-
Chương 131-135
Chương 131: Mẹ tối hôm qua nhất định là đã mệt mỏi
Vừa lăn xuống, cô cũng không có sức lực để quan sát những thứ khác, đêm nay cô đã rất sợ hãi đủ rồi, nên giờ khắc này cô liền kéo chăn vùi cái đầu nhỏ của mình vào.
Thật đáng sợ!
Cô đã làm gì vậy?!
Cô vùi vào trong chăn, trên mặt vừa hoảng sợ vừa nóng rang, toàn thân như bị rút hết sức lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không tự chủ mà run lên.
Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ đặc sắc.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, cứng ngắc nhấc chân đi ra ngoài.
——
Ngày hôm sau.
Buổi sáng mấy đứa nhỏ đã thức dậy, chúng phát hiện mẹ chúng hôm nay dậy muộn hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí còn không làm bữa sáng cho chúng và cũng không giúp chúng đốt bếp lò để sưởi ấm.
Quái lạ, mẹ làm sao vậy?
Là do hôm qua mẹ mệt sao?
Mặc Bảo mặc xong quần áo nhỏ của mình đứng lên: "Em đi xem mẹ, hai người ở đây chờ nha.”
Rồi cậu bé rón rén đi tới.
Quả nhiên, sau khi cậu đẩy cửa phòng bên cạnh ra, liếc mắt một cái liền thấy được mẹ bình thường cũng không ngủ nướng, lúc này đang che đầu ngủ say trong chăn.
“Mẹ chưa dậy?”
Không biết từ lúc nào, Hoắc Dận cũng đã tới.
Cậu mặc bộ đồ ngủ, đôi chân nhỏ cũng không mang gì cứ thế lạnh lùng bước trên mặt đất đến bên cạnh em trai mình.
Mặc Bảo lập tức quay đầu lại: "Sao anh lại đây? Anh còn chưa mặc quần áo và vớ? Lỡ bị bệnh thì sao, mau về đi.”
Cậu sợ hãi vội vàng kéo anh trai về phòng.
Về điểm này, Mặc Bảo hiểu rõ.
Dù sao người anh trai này từ nhỏ đã sống trong cảnh quần áo đưa đến tay, cơm đút đến miệng. Hoắc Dận không giống cậu, từ trước đến giờ đi theo mẹ nên đã sớm học được cách tự chăm sóc mình.
Thế là Mặc Bảo quay lại giúp anh trai mặc quần áo vào.
Hoắc Dận: "......”
Nhìn em trai còn muốn mặc quần áo cho mình, Hoắc Dận đã tự thề với lòng, sau khi về nhà nhất định phải nhanh chóng học được những thứ này.
Trong lúc hai anh em đều mặc quần áo chỉnh tề thì bên phía Nhược Nhược còn chưa tỉnh. Hai đứa nhỏ từ trong phòng ngủ đi ra.
"Mẹ nhất định là bị bệnh rồi, ngày hôm qua dẫn chúng ta ra ngoài chơi một ngày. Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi xuống mua bữa sáng, bữa sáng hôm nay sẽ không để cho mẹ làm, để cho mẹ ngủ ngon một chút, được không?"
“Ừ.”
Hoắc Dận gật đầu đồng ý.
Vì thế sau khi hai đứa nhỏ cầm tiền, liền tay nhỏ nắm tay nhỏ bé cùng nhau ra cửa.
Nơi này thực ra cũng khá thuận tiện, đi xuống lầu là con đường của khu phố cũ nên nơi đây có bán mọi thứ. Lúc trước Ôn Hủ Hủ chọn chỗ này cũng chính là vì lý do này.
Mặc Bảo cùng anh trai đi tới một tiệm ăn sáng.
“Hoắc Dận, anh muốn ăn gì?”
“……”
Hoắc Dận cúi đầu nhìn mặt đất bẩn.
Cậu chưa từng tới những nơi thư thế này. từ nhỏ cậu đã sống trong chiều chuộng sung sướng, đột ngột thay đổi môi trường khiến cậu không khỏi cảm thấy khó chịu.
Này!
Mặc Bảo thở dài, tự mình đi vào.
“Ông chủ, con muốn cái bánh bao này, còn bánh quẩy, còn sữa nữa.”
“Được rồi, Mặc Mặc, hôm nay con lại tới mua đồ ăn sáng à. Em gái và mẹ con đâu?”
Những hàng xóm này đều biết Mặc Bảo, sau khi nhìn thấy cậu bé xinh xắn đáng yêu đến mua bữa sáng, một bên cầm đồ cho cậu, một bên cùng cậu trò chuyện rất nhiệt tình.
Mặc Bảo chỉ thản nhiên đáp lại vài câu.
Vài phút sau, khi hai anh em đi ra, trong đôi tay nhỏ bé đã đầy xách một túi đồ lớn.
"Chúng ta về đi."
“Được.”
Hoắc Dận gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng màu đen đột nhiên từ cuối đường chạy tới, thấy được hai đứa nhỏ, người trong xe lập tức đạp chân ga đi tới.
“Chú Lâm?”
Hoắc Dận vô cùng tinh mắt, sau khi nhìn thấy chiếc xe lập tức nhận ra.
Đúng vậy, người tới chính là Lâm Tử Dương!
Chương 132: Ba, ba xem ba có giống đàn ông không?
“Sao hai cậu lại ở đây? Mới sáng sớm thế này, mẹ hai cậu đâu?”
Lâm Tử Dương sau khi nhìn thấy hai cậu bé lập tức từ trong xe đi xuống, hỏi bọn nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Điều này quả thật làm cho người ta có chút lo lắng. Thời tiết thì lạnh, hai tiểu thiếu gia lại nhỏ như vậy. Sáng sớm lang thang trên đường, khiến ai thấy cũng không yên tâm.
Mặc Bảo vội vàng giải thích: "Chú Lâm, mẹ cháu còn đang ngủ, tối hôm qua mẹ mệt.”
Lâm Tử Dương: "......”
Mệt à?
Đây là từ hổ lang gì vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua tổng giám đốc muộn như vậy mới trở về, thật đúng như những gì anh ta phỏng đoán sao?
Lâm Tử Dương nghĩ đến những gì vệ sĩ sáng nay nói với anh, rằng vị BOSS đại nhân tối hôm qua ở trên nhà của Ôn Hủ Hủ rất lâu. Nhất thời anh nhịn không được liền đỏ mặt.
“Như vậy, vậy...... Hai con xuống đây làm gì? Mua đồ ăn sáng sao?”
“Vâng, mua đồ ăn sáng cho mẹ và em gái.”
Mặc Bảo lại chớp chớp đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm, rất thẳng thắn thành khẩn nói với ông chú này.
Lâm Tử Dương liền dứt khoát dừng xe sang bên cạnh.
“Vậy bây giờ chú Lâm đưa hai cậu lên. Vừa rồi ba các cậu gọi điện thoại cho chú, bảo chú đến đưa các cậu đi nhà trẻ. Nhanh lên nói với mẹ một tiếng đi.”
Lâm Tử Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé đi.
Thế nhưng, Mặc Bảo vừa nghe là tới đón bọn họ đi nhà trẻ, cậu bé vội vàng lên tiếng nói:
"Không được, mẹ con còn chưa dậy, chúng con chưa nói với mẹ. Hơn nữa, em gái không đi chúng con cũng sẽ không đi. Đúng không anh Hoắc Dận!"
