Hủ Hủ, quả thật rất đẹp.
Cô mặc một bộ váy dài màu trắng cao cấp, làm tôn lên dáng người cao và thanh tú của cô ấy, mái tóc dài được nhà tạo mẫu tóc cẩn thận búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xinh đẹp như một con thiên nga. khuôn mặt khiến tim người ta ngừng đập.
Người phụ nữ này, thật sự rất đẹp.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn những người này đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt họ như lửa đốt...
“Chào mọi người, tôi tên là Nancy, là bạn của anh Raymond.”
“Nancy? Cô chính là Nancy!”
“Trời ạ!”
Không ngờ sau khi cô giới thiệu danh tính bản thân, những người này lại vô cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn cô liền trở nên càng thêm hưng phấn mà lại kích động.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Đây là......?
Ôn Hủ Hủ nhìn về phía người đàn ông cao lớn tóc vàng mắt xanh bên cạnh, lộ ra một tia nghi hoặc.
Raymond liền đắc ý nở nụ cười: "Em xem, bạn của anh đều biết em. Danh tiếng của em bọn họ đều đã nghe đến. Nancy xinh đẹp của anh."
Câu cuối cùng, anh ta không hề che giấu sự đắc ý và tự hào trong mắt.
Ôn Hủ Hủ nhất thời đỏ mặt.
——
Tấm ảnh Hoắc Tư Tước nhận được, vừa vặn chính là hình ảnh này.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy trước đây chưa bao giờ nở rộ trước mặt hắn. Trong ảnh chụp, cô trông giống như một công chúa tinh linh rơi xuống phàm trần. Cô có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, thanh lịch và cao quý. Lúc này, chim nhỏ nép vào người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ!
Chương 149: Hoắc tổng, vợ và con trai của ngài bị người đàn ông khác tiếp nhận rồi
“Tổng giám đốc, là bọn tiểu thiếu gia!”
Lâm Tử Dương cũng nhìn thấy, nhất thời ở trong xe vô cùng kích động.
Ôn Hủ Hủ, lần này đúng là để cho hắn đổi mới nhận thức. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, một người phụ nữ có thể mạnh mẽ như vậy.
Không nói một lời, cô đã mang mấy đứa trẻ đi dưới con mắt của vị vua đế chế kinh doanh trẻ tuổi nhất châu Á, xong còn có thể làm cho hắn tìm không thấy bất kỳ tung tích nào.
Nếu không phải con em họ ngu xuẩn kia báo tin, chỉ sợ bây giờ bọn họ còn chưa tìm được người của cô.
Tuy nhiên, người cung cấp thông tin này cũng khiến Hoắc Tư Tước phải bội phục cô một lần nữa!
Bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, người đứng sau lưng trợ giúp cô lại là một gia tộc quyền quý tiếng tăm lừng lẫy của nước Anh.
Thật tuyệt vời, người phụ nữ này.
“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi vào sao?”
Lâm Tử Dương nhìn trong gương chiếu hậu thấy vị BOSS ngồi sau lưng, sắc mặt đã băng lãnh như tuyết đến mức muốn giết người, da đầu anh có chút tê dại hỏi.
Với một hình ảnh như vậy, thật khó để hắn không giết ai đó.
Con trai, vợ, đều ở trong nhà người đàn ông khác, lúc này còn đang trình diễn một hồi hình ảnh tương thân tương ái.
Lâm Tử Dương không đành lòng nhìn thẳng!
“Chờ ở đây cho tôi!”
“Hả?”
Lâm Tử Dương chỉ kịp "À" lên một tiếng, hắn đã đi xuống. "Phanh" cửa xe bị đóng lại, đảo mắt nhìn bên ngoài liền không có bóng dáng của hắn.
Mẹ ơi, sát khí thật lớn!
Xong rồi, anh có nên gọi thêm mấy vệ sĩ tới đây hay không? Nếu lát nữa đánh nhau thì sao? Đây chính là sơn trang Raymond, tổng giám đốc chỉ có một mình phải làm sao?
——
Trong sơn trang.
Ôn Hủ Hủ đang ở bữa tiệc cùng Raymond và những người bạn của anh ta thoải mái trò chuyện.
Vẻ ngoài lộng lẫy vừa rồi của cô khiến nhiều người hiểu lầm cô là bạn gái của Raymond. Giờ cô phải giải thích cho họ hiểu mối quan hệ giữa họ.
“Cô Nancy, hai người thật sự không phải bạn trai bạn gái?”
“Không phải.”
Ôn Hủ Hủ bưng chén rượu vội vàng lễ phép mà mỉm cười giải thích.
Nhưng Raymond đột nhiên đi tới: “Tại sao không? Nancy, trong lòng anh vẫn luôn thích em, em có thể cho anh một cơ hội không?"
