-
Chương 116-120
Chương 116: Tên đàn ông chó này nên đá hắn lên trời!
Nhưng lúc này, tên đàn ông chó này bỗng nhiên lại dừng lại: "Đưa đi rồi?”
“Hả?" Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, hoảng sợ chớp chớp mắt: "Đúng vậy, tôi đã đưa đi…”
“Được, tôi có thể cho nó vào học tại nhà trẻ đó, nhưng học phí cô tự chịu.”
Không ngờ người đàn ông này lại đồng ý.
Ôn Hủ Hủ nhất thời mừng như điên, đã quên không lâu trước hai người còn xấu hổ như thế nào, cô lập tức kích động đứng sau lưng người đàn ông: "Có thể có thể! Tôi có thể tự chịu. Anh nói đi, bao nhiêu? Tôi sẽ lập tức đưa tiền cho anh!”
Cô hồi hộp, chờ người này báo cho cô một con số.
Mấy năm nay cô vẫn tiết kiệm được một ít tiền, cô tin rằng việc cho con gái mình đi nhà trẻ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cô không ngờ rằng sau khi tên chó chết kia đứng đó trịch thượng liếc cô một cái, phun ra một con số: "Một triệu!"
“Anh nói cái gì? Một triệu!!”
Đôi mắt hạnh ngập nước của Ôn Hủ Hủ lập tức trợn tròn!
Đi mmột nhà trẻ cần đến một triệu?
Hắn đang đùa gì vậy? Ngay cả những trường đại học tốt nhất ở nước ngoài cũng không cần nhiều tiền như vậy, dựa vào cái gì mà một nhà trẻ rách nát phải đắt như vậy? Ăn cướp à?
Ôn Hủ Hủ nổi giận: "Anh không nhầm chứ? Đi nhà trẻ mà cần đến một triệu tệ? Nhà trẻ gì mà đắt như vậy?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh: "Nhà trẻ tốt nhất thành phố A, chính Hoắc Tư Tước tôi bỏ vốn đầu tư, có đắt không?"
“……”
“Còn nữa, một triệu chỉ là một học kỳ, không phải một năm, nếu cô muốn con gái cô học ở đó, vậy cô phải chuẩn bị hai triệu. Cô Ôn, cô nghe kỹ chưa.”
Người đàn ông này đã dùng sự xảo quyệt của một thương gia để ép Ôn Hủ Hủ. Một triệu còn không đủ, còn phải nói hai triệu mới hài lòng cơ.
Ôn Hủ Hủ tức giận.
Đồ cặn bã, đó là con gái của hắn, hắn không sợ sau này già đi không ai bưng trà rót nước cho hắn sao?
Ôn Hủ Hủ bị làm cho tức điên, hận không thể cởi giày trên chân quất trên khuôn mặt kia của hắn một cái bạt tai.
Hoắc Tư Tước, hắn chính là một tên súc sinh!
Tuy nhiên, người đàn chó má này đã rời đi...
Đi rồi......
Ôn Hủ Hủ ngã khụy xuống nền nhà.
Chị Vương đứng bên cạnh nhìn không nhịn được nữa, vội vàng tới an ủi cô: "Cô Ôn, cô không sao chứ? Cô đừng nghe ông chủ, ngài ấy chỉ nói vậy thôi, sẽ không cần lấy của cô nhiều tiền như vậy đâu.”
Hắn không cần?
Tên khốn này vốn là nhìn cô không vừa mắt, thêm nữa hắn lại nghĩ rằng Nhược Nhược không phải con hắn. Hắn là người thù dai, hắn không thu tiền của cô mới lạ đấy.
Ôn Hủ Hủ trở về phòng, cô định xem trên người mình rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền?
Sau khi cô lấy thẻ ngân hàng ra kiểm tra, phát hiện con số trong thẻ chênh lệch rất xa, mới chỉ có bốn mươi vạn, cách một triệu còn một khoảng rất lớn.
Giờ thì sao? Không đủ tiền, chẳng lẽ không cho con gái đi nhà trẻ sao?
Không thể nào!
Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ đến ánh mắt mà con gái nhìn mình vào buổi sáng, cô liền trở nên lo lắng. Vì thế cô dứt khoát ngồi xuống cầm điện thoại di động lên nghĩ cách xem có thể xoay sở được số tiền còn lại hay không.
Kết quả, cô vừa nhìn, quả thật cô đã tìm được một người.
Kiều Thời Khiêm!
——
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.
Lâm Tử Dương sau khi họp xong trở về, mới nghe tin Ôn Hủ Hủ sau khi xuất viện trực tiếp vào ở trong Vịnh Thiển ThủyThủy, anh ta đang uống một hớp nước vào trong miệng lại lập tức phun ra!
“Anh nói cái gì? Cô...... cô Ôn vào ở trong nhà tổng giám đốc?”
“Đúng vậy, không phải anh bảo người đưa cô ấy vào sao? Anh ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Người nói chuyện phiếm với Lâm Tử Dương, chính là người lúc trước Hoắc Tư Tước giao cho việc thanh toán viện phí cho Ôn Hủ Hủ.
Lâm Tử Dương lại nghẹn họng.
Anh ta bảo người đưa cô gái kia đến nhà tổng giám đốc lúc nào? Anh ta ăn phải mật báo gan hùng sao? Dám làm chuyện như vậy!
Lâm Tử Dương nhanh chóng uống thêm một ngụm nước để trấn áp cơn sốc của mình.
“Vậy bây giờ thì sao? Họ vẫn ổn chứ?"
"Không sao, có thể có chuyện gì chứ? Tôi thật sự rất tò mò, cô Ôn này thật sự là vợ cũ của tổng giám đốc sao? Trợ lý Lâm, tin tức này chấn động quá, tổng giám đốc của chúng ta kết hôn từ lúc nào? Vị hôn thê của ngài ấy không phải là cô Cố sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cô vợ cũ?"”
Người thư ký nhỏ rất phấn khích đề tài này nên muốn moi thêm thông tin.
Mọi người trong công ty đều đã biết tin tức này, lần trước vụ bắt cóc Mặc Bảo ầm ĩ lớn như vậy. Hoắc thị thậm chí còn điều động máy bay trực thăng và lính bắn tỉa.
Không thể nào họ không biết được.
Hơn nữa, còn đột nhiên từ đâu xuất hiện thêm một tiểu thiếu gia giống như đúc với thiếu giá Hoắc Dận? Ngay cả một kẻ ngốc cũng sẽ phát sinh ra nghi vấn.
Tuy nhiên, Lâm Tử Dương không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì anh ta biết sau lưng mà bàn tán chuyện riêng tư của BOSS là tội lớn!
Lâm Tử Dương tập trung vào công việc của mình.
Nhưng anh ta không ngờ rằng anh ta không muốn thảo luận về vấn đề này thì nữ tám của câu chuyện đột nhiên tìm đến cửa.
“Là cô Cố, nhìn xem, cô ấy tới rồi.”
"Ừ, đúng là cô ấy đã tới. Mấy ngày rồi cô ấy không xuất hiện, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ không tới nữa."
"Làm sao có thể? Dù sao cô ấy vẫn là chính cung. Mặc dù vợ cũ ở đâu đột nhiên xuất hiện, nhưng chẳng phải tất cả đã là quá khứ sao? Chỉ có kẻ ngốc mới không tới. Vị trí Hoắc phu nhân của tập đoàn Hoắc Thị ai mà không mơ ước cơ chứ?
“……”
Chương 117: Vợ trước và tiểu tam
Nữ tám này vừa tới cửa đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong công ty.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy cô ta từ cổng lớn đi vào, bọn họ không ngừng bàn tán xôn xao, hoàn toàn khác với thái độ sùng bái cô ta như minh tinh lúc trước. Trong công ty lúc này, mọi người đang rất háo hức để xem kịch hay.
Nghe được những lời bàn tán về mình, cô tata đương nhiên là vừa hận vừa giận, ngay cả móng tay cũng cắm sâu vào lòng bàn tay của mình!
Nhưng điều đó thì có ích gì?
Nhà họ Hoắc bây giờ từ trên xuống dưới đều biết sự tồn tại của người phụ nữ kia, biết cô là vợ trước của người đàn ông đó, càng biết tiểu thiếu gia Hoắc Dận của bọn họ ẹ chính là do người phụ nữ này sinh ra.
Vì vậy, nếu cô ta muốn đảm bảo vị trí vị hôn thê của Hoắc Tư Tước, chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giữ vững phong thái và thể hiện tư thế mà phu nhân tương lai của tổng giám đốc nên có.
“Cô Cố, còn sớm...... sớm.....”
“Chào buổi sáng.”
Cố Hạ buông ngón tay ra, nhìn nhân viên công ty đang ôm tài liệu vội vàng đi tới trước cửa thang máy, thái độ hết sức ôn hòa gật đầu.