Cậu bé nhìn về phía anh trai bên cạnh.
Hoắc Dận cũng không chút do dự gật đầu: "Ừ.”
Lâm Tử Dương: "......”
Không được, chuyện này cũng không phải do anh quyết định, hai vị tiểu tổ tông giận dỗi cái gì?
Nhưng trong sự sửng sốt cùng bất lực của anh ta, thì hai cậu bé đã tay nắm tay nhau xách túi quay người nhanh chóng chạy lên nhà.
"Này! Hai vị tiểu thiếu gia, chờ một chút, đừng chạy, chúng ta có chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”
Lâm Tử Dương gấp gáp giậm chân.
Lúc Hoắc Tư Tước vừa đến công ty thì nghe được tin này.
Tối hôm qua hắn đã thức trắng một đêm, sau khi từ phòng trọ đổ nát kia về thì trời cũng đã gần sáng, hắn chỉ có thể chợp mắt được một lát là phải đến công ty.
Nghe tin không đón được hai đứa nhỏ, hắn vốn mệt mỏi ngồi ở phòng làm việc giờ thì gân xanh bắt đầu nổi lên dữ dội!
“Vì sao bọn nhỏ không chịu về?”
“Bọn nhỏ nói rằng muốn em gái cùng đi nhà trẻ thì mới chịu về.”
Lâm Tử Dương ở đầu dây bên kia nơm nớp lo sợ nói.
Hoắc Tư Tước nghe được, nhất thời thái dương càng thêm giật giật: "Bọn nhỏ tạo phản rồi phải không? Còn dám uy hiếp ba chúng nữa? Chuyện ngày hôm qua, tôi không xử lý bọn chúng đã rất tốt rồi!"
Lâm Tử Dương: "......”
Nghe giọng nói tức giận trong điện thoại, anh ta nhất thời không biết nên nói gì?
Đang đứng bất lực tại chỗ thì một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên vươn tới: "Đưa điện thoại cho con.”
“Hả? Cho...... cậu?”
Lâm Tử Dương ngơ ngác nhìn tiểu thiếu gia Hoắc Dận đứng bên mình, do dự hồi lâu.
Hoắc Dận thấy Lâm Tử Dương lề mề liền trực tiếp kiễng mũi chân nhỏ lên đoạt lấy điện thoại trong tay anh.
“Ba, con là Hoắc Dận!””
“Rồi sao?””
Trong điện thoại Hoắc Tư Tước nghe giọng nói đột nhiên biến thành của con trai. Hắn khá quen với cái giọng nói này.
“Vậy con nói luôn, ba bây giờ không có chút nào giống đàn ông.”
“!!!!”
Ít nhất năm giây sau, Hoắc Tư Tước mới nghiến răng hỏi: "Không giống đàn ông?”
Hoắc Dận vẫn lạnh lùng như cũ: "Vâng, hôm qua chúng con đã về.”
“Sau đó thì sao?”
“Mẹ bảo chúng con về nhà.”
“……”
"Chúng con vốn muốn ra nước ngoài, mẹ nói không thể để cho ba buồn, vậy là mẹ đưa chúng con về. Nhưng ba... vẫn luôn như vậy, ba không tốt bằng mẹ!"
Cậu bé rất thẳng thắn!
Có thể vì cậu rất ít nói câu dài dòng. Lúc này, một đoạn văn dài từ trong miệng nhỏ của cậu phun ra.
Không trôi chảy cũng không đủ trôi chảy.
Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng biểu đạt ý tứ của mình.
Hoắc Tư Tước ở bên này nghe được, chợt giật mình.
Trong cổ họng hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để mắng thằng bé, bỗng nhiên lại nói không nên lời.
Ngày hôm qua bọn nhỏ về, là nhờ cô đưa về sao?
Sao có thể thế được?
Chẳng lẽ là vì cô sợ hắn nên mới không dám rời đi sau đó lựa chọn đưa bọn nhỏ về sao?
Hoắc Tư Tước đang cầm điện thoại, không tin những gì mình nghe được.
Nhất là khi nghe con trai nói ra lí do cô đưa bọn nhỏ về vì không muốn hắn buồn, hắn lại càng cảm thấy có chút vô lý.
“Có phải con đang dỗ ba không? Chỉ vì để cho con nhóc kia đi nhà trẻ cùng với hai con.”
“Kiểm tra camera, khách sạn lớn ở sân bay!”
Hoắc Dận cũng lười nói với người cha ngu ngốc này.
Sau đó cậu trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tử Dương tận mắt nhìn thấy hết thảy, đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng thiếu chụt nữa là anh ta quỳ xuống thay vị tiểu tổ tông này.
Mặt khác anh ta lại nghĩ,điều đó không có gì sai cả, để đối phó với một người ba như hắn thì chỉ có vị tổ tông này ra tay mới có hiệu quả. Dù sao, chỉ có Hoắc Dận là người duy nhất biết được điểm yếu của Hoắc Tư Tước!
Quả nhiên, chưa tới năm phút ngắt máy thì điện thoại di động của Lâm Tử Dương đã nhận được một tin nhắn wechat.
“Dẫn theo con bé đó đi!”
“……”
Chương 133: Bí mật của cô
Chậc!
Tiểu thiếu gia, cậu thật lợi hại!
Đương nhiên là Nhược Nhược cũng được đi nhà trẻ.
Việc này đối với một người đang ngủ say như Ổn Hủ thì không biết gì. Cô mơ màng thấy hai đứa con trai mình đi bên cạnh ai đó, cô cảm thấy hoang mang.
Mãi đến khi cả con gái cũng bị đưa đi, cô mới nhìn căn phòng trống rỗng vỗ vỗ đầu: "Không xong, học phí không phải còn chưa gom đủ sao?”
Cô có nghĩ nát óc cũng không có cách giải quyết.
Tuy nhiên, Nhược Nhược cũng được đi nhà trẻ thì cô vẫn còn thời gian để nghĩ cách đi xoay sở tiền.
Ôn Hủ Hủ mở máy tính, chuẩn bị lên mạng xem, có nơi nào cần tuyển dụng bác sĩ hay không?
Nhưng lúc này, điện thoại hiển thị là số của Kiều Thời Khiêm gọi tới.
"Nancy, hôm qua em không sao chứ?"
“Không sao.”
Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ nhẹ nhàng trả lời.
Bây giờ cô cảm thấy nên giữ khoảng cách với anh ta, vì ngày hôm qua anh ta đã tự tay đâm thủng phòng tuyến cuối cùng giữa bọn họ.
Nhưng Kiều Thời Khiêm hiển nhiên không muốn như vậy, anh ta phấn khích khi nhìn thấy cô nhận điện thoại của mình.
“Vậy là tốt rồi, vậy hôm nay em có đi phỏng vấn không? Anh đã nói chuyện với người bạn kia rồi, em cứ trực tiếp đi làm là được.”
“Không cần, tôi đã tìm được việc làm trong bệnh viện thành phố.”
Ôn Hủ Hủ đang mở trang web tìm kiếm việc làm không ngờ lại bị câu hỏi quấy rầy, vừa vặn cô nhìn thấy một bệnh viện đang tuyển dụng y tá, cô không hề nghĩ ngợi liền nhấn vào gửi sơ yếu lý lịch của mình qua.
Kiều Thời Khiêm: "......”
Bệnh viện thành phố?
Điều đó là không thể, đây là trong nước không phải nước ngoài.