Anh bỗng nhiên thổ lộ với cô trước mặt mọi người.
Ôn Hủ Hủ bị dọa.
“Raymond, anh...... Anh đang nói cái gì? Anh biết rõ em.....”
"Không sao, Nancy, anh không ngại thân phận của em. Anh cũng có thể coi con của em như con của mình, cho chúng tình thương tốt nhất của một người ba."
Anh bỗng nhiên buông ly rượu xuống, ở trước mặt cô quỳ xuống. Trong tay không biết lúc nào, đã lấy ra một chiếc nhẫn kim cương cực đại!
Người này, thật sự là điên rồi!
Chương 150: Cô bị người đàn ông cường hôn
Hội trường bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tất cả tầm mắt, đều tập trung vào hai người này, bao gồm ba đứa nhỏ đang ăn điểm tâm bên này.
"Nhìn kìa, mẹ của chúng ta mới hấp dẫn làm sao!"
Mặc Bảo sau khi nhìn thấy cảnh này, vô cùng tự hào. Cậu vừa giơ ngón tay cái lên cho mẹ, vừa hăng hái thưởng thức hình ảnh này.
Đôi mắt cong cong kia, trong bóng tối sáng lên giống như những vì sao.
Nhược Nhược cũng vậy, cô là fan trung thành của mẹ, vẻ mặt lúc này cũng không cần hình dung.
Chỉ có Hoắc Dận sau khi nhìn thấy, tâm tình càng thêm khổ sở.
“Ba ơi, mẹ sắp chạy rồi.”
“Mẹ con chạy không thoát đâu!”
Đột nhiên, bên cạnh dường như có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoắc Dận ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, một đôi bàn tay to quen thuộc đã ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu, sau đó ôm lấy cậu đi tới.
Ba?
Thật sự là ba?!
Hoắc Dận kinh ngạc cứng lưỡi nhìn người ôm mình, thật lâu thật lâu, cậu cũng không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Hoắc Tư Tước thấy cậu như vậy, liền xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: "Sao vậy? Sợ choáng váng? Không nhận ra ba?”
Hoắc Dận: "......”
Chỉ một câu như vậy, cái mũi nhỏ nhắn của cậu chua xót, chợt, nước mắt to như hạt đậu từ trong cặp mắt xinh đẹp kia lăn xuống. Cậu liền chui vào trong lòng ba.
“Ba...... Ba, con nghĩ...... con nghĩ ba sẽ không tới, ba...... con...... con rất nhớ ba......”
Hai cánh tay nhỏ của cậu dùng sức ôm lấy cổ ba. Giờ khắc này, người đàn ông nhỏ vẫn luôn rất kiên cường, rốt cục cũng ôm ba khóc đến nước mũi chảy cả ra.
Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa bé.
Hơn nữa, cậu chưa từng rời khỏi ba. Năm năm này, cậu đều là một tay hắn nuôi lớn.
Hoắc Tư Tước cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Dận khóc thương tâm như vậy, trong lòng một trận đau đớn. Vốn muốn mắng con sói nhỏ một trận vì vào thời khắc mấu chốt lại bỏ rơi ba.
Lập tức, cái gì cũng không nói ra được.
“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải ba tới rồi sao?”
“Ừm……”
Cậu bé đáp lại bằng một tiếng khóc nghẹn ngào trong lồng ngực, và tâm trạng của cậu cũng dịu đi một chút.
Nhưng lúc này, trong hội trường của bữa tiệc mọi người đều tập trung vào Ôn Hủ Hủ cùng Raymond.
Đương nhiên, Ôn Hủ Hủ không ngờ rằng đối tác này sẽ đột nhiên thổ lộ tình yêu của mình với cô ở nơi công cộng. Vì vậy tâm trí cô lúc này rất sốc và khó có thể tin.
"Nancy."
“……”
"Em có muốn?"
Raymond kiên nhẫn hỏi một câu.
Thoáng chốc, tất cả mọi người trong hội trường bữa tiệc đều hùa theo, bọn họ reo hò ầm ĩ, để Ôn Hủ Hủ đồng ý lời thổ lộ của người đàn ông này, hơn nữa còn nhắc nhở cô đây là may mắn mà bao nhiêu phụ nữ bên ngoài đều không có được.
Vậy Raymond là ai?
Đó là con trai của một quý tộc nổi tiếng ở nơi họ. Gia đình họ từng là thành viên của hoàng tộc, chỉ sau khi gia đình sa sút, họ mới trở thành quý tộc bình thường.
Tuy nhiên, ngay cả một quý tộc bình thường cũng là một người có quyền lực trong thành phố này. Một người như vậy làm sao có thể cho phép một người phụ nữ bình thường làm bạn gái của mình?
Điều đó tuyệt đối sẽ không cho phép.
