-
Chương 121-125
Chương 121: Bắt đầu cướp đứa nhỏ
Trên thực tế, phản ứng của Hoắc Tư Tước trong chuyện này giống như một nhát dao đâm vào tim Cố Hạ, cô ta không muốn thừa nhận nhưng lần này cô ta thực sự đã thua Ôn Hủ Hủ.
Tại sao lại như vậy?
Không phải hắn không yêu cô sao?
Lúc trước, khi Ôn Hủ Hủ bụng mang dạ chửa Cố Hạ cũng không thấy hắn có chút thương cảm nào với cô. Vì sao sau năm năm, hắn lại thành như thế này?
Cố Hạ không hiểu, ngây người đi về...
——
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt.
Cho đến khi Kiều Thời Khiêm lái xe đưa cô ra khỏi trung tâm thành phố, cũng sắp đến phòng khám của bạn anh ta, lúc này cô mới từ từ tỉnh táo lại.
"Dừng lại, Kiều Thời Khiêm, dừng xe!"
Vừa tỉnh táo, cô lập tức bảo anh ta dừng xe lại, trong giọng của cô nghe ra cô có hơi tức giận.
Kiều Thời Khiêm liền dừng xe.
“Nancy, anh......”
"Được rồi, em không muốn nghe bất cứ điều gì. Hôm nay em còn có việc, không đi đến chỗ của bạn anh được, xin lỗi!"
Ôn Hủ Hủ ngắt lời anh ta, tiện tay mở cửa xe rời đi.
Kiều Thời Khiêm nhìn thấy cô như vậy càng trở nên lo lắng.
"Nancy, em nghe anh nói. Vừa rồi anh không cố ý, anh thấy bọn họ sỉ nhục em như vậy…anh... anh không thể cứ đứng yên mà nhìn được nên mới nói như vậy, Nancy."
Anh ta không dám làm gì cô nữa, sau khi thấy cô xuống xe anh ta cũng vội vàng từ vị trí ghế lái xuống chạy một vòng chặn cô lại.
Vừa rồi chỉ là biện pháp chữa cháy tạm thời!
Anh ta thật sự chịu không nổi nên mới liều lĩnh nói cô là bạn gái của anh ta.
Nhưng vẻ mặt Ôn Hủ Hủ không hề buông lỏng.
Thậm chí, vì lời nói của này của anh ta, ánh mắt của Ôn Hủ Hủ càng thêm u ám, quen biết đã nhiều năm rất hiếm khi cô có thái độ này đối với Kiều Thời Khiêm.
Kiều Thời Khiêm bắt đầu có chút luống cuống......
"Nancy?"
“Có phải anh đã sớm biết chuyện của em. Anh cũng biết Hoắc Tư Tước đúng không?”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn thẳng vào Kiều Thời Khiêm, nhưng ngữ khí lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông đối diện tái nhợt.
“Em nghe anh giải thích......”
"Không cần, thật ra biết cũng không sao. Đúng, em chính là vợ trước của Hoắc Tư Tước. Hai đứa con của em đều là của anh ta. Cho nên, Thời Khiêm, anh cách xa em một chút. Vì không để anh ta làm tổn thương đến anh, tốt nhất sau này anh nên coi như không quen biết em!"
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại, nhắc nhở người này từng chữ một.
Nhưng Kiều Thời Khiêm vừa nghe liền nổi giận!
“Tại sao anh phải cách xa em? Hai người đều đã không có bất cứ quan hệ gì nữa. Anh ta có quyền gì đối xử với em như vậy? Nancy, em đừng sợ, sau này anh có thể bảo vệ em."
Anh ta đột nhiên tiến một bước về phía Ôn Hủ Hủ rồi nói một cách trìu mến.
Ôn Hủ Hủ sững người một lúc.
Cô lập tức lui về phía sau vài bước, cô nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn chán chưa từng có.
Không thèm để ý đến anh ta nữa, cô bước nhanh ra đường chặn một chiếc taxi.
Rất nhanh, cô đã rời khỏi đây.
Không phải cô không biết tâm tư của người đàn ông này đối với mình. Nhưng cô đã nói trước đó, bọn họ chỉ có thể là bạn bè, cả đời này cô sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào nữa.
Và càng không bao giờ có ý định gắn bó với một người đàn ông nào khác.
Ôn Hủ Hủ lên xe, trực tiếp báo địa chỉ phòng trọ, định trở về đánh một giấc thật ngon.
Nhưng không ngờ, lúc này điện thoại vang lên.
“A lô?”
“Hủ Hủ, con đang ở đâu? Sao Nhược Nhược đột nhiên bị đưa về? Không phải con bé đang ở chỗ con sao?”
Là giọng nói của ông cậu Đỗ Hoa Sanh, nói Nhược Nhược đột nhiên bị đưa đến chỗ cậu cô.
Sao có thể như thế được?
Nhược Nhược không phải đang ở nhà trẻ sao?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi kỳ lạ: "Con đang ở bên ngoài, con không biết Nhược Nhược sẽ bị đưa về, nhưng là ai đưa? Hơn Nữa, Mặc Mặc ở đâu? Hai con trai con không về cùng sao?”
"Không thấy Mặc Mặc, là mấy người trẻ tuổi mặc âu phục đen tóc tai bóng loáng. Con không biết chuyện này sao?"
Ôn Hủ Hủ: "......”
Sau khi nghe cậu nói xong, một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên và ngay lập tức một linh cảm rất xấu trỗi dậy trong đầu cô.
“Được, con biết rồi.Con đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
Ôn Hủ Hủ để lại một câu, sau đó cúp điện thoại liền gọi cho nhà trẻ Quốc Tế.
Quả nhiên, sau khi nghe được cô là mẹ của Ôn Nhược Nhược, người nhà trẻ lập tức nói cho cô biết, đứa bé quả thật đã bị người ta đón đi.
“Là một người tên là Lâm Tử Dương đón đi.”
“Cô nói cái gì? Lâm Tử Dương?”
“Đúng, Anh ta còn đón hai anh trai của cô bé, Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc đi.”
“!!!!”
Ôn Hủ Hủ dường như không nghe thêm được gì nữa.
Một loại sợ hãi bao trùm đỉnh đầu của cô, ngay cả điện thoại di động cũng rơi ở trong xe.
Không, không thể nào.
Hắn sẽ không làm như vậy, chỉ là cãi nhau mà thôi, hắn sẽ không đến mức làm ra chuyện độc ác như vậy.
Ôn Hủ Hủ không ngừng an ủi chính mình.
Thế nhưng, khi cô nhặt điện thoại lên gọi cho Lâm Tử Dương, sự thật phũ phàng lại đẩy cô xuống vực sâu.
“Bà cô, bà hỏi cháu? Cháu hỏi ai? Cháu còn cảm thấy hoang mang đây này? Đang yên đang lành tại sao muốn cháu đón hai đứa nhỏ? Đưa con gái bà đến chỗ cậu bà?”
“……”
Một lúc lâu sau, Ôn Hủ Hủ mới thốt ra hỏi: "Còn đứa nhỏ kia đâu?”
"Cô nói tiểu thiếu gia Mặc Mặc hả, cậu ấy và tiểu thiếu gia Dận Dận được đón về cùng nhau, tổng giám đốc bảo tôi đặt vé máy bay đi Malaysia!"
Chương 122: Hoa lệ đổi thân
“……”
Ôn Hủ Hủ nghe xong, cô cảm giác được toàn thân tối sầm, cả cơ thế như tê liệt ngồi phịch trong xe.
Tại sao?
Tên đàn ông chó này muốn đối phó với cô như vậy sao? Còn đi Malaysia, hắn muốn sau này không cho cô gặp con nữa sao?
Phải chăng chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra?
Tên cặn bã này, đồ cầm thú!
Ôn Hủ Hủ bị tức giận đến toàn thân phát run, vừa nghĩ đến việc sẽ không bao giờ gặp lại đứa nhỏ, trong lồng ngực lại càng đau đớn giống như là có thứ gì đó đang tách ra.
Cô cảm thấy khó thở.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Tài xế lái xe nhìn thấy bộ dáng đau đớn không muốn sống của cô qua kính chiếu hậu, sợ tới mức vội vàng hỏi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới lấy lại chút tỉnh táo!
“Không có việc gì, tài xế làm phiền anh..... Tôi không đi khu nhà cũ nữa, cho tôi đến tòa nhà Hoắc thị ở trung tâm thành phố.”
Cô bò dậy, đôi mắt đỏ ướt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm phía trước, cố gắng nói từng chữ.
Tài xế bị dọa hết hồn, vội vàng đổi hướng đi trung tâm thành phố.
Mười phút sau, tòa nhà Hoắc Thị......