Đa phần các bác sĩ trong nước đi ứng tuyển tối thiểu đều tốt nghiệp thạc sĩ.
Bệnh viện thành phố?
Kiều Thời Khiêm thất vọng.
Với năng lực và trình độ của cô đi ứng tuyển vào bệnh viện loại này là chuyện không dễ dàng.
Kiều Thời Khiêm không còn lựa chọn nào khác đành miễn cưỡng cúp điện thoại.
Tại sao cô luôn không nghe lời như vậy? Không thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?
——
Ôn Hủ Hủ chọn gửi sơ yếu lý lịch thật ra cũng chỉ là tùy tiện gửi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm việc ở đây, cô còn phải quay về Clear.
Cô quyết định, hiện tại trước hết cần tìm một công việc gì đó để gom đủ học phí cho Nhược Nhược. Ngay tức khắc cô đứng lên đi lục tung các ngăn kéo, tủ trong nhà để tìm.
“Kỳ lạ, đồ của mình đâu? Ở đâu rồi?”
Cô tìm đến đầu toát mồ hôi đầm đìa, thiếu chút nữa đem tủ quần áo trong hai phòng đều giở ra.
Thế nhưng, vẫn không tìm được.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu mình.
"Cậu, con là Hủ Hủ. Con muốn hỏi một chút, lúc Mặc Bảo và Nhược Nhược được đưa tới, cậu có nhìn thấy một cái túi máy tính nhỏ của con không?"
“Túi máy tính? Túi máy tính gì?”
Cậu của cô ở đầu dây bên kia nghe được, có chút bối rối.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể miêu tả tỉ mỉ với cậu mình: "Chỉ là một cái túi máy tính nho nhỏ, trước kia con dùng đựng laptop. Trong đó có vài cái USB đều là sách lúc trước con có viết, con muốn lấy một quyển ra ngoài ký tên nhưng giờ không thấy đâu nữa.”
"Hả? Cuối cùng con cũng bán được sách của mình sao?"
Đỗ Hoa Sanh có hơi sốc!
Cái này không thể trách ông, bởi vì lúc trước cháu gái ông nổi tiếng trong giới văn chương. Nhiều cuốn sách được rất nhiều nhà xuất bản tranh nhau ký hợp đồng bán bản quyền nhưng cô đều không có bán.
Ông còn nhớ rõ, cô có cuốn tiểu thuyết 《 Hình xăm 》, lúc ấy được một công ty điện ảnh coi trọng.
Đáng tiếc, lúc đó cô không chịu bán nên chỉ đành vứt vào trong xó thôi.
Chương 134: Hoắc tổng, vợ ngài lại bắt đầu trèo tường rồi
Nhưng bây giờ, cô chủ động nói muốn bán......
Đỗ Hoa Sanh hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không?
“Con đang đùa sao?”
"Không có, con nhất định phải để Nhược Nhược đi học ở nhà trẻ cùng hai anh trai. Ở đó học phí hơi đắt nên con có thiếu một ít giờ đành phải bán đi một quyển."
Ôn Hủ Hủ giải thích.
Kết quả, Đỗ Hoa Sanh vừa nghe lý do này, lập tức lớn tiếng mắng: "Vì con gái nhỏ của con sao? Tại sao? Ba con bé đã chết hay sao? Con còn muốn gì nữa? Hai đứa con trai đều là con của Hoắc Tư Tước, còn con bé không phải sao?”
"Không phải không phải, hắn còn không biết Nhược Nhược là con gái của hắn. Hiện tại hắn chỉ biết Mặc Bảo là con của hắn nên bất cứ lúc nào cũng muốn đoạt con của con. Thử hỏi con làm sao có thể yên tâm mà cho hắn biết đến sự tồn tại của Nhược Nhược?”
Lỗ tai Ôn Hủ Hủ sắp bị mắng điếc rồi, đành phải nhanh chóng an ủi ông cậu đang nóng của cô lại.
Cũng may, sau khi cô giải thích xong ông cũng hơi bình tĩnh lại.
“Những quyển sách của con không nhất thiết phải bán đi đâu? Con xem những quyển sách như báu vật, năm đó người ta bỏ ra bao nhiêu tiền con cũng không bán, bây giờ con có tự nguyện muốn bán hay không?”
“Không sao, sách mà thôi, bán rồi viết tiếp.”
Ôn Hủ Hủ ra vẻ thoải mái nói.
Nhưng trên thực tế, thật sự cả đời này cô cũng không muốn bán những quyển sách đó đi. Bởi lẽ, những quyển những sách kia không chỉ là cô viết sách mà còn là ký ức và là cuộc sống của cô.
Cuối cùng cậu cô cũng cho cô vài manh mối.
May mà lần này được Đỗ Hoa Sanh nhắc nhở, Ôn Hủ Hủ đã lục tìm kĩ căn phòng một lần nữa. Ở dưới gầm giường cô thấy một cái va li hành lý bên trong có túi máy tính cần tìm.
Cuối cùng cũng tìm được.
Cô vui mừng khôn xiết, lập tức lấy USB bên trong ra, sau đó đi tới máy tính.
Tìm thấy quyển đó.
, đúng là một quyển sách rất hot trên mạng năm đó, nó chủ yếu kể về một thiếu niên mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, sau một ngày tình cờ có một cô bé khác biết được bí mật của cậu ta, giữa hai người đã nảy sinh ra mối quan hệ.
Câu chuyện này được viết theo quy cũ.
Thế nhưng, vì lúc ấy văn phong tác giả tinh tế tỉ mỉ. Vào thời điểm nó được đăng tải đã ngay lập tức nổi tiếng khắp Internet.
Tác giả thậm chí còn nổi tiếng hơn!
Nhưng đáng tiếc, nó vẫn cứ như vậy biến mất trong tầm mắt công chúng.
Ôn Hủ Hủ mở tài liệu ra, nhìn bài viết năm đó mình từng chữ từng chữ đánh lên, nhịn không được mà chua xót.
Quên đi, đổi học phí cho con, cũng đáng.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đăng nhập QQ suốt năm năm không đăng nhập.
"Xin chào, tôi đây, và tôi đã quyết định ký tặng cuốn sách này cho bạn, nếu bây giờ bạn vẫn muốn có nó."
Sau khi cô gửi đoạn văn này, cô đã chờ.
Vì không chắc sau năm năm đối phương còn “sống” hay không?
——
Trung tâm thành phố, Tòa nhà Howell
Lâm Tử Dương mất cả buổi sáng, điều tra rõ ràng người tên Kiều Thời Khiêm kia.
"Tổng giám đốc, đã điều tra ra. Người này đúng là luật sư trưởng, nhưng hắn còn có một thân phận khác, chính là cổ đông lớn thứ hai của một công ty!”
Anh đem tư liệu đặt ở trên bàn vị BOSS đại nhân này.
Hoắc Tư Tước hơi nhíu mày.
Cổ đông lớn thứ hai?
“Đúng vậy, công ty đó tổng cộng do năm cổ đông thành lập. Cổ đông lớn thứ hai lúc trước vẫn rất thần bí, không lộ diện, không ngờ chính là Kiều Thời Khiêm.”
Lâm Tử Dương chỉ vào những tư liệu đó.
Đây đúng là một tin tức khiến người ta khá bất ngờ. Không ai ngờ rằng, nhìn một luật sư tầm thường lại là cổ đông lớn thứ hai của công ty đó.
