-
Chương 141-145
Chương 141: Con còn sống, vì sao không nói cho ba biết?
Ôn Hủ Hủ đã đến viện dưỡng lão.
Không biết cô y tá này có phải thường xuyên tới nơi này hay không? Dường như cô ta rất quen thuộc với nơi này. Vừa tới, cô ta đã đưa Ôn Hủ Hủ xuống xe. Trong viện dưỡng lão lớn như vậy nhưng cô ta lại đi thẳng tòa nhà ở trong cùng.
“Chủ nhiệm, chúng ta đến tòa nhà này trước đi.”
“Vì sao? Không cần đi xem những tòa nhà khác sao?”
Ôn Hủ Hủ nghi hoặc nhìn thoáng qua những tòa nhà phía trước, cô có chút không hiểu rõ lắm, vì sao lại bắt đầu từ tòa nhà phía trong cùng?
Sắc mặt nữ y tá có sự thay đổi, vội vàng giải thích: "Là như vậy chủ nhiệm, nhưng bệnh nhân ở trong tòa nhà này bệnh tình tương đối nghiêm trọng cho nên chúng ta cần quan tâm điều trị cho họ trước.”
“Được rồi.”
Nếu đã nói đến nước này, Ôn Hủ Hủ cũng không còn gì để nói, cô đành nhanh chóng đi theo cô ta đến tòa nhà này.
Nhưng sau khi tới đây, tòa nhà này thoạt nhìn có chút không giống với bên ngoài.
Nó sạch sẽ gọn gàng, thiết bị đều cao cấp hơn nhiều so với những tòa khác. Bên trong còn có một cô nhân viên đặc biệt xinh đẹp làm nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân.
Xem ra, nơi này quả thật có chút bất thường.
Ôn Hủ Hủ bắt đầu kiểm tra từ phòng bệnh thứ nhất.
“Y tá Thẩm, cô đang làm gì vậy?”
“A? Không...... Không có gì, tôi chỉ xem bệnh nhân ở phòng khác thôi.”
Cô y tá ở bên ngoài không ngừng nhìn xung quanh, nghe được Ôn Hủ Hủ ở bên trong gọi, hoang mang vội vàng chạy vào.
Ôn Hủ Hủ quét mắt nhìn cô ta một cái, lúc này mới không nói gì nữa.
Vì thế cả hai người tiếp tục làm việc.
Bận rộn hơn một giờ, cuối cùng cũng sắp kiểm tra xong bệnh nhân của tòa nhà này. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền bắt đầu sửa sang lại bệnh án, chuẩn bị đi tới các phòng khác.
Nhưng lúc này, y tá Thẩm không biết lại bị làm sao. Cô ta bỗng nhiên giống như biến thành một người khác.
Cúi đầu ủ rũ, cả người cô ta như bị đóng băng. Lúc hai người đi ra, cô ta còn đang không ngừng nhìn phía sau tòa nhà này.
Cô ta làm sao vậy?
Ôn Hủ Hủ nhịn không được nhìn về phía cô ta : "Y tá Thẩm, cô làm sao vậy?”
“Hả?”
Nghe vậy, y tá Thẩm mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì, tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Thì ra mệt mỏi?
Ôn Hủ Hủ lập tức cầm đồ trong tay cô ta: "Nếu mệt, vậy cô đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở đây là được rồi.”
“Được, chủ nhiệm, vất vả cho cô rồi.”
Sau đó, y tá Thẩm rời đi.
Y tá vừa đi, công việc còn lại toàn bộ dồn hết lên người Ôn Hủ Hủ. Cô cầm sổ bệnh án trong tay, còn có dụng cụ kiểm tra mang theo, bận rộn suốt một giờ mới kiểm tra xong hai phòng khác.
“Bác sĩ Nancy, vất vả rồi, tôi đi rót trà cho cô.”
Sau khi kiểm tra xong, nhân viên của viện dưỡng lão cũng đến. Thấy cô vất vả như vậy muốn rót cho cô ly nước.
Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện thời gian đã không còn sớm nên từ chối.
“Không cần, tôi còn phải về rồi, cám ơn ha.”
“Được, vậy bác sĩ Nancy đi thong thả.”
Nhân viên đưa mắt nhìn cô rời khỏi viện dưỡng lão.
Buổi chiều mùa đông, khắp nơi đều là một mảnh xám xịt, cũng không biết có phải do tuyết rơi hay không? Ôn Hủ Hủ vừa đi ra, liền cảm thấy lạnh thấu xương, làm cho người cô kịch liệt run rẩy.
“Hả? Xe đâu?”
Cô ngẩn người nhìn cánh cửa trống không một lúc.
Cũng chính là lúc này, một chiếc xe màu trắng chạy tới, khi đi tới cổng viện dưỡng lão thì "cạch" một tiếng dừng lại.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, cửa xe thình lình mở ra. Một ông lão tóc bạc phơ chống gậy từ cửa bước xuống. Khi ông lão vừa ngước mắt lên vừa vặn thấy Ôn Hủ Hủ đang đứng ở cửa.
Thời gian, thật sự tĩnh lặng.
Giờ khắc này, bất kể là Ôn Hủ Hủ hay là ông lão này, bọn họ đều giống như là bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn lẫn nhau, hoàn toàn đã quên phản ứng nên có.
Sao ông ấy lại tới đây?
Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Ôn Hủ Hủ giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung trong đầu, trong nháy mắt loạn thành một đống hỗn độn. Ngoại trừ hoảng loạn thì không còn gì khác.
Hoắc lão gia cũng vậy.
Thế nhưng, ông không phải hoảng mà là khiếp sợ khó có thể tin vào mắt mình.
Hoắc lão gia nhìn chằm chằm cô, hai mắt vẩn đục kia như sắp trừng ra khỏi hốc mắt. Ông không tin vào cái mình đang nhìn thấy, nhưng ông lại không khống chế được bàn tay chống gậy đã bắt đầu run rẩy.
“Hủ Hủ?”
“……”
Không một thanh âm đáp lại ông. Chỉ có duy nhất cô gái đứng ở cửa, trong ánh mắt càng ngày càng hoảng loạn, thậm chí cô cũng bắt đầu muốn chạy trốn.
Hoắc lão gia thấy vậy không kiềm chế được. Ông bất chất mình đang đi đứng khó khăn, chống gậy lảo đảo đuổi theo.
“Lão gia, người cẩn thận......”
“Mau đuổi theo, đó là con dâu của ta, các ngươi thấy không? Đó là con dâu của ta, mau đi giúp ta đưa về.”
Hoắc Lão gia kích động rống to, tiếng nức nở thậm chí cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Ôn Hủ Hủ ở trong cửa nghe được, bỗng nhiên cô không còn muốn trốn.
Đúng vậy, cô trốn cái gì vậy?
Chung quy là cô muốn gặp ông, cho ông một lời giải thích. Từ khi Hoắc Tư Tước biết cô còn sống, cô cũng đã trốn lâu như vậy, hắn cũng đã cho cô thời gian dài như vậy.
Cô còn có thể trốn tới khi nào đây?
Ôn Hủ Hủ ngừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía ông lão đang run rẩy đuổi theo cô.
Chương 142: Cô ngây thơ như vậy sao?
“Ba, con sai rồi!”
Ôn Hủ Hủ "Đông" một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoắc lão gia.
Ông lão lập tức dừng lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt già đục ngầu kia lập tức đỏ bừng.
"Đồ... đồ vô lương tâm, con thật sự còn sống sao? Con... vì sao... vì sao không nói cho ba biết? Con có biết mấy năm nay ba sống như thế nào không?”
Ông kích động đến độ cả người đều run rẩy. Ông lão đã hơn bảy mươi, giờ khắc này ngay trước mặt mọi người, hai hàng nước mắt cứ như vậy lăn xuống.
Những ngón tay của Ôn Hủ Hủ nắm chặt vào nhau, càng thêm trắng bệch.
Lo lắng Hoắc lão gia gặp chuyện không may, cô cẩn thận chú ý lời ông nói, còn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông: "Vâng vâng vâng, đều là lỗi của con. Ba, ba đừng tức giận. Ba muốn đánh muốn mắng cũng được, ngàn vạn lần đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe người.”
Sau đó cô thật sự ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt ông, vươn hai tay của mình ra.
Ông: "......”
Cứ như vậy trong nháy mắt, ông liền nhìn chằm chằm cô. Cổ họng như bị nghẹn nói không nên lời.
Đây là bộ dáng trước kia khi cô ở bên cạnh ông. Nếu cô phạm sai lầm gì sẽ thường xuyên quỳ gối trước mặt ông ngoan ngoãn lĩnh phạt.
Nhưng mà, trước kia ông còn có thể xuống tay.