Cô nhân viên lập tức lộ ra vẻ mặt nơm nớp lo sợ đi theo cô ta vào trong thang máy.
“Cô là người của Bộ phận kinh doanh?”
“Đúng...... đúng......”
"Xem cô cầm nhiều đồ như vậy, có phải do Ôn Hủ Hủ mới tuyển vào nên công việc đã nhiều hơn trước đúng không?"
Cô nhân viên sửng sốt, có lẽ là quá đột ngột, nhất thời cô nhân viên không nhớ ra "Ôn Hủ Hủ" là ai?
Mãi cho đến khi nghĩ ngợi một hồi, cô nhân viên mới bừng tỉnh. Trong nháy mắt càng căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Hạ.
"Cũng... không hẳn, thực ra cô ấy..."
"Nếu cô bận rộn, vậy cô cứ để phó tổng giám đốc các cô đến phòng nhân sự xin tuyển người là được rồi, Ôn Hủ Hủ lúc trước tới đây vì quá nhàn rỗi nên chúng tôi mới sắp xếp cô ấy vào công ty làm việc. Nhưng sau đó cô ấy lại không quá thích công việc đó. Chúng tôi sẽ tuyển một người khác, để không làm chậm trễ công việc của cô."
Cố Hạ vẫn làm ra vẻ mặt ôn hòa nhìn nhân viên, cô ta không hề ra vẻ ta đây chút nào.
Thậm chí, khi nói về việc sắp xếp cho Ôn Hủ Hủ đến bộ phận kinh doanh,khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô ta thậm chí còn lộ ra một tia tự trách.
Các nhân viên đã bị sốc.
Chúa ơi!
Hóa ra vợ cũ của tổng giám đốc bọn họ đến bộ phận kinh doanh làm việc là do vợ tương lai của tổng giám đốc bọn họ sắp xếp, Chẳng trách chỉ sau một ngày đến nhận việc, cô vợ cũ đã làm cho bộ phận kinh doanh gà chó không yên rồi không thấy tăm hơi đâu.
Thì ra là vậy!
Xem ra, vẫn là vợ trước không tốt bằng cô vợ tương lai này, Ôn Hủ Hủ có tư cách gì mà đi khiêu chiến với chính cung hiện tại cơ chứ?
Cô nhân viên cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức hai mắt sáng lên, thang máy vừa tới đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mà cô nhân viên không biết, sau khi cô ta đi ra ngoài. Người phụ nữ ở lại trong thang máy, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười cực kỳ nham hiểm.
Ôn Hủ Hủ, cô dám đấu với tôi?
Bây giờ tôi sẽ cho mọi người ở đây biết, trong tòa nhà này, ai mới là nữ chủ nhân thực sự!
Cô ta vén mái tóc sau tai.
Mấy phút sau, thang máy rốt cuộc cũng tới văn phòng tổng giám đốc.
“ Cô Cố đến rồi.”
“Cô Cố chào buổi sáng.”
“Chị Cố - -”
Chỉ mất vài phút, quả nhiên thái độ của những người này đã hoàn toàn khác, và họ bắt đầu tôn trọng cô ta trở lại.
Cố Hạ cũng không phản ứng, chỉ cười nhạt sau đó đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Tư Tước, em tới là để tạm biệt anh.”
“Cô nói gì? Tạm biệt?”
Hoắc Tư Tước đang bận rộn trên bàn làm việc, lúc đầu nhìn thấy cô ta đi vào, hắn cũng không định để ý đến người phụ nữ này.
Hắn chăm chú vào công việc của mình. Ngay cả khi Cố Hạ dùng mắt nóng bỏng và trìu mến nhìn hắn, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến khi, Cố Hạ đột nhiên nói câu này.
“Có ý gì?”
“……”
Nhìn đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông cuối cùng khẽ cau lại, trong lúc nhất thời cô ta đột nhiên muốn thay đổi chủ ý nói cho hắn biết, thật ra cô ta chỉ đùa với hắn mà thôi.
Nhưng rất nhanh, trong đầu cô ta liền hiện ra lời của dì cô ta nói.
Hơn nữa, vừa rồi thời điểm cô ta đi lên, mặc dù chuyện của Ôn Hủ Hủ không đánh bại Cố Hạ, nhưng đối với Cố Hạ mà nói cũng đã gây cho cô ta không ít ảnh hưởng.
Rốt cục, cô ta vẫn tiếp tục bày ra bộ dáng hắn thích nhất.
“Không phải em đã từng nói với anh, trước đây em có gửi bản thảo cho một tạp chí nước ngoài sao? Gần đây bọn họ liên lạc với em và yêu cầu em qua đó thảo luận chi tiết, họ nói rằng họ muốn ký hợp đồng.”
“Vậy sao?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hoắc Tư Tước dịu đi rất nhiều.
Hắn thích những thứ đó ở cô ta.
Thơ văn của Cố Hạ, đã bị chôn vùi dưới gốc cây mộc lan mười mấy năm rồi. Không biết lúc đó cô ta đã kiên trì như thế nào, viết ra được những lá thư mùi mẫn để dưới gốc cây Bạch Lan cho hắn như thế.
"Nếu là như vậy, cô có thể đi qua bên đó xem xem, cô có muốn tôi đặt vé cho cô không?" Không ngờ hắn lại chủ động nói giúp cô ta đặt vé máy bay. Bên hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động với cô ta.
Cố Hạ hưng phấn đến không khống chế được chính mình.
Chương 118: Thời Khiêm, anh có thể giúp em một chuyện không?
Dì của cô ta quả nhiên đã đúng!
"Không, không cần, em đã đặt được rồi. Nhưng... nếu anh có thời gian, lúc đó có thể đưa em ra sân bay không?"
Cố Hạ vẫn không chống đỡ được cám dỗ, đề nghị người đàn ông này đưa mình ra sân bay.
Lông mày Hoắc Tư Tước hơi nhíu lại.
Nhưng sau khi hắn nhìn đồng hồ đeo tay vẫn đồng ý với cô ta: "Được, xong việc tôi đến đón cô.”
“Ừ ừ.”
Người phụ nữ này cuối cùng đã mãn nguyện.
Đối với đàn ông, Cố Thanh Liên quả thật nói rất đúng. Thật ra giống như thả diều, nếu cô ta túm quá chặt sẽ chỉ làm cho hắn không thở nổi, cần phải để hắn có chút không gian.
Nếu Cố Hạ muốn trói hắn trong tay.
Cô ta nhất định phải học cách thả lỏng, chỉ có như vậy hắn mới có thể vĩnh viễn thuộc về cô ta.
——
Ôn Hủ Hủ đã đến gặp Kiều Thời Khiêm trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
“Thời Khiêm, thật ngại quá, gọi cho anh vào thời giạn này không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”
Sau khi Ôn Hủ Hủ bắt taxi đến, nhìn thấy vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê đã có một người đàn ông đeo kính gọng vàng khí chất nho nhã đang chờ.
Nhất thời, cô có chút xấu hổ.
Người này đương nhiên là Kiều Thời Khiêm.
“Không có, giờ này cũng là thời gian anh nghỉ trưa .”
Kiều Thời Khiêm điềm tỉnh đánh giá người phụ nữ này.
Có thể là cô lo lắng anh ta có thẻ nhìn ra cô vừa xuất viện, cho nên có trang điểm một chút, cô dùng một chút má hồng trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn, tô thêm chút son môi. Thoạt nhìn sắc mặt cô có chút sức sống hơn.
"Ừ, vậy thì tốt."
Trên trán Ôn Hủ Hủ lấm tấm mồ hôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, cô đang định gọi nhân viên phục vụ tới.
Lúc này, Kiều Thời Khiêm mở miệng: "Anh đã gọi rồi, một cốc cappuccino nóng, một cốc núi xanh. Cappuccino của em thêm đường và sữa, phải không?"
“A? A, là...... Ngại quá, anh xem em khách sáo này.”
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Cô đúng là thích uống loại cà phê đó, vừa nóng vừa có sữa vừa có đường. Loại sở thích này, nếu cô uống trong quán cà phê cao cấp nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Cảm thấy cô thấp kém, làm hỏng thứ tốt như vậy!
Nhưng rồi sao?
Cô thích thì cô uống theo sở thích của mình, cuộc đời đã đủ cay đắng rồi, cớ sao cô lại ép mình uống thứ đắng như vậy?
"Cái đó... Thời Khiêm, hôm nay em hẹn anh ra ngoài là muốn hỏi anh một chuyện. Chính là lúc trước anh nói anh có một người bạn mở phòng khám và muốn em đến đó làm việc, không biết bây giờ anh ấy còn muốn không?"