Vân Đoan Nhất Phẩm, trước mắt mà nói công ty này là đối thủ cạnh tranh tương đối lớn với tập đoàn của hắn.
Hoắc Tư Tước lật xem tài liệu trước mặt, ánh mắt bắt đầu có chút âm u. Cũng không phải bởi vì cổ đông lớn thứ hai gì đó, mà hắn quét đến một vài chữ khác.
"Hắn cũng ở Clear?"
"Đúng, hắn vốn là người nơi này, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi Anh quốc đào tạo chuyên sâu. Sau đó năm năm trước, về Clear đảm nhiệm chức vụ luật sư trưởng của công ty."
"Thật trùng hợp?"
Nghe vậy, Hoắc tư Tước đang ngồi trong bàn làm việc càng mỉa mai hơn.
Lâm Tử Dương: "......”
Hơn nữa, công ty của Kiều Thời Kiêm nghe nói cũng rất gần bệnh viện Clear.
“Tiếp tục điều tra, hắn tuyệt đối không chỉ có thế!”
Hoắc Tư Tước đem tư liệu ném trở về, người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng này thường có cái nhìn rất xa.
Lâm Tử Dương liền cầm tài liệu, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Trợ lý Lâm, bên bệnh viện thành phố vừa gọi điện thoại tới, họ báo vị bác sĩ lúc trước tổng giám đốc muốn tìm hình như đã gửi sơ yếu lý lịch cho bệnh viện bọn họ.”
"Bác sĩ nào?"
"Bác sĩ Nancy từ Clear."
“……”
Chết tiệt!
Chương 135: Thế này lại đi bắt nạt phụ nữ, mặt mũi đâu?
Lâm Tử Dương tâm tình phức tạp đứng ở văn phòng tổng giám đốc.
Anh ta cùng với Vị BOSS đại nhân này đang nhìn sơ yếu lí lịch của Ôn Hủ Hủ trên màn hình máy tính.
“À, đúng rồi, tổng giám đốc, quên nói cho ngài biết. Kiều Thời Khiêm hình như còn có một người bạn mở phòng khám, hai ngày nay mới khai trương nghe nói cũng đang tuyển bác sĩ.”
“……”
Lâm Tử Dương vừa nói xong, bầu không khí trong văn phòng lập tức bất ổn
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
"Không không, không phải, tổng giám đốc ngài đừng hiểu lầm. Tôi cũng chỉ là nói cho ngài biết. Ngài đột nhiên muốn thu người ta 100 vạn học phí, đây đúng là có chút quá đáng..."
“Cút!”
Lâm Tử Dương còn chưa nói xong, đầu bút đã bay tới. Anh ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng, nhanh chóng ôm đầu cút ra ngoài.
Đùa thật, hắn có thể tùy ý chèn ép người khác còn người khác không thể phản kháng sao?
——
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đợi được biên tập viên kia trả lời.
Biên tập: "Mâu Mâu, quyển sách này không phải đã xuất bản rồi sao? Sắp cho đóng phim rồi sao bạn còn tìm tôi?”
Ôn Hủ Hủ: "...?”
Xuất bản rồi à?
Sao có thể thế được? Bản thảo của cô ấy còn ở đây? Sao lại xuất bản chứ?
Còn sắp đóng thành phim!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy biên tập viên này nhất định là đang nói đùa, cô lại giải thích thêm: "Có phải bạn nhầm rồi không? Tôi là tác giả của 《Hình xăm》 năm năm trước.”
Biên tập: "Đúng vậy, tiêu đề của ấn phẩm bây giờ không phải là《Hình xăm trong trái tìm của em》 sao?"
Sau đó biên tập viên gửi một đường link liên kết sách tới.
Chết tiệt!
Ôn Hủ Hủ không tin vào mắt mình.
Tại sao lại như vậy?
Đây rõ ràng là sách của cô, tại sao đột nhiên lại bị xuất bản? Sao cô hoàn toàn không biết?
Đầu óc cô bắt đầu có chút loạn. Trong lúc nhất thời cô không biết nên đi đâu để giải quyết chuyện này. Vừa vặn đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
“A lô?”
"Có phải bác sĩ Nancy không?"
“Tôi đây, bạn là ai?”
"Xin chào, chúng tôi là người của bệnh viện thành phố. Sơ yếu lý lịch bạn gửi cho chúng tôi đã nhận được và hồ sơ của bạn rất phù hợp với yêu cầu của bệnh viện chúng tôi. Bạn có tiện tới đây phỏng vấn không?"
“Hả?”
Phỏng vấn?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối bời, suýt chút nữa không nhớ mình đã nộp hồ sơ xin việc.
Cho đến cuộc điện thoại này, nhân viên bệnh viện mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Bác sĩ Nancy, khi nào thì bạn qua? Chủ nhiệm khoa của chúng tôi có thể trực tiếp nói chuyện với bạn."
“……”
Đây thật đúng là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, vừa rồi còn tuyệt vọng không biết làm sao thì từ trên trời rơi xuống một tin tốt như vậy.
Quên đi, tuy rằng đây không phải công việc mình muốn, nhưng vì con gái, cô vẫn chọn đi làm trước.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đồng ý.
Tại thời điểm này thứ cô cần nhất là tiền. Về phần quyển sách, phải chờ khi nào cô rảnh rỗi mới có thể chậm rãi điều tra. Nhiều năm như vậy, giờ phút này có vội cũng không vội được.
Vì thế chiều hôm nay, Ôn Hủ Hủ đến bệnh viện thành phố để phỏng vấn. Cuối cùng cô cũng được nhận vào chức vụ chủ nhiệm khoa nội, hơn nữa còn được ứng trước nửa năm tiền lương.
Không nhiều không ít, vừa vặn 60 vạnvạn!
Hoắc Tư Tước, từ giờ hắn sẽ không có lý do gì để đuổi con gái ra khỏi nhà trẻ nữa chứ?
Ôn Hủ Hủ lấy được tiền, trước tiên bấm số điện thoại của tên đàn ông chó đó.
“A lô?”
“Hoắc Tư Tước, đưa số tài khoản của anh cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh!”
Vừa có tiền Ôn Hủ Hủ vô cùng khí phách.
Hoắc Tư Tước: "......”
Sau khi liếc nhìn phòng họp, Hoắc tư tước bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía các lãnh đạo công ty của hắn, mặt hắn không chút thay đổi đứng lên, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Các cấp cao: "......”
Thật ngạc nhiên, tổng giám đốc lại trả lời điện thoại trong lúc họp.
Hơn nữa còn ra ngoài nghe máy!
Hai phút sau, văn phòng Tổng giám đốc...
Hoắc tư Tước tâm trạng tốt đi đến sô pha, đem điện thoại di động đặt ở trên bàn trà mở loa ngoài, sau đó chậm rãi đi pha cho mình một tách cà phê.
"Nhanh như vậy đã mượn được tiền sao?"
“Mượn cái gì? Là bằng thực lực của tôi kiếm được. Tôi nói cho anh biết, tôi tìm được việc rồi, ngay tại bệnh viện thành phố, với tư cách là bác sĩ điều trị với mức lương hàng năm là 100 vạn!"
Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ giận dỗi nói còn mang theo ý tự hào.
Cô thực sự tự hào về điều này, vì cô từ một người chỉ có bằng cấp ba, từng chút từng chút đi đến bây giờ trở thành một bác sĩ có chút danh tiếng trên quốc tế.