Cho nên, lúc này bọn họ thật sự cảm thấy Ôn Hủ Hủ vô cùng may mắn.
Thế nhưng, để cho bọn họ thất vọng chính là cô gái phương Đông này lại cự tuyệt.
“Raymond, anh đừng làm loạn nữa. Chúng ta chỉ là đối tác hợp tác. Em chưa từng nghĩ đến quan hệ của chúng ta theo cách đó.”
“Vậy bây giờ nghĩ đến, không sao cả."
Người đàn ông anh tuấn tóc vàng mắt xanh này, tại một khắc Ôn Hủ Hủ xoay người muốn đi bỗng nhiên anh ta đứng lên liền ôm lấy eo của cô. Dáng người Ôn Hủ Hủ nhỏ nhắn xinh xắn lập tức bị anh ta kéo vào trong ngực.
“Raymond, anh......”
Ôn Hủ Hủ có chút tức giận.
Nhưng người đàn ông ngoại quốc cao lớn, đột nhiên giống như biến thành một người khác, anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt xanh biếc kia cực nóng giống như một nắm lửa đang cháy.
“Nancy, anh không có nói đùa. Nếu như em đồng ý, anh có thể lập tức đem sơn trang này tặng cho em.”
Nói xong, anh muốn hôn cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức giãy dụa kịch liệt.
Thanh âm này, rất đáng sợ!
Hắn không lộ ra quá nhiều sự tức giận, nhưng trên người hắn mỗi một tấc hô hấp đều lạnh lẽo hạ xuống, trở nên vô cùng đáng sợ. Lạnh lẽo lại khát máu, giống như vừa mới từ trong địa ngục đi ra.
Đỗ Như Quân nhịn không được run rẩy.
"Chính...... Chính là lúc đó chị ta mới vừa ra nước ngoài, chúng tôi cũng không biết chị ta dùng cách gì chỉ trong một đêm liền kiếm được năm trăm vạn đưa cho chúng tôi. Nhưng khi đó rõ ràng chị ta còn mang theo hai đứa nhỏ..."
Răng rắc!
Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong, hắn vốn đối với những thứ này là không có phản ứng gì, nhưng lúc này đột nhiên giống như bị kim đâm!
Sau khi một cỗ chán ghét và thống hận xuất hiện trong lòng hắn. Hắn giận đến mức đem tay vịn của cái ghế bên cạnh bẻ ngay tại chỗ!
“A......”
Đỗ Như Quân nhất thời bị dọa thét một tiếng chói tai, ôm lấy đầu mình ngồi xổm trên mặt đất.
Thật đáng sợ.
Lưu Bội cũng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
Nhanh chóng nhào tới chắn trước mặt chồng. Bà muốn khuyên nhủ người đàn ông trẻ tuổi này một chút, lại phát hiện hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
Kim chủ?
Năm trăm vạn?̣ (bằng 5 triệu nha ạ, có lúc dịch không đồng nhất đơn vị, mong mn bỏ qua)
Tốt, tốt lắm, hắn còn tưởng rằng cô thanh cao thế nào, ngay cả một triệu cũng không lấy ra được, cuối cùng chỉ có thể đi làm bệnh viện sau đó ứng trước nửa năm tiền lương.
Thì ra, những thứ này đều là lừa gạt hắn đúng không?
Trên thực tế, cô đã có một người đàn ông khác trong danh sách, đã sớm đem chính mình bán đi phải không?
Cho dù khi đó bên cạnh còn mang theo bên mình hai con nhỏ đang gào khóc đòi ăn.
Ôn Hủ Hủ, cô rốt cuộc rẻ mạc đến mức nào?
Hắn đã hoàn toàn phát điên!
Tất cả những gì nhìn thấy là một cỗ sát ý cực kỳ đáng sợ bùng phát từ đôi mắt đỏ tươi của hắn. Giây tiếp theo, hắn buông năm ngón tay trên cổ Đỗ Hoa Sanh ra xoay người rời đi.
“Tư Tước, cậu định đi đâu? Cậu không nên xúc động, Như Quân con bé chỉ qua là đang nói hươu nói vượn......”
Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn hắn lại.
Thế nhưng, tốc độ của hắn rất nhanh, bà vừa mới tới cửa liền nhìn thấy hắn đã chui vào trong xe. Sau đó "Ô --" một tiếng, chiếc xe liền lao vút như mũi tên, biến mất.
Lưu Bội: "......”
Đỗ Như Quân cũng nhìn thấy, cô ta cũng đứng lên vui sướng khi người cô ta ghét đang gặp họa: "Mẹ, mẹ gọi hắn làm gì? Đó đều là Ôn Hủ Hủ tự chuốc lấy, loại người như cô ta đáng lẽ phải bị dạy dỗ từ lâu rồi."
Lưu Bội nghe được lập tức trở tay lại tát một bạt tai!