Bây giờ, ông có thể sao?
Ông lão nhìn cô con dâu sống lại đang đứng trước mặt mình, trong lòng thật sự vừa đau vừa giận. Ngoại trừ nước mắt không ngừng lăn xuống, căn bản là không thể nói thêm bất cứ lời nào.
Mấy phút sau, cuối cùng người phía sau nhìn không nổi nữa, đỡ ông đến một gian phòng trong viện dưỡng lão ngồi.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy liền cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.
Trước khi gặp Hoắc lão gia, Ôn Hủ Hủ kỳ thật đã suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi gặp được nên nói gì, phải nói như thế nào mới không làm cho ông không tức giận?
Nhưng khi đó, cô cùng con trai của ông trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Cô nghĩ đến nhiều nhất chính là nói lời hay, nhận sai vân vân.
Cho tới bây giờ......
Có lẽ, cô chỉ có thể đem hai con khai ra.
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ.
Dù sao, cô cũng chuẩn bị nói cho con trai ông biết hắn còn có một đứa con gái.
“Nói đi, con trở về lúc nào? Còn nữa, mấy năm nay con rốt cuộc ở đâu? Đã sống như thế nào?”
Ông lão uống một ngụm trà, sau khi làm ấm người cuối cùng ông cũng mở miệng hỏi.
Ôn Hủ Hủ sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên: "Con... con đã sớm trở lại rồi, không phải ba đã biết rồi sao?”
“Làm sao ba biết được? Hiện tại nhìn thấy con, ba mới biết được con còn sống, ba càng không biết con đã trở về?”
Hoắc lão gia trừng mắt, có chút khó hiểu hỏi ngược lại một câu.
Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.
Ông lại không biết cô đã về?
Điều này sao có thể, Hoắc Tư Tước đưa cô về, không phải là vì tới gặp ông sao? Tại sao ông không biết cô còn sống?
Ôn Hủ Hủ muộn màng phát hiện có chút không đúng.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Hoắc lão gia đối với chuyện của cô lại hoàn toàn không biết một chút nào. Trong đầu của cô bỗng nhiên ong ong.
Đúng vậy, vừa rồi khi ông nhìn thấy cô không phải là biểu cảm không biết cô còn sống sao?
Lúc ấy ông còn nói, cô vẫn còn sống?
Cô vẫn còn sống......
Cho nên, từ đầu đến cuối việc cô còn sống, và cả việc cô bị đưa về. Hoắc Tư tước chưa từng nói cho Hoắc lão gia biết phải không?
Tại sao?
Sao hắn lại làm thế?
Trái tim cô càng lúc càng chùng xuống, đặc biệt là khi câu hỏi này hiện lên trong đầu cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang lạnh đi từng li từng tí.
“Hủ Hủ, con làm sao vậy? Nếu con không muốn nói, vậy cũng đừng nói.”
Hoắc lão gia thấy sắc mặt cô trở nên vô cùng kém, cả người cũng dường như đột nhiên mất đi sức lực. Ông cho rằng cô không muốn nói về những vấn đề ông hỏi nên xua tay bảo cô đừng nói nữa.
Nhưng Ôn Hủ Hủ, lại nhìn thẳng về phía ông.
“Ba, con được Tư Tước đưa về.”
“Cái gì? Tư Tước?”
"Vâng, anh ấy tìm thấy con ở Clear. Sau đó, anh ấy nói sẽ đưa con về gặp ba và nói với ba rằng con vẫn còn sống. Ba à, anh ấy không nói gì với ba sao?"
Câu cuối cùng kia, lời nói gần như mờ mịt của cô nghe qua, đều có chút giống như là u linh.
Hoắc lão gia ngạc nhiên!
Ông quả thật không biết, nhưng thoạt nhìn tình hình của cô giống như có điểm không đúng, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Ông cũng là người thông minh, ông nhanh chóng sửa lời: "Tư Tước có nói với ba, nhưng ba cho rằng nó đang nói đùa, ba..."
"Ba, ba chưa bao giờ biết nói dối, một khi nói dối khóe mắt sẽ theo bản năng nhìn sang bên trái, ngón tay nắm chặt. Ba, tại sao anh ấy không nói cho ba biết?"
“……”
Cuối cùng ông cũng chỉ biết im lặng.
Nếu đúng là như vậy, thì ông hiểu rồi.
Bởi vì, hiểu con không ai bằng ba. Con của ông làm như vậy, đơn giản là vì muốn trước khi ông biết đem hộ khẩu đã chết của cô khôi phục lại.
“Hủ Hủ, con đừng nghĩ nhiều như vậy. Mặc kệ nó làm gì, đều có ba ở đây, con không cần lo lắng.”
"Phun-"
Ai cũng không nghĩ tới, cô bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Chương 143: Hắn hỉ nộ thất thường như phụ nữ mãn kinh
“Ba, ba hiểu lầm rồi, con không phải ý đó. Chỉ là con cảm thấy có chút kinh ngạc, sao anh ấy không nói cho ba biết. Không sao, bây giờ chúng ta đã gặp nhau cũng giống như nhau cả thôi. Ba uống trà đi.”
Ôn Hủ Hủ mang theo nụ cười pha cho ông một chén trà, vừa pha xong đưa cho ông.
Giống như một người hoàn toàn không gây ra việc gì lớn.
Hoắc lão gia giật mình.
Cô không sao chứ?
Chẳng lẽ vừa rồi là ông nhìn lầm sao?
Ông muốn từ vẻ mặt của cô tìm ra manh mối.
Nhưng mà, với khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh đó, còn có bộ dáng thản nhiên pha trà cho ông, thật sự nhìn không ra có gì không đúng ở cô.
Như vậy, cũng tốt.
Hoắc lão gia cũng không cố chấp tìm tòi nghiên cứu nữa. Ông nhận chén trà kia, ngữ khí cũng trở nên hết sức thoải mái: "Được, vậy con nếu đã trở lại, chuẩn bị khi nào thì về nhà?"
Ông vẫn xem Hoắc gia là nhà của cô.
Ôn Hủ Hủ liền cúi đầu nhìn bình nước lượn lờ phía trước liền cười nói: "Hai ngày nữa đi, con còn muốn đưa cháu trai đến cho người.”
“Cháu trai?!" Hoắc lão gia nhất thời kích động:" Ý của con là......”
“Vâng, năm đó may mắn sống sót không chỉ có một mình con còn có một đứa con trai. Đứa nhỏ còn chưa gặp qua ông nội. Con nghĩ khi đứa nhỏ nhìn thấy ba nhất định sẽ rất vui.”
Ôn Hủ Hủ cười nhìn ông. Ngữ khí bình tĩnh giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Lại xuất hiện một đứa cháu trai, làm sao có thể là chuyện bình thường chứ?
Ông hoàn toàn bị sốc!
Hai tay Hoắc lão gia khẽ run, hốc mắt lại đỏ lên. Nhiều lần, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể nhìn thấy đôi môi run rẩy của ông.
Ông còn có một đứa cháu trai ......
Ôn Hủ Hủ cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông. Phải mất vài phút sau, cô thấy mình nên về liền đem chén trà trong tay thả xuống.
“Ba, nếu không có chuyện gì, con về trước đây.”
“Hả? Con về đâu vậy?”
“Bây giờ con đã tìm được việc ở bệnh viện, con cũng đang đi làm nên bây giờ phải về. Ba yên tâm, con nhất định sẽ sớm đưa con trai con đi gặp ba.”
Ôn Hủ Hủ đứng lên, lại một lần nữa cam đoan với ông.
Hoắc lão gia nghe được mới yên tâm.
Vì thế Ôn Hủ Hủ rời khỏi viện dưỡng lão.
Mười phút sau, ở tòa cao ốc Hoắc thị Lâm Tử Dương vẫn nôn nóng bất an chờ tin tức, cuối cũng nhận được điện thoại bên kia gọi tới.
“Trợ lý Lâm, cô Ôn đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Lâm Tử Dương nghe được, lập tức một trái tim đều vọt lên cổ họng: "Cô ấy không có nói gì sao? Hay có hành vi nào khác thường không?”
"Không có, cô Ôn vẫn rất bình tĩnh. Ngoại trừ lúc nhìn thấy lão gia, biểu hiện hoảng loạn khiếp sợ. Những thứ khác, sau khi hai người vào trong phòng liền không còn gì nữa."
Vệ sĩ thành thật đem tình hình bên này nói cho anh nghe.
Lại có thể không có gì?
Lâm Tử Dương có chút không tin.
Nhưng bất luận anh có hỏi như thế nào, tên vệ sĩ này vẫn nói Ôn Hủ Hủ thật sự không có bất kỳ chỗ nào khác thường. Thậm chí, tên vệ sĩ còn nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ còn đi làm bình thường.