Không phải ai cũng có thể làm được.
Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Vừa lăn xuống, cô cũng không có sức lực để quan sát những thứ khác, đêm nay cô đã rất sợ hãi đủ rồi, nên giờ khắc này cô liền kéo chăn vùi cái đầu nhỏ của mình vào.
Thật đáng sợ!
Cô đã làm gì vậy?!
Cô vùi vào trong chăn, trên mặt vừa hoảng sợ vừa nóng rang, toàn thân như bị rút hết sức lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không tự chủ mà run lên.
Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ đặc sắc.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, cứng ngắc nhấc chân đi ra ngoài.
——
Ngày hôm sau.
Buổi sáng mấy đứa nhỏ đã thức dậy, chúng phát hiện mẹ chúng hôm nay dậy muộn hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí còn không làm bữa sáng cho chúng và cũng không giúp chúng đốt bếp lò để sưởi ấm.
Quái lạ, mẹ làm sao vậy?
Là do hôm qua mẹ mệt sao?
Mặc Bảo mặc xong quần áo nhỏ của mình đứng lên: "Em đi xem mẹ, hai người ở đây chờ nha.”
Rồi cậu bé rón rén đi tới.
Quả nhiên, sau khi cậu đẩy cửa phòng bên cạnh ra, liếc mắt một cái liền thấy được mẹ bình thường cũng không ngủ nướng, lúc này đang che đầu ngủ say trong chăn.
“Mẹ chưa dậy?”
Không biết từ lúc nào, Hoắc Dận cũng đã tới.
Cậu mặc bộ đồ ngủ, đôi chân nhỏ cũng không mang gì cứ thế lạnh lùng bước trên mặt đất đến bên cạnh em trai mình.
Mặc Bảo lập tức quay đầu lại: "Sao anh lại đây? Anh còn chưa mặc quần áo và vớ? Lỡ bị bệnh thì sao, mau về đi.”
Cậu sợ hãi vội vàng kéo anh trai về phòng.
Về điểm này, Mặc Bảo hiểu rõ.
Dù sao người anh trai này từ nhỏ đã sống trong cảnh quần áo đưa đến tay, cơm đút đến miệng. Hoắc Dận không giống cậu, từ trước đến giờ đi theo mẹ nên đã sớm học được cách tự chăm sóc mình.
Thế là Mặc Bảo quay lại giúp anh trai mặc quần áo vào.
Hoắc Dận: "......”
Nhìn em trai còn muốn mặc quần áo cho mình, Hoắc Dận đã tự thề với lòng, sau khi về nhà nhất định phải nhanh chóng học được những thứ này.
Trong lúc hai anh em đều mặc quần áo chỉnh tề thì bên phía Nhược Nhược còn chưa tỉnh. Hai đứa nhỏ từ trong phòng ngủ đi ra.
"Mẹ nhất định là bị bệnh rồi, ngày hôm qua dẫn chúng ta ra ngoài chơi một ngày. Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi xuống mua bữa sáng, bữa sáng hôm nay sẽ không để cho mẹ làm, để cho mẹ ngủ ngon một chút, được không?"
“Ừ.”
Hoắc Dận gật đầu đồng ý.
Vì thế sau khi hai đứa nhỏ cầm tiền, liền tay nhỏ nắm tay nhỏ bé cùng nhau ra cửa.
Nơi này thực ra cũng khá thuận tiện, đi xuống lầu là con đường của khu phố cũ nên nơi đây có bán mọi thứ. Lúc trước Ôn Hủ Hủ chọn chỗ này cũng chính là vì lý do này.
Mặc Bảo cùng anh trai đi tới một tiệm ăn sáng.
“Hoắc Dận, anh muốn ăn gì?”
“……”
Hoắc Dận cúi đầu nhìn mặt đất bẩn.
Cậu chưa từng tới những nơi thư thế này. từ nhỏ cậu đã sống trong chiều chuộng sung sướng, đột ngột thay đổi môi trường khiến cậu không khỏi cảm thấy khó chịu.
Này!
Mặc Bảo thở dài, tự mình đi vào.
“Ông chủ, con muốn cái bánh bao này, còn bánh quẩy, còn sữa nữa.”
“Được rồi, Mặc Mặc, hôm nay con lại tới mua đồ ăn sáng à. Em gái và mẹ con đâu?”
Những hàng xóm này đều biết Mặc Bảo, sau khi nhìn thấy cậu bé xinh xắn đáng yêu đến mua bữa sáng, một bên cầm đồ cho cậu, một bên cùng cậu trò chuyện rất nhiệt tình.
Mặc Bảo chỉ thản nhiên đáp lại vài câu.
Vài phút sau, khi hai anh em đi ra, trong đôi tay nhỏ bé đã đầy xách một túi đồ lớn.
"Chúng ta về đi."
“Được.”
Hoắc Dận gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng màu đen đột nhiên từ cuối đường chạy tới, thấy được hai đứa nhỏ, người trong xe lập tức đạp chân ga đi tới.
“Chú Lâm?”
Hoắc Dận vô cùng tinh mắt, sau khi nhìn thấy chiếc xe lập tức nhận ra.
Đúng vậy, người tới chính là Lâm Tử Dương!
Chương 132: Ba, ba xem ba có giống đàn ông không?
“Sao hai cậu lại ở đây? Mới sáng sớm thế này, mẹ hai cậu đâu?”
Lâm Tử Dương sau khi nhìn thấy hai cậu bé lập tức từ trong xe đi xuống, hỏi bọn nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Điều này quả thật làm cho người ta có chút lo lắng. Thời tiết thì lạnh, hai tiểu thiếu gia lại nhỏ như vậy. Sáng sớm lang thang trên đường, khiến ai thấy cũng không yên tâm.
Mặc Bảo vội vàng giải thích: "Chú Lâm, mẹ cháu còn đang ngủ, tối hôm qua mẹ mệt.”
Lâm Tử Dương: "......”
Mệt à?
Đây là từ hổ lang gì vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua tổng giám đốc muộn như vậy mới trở về, thật đúng như những gì anh ta phỏng đoán sao?
Lâm Tử Dương nghĩ đến những gì vệ sĩ sáng nay nói với anh, rằng vị BOSS đại nhân tối hôm qua ở trên nhà của Ôn Hủ Hủ rất lâu. Nhất thời anh nhịn không được liền đỏ mặt.
“Như vậy, vậy...... Hai con xuống đây làm gì? Mua đồ ăn sáng sao?”
“Vâng, mua đồ ăn sáng cho mẹ và em gái.”
Mặc Bảo lại chớp chớp đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm, rất thẳng thắn thành khẩn nói với ông chú này.
Lâm Tử Dương liền dứt khoát dừng xe sang bên cạnh.
“Vậy bây giờ chú Lâm đưa hai cậu lên. Vừa rồi ba các cậu gọi điện thoại cho chú, bảo chú đến đưa các cậu đi nhà trẻ. Nhanh lên nói với mẹ một tiếng đi.”
Lâm Tử Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé đi.
Thế nhưng, Mặc Bảo vừa nghe là tới đón bọn họ đi nhà trẻ, cậu bé vội vàng lên tiếng nói:
"Không được, mẹ con còn chưa dậy, chúng con chưa nói với mẹ. Hơn nữa, em gái không đi chúng con cũng sẽ không đi. Đúng không anh Hoắc Dận!"
Cậu bé nhìn về phía anh trai bên cạnh.
