-
Chương 86-90
Chương 86: Cùng nhau đi làm?
Ôn Hủ Hủ muốn ngăn cậu con trai lớn của mình lại. Nhưng hai mẹ con mới vừa đi đến đầu cầu thang, thì trên lầu đã bắt gặp một bóng người cao lớn đi xuống.
“Hoắc Dận? Con ở đây làm gì? Không phải con nói muốn đi nhà trẻ sao?”
Người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống, dáng người cao ngất đứng lặng, âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi được may thủ công màu sậm, hai chân thon dài quá mức,... Ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ vừa vặn chiếu xuống như vầng hào quang chiếu thẳng vào người đàn ông anh tuấn, hoàn mỹ này.
Ôn Hủ Hủ vô tình siết chặt lòng bàn tay.
“Ba, ba còn chưa đáp ứng điều kiện của con?”
“Điều kiện?”
Quả nhiên, ngay khi Hoắc Tư Tước nghe được những lời này của con trai, cũng sửng sốt không kém. Hắn thong thả bước xuống, nhìn thấy đứa nhỏ này sáng sớm còn đến nói điều kiện với mình, hắn có chút tò mò.
“Điều kiện gì?”
“Để dì đến chỗ ba làm, con sẽ đi nhà trẻ!”
Hoắc Dận vai đeo cặp sách nhỏ, lại dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc chỉ về hướng mẹ đang đứng bên cạnh.
Hoắc Tư Tước có chút giật mình. Lập tức, ánh mắt quét về phía Ôn Hủ Hủ.
Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội - -
Trong tích tắc, Ôn Hủ Hủ liền nhìn thấy người đàn ông này trên mặt thần sắc tương đối khó coi. Từng phút nhìn cô đầy hoài nghi, giống như cô ở sau giật dây vậy.
Ôn Hủ Hủ sợ tới mức xua tay: "Anh đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng vừa mới biết. Dận Dận nói nếu tôi muốn đưa thằng bé đi nhà trẻ, thì tôi nhất định phải đến chỗ anh làm việc, tôi cũng không biết vì sao?"
Cô nhún vai, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Hoắc Tư Tước nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.
“Hoắc Dận, tại sao con lại muốn để dì ấy đến công ty của ba làm việc? Ba mở công ty, không phải bệnh viện, không phù hợp với công việc của dì ấy.”
“Dì ấy đi chăm sóc ba!”
Không ngờ Hoắc Dận tự tin ném xuống một câu.
Thoáng chốc, hai người sau khi nghe được đều mất tự nhiên. Hoắc Tư Tước càng tức giận: "Con nói năng hồ đồ gì vậy? Ba lớn như vậy cần người chăm sóc sao? Nghe lời, mau đi nhà trẻ."
“Không đi! Hai người không nghe con, con cũng sẽ không nghe hai người!”
Sau đó Hoắc Dận tháo cặp sách nhỏ trên người dùng sức ném xuống đất, hai mắt đỏ lên, xoay người chạy thật nhanh.
Này!
Thằng nhóc này!
Ôn Hủ Hủ thấy vậy lo lắng dậm chân: "Anh làm gì vậy? Nếu như vậy sao con có thể để Hoắc Dận đi nhà trẻ, anh cứ vờ đáp ứng con thì có sao? Tôi không cần anh trả tiền lương, vậy được rồi.”
Cô tức giận đến mức đồng ý mà không kèm điều kiện nào, thậm chí còn phàn nàn rằng Hoắc Tư Tước vô lý không biết thương con trai mình.
Hoắc Tư Tước: "......”
Chẳng lẽ là do hắn không đồng ý sao? Rõ ràng là người phụ nữ chết tiệt này không muốn đi làm đó chứ.
——
Sau một hồi khuyên can hơn nữa còn cam đoan, Hoắc Dận trốn trong phòng mới lại đeo cặp sách nhỏ đi ra.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước âm trầm, nhưng ít nhất hắn cũng không nói gì nữa.
“Thưa ông chủ, cô Ôn, tôi đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ.”
“Đi đi.”