“Mẹ nói cho con biết, cho dù là phụ nữ trong thiên hạ chết hết. Hoắc Tư Tước cũng tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn con một cái đâu!"
Không ai ngờ, Lưu Bội lại nói ra những lời như vậy với con gái mình.
Đỗ Như Quân sợ ngây người!
Cô ta giống như là bị người ta giẫm trúng chỗ đau. Chỉ trong một giây ngắn ngủn, khuôn mặt kia trắng đến không còn một giọt máu.
“Mẹ đang nói gì vậy? Lưu Bội, mẹ im miệng lại cho con!”
Cô ta lớn tiếng thét chói tai, trên mặt thẹn quá hóa giận, liền hận không thể lập tức bịt miệng mẹ mình lại!
Đúng vậy, đó là bí mật của cô ta.
Cô ta đã giấu gần hai mươi năm, một bí mật mà cô ta nghĩ rằng không ai biết!!
Nhưng không ngờ hôm nay mẹ cô ta lại cho nổ tung... -
Lần biến mất hoàn mỹ của Ôn Hủ Hủ khỏi thành phố A, đúng là nhờ vào một người.
Tất nhiên, người này không phải là kim chủ gì của cô, càng không có loại quan hệ khó coi như Đỗ Như Quân nói.
Giữa cô và người này, chỉ là hợp tác qua lại mà thôi.
"Nancy, không ngờ lần này em lại chủ động liên lạc anh, thế nào? Em trên máy bay vui vẻ chứ?"
Trực thăng vừa đáp xuống lãnh thổ Anh quốc, một người đàn ông cao lớn anh tuấn tóc vàng mắt xanh đi tới. Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, lập tức nhiệt tình mở rộng hai tay.
Ôn Hủ Hủ cười cười, không cự tuyệt ôm anh ta.
“Vô cùng vui vẻ, Raymond lần này thật sự cảm ơn anh.”
“Được phục vụ Nancy, đó là vinh hạnh của anh. Nhưng anh bạn nhỏ này từ khi nào lại có thêm một người nữa vậy?”
Anh bỗng nhiên nhìn về phía mấy đứa nhỏ đứng sau Ôn Hủ Hủ.
Hoắc Dận từ sau khi lên trực thăng đã không nói gì, nhìn thấy cảnh này lập tức nhíu mày càng sâu.
Cậu bé không thích người này, vô cùng không thích!
“Không phải, chú Raymond, đây là anh trai của con, Nhược Nhược lại có thêm một anh trai.”
Lúc này, Nhược Nhược bỗng nhiên mở miệng. Nghe chú Raymond hỏi là anh Hoắc Dận, lập tức, cô bé vừa cắn đùi gà rán thơm ngào ngạt, vừa ngọt ngào giới thiệu cho chú.
Raymond đã bị câu nói này của cô bé hoàn toàn đánh gục.
Lúc trước ở Clear anh biết hai đứa nhỏ Nhược Nhược và Mặc Bảo. Khi anh đi qua tìm Ôn Hủ Hủ, có gặp qua bọn nhỏ và khi ấy anh có mang theo quà.
Nghe cô bé nói có thêm một anh trai mới, Raymond đi tới: "A, thật sao? Nhược Nhược còn có một người anh trai?"
Nhược Nhược gật đầu: "Đúng vậy, ba đã nuôi anh ấy. Chúng con là sinh ba.”
Raymond: "......”
Ba?
Anh bế cô bé trước mặt lên, quay đầu nhìn về phía Ôn Hủ Hủ: "Nancy, trước đây không phải em nói hắn đã chết sao?"
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.
“...... Bị lừa, cái kia. Chuyện này tạm thời không nói nữa, mấy đứa nhỏ tối hôm qua đều không có ngủ ngon, cũng không có ăn cái gì, chúng ta tới khách sạn trước đi.”
Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, không muốn thảo luận chuyện này nữa.
Chương 147: Mẹ, mẹ sẽ không tha thứ cho ba sao?
Khi Raymond nghe được, lập tức rất sảng khoái đồng ý. Nhưng anh không đồng ý việc cô ở khách sạn.
"Đương nhiên, nhưng em tới chỗ của anh làm sao anh có thể để mẹ con em ở khách sạn? Đương nhiên là phải ở tại trang viên của anh rồi. Đi thôi, anh dẫn mọi người đi tới đó."
Sau đó người đàn ông tóc vàng mắt xanh này, một tay ôm Tiểu Nhược Nhược một tay còn thay Ôn Hủ Hủ kéo một cái vali, trực tiếp đi đến chỗ đỗ xe.
Hoắc Dận luôn có vẻ không hứng thú lắm.
Mặc Bảo thấy vậy liền chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai: "Chú Raymond chỉ là người bạn làm ăn với mẹ. Anh yên tâm, mẹ sẽ không làm gì chú ấy đâu.”