Hoắc Dận cũng không chút do dự gật đầu: "Ừ.”
Lâm Tử Dương: "......”
Không được, chuyện này cũng không phải do anh quyết định, hai vị tiểu tổ tông giận dỗi cái gì?
Nhưng trong sự sửng sốt cùng bất lực của anh ta, thì hai cậu bé đã tay nắm tay nhau xách túi quay người nhanh chóng chạy lên nhà.
"Này! Hai vị tiểu thiếu gia, chờ một chút, đừng chạy, chúng ta có chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”
Lâm Tử Dương gấp gáp giậm chân.
Lúc Hoắc Tư Tước vừa đến công ty thì nghe được tin này.
Tối hôm qua hắn đã thức trắng một đêm, sau khi từ phòng trọ đổ nát kia về thì trời cũng đã gần sáng, hắn chỉ có thể chợp mắt được một lát là phải đến công ty.
Nghe tin không đón được hai đứa nhỏ, hắn vốn mệt mỏi ngồi ở phòng làm việc giờ thì gân xanh bắt đầu nổi lên dữ dội!
“Vì sao bọn nhỏ không chịu về?”
“Bọn nhỏ nói rằng muốn em gái cùng đi nhà trẻ thì mới chịu về.”
Lâm Tử Dương ở đầu dây bên kia nơm nớp lo sợ nói.
Hoắc Tư Tước nghe được, nhất thời thái dương càng thêm giật giật: "Bọn nhỏ tạo phản rồi phải không? Còn dám uy hiếp ba chúng nữa? Chuyện ngày hôm qua, tôi không xử lý bọn chúng đã rất tốt rồi!"
Lâm Tử Dương: "......”
Nghe giọng nói tức giận trong điện thoại, anh ta nhất thời không biết nên nói gì?
Đang đứng bất lực tại chỗ thì một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên vươn tới: "Đưa điện thoại cho con.”
“Hả? Cho...... cậu?”
Lâm Tử Dương ngơ ngác nhìn tiểu thiếu gia Hoắc Dận đứng bên mình, do dự hồi lâu.
Hoắc Dận thấy Lâm Tử Dương lề mề liền trực tiếp kiễng mũi chân nhỏ lên đoạt lấy điện thoại trong tay anh.
“Ba, con là Hoắc Dận!””
“Rồi sao?””
Trong điện thoại Hoắc Tư Tước nghe giọng nói đột nhiên biến thành của con trai. Hắn khá quen với cái giọng nói này.
“Vậy con nói luôn, ba bây giờ không có chút nào giống đàn ông.”
“!!!!”
Ít nhất năm giây sau, Hoắc Tư Tước mới nghiến răng hỏi: "Không giống đàn ông?”
Hoắc Dận vẫn lạnh lùng như cũ: "Vâng, hôm qua chúng con đã về.”
“Sau đó thì sao?”
“Mẹ bảo chúng con về nhà.”
“……”
"Chúng con vốn muốn ra nước ngoài, mẹ nói không thể để cho ba buồn, vậy là mẹ đưa chúng con về. Nhưng ba... vẫn luôn như vậy, ba không tốt bằng mẹ!"
Cậu bé rất thẳng thắn!
Có thể vì cậu rất ít nói câu dài dòng. Lúc này, một đoạn văn dài từ trong miệng nhỏ của cậu phun ra.
Không trôi chảy cũng không đủ trôi chảy.
Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng biểu đạt ý tứ của mình.
Hoắc Tư Tước ở bên này nghe được, chợt giật mình.
Trong cổ họng hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để mắng thằng bé, bỗng nhiên lại nói không nên lời.
Ngày hôm qua bọn nhỏ về, là nhờ cô đưa về sao?
Sao có thể thế được?
Chẳng lẽ là vì cô sợ hắn nên mới không dám rời đi sau đó lựa chọn đưa bọn nhỏ về sao?
Hoắc Tư Tước đang cầm điện thoại, không tin những gì mình nghe được.
Nhất là khi nghe con trai nói ra lí do cô đưa bọn nhỏ về vì không muốn hắn buồn, hắn lại càng cảm thấy có chút vô lý.
“Có phải con đang dỗ ba không? Chỉ vì để cho con nhóc kia đi nhà trẻ cùng với hai con.”
“Kiểm tra camera, khách sạn lớn ở sân bay!”
Hoắc Dận cũng lười nói với người cha ngu ngốc này.
Sau đó cậu trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tử Dương tận mắt nhìn thấy hết thảy, đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng thiếu chụt nữa là anh ta quỳ xuống thay vị tiểu tổ tông này.
Mặt khác anh ta lại nghĩ,điều đó không có gì sai cả, để đối phó với một người ba như hắn thì chỉ có vị tổ tông này ra tay mới có hiệu quả. Dù sao, chỉ có Hoắc Dận là người duy nhất biết được điểm yếu của Hoắc Tư Tước!
Quả nhiên, chưa tới năm phút ngắt máy thì điện thoại di động của Lâm Tử Dương đã nhận được một tin nhắn wechat.
“Dẫn theo con bé đó đi!”
“……”
Chương 133: Bí mật của cô
Chậc!
Tiểu thiếu gia, cậu thật lợi hại!
Đương nhiên là Nhược Nhược cũng được đi nhà trẻ.
Việc này đối với một người đang ngủ say như Ổn Hủ thì không biết gì. Cô mơ màng thấy hai đứa con trai mình đi bên cạnh ai đó, cô cảm thấy hoang mang.
Mãi đến khi cả con gái cũng bị đưa đi, cô mới nhìn căn phòng trống rỗng vỗ vỗ đầu: "Không xong, học phí không phải còn chưa gom đủ sao?”
Cô có nghĩ nát óc cũng không có cách giải quyết.
Tuy nhiên, Nhược Nhược cũng được đi nhà trẻ thì cô vẫn còn thời gian để nghĩ cách đi xoay sở tiền.
Ôn Hủ Hủ mở máy tính, chuẩn bị lên mạng xem, có nơi nào cần tuyển dụng bác sĩ hay không?
Nhưng lúc này, điện thoại hiển thị là số của Kiều Thời Khiêm gọi tới.
"Nancy, hôm qua em không sao chứ?"
“Không sao.”
Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ nhẹ nhàng trả lời.
Bây giờ cô cảm thấy nên giữ khoảng cách với anh ta, vì ngày hôm qua anh ta đã tự tay đâm thủng phòng tuyến cuối cùng giữa bọn họ.
Nhưng Kiều Thời Khiêm hiển nhiên không muốn như vậy, anh ta phấn khích khi nhìn thấy cô nhận điện thoại của mình.
“Vậy là tốt rồi, vậy hôm nay em có đi phỏng vấn không? Anh đã nói chuyện với người bạn kia rồi, em cứ trực tiếp đi làm là được.”
“Không cần, tôi đã tìm được việc làm trong bệnh viện thành phố.”
Ôn Hủ Hủ đang mở trang web tìm kiếm việc làm không ngờ lại bị câu hỏi quấy rầy, vừa vặn cô nhìn thấy một bệnh viện đang tuyển dụng y tá, cô không hề nghĩ ngợi liền nhấn vào gửi sơ yếu lý lịch của mình qua.
Kiều Thời Khiêm: "......”
Bệnh viện thành phố?
Điều đó là không thể, đây là trong nước không phải nước ngoài.