“Em đã chuẩn bị để đi làm rồi à?”
Kiều Thời Khiêm có hơi ngạc nhiên.
Ôn Hủ Hủ tránh đi ánh mắt của anh ta: "Đúng vậy, rất có thể em phải tiếp tục ở lại đây một thời gian. Cho nên, em cần đi tìm một công việc trước đã. Nhưng không biết anh ta có thể trả cho em lương một năm bao nhiêu?"
Ôn Hủ Hủ đương nhiên là bịa ra một cái cớ, để ngăn anh ta hỏi thêm.
Cũng may, đây cũng là một người rất hiểu biết.
“Lương một năm, lúc trước anh đã nói với anh ta về tình hình của em ở Clear, hẳn là sẽ không thấp hơn nơi đó.”
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy hai mắt liền sáng lên.
Cô vốn là một bác sĩ nổi tiếng ở Clear, lương một năm cũng hơn một triệu. Nếu là như vậy, cô có thể đến chỗ bạn của anh ta, nói không chừng có thể nói chuyện với anh ta cho cô ứng trước nửa năm tiền lương...
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã nhìn thấy một tia hy vọng.
“Kiều Thời Khiêm, em có thể đi phỏng vấn ngay bây giờ không?”
“Bây giờ?”
“Đúng, đúng vậy, anh không cần đi cùng em. Anh chỉ nói em biết địa chỉ và phương thức liên lạc là được.”
Ôn Hủ Hủ sợ làm chậm trễ công việc của người bạn tốt này, cô nhanh chóng giải thích rằng cô có thể tự mình đến đó.
Nhưng Kiều Thời Khiêm liếc nhìn cô một cái, anh ta đột nhiên đứng dậy với lấy chiếc áo khoác bên cạnh.
“Em chưa từng gặp anh ta, đến đó cũng có thể không tìm thấy người. Để anh dẫn em đến đó. Vừa vặn hiện tại phòng khám của anh ta không có nhiều người, giờ đến đó là thời điểm thích hợp.”
“Hả? Vậy...... Được.”
Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không nói thêm gì nữa. Đương nhiên, hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
Đây là giải pháp cuối cùng Ôn Hủ Hủ nghĩ ra.
Cô dự định tìm một công việc trước, sau đó tạm ứng trước một số tiền. Vì phải nuôi hai đứa nhỏ nên khi mới đến Clear cô cũng đã từng làm như vậy.
Ôn Hủ Hủ lên xe Kiều Thời Khiêm.
Vốn cho rằng anh ta sẽ lập tức dẫn cô đi gặp người bạn kia. Nhưng qua vài phút sau, Ôn Hủ Hủ thình lình phát hiện anh ta lại dẫn cô đi tới một quảng trường vô cùng phồn hoa ở trung tâm thành phố.
Đây là......
"Anh nghĩ em nên đi thay quần áo trước đi. Bạn anh là người ưa sạch sẽ, nên em biết rồi đấy..."
Người đàn ông đang lái xe liếc mắt qua nhìn, trên mặt mang theo ý cười lướt qua người Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Chỉ một lúc, cô theo phản xạ nhìn xuống chiếc áo khoác đang mặc.
Chiếc áo khoác này thực sự hơi bẩn.
Từ sau khi cô đến Vịnh Thiển Thủy, quần áo trong phòng trọ còn chưa có chuyển qua. Mấy ngày nay cô vẫn mặc chiếc áo khoác lúc trước còn ở bệnh viện mà con trai Mặc Bảo mang qua giúp cô.
Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Nhưng cô không biết, lúc hai người chạy xe đến trung tâm thương mại, một chiếc Bentley màu đen cũng đi theo sau lưng bọn họ...
Chương 119: Bị bắt gặp
Trên đường đi Cố Hạ nhất thời nảy ra chủ ý muốn tới trung tâm thương mại mua đồ.
Từ sau khi theo Hoắc Tư Tước, cuộc sống của cô ta rất xa hoa, ăn mặc đều là dùng đồ tốt nhất. Lần này định ở nước ngoài lâu như vậy, cô ta mới chợt nhớ ra mình không có đủ túi.
Cố Hạ quyết định tạt vào mua thêm mấy cái.
“Tư Tước, vậy anh chờ em một lát ha, em lập tức xuống ngay.”
“Ừ.”
Hoắc Tư Tước tiếc rẻ ánh mặt không thèm nhìn cô ta. Sau khi xe dừng lại, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra xem có việc gì gấp không.
Cố Hạ thấy vậy cũng không dám quấy rầy hắn. Sau khi mặc áo khoác dày của mình vào, cô liền chui ra khỏi cửa xe.
“Em có muốn lên lầu không?”
“Không cần đâu, chỉ là thay áo khoác thông thường thôi, chúng ta tìm một chỗ ở tầng dưới mua một cái là được rồi.”
“Cũng được, vậy xuống dưới lầu đi, em có lạnh không?”
“Không lạnh không lạnh, đi thôi.”
“……”
Tiếng nói chuyện đứt quãng, bởi vì chỗ đậu xe quá rộng, Cố Hạ vừa mở cửa xe, có người mang theo gió lạnh đi vào.
Ngón tay Hoắc Tư Tước đang lướt điện thoại cũng dừng lại một chút.
Gần như theo bản năng, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, ánh mắt hắn liền đảo qua bên này.
Thực sự, đó là người phụ nữ chết tiệt kia!!
Khí lạnh từ trong cơ thể người đàn ông này lập tức xông lên, từng tầng từng tầng, giống lớp bằng ngàn năm không tan. Ngay cả hắn cũng không có phát hiện ra bản thân lại đáng sợ đến vậy.
Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy người đàn ông bên ngoài đang cởi quần áo của mình để quấn lấy thân hình nhỏ nhắn đó.
Ôn Hủ Hủ!!
——
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng đi đến một cửa hàng ở lầu một, định tùy tiện chọn một món rồi nhanh chóng đi phỏng vấn.
“Xin chào, thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”
"Tôi muốn chọn một chiếc áo khoác, giá cả phải chăng."
Ôn Hủ Hủ tình cờ liếc nhìn trong cửa hàng và nói một cách hào phóng.
Cô đã từng là người ở trên đỉnh cao giàu có ngã xuống, nên đối với cô bây giờ vật chất chỉ là phù phiếm, chứ nói gì đến việc theo đuổi chúng.
Thế nhưng, khi nhân viên bán hàng nghe thấy điều này, cô ta đột nhiên trở nên kém nhiệt tình hơn.
“Nancy, vẫn là không thể quá tùy tiện. Anh thấy cái này cũng không tệ, em đi thử cái này đi.”
Kiều Thời Khiêm liếc nhìn nhân viên bán hàng, tiện tay lấy xuống một mẫu mới nhất.
Nhân viên cửa hàng vui vẻ, cô ta lập tức mặt mày hớn hở phụ họa: “Vâng, thưa cô, cô có khí chất tốt như vậy, mặc bộ váy này vào sẽ càng xinh đẹp, đi ra ngoài nhất định sẽ làm cho người ta nhìn đến tỏa sáng.”
“Vậy sao?”
Ôn Hủ Hủ nghi ngờ nhìn chiếc váy.
Kiều Thời Khiêm: "Là thật, em có thể vào thử trước xem có đẹp không, rồi mới quyết định có muốn mua hay không?"
Sau đó, người đàn ông này lại trực tiếp tới nắm lấy tay cô, cầm lấy chiếc váy và đưa cô đến trước phòng thử đồ.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ có chút không thoải mái, cho nên cuối cùng cô cầm chiếc váy đi vào.
Khi cô vào trong, nhân viên bên ngoài bắt đầu trò chuyện với Kiều Thời Khiêm.
"Thưa ngài, ngài quả là có mắt nhìn. Mẫu này là mẫu mới vừa ra mắt. Bạn gái ngài lát nữa đi ra chắc chắn sẽ rất xinh đep.”
Kiều Thời Khiêm chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Vài phút sau, Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng mặc chiếc váy đó bước ra.
Nó thực sự rất đẹp, như thể nó được thiết kế riêng cho cô, cổ màu Morandi, cộng với thiết kế nước hoa nhỏ với đường khâu ở eo. Một khi xuất hiện cả người đều tỏa sáng, ngay cả khuôn mặt cũng càng xinh đẹp động lòng người.
"Nhìn kìa, cô đẹp quá!"
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy cô đều tán thưởng đi tới.
Đôi mắt của Kiều Thời Khiêm cũng sáng lên.
Trước đây anh ta biết cô rất đẹp, nhưng anh ta không ngờ rằng cô chỉ cần cẩn thận trang điểm và ăn mặc một chút đã làm cho người ta không rời mắt.
“Được, vậy thì cái này đi, lấy cho cô ấy......”