Chẳng lẽ, là do bọn họ quan trọng hóa vấn đề sao?
Lâm Tử Dương chần chờ, cuối cùng vẫn đến văn phòng BOSS.
“Tổng giám đốc, bên kia đã có tin. Họ nói cô ấy đã đi rồi, không có phản ứng gì, rất bình tĩnh.”
“……”
Trong phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, Hoắc Tư Tước cũng đã chờ rất lâu.
Hắn vẫn ngồi trong bàn làm việc rộng rãi, ngón tay thon dài kẹp văn kiện nhìn như đang chậm rãi phê duyệt, nhưng trong không khí lại có cảm giác ngột ngạt khó giải thích được.
Có âm thanh của bật lửa vang lên.
Đó là do âm thanh châm lửa đốt điếu thuốc, nhưng hắn vẫn còn chưa hút, đặt ở trên gạt tàn thuốc. Nhưng bên trong gạt tàn đã có bốn năm cái tàn thuốc.
Lâm Tử Dương nhìn thấy, không khỏi lại cảm thấy da đầu tê dại.
“Có ý gì?”
“Đúng vậy... đúng vậy, cô Ôn không tức giận. Hình như cô ấy... không có phản ứng gì đối với chuyện này.”
Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ, lại giải thích thêm một câu.
Nghe vậy, văn kiện Hoắc Tư Tước đang cầm trong tay, "bốp" một cái khép lại. Trong giây lát, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện vậy mà hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Như trút được gánh nặng!
Nhưng cũng chính là thời gian bốn năm giây như vậy, hắn lại lâm vào một loại hoang mang khác.
“Tại sao cô ấy không có phản ứng?”
“Hả?”
Lâm Tử Dương muốn quỳ xuống trước mặt vị tổ tông này.
Phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn cô náo loạn đến mức gà bay chó sủa sao? Có phải hắn thích bị ngược đãi không?
“Không phải, tổng giám đốc, cô ấy không phản ứng không phải rất tốt sao? Như vậy sẽ không có rắc rối."
“Cậu thì biết cái gì! Nếu cô ấy không gây rắc rối, điều đó có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến chuyện này?”
“Đúng vậy, không quan tâm.”
Lâm Tử Dương thuận miệng nói một câu.
Sau đó, hắn sợ hãi phát hiện, trong phòng làm việc lại lâm vào yên tĩnh chết chóc. Hơn nữa lúc này đây, so với không khí vừa rồi còn đáng sợ hơn.
Người này rốt cuộc là làm sao vậy?
Lâm Tử Dương hoàn toàn không rõ tính tình vị tổ tông nhà anh. Cũng chỉ cảm giác hỉ nộ vô thường này của hắn càng ngày càng thái quá, thiếu chút nữa đã đuổi kịp một phụ nữ trong thời kì mãn kinh!
Chương 144: Hóa ra cô còn cho hắn một “bất ngờ” lớn!
Bất quá, chuyện này không có tiếp tục nữa. Vì sau đó bên bệnh viện cũng truyền đến tin tức, nói Ôn Hủ Hủ sau khi trở về vẫn đi làm bình thường.
Nếu là đi làm bình thường, vậy chuyện này không cần lo lắng.
Văn phòng tổng giám đốc cũng bắt đầu hoạt động bình thường lại.
Hai tiếng nữa, nhà trẻ sẽ tan học.
Trước khi Hoắc Tư Tước đi ra ngoài gặp khách hàng, đã dặn dò Lâm Tử Dương, nói hôm nay đến phiên Ôn Hủ Hủ đón đứa nhỏ, cho nên Lâm Tử Dương cố ý gọi điện thoại nhắc nhở.
“Phu nhân, hôm nay tổng giám đốc đi ra ngoài gặp khách hàng. Vậy tiểu thiếu gia bọn họ phải phiền cô đi đón nhé.”
“Tôi biết rồi, tôi đi ngay.”
Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ thản nhiên đồng ý, nghe qua đúng là rất bình tĩnh.
Lâm Tử Dương liền cười lại nói vài câu không quan trọng, sau đó anh cúp điện thoại, cũng tiếp tục công việc bận rộn của mình.
Nếu đã là mẹ bọn nhỏ đích thân đi đón. Vậy bất luận đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy rất yên tâm và sẽ không lo lắng về vấn đề này nữa.
Nhưng tối hôm đó, Hoắc Tư Tước không thể ngờ tới chính là mãi cho đến khi hắn tăng ca về đến nhà, vẫn không thấy mấy đứa nhỏ trở về.
Chưa kể là bóng dáng người phụ nữ kia.
Chuyện gì xảy ra? Sao bọn họ còn chưa về?
“Cô Ôn nói đã gọi điện thoại cho ngài. Cô ấy nói đêm nay sẽ đưa mấy đứa nhỏ ngủ ở bên cô ấy. Ông chủ... không biết chuyện này sao?"
Dì Vương bối rối vội vàng giải thích với hắn.
Cô gọi cho hắn?
Hoắc Tư Tước lấy điện thoại di động ra.
Lại phát hiện, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào. Không chỉ là không có cuộc gọi, mà ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Vậy tại sao cô lại nói thế? Cô đang làm cái quái gì vậy?
Hoắc Tư Tước có chút nổi giận, nhìn thấy thời gian đã muộn như vậy, ngoài trời lại lạnh như vậy. Khuôn mặt âm trầm của hắn, lập tức tìm số điện thoại của Ôn Hủ Hủ gọi.
"Xin chào, số điện thoại cô vừa gọi đã tắt!"
“……”
what?
Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, không tin vào những gì mình nghe được. Hắn hung hăng tắt máy, lập tức gọi lại ngay!
Nhưng càng để cho trận lửa giận của hắn dâng lên chính là trong điện thoại liên tục truyền đến thanh âm báo đã tắt máy.
Người phụ nữ đáng chết này, cô ta thực sự chán sống rồi!
Cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, hung hăng ấn điện thoại di động, một cảm giác ớn lạnh từ trong người xông ra. Ngay sau đó, hắn chộp lấy chùm chìa khóa xe lại đi ra ngoài.
“Ông chủ? Ông chủ đã trễ thế này ngài còn muốn đi đâu?”
“Tôi đi giết chết cô ta!”
Vào một đêm gió lạnh thấu xương, trong bóng tối truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của một người đàn ông, thực ra có chút buồn cười.
Bộ dáng tức giận thở hổn hển của hắn hoàn toàn khác với sự tao nhã và gò bó của hắn trong công ty vào ban ngày. Ban ngày ở công ty, hắn tôn quý lịch lãm, cho dù có xảy ra chuyện gì hắn vẫn đường hoàng và hào hoa.
Nhưng hiện tại, hắn lại hoàn toàn buông thả.
Nhất là khi hắn nghiến răng nói chữ "Giết".
Dì Vương dựa vào cạnh cửa thở dài một tiếng: "Hai vị oan gia này......”
——
Xe của Hoắc tư Tước đi rất nhanh.
Có lẽ vì lòng hắn nóng như lửa đốt, còn có lo lắng cho bọn nhỏ. Sau khi xuất phát từ vịnh Thiển Thủy, còn chưa tới nửa giờ hắn cũng đã đến khu phố cũ.
Sau đó tìm được tòa nhà Ôn Hủ Hủ thuê.
Thế nhưng, khi hắn đi tới lại phát hiện, ở trên lầu kia không có ánh đèn.
Là ngủ rồi?
Sau khi hắn xuống xe và đóng cửa lại với một tiếng "rầm". Trong đầu hắn hiện lên một tia nghi ngờ.
Nhưng là, hắn đúng kiểu người thực tế điển hình nếu đã đến nơi này, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước chân đi lên.
Vài phút sau, trước cửa phòng trọ quen thuộc kia.
“Ôn......”
“Chàng trai trẻ, cậu gọi ai vậy? Mẹ con trong đó đã dọn đi rồi, đừng tới tìm bọn họ nữa.”
Trùng hợp lúc này có một dì từ trên lầu vừa vặn đi xuống, nhìn thấy Hoắc Tư Tước tối đèn như vậy còn ở đó định gõ cửa, đèn pin của dì chiếu lên người hắn, nhắc nhở.
Hoắc Tư Tước nhất thời sửng sốt: "Chuyển đi rồi? Điều này sao có thể?”
“Tại sao lại không được? Lúc chạng vạng tối, tôi còn giúp nó xách vali xuống. Có tất cả ba đứa nhỏ và một người lớn. Dưới lầu ai cũng biết, tôi lừa cậu làm gì?"