Ôn Hủ Hủ xua tay. Kỳ thật trong đầu cô đang nghĩ sau khi Hoắc Dận đi nhà trẻ cô sẽ trốn đi đâu đó. Nhưng còn đi đâu cô cũng không biết.
Nhưng khi Ôn Hủ Hủ chỉ mới vừa nghĩ tới đây đã bị Hoắc Dận bắt thóp. Cậu lạnh lùng lắc lắc chiếc ipad trên tay: "Camera giám sát của công ty, toàn bộ đều ở đây!"
Gục ngã!!
Ôn Hủ Hủ sợ hãi, cũng không dám nảy ra ý tưởng quỷ quái gì nữa.
Vì thế mười mấy phút sau, chờ đứa nhỏ này đi rồi. Ôn Hủ Hủ không được tự nhiên, mang theo túi xách của mình đi tới trước chiếc Maybach biển số 8 kia.
Cô chưa từng ngồi qua xe này, năm năm trước không có, năm năm sau cô càng tự nói với mình, ngay cả nhìn cũng phải ít nhìn.
Nhưng bây giờ, cô lại bị con trai ép buộc không thể không ngồi lên.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người mình căng thẳng, đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy người đàn ông trong xe, loại cảm giác này càng thêm tồi tệ. Ngay cả hô hấp của cô cũng hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Sao cô xui xẻo thế này?
“Cô còn đứng đó làm gì? Không muốn lên thì tự mình lăn đi!”
Hoắc Tư Tước đã ở bên trong chờ đến không kiên nhẫn nổi nữa. Nhìn Ôn Hủ Hủ còn ở bên ngoài lề mề, hắn liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, nhịn không được giận dữ mắng một câu.
Thời gian của tổng giám đốc đại nhân, buổi sáng tương đối quý giá.
Ôn Hủ Hủ mở cửa xe, lấy tốc độ cực nhanh khom lưng chui vào.
Nhưng sau khi lên xe cô mới nhận ra, cảm giác thoải mái của loại xe sang trọng cao cấp này ập đến. Khoang xe rộng rãi, nhiệt độ thích hợp khiến người ta cảm thấy toàn thân thư thái.
Ngay cả mùi thơm mát lạnh nhàn nhạt tản ra trong không khí, cũng đặc biệt dễ ngửi.
Ôn Hủ Hủ không dám nói chuyện lại càng không dám nhìn phía trước, cô cứng ngắc ngồi ở phía sau, lo lắng mình sẽ có hành động xấu hổ nào đó. Vì vậy cô cố ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ thưởng thức phong cảnh.
Cho nên có thể nói, cô ở trước mặt người đàn ông này, vẫn không thể buông xuống được như trong tưởng tượng.
Chương 87: Đây chính là vợ tổng giám đốc ...
Trên cả đoạn đường hai con người này không có bất kỳ trao đổi nào.
Hoắc Tư Tước không thiết nói chuyện với Ôn Hủ Hủ. Dù sao, cô cũng là người phụ nữ mà hắn chán ghét nhất. Hoặc là hắn quên phía sau còn một người đang ngồi.
Hai người đến công ty, dựa theo lệ thường Hoắc Tư Tước lái xe đến bãi đỗ xe ngầm dành riêng cho tổng giám đốc. Chuẩn bị xuống xe, trực tiếp đi thang máy dành cho tổng giám đốc lên tầng cao nhất.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, xuống xe cũng trực tiếp xách túi đi ra ngoài.
Hoắc Tư Tước: "Cô làm gì vậy?”
Hắn rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện.
Ôn Hủ Hủ nhún vai: "Tôi ra ngoài. Hoắc tổng, trong mắt những người trong công ty anh, tôi chính là một người phụ nữ xa lạ, tốt nhất anh đừng để người khác nhìn thấy tôi ngồi xe của anh. Ảnh hưởng không tốt đến anh đấy. Tôi đi đây.”
Sau đó Ôn Hủ Hủ xách theo túi xách của cô, chạy thật nhanh.
Hoắc Tư Tước: "......”
Thái dương hắn giật giật. Đặc biệt khi hắn nhìn thấy bước chân vô cùng vui sướng của người phụ nữ đó khi rời khỏi đây, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Nhưng hắn vẫn không nói gì. Vài giây sau, hắn trực tiếp tiến vào thang máy liền đi lên.
