-
Chương 96-100
Chương 96: Mất tích
“Tại sao?" Mặc Bảo lập tức mở to đôi mắt như trăng lưỡi liềm.
Mẹ không đến à?
Nguyên nhân gì? Là do cô không muốn tới, hay là tại người ba này không cho cô tới?
Mặc Bảo cảm thấy, hẳn là khả năng phía sau nhiều hơn một chút.
Quả nhiên, nhìn thấy con trai hỏi ngược lại mình, Hoắc Tư Tước liền lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: "Không đến thì không đến, làm gì có nhiều lý do như vậy?"
“Con nói với ba, việc này ba không thể trách dì. Là con gọi điện thoại cho dì, con cảm thấy ba bận quá nên bảo dì đưa con đi bệnh viện. Ba đừng giận."
Mặc Bảo còn đang thử giải thích, lúc ở nhà trẻ Hoắc Dận đã nhắn tin nói hết mọi chuyện cho Mặc Bảo, nên lúc này Mặc Bảo mới cho rằng nguyên nhân ba tức giận là vì chuyện này.
Cậu “bị bệnh", nhưng người cậu thông báo trước là mẹ cậu chứ không phải là hắn.
Không ngờ, Mặc Bảo vừa nói xong thì khuôn mặt của ba lại càng khó coi!
“Bây giờ ba nói với con chuyện này. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chú Lâm sẽ đưa con đi học, trong nhà cũng có dì Vương chăm sóc con.”
“Cái gì? Chú Lâm?”
Mặc Bảo vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút không vui.
Hắn lại để cho chú Lâm mỗi ngày đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ?
Nói như vậy, hắn thật sự không định để cho mẹ tới đây nữa sao? Sao hắn có thể như vậy? Hắn còn nói đạo lý không?
Hai đứa nhóc Ôn Kỳ Mặc và Hoắc Dận, vì muốn để Hoắc Dận ở bên mẹ, cũng không biết đã tốn bao nhiêu công sức, thậm chí còn hoán đổi vị trí cho nhau.
Nhưng hắn thì ngược lại. Nói không cần cô tới là ngay lập tức không cho cô tới.
Hắn có biết vì sự việc này mà mẹ đã chịu bao nhiêu hiểu lầm không? Ôn Hủ Hủ cho rằng người bị bệnh là Mặc Bảo, cô đang áy náy không thể tha thứ cho mình.
Sao Hoắc Tư Tước lại như vậy? Tại sao lại không thể nói lý như vậy?
Mặc Bảo tức giận, cậu nắm chặt nắm đấm nhỏ đứng trước mặt ba. Trên khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ, mất luôn nụ cười lúc nãy.
“Ba, ba có biết ba thật sự làm cho người ta chán ghét hay không?”
“Con nói cái gì? Chán ghét?”
"Đúng, con muốn thích ba, nhưng ba thử xem lại chính mình xem. Động một chút liền nổi giận, động một chút liền bắt nạt người. Sẽ không ai thích ba như vậy, con cũng sẽ không!!"
Đứa nhỏ vô cùng đau khổ và thất vọng nói những lời này với đôi mắt đỏ hoe. Trong giây phút cậu xoay người đi liền đem cửa phòng đóng "Rầm" một tiếng.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Phỏng chừng, hắn không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên nổi giận với hắn, hơn nữa còn nói một tràn dài.
Cái gì gọi là muốn thích hắn?
Trước giờ cậu không thích hắn sao? Hắn chính là ba của cậu, vì cái gì lại không thích hắn? Cậu bị sao vậy? Sao hôm nay cậu giống như thay đổi thành một người khác vậy?
Hoắc Tư Tước lại tức giận.
Nhưng vì đứa nhỏ đã đóng cửa lại, hắn đành nhịn xuống. Nghĩ đợi lát nữa chờ cho cậu hết giận, sẽ cùng nhau nói chuyện và giải quyết vấn đề này.
Ôn Hủ Hủ, nhìn xem chuyện tốt cô đã làm!
Khi người đàn ông rời đi, anh ta vẫn nghĩ rằng tính khí thay đổi đột ngột của con trai mình là do Ôn Hủ Hủ gây ra.
——
Ôn Hủ Hủ vốn định đưa hai đứa nhỏ về nhà. Sau khi về đến nhà, cô đăng nhập vào máy tính, bắt đầu tra vé máy bay.
Còn Nhược Nhược vẫn phải luôn quan sát tình hình. Nếu như Hoắc Dận vẫn không lên tiếng thì thỉnh thoảng cô bé sẽ nhìn cậu qua cánh cửa. Anh trai Mặc Bảo dặn cô phải luôn chú ý đến anh trai Dận Dận.
Không thể để chuyện gì xảy ra với anh Dận Dận.
Sau đó cô bé đầy trách nhiệm nhìn về phía Hoắc Dận.
Cũng may, sau khi mẹ xem trên máy tính một hồi. Có thể là bởi vì thời tiết trong khoảng thời gian này quá rét lạnh, nên không có vé máy bay bay tới Clear. Ôn Hủ Hủ chỉ đành mất hứng tắt máy tính.
“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh trai đâu?”
“Anh à, anh đang ở trong phòng. Mẹ, chúng ta phải đi rồi sao?" Nhược Nhược vẫn quan tâm đến vấn đề này, sau khi nhìn thấy mẹ đi ra, lập tức hỏi.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu: "Không, có thể hai ngày nữa, anh trai còn chưa ra sao?”
Ôn Hủ Hủ hỏi lại một câu.
Sau khi Hoắc Dận trở về nhốt mình vào trong phòng, Ôn Hủ Hủ có đi dỗ dành cậu, nhưng không biết vì sao? Con trai trước giờ rất thấu tình đạt lý, cũng rất nghe lời.
Hôm nay, bất kể cô gọi thế nào, bên trong cũng không có tiếng động.
Có phải vì bị mẹ phát hiện bí mật cậu bị bệnh hay không? Nên thẹn với mẹ, sau đó trốn đi?
Ôn Hủ Hủ chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như là dao cắt.
Nhược Nhược gật đầu: "Đúng vậy, mẹ, anh trai có thể không muốn trở về, chúng ta có thể không trở về không?"
“Không được, cơ thể anh con bị bệnh nên nhất định phải trở về. Không còn việc gì nữa, mẹ đi nấu cơm trước. Chờ ăn cơm xong, mẹ lại nói chuyện với anh con, chắc chắn anh con sẽ đồng ý.”
Ôn Hủ Hủ an ủi con gái, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ôn Hủ Hủ quả thật có lòng tin đối với con trai. Bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu luôn là đứa trẻ biết lý lẽ. Chỉ cần cô nói chuyện cho cậu hiểu thì sẽ không có việc gì.
Thế nhưng không ngờ, sau khi cô đã làm xong bữa cơm, đợi đến khi cô từ trong phòng bếp đi ra, cầm chìa khóa đi mở cửa vậy mà trong phòng đã không còn ai.
Chương 97: Mặc Bảo cũng mất tích
Trời ạ!
Ôn Hủ Hủ sắc mặt thay đổi: "Nhược Nhược, anh con đâu? Anh con đi đâu rồi?”
“Hả? Anh, anh đang ở trong phòng. Từ nãy tới giờ con không thấy anh đi ra.”
Nhược Nhược còn ở trong phòng khách vểnh cái mông nhỏ lên gấp máy bay giấy. Nên cô bé cũng không biết anh trai đi từ khi nào.
Cô bé nhỏ như vậy, tâm hồn trong sáng dễ thương. Không giống hai anh của mình, sao có thể để ý được nhiều thứ. Khi mẹ cô bé hỏi, mắt cô bé chớp chớp rất mờ mịt.
Ôn Hủ Hủ vừa nhìn đã biết hỏi con gái cũng vô dụng. Vì thế cầm một cái áo khoác vội vàng đi ra ngoài tìm.
Mà lúc này, đã là gần bảy giờ tối.
——
Bảy giờ, Hoàng Đình số 1 vịnh Thiển Thủy cũng đã đến giờ cơm tối.
Hoắc Tư Tước ở trên lầu nghe được tiếng gọi của chị Vương, liền thu dọn, từ trong thư phòng đi ra.
"Ông chủ, tiểu thiếu gia còn chưa có ra. Tôi đã gõ cửa rất lâu, cũng không có nghe thấy động tĩnh, ngài xem..."
“Tôi biết rồi, chị đi làm việc trước đi, tôi sẽ đi xem.”
Hoắc Tư Tước mới từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy chị Vương ở lầu hai nói cho hắn biết. Hoắc Dận còn chưa ra, vì bận rộn một ngày trời nên trên khuôn mặt của hắn hiện lên sự mệt mỏi giờ lại có thêm một tia phiền não.
Kiên nhẫn đi lên lầu hai, hắn lại gõ cửa phòng con trai: "Hoắc Dận? Mở cửa, ra ăn cơm.”