"Cái váy này thật đẹp, Tư Tước, Tư Tước. Anh xem, em muốn mua cái này, chúng ta mua cái này được không?"
Ngay khi Kiều Thời Khiêm chuẩn bị bảo nhân viên cửa hàng thanh toán hóa đơn. Bỗng bên ngoài có người nhìn thấy bóng lưng Ôn Hủ Hủ, ngay lập tức làm nũng với người đàn ông đang đi cùng cô ta.
Tư tước?
Hoắc Tư Tước?!
Ôn Hủ Hủ đang đứng trước gương nghe được, thoáng chốc ngây người tại chỗ.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Làm sao bọn họ còn có thể gặp nhau ở đây?
Ôn Hủ Hủ luống cuống, muốn chạy trốn vào phòng thử đồ, nhưng lúc này Cố Hạ ở bên ngoài đã nhanh chóng đi vào.
"Nhân viên, tôi muốn chiếc váy này, gói lại cho tôi.”
Cô ta thực sự điên rồi, khi đi vào cũng không thèm nhìn Ôn Hủ Hủ là người đang mặc thử chiếc váy này mà lập tức bảo nhân viên đóng gói cho mình.
Nhân viên cửa hàng: "......”
Thường ngày Kiều Thời Khiêm luôn giữ khuôn mặt ôn hòa, nhưng lúc này hiện lên một chút tức giận: "Vị tiểu thư này, chiếc váy này bạn tôi đang thử, cô như vậy không lịch sự đâu?"
“Có cái gì không lịch sự? Thứ tôi nhìn trúng, tự nhiên phải thuộc về tôi trước.”
“Dựa vào cái gì?”
"Chỉ bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi, thì sao? Lý do này đã đủ chưa?"
Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng bước vào. Thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng. Ngoài trời hôm nay rất lạnh hắn lại mặc rất ít, âu phục màu đen nửa hở, lộ ra áo sơ mi mỏng manh bên trong.
Chương 120: Tính chiếm hữu của hắn đáng sợ cỡ nào!
Người phụ nữ của hắn?
Những cảm xúc bối rối, lo lắng, căng thẳng và hỗn độn khác của Ôn Hủ Hủ lúc lúc này đã hết thảy biến mất.
Thay vào đó, là bộ dáng vốn lạnh lùng không hề gợn sóng của cô.
“Vậy nếu tôi không đưa thì sao?”
“!!!!”
Cố Hạ trợn tròn mắt, cô ta không thể tưởng tượng nổi nhìn khuôn mặt biến hóa của Ôn Hủ Hủ mà ngây người mấy giây.
“Ôn Hủ Hủ? Sao có thể là cô? Tại sao cô lại ở đây?"
"Cô Cố hỏi câu này rất lạ, tôi muốn tới thì tới, chẳng lẽ tới đây còn phải báo cáo với cô một tiếng sao?"
Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ một cách mỉa mai.
Đối với cô ta mà nói, Ôn Hủ Hủ không thèm giả tạo, tất cả cảm xúc đều hiện hết trên mặt của cô.
Quả nhiên mặt Cố Hạ bị chọc tức đến trắng bệch: "Cô…”
Ôn Hủ Hủ thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, ánh mắt nhìn về phía người bạn tốt đối diện, cô có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi Thời Khiêm, phiền anh đưa túi cho em, chúng ta thanh toán xong liền đi.”
“Được.”
Kiều Thời Khiêm lúc này rất thức thời, vẫn an tĩnh ở bên cạnh.
Tuy nhiên, khi nghe được Ôn Hủ Hủ bảo anh ta đưa túi, anh ta liền đem túi xách nữ vẫn đeo trên người đưa qua.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước càng thêm u ám!
Một người phụ nữ yêu cầu một người đàn ông cầm túi của mình ở nơi công cộng, chỉ trong một mối quan hệ rất thân thiết mới được phép như vậy. Ví dụ như Cố Hạ, cô ta cũng thường xuyên ra ngoài cùng Hoắc Tư Tước, nhưng mỗi Lần Cố Hạ nhờ hắn cầm hộ túi, hắn đều từ chối.
Lửa giận trong lòng Hoắc Tư Tước càng lúc càng nặng, hắn vốn muốn dẫn Cố Hạ tới để sỉ nhục người phụ nữ này.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện, bản thân hắn một chút cũng không thoải mái!
Ngược lại càng hận không thể bóp chết cô!
Cũng chính vào lúc này, Ôn Hủ Hủ đang quẹt thẻ thanh toán, đột nhiên xảy ra vấn đề.
“Tiểu thư, số dư trong thẻ của cô không đủ, cái váy này cần mười tám vạn, tài khoản của cô chỉ có mười vạn.”
“Cô nói cái gì? Mười tám vạn!!”
Ôn Hủ Hủ khiếp sợ, quên mất phía sau lưng cô còn có hai người đang chờ xem kịch hay, cô thất thanh kêu lên.
Mười tám vạn!!
Đó là gần một nửa số tiền tiết kiệm của cô bây giờ, cô còn phải đi gom góp học phí cho con gái, sao cô có thể tiêu số tiền oan uổng này chứ?
Ôn Hủ Hủ hối hận đến xanh ruột.
Cô hận bản thân chỉ vì sĩ diện nhất thời đã làm một việc thiếu suy nghĩ như vậy.
Hai người kia cũng không ngờ được chứng kiến một màn mất mặt này của Ôn Hủ Hủ.
Đặc biệt là Hoắc Tư Tước, khóe miệng hắn hơi nhếch lên một tia châm chọc. Hắn tùy ý kéo một cái ghế, khoanh chân dài ngồi xuống.
Tiếp tục diễn đi!
“Ôn Hủ Hủ, có phải cô không đủ tiền không? Để tôi giúp cô trả tiền, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, vừa rồi tôi không có ý đó, tôi không biết cô đang thử cái váy này.”
Lúc này, Cố Hạ cũng lên sân khấu.
Trái ngược với vừa rồi, lúc này Cố Hạ lại chủ động muốn giúp cô trả tiền.
Cô ta muốn gì?
Cô ta muốn lợi dụng điều này để tạo dựng hình ảnh một người vợ bao dung và độ lượng của cô ta trước mặt gã đàn ông chó đó sao?
Ôn Hủ Hủ siết chặt ngón tay.
Cô đang định chịu nhục, thì có một người đàn ông tuấn tú bên cạnh đưa tới một tấm thẻ vàng.
“Thật ngại quá, bạn gái tôi không cần ý tốt của anh. Cô nhân viên, phiền cô quẹt thẻ của tôi đi, còn nữa cô giúp bạn gái tôi gói cái váy bẩn kia lại."
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo như rượu mận ngâm nhiều năm, rất dễ nghe.
Cửa hàng chìm trong im lặng.
Lúc này, tất cả mọi người sững sờ nhìn người đàn ông vừa nói, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy!
Đây thực sự là... một cái kết không ai ngờ tới.
Bao gồm Ôn Hủ Hủ!
Ôn Hủ Hủ không biết kết thúc như thế nào. Sững sờ đứng đó, sau khi nhân viên cửa hàng thu tiền và thu dọn quần áo xong, người đàn ông bên cạnh liền nắm tay cô.
“Thật ngại quá, chúng tôi đi trước, các người cứ thong thả đi dạo.”
Kiều Thời Khiêm vẫn rất lịch sự, sau khi cầm tay người phụ nữ bên cạnh, anh ta dẫn cô ra ngoài, còn không quên chào hỏi hai người đó.
Cố Hạ: "......”
Trong áp suất không khí càng lúc càng thấp, mãi cho đến khi hai bóng người rời khỏi, trong cửa hàng vẫn không có chút tiếng động.
Cái này quá dọa người!
Cố Hạ không dám nói chuyện, càng không dám động đậy.
Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đáng sợ như vậy, hắn ngồi đó, mây đen ùn ùn kéo đến trên khuôn mặt hắn.
Sự nguy hiểm và khát máu ẩn sâu trong đôi mắt đáng sợ của hắn.
“Tư...... Tư tước......”
“Bùm!!”
Chỉ với một âm thanh như vậy, người đàn ông cuối cùng đã nhảy dựng lên và đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh.
Ngay lập tức, hắn ra khỏi cửa hàng nhanh như một cơn gió.
Cố Hạ: "!!!!”
Cô ta nhanh chóng đuổi theo hắn ra ngoài, cô ta muốn gọi hắn lại.
Nhưng tốc độ của người đàn ông này quá nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã biến mất.
Đợi đến khi cô ta chạy ra ngoài tìm chiếc Bentley màu đen thì chỉ nghe "ồ ồ- -" một tiếng, chiếc xe này đã lao ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Thấy vợ cũ có nguời yêu mới, sao hắn lại tức giận như vậy?