“……”
Chỉ một câu như vậy, Hoắc Tư Tước giữa trời đông giá rét trong đêm khuya không kể mệt mỏi chạy tới đây. Sau tiếng "ù ù" trong đầu, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa của phòng trọ, không có động tĩnh.
Đúng vậy, nếu có người ở bên trong, ổ khóa kiểu cũ này làm sao có thể khóa ở bên ngoài?
Cho nên, Ôn Hủ Hủ không phải là không muốn tiếp điện thoại của hắn.
Mà là bỏ chạy?
Bắt cóc cả hai đứa con của hắn?!
Thân hình cao lớn của hắn, cứng đờ như bị sét đánh. Đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại à có thứ gì đó giống như nham thạch dâng trào từ trong lồng ngực hắn.
Một giây sau, hắn không kìm được cơn giận của mình, một cước đá "Phanh" một tiếng vang vào hành lang!
Cánh cửa kia, không ngờ lại bị hắn đá văng.
Quả nhiên là dọn sạch.
Đêm hôm đó lúc hắn tới, rõ ràng vẫn còn đầy đủ đồ đạc, có một chiếc bếp điện nhỏ ấm áp và một chiếc ghế sô pha nhỏ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp.
Còn có, cái bàn nho nhỏ mà hắn từng ngồi ăn mì......
Nhưng giờ đây cái gì cũng không có.
Căn nhà này, chỉ qua có vài giờ lại trống vắng đến vậy. Không có bất kì hơi ấm nào.
Con ngươi của hắn từng chút từng chút đỏ lên - -
Ôn Hủ Hủ!!!
Chương 145: Hắn hoảng
Lúc Lâm Tử Dương nhận được điện thoại, cũng vừa lúc anh tata tắm rửa xong nằm xuống giường.
Bỗng nhiên nghe được tin này, anh kinh ngạc từ trên giường ngồi dậy: "Cậu nói giỡn sao? Cô Ôn mang theo đứa nhỏ chạy rồi? Sao có thể?!”
“Trợ lý Lâm, cậu mau đi sắp xếp người đi tìm đi. Sân bay, nhà ga, bến tàu... Tóm lại, phàm là nơi nào có thể ra khỏi thành phố A, đều cẩn thận xem xét, tổng giám đốc hiện tại đều sắp điên rồi!"
Người gọi điện thoại tới, chính là tên vệ sĩ họ Trần thường xuyên đi theo Hoắc Tư Tước. Vừa nghe Lâm Tử Dương nói như đùa, vệ sĩ Trần lập tức nghiêm túc dùng ngữ khí nhắc nhở anh.
Lâm Tử Dương vô cùng bất ngờ.
Thật đúng là chạy rồi!
Chúa ơi, chuyện quái gì đang xảy ra với người phụ nữ đó vậy? Sao đột nhiên lại chơi lớn như vậy?
Lâm Tử Dương không dám ở trên giường nữa, lập tức nhảy xuống đi sắp xếp người.
Nhưng mà, để cho bọn phải thất vọng chính là đêm hôm đó. Ngay cả khi tất cả các thành viên của Tập đoàn Hoắc thị được huy động, cũng không có tìm được bóng dáng mẹ con nhà Ôn Hủ Hủ.
Họ tra sân bay, bến tàu, nhà ga, thậm chí đến cuối cùng ngay cả đường cao tốc cũng tra, vẫn không có bất kỳ dấu vết gì.
Mà ở lại trong thành phố, cũng thiếu chút nữa lật tung thành phố này lên cũng không tìm được người!
Tại sao?
Điều này thật kỳ lạ, chẳng lẽ cô còn có thể biến mất vào hư không?
Hoắc Tư Tước đợi ở Đỗ gia đã có chút mất khống chế. Sau khi nghe thông báo từ thuộc hạ là rạng sáng vẫn không có bất kỳ tin tức gì, hắn một bước dài tới liền bóp cổ Đỗ Hoa Sanh!
"Tôi cho ông thêm ba giây. Nếu như ông còn không nói ra tung tích của bọn họ, tôi lập tức giết ông!"
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Hoa Sanh, với ánh mắt sát khí khắp người, và đôi mắt đỏ như máu. Không chút hoài nghi, nếu như lúc này lời nói của Đỗ Hoa Sanh không nói ra một câu có tác dụng.
Những ngón tay của hắn thật sự sẽ bẻ gãy cái cổ này của ông.
Nhưng Đỗ Hoa Sanh lại không sợ chết.
Hắn uy hiếp ông, ông dĩ nhiên trực tiếp mắng hắn: "Có bản lĩnh thì cậu giết tôi đi. Tôi nói cho cậu biết, Hoắc Tư Tước đừng nói lúc này tôi không biết tung tích của cháu gái mình mà cho dù tôi có biết, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết. Cậu là một tên súc sinh!"
"Rắc—"
“Dừng tay!”
May mắn lúc này, Lưu Bội xuất hiện. Sau khi bà nhìn thấy cảnh này, xông tới liền bắt được hai tay Hoắc Tư Tước.
"Tư Tước, cậu bình tĩnh trước một chút. Hủ Hủ mang đứa nhỏ đi chuyện này chúng ta là thật sự không biết. Chúng ta cũng không biết giữa các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“……”
Hoắc Tư Tước không nói gì, nhưng đôi môi mỏng mím chặt của hắn lại càng thêm trắng bệch.
Lưu Bội nhìn thấy, liền tiếp tục nói: "Cho nên, tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện với nhau trước. Chúng ta cùng nhau phân tích, cậu xem có được hay không?"
Bà cố gắng lý giải cho hắn hiểu nguyên nhân của vấn đề trước. Sau đó là tìm cách giải quyết .
Nhưng liệu Hoắc Tư Tước có nói không?
Không thể nào!
Sự tình phát triển đến nước này, hắn kỳ thật đã biết rất rõ ràng, căn nguyên của mồi lửa trong chuyện là cái gì?
Chính là chuyện buổi chiều!
Hắn còn cho rằng, Ôn Hủ Hủ thật sự không giận, thật sự không sao cả. Nhưng hóa ra là cô đang diễn trò khiến hắn chủ quan sau đó đến buổi tối, lại cho hắn một đòn chí mạng.
Cô quá tàn nhẫn, quả thật đến mức nhẫn tâm!
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cả người lớn lẫn đứa nhỏ hoàn toàn biến mất. Mà hắn thiếu chút nữa lật tung cả thành phố lên, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu vết gì của bọn họ, đây là cái gì? Bốc hơi khỏi trái đất sao?
Sau này vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa sao?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm năm trước, nhất thời đầu óc trống rỗng . Nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào hắn cũng đã gặp qua nhưng đây là lần đầu tiên có loại cảm giác không khống chế được chính mình.
Hoảng loạn!
Không có chỗ cho dù chỉ một chút phản kháng.
“Tư Tước?”
“……”
“Hoắc tổng, tôi biết chị ta có thể sẽ đi đâu?”
Đột nhiên, ngay tại thời điểm mấu chốt bên ngoài lại có một người tiến vào.
Lưu Bội nghe được, lập tức quay đầu nhìn lại sắc mặt lập tức biến đổi: "Tiểu Quân? Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới?”
Đúng vậy, người này chính là con gái của bọn họ, Đỗ Như Quân.
Khi Đỗ Như Quân đi vào, cô ta không thèm để ý đến mẹ cô, mà trực tiếp đi tới trước mặt Hoắc Tư Tước.
“Hoắc tổng, chị họ tôi không đơn giản. Năm đó chị ấy giả chết ở bên ngoài, nhưng lại giúp mẹ tôi trả rất nhiều nợ, bản lĩnh của chị ấy rất lớn.”
“Như Quân, con đang nói cái gì? Con câm miệng cho ta!”
“Con nói sai sao? Năm đó chị ta không phải cho mẹ rất nhiều tiền sao? Mẹ yên tâm, con sẽ không nói ra tên ân nhân của chị. Con chỉ muốn Hoắc tổng tìm được con của mình thôi, dù sao đó cũng là máu mủ của ngài ấy, không thể đi theo người khác..."
Bách.
Một câu còn chưa nói hết, Lưu Bội giận không kìm được đứng lên liền hung hăng cho cô con gái của mình một bạt tai!
Cô ta đúng là nỗi ô nhục của Đỗ gia!
Trong phòng khách đang lộn xộn lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng lần này, bởi vì lời nói của Đỗ Như Quân, bầu không khí càng trở nên đáng sợ hơn. Giống như một đội quân khổng lồ màu đen đang chìm xuống, nguy hiểm, khát máu, lạnh lùng ...
Tất cả mọi thứ….
Ngay cả liếc mắt một cái, cũng khiến người ta run rẩy!
“Tư...... Tư Tước, cậu đừng nghe con bé nói bậy, con bé chỉ là......”