Ôn Hủ Hủ vừa đến nơi, cô lập tức xuống xe nhanh chóng chạy tới trước tòa nhà chuẩn bị lên tầng cao nhất tìm tên đàn ông chó đó kia.
Không ngờ, cô vừa mới tới cửa tòa nhà, một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện, đưa tay ngăn cô lại.
“Cô không được đi vào!”
“Tại sao?”
“Bởi vì tổng giám đốc đã dặn dò, từ giờ trở đi, cấm cô đi vào!”
Bảo vệ lạnh lùng nhìn cô nói.
Ôn Hủ Hủ nghe giọng nói đanh thép của tên bảo vệ, trong lòng phẫn nộ đến cực hạn.
Tên đàn ông chó này!
Hắn lại còn để cho người ngăn cản cô? Có phải hắn bị bệnh không? Hắn cho rằng như vậy có thể ngăn cản bước chân cô muốn tìm lại con sao? Quả thực là nằm mơ!
Ôn Hủ Hủ hung hăng nhìn chằm chằm lên tầng cao nhất, xoay người rời đi.
Nửa giờ sau, trước cửa cao ốc lại có thêm một người phụ nữ đi tới.
Tuy nhiên, người phụ nữ này mặc một chiếc váy màu đỏ dài đến mắt cá chân, bộ đồ này làm cô ta rất duyên dáng và quý phái. Cô ta đeo kính râm và cầm một chiếc túi được đặt làm riêng trên tay, sự quý phái và sang trọng khiến ai cũng phải ngước mắt nhìn.
Trời ạ, người phụ nữ này là ai?
Thật sự quá xinh đẹp, quáquá có khí chất ....
Bên trong cao ốc đã có không ít người bị hấp dẫn, đừng nói đến nhân viên bảo vệ vừa mới chặn Ôn Hủ Hủ trước đó không lâu.
“Cô gái, xin hỏi cô là......”
“Xì!”
Cô ta khinh thường không thèm nói chuyện với tên nhân viên bảo vệ vừa rồi. Người phụ nữ xinh đẹp chỉ liếc tên bảo vệ một cái rồi lạnh lùng bước vào.
Hạng người gì mà cũng xứng nói chuyện với cô?
Người phụ nữ đi vào đại sảnh, nhân viên lễ tân thấy được cũng lập tức chạy ra cung kính nghênh đón.
“Xin chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Tôi tìm tổng giám đốc của các cô.”
Người phụ nữ nói thẳng mục đích mình đến đây.
Hơn nữa, lúc cô ta định giải thích ý định của mình còn thuận tiện tháo kính râm trên mặt xuống.
“Trời ạ!”
Ngay lập tức, hội trường trong đại sảnh xôn xao cả lên.
Đây quả thực là một khuôn mặt xinh đẹp, tỉ lệ khuôn mặt của cô ta rất chuẩn, hình trái xoan, nếu tách ra nhìn thì các đường nét trên khuôn mặt có thể đơn giản nhưng khi ghép lại thì giống như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ. Đẹp đến nghẹt thở khiến bất cứ một ai cũng không thể rời mắt.
Đặc biệt là đôi mắt sáng chói như đá quý của cô ta.
Dáng dấp cô ta xinh đẹp như vậy lại còn mang theo túi xách hàng hiệu......
Nhân viên lễ tân lập tức thông báo cho tổng giám đốc, sau đó tự mình dẫn cô đi thang máy.
“Thưa cô, phòng làm việc của tổng giám đốc chúng tôi ở tầng trên cùng, cô đi lên là có thể nhìn thấy ngài ấy."
“Được, cảm ơn.”
Người phụ nữ xinh đẹp cũng rất có lễ độ, cô ta lễ phép cảm ơn rồi đi vào thang máy.
Tuy nhiên, sau khi bước vào, cửa vừa đóng lại, cô ta liền thu lại dáng vẻ tao nhã uy nghiêm vừa rồi, nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi lên tới tầng cuối cùng.
“Chơi với lão nương? Lúc lão nương là thiên kim đại tiểu thư, các người còn không biết mình ở trong cái xó xỉnh nào uống gió Tây Bắc đâu! Hoắc Tư Tước, anh chờ đấy cho tôi!”
Ách......
không sai người phụ nữ đó chính là Ôn Hủ Hủ!
——
Hoắc Tư Tước ở trong phòng làm việc nhận được điện thoại của lễ tân, nói có một người phụ nữ trẻ tuổi thoạt nhìn thân phận rất hiển hách tới tìm hắn, trong đầu hắn còn đang không biết là ai.
Một phụ nữ trẻ với thân phận hiển hách?
Ai vậy?
Hắn không nhớ ra.
Nhưng vì hắn thường có rất nhiều lịch trình, số người hẹn trước để gặp hắn cũng không ít. Nghĩ đến đây hắn cho rằng có thể do bản thân đã không cẩn thận vô tình bỏ sót ai đó.
Vì thế, hắn để cho nhân viên lễ tân bên ngoài mời vào.
Ôn Hủ Hủ vừa tiến vào, âm thanh của giày cao gót thướt tha truyền tới, dưới ánh mắt chăm chú của đám nhân viên, Hoắc Tư Tước nhìn thấy cửa phòng làm việc của mình từ từ mở ra.
“……”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn dán chặt vào người phụ nữ vừa bước vào, hắn cũng giật thất thần nhìn người phụ nữ đang tiến lại gần mình.
Chiếc kính râm đã che quá nửa khuôn mặt của người phụ nữ, khiến đối phương không nhận ra cô là ai.
Chương 123: Xinh đẹp phản kích!
Thế nhưng, trong chốc lát.
Ngay giây tiếp theo, người phụ nữ đã tháo kính râm ra, cầm lấy mắt kình và túi ném vào người hắn! !
“Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh không trả con trai lại cho tôi, tôi sẽ làm cho nơi này của anh chó gà không yên!"
“A......”
Đồng tử của Hoắc Tư Tước co rút kịch liệt.
Hắn lập tức bật ra khỏi ghế để né tránh, chiếc túi và chiếc kính râm theo phản xạ đập vào bàn làm việc của hắn, máy tính và tài liệu của hắn bị tung tóe khắp nơi.
“!!!!”
Hoắc Tư Tước giật mình!
Nhìn máy tính và tư liệu bị rơi đầy trên nền nhà, còn có một tảng đá lớn lăn ra từ trong chiếc túi tới bên chân hắn. Hắn tức giận đến hai mắt đục ngầu, nói không khổnga lời.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Xong rồi, có phải cô quá độc ác rồi không? Trong máy tính của hắn hẳn là có rất nhiều tài liệu quan trọng? Đập hỏng rồi có phải càng không có đường thương lượng nữa không?
Than ôi, sớm biết như vậy lúc đến đây cô nên chọn một tảng đá nhỏ hơn.
Ôn Hủ Hủ có chút hối hận.
Cũng chính lúc này, tiếng rống giận như sấm sét từ trong phòng làm việc này truyền ra: "Ôn Hủ Hủ!! Mẹ kiếp, cô muốn chết sao? Muốn chết thì để tôi thành toàn cho cô!"
Ôn Hủ Hủ lập tức lui về phía sau một bước dài.
"Đây... đây đều là do anh ép tôi, ai bảo anh bắt cóc con trai tôi, còn muốn đưa nó đi Malaysia. Anh định làm gì? Để sau này mẹ con chúng tôi không được gặp nhau lại sao?
Ôn Hủ Hủ đã lấy lại được một chút tự tin và bắt đầu tranh luận về những gì mình đã làm.
Hơn nữa, cô cũng bắt đầu cảnh cáo người đàn ông này.
Hoắc Tư Tước nghe được, càng nổi trận lôi đình: "Cô còn dám uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, đó là cốt nhục của Hoắc Tư Tước tôi, tôi muốn đưa bọn nhỏ đi đâu thì đi đó!"
“Nhưng chúng cũng là do tôi sinh ra, tôi là mẹ của chúng!”
"Ôn Hủ Hủ, cô đã không có tư cách làm mẹ bọn nhỏ. Từ khi cô không biết xấu hổ, ở bên ngoài quyến rũ đàn ông thì cô đã không xứng làm mẹ rồi, thậm chí động vào chúng cũng không được!"
Không ngờ rằng người đàn ông này lại thốt một câu như vậy.
Ôn Hủ Hủ lại muốn tìm tảng đá vừa nãy.
Lúc này đây, cô không đập máy tính của hắn, mà đập đầu hắn!
Chỉ cần đập hắn thành từng mảnh, rồi ném hắn vào lò nung, như vậy mới xứng với hắn?!
"Hoắc Tư Tước, anh nói cho rõ, tôi ở bên ngoài quyến rũ đàn ông lúc nào? Chỉ là người khác không chịu nổi việc anh làm nên cố ý giúp tôi thôi. Anh cho rằng tôi cũng như anh sao, đói khát đến mức lúc tôi còn đang bầu bì liền mang phụ nữ khác về nhà?"