Mà sau khi Ôn Hủ Hủ từ bãi đỗ xe đi ra, cô lại đường đường chính chính đi vào cổng lớn.
“Xin chào, cho hỏi cô là ai?
“À, tôi?”
Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm nhân viên lễ tân đang hỏi mình, đột nhiên khựng lại ở đó.
Nguy rồi, vừa rồi đi gấp, cũng quên hỏi tên đàn ông chó kia bố trí công việc gì cho cô? Giờ thì sao?
Ôn Hủ Hủ cau mày, cuối cùng vẫn quyết định tự mình nghĩ cách: "Tôi muốn tới ứng tuyển, công ty các cô còn thiếu người không?"
“Hả? Ứng tuyển? Vậy cô gửi sơ yếu lý lịch chưa? Sao còn hỏi công ty chúng tôi thiếu người không?”
Nhân viên lễ tân thực sự sốc trước câu nói của cô gái này. Vì chưa từng có ai đi xin việc như thế này, còn hỏi còn thiếu người không.
Nhưng Ôn Hủ Hủ, quả thật tới đây là để chọn đồ ăn.
Cô căn bản cũng không quan tâm công việc gì, cô đến là chìu theo ý của con trai.
Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ chọn nhân viên bộ phận kinh doanh. Những trong suốt quá trình phỏng vấn thái độ của cô vô cùng thờ ơ.
Mười mấy phút sau, trợ lý Tiểu Lâm nhận được lệnh của tổng giám đốc. Nhanh chóng từ trên lầu lao xuống. Mục đích tất nhiên là đi tìm vợ cho hắn rồi.
À không, nói sai rồi, là cô Ôn mới đúng.
Tìm một vòng cuối cùng anh ta cũng tìm được người. Thấy Ôn Hủ Hủ ôm thái độ thờ ơ đến phỏng vấn, đã được bộ phận kinh doanh này tuyển dụng.
“Anh không nhìn lầm chứ, cô ấy thích hợp ở bộ phận kinh doanh của anh sao?”
“Đúng vậy, điểm tuyệt đối !!! Tôi làm bộ phận kinh doanh lâu như vậy chưa từng có ai đạt được điểm tối đa trong phòng thi viết cả. Vậy thì tại sao tôi không tuyển dụng cô ấy?"
Phó tổng bộ phận kinh doanh mặt mày hớn hở cầm đề thi của nhân viên vừa phỏng vấn giơ lên trước mặt Tiểu Lâm.
Khóe mắt Lâm Tử Dương giật giật, nhìn điểm chấm trên đó cũng không nói gì.
Lâm Tử Dương đi đến bên cạnh vợ của tổng giám đốc nói: "Cô Ôn, tôi vốn là muốn sắp xếp cho cô đến chỗ tổng giám đốc làm. Ở đó tương đối thoải mái, thời gian cũng tự do..."
“Không sao, ở đây rất tốt.”
Còn chưa nói xong, Ôn Hủ Hủ đang cầm một xấp tài liệu photo cắt ngang lời anh.
Cô tình nguyện ở chỗ này. Vì nếu cô đến văn phòng tổng giám đốc gì đó, thì lúc nào cô cũng sẽ phải đối mặt với người đàn ông chó kia, điều này sẽ làm cho cả người cô không được thỏa mái, nhất định ngày nào cô cũng sẽ rất vất vả.
Lâm Tử Dương thấy thế, cũng không nói gì chỉ dặn dò hai câu rồi lên lầu.
Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Tư Tước còn đang cúi đầu bận rộn. Hôm nay hắn tới tương đối muộn, nhiều việc còn chưa được xử lý. Lâm Tử Dương nhìn thấy, do dự một hồi lâu mới tiến lên hai bước.
“Tổng giám đốc, cô Ôn đã đến bộ phận kinh doanh làm việc rồi.”
“Bộ phận kinh doanh?”
Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong có chút kinh ngạc, lời của hắn không lộ ra vẻ lạnh lùng và khinh thường như trong tưởng tượng của Lâm tử Dương. Ngược lại nhướng mày, khóe môi mỏng nhếch lên vẻ chờ mong.