Cố Hạ cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Nhưng lúc này, tên đàn ông chó này bỗng nhiên lại dừng lại: "Đưa đi rồi?”
“Hả?" Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, hoảng sợ chớp chớp mắt: "Đúng vậy, tôi đã đưa đi…”
“Được, tôi có thể cho nó vào học tại nhà trẻ đó, nhưng học phí cô tự chịu.”
Không ngờ người đàn ông này lại đồng ý.
Ôn Hủ Hủ nhất thời mừng như điên, đã quên không lâu trước hai người còn xấu hổ như thế nào, cô lập tức kích động đứng sau lưng người đàn ông: "Có thể có thể! Tôi có thể tự chịu. Anh nói đi, bao nhiêu? Tôi sẽ lập tức đưa tiền cho anh!”
Cô hồi hộp, chờ người này báo cho cô một con số.
Mấy năm nay cô vẫn tiết kiệm được một ít tiền, cô tin rằng việc cho con gái mình đi nhà trẻ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cô không ngờ rằng sau khi tên chó chết kia đứng đó trịch thượng liếc cô một cái, phun ra một con số: "Một triệu!"
“Anh nói cái gì? Một triệu!!”
Đôi mắt hạnh ngập nước của Ôn Hủ Hủ lập tức trợn tròn!
Đi mmột nhà trẻ cần đến một triệu?
Hắn đang đùa gì vậy? Ngay cả những trường đại học tốt nhất ở nước ngoài cũng không cần nhiều tiền như vậy, dựa vào cái gì mà một nhà trẻ rách nát phải đắt như vậy? Ăn cướp à?
Ôn Hủ Hủ nổi giận: "Anh không nhầm chứ? Đi nhà trẻ mà cần đến một triệu tệ? Nhà trẻ gì mà đắt như vậy?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh: "Nhà trẻ tốt nhất thành phố A, chính Hoắc Tư Tước tôi bỏ vốn đầu tư, có đắt không?"
“……”
“Còn nữa, một triệu chỉ là một học kỳ, không phải một năm, nếu cô muốn con gái cô học ở đó, vậy cô phải chuẩn bị hai triệu. Cô Ôn, cô nghe kỹ chưa.”
Người đàn ông này đã dùng sự xảo quyệt của một thương gia để ép Ôn Hủ Hủ. Một triệu còn không đủ, còn phải nói hai triệu mới hài lòng cơ.
Ôn Hủ Hủ tức giận.
Đồ cặn bã, đó là con gái của hắn, hắn không sợ sau này già đi không ai bưng trà rót nước cho hắn sao?
Ôn Hủ Hủ bị làm cho tức điên, hận không thể cởi giày trên chân quất trên khuôn mặt kia của hắn một cái bạt tai.
Hoắc Tư Tước, hắn chính là một tên súc sinh!
Tuy nhiên, người đàn chó má này đã rời đi...
Đi rồi......
Ôn Hủ Hủ ngã khụy xuống nền nhà.
Chị Vương đứng bên cạnh nhìn không nhịn được nữa, vội vàng tới an ủi cô: "Cô Ôn, cô không sao chứ? Cô đừng nghe ông chủ, ngài ấy chỉ nói vậy thôi, sẽ không cần lấy của cô nhiều tiền như vậy đâu.”
Hắn không cần?
Tên khốn này vốn là nhìn cô không vừa mắt, thêm nữa hắn lại nghĩ rằng Nhược Nhược không phải con hắn. Hắn là người thù dai, hắn không thu tiền của cô mới lạ đấy.
Ôn Hủ Hủ trở về phòng, cô định xem trên người mình rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền?
Sau khi cô lấy thẻ ngân hàng ra kiểm tra, phát hiện con số trong thẻ chênh lệch rất xa, mới chỉ có bốn mươi vạn, cách một triệu còn một khoảng rất lớn.
Giờ thì sao? Không đủ tiền, chẳng lẽ không cho con gái đi nhà trẻ sao?
Không thể nào!
Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ đến ánh mắt mà con gái nhìn mình vào buổi sáng, cô liền trở nên lo lắng. Vì thế cô dứt khoát ngồi xuống cầm điện thoại di động lên nghĩ cách xem có thể xoay sở được số tiền còn lại hay không.
Kết quả, cô vừa nhìn, quả thật cô đã tìm được một người.
Kiều Thời Khiêm!
——
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.
Lâm Tử Dương sau khi họp xong trở về, mới nghe tin Ôn Hủ Hủ sau khi xuất viện trực tiếp vào ở trong Vịnh Thiển ThủyThủy, anh ta đang uống một hớp nước vào trong miệng lại lập tức phun ra!
“Anh nói cái gì? Cô...... cô Ôn vào ở trong nhà tổng giám đốc?”
“Đúng vậy, không phải anh bảo người đưa cô ấy vào sao? Anh ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Người nói chuyện phiếm với Lâm Tử Dương, chính là người lúc trước Hoắc Tư Tước giao cho việc thanh toán viện phí cho Ôn Hủ Hủ.
Lâm Tử Dương lại nghẹn họng.
Anh ta bảo người đưa cô gái kia đến nhà tổng giám đốc lúc nào? Anh ta ăn phải mật báo gan hùng sao? Dám làm chuyện như vậy!
Lâm Tử Dương nhanh chóng uống thêm một ngụm nước để trấn áp cơn sốc của mình.
“Vậy bây giờ thì sao? Họ vẫn ổn chứ?"
"Không sao, có thể có chuyện gì chứ? Tôi thật sự rất tò mò, cô Ôn này thật sự là vợ cũ của tổng giám đốc sao? Trợ lý Lâm, tin tức này chấn động quá, tổng giám đốc của chúng ta kết hôn từ lúc nào? Vị hôn thê của ngài ấy không phải là cô Cố sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cô vợ cũ?"”
Người thư ký nhỏ rất phấn khích đề tài này nên muốn moi thêm thông tin.
Mọi người trong công ty đều đã biết tin tức này, lần trước vụ bắt cóc Mặc Bảo ầm ĩ lớn như vậy. Hoắc thị thậm chí còn điều động máy bay trực thăng và lính bắn tỉa.
Không thể nào họ không biết được.
Hơn nữa, còn đột nhiên từ đâu xuất hiện thêm một tiểu thiếu gia giống như đúc với thiếu giá Hoắc Dận? Ngay cả một kẻ ngốc cũng sẽ phát sinh ra nghi vấn.
Tuy nhiên, Lâm Tử Dương không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì anh ta biết sau lưng mà bàn tán chuyện riêng tư của BOSS là tội lớn!
Lâm Tử Dương tập trung vào công việc của mình.
Nhưng anh ta không ngờ rằng anh ta không muốn thảo luận về vấn đề này thì nữ tám của câu chuyện đột nhiên tìm đến cửa.
“Là cô Cố, nhìn xem, cô ấy tới rồi.”
"Ừ, đúng là cô ấy đã tới. Mấy ngày rồi cô ấy không xuất hiện, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ không tới nữa."
"Làm sao có thể? Dù sao cô ấy vẫn là chính cung. Mặc dù vợ cũ ở đâu đột nhiên xuất hiện, nhưng chẳng phải tất cả đã là quá khứ sao? Chỉ có kẻ ngốc mới không tới. Vị trí Hoắc phu nhân của tập đoàn Hoắc Thị ai mà không mơ ước cơ chứ?
“……”
Chương 117: Vợ trước và tiểu tam
Nữ tám này vừa tới cửa đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong công ty.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy cô ta từ cổng lớn đi vào, bọn họ không ngừng bàn tán xôn xao, hoàn toàn khác với thái độ sùng bái cô ta như minh tinh lúc trước. Trong công ty lúc này, mọi người đang rất háo hức để xem kịch hay.
Nghe được những lời bàn tán về mình, cô tata đương nhiên là vừa hận vừa giận, ngay cả móng tay cũng cắm sâu vào lòng bàn tay của mình!
Nhưng điều đó thì có ích gì?
Nhà họ Hoắc bây giờ từ trên xuống dưới đều biết sự tồn tại của người phụ nữ kia, biết cô là vợ trước của người đàn ông đó, càng biết tiểu thiếu gia Hoắc Dận của bọn họ ẹ chính là do người phụ nữ này sinh ra.
Vì vậy, nếu cô ta muốn đảm bảo vị trí vị hôn thê của Hoắc Tư Tước, chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giữ vững phong thái và thể hiện tư thế mà phu nhân tương lai của tổng giám đốc nên có.
“Cô Cố, còn sớm...... sớm.....”
“Chào buổi sáng.”
Cố Hạ buông ngón tay ra, nhìn nhân viên công ty đang ôm tài liệu vội vàng đi tới trước cửa thang máy, thái độ hết sức ôn hòa gật đầu.