“……”
Không có động tĩnh. Yên tĩnh giống như là bên trong không có người.
Chẳng lẽ, cậu bé này đang ngủ?
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng hắn quyết định vào xem.
Răng rắc - -
“Trời ạ, chuyện gì xảy ra? Trong phòng sao không có ai? Tiểu thiếu gia đi đâu rồi?”
Chị Vương vẫn đi theo phía sau, nhìn thấy cửa phòng mở ra không có một bóng người, chị liền che miệng kêu lên một tiếng.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước cũng thay đổi!
Hoắc Dận tuy thích nổi giận, thích nhốt mình trong phòng. Nhưng chưa bao giờ không chào hỏi mà biến mất trong phòng. Cậu không có tính xấu như vậy.
Hoắc Tư Tước cũng tuyệt đối không cho phép cậu làm như vậy.
Vậy giờ cậu đi đâu rồi?
Mặt Hoắc Tư Tước xanh mét, lập tức từ trên lầu sải bước xuống quát to: "Đi gọi toàn bộ vệ sĩ bên ngoài vào, điều tra rõ ràng cho tôi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
“Vâng, ông chủ!”
Chị Vương lập tức đi làm.
Đã trễ thế này, đứa trẻ nhỏ như vậy đột nhiên không thấy bóng dáng. Đây đúng là một chuyện quá đáng sợ. Nếu như tối nay không tìm được đứa nhỏ trong vườn hoa biệt thự này.
Chị Vương đoán chắc, đám vệ sĩ này tất cả đều phải chết!
Vì thế trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ khu biệt thự thắp đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng người chạy tới chạy lui tìm người.
Mà lúc này tiểu thiếu gia "Mặc Bảo" đâu?
Cậu quả thật không ở trong biệt thự, chỉ có thể đã lẻn ra ngoài.
Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác. Vì khi nãy cậu nghe em gái nói hai ngày nữa mới trở về nên cậu dự định sáng mai đến nhà trẻ đổi lại thân phận của hai người.
Lúc cậu đi nhà trẻ, cũng là lúc ba đi làm, vậy cậu sẽ không bị phát hiện.
Nhưng cậu không ngờ. Hai mươi phút trước, Hoắc Dận đột nhiên gọi một cú điện thoại tới: "Có phải mẹ không cần tôi nữa không?"
Mặc Bảo nghe xong, vội giải thích: "Không phải, không phải, mẹ làm như vậy là bởi vì mẹ tưởng tôi là cậu. Vì mẹ quá lo lắng nên mới như vậy.”
Nhưng mà, đứa nhỏ kia bỗng nhiên dùng ngữ khí khó chịu nói: "Cho nên, có thể nói mẹ lựa chọn cậu mà không cần tôi, không phải sao?"
Thật là một đứa trẻ ngây thơ.
Sau khi chuyện này xảy ra. Ôn Hủ Hủ cứ nghĩ đứa con bị bệnh đó là Mặc Bảo. Cô cảm thấy áy náy tự trách. Muốn nhanh chóng đưa con trai về Clear trị bệnh.
Nhưng từ một góc độ khác, làm sao Ôn Hủ Hủ lại một lần nữa buông bỏ cho đứa con lớn này?
Mặc Bảo đang ngẩn người, Hoắc Dận đã cúp điện thoại.
Sau đó Mặc Bảo có gọi lại, nhưng lần nào Hoắc Dận cũng tắt máy.
Trong trường hợp như vậy đột nhiên còn tắt đồng hồ điện thoại, làm sao có cơ hội nói rõ điều gì?
Mặc Bảo vô cũng lo lắng, cậu cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt. Cho nên, cậu quyết định lẻn ra ngoài, định nhanh chóng về nhà gặp người anh em này.
Để không xảy ra chuyện gì với Hoắc Dận.
Mặc Bảo đã vội vàng chạy về nhà ngay.
Thế nhưng, khi cậu thở hồng hộc bắt xe về đến nhà, lại phát hiện chỉ có em gái ở nhà.
“Anh , anh về rồi. Không xong rồi, anh Dận Dận đã mất tích, mẹ đang tìm, làm sao bây giờ?"
Nhược Nhược vừa nhìn thấy Mặc Bảo. Cô bé ngay lập tức nhận ra đây là anh trai Mặc Mặc sống cùng cô bé năm năm qua. Vội vàng xông tới chỗ anh trai đem chuyện vừa xảy ra ở nhà nói cho cậu biết.
Mặc Bảo nghe được, trong lòng hoàn toàn chùng xuống.
Thằng nhóc bảo thủ này, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Sao tính tình Hoắc Dận lại nóng như vậy? Không thể chờ cậu sao?
Mặc Bảo lòng nóng như lửa đốt. Cậu không còn cách nào khác chỉ đành phải ra cửa đi tìm Hoắc Dận.
Có Mặc Bảo đi tìm Hoắc Dận, cơ hội tìm thấy càng lớn. Vì giữa bọn họ có đồng hồ điện thoại thông tin cho nhau. Mà điểm này, cậu vốn là hacker, dùng ipad của cậu là có thể tìm được vị trí của Hoắc Dận.
Chương 98: Mẹ con Ôn Hủ Hủ bị người ta phát hiện
Mặc Bảo ra khỏi nhà rồi cậu nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống. Từ trong cặp sách lấy ra máy tính bảng.
Nhưng thật không ngờ, ngay lúc này, lại có người nhìn thấy cậu......
"Thanh Liên, tôi nhìn thấy có đứa bé giống như con riêng của người yêu cháu gái cô ở khu phố cũ, không biết có phải không?"
Vừa đúng lúc có một chiếc xe đi ngang qua tiểu khu cũ này. Lúc đầu không ai để ý lắm, cho đến khi Mặc Bảo mở máy tính bảng ra, ánh sáng trên màn hình chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mới khiến cho người này liếc mắt.
“Tiểu khu cũ?”
Cố Thanh Liên nhận được điện thoại, lúc này đang lo lắng cho Cố Hạ.
Hai ngày trước,cháu gái bà ta nói đi Hoắc thị làm việc nhưng ngay cả cửa công ty cũng không được vào đã phải trở về.
Trong nhà này, loạn cả lên rồi.
“Bà có chắc thấy rõ không?”
“Chỉ là lướt qua thôi. Nhưng nếu bà cần xác nhận, tôi có thể quay lại xem.”
Người đang gọi điện thoại này, quan hệ với Cố Thanh Liên cũng không tệ lắm. Nghe được Cố Thanh Liên cần xác nhận chuyện này, bà ta còn nhiệt tình bảo có thể quay xe trở lại.
Cố Thanh Liên nhìn thoáng qua phòng khách, lúc này cô cháu gái của mình đang tàn nhẫn cắt chậu cây cảnh như một kẻ thần kinh, bà ta liền đồng ý với đầu dây bên kia.
Vài phút sau, trong điện thoại di động của Cố Thanh Liên nhận được một tấm ảnh.
Trong bức ảnh chụp chính là một đứa bé quen thuộc. Cậu đeo cặp sách nhỏ ngồi ở trên bậc thang, trong tay thì cầm một cái máy tính bảng, chính là thứ cậu thích nhất.
Thật đúng là con riêng của người yêu cháu gái bà ta!
Cố Thanh Liên lập tức ngồi dậy, nhìn thoáng qua cháu gái còn đang hành hạ cái cây, bà ta vẫy vẫy tay: "Được rồi, đừng cắt đồ chơi rách nát của con nữa. Có cắt chết nó thì con cũng không được vào Hoắc thị. Con vẫn nên tới xem cái này đi, cái này có lẽ đối với con còn có ích.”
Cố Hạ đang điên cuồng cắt: "......”
Thật ra cô không thích cắt cành cây cho lắm. Nhưng không biết từ khi nào cô ta đã bắt đầu sử dụng những chiếc kéo sắc bén cắt chúng hết lần này đến lần khác. Cắt những chậu cây mỏng manh này đến khi không còn sự sống nữa.
Đặc biệt là sau khi người phụ nữ chết đi sống lại kia trở về, cô càng chịu khó cắt.
Cô cầm kéo trong tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt một trận oán hận lóe qua, giây tiếp theo, răng rắc - -
Toàn bộ chậu cây bị cắt thành một cái cột trọc.
Cố Thanh Liên: "......”
Lại đợi vài giây, cuối cùng cô ta mới ném kéo xuống, mặt không chút thay đổi đi tới.
Cố Thanh Liên lập tức đưa ảnh chụp trong tay qua: "Con xem xem, đây là ai?”
“Hoắc Dận?”
Nghe được cái tên này, cặp mắt đầy nham hiểm và thù hận của Cố Hạ mới giật mình, nhìn về phía tấm ảnh.
“Ở đâu ra?" Cô ta vừa nhìn, quả nhiên mở miệng nói chuyện.