“Thật sao?”
Hoắc Dận nghe được, lúc này mới rầu rĩ quay đầu nhìn em trai một cái.
Mặc Bảo lập tức cam đoan: "Là thật, chú Raymond là quý tộc nơi này. Chú ấy mặc dù chưa kết hôn, nhưng gia tộc của chú sẽ không cho phép chú cưới một người phụ nữ bình thường, hơn nữa mẹ còn vướng víu mang theo chúng ta."
Cậu bé còn tự làm tổn thương mình khi tự nhận mình vướng víu.
Nghe vậy, Hoắc Dận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, nghĩ tới tình cảnh hiện tại Hoắc Dận lại có chút ủ rũ: “Vậy ba phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mẹ thật sự không thích ba sao?"
“Đừng nhắc ba với em nữa! Thật đấy, Hoắc Dận, em không phải nói xấu ba, em và mẹ đã cho ba rất nhiều cơ hội nhưng anh xem ba đã làm gì? Anh xem mẹ đã bị bắt nạt thành ra như thế nào?"
Mặc Bảo vừa nói đến đây, nắm đấm nhỏ lại nắm chặt, ngay cả hốc mắt nhỏ cũng có chút đỏ lên.
Đúng vậy, sau khi xảy ra sự việc ngày hôm qua. Ôn Hủ Hủ trước mặt mọi người cư xử rất bình tĩnh.
Nhưng không ai ngờ rằng, cô từ viện dưỡng lão đi ra, cô nhanh chóng cho xe phóng nhanh đi. Còn nữa, cô còn phải dừng lại nửa đường để nôn.
Không ai biết cả.
Ngoại trừ Mặc bảo, cậu bé luôn có thói quen đặt máy theo dõi cho mẹ!
Cậu không biết tại sao mẹ lại nôn? Nhưng cậu rõ ràng nghe được thanh âm thống khổ của cô, dữ dội đến mức như thể cô sắp đem toàn bộ lồng ngực phun ra.
Cho đến cuối cùng, cô đau khổ đến mức bắt đầu khóc trong xe, tiếng nức nở bi thương tê tâm liệt phế phát ra.
Mặc Bảo không bao giờ quên.
Hoắc Dận không nói nữa.
Cậu cúi đầu, ngón tay nho nhỏ nắm lấy Transformers, đốt ngón tay đều trắng bệch, nhưng không nói lời nào.
Mặc Bảo thấy thế, cũng không biết nên nói cái gì chỉ có thể lôi kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai cùng nhau đuổi theo mẹ.
Sau 20 phút -
Khi bốn mẹ con nhìn thấy xe chậm chậm tiến vào một khu vực trồng đầy ngô đồng kiểu Pháp xanh ngắt hai bên đường. Không bao lâu, một một khu vườn có lâu đài xa hoa kiểu châu u xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Chú Raymond, đây là nhà chú à?"
Nhược Nhược là một cô bé ngọt ngào, sau khi nhìn thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, cô bé lập tức hào hứng hỏi.
Raymond gật đầu: "Đúng vậy, thích không? Nhược Nhược.”
“Con rất thích nó, nó lớn và đẹp hơn nhà của ba.” Cô bé một lần nữa lại nhắc tới ba, hơn nữa còn so nơi này với vịnh Thiển Thủy, lớn hơn đẹp hơn.
Hoắc Dận đang đứng ở phía sau nghe thấy nhịn không được.
“Không phải, nhà anh lớn hơn, đẹp hơn!”
Cậu bé không giỏi biểu đạt, ủy khuất tới cực điểm cũng chỉ có thể nghẹn nói ra mấy chữ này.
Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới nhận ra tâm tình của con trai lớn, lập tức xoay người nói: "Dận Dận, đừng nóng giận. Em gái không hiểu chuyện. Không sai, nhà của con là lớn nhất.”
Cô đưa tay ra an ủi đứa nhỏ không biết bắt đầu căng thẳng từ lúc nào.
Nhược Nhược cũng đi tới, đôi mắt to của cô bé chớp chớp nhìn anh trai Dận Dận, lộ ra vẻ áy náy.
“Anh Dận Dận, anh giận sao? Nhược Nhược sai rồi, Nhược Nhược sau này sẽ không bao giờ nói như vậy nữa. Anh Dận Dận, anh đừng giận nữa được không?"
“……”
Chỉ một câu nói như vậy, cho dù trong lòng Hoắc Dận có ủy khuất lớn hơn nữa cũng chỉ có thể cúi đầu nuốt cay đắng và trong.
Tâm trạng cậu có sự thay đổi lớn như vậy, thật ra cũng không thể trách cậu được.