Đa phần các bác sĩ trong nước đi ứng tuyển tối thiểu đều tốt nghiệp thạc sĩ.
Bệnh viện thành phố?
Kiều Thời Khiêm thất vọng.
Với năng lực và trình độ của cô đi ứng tuyển vào bệnh viện loại này là chuyện không dễ dàng.
Kiều Thời Khiêm không còn lựa chọn nào khác đành miễn cưỡng cúp điện thoại.
Tại sao cô luôn không nghe lời như vậy? Không thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?
——
Ôn Hủ Hủ chọn gửi sơ yếu lý lịch thật ra cũng chỉ là tùy tiện gửi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm việc ở đây, cô còn phải quay về Clear.
Cô quyết định, hiện tại trước hết cần tìm một công việc gì đó để gom đủ học phí cho Nhược Nhược. Ngay tức khắc cô đứng lên đi lục tung các ngăn kéo, tủ trong nhà để tìm.
“Kỳ lạ, đồ của mình đâu? Ở đâu rồi?”
Cô tìm đến đầu toát mồ hôi đầm đìa, thiếu chút nữa đem tủ quần áo trong hai phòng đều giở ra.
Thế nhưng, vẫn không tìm được.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu mình.
"Cậu, con là Hủ Hủ. Con muốn hỏi một chút, lúc Mặc Bảo và Nhược Nhược được đưa tới, cậu có nhìn thấy một cái túi máy tính nhỏ của con không?"
“Túi máy tính? Túi máy tính gì?”
Cậu của cô ở đầu dây bên kia nghe được, có chút bối rối.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể miêu tả tỉ mỉ với cậu mình: "Chỉ là một cái túi máy tính nho nhỏ, trước kia con dùng đựng laptop. Trong đó có vài cái USB đều là sách lúc trước con có viết, con muốn lấy một quyển ra ngoài ký tên nhưng giờ không thấy đâu nữa.”
"Hả? Cuối cùng con cũng bán được sách của mình sao?"
Đỗ Hoa Sanh có hơi sốc!
Cái này không thể trách ông, bởi vì lúc trước cháu gái ông nổi tiếng trong giới văn chương. Nhiều cuốn sách được rất nhiều nhà xuất bản tranh nhau ký hợp đồng bán bản quyền nhưng cô đều không có bán.
Ông còn nhớ rõ, cô có cuốn tiểu thuyết 《 Hình xăm 》, lúc ấy được một công ty điện ảnh coi trọng.
Đáng tiếc, lúc đó cô không chịu bán nên chỉ đành vứt vào trong xó thôi.
Chương 134: Hoắc tổng, vợ ngài lại bắt đầu trèo tường rồi
Nhưng bây giờ, cô chủ động nói muốn bán......
Đỗ Hoa Sanh hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không?
“Con đang đùa sao?”
"Không có, con nhất định phải để Nhược Nhược đi học ở nhà trẻ cùng hai anh trai. Ở đó học phí hơi đắt nên con có thiếu một ít giờ đành phải bán đi một quyển."
Ôn Hủ Hủ giải thích.
Kết quả, Đỗ Hoa Sanh vừa nghe lý do này, lập tức lớn tiếng mắng: "Vì con gái nhỏ của con sao? Tại sao? Ba con bé đã chết hay sao? Con còn muốn gì nữa? Hai đứa con trai đều là con của Hoắc Tư Tước, còn con bé không phải sao?”
"Không phải không phải, hắn còn không biết Nhược Nhược là con gái của hắn. Hiện tại hắn chỉ biết Mặc Bảo là con của hắn nên bất cứ lúc nào cũng muốn đoạt con của con. Thử hỏi con làm sao có thể yên tâm mà cho hắn biết đến sự tồn tại của Nhược Nhược?”
Lỗ tai Ôn Hủ Hủ sắp bị mắng điếc rồi, đành phải nhanh chóng an ủi ông cậu đang nóng của cô lại.
Cũng may, sau khi cô giải thích xong ông cũng hơi bình tĩnh lại.
“Những quyển sách của con không nhất thiết phải bán đi đâu? Con xem những quyển sách như báu vật, năm đó người ta bỏ ra bao nhiêu tiền con cũng không bán, bây giờ con có tự nguyện muốn bán hay không?”
“Không sao, sách mà thôi, bán rồi viết tiếp.”
Ôn Hủ Hủ ra vẻ thoải mái nói.
Nhưng trên thực tế, thật sự cả đời này cô cũng không muốn bán những quyển sách đó đi. Bởi lẽ, những quyển những sách kia không chỉ là cô viết sách mà còn là ký ức và là cuộc sống của cô.
Cuối cùng cậu cô cũng cho cô vài manh mối.
May mà lần này được Đỗ Hoa Sanh nhắc nhở, Ôn Hủ Hủ đã lục tìm kĩ căn phòng một lần nữa. Ở dưới gầm giường cô thấy một cái va li hành lý bên trong có túi máy tính cần tìm.
Cuối cùng cũng tìm được.
Cô vui mừng khôn xiết, lập tức lấy USB bên trong ra, sau đó đi tới máy tính.
Tìm thấy quyển đó.
, đúng là một quyển sách rất hot trên mạng năm đó, nó chủ yếu kể về một thiếu niên mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, sau một ngày tình cờ có một cô bé khác biết được bí mật của cậu ta, giữa hai người đã nảy sinh ra mối quan hệ.
Câu chuyện này được viết theo quy cũ.
Thế nhưng, vì lúc ấy văn phong tác giả tinh tế tỉ mỉ. Vào thời điểm nó được đăng tải đã ngay lập tức nổi tiếng khắp Internet.
Tác giả thậm chí còn nổi tiếng hơn!
Nhưng đáng tiếc, nó vẫn cứ như vậy biến mất trong tầm mắt công chúng.
Ôn Hủ Hủ mở tài liệu ra, nhìn bài viết năm đó mình từng chữ từng chữ đánh lên, nhịn không được mà chua xót.
Quên đi, đổi học phí cho con, cũng đáng.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đăng nhập QQ suốt năm năm không đăng nhập.
"Xin chào, tôi đây, và tôi đã quyết định ký tặng cuốn sách này cho bạn, nếu bây giờ bạn vẫn muốn có nó."
Sau khi cô gửi đoạn văn này, cô đã chờ.
Vì không chắc sau năm năm đối phương còn “sống” hay không?
——
Trung tâm thành phố, Tòa nhà Howell
Lâm Tử Dương mất cả buổi sáng, điều tra rõ ràng người tên Kiều Thời Khiêm kia.
"Tổng giám đốc, đã điều tra ra. Người này đúng là luật sư trưởng, nhưng hắn còn có một thân phận khác, chính là cổ đông lớn thứ hai của một công ty!”
Anh đem tư liệu đặt ở trên bàn vị BOSS đại nhân này.
Hoắc Tư Tước hơi nhíu mày.
Cổ đông lớn thứ hai?
“Đúng vậy, công ty đó tổng cộng do năm cổ đông thành lập. Cổ đông lớn thứ hai lúc trước vẫn rất thần bí, không lộ diện, không ngờ chính là Kiều Thời Khiêm.”
Lâm Tử Dương chỉ vào những tư liệu đó.
Đây đúng là một tin tức khiến người ta khá bất ngờ. Không ai ngờ rằng, nhìn một luật sư tầm thường lại là cổ đông lớn thứ hai của công ty đó.