“……”
"Hơn nữa, coi như là tôi tìm bạn trai vậy thì đã sao? Phạm pháp sao? Chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì, anh cũng đã để cho cái con hồ ly tinh kia đường đường chính chính làm vợ tổng giám đốc? Vì cái gì đến tôi lại biến thành ở bên ngoài quyến rũ đàn ông?”
Câu cuối cùng của cô thực sự quá sắt bén.
Hắn nghe xong mặt mày tối sầm, tức giận đến mặt mày hừng hực đỏ.
Đối phó với một người đàn ông chó thì nên làm như vậy. Nếu không, hắn vĩnh viễn cũng không biết mình là ai, chứ đừng nói đến việc hắn và Ôn Hủ Hủ đã không có bất cứ quan hệ gì.
Bầu không khí trong văn phòng cuối cùng cũng dịu xuống.
Lúc này, trong phòng làm việc tràn ngập khói thuốc súng, tất cả âm thanh đều tạm thời dừng lại, tĩnh mịch đến mức ngay cả chiếc lá rơi nhẹ trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Ôn Hủ Hủ không khỏi nắm chặt ngón tay của mình.
“Cút!”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ chợt ngước mắt, tự hỏi mình có nghe lầm không?
Nhưng rõ ràng là không.
Bởi vì lúc này, người đàn ông này đã ấn xuống loa ngoài của điện thoại ở trên bàn: "Gọi bảo an lên đây, lập tức!"
Thái Tháidodoj của hắn đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi rõ ràng còn có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, thậm chí có thể nhìn ra sát khí muốn giết người trên người hắn.
Nhưng bây giờ, Hoắc Tư Tước không biết bị sao? Sau khi bị Ôn Hủ Hủ mắng, hắn khôi phục lại vẻ mặt vốn có của mình, cũng không nói thêm gì nữa.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Lòng cô nóng như lửa đốt, đang muốn tiến lên lý luận với người đàn ông này.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên có người từ bên ngoài xông vào: "Không xong rồi tổng giám đốc, hai vị tiểu thiếu gia ở sân bay đều không thấy đâu!"
“Anh nói cái gì?!”
Lời này vừa nói ra, bốn con mắt mất đi sự bình tĩnh của Ôn Hủ Hủ và Hoắc Tư Tước đều nhìn chằm chằm về phía người này.
Người này là vệ sĩ mà Hoắc Tư Tước phái đi để đưa hai đứa con lên máy bay.
"Xin lỗi, tổng giám đốc, là chúng tôi làm việc tất trách.. Nhưng mà...... Nhưng bọn họ quá thông minh, vừa đến sân bay, chúng tôi đã không thấy hai vị thiếu gia đâu.
Vệ sĩ sắp khóc rồi.
Tên vệ sĩ không nói dối, đúng là hai vị thiếu gia này có chút bất nhân.
Hoắc Tư Tước biết quyết định đưa bọn nhỏ đi Malaysia sẽ không được hai tên tiểu tử đó không đồng ý, cho nên hắn đã phái bảy, tám tên vệ sĩ tới tháp tùng tụi nhỏ.
Nhưng thật không ngờ, vừa đến sân bay thì hai tên tiểu tử này, một đứa thì mượn cớ đi vệ sinh đứa còn lại thì dùng máy tính bảng hack điện thoại của hai tên vệ sĩ kia…
Thông qua camera, Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ không hề nhìn thấy hai đứa nhỏ trong sảnh chờ.
Đây đúng là một thảm họa.
Chương 124: Buồn quá, cha với mẹ lại xảy ra chuyện rồi...
“Đúng là một đám phế vật vô dụng!”
Hoắc Tư Tước mắng tên vệ sĩ, vội vàng từ trong bàn làm việc chạy ra.
Ôn Hủ Hủ thấy được, cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Hoắc Tư Tước: "Cô đi theo tôi làm gì? Tôi bảo cô cút cô không nghe thấy sao?”
Ôn Hủ Hủ mở miệng nói: "Không nghe thấy. Hoắc Tư Tước, đã đến lúc này rồi chúng ta tạm thời đừng cãi nhau nữa, tìm con trai trước rồi nói sau, được không?"
Cô sợ hãi, bắt đầu đứng ở phía sau hắn khẩn cầu.
Cũng đúng thôi, con trai là điểm yếu duy nhất của cô. Nên lúc này đừng bảo cô đi, cho dù có cho người khiên cô đi cô cũng không đi.
Cô sẽ không do dự, bất chấp tất cả để đi tìm con của mình.
Hoắc Tư Tước nhìn cô chằm chằm.
Nhưng đến cùng, hắn vẫn chọn con trai mình. Sau đó, cả hai cùng nhau ra khỏi cửa.
Bên ngoài nhân viên phòng tổng giám đốc còn đang tán gẫu: "..."
Chuyện gì vậy?
Tổng giám đốc lại cùng cô gái trẻ đó đi ra ngoài? Rốt cuộc cô gái đó có lai lịch gì?
Không đúng, người phụ nữ này...... có phải thoạt nhìn có chút quen mắt hay không?
Đôi mắt ấy, đôi môi nhạt nhòa ấy...
“Đó không phải là... vợ trước của tổng giám đốc!”
“……”
Toàn bộ văn phòng tổng giám đốc như bị động đất...
——
Mặc Bảo và Hoắc Dận đã bỏ trốn.
Bất quá, bọn nhỏ cũng không có chạy xa, khả năng cao là bọn nhỏ còn ở trong sân bay. Bởi vì bọn nhỏ đang thảo luận với nhau một chuyện cực kỳ quan trọng!
“Em cảm thấy ba và mẹ nhất định lại xảy ra vấn đề.”
“Ừ.”
Hoắc Dận ngồi trên sô pha trong quán cà phê, bàn tay nho nhỏ ôm ly sữa nóng tỏ ra rất phiền muộn đồng ý cách nói của em trai.
Quả thật đúng vậy, vì đột nhiên ba cho người đến đón hai đứa nhỏ từ nhà trẻ đưa tới sân bay, lại không thấy em gái cùng nhau đến. Không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn vô cùng tồi tệ.
Giờ thì sao?
Hoắc Dận rất khó chịu, bởi theo trực giác của cậu lần này khẳng định lại là vấn đề của ba.
Nếu đúng là như vậy, Mặc Bảo nhất định sẽ mất kiên nhẫn và không bao giờ muốn để cho mẹ và ba ở bên nhau thì phải làm sao bây giờ? Liệu sau này có phải em trai và em gái theo mẹ không?
Bàn tay nhỏ của Hoắc Dận dùng sức siết chặt Transformers trong tay.
“Hoắc Dận, em nghĩ như vậy không phải là cách. Chúng ta phải tìm cách dạy cho ba một bài học."
Quả nhiên giống như Hoắc Dận nghĩ, Mặc Bảo đã bắt đầu nói.
Sắc mặt Hoắc Dận càng thêm tái nhợt, cậu chỉ biết cúi đầu không lên tiếng.
“Hoắc Dận?”
“...... Em nói đi.”
Hoắc Dận yếu ớt gật đầu.
Vì vậy, Mặc Bảo ngồi ở đối diện anh trai bắt đầu lên kế hoạch chi tiết.
“Anh xem, ba bảo người đưa chúng ta đến sân bay, nhất định là muốn đưa chúng ta đến một nơi không cho mẹ nhìn thấy, nếu đã như vậy, chúng ta liền dứt khoát lấy đạo người trả lại cho người.”
“Cái gì?”
Hoắc Dận lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ôm chặt lấy người em trai này.
Cậu nhạy cảm cảm nhận được điều mà Mặc Bảo vừa nói không phải chỉ có mình Mặc Bảo mà là cả hai người.
Mặc Bảo không để ý điều này. Khi nghe câu hỏi của anh trai, cậu bé cho rằng anh cậu chưa hiểu vì thế cậu lại giải thích cặn kẽ.
"Chính là nếu ba đã không cho mẹ gặp chúng ta, vậy chúng ta liền dứt khoát liên hợp với mẹ, không cho ba tìm được ba người chúng ta, à không, không đúng, là bốn người, còn có em gái. Chúng ta để cho ba nếm thử cảm giác đi tìm con là như thế nào. Anh cảm thấy được không?"
“Được.”
Lần này Hoắc Dận rất sảng khoái đáp ứng.
Bởi vì, cậu cũng cảm thấy người ba này nên biết lỗi lầm của mình.
Thế là hai anh em ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đã đến phòng vé của sân bay.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi trong xe Hoắc Tư Tước, hai người đang cùng nhau chạy về phía sân bay, bỗng nhiên trong điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
“Thưa bà Nancy, bà vừa mua bốn vé máy bay đến Clear lúc 14 5 chiều.”