Cậu chưa từng rời khỏi Hoắc Tư Tước, đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa, mẹ vừa ra ngoài liền tìm người đàn ông khác. Vậy sau này, có phải mẹ thật sự sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa hay không?
Đứa nhỏ lòng đau như dao cắt.
Ôn Hủ Hủ phát hiện ra tâm trạng của đứa nhỏ vì thế chờ sau khi mẹ con bốn người bọn họ đến sơn trang này, cô sẽ tìm một cơ hội, đem đứa nhỏ một mình đến một gian phòng.
“Dận Dận, có phải con hối hận vì đã đi cùng mẹ không?”
“Không có!”
Ngay khi điều này được nói ra, đứa nhỏ ngay lập tức phủ nhận điều đó một cách kiên quyết.
Đúng vậy, cậu không hối hận vì lần này mẹ không bỏ rơi cậu.
Ôn Hủ Hủ nghe được câu trả lời này của con trai cũng yên tâm.
“Con yên tâm, mẹ chỉ ở lại một thời gian ngắn, chờ bạn của mẹ sắp xếp xong việc, mẹ sẽ đưa các con về Clear.”
“Thật sao?”
Cậu nhóc với hàng mi đẫm lệ cuối cùng cũng mở mắt khi nghe câu này.
Chương 148: Bị giết
“Đương nhiên là thật.”
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống trước mặt con trai, đem đôi tay nhỏ bé vừa mới rửa qua có chút lạnh nâng lên đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Lúc này tâm tình Hoắc Dận mới tốt hơn một chút.
Nhưng thật ra cậu còn muốn hỏi, có phải sau này mẹ sẽ không gặp lại ba nữa hay không? Cũng sẽ không mang bọn con về nước?
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn không hỏi thêm câu nào nữa.
Bởi cậu biết, lần này ba phạm sai lầm quá lớn. Em trai nói, sau khi mẹ gặp ông nội, đã tự tát mình một tát.
Sai lầm như vậy, ai còn có thể dễ dàng tha thứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận lại bị một tầng bi thương bao phủ...
——
Đêm đó, vì Ôn Hủ Hủ đến, cho nên Raymond cố ý tổ chức tiệc tối để nghênh đón mẹ con cô.
Hết sức long trọng.
“Em dẫn theo bọn nhỏ tới đây, đã là phiền toái rất lớn cho anh rồi. Anh sao có thể còn vì em mà tốn kém như vậy?"
Ôn Hủ Hủ vô cùng băn khoăn, vội vàng bảo người đàn ông này không cần tốn kém như vậy.
Nhưng Raymond chỉ cười cười.
“Nancy, em xứng đáng với tất cả những gì anh làm cho em. Buổi tiệc đã là gì? Sau này anh còn muốn cho em nhiều hơn nữa.”
Người đàn ông này thực sự rất thẳng thắn!
Ôn Hủ Hủ đỏ mặt chỉ có thể không nói gì.
Thay xong lễ phục Raymond tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, cô lại trang điểm tinh xảo, lúc này mới đi theo anh đến hội trường bữa tiệc.
“Trời ạ, đây là ai vậy? Đẹp quá!”
"Đúng vậy, rất có khí chất, cô gái phương Đông này là bạn gái mới của bá tước sao?"
“……”
Thời khắc Ôn Hủ Hủ vừa xuất hiện, trong hội trường bữa tiệc của biệt thự bùng lên một trận kinh ngạc, tất cả những vị khách đến dự tiệc đều ngừng bàn tán và nhìn cô.
Ngũ quan của Ôn Hủ Hủ, quả thật rất đẹp.
Cô mặc một bộ váy dài màu trắng cao cấp, làm tôn lên dáng người cao và thanh tú của cô ấy, mái tóc dài được nhà tạo mẫu tóc cẩn thận búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xinh đẹp như một con thiên nga. khuôn mặt khiến tim người ta ngừng đập.
Người phụ nữ này, thật sự rất đẹp.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn những người này đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt họ như lửa đốt...
“Chào mọi người, tôi tên là Nancy, là bạn của anh Raymond.”
“Nancy? Cô chính là Nancy!”
“Trời ạ!”
Không ngờ sau khi cô giới thiệu danh tính bản thân, những người này lại vô cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn cô liền trở nên càng thêm hưng phấn mà lại kích động.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Đây là......?
Ôn Hủ Hủ nhìn về phía người đàn ông cao lớn tóc vàng mắt xanh bên cạnh, lộ ra một tia nghi hoặc.
Raymond liền đắc ý nở nụ cười: "Em xem, bạn của anh đều biết em. Danh tiếng của em bọn họ đều đã nghe đến. Nancy xinh đẹp của anh."
Câu cuối cùng, anh ta không hề che giấu sự đắc ý và tự hào trong mắt.