Cố Thanh Liên đứng lên: "Vừa rồi một chị em của dì thấy được chụp gửi cho dì. Con nói xem đây là tiểu khu cũ. Cố Hạ, con trai của Hoắc Tư Tước tại sao lại ở tiểu khu cũ này?”
Ánh mắt Cố Hạ lại giật giật: "Đứa nhỏ không thể đến nơi đó, nơi đó vừa bẩn vừa loạn.”
"Đúng vậy, đứa nhỏ vốn là tiểu thiếu gia của Hoắc thị. Vốn là con nhà quyền quý làm sao lại đến khu nhà cũ đó được? Dì cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên không bằng chúng ta điều tra một chút đi. Biết đâu chúng ta sẽ phát hiện ra điều gì bất ngờ thì sao?"
Người phụ nữ trung niên này quả thật đủ khôn khéo, chỉ một tấm ảnh chụp cũng có thể khiến cho bà ta chú ý. Đầu óc thật sự xem như không tệ.
Cố Hạ cuối cùng cũng gật đầu.
Đúng vậy, bắt đầu điều tra từ khu phố cũ này thì mẹ con Ôn Hủ Hủ khẳng định trốn không thoát. Tuy rằng nơi này không được giám sát chặt chẽ như các khu phố mới, nhưng trên đường chính vẫn có không ít thiết bị theo dõi.
Cho nên ba mẹ con Ôn Hủ Hủ sắp không thoát khỏi nanh vuốt của dì cháu Cố Hạ!
“Ôn Hủ Hủ!! Ôn Hủ Hủ ở chỗ này!!!”
Cố Hạ nhìn thấy, lập tức hét lên với hình ảnh camera giám sát được gửi tới trong điện thoại. Vẻ mặt dữ tợn và kích động kia, hận không thể lập tức xé nát Ôn Hủ Hủ.
Cố Thanh Liên cũng có chút bất ngờ.
Nhưng bà ta cũng không phát hiện ra là Mặc Bảo và Ôn Hủ Hủ xuất hiện trong camera giám sát chứ không phải Hoắc Dận. Hai anh em này rất giống nhau. Bì ta cho rằng, Mặc Bảo chính là Hoắc Dận.
"Con đàn bà này, đã sớm đem đứa nhỏ trở về bên cô ta. Bảo sao đứa nhỏ trong thời gian ngắn lại gần gũi với cô ta như vậy. Dì thấy không?"
Cô chỉ vào ba mẹ con trên màn hình, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Hạ đã tức điên rồi.
Vốn là hai ngày nay Cố Hạ có đến công ty tìm hiểu tình hình. Những chuyện cô ta nghe ngóng được đã làm cô ta phát bực, hiện tại lại phát hiện ra chuyện này, cô ta càng mất đi lý trí.
“Con muốn giết cô ta, ả đàn bà chết tiệt!!” Cố Hạ điên tiết muốn lao ra khỏi cửa.
Cố Thanh Liên thấy được, lập tức túm lấy cô ta!
“Muốn giết một ả tiện nhân, còn cần con phải tự mình động thủ sao?”
Người đàn bà này đang nhìn chằm chằm bức ảnh có Mặc bảo, lộ ra dáng vẻ rắn độc!
——
Vịnh Thiển Thủy, Hoàng Đình số 1.
Cuối cùng Hoắc Tư Tước đã tìm được Hoắc Dận, cậu đeo cặp sách nhỏ, đứng ở ngoài khu biệt thự, không nói tiếng nào.
“Con......”
Hoắc Tư Tước giận đến cả người run rẩy, muốn vung tay đánh đứa nhỏ không biết nghe lời này một trận!
Chương 99: Mặc Mặc của con...... mất tích
Nhưng cuối cùng, hắn nhìn thấy đôi mắt ướt đỏ của con trai liền không nỡ xuống tay. Sau khi Hoắc Tư Tước nhìn vào mặt con trai, thấy cậu không có biểu hiện gì, trong lòng hắn dịu lại, lửa gì cũng không phát ra được.
Nói cho cùng, vẫn là do người làm ba như hắn không đúng. Nếu không phải tại hắn vô duyên vô cớ phát hỏa, thì vị tiểu thiếu gia này sẽ không tức đến mức thành như vậy.
“Nói cho ba biết, vừa rồi con đi đâu?”
Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa nhất hỏi cậu.
Lại không ngờ, sau khi thái độ ôn hòa của hắn, đứa nhỏ mới vừa rồi còn đối với hắn vẫn bướng bỉnh, bỗng nhiên mở cánh tay nho nhỏ, nhào về phía hắn: "Ba --"
Hoắc Dận khóc!
Sau khi ở chỗ mẹ chịu nhiều ủy khuất, cậu đã chạy về bên cạnh ba. Giờ phút này, cậu nhịn không được nữa, ôm ba nước mắt lã chã rơi.
Mẹ không cần cậu, em trai em gái cũng không cần cậu.
Nhưng cậu còn có ba, ba sẽ cần cậu. Hoắc Dận không phải là con mèo nhỏ không ai cần.
Hoắc Tư Tước chưa bao giờ thấy con trai như vậy?
Nhất thời, hắn có chút luống cuống tay chân: "Làm sao vậy? Ba đây, con làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Dận Dận? Mau nói cho ba biết?”
Hắn lo lắng, ngay cả lúc hắn đàm phán hợp đồng lớn mấy tỷ đô, cũng không có lo lắng như vậy.
Đồng thời, trên người hắn cũng truyền ra một cảm giác ớn lạnh đáng sợ. Giống như giây tiếp theo, nếu như đứa nhỏ này thật sự có chuyện gì, hắn rất có thể sẽ đem toàn bộ thành phố A đều lật tung lên.
Nhưng Hoắc Dận không nói, cậu chỉ nằm sấp trên người ba mà khóc.
Cậu khóc đến lúc mệt, liền ở trong lòng ba nói một câu: "Ba, đêm nay con muốn ngủ với ba.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Hoắc Tư Tước một lần nữa bị làm cho sững sờ, định thần lại liền bế đứa nhỏ lên, sát khí trên người càng thêm nồng đậm!
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thu mình. Tuy rằng rất ỷ lại hắn, nhưng đã rất lâu không đòi ngủ cùng hắn. Nhiều năm trôi qua, cậu dần dần trưởng thành như một người đàn ông thực thụ. Nhiều khi với tính cách nhạy cảm và lòng tự trọng cực cao của cậu sẽ không bao giờ đòi ngủ với ba. Nhưng đêm nay, cậu lại đột nhiên đòi ngủ cùng.
Hoắc tư Tước cảm thấy tối nay nhất định đã có chuyện gì đó đã xảy ra với đứa nhỏ này.
Vì thế sau khi hắn đi lên, lập tức ra lệnh cho tất cả vệ sĩ dưới trướng Hoắc thị. Hắn cho họ trong vòng một đêm, cho dù là lật ngược thành phố này lên cũng phải điều tra rõ ràng trong khoảng thời gian tiểu thiếu gia mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
——
Ôn Hủ Hủ bên này lại không tìm được con trai.
Cô đã tìm cả đêm, nhưng vẫn không có bóng dáng của đứa nhỏ.
“Mặc Mặc, Mặc Mặc con ở đâu? Mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con về, Mặc Mặc.”
Cô muốn điên rồi. Suốt một đêm, cô cầm đèn pin thất thần tìm từng ngóc ngách của khu phố cũ. Thậm chí, dưới sự sợ hãi cô còn không khống chế được đến gõ cửa từng nhà, hỏi xem có ai nhìn thấy con của cô hay không?
Cô ấy hoàn toàn suy sụp.
May mắn lúc này trong nhà còn có một Nhược Nhược, sau khi cô bé nhìn thấy anh trai và mẹ đều đi ra ngoài thật lâu cũng không về. Trong lúc sợ hãi cô bé cầm lấy điện thoại trong nhà gọi cho ông cậu.
“Ông cậu, mẹ và anh trai đều không thấy, làm sao bây giờ? Ô......”
Cô bé nhỏ lập tức khóc lên ngay khi đầu dây bên kia bắt máy.
Trời hôm nay rất lạnh hơn nữa đã mười hai giờ đêm, hai người Đỗ Hoa Sanh và Lưu Bội lúc này đều đã ngủ.
Bỗng nghe thấy giọng nói của cô cháu gái, Đỗ Hoa Sanh lập tức tỉnh táo lại: "Nhược Nhược? Con là Nhược Nhược sao?”
Nhược Nhược ở đầu dây bên này lại gào khóc một trận: "Vâng... Con là Nhược Nhược. Ông Cậu mau tới đây đi, mẹ... mẹ và anh trai đều không thấy đâu, chỉ còn mình Nhược Nhược, oa~"
Tiếng khóc nghe thật đau lòng.
Đỗ Hoa Sanh cúp điện thoại lập tức từ trên giường bò dậy. Ông ta muốn nhanh chóng tới nhưng lúc này Lưu Bội lại ngăn cản ông ta lại.