“A......”
Ôn Hủ Hủ kinh người kêu to một tiếng!
Hoắc Tư Tước đang lái xe phía trước nghe được, lập tức mặt xanh mét quay đầu mắng một câu: "Cô kêu cái quái gì?”
Ôn Hủ Hủ liền không lên tiếng.
Thật là sốc!
Cô lại vô duyên vô cớ đặt bốn vé máy bay, hơn nữa ba vé còn là vé trẻ em......
Trong lòng Ôn Hủ Hủ sinh ra một loại hoài nghi rất hoang đường.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của cô lại nhận được một tin nhắn, mà tin nhắn này lại là tin nhắn văn bản bình thường.
“Mẹ, có nhận được tin nhắn đặt vé máy bay không? Con là Mặc Bảo, mẹ nghe con nói, vừa rồi con và Hoắc Dận cùng nhau đặt vé máy bay cho bốn người chúng ta, chúng ta về Clear, mặc kệ ba.”
“Khụ khụ khụ......”
Ôn Hủ Hủ nhận được tin nhắn liền giật mình kinh hãi, lập tức ho khan dữ dội.
Hoắc Tư Tước: "......”
Anh ta đạp phanh xe, dừng xe giữa đường.
“Xuống xe!”
“Hả?" Ôn Hủ Hủ lập tức lộ ra ánh mắt đáng thương.
"Đừng, tôi không ho nữa, tôi chỉ bị sặc một chút gió lạnh thôi, tôi hứa với anh, tôi..."
"Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai!"
Người đàn ông này gằn từng chữ, giống như là hận không thể giết chết Ôn Hủ Hủ!
Chương 125: Các con, chúng ta không thể làm như vậy, biết không?
Ôn Hủ Hủ liền im lặng......
Được rồi, vậy cô xuống xe là được chứ gì.
Sau đó, cô liền nhanh chóng xuống xe, cửa xe vừa đóng lại, người đàn ông chó lập tức đạp ga, chiếc xe lao ra ngoài như tên lửa.
Chậc!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lúc này mới nhanh chóng lấy di động ra gọi cho số điện thoại kia.
“Alo? Mặc Mặc?”
"Mẹ, đúng vậy, con là Mặc Mặc, mẹ có nhận được tin nhắn của con không?"
Mặc Bảo đã sử dụng máy tính bảng của mình để đăng nhập vào phần mềm hack để liên lạc với mẹ và cuối cùng khi nghe thấy giọng nói của mẹ, hai anh em rất vui.
Tuy nhiên, sau khi mẹ nghe giọng nói của bọn nhỏ, mẹ lại không có vui như trong tưởng tượng của bọn chúng.
“Mặc Mặc, sao các con có thể làm như vậy? Các con có biết như vậy sẽ làm mẹ và ba con lo lắng nhiều như thế nào không? Vừa rồi ba con bỏ lại tất cả mọi việc trong tay, chỉ vì đi tìm các con.”
“Nhưng mà, mẹ, chúng con đây là vì giúp mẹ.”
Hai đứa nhỏ nghe mẹ nói như vậy, khuôn mặt mũm mĩm lập tức trở nên ủy khuất.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Quên đi, lúc này không nên nói bọn nhỏ biết, chờ gặp được người sẽ dạy bảo sau vậy.
Vì thế Ôn Hủ Hủ hỏi cặn kẽ hai đứa nhỏ, sau khi xác định bọn nhỏ đang ở khách sạn gần sân bay, cô vội vàng bắt một chiếc taxi chạy qua đó.
Cô thực sự xúc động và sốc khi thấy các con lại làm điều này vì mình.
Tất nhiên, điều khiến cô cảm động là các con trai đều nhớ đến cô, luôn muốn bảo vệ mẹ và đứng ra bênh vực mẹ.
Còn sốc thì sao?
Còn lại cũng là vì cô mà hai con trai đã nghĩ ra chủ ý như vậy.
Cái này thật sự quá lớn mật, cũng quá nguy hiểm!
Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng, sau hơn 20 phút, cuối cùng cô cũng tới khách sạn hai tiểu tử kia nhắc tới.
“Mặc Mặc, Dận Dận......”
Cửa phòng vừa mở ra, Ôn Hủ Hủ liền kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy Mặc Bảo mở cửa ra cho mình.
Nhưng Mặc Bảo lại không thèm để ý đến cô, cậu chỉ đứng ở cửa nhìn mẹ đầy bất bình lsau đó bĩu môi đi vào trong.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện con trai lớn đang đứng đó, mặc dù không có biểu cảm giống như em trai. Thế nhưng, cậu cũng không nói gì.
“Dận Dận?”
Trong lòng Ôn Hủ Hủ cảm thấy áy náy, cô đi tới ngồi xổm trước mặt con trai lớn: “Mẹ xin lỗi, Dận Dận, Mặc Mặc, là lỗi của mẹ, mẹ không nên trách các con.”
Hoắc Dận mấp máy cái miệng nhỏ nhắn.
Cậu nhìn mẹ bằng một đôi mắt đẹp và nói một cách bình tĩnh: "Không sao đâu."
Quả nhiên là đứa nhỏ do Hoắc Tư Tước dạy bảo.
Bất kể là cách xử lý sự việc hay suy nghĩ của cậu bé đều khác với Mặc Bảo, cậu luôn lấy đại cục làm trọng.
Ôn Hủ Hủ yên tâm một nửa, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai mẹ con cùng nhau đi vào trong phòng dỗ dành một cậu nhóc khác.
“Mặc Mặc?”
“Hừ!”
Cậu bé vẫn phớt lờ mọi người và nhìn về phía cửa sổ một cách giận dữ.
Ôn Hủ Hủ vừa bực mình vừa buồn cười. Không có cách nào, cô đành phải dùng con át chủ bài của mình.
"Được rồi, hôm nay mẹ vốn còn định đưa hai đứa về, nhưng Mặc Mặc vẫn còn giận mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?"
“……”
nãy giờ cậu bé vẫn hờn dỗi không thèm quan tâm tới cô, cuối cùng cũng di chuyển đôi mắt nhỏ như lưỡi liềm của mình.
Hoắc Dận cũng bị lời nói của mẹ hấp dẫn.
Hoắc Dận dùng điệu bộ của anh trai nói với Mặc Mặc: "Em không thể giận mẹ, em sai rồi."
Để giáo dục em trai mình, anh chàng nhỏ bé này thậm chí còn nói một câu thật dài.
Bị lời của mẹ hấp dẫn, lại bị anh trai giáo dục......
Mặc Bảo đành xoay lại: "Không phải mẹ nói bọn con không nên làm vậy sao? Tại sao giờ lại nói đưa bọn con trở về?"
“Đó là hai chuyện khác nhau, hai con trai của mẹ lại rất yêu mẹ, mẹ đương nhiên sẽ đưa chúng về."
Ôn Hủ Hủ ôm đứa nhỏ, nhẹ giọng giải thích với cậu.
Trên đường tới đây, Ôn Hủ Hủ đúng là nghĩ như vậy, lần này cho dù hai đứa con của cô dùng sai cách nhưng cô cũng nhất định sẽ mang chúng đi.
Bởi vì, cô tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của bọn nhỏ.
Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười.
“Hoắc Dận, anh xem mẹ đồng ý dẫn chúng ta cùng về Clear rồi." Cậu bé vui vẻ nhìn về phía anh trai của mình.
Hoắc Dận liếc nhìn vẻ mặt của mẹ, nhưng không lên tiếng.
Không bao lâu, Ôn Hủ Hủ lại nói: “Cục cưng, con hiểu lầm rồi, mẹ không có đưa con trở về Clear, mà là chúng ta về căn nhà thuê kia."
“Tại sao?!”
Mặc Bảo kinh ngạc!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vàng giải thích: "Bởi vì chúng ta không thể làm như vậy. Mặc Mặc, mặc dù ba làm không đúng, nhưng ba vẫn là ba của các con. Ba quan tâm các con, yêu các con, nếu chúng ta cứ như vậy biến mất, ba sẽ vô cùng lo lắng, khổ sở.”
“Hơn nữa, chúng ta làm như vậy là rất vô trách nhiệm."
Ôn Hủ Hủ tận lực giải thích rõ ràng cho con trai.
Vừa nói xong, hai đứa con trai đều ngẩn ra.
Mẹ ơi, mẹ có thật sự nghĩ như vậy không?
Hai đứa trẻ đều không ngờ, người mẹ thân yêu của bọn chúng bị bắt nạt thành thế này còn nói ra được những lời này.
Cũng đúng, cho dù lúc này Hoắc Tư Tước có ở đây, hắn cũng sẽ không nghĩ tới cô sẽ nói với bọn trẻ như vậy.