Ôn Hủ Hủ nhất thời đỏ mặt.
——
Tấm ảnh Hoắc Tư Tước nhận được, vừa vặn chính là hình ảnh này.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy trước đây chưa bao giờ nở rộ trước mặt hắn. Trong ảnh chụp, cô trông giống như một công chúa tinh linh rơi xuống phàm trần. Cô có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, thanh lịch và cao quý. Lúc này, chim nhỏ nép vào người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ!
Chương 149: Hoắc tổng, vợ và con trai của ngài bị người đàn ông khác tiếp nhận rồi
“Tổng giám đốc, là bọn tiểu thiếu gia!”
Lâm Tử Dương cũng nhìn thấy, nhất thời ở trong xe vô cùng kích động.
Ôn Hủ Hủ, lần này đúng là để cho hắn đổi mới nhận thức. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, một người phụ nữ có thể mạnh mẽ như vậy.
Không nói một lời, cô đã mang mấy đứa trẻ đi dưới con mắt của vị vua đế chế kinh doanh trẻ tuổi nhất châu Á, xong còn có thể làm cho hắn tìm không thấy bất kỳ tung tích nào.
Nếu không phải con em họ ngu xuẩn kia báo tin, chỉ sợ bây giờ bọn họ còn chưa tìm được người của cô.
Tuy nhiên, người cung cấp thông tin này cũng khiến Hoắc Tư Tước phải bội phục cô một lần nữa!
Bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, người đứng sau lưng trợ giúp cô lại là một gia tộc quyền quý tiếng tăm lừng lẫy của nước Anh.
Thật tuyệt vời, người phụ nữ này.
“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi vào sao?”
Lâm Tử Dương nhìn trong gương chiếu hậu thấy vị BOSS ngồi sau lưng, sắc mặt đã băng lãnh như tuyết đến mức muốn giết người, da đầu anh có chút tê dại hỏi.
Với một hình ảnh như vậy, thật khó để hắn không giết ai đó.
Con trai, vợ, đều ở trong nhà người đàn ông khác, lúc này còn đang trình diễn một hồi hình ảnh tương thân tương ái.
Lâm Tử Dương không đành lòng nhìn thẳng!
“Chờ ở đây cho tôi!”
“Hả?”
Lâm Tử Dương chỉ kịp "À" lên một tiếng, hắn đã đi xuống. "Phanh" cửa xe bị đóng lại, đảo mắt nhìn bên ngoài liền không có bóng dáng của hắn.
Mẹ ơi, sát khí thật lớn!
Xong rồi, anh có nên gọi thêm mấy vệ sĩ tới đây hay không? Nếu lát nữa đánh nhau thì sao? Đây chính là sơn trang Raymond, tổng giám đốc chỉ có một mình phải làm sao?
——
Trong sơn trang.
Ôn Hủ Hủ đang ở bữa tiệc cùng Raymond và những người bạn của anh ta thoải mái trò chuyện.
Vẻ ngoài lộng lẫy vừa rồi của cô khiến nhiều người hiểu lầm cô là bạn gái của Raymond. Giờ cô phải giải thích cho họ hiểu mối quan hệ giữa họ.
“Cô Nancy, hai người thật sự không phải bạn trai bạn gái?”
“Không phải.”
Ôn Hủ Hủ bưng chén rượu vội vàng lễ phép mà mỉm cười giải thích.
Nhưng Raymond đột nhiên đi tới: “Tại sao không? Nancy, trong lòng anh vẫn luôn thích em, em có thể cho anh một cơ hội không?"
Anh bỗng nhiên thổ lộ với cô trước mặt mọi người.
Ôn Hủ Hủ bị dọa.
“Raymond, anh...... Anh đang nói cái gì? Anh biết rõ em.....”
"Không sao, Nancy, anh không ngại thân phận của em. Anh cũng có thể coi con của em như con của mình, cho chúng tình thương tốt nhất của một người ba."
Anh bỗng nhiên buông ly rượu xuống, ở trước mặt cô quỳ xuống. Trong tay không biết lúc nào, đã lấy ra một chiếc nhẫn kim cương cực đại!
Người này, thật sự là điên rồi!
Chương 150: Cô bị người đàn ông cường hôn
Hội trường bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tất cả tầm mắt, đều tập trung vào hai người này, bao gồm ba đứa nhỏ đang ăn điểm tâm bên này.
"Nhìn kìa, mẹ của chúng ta mới hấp dẫn làm sao!"
Mặc Bảo sau khi nhìn thấy cảnh này, vô cùng tự hào. Cậu vừa giơ ngón tay cái lên cho mẹ, vừa hăng hái thưởng thức hình ảnh này.
Đôi mắt cong cong kia, trong bóng tối sáng lên giống như những vì sao.
Nhược Nhược cũng vậy, cô là fan trung thành của mẹ, vẻ mặt lúc này cũng không cần hình dung.