Thật bất ngờ?
Chẳng lẽ hắn đã sớm nghĩ tới, cô sẽ đến bộ phận kinh doanh sao?
Lâm Tử Dương có chút không rõ: "Tổng giám đốc, anh đã biết sáng nay cô Ôn sẽ đến bộ phận kinh doanh sao?"
Hoắc Tư Tước lắc đầu: "Không có, cô ấy đến chỉ để qua loa với Hoắc Dận. Không hề nghiêm túc làm việc. Đến bộ phận kinh doanh hẳn là dựa vào sở thích của cô ấy.”
“Sở thích? Cô ấy thích kinh doanh?”
"Hẳn là vậy, cậu còn nhớ cuộc điện thoại lần trước của Matsushimaya gọi tới không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Lâm Tử Dương ngẩn người: "Matsushimaya? Ngài nói là công ty Nhật Bản lần trước không thu mua được đó sao?”
"Ừm, cú điện thoại đó chính là cô ta nhận. Điều mà ngay cả phó tổng giám đốc bộ phận kinh doanh cũng không nhìn ra, cô ta liếc mắt một cái đã nhìn ra, điều này chứng tỏ cô ta rất am hiểu về mấy thứ này. Cô ta chọn đến bộ phận kinh doanh có gì mà bất ngờ?"
Hoắc Tư Tước thản nhiên đem chuyện lần trước nói ra.
Chương 88: Hoắc tổng, vợ ngài được người ta coi trọng rồi
Vừa nói xong, Lâm Tử Dương lập tức kinh hãi.
Không ngờ vợ tổng giám đốc lại có khả năng như vậy sao? Nhưng theo thông tin anh ta điều tra gần đây, cô không học đại học, vậy tại sao cô không chỉ giỏi y thuật? Mà đến cả lĩnh vực tài chính cô cũng khá am hiểu?
Lâm Tử Dương cũng đã hiểu được, tại sao vị BOSS đại nhân lại muốn anh ta đi điều tra về người phụ nữ này.
"Vậy... Tổng giám đốc, hôm qua anh còn đồng ý với cô Cố. Để cô Cố cũng đến công ty làm việc, mà chức vị cô Cố chọn là làm quản lý bộ phận kinh doanh. Bây giờ cô Ôn cũng đã đến rồi, hơn nữa còn ở bộ phận kinh doanh..."
“Vậy bảo cô ta đừng tới nữa!”
Không ngờ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, người đàn ông này ngồi ở bàn làm việc một bên gõ văn kiện trên laptop, một bên mặt mày lãnh đạm không kiên nhẫn trả lời.
Lâm Tử Dương bất giác ngơ ngác!
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy vị BOSS đại nhân này xử lý chuyện của Cố Hạ dứt khoác như vậy.
Chẳng lẽ, bây giờ hắn thật sự không còn yêu cô ta sao?
Nhưng năm năm qua, hắn vẫn đối với cô ta rất tốt. Ngoại trừ không có cho cô ta danh phận, còn lại hắn đều cho cô ta tất cả những gì mà một người vợ nên có, thậm chí còn để cho cô ta tự do ra vào nhà của hắn.
Chẳng lẽ chỉ vì một lần sai lầm, liền không thể tha thứ sao?
Lâm Tử Dương không muốn đi phân tích cái vấn đề hóc búa này nữa.
Nếu tiểu Lâm biết rằng hai người thực sự yêu nhau, thì dù xảy ra chuyện lớn đến đâu cũng sẽ không nguội lạnh nhanh như vậy.
Mà lúc này Hoắc Tư Tước, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được. Hắn đối với người phụ nữ mà hắn từng cho rằng yêu tha thiết này, thật sự vô tình đến mức tàn nhẫn!
Hôm nay Ôn Hủ Hủ ở công ty cũng rất vui vẻ, vì phần thi viết cô phỏng vấn đạt điểm tối đa. Phó tổng bộ phận này rất coi trọng cô, cho nên đồng nghiệp trong công ty cũng không vì cô mới tới mà dám làm khó dễ cô.