Trên thực tế, phản ứng của Hoắc Tư Tước trong chuyện này giống như một nhát dao đâm vào tim Cố Hạ, cô ta không muốn thừa nhận nhưng lần này cô ta thực sự đã thua Ôn Hủ Hủ.
Tại sao lại như vậy?
Không phải hắn không yêu cô sao?
Lúc trước, khi Ôn Hủ Hủ bụng mang dạ chửa Cố Hạ cũng không thấy hắn có chút thương cảm nào với cô. Vì sao sau năm năm, hắn lại thành như thế này?
Cố Hạ không hiểu, ngây người đi về...
——
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt.
Cho đến khi Kiều Thời Khiêm lái xe đưa cô ra khỏi trung tâm thành phố, cũng sắp đến phòng khám của bạn anh ta, lúc này cô mới từ từ tỉnh táo lại.
"Dừng lại, Kiều Thời Khiêm, dừng xe!"
Vừa tỉnh táo, cô lập tức bảo anh ta dừng xe lại, trong giọng của cô nghe ra cô có hơi tức giận.
Kiều Thời Khiêm liền dừng xe.
“Nancy, anh......”
"Được rồi, em không muốn nghe bất cứ điều gì. Hôm nay em còn có việc, không đi đến chỗ của bạn anh được, xin lỗi!"
Ôn Hủ Hủ ngắt lời anh ta, tiện tay mở cửa xe rời đi.
Kiều Thời Khiêm nhìn thấy cô như vậy càng trở nên lo lắng.
"Nancy, em nghe anh nói. Vừa rồi anh không cố ý, anh thấy bọn họ sỉ nhục em như vậy…anh... anh không thể cứ đứng yên mà nhìn được nên mới nói như vậy, Nancy."
Anh ta không dám làm gì cô nữa, sau khi thấy cô xuống xe anh ta cũng vội vàng từ vị trí ghế lái xuống chạy một vòng chặn cô lại.
Vừa rồi chỉ là biện pháp chữa cháy tạm thời!
Anh ta thật sự chịu không nổi nên mới liều lĩnh nói cô là bạn gái của anh ta.
Nhưng vẻ mặt Ôn Hủ Hủ không hề buông lỏng.
Thậm chí, vì lời nói của này của anh ta, ánh mắt của Ôn Hủ Hủ càng thêm u ám, quen biết đã nhiều năm rất hiếm khi cô có thái độ này đối với Kiều Thời Khiêm.
Kiều Thời Khiêm bắt đầu có chút luống cuống......
"Nancy?"
“Có phải anh đã sớm biết chuyện của em. Anh cũng biết Hoắc Tư Tước đúng không?”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn thẳng vào Kiều Thời Khiêm, nhưng ngữ khí lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông đối diện tái nhợt.
“Em nghe anh giải thích......”
"Không cần, thật ra biết cũng không sao. Đúng, em chính là vợ trước của Hoắc Tư Tước. Hai đứa con của em đều là của anh ta. Cho nên, Thời Khiêm, anh cách xa em một chút. Vì không để anh ta làm tổn thương đến anh, tốt nhất sau này anh nên coi như không quen biết em!"
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại, nhắc nhở người này từng chữ một.
Nhưng Kiều Thời Khiêm vừa nghe liền nổi giận!
“Tại sao anh phải cách xa em? Hai người đều đã không có bất cứ quan hệ gì nữa. Anh ta có quyền gì đối xử với em như vậy? Nancy, em đừng sợ, sau này anh có thể bảo vệ em."
Anh ta đột nhiên tiến một bước về phía Ôn Hủ Hủ rồi nói một cách trìu mến.
Ôn Hủ Hủ sững người một lúc.
Cô lập tức lui về phía sau vài bước, cô nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn chán chưa từng có.
Không thèm để ý đến anh ta nữa, cô bước nhanh ra đường chặn một chiếc taxi.
Rất nhanh, cô đã rời khỏi đây.
Không phải cô không biết tâm tư của người đàn ông này đối với mình. Nhưng cô đã nói trước đó, bọn họ chỉ có thể là bạn bè, cả đời này cô sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào nữa.
Và càng không bao giờ có ý định gắn bó với một người đàn ông nào khác.
Ôn Hủ Hủ lên xe, trực tiếp báo địa chỉ phòng trọ, định trở về đánh một giấc thật ngon.
Nhưng không ngờ, lúc này điện thoại vang lên.
“A lô?”
“Hủ Hủ, con đang ở đâu? Sao Nhược Nhược đột nhiên bị đưa về? Không phải con bé đang ở chỗ con sao?”
Là giọng nói của ông cậu Đỗ Hoa Sanh, nói Nhược Nhược đột nhiên bị đưa đến chỗ cậu cô.
Sao có thể như thế được?
Nhược Nhược không phải đang ở nhà trẻ sao?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi kỳ lạ: "Con đang ở bên ngoài, con không biết Nhược Nhược sẽ bị đưa về, nhưng là ai đưa? Hơn Nữa, Mặc Mặc ở đâu? Hai con trai con không về cùng sao?”
"Không thấy Mặc Mặc, là mấy người trẻ tuổi mặc âu phục đen tóc tai bóng loáng. Con không biết chuyện này sao?"
Ôn Hủ Hủ: "......”
Sau khi nghe cậu nói xong, một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên và ngay lập tức một linh cảm rất xấu trỗi dậy trong đầu cô.
“Được, con biết rồi.Con đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
Ôn Hủ Hủ để lại một câu, sau đó cúp điện thoại liền gọi cho nhà trẻ Quốc Tế.
Quả nhiên, sau khi nghe được cô là mẹ của Ôn Nhược Nhược, người nhà trẻ lập tức nói cho cô biết, đứa bé quả thật đã bị người ta đón đi.
“Là một người tên là Lâm Tử Dương đón đi.”
“Cô nói cái gì? Lâm Tử Dương?”
“Đúng, Anh ta còn đón hai anh trai của cô bé, Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc đi.”
“!!!!”
Ôn Hủ Hủ dường như không nghe thêm được gì nữa.
Một loại sợ hãi bao trùm đỉnh đầu của cô, ngay cả điện thoại di động cũng rơi ở trong xe.
Không, không thể nào.
Hắn sẽ không làm như vậy, chỉ là cãi nhau mà thôi, hắn sẽ không đến mức làm ra chuyện độc ác như vậy.
Ôn Hủ Hủ không ngừng an ủi chính mình.
Thế nhưng, khi cô nhặt điện thoại lên gọi cho Lâm Tử Dương, sự thật phũ phàng lại đẩy cô xuống vực sâu.
“Bà cô, bà hỏi cháu? Cháu hỏi ai? Cháu còn cảm thấy hoang mang đây này? Đang yên đang lành tại sao muốn cháu đón hai đứa nhỏ? Đưa con gái bà đến chỗ cậu bà?”
“……”
Một lúc lâu sau, Ôn Hủ Hủ mới thốt ra hỏi: "Còn đứa nhỏ kia đâu?”
"Cô nói tiểu thiếu gia Mặc Mặc hả, cậu ấy và tiểu thiếu gia Dận Dận được đón về cùng nhau, tổng giám đốc bảo tôi đặt vé máy bay đi Malaysia!"
Chương 122: Hoa lệ đổi thân
“……”
Ôn Hủ Hủ nghe xong, cô cảm giác được toàn thân tối sầm, cả cơ thế như tê liệt ngồi phịch trong xe.
Tại sao?
Tên đàn ông chó này muốn đối phó với cô như vậy sao? Còn đi Malaysia, hắn muốn sau này không cho cô gặp con nữa sao?
Phải chăng chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra?
Tên cặn bã này, đồ cầm thú!
Ôn Hủ Hủ bị tức giận đến toàn thân phát run, vừa nghĩ đến việc sẽ không bao giờ gặp lại đứa nhỏ, trong lồng ngực lại càng đau đớn giống như là có thứ gì đó đang tách ra.
Cô cảm thấy khó thở.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Tài xế lái xe nhìn thấy bộ dáng đau đớn không muốn sống của cô qua kính chiếu hậu, sợ tới mức vội vàng hỏi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới lấy lại chút tỉnh táo!
“Không có việc gì, tài xế làm phiền anh..... Tôi không đi khu nhà cũ nữa, cho tôi đến tòa nhà Hoắc thị ở trung tâm thành phố.”
Cô bò dậy, đôi mắt đỏ ướt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm phía trước, cố gắng nói từng chữ.
Tài xế bị dọa hết hồn, vội vàng đổi hướng đi trung tâm thành phố.
Mười phút sau, tòa nhà Hoắc Thị......