Chỉ có Hoắc Dận sau khi nhìn thấy, tâm tình càng thêm khổ sở.
“Ba ơi, mẹ sắp chạy rồi.”
“Mẹ con chạy không thoát đâu!”
Đột nhiên, bên cạnh dường như có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoắc Dận ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, một đôi bàn tay to quen thuộc đã ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu, sau đó ôm lấy cậu đi tới.
Ba?
Thật sự là ba?!
Hoắc Dận kinh ngạc cứng lưỡi nhìn người ôm mình, thật lâu thật lâu, cậu cũng không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Hoắc Tư Tước thấy cậu như vậy, liền xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: "Sao vậy? Sợ choáng váng? Không nhận ra ba?”
Hoắc Dận: "......”
Chỉ một câu như vậy, cái mũi nhỏ nhắn của cậu chua xót, chợt, nước mắt to như hạt đậu từ trong cặp mắt xinh đẹp kia lăn xuống. Cậu liền chui vào trong lòng ba.
“Ba...... Ba, con nghĩ...... con nghĩ ba sẽ không tới, ba...... con...... con rất nhớ ba......”
Hai cánh tay nhỏ của cậu dùng sức ôm lấy cổ ba. Giờ khắc này, người đàn ông nhỏ vẫn luôn rất kiên cường, rốt cục cũng ôm ba khóc đến nước mũi chảy cả ra.
Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa bé.
Hơn nữa, cậu chưa từng rời khỏi ba. Năm năm này, cậu đều là một tay hắn nuôi lớn.
Hoắc Tư Tước cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Dận khóc thương tâm như vậy, trong lòng một trận đau đớn. Vốn muốn mắng con sói nhỏ một trận vì vào thời khắc mấu chốt lại bỏ rơi ba.
Lập tức, cái gì cũng không nói ra được.
“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải ba tới rồi sao?”
“Ừm……”
Cậu bé đáp lại bằng một tiếng khóc nghẹn ngào trong lồng ngực, và tâm trạng của cậu cũng dịu đi một chút.
Nhưng lúc này, trong hội trường của bữa tiệc mọi người đều tập trung vào Ôn Hủ Hủ cùng Raymond.
Đương nhiên, Ôn Hủ Hủ không ngờ rằng đối tác này sẽ đột nhiên thổ lộ tình yêu của mình với cô ở nơi công cộng. Vì vậy tâm trí cô lúc này rất sốc và khó có thể tin.
"Nancy."
“……”
"Em có muốn?"
Raymond kiên nhẫn hỏi một câu.
Thoáng chốc, tất cả mọi người trong hội trường bữa tiệc đều hùa theo, bọn họ reo hò ầm ĩ, để Ôn Hủ Hủ đồng ý lời thổ lộ của người đàn ông này, hơn nữa còn nhắc nhở cô đây là may mắn mà bao nhiêu phụ nữ bên ngoài đều không có được.
Vậy Raymond là ai?
Đó là con trai của một quý tộc nổi tiếng ở nơi họ. Gia đình họ từng là thành viên của hoàng tộc, chỉ sau khi gia đình sa sút, họ mới trở thành quý tộc bình thường.
Tuy nhiên, ngay cả một quý tộc bình thường cũng là một người có quyền lực trong thành phố này. Một người như vậy làm sao có thể cho phép một người phụ nữ bình thường làm bạn gái của mình?
Điều đó tuyệt đối sẽ không cho phép.
Cho nên, lúc này bọn họ thật sự cảm thấy Ôn Hủ Hủ vô cùng may mắn.
Thế nhưng, để cho bọn họ thất vọng chính là cô gái phương Đông này lại cự tuyệt.
“Raymond, anh đừng làm loạn nữa. Chúng ta chỉ là đối tác hợp tác. Em chưa từng nghĩ đến quan hệ của chúng ta theo cách đó.”
“Vậy bây giờ nghĩ đến, không sao cả."
Người đàn ông anh tuấn tóc vàng mắt xanh này, tại một khắc Ôn Hủ Hủ xoay người muốn đi bỗng nhiên anh ta đứng lên liền ôm lấy eo của cô. Dáng người Ôn Hủ Hủ nhỏ nhắn xinh xắn lập tức bị anh ta kéo vào trong ngực.
“Raymond, anh......”
Ôn Hủ Hủ có chút tức giận.
Nhưng người đàn ông ngoại quốc cao lớn, đột nhiên giống như biến thành một người khác, anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt xanh biếc kia cực nóng giống như một nắm lửa đang cháy.
“Nancy, anh không có nói đùa. Nếu như em đồng ý, anh có thể lập tức đem sơn trang này tặng cho em.”
Nói xong, anh muốn hôn cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức giãy dụa kịch liệt.