“Nói tiếp đi!”
Ôn Hủ Hủ đã đến viện dưỡng lão.
Không biết cô y tá này có phải thường xuyên tới nơi này hay không? Dường như cô ta rất quen thuộc với nơi này. Vừa tới, cô ta đã đưa Ôn Hủ Hủ xuống xe. Trong viện dưỡng lão lớn như vậy nhưng cô ta lại đi thẳng tòa nhà ở trong cùng.
“Chủ nhiệm, chúng ta đến tòa nhà này trước đi.”
“Vì sao? Không cần đi xem những tòa nhà khác sao?”
Ôn Hủ Hủ nghi hoặc nhìn thoáng qua những tòa nhà phía trước, cô có chút không hiểu rõ lắm, vì sao lại bắt đầu từ tòa nhà phía trong cùng?
Sắc mặt nữ y tá có sự thay đổi, vội vàng giải thích: "Là như vậy chủ nhiệm, nhưng bệnh nhân ở trong tòa nhà này bệnh tình tương đối nghiêm trọng cho nên chúng ta cần quan tâm điều trị cho họ trước.”
“Được rồi.”
Nếu đã nói đến nước này, Ôn Hủ Hủ cũng không còn gì để nói, cô đành nhanh chóng đi theo cô ta đến tòa nhà này.
Nhưng sau khi tới đây, tòa nhà này thoạt nhìn có chút không giống với bên ngoài.
Nó sạch sẽ gọn gàng, thiết bị đều cao cấp hơn nhiều so với những tòa khác. Bên trong còn có một cô nhân viên đặc biệt xinh đẹp làm nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân.
Xem ra, nơi này quả thật có chút bất thường.
Ôn Hủ Hủ bắt đầu kiểm tra từ phòng bệnh thứ nhất.
“Y tá Thẩm, cô đang làm gì vậy?”
“A? Không...... Không có gì, tôi chỉ xem bệnh nhân ở phòng khác thôi.”
Cô y tá ở bên ngoài không ngừng nhìn xung quanh, nghe được Ôn Hủ Hủ ở bên trong gọi, hoang mang vội vàng chạy vào.
Ôn Hủ Hủ quét mắt nhìn cô ta một cái, lúc này mới không nói gì nữa.
Vì thế cả hai người tiếp tục làm việc.
Bận rộn hơn một giờ, cuối cùng cũng sắp kiểm tra xong bệnh nhân của tòa nhà này. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền bắt đầu sửa sang lại bệnh án, chuẩn bị đi tới các phòng khác.
Nhưng lúc này, y tá Thẩm không biết lại bị làm sao. Cô ta bỗng nhiên giống như biến thành một người khác.
Cúi đầu ủ rũ, cả người cô ta như bị đóng băng. Lúc hai người đi ra, cô ta còn đang không ngừng nhìn phía sau tòa nhà này.
Cô ta làm sao vậy?
Ôn Hủ Hủ nhịn không được nhìn về phía cô ta : "Y tá Thẩm, cô làm sao vậy?”
“Hả?”
Nghe vậy, y tá Thẩm mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì, tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Thì ra mệt mỏi?
Ôn Hủ Hủ lập tức cầm đồ trong tay cô ta: "Nếu mệt, vậy cô đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở đây là được rồi.”
“Được, chủ nhiệm, vất vả cho cô rồi.”
Sau đó, y tá Thẩm rời đi.
Y tá vừa đi, công việc còn lại toàn bộ dồn hết lên người Ôn Hủ Hủ. Cô cầm sổ bệnh án trong tay, còn có dụng cụ kiểm tra mang theo, bận rộn suốt một giờ mới kiểm tra xong hai phòng khác.
“Bác sĩ Nancy, vất vả rồi, tôi đi rót trà cho cô.”
Sau khi kiểm tra xong, nhân viên của viện dưỡng lão cũng đến. Thấy cô vất vả như vậy muốn rót cho cô ly nước.
Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện thời gian đã không còn sớm nên từ chối.
“Không cần, tôi còn phải về rồi, cám ơn ha.”
“Được, vậy bác sĩ Nancy đi thong thả.”
Nhân viên đưa mắt nhìn cô rời khỏi viện dưỡng lão.
Buổi chiều mùa đông, khắp nơi đều là một mảnh xám xịt, cũng không biết có phải do tuyết rơi hay không? Ôn Hủ Hủ vừa đi ra, liền cảm thấy lạnh thấu xương, làm cho người cô kịch liệt run rẩy.
“Hả? Xe đâu?”
Cô ngẩn người nhìn cánh cửa trống không một lúc.
Cũng chính là lúc này, một chiếc xe màu trắng chạy tới, khi đi tới cổng viện dưỡng lão thì "cạch" một tiếng dừng lại.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, cửa xe thình lình mở ra. Một ông lão tóc bạc phơ chống gậy từ cửa bước xuống. Khi ông lão vừa ngước mắt lên vừa vặn thấy Ôn Hủ Hủ đang đứng ở cửa.
Thời gian, thật sự tĩnh lặng.
Giờ khắc này, bất kể là Ôn Hủ Hủ hay là ông lão này, bọn họ đều giống như là bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn lẫn nhau, hoàn toàn đã quên phản ứng nên có.
Sao ông ấy lại tới đây?
Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Ôn Hủ Hủ giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung trong đầu, trong nháy mắt loạn thành một đống hỗn độn. Ngoại trừ hoảng loạn thì không còn gì khác.
Hoắc lão gia cũng vậy.
Thế nhưng, ông không phải hoảng mà là khiếp sợ khó có thể tin vào mắt mình.
Hoắc lão gia nhìn chằm chằm cô, hai mắt vẩn đục kia như sắp trừng ra khỏi hốc mắt. Ông không tin vào cái mình đang nhìn thấy, nhưng ông lại không khống chế được bàn tay chống gậy đã bắt đầu run rẩy.
“Hủ Hủ?”
“……”
Không một thanh âm đáp lại ông. Chỉ có duy nhất cô gái đứng ở cửa, trong ánh mắt càng ngày càng hoảng loạn, thậm chí cô cũng bắt đầu muốn chạy trốn.
Hoắc lão gia thấy vậy không kiềm chế được. Ông bất chất mình đang đi đứng khó khăn, chống gậy lảo đảo đuổi theo.
“Lão gia, người cẩn thận......”
“Mau đuổi theo, đó là con dâu của ta, các ngươi thấy không? Đó là con dâu của ta, mau đi giúp ta đưa về.”
Hoắc Lão gia kích động rống to, tiếng nức nở thậm chí cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Ôn Hủ Hủ ở trong cửa nghe được, bỗng nhiên cô không còn muốn trốn.
Đúng vậy, cô trốn cái gì vậy?
Chung quy là cô muốn gặp ông, cho ông một lời giải thích. Từ khi Hoắc Tư Tước biết cô còn sống, cô cũng đã trốn lâu như vậy, hắn cũng đã cho cô thời gian dài như vậy.
Cô còn có thể trốn tới khi nào đây?
Ôn Hủ Hủ ngừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía ông lão đang run rẩy đuổi theo cô.
Chương 142: Cô ngây thơ như vậy sao?
“Ba, con sai rồi!”
Ôn Hủ Hủ "Đông" một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoắc lão gia.
Ông lão lập tức dừng lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt già đục ngầu kia lập tức đỏ bừng.
"Đồ... đồ vô lương tâm, con thật sự còn sống sao? Con... vì sao... vì sao không nói cho ba biết? Con có biết mấy năm nay ba sống như thế nào không?”
Ông kích động đến độ cả người đều run rẩy. Ông lão đã hơn bảy mươi, giờ khắc này ngay trước mặt mọi người, hai hàng nước mắt cứ như vậy lăn xuống.
Những ngón tay của Ôn Hủ Hủ nắm chặt vào nhau, càng thêm trắng bệch.
Lo lắng Hoắc lão gia gặp chuyện không may, cô cẩn thận chú ý lời ông nói, còn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông: "Vâng vâng vâng, đều là lỗi của con. Ba, ba đừng tức giận. Ba muốn đánh muốn mắng cũng được, ngàn vạn lần đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe người.”
Sau đó cô thật sự ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt ông, vươn hai tay của mình ra.
Ông: "......”
Cứ như vậy trong nháy mắt, ông liền nhìn chằm chằm cô. Cổ họng như bị nghẹn nói không nên lời.
Đây là bộ dáng trước kia khi cô ở bên cạnh ông. Nếu cô phạm sai lầm gì sẽ thường xuyên quỳ gối trước mặt ông ngoan ngoãn lĩnh phạt.
Nhưng mà, trước kia ông còn có thể xuống tay.
Bây giờ, ông có thể sao?