Tuy nhiên, thái độ làm việc của cô thực sự quá tiêu cực.
“Nancy, bản hợp đồng của phó tổng đã làm xong chưa?”
“Chưa.”
“Vậy báo cáo bán hàng thì sao, làm xong chưa?”
“Cũng chưa.”
Ôn Hủ Hủ uể oải trả lời câu hỏi này, chậm rãi ngồi ở chỗ làm việc. Không giống như là đi làm, ngược lại giống như là tới nơi này làm đại ca.
“Đùa à?”
Cô tới đây làm chỉ là đối phó, cũng không phải đi làm một cách nghiêm túc, cô liều mạng như vậy làm gì?
Tuy nhiên, không ngờ rằng sau cả buổi sáng làm việc, cô chỉ giải quyết được ba bản báo cáo. Và cuối cùng, những người nào đó trong bộ phận này không thể chịu đựng được nữa đã đến gặp phó tổng khiếu nại.
"Phó tổng, anh xem cái cô nhân viên mới tên Nancy. Cô ta làm việc chậm như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?"
“Đúng vậy, phó tổng, hợp đồng của tôi còn đang chờ cô ta làm.”
"Đúng vậy đúng vậy. Phó tổng, nếu không chúng ta liền đổi người đi, cứ như vậy hiệu suất của bộ phận chúng ta về sau vận hành như thế nào?"
Những người này phàn nàn rất nhiều, yêu cầu đuổi Ôn Hủ Hủ vừa tuyển đi.
Phó tổng vốn ưu ái Ôn Hủ Hủ. Nghe vậy cuối cùng cũng nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Ôn Hủ Hủ chậm rãi uống trà.
Phó tổng: "......”
Người tài thường như thế sao?
Phó tổng thở dài một hơi, hắn phải tự mình đi ra: "Nancy, cô đang làm gì?"
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ đang thoải mái tựa vào ghế đếm vòng đồng hồ treo tường đối diện, ngay lập tức ngồi thẳng dậy: "Không có... Không có gì, phó tổng, làm sao vậy?”
Phó tổng nhìn thoáng qua đống văn kiện chồng chất như núi trên bàn cô, gật đầu: "Cô đừng làm những thứ này, đến văn phòng của tôi đi.. Làm trợ lý của tôi. Lát nữa tôi tự mình dạy cô một ít về chứng khoán.”
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy hai mắt sáng lên.
Cô thực sự quan tâm đến tài chính. Năm đó cô là học sinh số một được giới thiệu, ngay cả các giáo viên trong trường cũng nói rằng cô là hạt giống tài chính thiên phú.
Ôn Hủ Hủ vui vẻ dọn vào văn phòng phó tổng. Hơn nữa bắt đầu từ lúc này, cô sẽ nghiêm túc hơn, chuyên tâm đi theo phó tổng này học tập tri thức chứng khoán.
Ngay cả buổi trưa sau khi tan tầm, ra ngoài ăn cơm. Hai người đều cùng đi căn tin công ty.
“Cậu nói cái gì? Cô ta trở thành trợ lý phó tổng?”
Lúc Hoắc Tư Tước ở trên lầu vừa mới gặp xong một khách hàng trở về thì nghe được tin tức này. Cũng không nhìn ra tâm tình của hắn, nhưng giọng điệu rõ ràng không tốt lắm.
Lâm Tử Dương lập tức giải thích: "Hẳn là phó tổng rất hâm mộ tài năng của cô ấy. Như ngài đã nói, cô ấy hiểu rất rõ điều này, cho nên cô ấy làm trợ lý cho anh ta cũng là bình thường."
“Vậy sao?”
Vừa nói xong, người đàn ông này lại mở miệng cười lạnh một tiếng.
Sự mỉa mai thấy rõ!
Lâm Tử Dương không nói gì, mắt thấy cũng tới giờ cơm định để cho khách sạn đưa đồ ăn tới cho công ty tổng giám đốc.
Nhưng ngay khi anh ta lấy điện thoại ra, bên ngoài văn phòng không hoàn toàn đóng kín, lại loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của các nhân viên văn phòng.