Ôn Hủ Hủ vừa đến nơi, cô lập tức xuống xe nhanh chóng chạy tới trước tòa nhà chuẩn bị lên tầng cao nhất tìm tên đàn ông chó đó kia.
Không ngờ, cô vừa mới tới cửa tòa nhà, một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện, đưa tay ngăn cô lại.
“Cô không được đi vào!”
“Tại sao?”
“Bởi vì tổng giám đốc đã dặn dò, từ giờ trở đi, cấm cô đi vào!”
Bảo vệ lạnh lùng nhìn cô nói.
Ôn Hủ Hủ nghe giọng nói đanh thép của tên bảo vệ, trong lòng phẫn nộ đến cực hạn.
Tên đàn ông chó này!
Hắn lại còn để cho người ngăn cản cô? Có phải hắn bị bệnh không? Hắn cho rằng như vậy có thể ngăn cản bước chân cô muốn tìm lại con sao? Quả thực là nằm mơ!
Ôn Hủ Hủ hung hăng nhìn chằm chằm lên tầng cao nhất, xoay người rời đi.
Nửa giờ sau, trước cửa cao ốc lại có thêm một người phụ nữ đi tới.
Tuy nhiên, người phụ nữ này mặc một chiếc váy màu đỏ dài đến mắt cá chân, bộ đồ này làm cô ta rất duyên dáng và quý phái. Cô ta đeo kính râm và cầm một chiếc túi được đặt làm riêng trên tay, sự quý phái và sang trọng khiến ai cũng phải ngước mắt nhìn.
Trời ạ, người phụ nữ này là ai?
Thật sự quá xinh đẹp, quáquá có khí chất ....
Bên trong cao ốc đã có không ít người bị hấp dẫn, đừng nói đến nhân viên bảo vệ vừa mới chặn Ôn Hủ Hủ trước đó không lâu.
“Cô gái, xin hỏi cô là......”
“Xì!”
Cô ta khinh thường không thèm nói chuyện với tên nhân viên bảo vệ vừa rồi. Người phụ nữ xinh đẹp chỉ liếc tên bảo vệ một cái rồi lạnh lùng bước vào.
Hạng người gì mà cũng xứng nói chuyện với cô?
Người phụ nữ đi vào đại sảnh, nhân viên lễ tân thấy được cũng lập tức chạy ra cung kính nghênh đón.
“Xin chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Tôi tìm tổng giám đốc của các cô.”
Người phụ nữ nói thẳng mục đích mình đến đây.
Hơn nữa, lúc cô ta định giải thích ý định của mình còn thuận tiện tháo kính râm trên mặt xuống.
“Trời ạ!”
Ngay lập tức, hội trường trong đại sảnh xôn xao cả lên.
Đây quả thực là một khuôn mặt xinh đẹp, tỉ lệ khuôn mặt của cô ta rất chuẩn, hình trái xoan, nếu tách ra nhìn thì các đường nét trên khuôn mặt có thể đơn giản nhưng khi ghép lại thì giống như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ. Đẹp đến nghẹt thở khiến bất cứ một ai cũng không thể rời mắt.
Đặc biệt là đôi mắt sáng chói như đá quý của cô ta.
Dáng dấp cô ta xinh đẹp như vậy lại còn mang theo túi xách hàng hiệu......
Nhân viên lễ tân lập tức thông báo cho tổng giám đốc, sau đó tự mình dẫn cô đi thang máy.
“Thưa cô, phòng làm việc của tổng giám đốc chúng tôi ở tầng trên cùng, cô đi lên là có thể nhìn thấy ngài ấy."
“Được, cảm ơn.”
Người phụ nữ xinh đẹp cũng rất có lễ độ, cô ta lễ phép cảm ơn rồi đi vào thang máy.
Tuy nhiên, sau khi bước vào, cửa vừa đóng lại, cô ta liền thu lại dáng vẻ tao nhã uy nghiêm vừa rồi, nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi lên tới tầng cuối cùng.
“Chơi với lão nương? Lúc lão nương là thiên kim đại tiểu thư, các người còn không biết mình ở trong cái xó xỉnh nào uống gió Tây Bắc đâu! Hoắc Tư Tước, anh chờ đấy cho tôi!”
Ách......
không sai người phụ nữ đó chính là Ôn Hủ Hủ!
——
Hoắc Tư Tước ở trong phòng làm việc nhận được điện thoại của lễ tân, nói có một người phụ nữ trẻ tuổi thoạt nhìn thân phận rất hiển hách tới tìm hắn, trong đầu hắn còn đang không biết là ai.
Một phụ nữ trẻ với thân phận hiển hách?
Ai vậy?
Hắn không nhớ ra.
Nhưng vì hắn thường có rất nhiều lịch trình, số người hẹn trước để gặp hắn cũng không ít. Nghĩ đến đây hắn cho rằng có thể do bản thân đã không cẩn thận vô tình bỏ sót ai đó.
Vì thế, hắn để cho nhân viên lễ tân bên ngoài mời vào.
Ôn Hủ Hủ vừa tiến vào, âm thanh của giày cao gót thướt tha truyền tới, dưới ánh mắt chăm chú của đám nhân viên, Hoắc Tư Tước nhìn thấy cửa phòng làm việc của mình từ từ mở ra.
“……”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn dán chặt vào người phụ nữ vừa bước vào, hắn cũng giật thất thần nhìn người phụ nữ đang tiến lại gần mình.
Chiếc kính râm đã che quá nửa khuôn mặt của người phụ nữ, khiến đối phương không nhận ra cô là ai.
Chương 123: Xinh đẹp phản kích!
Thế nhưng, trong chốc lát.
Ngay giây tiếp theo, người phụ nữ đã tháo kính râm ra, cầm lấy mắt kình và túi ném vào người hắn! !
“Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh không trả con trai lại cho tôi, tôi sẽ làm cho nơi này của anh chó gà không yên!"
“A......”
Đồng tử của Hoắc Tư Tước co rút kịch liệt.
Hắn lập tức bật ra khỏi ghế để né tránh, chiếc túi và chiếc kính râm theo phản xạ đập vào bàn làm việc của hắn, máy tính và tài liệu của hắn bị tung tóe khắp nơi.
“!!!!”
Hoắc Tư Tước giật mình!
Nhìn máy tính và tư liệu bị rơi đầy trên nền nhà, còn có một tảng đá lớn lăn ra từ trong chiếc túi tới bên chân hắn. Hắn tức giận đến hai mắt đục ngầu, nói không khổnga lời.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Xong rồi, có phải cô quá độc ác rồi không? Trong máy tính của hắn hẳn là có rất nhiều tài liệu quan trọng? Đập hỏng rồi có phải càng không có đường thương lượng nữa không?
Than ôi, sớm biết như vậy lúc đến đây cô nên chọn một tảng đá nhỏ hơn.
Ôn Hủ Hủ có chút hối hận.
Cũng chính lúc này, tiếng rống giận như sấm sét từ trong phòng làm việc này truyền ra: "Ôn Hủ Hủ!! Mẹ kiếp, cô muốn chết sao? Muốn chết thì để tôi thành toàn cho cô!"
Ôn Hủ Hủ lập tức lui về phía sau một bước dài.
"Đây... đây đều là do anh ép tôi, ai bảo anh bắt cóc con trai tôi, còn muốn đưa nó đi Malaysia. Anh định làm gì? Để sau này mẹ con chúng tôi không được gặp nhau lại sao?
Ôn Hủ Hủ đã lấy lại được một chút tự tin và bắt đầu tranh luận về những gì mình đã làm.
Hơn nữa, cô cũng bắt đầu cảnh cáo người đàn ông này.
Hoắc Tư Tước nghe được, càng nổi trận lôi đình: "Cô còn dám uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, đó là cốt nhục của Hoắc Tư Tước tôi, tôi muốn đưa bọn nhỏ đi đâu thì đi đó!"
“Nhưng chúng cũng là do tôi sinh ra, tôi là mẹ của chúng!”
"Ôn Hủ Hủ, cô đã không có tư cách làm mẹ bọn nhỏ. Từ khi cô không biết xấu hổ, ở bên ngoài quyến rũ đàn ông thì cô đã không xứng làm mẹ rồi, thậm chí động vào chúng cũng không được!"
Không ngờ rằng người đàn ông này lại thốt một câu như vậy.
Ôn Hủ Hủ lại muốn tìm tảng đá vừa nãy.
Lúc này đây, cô không đập máy tính của hắn, mà đập đầu hắn!
Chỉ cần đập hắn thành từng mảnh, rồi ném hắn vào lò nung, như vậy mới xứng với hắn?!
"Hoắc Tư Tước, anh nói cho rõ, tôi ở bên ngoài quyến rũ đàn ông lúc nào? Chỉ là người khác không chịu nổi việc anh làm nên cố ý giúp tôi thôi. Anh cho rằng tôi cũng như anh sao, đói khát đến mức lúc tôi còn đang bầu bì liền mang phụ nữ khác về nhà?"