Ông lão nhìn cô con dâu sống lại đang đứng trước mặt mình, trong lòng thật sự vừa đau vừa giận. Ngoại trừ nước mắt không ngừng lăn xuống, căn bản là không thể nói thêm bất cứ lời nào.
Mấy phút sau, cuối cùng người phía sau nhìn không nổi nữa, đỡ ông đến một gian phòng trong viện dưỡng lão ngồi.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy liền cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.
Trước khi gặp Hoắc lão gia, Ôn Hủ Hủ kỳ thật đã suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi gặp được nên nói gì, phải nói như thế nào mới không làm cho ông không tức giận?
Nhưng khi đó, cô cùng con trai của ông trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Cô nghĩ đến nhiều nhất chính là nói lời hay, nhận sai vân vân.
Cho tới bây giờ......
Có lẽ, cô chỉ có thể đem hai con khai ra.
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ.
Dù sao, cô cũng chuẩn bị nói cho con trai ông biết hắn còn có một đứa con gái.
“Nói đi, con trở về lúc nào? Còn nữa, mấy năm nay con rốt cuộc ở đâu? Đã sống như thế nào?”
Ông lão uống một ngụm trà, sau khi làm ấm người cuối cùng ông cũng mở miệng hỏi.
Ôn Hủ Hủ sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên: "Con... con đã sớm trở lại rồi, không phải ba đã biết rồi sao?”
“Làm sao ba biết được? Hiện tại nhìn thấy con, ba mới biết được con còn sống, ba càng không biết con đã trở về?”
Hoắc lão gia trừng mắt, có chút khó hiểu hỏi ngược lại một câu.
Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.
Ông lại không biết cô đã về?
Điều này sao có thể, Hoắc Tư Tước đưa cô về, không phải là vì tới gặp ông sao? Tại sao ông không biết cô còn sống?
Ôn Hủ Hủ muộn màng phát hiện có chút không đúng.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Hoắc lão gia đối với chuyện của cô lại hoàn toàn không biết một chút nào. Trong đầu của cô bỗng nhiên ong ong.
Đúng vậy, vừa rồi khi ông nhìn thấy cô không phải là biểu cảm không biết cô còn sống sao?
Lúc ấy ông còn nói, cô vẫn còn sống?
Cô vẫn còn sống......
Cho nên, từ đầu đến cuối việc cô còn sống, và cả việc cô bị đưa về. Hoắc Tư tước chưa từng nói cho Hoắc lão gia biết phải không?
Tại sao?
Sao hắn lại làm thế?
Trái tim cô càng lúc càng chùng xuống, đặc biệt là khi câu hỏi này hiện lên trong đầu cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang lạnh đi từng li từng tí.
“Hủ Hủ, con làm sao vậy? Nếu con không muốn nói, vậy cũng đừng nói.”
Hoắc lão gia thấy sắc mặt cô trở nên vô cùng kém, cả người cũng dường như đột nhiên mất đi sức lực. Ông cho rằng cô không muốn nói về những vấn đề ông hỏi nên xua tay bảo cô đừng nói nữa.
Nhưng Ôn Hủ Hủ, lại nhìn thẳng về phía ông.
“Ba, con được Tư Tước đưa về.”
“Cái gì? Tư Tước?”
"Vâng, anh ấy tìm thấy con ở Clear. Sau đó, anh ấy nói sẽ đưa con về gặp ba và nói với ba rằng con vẫn còn sống. Ba à, anh ấy không nói gì với ba sao?"
Câu cuối cùng kia, lời nói gần như mờ mịt của cô nghe qua, đều có chút giống như là u linh.
Hoắc lão gia ngạc nhiên!
Ông quả thật không biết, nhưng thoạt nhìn tình hình của cô giống như có điểm không đúng, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Ông cũng là người thông minh, ông nhanh chóng sửa lời: "Tư Tước có nói với ba, nhưng ba cho rằng nó đang nói đùa, ba..."
"Ba, ba chưa bao giờ biết nói dối, một khi nói dối khóe mắt sẽ theo bản năng nhìn sang bên trái, ngón tay nắm chặt. Ba, tại sao anh ấy không nói cho ba biết?"
“……”
Cuối cùng ông cũng chỉ biết im lặng.
Nếu đúng là như vậy, thì ông hiểu rồi.
Bởi vì, hiểu con không ai bằng ba. Con của ông làm như vậy, đơn giản là vì muốn trước khi ông biết đem hộ khẩu đã chết của cô khôi phục lại.
“Hủ Hủ, con đừng nghĩ nhiều như vậy. Mặc kệ nó làm gì, đều có ba ở đây, con không cần lo lắng.”
"Phun-"
Ai cũng không nghĩ tới, cô bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Chương 143: Hắn hỉ nộ thất thường như phụ nữ mãn kinh
“Ba, ba hiểu lầm rồi, con không phải ý đó. Chỉ là con cảm thấy có chút kinh ngạc, sao anh ấy không nói cho ba biết. Không sao, bây giờ chúng ta đã gặp nhau cũng giống như nhau cả thôi. Ba uống trà đi.”
Ôn Hủ Hủ mang theo nụ cười pha cho ông một chén trà, vừa pha xong đưa cho ông.
Giống như một người hoàn toàn không gây ra việc gì lớn.
Hoắc lão gia giật mình.
Cô không sao chứ?
Chẳng lẽ vừa rồi là ông nhìn lầm sao?
Ông muốn từ vẻ mặt của cô tìm ra manh mối.
Nhưng mà, với khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh đó, còn có bộ dáng thản nhiên pha trà cho ông, thật sự nhìn không ra có gì không đúng ở cô.
Như vậy, cũng tốt.
Hoắc lão gia cũng không cố chấp tìm tòi nghiên cứu nữa. Ông nhận chén trà kia, ngữ khí cũng trở nên hết sức thoải mái: "Được, vậy con nếu đã trở lại, chuẩn bị khi nào thì về nhà?"
Ông vẫn xem Hoắc gia là nhà của cô.
Ôn Hủ Hủ liền cúi đầu nhìn bình nước lượn lờ phía trước liền cười nói: "Hai ngày nữa đi, con còn muốn đưa cháu trai đến cho người.”
“Cháu trai?!" Hoắc lão gia nhất thời kích động:" Ý của con là......”
“Vâng, năm đó may mắn sống sót không chỉ có một mình con còn có một đứa con trai. Đứa nhỏ còn chưa gặp qua ông nội. Con nghĩ khi đứa nhỏ nhìn thấy ba nhất định sẽ rất vui.”
Ôn Hủ Hủ cười nhìn ông. Ngữ khí bình tĩnh giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Lại xuất hiện một đứa cháu trai, làm sao có thể là chuyện bình thường chứ?
Ông hoàn toàn bị sốc!
Hai tay Hoắc lão gia khẽ run, hốc mắt lại đỏ lên. Nhiều lần, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể nhìn thấy đôi môi run rẩy của ông.
Ông còn có một đứa cháu trai ......
Ôn Hủ Hủ cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông. Phải mất vài phút sau, cô thấy mình nên về liền đem chén trà trong tay thả xuống.
“Ba, nếu không có chuyện gì, con về trước đây.”
“Hả? Con về đâu vậy?”
“Bây giờ con đã tìm được việc ở bệnh viện, con cũng đang đi làm nên bây giờ phải về. Ba yên tâm, con nhất định sẽ sớm đưa con trai con đi gặp ba.”
Ôn Hủ Hủ đứng lên, lại một lần nữa cam đoan với ông.
Hoắc lão gia nghe được mới yên tâm.
Vì thế Ôn Hủ Hủ rời khỏi viện dưỡng lão.
Mười phút sau, ở tòa cao ốc Hoắc thị Lâm Tử Dương vẫn nôn nóng bất an chờ tin tức, cuối cũng nhận được điện thoại bên kia gọi tới.
“Trợ lý Lâm, cô Ôn đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Lâm Tử Dương nghe được, lập tức một trái tim đều vọt lên cổ họng: "Cô ấy không có nói gì sao? Hay có hành vi nào khác thường không?”
"Không có, cô Ôn vẫn rất bình tĩnh. Ngoại trừ lúc nhìn thấy lão gia, biểu hiện hoảng loạn khiếp sợ. Những thứ khác, sau khi hai người vào trong phòng liền không còn gì nữa."
Vệ sĩ thành thật đem tình hình bên này nói cho anh nghe.
Lại có thể không có gì?
Lâm Tử Dương có chút không tin.
Nhưng bất luận anh có hỏi như thế nào, tên vệ sĩ này vẫn nói Ôn Hủ Hủ thật sự không có bất kỳ chỗ nào khác thường. Thậm chí, tên vệ sĩ còn nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ còn đi làm bình thường.