“Người phụ nữ vừa rồi phó tổng giám đốc bộ phận kinh doanh dẫn tới, chính là trợ lý mới tuyển của anh ta?”
“Đúng vậy, anh xem anh ta đối xử với cô gái đó rất tốt đúng không? Còn tự mình gắp thức ăn cho cô ta nữa.”
“Còn phải nói, cô gái này trúng lớn rồi. Vừa đến đã được một lãnh đạo ưu ái như vậy, tôi thấy cô ta sau này sẽ thăng chức rất nhanh ở Hoắc thị đó.”
“……”
Chương 89: “Câu tam đáp tứ”
Những nghị luận này, theo lý mà nói cũng không có gì.
Một người đã không có bất kỳ quan hệ gì. Hơn nữa còn nhìn nhau chán ghét. Thì bất luận cô có làm chuyện gì, hắn cũng sẽ lạnh lùng không để ý tới.
Nhưng điều khiến Lâm Tử Dương cảm thấy không ổn là……
Tổng giám đốc nhà anh ta hôm nay cảm xúc rất khác thường!
“Tự mình gắp thức ăn?”
“Không...... Hẳn không phải như vậy......”
"Thì ra mục đích cô ấy tới hôm nay là như vậy. Rất tốt. Ôn Hủ Hủ, tôi thật đúng là xem thường cô rồi. Năm năm không gặp, cô lại còn học được bản lĩnh câu tam đáp tứ!"
Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo của Hoắc Tư Tước nguội đi, giữa đôi lông mày lạnh lùng chỉ còn lại sự hung ác và thù địch.
Lâm Tử Dương không có cách nào đáp lại lời này của hắn.
Bởi vì anh ta cảm thấy lời này thật sự quá nặng, cũng quá khó nghe. Ôn Hủ Hủ thấy thế nào cũng không giống loại người như hắn nói.
"Tổng giám đốc, ngài bình tĩnh lại trước đi, tôi cảm thấy... cô Ôn hẳn không phải là người như vậy, nếu không, bây giờ tôi đi tìm cô ấy?”
“Vì sao phải để cho cô ta tới? Cô ta tới bẩn đất của tôi!”
Thật không nghĩ tới, người đàn ông này ngay cả để anh ta đi tìm Ôn Hủ Hủ cũng không cho, hơn nữa còn dùng một chữ- - bẩn!
Lâm Tử Dương không còn lời nào để nói.
Vì thế vài phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi ăn cơm cùng phó tổng bộ phận kinh doanh trong căn tin. Điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, là thông báo cô bị Hoắc thị sa thải.
Sa thải?
Cô không nhìn lầm chứ, cô mới đến đây một buổi sáng đã bị đuổi việc?!
Không, không đúng, cô cũng không phải đến Hoắc thị làm việc bình thường. Đùa gì thế? Con chó kia lại động kinh sao?
Ôn Hủ Hủ lập tức cầm di động ra ngoài gọi.
“Xin chào, điện thoại bạn gọi đang bận.”
“Xin chào, điện thoại bạn gọi đang bận.”
“……”
Chết tiệt!
Lại còn cho cô vào danh sách đen!
Ôn Hủ Hủ nổi giận, đẩy thức ăn trước mặt ra đứng lên.
Phó tổng: "Cô đi đâu vậy? Đồ ăn của cô còn chưa ăn, cô muốn đi đâu?”
Đi đâu?
Đương nhiên là đi tìm tên thần kinh kia!!
Ôn Hủ Hủ quang minh chính đại đi thang máy lên tầng cao nhất. Cô xông tới, một cước đá văng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mọi người sợ hãi!
Đây rốt cuộc là ai a? Không phải nói đang được phó tổng bộ phận kinh doanh ưu ái sao? Ngay cả đồ ăn của mình cũng gắp cho, sao thoáng cái lại chạy đến văn phòng tổng giám đốc?
Còn to gan đạp thẳng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc như vậy!
Bọn họ như bị sét đánh đứng yên nhìn.
Tiếp theo bọn họ lại nhìn thấy, người phụ nữ này sau khi đá cửa đi vào liền mắng: "Hoắc Tư Tước, anh có phải có bệnh hay không?”