Cô nhân viên lập tức lộ ra vẻ mặt nơm nớp lo sợ đi theo cô ta vào trong thang máy.
“Cô là người của Bộ phận kinh doanh?”
“Đúng...... đúng......”
"Xem cô cầm nhiều đồ như vậy, có phải do Ôn Hủ Hủ mới tuyển vào nên công việc đã nhiều hơn trước đúng không?"
Cô nhân viên sửng sốt, có lẽ là quá đột ngột, nhất thời cô nhân viên không nhớ ra "Ôn Hủ Hủ" là ai?
Mãi cho đến khi nghĩ ngợi một hồi, cô nhân viên mới bừng tỉnh. Trong nháy mắt càng căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Hạ.
"Cũng... không hẳn, thực ra cô ấy..."
"Nếu cô bận rộn, vậy cô cứ để phó tổng giám đốc các cô đến phòng nhân sự xin tuyển người là được rồi, Ôn Hủ Hủ lúc trước tới đây vì quá nhàn rỗi nên chúng tôi mới sắp xếp cô ấy vào công ty làm việc. Nhưng sau đó cô ấy lại không quá thích công việc đó. Chúng tôi sẽ tuyển một người khác, để không làm chậm trễ công việc của cô."
Cố Hạ vẫn làm ra vẻ mặt ôn hòa nhìn nhân viên, cô ta không hề ra vẻ ta đây chút nào.
Thậm chí, khi nói về việc sắp xếp cho Ôn Hủ Hủ đến bộ phận kinh doanh,khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô ta thậm chí còn lộ ra một tia tự trách.
Các nhân viên đã bị sốc.
Chúa ơi!
Hóa ra vợ cũ của tổng giám đốc bọn họ đến bộ phận kinh doanh làm việc là do vợ tương lai của tổng giám đốc bọn họ sắp xếp, Chẳng trách chỉ sau một ngày đến nhận việc, cô vợ cũ đã làm cho bộ phận kinh doanh gà chó không yên rồi không thấy tăm hơi đâu.
Thì ra là vậy!
Xem ra, vẫn là vợ trước không tốt bằng cô vợ tương lai này, Ôn Hủ Hủ có tư cách gì mà đi khiêu chiến với chính cung hiện tại cơ chứ?
Cô nhân viên cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức hai mắt sáng lên, thang máy vừa tới đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mà cô nhân viên không biết, sau khi cô ta đi ra ngoài. Người phụ nữ ở lại trong thang máy, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười cực kỳ nham hiểm.
Ôn Hủ Hủ, cô dám đấu với tôi?
Bây giờ tôi sẽ cho mọi người ở đây biết, trong tòa nhà này, ai mới là nữ chủ nhân thực sự!
Cô ta vén mái tóc sau tai.
Mấy phút sau, thang máy rốt cuộc cũng tới văn phòng tổng giám đốc.
“ Cô Cố đến rồi.”
“Cô Cố chào buổi sáng.”
“Chị Cố - -”
Chỉ mất vài phút, quả nhiên thái độ của những người này đã hoàn toàn khác, và họ bắt đầu tôn trọng cô ta trở lại.
Cố Hạ cũng không phản ứng, chỉ cười nhạt sau đó đi vào văn phòng tổng giám đốc.
“Tư Tước, em tới là để tạm biệt anh.”
“Cô nói gì? Tạm biệt?”
Hoắc Tư Tước đang bận rộn trên bàn làm việc, lúc đầu nhìn thấy cô ta đi vào, hắn cũng không định để ý đến người phụ nữ này.
Hắn chăm chú vào công việc của mình. Ngay cả khi Cố Hạ dùng mắt nóng bỏng và trìu mến nhìn hắn, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến khi, Cố Hạ đột nhiên nói câu này.
“Có ý gì?”
“……”
Nhìn đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông cuối cùng khẽ cau lại, trong lúc nhất thời cô ta đột nhiên muốn thay đổi chủ ý nói cho hắn biết, thật ra cô ta chỉ đùa với hắn mà thôi.
Nhưng rất nhanh, trong đầu cô ta liền hiện ra lời của dì cô ta nói.
Hơn nữa, vừa rồi thời điểm cô ta đi lên, mặc dù chuyện của Ôn Hủ Hủ không đánh bại Cố Hạ, nhưng đối với Cố Hạ mà nói cũng đã gây cho cô ta không ít ảnh hưởng.
Rốt cục, cô ta vẫn tiếp tục bày ra bộ dáng hắn thích nhất.
“Không phải em đã từng nói với anh, trước đây em có gửi bản thảo cho một tạp chí nước ngoài sao? Gần đây bọn họ liên lạc với em và yêu cầu em qua đó thảo luận chi tiết, họ nói rằng họ muốn ký hợp đồng.”
“Vậy sao?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hoắc Tư Tước dịu đi rất nhiều.
Hắn thích những thứ đó ở cô ta.
Thơ văn của Cố Hạ, đã bị chôn vùi dưới gốc cây mộc lan mười mấy năm rồi. Không biết lúc đó cô ta đã kiên trì như thế nào, viết ra được những lá thư mùi mẫn để dưới gốc cây Bạch Lan cho hắn như thế.
"Nếu là như vậy, cô có thể đi qua bên đó xem xem, cô có muốn tôi đặt vé cho cô không?" Không ngờ hắn lại chủ động nói giúp cô ta đặt vé máy bay. Bên hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động với cô ta.
Cố Hạ hưng phấn đến không khống chế được chính mình.
Chương 118: Thời Khiêm, anh có thể giúp em một chuyện không?
Dì của cô ta quả nhiên đã đúng!
"Không, không cần, em đã đặt được rồi. Nhưng... nếu anh có thời gian, lúc đó có thể đưa em ra sân bay không?"
Cố Hạ vẫn không chống đỡ được cám dỗ, đề nghị người đàn ông này đưa mình ra sân bay.
Lông mày Hoắc Tư Tước hơi nhíu lại.
Nhưng sau khi hắn nhìn đồng hồ đeo tay vẫn đồng ý với cô ta: "Được, xong việc tôi đến đón cô.”
“Ừ ừ.”
Người phụ nữ này cuối cùng đã mãn nguyện.
Đối với đàn ông, Cố Thanh Liên quả thật nói rất đúng. Thật ra giống như thả diều, nếu cô ta túm quá chặt sẽ chỉ làm cho hắn không thở nổi, cần phải để hắn có chút không gian.
Nếu Cố Hạ muốn trói hắn trong tay.
Cô ta nhất định phải học cách thả lỏng, chỉ có như vậy hắn mới có thể vĩnh viễn thuộc về cô ta.
——
Ôn Hủ Hủ đã đến gặp Kiều Thời Khiêm trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
“Thời Khiêm, thật ngại quá, gọi cho anh vào thời giạn này không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”
Sau khi Ôn Hủ Hủ bắt taxi đến, nhìn thấy vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê đã có một người đàn ông đeo kính gọng vàng khí chất nho nhã đang chờ.
Nhất thời, cô có chút xấu hổ.
Người này đương nhiên là Kiều Thời Khiêm.
“Không có, giờ này cũng là thời gian anh nghỉ trưa .”
Kiều Thời Khiêm điềm tỉnh đánh giá người phụ nữ này.
Có thể là cô lo lắng anh ta có thẻ nhìn ra cô vừa xuất viện, cho nên có trang điểm một chút, cô dùng một chút má hồng trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn, tô thêm chút son môi. Thoạt nhìn sắc mặt cô có chút sức sống hơn.
"Ừ, vậy thì tốt."
Trên trán Ôn Hủ Hủ lấm tấm mồ hôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, cô đang định gọi nhân viên phục vụ tới.
Lúc này, Kiều Thời Khiêm mở miệng: "Anh đã gọi rồi, một cốc cappuccino nóng, một cốc núi xanh. Cappuccino của em thêm đường và sữa, phải không?"
“A? A, là...... Ngại quá, anh xem em khách sáo này.”
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Cô đúng là thích uống loại cà phê đó, vừa nóng vừa có sữa vừa có đường. Loại sở thích này, nếu cô uống trong quán cà phê cao cấp nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Cảm thấy cô thấp kém, làm hỏng thứ tốt như vậy!
Nhưng rồi sao?
Cô thích thì cô uống theo sở thích của mình, cuộc đời đã đủ cay đắng rồi, cớ sao cô lại ép mình uống thứ đắng như vậy?
"Cái đó... Thời Khiêm, hôm nay em hẹn anh ra ngoài là muốn hỏi anh một chuyện. Chính là lúc trước anh nói anh có một người bạn mở phòng khám và muốn em đến đó làm việc, không biết bây giờ anh ấy còn muốn không?"
“Em đã chuẩn bị để đi làm rồi à?”
Kiều Thời Khiêm có hơi ngạc nhiên.