Chẳng lẽ, là do bọn họ quan trọng hóa vấn đề sao?
Lâm Tử Dương chần chờ, cuối cùng vẫn đến văn phòng BOSS.
“Tổng giám đốc, bên kia đã có tin. Họ nói cô ấy đã đi rồi, không có phản ứng gì, rất bình tĩnh.”
“……”
Trong phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, Hoắc Tư Tước cũng đã chờ rất lâu.
Hắn vẫn ngồi trong bàn làm việc rộng rãi, ngón tay thon dài kẹp văn kiện nhìn như đang chậm rãi phê duyệt, nhưng trong không khí lại có cảm giác ngột ngạt khó giải thích được.
Có âm thanh của bật lửa vang lên.
Đó là do âm thanh châm lửa đốt điếu thuốc, nhưng hắn vẫn còn chưa hút, đặt ở trên gạt tàn thuốc. Nhưng bên trong gạt tàn đã có bốn năm cái tàn thuốc.
Lâm Tử Dương nhìn thấy, không khỏi lại cảm thấy da đầu tê dại.
“Có ý gì?”
“Đúng vậy... đúng vậy, cô Ôn không tức giận. Hình như cô ấy... không có phản ứng gì đối với chuyện này.”
Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ, lại giải thích thêm một câu.
Nghe vậy, văn kiện Hoắc Tư Tước đang cầm trong tay, "bốp" một cái khép lại. Trong giây lát, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện vậy mà hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Như trút được gánh nặng!
Nhưng cũng chính là thời gian bốn năm giây như vậy, hắn lại lâm vào một loại hoang mang khác.
“Tại sao cô ấy không có phản ứng?”
“Hả?”
Lâm Tử Dương muốn quỳ xuống trước mặt vị tổ tông này.
Phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn cô náo loạn đến mức gà bay chó sủa sao? Có phải hắn thích bị ngược đãi không?
“Không phải, tổng giám đốc, cô ấy không phản ứng không phải rất tốt sao? Như vậy sẽ không có rắc rối."
“Cậu thì biết cái gì! Nếu cô ấy không gây rắc rối, điều đó có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến chuyện này?”
“Đúng vậy, không quan tâm.”
Lâm Tử Dương thuận miệng nói một câu.
Sau đó, hắn sợ hãi phát hiện, trong phòng làm việc lại lâm vào yên tĩnh chết chóc. Hơn nữa lúc này đây, so với không khí vừa rồi còn đáng sợ hơn.
Người này rốt cuộc là làm sao vậy?
Lâm Tử Dương hoàn toàn không rõ tính tình vị tổ tông nhà anh. Cũng chỉ cảm giác hỉ nộ vô thường này của hắn càng ngày càng thái quá, thiếu chút nữa đã đuổi kịp một phụ nữ trong thời kì mãn kinh!
Chương 144: Hóa ra cô còn cho hắn một “bất ngờ” lớn!
Bất quá, chuyện này không có tiếp tục nữa. Vì sau đó bên bệnh viện cũng truyền đến tin tức, nói Ôn Hủ Hủ sau khi trở về vẫn đi làm bình thường.
Nếu là đi làm bình thường, vậy chuyện này không cần lo lắng.
Văn phòng tổng giám đốc cũng bắt đầu hoạt động bình thường lại.
Hai tiếng nữa, nhà trẻ sẽ tan học.
Trước khi Hoắc Tư Tước đi ra ngoài gặp khách hàng, đã dặn dò Lâm Tử Dương, nói hôm nay đến phiên Ôn Hủ Hủ đón đứa nhỏ, cho nên Lâm Tử Dương cố ý gọi điện thoại nhắc nhở.
“Phu nhân, hôm nay tổng giám đốc đi ra ngoài gặp khách hàng. Vậy tiểu thiếu gia bọn họ phải phiền cô đi đón nhé.”
“Tôi biết rồi, tôi đi ngay.”
Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ thản nhiên đồng ý, nghe qua đúng là rất bình tĩnh.
Lâm Tử Dương liền cười lại nói vài câu không quan trọng, sau đó anh cúp điện thoại, cũng tiếp tục công việc bận rộn của mình.
Nếu đã là mẹ bọn nhỏ đích thân đi đón. Vậy bất luận đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy rất yên tâm và sẽ không lo lắng về vấn đề này nữa.
Nhưng tối hôm đó, Hoắc Tư Tước không thể ngờ tới chính là mãi cho đến khi hắn tăng ca về đến nhà, vẫn không thấy mấy đứa nhỏ trở về.
Chưa kể là bóng dáng người phụ nữ kia.
Chuyện gì xảy ra? Sao bọn họ còn chưa về?
“Cô Ôn nói đã gọi điện thoại cho ngài. Cô ấy nói đêm nay sẽ đưa mấy đứa nhỏ ngủ ở bên cô ấy. Ông chủ... không biết chuyện này sao?"
Dì Vương bối rối vội vàng giải thích với hắn.
Cô gọi cho hắn?
Hoắc Tư Tước lấy điện thoại di động ra.
Lại phát hiện, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào. Không chỉ là không có cuộc gọi, mà ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Vậy tại sao cô lại nói thế? Cô đang làm cái quái gì vậy?
Hoắc Tư Tước có chút nổi giận, nhìn thấy thời gian đã muộn như vậy, ngoài trời lại lạnh như vậy. Khuôn mặt âm trầm của hắn, lập tức tìm số điện thoại của Ôn Hủ Hủ gọi.
"Xin chào, số điện thoại cô vừa gọi đã tắt!"
“……”
what?
Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, không tin vào những gì mình nghe được. Hắn hung hăng tắt máy, lập tức gọi lại ngay!
Nhưng càng để cho trận lửa giận của hắn dâng lên chính là trong điện thoại liên tục truyền đến thanh âm báo đã tắt máy.
Người phụ nữ đáng chết này, cô ta thực sự chán sống rồi!
Cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, hung hăng ấn điện thoại di động, một cảm giác ớn lạnh từ trong người xông ra. Ngay sau đó, hắn chộp lấy chùm chìa khóa xe lại đi ra ngoài.
“Ông chủ? Ông chủ đã trễ thế này ngài còn muốn đi đâu?”
“Tôi đi giết chết cô ta!”
Vào một đêm gió lạnh thấu xương, trong bóng tối truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của một người đàn ông, thực ra có chút buồn cười.
Bộ dáng tức giận thở hổn hển của hắn hoàn toàn khác với sự tao nhã và gò bó của hắn trong công ty vào ban ngày. Ban ngày ở công ty, hắn tôn quý lịch lãm, cho dù có xảy ra chuyện gì hắn vẫn đường hoàng và hào hoa.
Nhưng hiện tại, hắn lại hoàn toàn buông thả.
Nhất là khi hắn nghiến răng nói chữ "Giết".
Dì Vương dựa vào cạnh cửa thở dài một tiếng: "Hai vị oan gia này......”
——
Xe của Hoắc tư Tước đi rất nhanh.
Có lẽ vì lòng hắn nóng như lửa đốt, còn có lo lắng cho bọn nhỏ. Sau khi xuất phát từ vịnh Thiển Thủy, còn chưa tới nửa giờ hắn cũng đã đến khu phố cũ.
Sau đó tìm được tòa nhà Ôn Hủ Hủ thuê.
Thế nhưng, khi hắn đi tới lại phát hiện, ở trên lầu kia không có ánh đèn.
Là ngủ rồi?
Sau khi hắn xuống xe và đóng cửa lại với một tiếng "rầm". Trong đầu hắn hiện lên một tia nghi ngờ.
Nhưng là, hắn đúng kiểu người thực tế điển hình nếu đã đến nơi này, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước chân đi lên.
Vài phút sau, trước cửa phòng trọ quen thuộc kia.
“Ôn......”
“Chàng trai trẻ, cậu gọi ai vậy? Mẹ con trong đó đã dọn đi rồi, đừng tới tìm bọn họ nữa.”
Trùng hợp lúc này có một dì từ trên lầu vừa vặn đi xuống, nhìn thấy Hoắc Tư Tước tối đèn như vậy còn ở đó định gõ cửa, đèn pin của dì chiếu lên người hắn, nhắc nhở.
Hoắc Tư Tước nhất thời sửng sốt: "Chuyển đi rồi? Điều này sao có thể?”
“Tại sao lại không được? Lúc chạng vạng tối, tôi còn giúp nó xách vali xuống. Có tất cả ba đứa nhỏ và một người lớn. Dưới lầu ai cũng biết, tôi lừa cậu làm gì?"
“……”
Chỉ một câu như vậy, Hoắc Tư Tước giữa trời đông giá rét trong đêm khuya không kể mệt mỏi chạy tới đây. Sau tiếng "ù ù" trong đầu, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa của phòng trọ, không có động tĩnh.