“……”
"Hơn nữa, coi như là tôi tìm bạn trai vậy thì đã sao? Phạm pháp sao? Chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì, anh cũng đã để cho cái con hồ ly tinh kia đường đường chính chính làm vợ tổng giám đốc? Vì cái gì đến tôi lại biến thành ở bên ngoài quyến rũ đàn ông?”
Câu cuối cùng của cô thực sự quá sắt bén.
Hắn nghe xong mặt mày tối sầm, tức giận đến mặt mày hừng hực đỏ.
Đối phó với một người đàn ông chó thì nên làm như vậy. Nếu không, hắn vĩnh viễn cũng không biết mình là ai, chứ đừng nói đến việc hắn và Ôn Hủ Hủ đã không có bất cứ quan hệ gì.
Bầu không khí trong văn phòng cuối cùng cũng dịu xuống.
Lúc này, trong phòng làm việc tràn ngập khói thuốc súng, tất cả âm thanh đều tạm thời dừng lại, tĩnh mịch đến mức ngay cả chiếc lá rơi nhẹ trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Ôn Hủ Hủ không khỏi nắm chặt ngón tay của mình.
“Cút!”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ chợt ngước mắt, tự hỏi mình có nghe lầm không?
Nhưng rõ ràng là không.
Bởi vì lúc này, người đàn ông này đã ấn xuống loa ngoài của điện thoại ở trên bàn: "Gọi bảo an lên đây, lập tức!"
Thái Tháidodoj của hắn đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi rõ ràng còn có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, thậm chí có thể nhìn ra sát khí muốn giết người trên người hắn.
Nhưng bây giờ, Hoắc Tư Tước không biết bị sao? Sau khi bị Ôn Hủ Hủ mắng, hắn khôi phục lại vẻ mặt vốn có của mình, cũng không nói thêm gì nữa.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Lòng cô nóng như lửa đốt, đang muốn tiến lên lý luận với người đàn ông này.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên có người từ bên ngoài xông vào: "Không xong rồi tổng giám đốc, hai vị tiểu thiếu gia ở sân bay đều không thấy đâu!"
“Anh nói cái gì?!”
Lời này vừa nói ra, bốn con mắt mất đi sự bình tĩnh của Ôn Hủ Hủ và Hoắc Tư Tước đều nhìn chằm chằm về phía người này.
Người này là vệ sĩ mà Hoắc Tư Tước phái đi để đưa hai đứa con lên máy bay.
"Xin lỗi, tổng giám đốc, là chúng tôi làm việc tất trách.. Nhưng mà...... Nhưng bọn họ quá thông minh, vừa đến sân bay, chúng tôi đã không thấy hai vị thiếu gia đâu.
Vệ sĩ sắp khóc rồi.
Tên vệ sĩ không nói dối, đúng là hai vị thiếu gia này có chút bất nhân.
Hoắc Tư Tước biết quyết định đưa bọn nhỏ đi Malaysia sẽ không được hai tên tiểu tử đó không đồng ý, cho nên hắn đã phái bảy, tám tên vệ sĩ tới tháp tùng tụi nhỏ.
Nhưng thật không ngờ, vừa đến sân bay thì hai tên tiểu tử này, một đứa thì mượn cớ đi vệ sinh đứa còn lại thì dùng máy tính bảng hack điện thoại của hai tên vệ sĩ kia…
Thông qua camera, Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ không hề nhìn thấy hai đứa nhỏ trong sảnh chờ.
Đây đúng là một thảm họa.
Chương 124: Buồn quá, cha với mẹ lại xảy ra chuyện rồi...
“Đúng là một đám phế vật vô dụng!”
Hoắc Tư Tước mắng tên vệ sĩ, vội vàng từ trong bàn làm việc chạy ra.
Ôn Hủ Hủ thấy được, cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Hoắc Tư Tước: "Cô đi theo tôi làm gì? Tôi bảo cô cút cô không nghe thấy sao?”
Ôn Hủ Hủ mở miệng nói: "Không nghe thấy. Hoắc Tư Tước, đã đến lúc này rồi chúng ta tạm thời đừng cãi nhau nữa, tìm con trai trước rồi nói sau, được không?"
Cô sợ hãi, bắt đầu đứng ở phía sau hắn khẩn cầu.
Cũng đúng thôi, con trai là điểm yếu duy nhất của cô. Nên lúc này đừng bảo cô đi, cho dù có cho người khiên cô đi cô cũng không đi.
Cô sẽ không do dự, bất chấp tất cả để đi tìm con của mình.
Hoắc Tư Tước nhìn cô chằm chằm.
Nhưng đến cùng, hắn vẫn chọn con trai mình. Sau đó, cả hai cùng nhau ra khỏi cửa.
Bên ngoài nhân viên phòng tổng giám đốc còn đang tán gẫu: "..."
Chuyện gì vậy?
Tổng giám đốc lại cùng cô gái trẻ đó đi ra ngoài? Rốt cuộc cô gái đó có lai lịch gì?
Không đúng, người phụ nữ này...... có phải thoạt nhìn có chút quen mắt hay không?
Đôi mắt ấy, đôi môi nhạt nhòa ấy...
“Đó không phải là... vợ trước của tổng giám đốc!”
“……”
Toàn bộ văn phòng tổng giám đốc như bị động đất...
——
Mặc Bảo và Hoắc Dận đã bỏ trốn.
Bất quá, bọn nhỏ cũng không có chạy xa, khả năng cao là bọn nhỏ còn ở trong sân bay. Bởi vì bọn nhỏ đang thảo luận với nhau một chuyện cực kỳ quan trọng!
“Em cảm thấy ba và mẹ nhất định lại xảy ra vấn đề.”
“Ừ.”
Hoắc Dận ngồi trên sô pha trong quán cà phê, bàn tay nho nhỏ ôm ly sữa nóng tỏ ra rất phiền muộn đồng ý cách nói của em trai.
Quả thật đúng vậy, vì đột nhiên ba cho người đến đón hai đứa nhỏ từ nhà trẻ đưa tới sân bay, lại không thấy em gái cùng nhau đến. Không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn vô cùng tồi tệ.
Giờ thì sao?
Hoắc Dận rất khó chịu, bởi theo trực giác của cậu lần này khẳng định lại là vấn đề của ba.
Nếu đúng là như vậy, Mặc Bảo nhất định sẽ mất kiên nhẫn và không bao giờ muốn để cho mẹ và ba ở bên nhau thì phải làm sao bây giờ? Liệu sau này có phải em trai và em gái theo mẹ không?
Bàn tay nhỏ của Hoắc Dận dùng sức siết chặt Transformers trong tay.
“Hoắc Dận, em nghĩ như vậy không phải là cách. Chúng ta phải tìm cách dạy cho ba một bài học."
Quả nhiên giống như Hoắc Dận nghĩ, Mặc Bảo đã bắt đầu nói.
Sắc mặt Hoắc Dận càng thêm tái nhợt, cậu chỉ biết cúi đầu không lên tiếng.
“Hoắc Dận?”
“...... Em nói đi.”
Hoắc Dận yếu ớt gật đầu.
Vì vậy, Mặc Bảo ngồi ở đối diện anh trai bắt đầu lên kế hoạch chi tiết.
“Anh xem, ba bảo người đưa chúng ta đến sân bay, nhất định là muốn đưa chúng ta đến một nơi không cho mẹ nhìn thấy, nếu đã như vậy, chúng ta liền dứt khoát lấy đạo người trả lại cho người.”
“Cái gì?”
Hoắc Dận lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ôm chặt lấy người em trai này.
Cậu nhạy cảm cảm nhận được điều mà Mặc Bảo vừa nói không phải chỉ có mình Mặc Bảo mà là cả hai người.
Mặc Bảo không để ý điều này. Khi nghe câu hỏi của anh trai, cậu bé cho rằng anh cậu chưa hiểu vì thế cậu lại giải thích cặn kẽ.
"Chính là nếu ba đã không cho mẹ gặp chúng ta, vậy chúng ta liền dứt khoát liên hợp với mẹ, không cho ba tìm được ba người chúng ta, à không, không đúng, là bốn người, còn có em gái. Chúng ta để cho ba nếm thử cảm giác đi tìm con là như thế nào. Anh cảm thấy được không?"
“Được.”
Lần này Hoắc Dận rất sảng khoái đáp ứng.
Bởi vì, cậu cũng cảm thấy người ba này nên biết lỗi lầm của mình.
Thế là hai anh em ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đã đến phòng vé của sân bay.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi trong xe Hoắc Tư Tước, hai người đang cùng nhau chạy về phía sân bay, bỗng nhiên trong điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
“Thưa bà Nancy, bà vừa mua bốn vé máy bay đến Clear lúc 14
“A......”