“Trời lạnh như vậy, ông đi làm gì? Được rồi, để tôi sắp xếp.”
Sau đó người phụ nữ này rời giường thay áo bông dày, gọi một cuộc điện thoại gọi vài người tới. Sau đó, cùng đi đến khu nhà cũ.
Ước chừng hai mươi phút Lưu Bội đã chạy tới nơi. Trước mắt bà ta là hình ảnh nửa đêm canh ba có một cô gái trẻ đang hốt hoảng gõ cửa từng nhà.
“Mở cửa, mở cửa, mọi người có thấy con tôi không? Mở cửa đi.”
Cổ họng cô đã hoàn toàn khàn cứng, nước mắt cũng khóc khô. Nhưng mà, cô vẫn máy móc vỗ cửa nhà người khác, để cho họ đi ra nói cho cô biết, rốt cuộc có nhìn thấy Mặc Mặc của cô hay không.
“Cô ta điên thật sao?”
Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng tới ngăn cô lại: "Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì? Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Thật lâu, thật lâu, khuôn mặt sưng đỏ, hốc hác đến mức nhìn không nổi nữa, từng chút một quay người lại, nhìn về phía mợ của mình.
“Mợ, Mặc...... Mặc, Mặc Mặc mất tích rồi, mợ......”
Vừa nhìn thấy mợ, lập tức cô như cá dìm nước lâu ngày cuối cùng cũng thoát ra được, vớ lấy chiếc phao cứu mạng. Cô ôm lấy mợ bật khóc.
Cho dù trong đôi mắt khóc sưng húp của cô, sớm đã không còn nước mắt.
Chương 100: Để người phụ nữ chết tiệt kia cút ra khỏi thành phố A
Lưu Bội chưa từng thấy qua bộ dạng này của cô. Nhất thời, trong lòng cũng nghẹn lại, đưa hai tay vội đỡ cô lên.
"Sẽ không mất, ở chỗ này, chỉ cần mợ con ở đây, con của con sẽ không mất, biết chưa?"
“...... Vâng.”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng không khóc nữa. Một câu nói giống như là làm cho cô đang trôi nổi trong cuồng phong sóng lớn thấy được một tia ánh sáng. Cô tạm thời cũng cảm thấy an tâm hơn.
Đúng vậy, mợ cô rất lợi hại.
Lúc trước, Ôn gia bọn họ phá sản là một mình mợ gánh vác. Ôn Hủ Hủ ở Hoắc gia gây ra chuyện lớn như vậy, cũng chính là người mợ này của cô đứng ra giải quyết.
Vậy tối nay mợ cô nhất định sẽ giúp cô tìm được con trai.
Ôn Hủ Hủ nhìn Lưu Bội một cách mong chờ.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là sau khi Lưu Bội dẫn người đi tìm cả đêm, thì nhận được tin tức Mặc Bảo đã bị bắt đi!
“Ngay tối hôm qua, có một cậu bé ngồi ở chỗ này chơi máy tính bảng. Sau đó đột nhiên có một chiếc xe tải màu đen đi tới, tôi thấy có một người đàn ông bịt mặt đã ôm cậu bé đi.”
Người này kể lại mọi chuyện cho bọn họ nghe. Sợ bọn họ không tin, còn miêu tả ra quần áo và cặp sách nhỏ lúc ấy của Mặc Bảo.
Ôn Hủ Hủ nghe được, trước mắt liền tối xầm, ngã xuống!
“Mặc Mặc, Mặc Mặc của tôi…”
Không một ai có thể hiểu được loại cảm giác này. Đối với một người mẹ, đứa con là cả cuộc đời của mình. Cô hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ nằm trên xe mợ thật lâu, cho đến khi bầu trời trắng xóa khiến bụng cô đau thắt vì hôm qua giờ cô chưa ăn gì, nuốt xuống cổ họng khô rát và đau đớn, cô mới từ từ mở mắt ra.
“Tỉnh rồi? Con không cần gấp, mợ đã báo cảnh sát, hiện tại cảnh sát đang điều tra chuyện này.”
Lưu Bội cũng ở trong xe, sau khi thấy cô tỉnh, an ủi một câu.
Cảnh sát?
Ôn Hủ Hủ bị đả kích quá lớn, thế cho nên cô nhất thời không thể nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.
Phải mất vài giây, cô lúc này mới chậm rãi hồi phục lại ý thức. Lập tức, cô ngồi thẳng người dậy!
"Không được, không thể báo cảnh sát, không thể. Báo cảnh sát thì hắn sẽ biết, không thể, con muốn tự mình đi tìm Mặc Mặc, tự mình đi..."
Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn. Hơn nữa lúc này đây, không biết cô đã nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên giống như người điên, tóc tai bù xù từ trong xe chạy ra ngoài.
“Ôn Hủ Hủ, con làm gì? Con mau trở về đây!”
Lưu Bội thấy cô chạy, lập tức cũng từ trong xe đi ra, muốn đuổi theo cô.
Nhưng mà, tốc độ của cô nhanh cỡ nào? Còn chưa tới năm giây, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của cô, cũng không biết cô đi đâu?
Con bé chết tiệt này!
Lưu Bội thở hổn hển, không có cách nào, đành phải đi qua tìm cảnh sát.
Bà ta đương nhiên biết ý từ lời Ôn Hủ Hủ nói "Hắn" trong miệng cô chính là ba của đứa nhỏ Hoắc Tư Tước. Báo cảnh sát, chuyện này sau khi làm lớn lên có thể sẽ truyền đến tai hắn.
Bởi vì, đây là buôn bán người, khi cảnh sát nhận được trình báo họ nhất định sẽ đăng hình ảnh của đứa trẻ lên phương tiện truyền thông Internet để tìm người. Chỉ cần có người biết Hoắc Tư Tước có một đứa con trai là sẽ nhận ra đứa nhỏ này ngay.
Nhưng Lưu Bội không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm cảnh sát.
——
Thế nhưng, điều khiến họ không ngờ tới chính là, trong khi họ đang tính trăm phương ngàn kế không để cho ba đẻ của đứa nhỏ biết chuyện. Thì ở vịnh Thiển, Thủy Hoắc Tư Tước vừa rời giường đã nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.
“Hoắc tổng, buổi sáng tốt lành, tối hôm qua con trai ông không ngủ bên cạnh ông, ông có khỏe không?”
Giọng nói của tên bắt cóc đã qua xử lý, nên khi bắt đầu nói chuyện cũng rất kiêu ngạo.
Hoắc Tư Tước nghe xong, nhìn qua con trai đang nằm ở còn chưa tỉnh ngủ, lạnh lùng cúp điện thoại.
Điện thoại rác cũng dám gọi tới chỗ hắn?
Hoắc Tư Tước đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Một lát sau, hắn thay quần áo xong xuống lầu.
“Tổng giám đốc, hành tung của tiểu thiếu gia tối hôm qua đã điều tra ra, cậu ấy đến khu nhà cũ.”
Mới vừa xuống lầu, vệ sĩ tối hôm qua được hắn phái đi đã đến báo cáo. Sau Một đêm theo dõi, cuối cùng phát hiện ra rằng Hoắc Dận đã đi đến tiểu khu cũ.
Tiểu khu cũ?
Hoắc Tư Tước nhíu mày lạnh lùng: "Nó tới đó làm gì?”
Tên vệ sĩ lập tức cúi đầu: "Tiểu thiếu gia tới đó làm gì thì tôi không biết, nhưng theo tìm hiểu chúng tôi biết được cậu ấy đi vào một tòa nhà cho thuê. Mà tòa nhà này, trải qua điều tra của chúng tôi, phát hiện... phát hiện cô Ôn cũng ở đó!"
“Cậu nói cái gì? Ôn Hủ Hủ?”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên bầu không khí trong phòng khách giảm xuống nhanh chóng.
Thì ra, con trai hắn nửa đêm canh ba chạy ra ngoài, lại là đi tìm người phụ nữ kia.
Rốt cuộc cô cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì? Mới có vài ngày trở lại đây, đứa nhỏ này đã bị cô mê thành như vậy. Tối hôm qua thì xúi giục con trai hắn bỏ nhà đi, vậy bước tiếp theo của cô có phải là bắt cóc Hoắc Dận?
Hoắc Tư Tước tái mặt!
“Tổng giám đốc......”
"Gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, nói cho cậu ta biết. Lập tức sắp xếp cho người phụ nữ kia cút ra khỏi thành phố A, vĩnh viễn cũng không cần lại xuất hiện ở chỗ này!"
“Hả?”
Vệ sĩ ngơ ngác.
Rời khỏi thành phố A?
Vậy...... lúc trước không phải là hắn hao tổn tâm tư đưa cô từ nước ngoài về sao? Bây giờ lại để cô cút khỏi đây?
Vệ sĩ hoàn toàn ngơ ngác.