Vân Đoan Nhất Phẩm, trước mắt mà nói công ty này là đối thủ cạnh tranh tương đối lớn với tập đoàn của hắn.
Hoắc Tư Tước lật xem tài liệu trước mặt, ánh mắt bắt đầu có chút âm u. Cũng không phải bởi vì cổ đông lớn thứ hai gì đó, mà hắn quét đến một vài chữ khác.
"Hắn cũng ở Clear?"
"Đúng, hắn vốn là người nơi này, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi Anh quốc đào tạo chuyên sâu. Sau đó năm năm trước, về Clear đảm nhiệm chức vụ luật sư trưởng của công ty."
"Thật trùng hợp?"
Nghe vậy, Hoắc tư Tước đang ngồi trong bàn làm việc càng mỉa mai hơn.
Lâm Tử Dương: "......”
Hơn nữa, công ty của Kiều Thời Kiêm nghe nói cũng rất gần bệnh viện Clear.
“Tiếp tục điều tra, hắn tuyệt đối không chỉ có thế!”
Hoắc Tư Tước đem tư liệu ném trở về, người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng này thường có cái nhìn rất xa.
Lâm Tử Dương liền cầm tài liệu, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Trợ lý Lâm, bên bệnh viện thành phố vừa gọi điện thoại tới, họ báo vị bác sĩ lúc trước tổng giám đốc muốn tìm hình như đã gửi sơ yếu lý lịch cho bệnh viện bọn họ.”
"Bác sĩ nào?"
"Bác sĩ Nancy từ Clear."
“……”
Chết tiệt!
Chương 135: Thế này lại đi bắt nạt phụ nữ, mặt mũi đâu?
Lâm Tử Dương tâm tình phức tạp đứng ở văn phòng tổng giám đốc.
Anh ta cùng với Vị BOSS đại nhân này đang nhìn sơ yếu lí lịch của Ôn Hủ Hủ trên màn hình máy tính.
“À, đúng rồi, tổng giám đốc, quên nói cho ngài biết. Kiều Thời Khiêm hình như còn có một người bạn mở phòng khám, hai ngày nay mới khai trương nghe nói cũng đang tuyển bác sĩ.”
“……”
Lâm Tử Dương vừa nói xong, bầu không khí trong văn phòng lập tức bất ổn
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
"Không không, không phải, tổng giám đốc ngài đừng hiểu lầm. Tôi cũng chỉ là nói cho ngài biết. Ngài đột nhiên muốn thu người ta 100 vạn học phí, đây đúng là có chút quá đáng..."
“Cút!”
Lâm Tử Dương còn chưa nói xong, đầu bút đã bay tới. Anh ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng, nhanh chóng ôm đầu cút ra ngoài.
Đùa thật, hắn có thể tùy ý chèn ép người khác còn người khác không thể phản kháng sao?
——
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đợi được biên tập viên kia trả lời.
Biên tập: "Mâu Mâu, quyển sách này không phải đã xuất bản rồi sao? Sắp cho đóng phim rồi sao bạn còn tìm tôi?”
Ôn Hủ Hủ: "...?”
Xuất bản rồi à?
Sao có thể thế được? Bản thảo của cô ấy còn ở đây? Sao lại xuất bản chứ?
Còn sắp đóng thành phim!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy biên tập viên này nhất định là đang nói đùa, cô lại giải thích thêm: "Có phải bạn nhầm rồi không? Tôi là tác giả của 《Hình xăm》 năm năm trước.”
Biên tập: "Đúng vậy, tiêu đề của ấn phẩm bây giờ không phải là《Hình xăm trong trái tìm của em》 sao?"
Sau đó biên tập viên gửi một đường link liên kết sách tới.
Chết tiệt!
Ôn Hủ Hủ không tin vào mắt mình.
Tại sao lại như vậy?
Đây rõ ràng là sách của cô, tại sao đột nhiên lại bị xuất bản? Sao cô hoàn toàn không biết?
Đầu óc cô bắt đầu có chút loạn. Trong lúc nhất thời cô không biết nên đi đâu để giải quyết chuyện này. Vừa vặn đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
“A lô?”
"Có phải bác sĩ Nancy không?"
“Tôi đây, bạn là ai?”
"Xin chào, chúng tôi là người của bệnh viện thành phố. Sơ yếu lý lịch bạn gửi cho chúng tôi đã nhận được và hồ sơ của bạn rất phù hợp với yêu cầu của bệnh viện chúng tôi. Bạn có tiện tới đây phỏng vấn không?"
“Hả?”
Phỏng vấn?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối bời, suýt chút nữa không nhớ mình đã nộp hồ sơ xin việc.
Cho đến cuộc điện thoại này, nhân viên bệnh viện mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Bác sĩ Nancy, khi nào thì bạn qua? Chủ nhiệm khoa của chúng tôi có thể trực tiếp nói chuyện với bạn."
“……”
Đây thật đúng là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, vừa rồi còn tuyệt vọng không biết làm sao thì từ trên trời rơi xuống một tin tốt như vậy.
Quên đi, tuy rằng đây không phải công việc mình muốn, nhưng vì con gái, cô vẫn chọn đi làm trước.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đồng ý.
Tại thời điểm này thứ cô cần nhất là tiền. Về phần quyển sách, phải chờ khi nào cô rảnh rỗi mới có thể chậm rãi điều tra. Nhiều năm như vậy, giờ phút này có vội cũng không vội được.
Vì thế chiều hôm nay, Ôn Hủ Hủ đến bệnh viện thành phố để phỏng vấn. Cuối cùng cô cũng được nhận vào chức vụ chủ nhiệm khoa nội, hơn nữa còn được ứng trước nửa năm tiền lương.
Không nhiều không ít, vừa vặn 60 vạnvạn!
Hoắc Tư Tước, từ giờ hắn sẽ không có lý do gì để đuổi con gái ra khỏi nhà trẻ nữa chứ?
Ôn Hủ Hủ lấy được tiền, trước tiên bấm số điện thoại của tên đàn ông chó đó.
“A lô?”
“Hoắc Tư Tước, đưa số tài khoản của anh cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh!”
Vừa có tiền Ôn Hủ Hủ vô cùng khí phách.
Hoắc Tư Tước: "......”
Sau khi liếc nhìn phòng họp, Hoắc tư tước bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía các lãnh đạo công ty của hắn, mặt hắn không chút thay đổi đứng lên, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Các cấp cao: "......”
Thật ngạc nhiên, tổng giám đốc lại trả lời điện thoại trong lúc họp.
Hơn nữa còn ra ngoài nghe máy!
Hai phút sau, văn phòng Tổng giám đốc...
Hoắc tư Tước tâm trạng tốt đi đến sô pha, đem điện thoại di động đặt ở trên bàn trà mở loa ngoài, sau đó chậm rãi đi pha cho mình một tách cà phê.
"Nhanh như vậy đã mượn được tiền sao?"
“Mượn cái gì? Là bằng thực lực của tôi kiếm được. Tôi nói cho anh biết, tôi tìm được việc rồi, ngay tại bệnh viện thành phố, với tư cách là bác sĩ điều trị với mức lương hàng năm là 100 vạn!"
Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ giận dỗi nói còn mang theo ý tự hào.
Cô thực sự tự hào về điều này, vì cô từ một người chỉ có bằng cấp ba, từng chút từng chút đi đến bây giờ trở thành một bác sĩ có chút danh tiếng trên quốc tế.
Không phải ai cũng có thể làm được.
Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.