Ôn Hủ Hủ kinh người kêu to một tiếng!
Hoắc Tư Tước đang lái xe phía trước nghe được, lập tức mặt xanh mét quay đầu mắng một câu: "Cô kêu cái quái gì?”
Ôn Hủ Hủ liền không lên tiếng.
Thật là sốc!
Cô lại vô duyên vô cớ đặt bốn vé máy bay, hơn nữa ba vé còn là vé trẻ em......
Trong lòng Ôn Hủ Hủ sinh ra một loại hoài nghi rất hoang đường.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của cô lại nhận được một tin nhắn, mà tin nhắn này lại là tin nhắn văn bản bình thường.
“Mẹ, có nhận được tin nhắn đặt vé máy bay không? Con là Mặc Bảo, mẹ nghe con nói, vừa rồi con và Hoắc Dận cùng nhau đặt vé máy bay cho bốn người chúng ta, chúng ta về Clear, mặc kệ ba.”
“Khụ khụ khụ......”
Ôn Hủ Hủ nhận được tin nhắn liền giật mình kinh hãi, lập tức ho khan dữ dội.
Hoắc Tư Tước: "......”
Anh ta đạp phanh xe, dừng xe giữa đường.
“Xuống xe!”
“Hả?" Ôn Hủ Hủ lập tức lộ ra ánh mắt đáng thương.
"Đừng, tôi không ho nữa, tôi chỉ bị sặc một chút gió lạnh thôi, tôi hứa với anh, tôi..."
"Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai!"
Người đàn ông này gằn từng chữ, giống như là hận không thể giết chết Ôn Hủ Hủ!
Chương 125: Các con, chúng ta không thể làm như vậy, biết không?
Ôn Hủ Hủ liền im lặng......
Được rồi, vậy cô xuống xe là được chứ gì.
Sau đó, cô liền nhanh chóng xuống xe, cửa xe vừa đóng lại, người đàn ông chó lập tức đạp ga, chiếc xe lao ra ngoài như tên lửa.
Chậc!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lúc này mới nhanh chóng lấy di động ra gọi cho số điện thoại kia.
“Alo? Mặc Mặc?”
"Mẹ, đúng vậy, con là Mặc Mặc, mẹ có nhận được tin nhắn của con không?"
Mặc Bảo đã sử dụng máy tính bảng của mình để đăng nhập vào phần mềm hack để liên lạc với mẹ và cuối cùng khi nghe thấy giọng nói của mẹ, hai anh em rất vui.
Tuy nhiên, sau khi mẹ nghe giọng nói của bọn nhỏ, mẹ lại không có vui như trong tưởng tượng của bọn chúng.
“Mặc Mặc, sao các con có thể làm như vậy? Các con có biết như vậy sẽ làm mẹ và ba con lo lắng nhiều như thế nào không? Vừa rồi ba con bỏ lại tất cả mọi việc trong tay, chỉ vì đi tìm các con.”
“Nhưng mà, mẹ, chúng con đây là vì giúp mẹ.”
Hai đứa nhỏ nghe mẹ nói như vậy, khuôn mặt mũm mĩm lập tức trở nên ủy khuất.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Quên đi, lúc này không nên nói bọn nhỏ biết, chờ gặp được người sẽ dạy bảo sau vậy.
Vì thế Ôn Hủ Hủ hỏi cặn kẽ hai đứa nhỏ, sau khi xác định bọn nhỏ đang ở khách sạn gần sân bay, cô vội vàng bắt một chiếc taxi chạy qua đó.
Cô thực sự xúc động và sốc khi thấy các con lại làm điều này vì mình.
Tất nhiên, điều khiến cô cảm động là các con trai đều nhớ đến cô, luôn muốn bảo vệ mẹ và đứng ra bênh vực mẹ.
Còn sốc thì sao?
Còn lại cũng là vì cô mà hai con trai đã nghĩ ra chủ ý như vậy.
Cái này thật sự quá lớn mật, cũng quá nguy hiểm!
Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng, sau hơn 20 phút, cuối cùng cô cũng tới khách sạn hai tiểu tử kia nhắc tới.
“Mặc Mặc, Dận Dận......”
Cửa phòng vừa mở ra, Ôn Hủ Hủ liền kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy Mặc Bảo mở cửa ra cho mình.
Nhưng Mặc Bảo lại không thèm để ý đến cô, cậu chỉ đứng ở cửa nhìn mẹ đầy bất bình lsau đó bĩu môi đi vào trong.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện con trai lớn đang đứng đó, mặc dù không có biểu cảm giống như em trai. Thế nhưng, cậu cũng không nói gì.
“Dận Dận?”
Trong lòng Ôn Hủ Hủ cảm thấy áy náy, cô đi tới ngồi xổm trước mặt con trai lớn: “Mẹ xin lỗi, Dận Dận, Mặc Mặc, là lỗi của mẹ, mẹ không nên trách các con.”
Hoắc Dận mấp máy cái miệng nhỏ nhắn.
Cậu nhìn mẹ bằng một đôi mắt đẹp và nói một cách bình tĩnh: "Không sao đâu."
Quả nhiên là đứa nhỏ do Hoắc Tư Tước dạy bảo.
Bất kể là cách xử lý sự việc hay suy nghĩ của cậu bé đều khác với Mặc Bảo, cậu luôn lấy đại cục làm trọng.
Ôn Hủ Hủ yên tâm một nửa, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai mẹ con cùng nhau đi vào trong phòng dỗ dành một cậu nhóc khác.
“Mặc Mặc?”
“Hừ!”
Cậu bé vẫn phớt lờ mọi người và nhìn về phía cửa sổ một cách giận dữ.
Ôn Hủ Hủ vừa bực mình vừa buồn cười. Không có cách nào, cô đành phải dùng con át chủ bài của mình.
"Được rồi, hôm nay mẹ vốn còn định đưa hai đứa về, nhưng Mặc Mặc vẫn còn giận mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?"
“……”
nãy giờ cậu bé vẫn hờn dỗi không thèm quan tâm tới cô, cuối cùng cũng di chuyển đôi mắt nhỏ như lưỡi liềm của mình.
Hoắc Dận cũng bị lời nói của mẹ hấp dẫn.
Hoắc Dận dùng điệu bộ của anh trai nói với Mặc Mặc: "Em không thể giận mẹ, em sai rồi."
Để giáo dục em trai mình, anh chàng nhỏ bé này thậm chí còn nói một câu thật dài.
Bị lời của mẹ hấp dẫn, lại bị anh trai giáo dục......
Mặc Bảo đành xoay lại: "Không phải mẹ nói bọn con không nên làm vậy sao? Tại sao giờ lại nói đưa bọn con trở về?"
“Đó là hai chuyện khác nhau, hai con trai của mẹ lại rất yêu mẹ, mẹ đương nhiên sẽ đưa chúng về."
Ôn Hủ Hủ ôm đứa nhỏ, nhẹ giọng giải thích với cậu.
Trên đường tới đây, Ôn Hủ Hủ đúng là nghĩ như vậy, lần này cho dù hai đứa con của cô dùng sai cách nhưng cô cũng nhất định sẽ mang chúng đi.
Bởi vì, cô tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của bọn nhỏ.
Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười.
“Hoắc Dận, anh xem mẹ đồng ý dẫn chúng ta cùng về Clear rồi." Cậu bé vui vẻ nhìn về phía anh trai của mình.
Hoắc Dận liếc nhìn vẻ mặt của mẹ, nhưng không lên tiếng.
Không bao lâu, Ôn Hủ Hủ lại nói: “Cục cưng, con hiểu lầm rồi, mẹ không có đưa con trở về Clear, mà là chúng ta về căn nhà thuê kia."
“Tại sao?!”
Mặc Bảo kinh ngạc!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vàng giải thích: "Bởi vì chúng ta không thể làm như vậy. Mặc Mặc, mặc dù ba làm không đúng, nhưng ba vẫn là ba của các con. Ba quan tâm các con, yêu các con, nếu chúng ta cứ như vậy biến mất, ba sẽ vô cùng lo lắng, khổ sở.”
“Hơn nữa, chúng ta làm như vậy là rất vô trách nhiệm."
Ôn Hủ Hủ tận lực giải thích rõ ràng cho con trai.
Vừa nói xong, hai đứa con trai đều ngẩn ra.
Mẹ ơi, mẹ có thật sự nghĩ như vậy không?
Hai đứa trẻ đều không ngờ, người mẹ thân yêu của bọn chúng bị bắt nạt thành thế này còn nói ra được những lời này.
Cũng đúng, cho dù lúc này Hoắc Tư Tước có ở đây, hắn cũng sẽ không nghĩ tới cô sẽ nói với bọn trẻ như vậy.