“Tại sao?" Mặc Bảo lập tức mở to đôi mắt như trăng lưỡi liềm.
Mẹ không đến à?
Nguyên nhân gì? Là do cô không muốn tới, hay là tại người ba này không cho cô tới?
Mặc Bảo cảm thấy, hẳn là khả năng phía sau nhiều hơn một chút.
Quả nhiên, nhìn thấy con trai hỏi ngược lại mình, Hoắc Tư Tước liền lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: "Không đến thì không đến, làm gì có nhiều lý do như vậy?"
“Con nói với ba, việc này ba không thể trách dì. Là con gọi điện thoại cho dì, con cảm thấy ba bận quá nên bảo dì đưa con đi bệnh viện. Ba đừng giận."
Mặc Bảo còn đang thử giải thích, lúc ở nhà trẻ Hoắc Dận đã nhắn tin nói hết mọi chuyện cho Mặc Bảo, nên lúc này Mặc Bảo mới cho rằng nguyên nhân ba tức giận là vì chuyện này.
Cậu “bị bệnh", nhưng người cậu thông báo trước là mẹ cậu chứ không phải là hắn.
Không ngờ, Mặc Bảo vừa nói xong thì khuôn mặt của ba lại càng khó coi!
“Bây giờ ba nói với con chuyện này. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chú Lâm sẽ đưa con đi học, trong nhà cũng có dì Vương chăm sóc con.”
“Cái gì? Chú Lâm?”
Mặc Bảo vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút không vui.
Hắn lại để cho chú Lâm mỗi ngày đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ?
Nói như vậy, hắn thật sự không định để cho mẹ tới đây nữa sao? Sao hắn có thể như vậy? Hắn còn nói đạo lý không?
Hai đứa nhóc Ôn Kỳ Mặc và Hoắc Dận, vì muốn để Hoắc Dận ở bên mẹ, cũng không biết đã tốn bao nhiêu công sức, thậm chí còn hoán đổi vị trí cho nhau.
Nhưng hắn thì ngược lại. Nói không cần cô tới là ngay lập tức không cho cô tới.
Hắn có biết vì sự việc này mà mẹ đã chịu bao nhiêu hiểu lầm không? Ôn Hủ Hủ cho rằng người bị bệnh là Mặc Bảo, cô đang áy náy không thể tha thứ cho mình.
Sao Hoắc Tư Tước lại như vậy? Tại sao lại không thể nói lý như vậy?
Mặc Bảo tức giận, cậu nắm chặt nắm đấm nhỏ đứng trước mặt ba. Trên khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ, mất luôn nụ cười lúc nãy.
“Ba, ba có biết ba thật sự làm cho người ta chán ghét hay không?”
“Con nói cái gì? Chán ghét?”
"Đúng, con muốn thích ba, nhưng ba thử xem lại chính mình xem. Động một chút liền nổi giận, động một chút liền bắt nạt người. Sẽ không ai thích ba như vậy, con cũng sẽ không!!"
Đứa nhỏ vô cùng đau khổ và thất vọng nói những lời này với đôi mắt đỏ hoe. Trong giây phút cậu xoay người đi liền đem cửa phòng đóng "Rầm" một tiếng.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Phỏng chừng, hắn không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên nổi giận với hắn, hơn nữa còn nói một tràn dài.
Cái gì gọi là muốn thích hắn?
Trước giờ cậu không thích hắn sao? Hắn chính là ba của cậu, vì cái gì lại không thích hắn? Cậu bị sao vậy? Sao hôm nay cậu giống như thay đổi thành một người khác vậy?
Hoắc Tư Tước lại tức giận.
Nhưng vì đứa nhỏ đã đóng cửa lại, hắn đành nhịn xuống. Nghĩ đợi lát nữa chờ cho cậu hết giận, sẽ cùng nhau nói chuyện và giải quyết vấn đề này.
Ôn Hủ Hủ, nhìn xem chuyện tốt cô đã làm!
Khi người đàn ông rời đi, anh ta vẫn nghĩ rằng tính khí thay đổi đột ngột của con trai mình là do Ôn Hủ Hủ gây ra.
——
Ôn Hủ Hủ vốn định đưa hai đứa nhỏ về nhà. Sau khi về đến nhà, cô đăng nhập vào máy tính, bắt đầu tra vé máy bay.
Còn Nhược Nhược vẫn phải luôn quan sát tình hình. Nếu như Hoắc Dận vẫn không lên tiếng thì thỉnh thoảng cô bé sẽ nhìn cậu qua cánh cửa. Anh trai Mặc Bảo dặn cô phải luôn chú ý đến anh trai Dận Dận.
Không thể để chuyện gì xảy ra với anh Dận Dận.
Sau đó cô bé đầy trách nhiệm nhìn về phía Hoắc Dận.
Cũng may, sau khi mẹ xem trên máy tính một hồi. Có thể là bởi vì thời tiết trong khoảng thời gian này quá rét lạnh, nên không có vé máy bay bay tới Clear. Ôn Hủ Hủ chỉ đành mất hứng tắt máy tính.
“Nhược Nhược, con đang làm gì vậy? Anh trai đâu?”
“Anh à, anh đang ở trong phòng. Mẹ, chúng ta phải đi rồi sao?" Nhược Nhược vẫn quan tâm đến vấn đề này, sau khi nhìn thấy mẹ đi ra, lập tức hỏi.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu: "Không, có thể hai ngày nữa, anh trai còn chưa ra sao?”
Ôn Hủ Hủ hỏi lại một câu.
Sau khi Hoắc Dận trở về nhốt mình vào trong phòng, Ôn Hủ Hủ có đi dỗ dành cậu, nhưng không biết vì sao? Con trai trước giờ rất thấu tình đạt lý, cũng rất nghe lời.
Hôm nay, bất kể cô gọi thế nào, bên trong cũng không có tiếng động.
Có phải vì bị mẹ phát hiện bí mật cậu bị bệnh hay không? Nên thẹn với mẹ, sau đó trốn đi?
Ôn Hủ Hủ chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như là dao cắt.
Nhược Nhược gật đầu: "Đúng vậy, mẹ, anh trai có thể không muốn trở về, chúng ta có thể không trở về không?"
“Không được, cơ thể anh con bị bệnh nên nhất định phải trở về. Không còn việc gì nữa, mẹ đi nấu cơm trước. Chờ ăn cơm xong, mẹ lại nói chuyện với anh con, chắc chắn anh con sẽ đồng ý.”
Ôn Hủ Hủ an ủi con gái, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ôn Hủ Hủ quả thật có lòng tin đối với con trai. Bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu luôn là đứa trẻ biết lý lẽ. Chỉ cần cô nói chuyện cho cậu hiểu thì sẽ không có việc gì.
Thế nhưng không ngờ, sau khi cô đã làm xong bữa cơm, đợi đến khi cô từ trong phòng bếp đi ra, cầm chìa khóa đi mở cửa vậy mà trong phòng đã không còn ai.
Chương 97: Mặc Bảo cũng mất tích
Trời ạ!
Ôn Hủ Hủ sắc mặt thay đổi: "Nhược Nhược, anh con đâu? Anh con đi đâu rồi?”
“Hả? Anh, anh đang ở trong phòng. Từ nãy tới giờ con không thấy anh đi ra.”
Nhược Nhược còn ở trong phòng khách vểnh cái mông nhỏ lên gấp máy bay giấy. Nên cô bé cũng không biết anh trai đi từ khi nào.
Cô bé nhỏ như vậy, tâm hồn trong sáng dễ thương. Không giống hai anh của mình, sao có thể để ý được nhiều thứ. Khi mẹ cô bé hỏi, mắt cô bé chớp chớp rất mờ mịt.
Ôn Hủ Hủ vừa nhìn đã biết hỏi con gái cũng vô dụng. Vì thế cầm một cái áo khoác vội vàng đi ra ngoài tìm.
Mà lúc này, đã là gần bảy giờ tối.
——
Bảy giờ, Hoàng Đình số 1 vịnh Thiển Thủy cũng đã đến giờ cơm tối.
Hoắc Tư Tước ở trên lầu nghe được tiếng gọi của chị Vương, liền thu dọn, từ trong thư phòng đi ra.
"Ông chủ, tiểu thiếu gia còn chưa có ra. Tôi đã gõ cửa rất lâu, cũng không có nghe thấy động tĩnh, ngài xem..."
“Tôi biết rồi, chị đi làm việc trước đi, tôi sẽ đi xem.”
Hoắc Tư Tước mới từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy chị Vương ở lầu hai nói cho hắn biết. Hoắc Dận còn chưa ra, vì bận rộn một ngày trời nên trên khuôn mặt của hắn hiện lên sự mệt mỏi giờ lại có thêm một tia phiền não.
Kiên nhẫn đi lên lầu hai, hắn lại gõ cửa phòng con trai: "Hoắc Dận? Mở cửa, ra ăn cơm.”