Ôn Hủ Hủ tránh đi ánh mắt của anh ta: "Đúng vậy, rất có thể em phải tiếp tục ở lại đây một thời gian. Cho nên, em cần đi tìm một công việc trước đã. Nhưng không biết anh ta có thể trả cho em lương một năm bao nhiêu?"
Ôn Hủ Hủ đương nhiên là bịa ra một cái cớ, để ngăn anh ta hỏi thêm.
Cũng may, đây cũng là một người rất hiểu biết.
“Lương một năm, lúc trước anh đã nói với anh ta về tình hình của em ở Clear, hẳn là sẽ không thấp hơn nơi đó.”
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy hai mắt liền sáng lên.
Cô vốn là một bác sĩ nổi tiếng ở Clear, lương một năm cũng hơn một triệu. Nếu là như vậy, cô có thể đến chỗ bạn của anh ta, nói không chừng có thể nói chuyện với anh ta cho cô ứng trước nửa năm tiền lương...
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã nhìn thấy một tia hy vọng.
“Kiều Thời Khiêm, em có thể đi phỏng vấn ngay bây giờ không?”
“Bây giờ?”
“Đúng, đúng vậy, anh không cần đi cùng em. Anh chỉ nói em biết địa chỉ và phương thức liên lạc là được.”
Ôn Hủ Hủ sợ làm chậm trễ công việc của người bạn tốt này, cô nhanh chóng giải thích rằng cô có thể tự mình đến đó.
Nhưng Kiều Thời Khiêm liếc nhìn cô một cái, anh ta đột nhiên đứng dậy với lấy chiếc áo khoác bên cạnh.
“Em chưa từng gặp anh ta, đến đó cũng có thể không tìm thấy người. Để anh dẫn em đến đó. Vừa vặn hiện tại phòng khám của anh ta không có nhiều người, giờ đến đó là thời điểm thích hợp.”
“Hả? Vậy...... Được.”
Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không nói thêm gì nữa. Đương nhiên, hai người cùng nhau rời khỏi quán cà phê.
Đây là giải pháp cuối cùng Ôn Hủ Hủ nghĩ ra.
Cô dự định tìm một công việc trước, sau đó tạm ứng trước một số tiền. Vì phải nuôi hai đứa nhỏ nên khi mới đến Clear cô cũng đã từng làm như vậy.
Ôn Hủ Hủ lên xe Kiều Thời Khiêm.
Vốn cho rằng anh ta sẽ lập tức dẫn cô đi gặp người bạn kia. Nhưng qua vài phút sau, Ôn Hủ Hủ thình lình phát hiện anh ta lại dẫn cô đi tới một quảng trường vô cùng phồn hoa ở trung tâm thành phố.
Đây là......
"Anh nghĩ em nên đi thay quần áo trước đi. Bạn anh là người ưa sạch sẽ, nên em biết rồi đấy..."
Người đàn ông đang lái xe liếc mắt qua nhìn, trên mặt mang theo ý cười lướt qua người Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Chỉ một lúc, cô theo phản xạ nhìn xuống chiếc áo khoác đang mặc.
Chiếc áo khoác này thực sự hơi bẩn.
Từ sau khi cô đến Vịnh Thiển Thủy, quần áo trong phòng trọ còn chưa có chuyển qua. Mấy ngày nay cô vẫn mặc chiếc áo khoác lúc trước còn ở bệnh viện mà con trai Mặc Bảo mang qua giúp cô.
Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Nhưng cô không biết, lúc hai người chạy xe đến trung tâm thương mại, một chiếc Bentley màu đen cũng đi theo sau lưng bọn họ...
Chương 119: Bị bắt gặp
Trên đường đi Cố Hạ nhất thời nảy ra chủ ý muốn tới trung tâm thương mại mua đồ.
Từ sau khi theo Hoắc Tư Tước, cuộc sống của cô ta rất xa hoa, ăn mặc đều là dùng đồ tốt nhất. Lần này định ở nước ngoài lâu như vậy, cô ta mới chợt nhớ ra mình không có đủ túi.
Cố Hạ quyết định tạt vào mua thêm mấy cái.
“Tư Tước, vậy anh chờ em một lát ha, em lập tức xuống ngay.”
“Ừ.”
Hoắc Tư Tước tiếc rẻ ánh mặt không thèm nhìn cô ta. Sau khi xe dừng lại, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra xem có việc gì gấp không.
Cố Hạ thấy vậy cũng không dám quấy rầy hắn. Sau khi mặc áo khoác dày của mình vào, cô liền chui ra khỏi cửa xe.
“Em có muốn lên lầu không?”
“Không cần đâu, chỉ là thay áo khoác thông thường thôi, chúng ta tìm một chỗ ở tầng dưới mua một cái là được rồi.”
“Cũng được, vậy xuống dưới lầu đi, em có lạnh không?”
“Không lạnh không lạnh, đi thôi.”
“……”
Tiếng nói chuyện đứt quãng, bởi vì chỗ đậu xe quá rộng, Cố Hạ vừa mở cửa xe, có người mang theo gió lạnh đi vào.
Ngón tay Hoắc Tư Tước đang lướt điện thoại cũng dừng lại một chút.
Gần như theo bản năng, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, ánh mắt hắn liền đảo qua bên này.
Thực sự, đó là người phụ nữ chết tiệt kia!!
Khí lạnh từ trong cơ thể người đàn ông này lập tức xông lên, từng tầng từng tầng, giống lớp bằng ngàn năm không tan. Ngay cả hắn cũng không có phát hiện ra bản thân lại đáng sợ đến vậy.
Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy người đàn ông bên ngoài đang cởi quần áo của mình để quấn lấy thân hình nhỏ nhắn đó.
Ôn Hủ Hủ!!
——
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng đi đến một cửa hàng ở lầu một, định tùy tiện chọn một món rồi nhanh chóng đi phỏng vấn.
“Xin chào, thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”
"Tôi muốn chọn một chiếc áo khoác, giá cả phải chăng."
Ôn Hủ Hủ tình cờ liếc nhìn trong cửa hàng và nói một cách hào phóng.
Cô đã từng là người ở trên đỉnh cao giàu có ngã xuống, nên đối với cô bây giờ vật chất chỉ là phù phiếm, chứ nói gì đến việc theo đuổi chúng.
Thế nhưng, khi nhân viên bán hàng nghe thấy điều này, cô ta đột nhiên trở nên kém nhiệt tình hơn.
“Nancy, vẫn là không thể quá tùy tiện. Anh thấy cái này cũng không tệ, em đi thử cái này đi.”
Kiều Thời Khiêm liếc nhìn nhân viên bán hàng, tiện tay lấy xuống một mẫu mới nhất.
Nhân viên cửa hàng vui vẻ, cô ta lập tức mặt mày hớn hở phụ họa: “Vâng, thưa cô, cô có khí chất tốt như vậy, mặc bộ váy này vào sẽ càng xinh đẹp, đi ra ngoài nhất định sẽ làm cho người ta nhìn đến tỏa sáng.”
“Vậy sao?”
Ôn Hủ Hủ nghi ngờ nhìn chiếc váy.
Kiều Thời Khiêm: "Là thật, em có thể vào thử trước xem có đẹp không, rồi mới quyết định có muốn mua hay không?"
Sau đó, người đàn ông này lại trực tiếp tới nắm lấy tay cô, cầm lấy chiếc váy và đưa cô đến trước phòng thử đồ.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ có chút không thoải mái, cho nên cuối cùng cô cầm chiếc váy đi vào.
Khi cô vào trong, nhân viên bên ngoài bắt đầu trò chuyện với Kiều Thời Khiêm.
"Thưa ngài, ngài quả là có mắt nhìn. Mẫu này là mẫu mới vừa ra mắt. Bạn gái ngài lát nữa đi ra chắc chắn sẽ rất xinh đep.”
Kiều Thời Khiêm chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Vài phút sau, Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng mặc chiếc váy đó bước ra.
Nó thực sự rất đẹp, như thể nó được thiết kế riêng cho cô, cổ màu Morandi, cộng với thiết kế nước hoa nhỏ với đường khâu ở eo. Một khi xuất hiện cả người đều tỏa sáng, ngay cả khuôn mặt cũng càng xinh đẹp động lòng người.
"Nhìn kìa, cô đẹp quá!"
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy cô đều tán thưởng đi tới.
Đôi mắt của Kiều Thời Khiêm cũng sáng lên.
Trước đây anh ta biết cô rất đẹp, nhưng anh ta không ngờ rằng cô chỉ cần cẩn thận trang điểm và ăn mặc một chút đã làm cho người ta không rời mắt.
“Được, vậy thì cái này đi, lấy cho cô ấy......”