Đúng vậy, nếu có người ở bên trong, ổ khóa kiểu cũ này làm sao có thể khóa ở bên ngoài?
Cho nên, Ôn Hủ Hủ không phải là không muốn tiếp điện thoại của hắn.
Mà là bỏ chạy?
Bắt cóc cả hai đứa con của hắn?!
Thân hình cao lớn của hắn, cứng đờ như bị sét đánh. Đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại à có thứ gì đó giống như nham thạch dâng trào từ trong lồng ngực hắn.
Một giây sau, hắn không kìm được cơn giận của mình, một cước đá "Phanh" một tiếng vang vào hành lang!
Cánh cửa kia, không ngờ lại bị hắn đá văng.
Quả nhiên là dọn sạch.
Đêm hôm đó lúc hắn tới, rõ ràng vẫn còn đầy đủ đồ đạc, có một chiếc bếp điện nhỏ ấm áp và một chiếc ghế sô pha nhỏ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp.
Còn có, cái bàn nho nhỏ mà hắn từng ngồi ăn mì......
Nhưng giờ đây cái gì cũng không có.
Căn nhà này, chỉ qua có vài giờ lại trống vắng đến vậy. Không có bất kì hơi ấm nào.
Con ngươi của hắn từng chút từng chút đỏ lên - -
Ôn Hủ Hủ!!!
Chương 145: Hắn hoảng
Lúc Lâm Tử Dương nhận được điện thoại, cũng vừa lúc anh tata tắm rửa xong nằm xuống giường.
Bỗng nhiên nghe được tin này, anh kinh ngạc từ trên giường ngồi dậy: "Cậu nói giỡn sao? Cô Ôn mang theo đứa nhỏ chạy rồi? Sao có thể?!”
“Trợ lý Lâm, cậu mau đi sắp xếp người đi tìm đi. Sân bay, nhà ga, bến tàu... Tóm lại, phàm là nơi nào có thể ra khỏi thành phố A, đều cẩn thận xem xét, tổng giám đốc hiện tại đều sắp điên rồi!"
Người gọi điện thoại tới, chính là tên vệ sĩ họ Trần thường xuyên đi theo Hoắc Tư Tước. Vừa nghe Lâm Tử Dương nói như đùa, vệ sĩ Trần lập tức nghiêm túc dùng ngữ khí nhắc nhở anh.
Lâm Tử Dương vô cùng bất ngờ.
Thật đúng là chạy rồi!
Chúa ơi, chuyện quái gì đang xảy ra với người phụ nữ đó vậy? Sao đột nhiên lại chơi lớn như vậy?
Lâm Tử Dương không dám ở trên giường nữa, lập tức nhảy xuống đi sắp xếp người.
Nhưng mà, để cho bọn phải thất vọng chính là đêm hôm đó. Ngay cả khi tất cả các thành viên của Tập đoàn Hoắc thị được huy động, cũng không có tìm được bóng dáng mẹ con nhà Ôn Hủ Hủ.
Họ tra sân bay, bến tàu, nhà ga, thậm chí đến cuối cùng ngay cả đường cao tốc cũng tra, vẫn không có bất kỳ dấu vết gì.
Mà ở lại trong thành phố, cũng thiếu chút nữa lật tung thành phố này lên cũng không tìm được người!
Tại sao?
Điều này thật kỳ lạ, chẳng lẽ cô còn có thể biến mất vào hư không?
Hoắc Tư Tước đợi ở Đỗ gia đã có chút mất khống chế. Sau khi nghe thông báo từ thuộc hạ là rạng sáng vẫn không có bất kỳ tin tức gì, hắn một bước dài tới liền bóp cổ Đỗ Hoa Sanh!
"Tôi cho ông thêm ba giây. Nếu như ông còn không nói ra tung tích của bọn họ, tôi lập tức giết ông!"
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Hoa Sanh, với ánh mắt sát khí khắp người, và đôi mắt đỏ như máu. Không chút hoài nghi, nếu như lúc này lời nói của Đỗ Hoa Sanh không nói ra một câu có tác dụng.
Những ngón tay của hắn thật sự sẽ bẻ gãy cái cổ này của ông.
Nhưng Đỗ Hoa Sanh lại không sợ chết.
Hắn uy hiếp ông, ông dĩ nhiên trực tiếp mắng hắn: "Có bản lĩnh thì cậu giết tôi đi. Tôi nói cho cậu biết, Hoắc Tư Tước đừng nói lúc này tôi không biết tung tích của cháu gái mình mà cho dù tôi có biết, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết. Cậu là một tên súc sinh!"
"Rắc—"
“Dừng tay!”
May mắn lúc này, Lưu Bội xuất hiện. Sau khi bà nhìn thấy cảnh này, xông tới liền bắt được hai tay Hoắc Tư Tước.
"Tư Tước, cậu bình tĩnh trước một chút. Hủ Hủ mang đứa nhỏ đi chuyện này chúng ta là thật sự không biết. Chúng ta cũng không biết giữa các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“……”
Hoắc Tư Tước không nói gì, nhưng đôi môi mỏng mím chặt của hắn lại càng thêm trắng bệch.
Lưu Bội nhìn thấy, liền tiếp tục nói: "Cho nên, tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện với nhau trước. Chúng ta cùng nhau phân tích, cậu xem có được hay không?"
Bà cố gắng lý giải cho hắn hiểu nguyên nhân của vấn đề trước. Sau đó là tìm cách giải quyết .
Nhưng liệu Hoắc Tư Tước có nói không?
Không thể nào!
Sự tình phát triển đến nước này, hắn kỳ thật đã biết rất rõ ràng, căn nguyên của mồi lửa trong chuyện là cái gì?
Chính là chuyện buổi chiều!
Hắn còn cho rằng, Ôn Hủ Hủ thật sự không giận, thật sự không sao cả. Nhưng hóa ra là cô đang diễn trò khiến hắn chủ quan sau đó đến buổi tối, lại cho hắn một đòn chí mạng.
Cô quá tàn nhẫn, quả thật đến mức nhẫn tâm!
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cả người lớn lẫn đứa nhỏ hoàn toàn biến mất. Mà hắn thiếu chút nữa lật tung cả thành phố lên, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu vết gì của bọn họ, đây là cái gì? Bốc hơi khỏi trái đất sao?
Sau này vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa sao?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm năm trước, nhất thời đầu óc trống rỗng . Nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào hắn cũng đã gặp qua nhưng đây là lần đầu tiên có loại cảm giác không khống chế được chính mình.
Hoảng loạn!
Không có chỗ cho dù chỉ một chút phản kháng.
“Tư Tước?”
“……”
“Hoắc tổng, tôi biết chị ta có thể sẽ đi đâu?”
Đột nhiên, ngay tại thời điểm mấu chốt bên ngoài lại có một người tiến vào.
Lưu Bội nghe được, lập tức quay đầu nhìn lại sắc mặt lập tức biến đổi: "Tiểu Quân? Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới?”
Đúng vậy, người này chính là con gái của bọn họ, Đỗ Như Quân.
Khi Đỗ Như Quân đi vào, cô ta không thèm để ý đến mẹ cô, mà trực tiếp đi tới trước mặt Hoắc Tư Tước.
“Hoắc tổng, chị họ tôi không đơn giản. Năm đó chị ấy giả chết ở bên ngoài, nhưng lại giúp mẹ tôi trả rất nhiều nợ, bản lĩnh của chị ấy rất lớn.”
“Như Quân, con đang nói cái gì? Con câm miệng cho ta!”
“Con nói sai sao? Năm đó chị ta không phải cho mẹ rất nhiều tiền sao? Mẹ yên tâm, con sẽ không nói ra tên ân nhân của chị. Con chỉ muốn Hoắc tổng tìm được con của mình thôi, dù sao đó cũng là máu mủ của ngài ấy, không thể đi theo người khác..."
Bách.
Một câu còn chưa nói hết, Lưu Bội giận không kìm được đứng lên liền hung hăng cho cô con gái của mình một bạt tai!
Cô ta đúng là nỗi ô nhục của Đỗ gia!
Trong phòng khách đang lộn xộn lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng lần này, bởi vì lời nói của Đỗ Như Quân, bầu không khí càng trở nên đáng sợ hơn. Giống như một đội quân khổng lồ màu đen đang chìm xuống, nguy hiểm, khát máu, lạnh lùng ...
Tất cả mọi thứ….
Ngay cả liếc mắt một cái, cũng khiến người ta run rẩy!
“Tư...... Tư Tước, cậu đừng nghe con bé nói bậy, con bé chỉ là......”
“Nói tiếp đi!”