“……”
Không có động tĩnh. Yên tĩnh giống như là bên trong không có người.
Chẳng lẽ, cậu bé này đang ngủ?
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng hắn quyết định vào xem.
Răng rắc - -
“Trời ạ, chuyện gì xảy ra? Trong phòng sao không có ai? Tiểu thiếu gia đi đâu rồi?”
Chị Vương vẫn đi theo phía sau, nhìn thấy cửa phòng mở ra không có một bóng người, chị liền che miệng kêu lên một tiếng.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước cũng thay đổi!
Hoắc Dận tuy thích nổi giận, thích nhốt mình trong phòng. Nhưng chưa bao giờ không chào hỏi mà biến mất trong phòng. Cậu không có tính xấu như vậy.
Hoắc Tư Tước cũng tuyệt đối không cho phép cậu làm như vậy.
Vậy giờ cậu đi đâu rồi?
Mặt Hoắc Tư Tước xanh mét, lập tức từ trên lầu sải bước xuống quát to: "Đi gọi toàn bộ vệ sĩ bên ngoài vào, điều tra rõ ràng cho tôi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
“Vâng, ông chủ!”
Chị Vương lập tức đi làm.
Đã trễ thế này, đứa trẻ nhỏ như vậy đột nhiên không thấy bóng dáng. Đây đúng là một chuyện quá đáng sợ. Nếu như tối nay không tìm được đứa nhỏ trong vườn hoa biệt thự này.
Chị Vương đoán chắc, đám vệ sĩ này tất cả đều phải chết!
Vì thế trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ khu biệt thự thắp đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng người chạy tới chạy lui tìm người.
Mà lúc này tiểu thiếu gia "Mặc Bảo" đâu?
Cậu quả thật không ở trong biệt thự, chỉ có thể đã lẻn ra ngoài.
Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác. Vì khi nãy cậu nghe em gái nói hai ngày nữa mới trở về nên cậu dự định sáng mai đến nhà trẻ đổi lại thân phận của hai người.
Lúc cậu đi nhà trẻ, cũng là lúc ba đi làm, vậy cậu sẽ không bị phát hiện.
Nhưng cậu không ngờ. Hai mươi phút trước, Hoắc Dận đột nhiên gọi một cú điện thoại tới: "Có phải mẹ không cần tôi nữa không?"
Mặc Bảo nghe xong, vội giải thích: "Không phải, không phải, mẹ làm như vậy là bởi vì mẹ tưởng tôi là cậu. Vì mẹ quá lo lắng nên mới như vậy.”
Nhưng mà, đứa nhỏ kia bỗng nhiên dùng ngữ khí khó chịu nói: "Cho nên, có thể nói mẹ lựa chọn cậu mà không cần tôi, không phải sao?"
Thật là một đứa trẻ ngây thơ.
Sau khi chuyện này xảy ra. Ôn Hủ Hủ cứ nghĩ đứa con bị bệnh đó là Mặc Bảo. Cô cảm thấy áy náy tự trách. Muốn nhanh chóng đưa con trai về Clear trị bệnh.
Nhưng từ một góc độ khác, làm sao Ôn Hủ Hủ lại một lần nữa buông bỏ cho đứa con lớn này?
Mặc Bảo đang ngẩn người, Hoắc Dận đã cúp điện thoại.
Sau đó Mặc Bảo có gọi lại, nhưng lần nào Hoắc Dận cũng tắt máy.
Trong trường hợp như vậy đột nhiên còn tắt đồng hồ điện thoại, làm sao có cơ hội nói rõ điều gì?
Mặc Bảo vô cũng lo lắng, cậu cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt. Cho nên, cậu quyết định lẻn ra ngoài, định nhanh chóng về nhà gặp người anh em này.
Để không xảy ra chuyện gì với Hoắc Dận.
Mặc Bảo đã vội vàng chạy về nhà ngay.
Thế nhưng, khi cậu thở hồng hộc bắt xe về đến nhà, lại phát hiện chỉ có em gái ở nhà.
“Anh , anh về rồi. Không xong rồi, anh Dận Dận đã mất tích, mẹ đang tìm, làm sao bây giờ?"
Nhược Nhược vừa nhìn thấy Mặc Bảo. Cô bé ngay lập tức nhận ra đây là anh trai Mặc Mặc sống cùng cô bé năm năm qua. Vội vàng xông tới chỗ anh trai đem chuyện vừa xảy ra ở nhà nói cho cậu biết.
Mặc Bảo nghe được, trong lòng hoàn toàn chùng xuống.
Thằng nhóc bảo thủ này, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Sao tính tình Hoắc Dận lại nóng như vậy? Không thể chờ cậu sao?
Mặc Bảo lòng nóng như lửa đốt. Cậu không còn cách nào khác chỉ đành phải ra cửa đi tìm Hoắc Dận.
Có Mặc Bảo đi tìm Hoắc Dận, cơ hội tìm thấy càng lớn. Vì giữa bọn họ có đồng hồ điện thoại thông tin cho nhau. Mà điểm này, cậu vốn là hacker, dùng ipad của cậu là có thể tìm được vị trí của Hoắc Dận.
Chương 98: Mẹ con Ôn Hủ Hủ bị người ta phát hiện
Mặc Bảo ra khỏi nhà rồi cậu nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống. Từ trong cặp sách lấy ra máy tính bảng.
Nhưng thật không ngờ, ngay lúc này, lại có người nhìn thấy cậu......
"Thanh Liên, tôi nhìn thấy có đứa bé giống như con riêng của người yêu cháu gái cô ở khu phố cũ, không biết có phải không?"
Vừa đúng lúc có một chiếc xe đi ngang qua tiểu khu cũ này. Lúc đầu không ai để ý lắm, cho đến khi Mặc Bảo mở máy tính bảng ra, ánh sáng trên màn hình chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mới khiến cho người này liếc mắt.
“Tiểu khu cũ?”
Cố Thanh Liên nhận được điện thoại, lúc này đang lo lắng cho Cố Hạ.
Hai ngày trước,cháu gái bà ta nói đi Hoắc thị làm việc nhưng ngay cả cửa công ty cũng không được vào đã phải trở về.
Trong nhà này, loạn cả lên rồi.
“Bà có chắc thấy rõ không?”
“Chỉ là lướt qua thôi. Nhưng nếu bà cần xác nhận, tôi có thể quay lại xem.”
Người đang gọi điện thoại này, quan hệ với Cố Thanh Liên cũng không tệ lắm. Nghe được Cố Thanh Liên cần xác nhận chuyện này, bà ta còn nhiệt tình bảo có thể quay xe trở lại.
Cố Thanh Liên nhìn thoáng qua phòng khách, lúc này cô cháu gái của mình đang tàn nhẫn cắt chậu cây cảnh như một kẻ thần kinh, bà ta liền đồng ý với đầu dây bên kia.
Vài phút sau, trong điện thoại di động của Cố Thanh Liên nhận được một tấm ảnh.
Trong bức ảnh chụp chính là một đứa bé quen thuộc. Cậu đeo cặp sách nhỏ ngồi ở trên bậc thang, trong tay thì cầm một cái máy tính bảng, chính là thứ cậu thích nhất.
Thật đúng là con riêng của người yêu cháu gái bà ta!
Cố Thanh Liên lập tức ngồi dậy, nhìn thoáng qua cháu gái còn đang hành hạ cái cây, bà ta vẫy vẫy tay: "Được rồi, đừng cắt đồ chơi rách nát của con nữa. Có cắt chết nó thì con cũng không được vào Hoắc thị. Con vẫn nên tới xem cái này đi, cái này có lẽ đối với con còn có ích.”
Cố Hạ đang điên cuồng cắt: "......”
Thật ra cô không thích cắt cành cây cho lắm. Nhưng không biết từ khi nào cô ta đã bắt đầu sử dụng những chiếc kéo sắc bén cắt chúng hết lần này đến lần khác. Cắt những chậu cây mỏng manh này đến khi không còn sự sống nữa.
Đặc biệt là sau khi người phụ nữ chết đi sống lại kia trở về, cô càng chịu khó cắt.
Cô cầm kéo trong tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt một trận oán hận lóe qua, giây tiếp theo, răng rắc - -
Toàn bộ chậu cây bị cắt thành một cái cột trọc.
Cố Thanh Liên: "......”
Lại đợi vài giây, cuối cùng cô ta mới ném kéo xuống, mặt không chút thay đổi đi tới.
Cố Thanh Liên lập tức đưa ảnh chụp trong tay qua: "Con xem xem, đây là ai?”
“Hoắc Dận?”
Nghe được cái tên này, cặp mắt đầy nham hiểm và thù hận của Cố Hạ mới giật mình, nhìn về phía tấm ảnh.
“Ở đâu ra?" Cô ta vừa nhìn, quả nhiên mở miệng nói chuyện.