"Cái váy này thật đẹp, Tư Tước, Tư Tước. Anh xem, em muốn mua cái này, chúng ta mua cái này được không?"
Ngay khi Kiều Thời Khiêm chuẩn bị bảo nhân viên cửa hàng thanh toán hóa đơn. Bỗng bên ngoài có người nhìn thấy bóng lưng Ôn Hủ Hủ, ngay lập tức làm nũng với người đàn ông đang đi cùng cô ta.
Tư tước?
Hoắc Tư Tước?!
Ôn Hủ Hủ đang đứng trước gương nghe được, thoáng chốc ngây người tại chỗ.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Làm sao bọn họ còn có thể gặp nhau ở đây?
Ôn Hủ Hủ luống cuống, muốn chạy trốn vào phòng thử đồ, nhưng lúc này Cố Hạ ở bên ngoài đã nhanh chóng đi vào.
"Nhân viên, tôi muốn chiếc váy này, gói lại cho tôi.”
Cô ta thực sự điên rồi, khi đi vào cũng không thèm nhìn Ôn Hủ Hủ là người đang mặc thử chiếc váy này mà lập tức bảo nhân viên đóng gói cho mình.
Nhân viên cửa hàng: "......”
Thường ngày Kiều Thời Khiêm luôn giữ khuôn mặt ôn hòa, nhưng lúc này hiện lên một chút tức giận: "Vị tiểu thư này, chiếc váy này bạn tôi đang thử, cô như vậy không lịch sự đâu?"
“Có cái gì không lịch sự? Thứ tôi nhìn trúng, tự nhiên phải thuộc về tôi trước.”
“Dựa vào cái gì?”
"Chỉ bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi, thì sao? Lý do này đã đủ chưa?"
Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng bước vào. Thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng. Ngoài trời hôm nay rất lạnh hắn lại mặc rất ít, âu phục màu đen nửa hở, lộ ra áo sơ mi mỏng manh bên trong.
Chương 120: Tính chiếm hữu của hắn đáng sợ cỡ nào!
Người phụ nữ của hắn?
Những cảm xúc bối rối, lo lắng, căng thẳng và hỗn độn khác của Ôn Hủ Hủ lúc lúc này đã hết thảy biến mất.
Thay vào đó, là bộ dáng vốn lạnh lùng không hề gợn sóng của cô.
“Vậy nếu tôi không đưa thì sao?”
“!!!!”
Cố Hạ trợn tròn mắt, cô ta không thể tưởng tượng nổi nhìn khuôn mặt biến hóa của Ôn Hủ Hủ mà ngây người mấy giây.
“Ôn Hủ Hủ? Sao có thể là cô? Tại sao cô lại ở đây?"
"Cô Cố hỏi câu này rất lạ, tôi muốn tới thì tới, chẳng lẽ tới đây còn phải báo cáo với cô một tiếng sao?"
Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ một cách mỉa mai.
Đối với cô ta mà nói, Ôn Hủ Hủ không thèm giả tạo, tất cả cảm xúc đều hiện hết trên mặt của cô.
Quả nhiên mặt Cố Hạ bị chọc tức đến trắng bệch: "Cô…”
Ôn Hủ Hủ thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, ánh mắt nhìn về phía người bạn tốt đối diện, cô có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi Thời Khiêm, phiền anh đưa túi cho em, chúng ta thanh toán xong liền đi.”
“Được.”
Kiều Thời Khiêm lúc này rất thức thời, vẫn an tĩnh ở bên cạnh.
Tuy nhiên, khi nghe được Ôn Hủ Hủ bảo anh ta đưa túi, anh ta liền đem túi xách nữ vẫn đeo trên người đưa qua.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước càng thêm u ám!
Một người phụ nữ yêu cầu một người đàn ông cầm túi của mình ở nơi công cộng, chỉ trong một mối quan hệ rất thân thiết mới được phép như vậy. Ví dụ như Cố Hạ, cô ta cũng thường xuyên ra ngoài cùng Hoắc Tư Tước, nhưng mỗi Lần Cố Hạ nhờ hắn cầm hộ túi, hắn đều từ chối.
Lửa giận trong lòng Hoắc Tư Tước càng lúc càng nặng, hắn vốn muốn dẫn Cố Hạ tới để sỉ nhục người phụ nữ này.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện, bản thân hắn một chút cũng không thoải mái!
Ngược lại càng hận không thể bóp chết cô!
Cũng chính vào lúc này, Ôn Hủ Hủ đang quẹt thẻ thanh toán, đột nhiên xảy ra vấn đề.
“Tiểu thư, số dư trong thẻ của cô không đủ, cái váy này cần mười tám vạn, tài khoản của cô chỉ có mười vạn.”
“Cô nói cái gì? Mười tám vạn!!”
Ôn Hủ Hủ khiếp sợ, quên mất phía sau lưng cô còn có hai người đang chờ xem kịch hay, cô thất thanh kêu lên.
Mười tám vạn!!
Đó là gần một nửa số tiền tiết kiệm của cô bây giờ, cô còn phải đi gom góp học phí cho con gái, sao cô có thể tiêu số tiền oan uổng này chứ?
Ôn Hủ Hủ hối hận đến xanh ruột.
Cô hận bản thân chỉ vì sĩ diện nhất thời đã làm một việc thiếu suy nghĩ như vậy.
Hai người kia cũng không ngờ được chứng kiến một màn mất mặt này của Ôn Hủ Hủ.
Đặc biệt là Hoắc Tư Tước, khóe miệng hắn hơi nhếch lên một tia châm chọc. Hắn tùy ý kéo một cái ghế, khoanh chân dài ngồi xuống.
Tiếp tục diễn đi!
“Ôn Hủ Hủ, có phải cô không đủ tiền không? Để tôi giúp cô trả tiền, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, vừa rồi tôi không có ý đó, tôi không biết cô đang thử cái váy này.”
Lúc này, Cố Hạ cũng lên sân khấu.
Trái ngược với vừa rồi, lúc này Cố Hạ lại chủ động muốn giúp cô trả tiền.
Cô ta muốn gì?
Cô ta muốn lợi dụng điều này để tạo dựng hình ảnh một người vợ bao dung và độ lượng của cô ta trước mặt gã đàn ông chó đó sao?
Ôn Hủ Hủ siết chặt ngón tay.
Cô đang định chịu nhục, thì có một người đàn ông tuấn tú bên cạnh đưa tới một tấm thẻ vàng.
“Thật ngại quá, bạn gái tôi không cần ý tốt của anh. Cô nhân viên, phiền cô quẹt thẻ của tôi đi, còn nữa cô giúp bạn gái tôi gói cái váy bẩn kia lại."
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo như rượu mận ngâm nhiều năm, rất dễ nghe.
Cửa hàng chìm trong im lặng.
Lúc này, tất cả mọi người sững sờ nhìn người đàn ông vừa nói, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy!
Đây thực sự là... một cái kết không ai ngờ tới.
Bao gồm Ôn Hủ Hủ!
Ôn Hủ Hủ không biết kết thúc như thế nào. Sững sờ đứng đó, sau khi nhân viên cửa hàng thu tiền và thu dọn quần áo xong, người đàn ông bên cạnh liền nắm tay cô.
“Thật ngại quá, chúng tôi đi trước, các người cứ thong thả đi dạo.”
Kiều Thời Khiêm vẫn rất lịch sự, sau khi cầm tay người phụ nữ bên cạnh, anh ta dẫn cô ra ngoài, còn không quên chào hỏi hai người đó.
Cố Hạ: "......”
Trong áp suất không khí càng lúc càng thấp, mãi cho đến khi hai bóng người rời khỏi, trong cửa hàng vẫn không có chút tiếng động.
Cái này quá dọa người!
Cố Hạ không dám nói chuyện, càng không dám động đậy.
Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đáng sợ như vậy, hắn ngồi đó, mây đen ùn ùn kéo đến trên khuôn mặt hắn.
Sự nguy hiểm và khát máu ẩn sâu trong đôi mắt đáng sợ của hắn.
“Tư...... Tư tước......”
“Bùm!!”
Chỉ với một âm thanh như vậy, người đàn ông cuối cùng đã nhảy dựng lên và đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh.
Ngay lập tức, hắn ra khỏi cửa hàng nhanh như một cơn gió.
Cố Hạ: "!!!!”
Cô ta nhanh chóng đuổi theo hắn ra ngoài, cô ta muốn gọi hắn lại.
Nhưng tốc độ của người đàn ông này quá nhanh, chỉ trong chốc lát hắn đã biến mất.
Đợi đến khi cô ta chạy ra ngoài tìm chiếc Bentley màu đen thì chỉ nghe "ồ ồ- -" một tiếng, chiếc xe này đã lao ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Thấy vợ cũ có nguời yêu mới, sao hắn lại tức giận như vậy?
Cố Hạ cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.