Cố Thanh Liên đứng lên: "Vừa rồi một chị em của dì thấy được chụp gửi cho dì. Con nói xem đây là tiểu khu cũ. Cố Hạ, con trai của Hoắc Tư Tước tại sao lại ở tiểu khu cũ này?”
Ánh mắt Cố Hạ lại giật giật: "Đứa nhỏ không thể đến nơi đó, nơi đó vừa bẩn vừa loạn.”
"Đúng vậy, đứa nhỏ vốn là tiểu thiếu gia của Hoắc thị. Vốn là con nhà quyền quý làm sao lại đến khu nhà cũ đó được? Dì cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên không bằng chúng ta điều tra một chút đi. Biết đâu chúng ta sẽ phát hiện ra điều gì bất ngờ thì sao?"
Người phụ nữ trung niên này quả thật đủ khôn khéo, chỉ một tấm ảnh chụp cũng có thể khiến cho bà ta chú ý. Đầu óc thật sự xem như không tệ.
Cố Hạ cuối cùng cũng gật đầu.
Đúng vậy, bắt đầu điều tra từ khu phố cũ này thì mẹ con Ôn Hủ Hủ khẳng định trốn không thoát. Tuy rằng nơi này không được giám sát chặt chẽ như các khu phố mới, nhưng trên đường chính vẫn có không ít thiết bị theo dõi.
Cho nên ba mẹ con Ôn Hủ Hủ sắp không thoát khỏi nanh vuốt của dì cháu Cố Hạ!
“Ôn Hủ Hủ!! Ôn Hủ Hủ ở chỗ này!!!”
Cố Hạ nhìn thấy, lập tức hét lên với hình ảnh camera giám sát được gửi tới trong điện thoại. Vẻ mặt dữ tợn và kích động kia, hận không thể lập tức xé nát Ôn Hủ Hủ.
Cố Thanh Liên cũng có chút bất ngờ.
Nhưng bà ta cũng không phát hiện ra là Mặc Bảo và Ôn Hủ Hủ xuất hiện trong camera giám sát chứ không phải Hoắc Dận. Hai anh em này rất giống nhau. Bì ta cho rằng, Mặc Bảo chính là Hoắc Dận.
"Con đàn bà này, đã sớm đem đứa nhỏ trở về bên cô ta. Bảo sao đứa nhỏ trong thời gian ngắn lại gần gũi với cô ta như vậy. Dì thấy không?"
Cô chỉ vào ba mẹ con trên màn hình, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cố Hạ đã tức điên rồi.
Vốn là hai ngày nay Cố Hạ có đến công ty tìm hiểu tình hình. Những chuyện cô ta nghe ngóng được đã làm cô ta phát bực, hiện tại lại phát hiện ra chuyện này, cô ta càng mất đi lý trí.
“Con muốn giết cô ta, ả đàn bà chết tiệt!!” Cố Hạ điên tiết muốn lao ra khỏi cửa.
Cố Thanh Liên thấy được, lập tức túm lấy cô ta!
“Muốn giết một ả tiện nhân, còn cần con phải tự mình động thủ sao?”
Người đàn bà này đang nhìn chằm chằm bức ảnh có Mặc bảo, lộ ra dáng vẻ rắn độc!
——
Vịnh Thiển Thủy, Hoàng Đình số 1.
Cuối cùng Hoắc Tư Tước đã tìm được Hoắc Dận, cậu đeo cặp sách nhỏ, đứng ở ngoài khu biệt thự, không nói tiếng nào.
“Con......”
Hoắc Tư Tước giận đến cả người run rẩy, muốn vung tay đánh đứa nhỏ không biết nghe lời này một trận!
Chương 99: Mặc Mặc của con...... mất tích
Nhưng cuối cùng, hắn nhìn thấy đôi mắt ướt đỏ của con trai liền không nỡ xuống tay. Sau khi Hoắc Tư Tước nhìn vào mặt con trai, thấy cậu không có biểu hiện gì, trong lòng hắn dịu lại, lửa gì cũng không phát ra được.
Nói cho cùng, vẫn là do người làm ba như hắn không đúng. Nếu không phải tại hắn vô duyên vô cớ phát hỏa, thì vị tiểu thiếu gia này sẽ không tức đến mức thành như vậy.
“Nói cho ba biết, vừa rồi con đi đâu?”
Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa nhất hỏi cậu.
Lại không ngờ, sau khi thái độ ôn hòa của hắn, đứa nhỏ mới vừa rồi còn đối với hắn vẫn bướng bỉnh, bỗng nhiên mở cánh tay nho nhỏ, nhào về phía hắn: "Ba --"
Hoắc Dận khóc!
Sau khi ở chỗ mẹ chịu nhiều ủy khuất, cậu đã chạy về bên cạnh ba. Giờ phút này, cậu nhịn không được nữa, ôm ba nước mắt lã chã rơi.
Mẹ không cần cậu, em trai em gái cũng không cần cậu.
Nhưng cậu còn có ba, ba sẽ cần cậu. Hoắc Dận không phải là con mèo nhỏ không ai cần.
Hoắc Tư Tước chưa bao giờ thấy con trai như vậy?
Nhất thời, hắn có chút luống cuống tay chân: "Làm sao vậy? Ba đây, con làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Dận Dận? Mau nói cho ba biết?”
Hắn lo lắng, ngay cả lúc hắn đàm phán hợp đồng lớn mấy tỷ đô, cũng không có lo lắng như vậy.
Đồng thời, trên người hắn cũng truyền ra một cảm giác ớn lạnh đáng sợ. Giống như giây tiếp theo, nếu như đứa nhỏ này thật sự có chuyện gì, hắn rất có thể sẽ đem toàn bộ thành phố A đều lật tung lên.
Nhưng Hoắc Dận không nói, cậu chỉ nằm sấp trên người ba mà khóc.
Cậu khóc đến lúc mệt, liền ở trong lòng ba nói một câu: "Ba, đêm nay con muốn ngủ với ba.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Hoắc Tư Tước một lần nữa bị làm cho sững sờ, định thần lại liền bế đứa nhỏ lên, sát khí trên người càng thêm nồng đậm!
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất thu mình. Tuy rằng rất ỷ lại hắn, nhưng đã rất lâu không đòi ngủ cùng hắn. Nhiều năm trôi qua, cậu dần dần trưởng thành như một người đàn ông thực thụ. Nhiều khi với tính cách nhạy cảm và lòng tự trọng cực cao của cậu sẽ không bao giờ đòi ngủ với ba. Nhưng đêm nay, cậu lại đột nhiên đòi ngủ cùng.
Hoắc tư Tước cảm thấy tối nay nhất định đã có chuyện gì đó đã xảy ra với đứa nhỏ này.
Vì thế sau khi hắn đi lên, lập tức ra lệnh cho tất cả vệ sĩ dưới trướng Hoắc thị. Hắn cho họ trong vòng một đêm, cho dù là lật ngược thành phố này lên cũng phải điều tra rõ ràng trong khoảng thời gian tiểu thiếu gia mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
——
Ôn Hủ Hủ bên này lại không tìm được con trai.
Cô đã tìm cả đêm, nhưng vẫn không có bóng dáng của đứa nhỏ.
“Mặc Mặc, Mặc Mặc con ở đâu? Mẹ sai rồi, mẹ không nên ép con về, Mặc Mặc.”
Cô muốn điên rồi. Suốt một đêm, cô cầm đèn pin thất thần tìm từng ngóc ngách của khu phố cũ. Thậm chí, dưới sự sợ hãi cô còn không khống chế được đến gõ cửa từng nhà, hỏi xem có ai nhìn thấy con của cô hay không?
Cô ấy hoàn toàn suy sụp.
May mắn lúc này trong nhà còn có một Nhược Nhược, sau khi cô bé nhìn thấy anh trai và mẹ đều đi ra ngoài thật lâu cũng không về. Trong lúc sợ hãi cô bé cầm lấy điện thoại trong nhà gọi cho ông cậu.
“Ông cậu, mẹ và anh trai đều không thấy, làm sao bây giờ? Ô......”
Cô bé nhỏ lập tức khóc lên ngay khi đầu dây bên kia bắt máy.
Trời hôm nay rất lạnh hơn nữa đã mười hai giờ đêm, hai người Đỗ Hoa Sanh và Lưu Bội lúc này đều đã ngủ.
Bỗng nghe thấy giọng nói của cô cháu gái, Đỗ Hoa Sanh lập tức tỉnh táo lại: "Nhược Nhược? Con là Nhược Nhược sao?”
Nhược Nhược ở đầu dây bên này lại gào khóc một trận: "Vâng... Con là Nhược Nhược. Ông Cậu mau tới đây đi, mẹ... mẹ và anh trai đều không thấy đâu, chỉ còn mình Nhược Nhược, oa~"
Tiếng khóc nghe thật đau lòng.
Đỗ Hoa Sanh cúp điện thoại lập tức từ trên giường bò dậy. Ông ta muốn nhanh chóng tới nhưng lúc này Lưu Bội lại ngăn cản ông ta lại.
“Trời lạnh như vậy, ông đi làm gì? Được rồi, để tôi sắp xếp.”
Sau đó người phụ nữ này rời giường thay áo bông dày, gọi một cuộc điện thoại gọi vài người tới. Sau đó, cùng đi đến khu nhà cũ.
Ước chừng hai mươi phút Lưu Bội đã chạy tới nơi. Trước mắt bà ta là hình ảnh nửa đêm canh ba có một cô gái trẻ đang hốt hoảng gõ cửa từng nhà.
“Mở cửa, mở cửa, mọi người có thấy con tôi không? Mở cửa đi.”
Cổ họng cô đã hoàn toàn khàn cứng, nước mắt cũng khóc khô. Nhưng mà, cô vẫn máy móc vỗ cửa nhà người khác, để cho họ đi ra nói cho cô biết, rốt cuộc có nhìn thấy Mặc Mặc của cô hay không.
“Cô ta điên thật sao?”
Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng tới ngăn cô lại: "Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì? Cô nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Thật lâu, thật lâu, khuôn mặt sưng đỏ, hốc hác đến mức nhìn không nổi nữa, từng chút một quay người lại, nhìn về phía mợ của mình.
“Mợ, Mặc...... Mặc, Mặc Mặc mất tích rồi, mợ......”
Vừa nhìn thấy mợ, lập tức cô như cá dìm nước lâu ngày cuối cùng cũng thoát ra được, vớ lấy chiếc phao cứu mạng. Cô ôm lấy mợ bật khóc.
Cho dù trong đôi mắt khóc sưng húp của cô, sớm đã không còn nước mắt.
Chương 100: Để người phụ nữ chết tiệt kia cút ra khỏi thành phố A
Lưu Bội chưa từng thấy qua bộ dạng này của cô. Nhất thời, trong lòng cũng nghẹn lại, đưa hai tay vội đỡ cô lên.
"Sẽ không mất, ở chỗ này, chỉ cần mợ con ở đây, con của con sẽ không mất, biết chưa?"
“...... Vâng.”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng không khóc nữa. Một câu nói giống như là làm cho cô đang trôi nổi trong cuồng phong sóng lớn thấy được một tia ánh sáng. Cô tạm thời cũng cảm thấy an tâm hơn.
Đúng vậy, mợ cô rất lợi hại.
Lúc trước, Ôn gia bọn họ phá sản là một mình mợ gánh vác. Ôn Hủ Hủ ở Hoắc gia gây ra chuyện lớn như vậy, cũng chính là người mợ này của cô đứng ra giải quyết.
Vậy tối nay mợ cô nhất định sẽ giúp cô tìm được con trai.
Ôn Hủ Hủ nhìn Lưu Bội một cách mong chờ.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là sau khi Lưu Bội dẫn người đi tìm cả đêm, thì nhận được tin tức Mặc Bảo đã bị bắt đi!
“Ngay tối hôm qua, có một cậu bé ngồi ở chỗ này chơi máy tính bảng. Sau đó đột nhiên có một chiếc xe tải màu đen đi tới, tôi thấy có một người đàn ông bịt mặt đã ôm cậu bé đi.”
Người này kể lại mọi chuyện cho bọn họ nghe. Sợ bọn họ không tin, còn miêu tả ra quần áo và cặp sách nhỏ lúc ấy của Mặc Bảo.
Ôn Hủ Hủ nghe được, trước mắt liền tối xầm, ngã xuống!
“Mặc Mặc, Mặc Mặc của tôi…”
Không một ai có thể hiểu được loại cảm giác này. Đối với một người mẹ, đứa con là cả cuộc đời của mình. Cô hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ nằm trên xe mợ thật lâu, cho đến khi bầu trời trắng xóa khiến bụng cô đau thắt vì hôm qua giờ cô chưa ăn gì, nuốt xuống cổ họng khô rát và đau đớn, cô mới từ từ mở mắt ra.
“Tỉnh rồi? Con không cần gấp, mợ đã báo cảnh sát, hiện tại cảnh sát đang điều tra chuyện này.”
Lưu Bội cũng ở trong xe, sau khi thấy cô tỉnh, an ủi một câu.
Cảnh sát?
Ôn Hủ Hủ bị đả kích quá lớn, thế cho nên cô nhất thời không thể nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.
Phải mất vài giây, cô lúc này mới chậm rãi hồi phục lại ý thức. Lập tức, cô ngồi thẳng người dậy!
"Không được, không thể báo cảnh sát, không thể. Báo cảnh sát thì hắn sẽ biết, không thể, con muốn tự mình đi tìm Mặc Mặc, tự mình đi..."
Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn. Hơn nữa lúc này đây, không biết cô đã nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên giống như người điên, tóc tai bù xù từ trong xe chạy ra ngoài.
“Ôn Hủ Hủ, con làm gì? Con mau trở về đây!”
Lưu Bội thấy cô chạy, lập tức cũng từ trong xe đi ra, muốn đuổi theo cô.
Nhưng mà, tốc độ của cô nhanh cỡ nào? Còn chưa tới năm giây, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của cô, cũng không biết cô đi đâu?
Con bé chết tiệt này!
Lưu Bội thở hổn hển, không có cách nào, đành phải đi qua tìm cảnh sát.
Bà ta đương nhiên biết ý từ lời Ôn Hủ Hủ nói "Hắn" trong miệng cô chính là ba của đứa nhỏ Hoắc Tư Tước. Báo cảnh sát, chuyện này sau khi làm lớn lên có thể sẽ truyền đến tai hắn.
Bởi vì, đây là buôn bán người, khi cảnh sát nhận được trình báo họ nhất định sẽ đăng hình ảnh của đứa trẻ lên phương tiện truyền thông Internet để tìm người. Chỉ cần có người biết Hoắc Tư Tước có một đứa con trai là sẽ nhận ra đứa nhỏ này ngay.
Nhưng Lưu Bội không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm cảnh sát.
——
Thế nhưng, điều khiến họ không ngờ tới chính là, trong khi họ đang tính trăm phương ngàn kế không để cho ba đẻ của đứa nhỏ biết chuyện. Thì ở vịnh Thiển, Thủy Hoắc Tư Tước vừa rời giường đã nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.
“Hoắc tổng, buổi sáng tốt lành, tối hôm qua con trai ông không ngủ bên cạnh ông, ông có khỏe không?”
Giọng nói của tên bắt cóc đã qua xử lý, nên khi bắt đầu nói chuyện cũng rất kiêu ngạo.
Hoắc Tư Tước nghe xong, nhìn qua con trai đang nằm ở còn chưa tỉnh ngủ, lạnh lùng cúp điện thoại.
Điện thoại rác cũng dám gọi tới chỗ hắn?
Hoắc Tư Tước đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Một lát sau, hắn thay quần áo xong xuống lầu.
“Tổng giám đốc, hành tung của tiểu thiếu gia tối hôm qua đã điều tra ra, cậu ấy đến khu nhà cũ.”
Mới vừa xuống lầu, vệ sĩ tối hôm qua được hắn phái đi đã đến báo cáo. Sau Một đêm theo dõi, cuối cùng phát hiện ra rằng Hoắc Dận đã đi đến tiểu khu cũ.
Tiểu khu cũ?
Hoắc Tư Tước nhíu mày lạnh lùng: "Nó tới đó làm gì?”
Tên vệ sĩ lập tức cúi đầu: "Tiểu thiếu gia tới đó làm gì thì tôi không biết, nhưng theo tìm hiểu chúng tôi biết được cậu ấy đi vào một tòa nhà cho thuê. Mà tòa nhà này, trải qua điều tra của chúng tôi, phát hiện... phát hiện cô Ôn cũng ở đó!"
“Cậu nói cái gì? Ôn Hủ Hủ?”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên bầu không khí trong phòng khách giảm xuống nhanh chóng.
Thì ra, con trai hắn nửa đêm canh ba chạy ra ngoài, lại là đi tìm người phụ nữ kia.
Rốt cuộc cô cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì? Mới có vài ngày trở lại đây, đứa nhỏ này đã bị cô mê thành như vậy. Tối hôm qua thì xúi giục con trai hắn bỏ nhà đi, vậy bước tiếp theo của cô có phải là bắt cóc Hoắc Dận?
Hoắc Tư Tước tái mặt!
“Tổng giám đốc......”
"Gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, nói cho cậu ta biết. Lập tức sắp xếp cho người phụ nữ kia cút ra khỏi thành phố A, vĩnh viễn cũng không cần lại xuất hiện ở chỗ này!"
“Hả?”
Vệ sĩ ngơ ngác.
Rời khỏi thành phố A?
Vậy...... lúc trước không phải là hắn hao tổn tâm tư đưa cô từ nước ngoài về sao? Bây giờ lại để cô cút khỏi đây?
Vệ sĩ hoàn toàn ngơ ngác.