Mọi người: "......”
Thật đáng sợ?!
Trong công ty này, rốt cuộc cũng gặp được người dám mắn Hoắc Tư Tước.
Điều khiến cô ngạc nhiên là, cô đã thô lỗ như vậy. Nhưng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ lớn kia lại không có bất cứ phản ứng nào. Phải sau hơn mười giây, cô mới nhìn thấy hắn chậm rãi quay lại.
“Cút!”
Mặt hắn không chút thay đổi, một chữ từ trong kẽ răng của hắn mài ra, lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy.
“Hoắc Tư Tước, chú ý cách dùng từ của anh. Tôi không phải thật sự đến công ty anh làm việc, tôi chỉ là bởi vì con trai mới tới đây. Bây giờ anh nói với tôi chữ này, anh có ý gì?"
“Ý tứ của chữ này chính là cho cô cút khỏi Hoắc thị. Ôn Hủ Hủ, đây là chỗ của Hoắc Tư Tước tôi. Không phải nơi để cô đến hẹn hò, càng không phải nới cô “Câu tam đáp tứ” trèo lên cành cao. Cô thật sự là làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!"
.
Trong đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng kia ẩn chứa căm hận cùng chán ghét. Giống như Ôn Hủ Hủ đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, khiến hắn tổn thất cả cái Hoắc thị này vậy.
Cái gì?!!
Ôn Hủ Hủ tức giận đến ngón tay đều run lên. Cô cúi đầu quét trái quét phải một chút. Cuối cùng phát hiện cách cô không xa có một pho tượng sắt nghệ thuật, vì thế cô liền ôm nó lên.
Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt: "Cô ôm nó làm gì?”
“Tôi ôm nó đập chết anh!!" Ôn Hủ Hủ tức giận gầm lên!
"Anh bị thần kinh à, lại còn nói tôi “Câu tam đáp tứ”? Tôi rốt cuộc “Câu tam đáp tứ” chỗ nào? Tôi là người phụ nữ của anh à. Anh quá đề cao bản thân mình hay là anh cho rằng công ty của mình rất tốt? Anh mất trí rồi à? Đồ khốn!!"
Ôn Hủ Hủ thật sự phát điên, cô ôm thứ kia vừa chửi rủa liên tục, vừa muốn đập nát nó.
Nhưng mà, khi cô muốn giơ lên --
"Vật này 30kg, nếu cô có thể giơ lên đập trúng tôi, tôi mà chạy coi như tôi thua." Người đàn ông này bỗng nhiên tâm tình trở nên tốt hơn, nhìn cô giơ món đồ chơi này lên cũng không tránh, ngược lại còn bình tĩnh nhìn cô nói một câu.
Ôn Hủ Hủ nhất thời muốn tắt thở. Trong tay ôm đồ vật cũng "Bùm—" một tiếng, để lại vị trí cũ.
Nặng thật!
Chương 90: Anh bị bệnh sao?
Sự tức giận khiến cô mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa. Vừa để pho pho tượng sắt xuống, sau đó ngồi bệch xuống đất.
“Hoắc Tư Tước, anh đúng là có bệnh!”
Cô thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, nước mắt cuối cùng không nhịn đc nữa "cạch cạch cạch" rơi xuống.
Hoắc Tư Tước giật mình.
Ban đầu, nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của cô di chuyển tượng sắt kia, hắn còn rất sung sướng. Nhưng bây giờ thấy bộ dáng cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thút thít hắn lại cảm thấy bản thân có chút quá đáng.
“Tôi có bệnh hay là cô có bệnh? Một công ty lớn như vậy, cô vừa đến đã làm náo loạn cả lên, cô còn không biết xấu hổ trách tôi?”
“Cả công ty bị náo loạn? Tôi nháo cái gì?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ mọng, nhìn chằm chằm người đàn ông này.
“Hiện tại toàn bộ công ty đều đang bàn tán về cô, nói cô may mắn, vừa đến đã được phó tổng công ty coi trọng. Ôn Hủ Hủ, tôi còn không biết thì ra cô lại biết cách lôi kéo quan hệ như vậy?"
Hắn đổi giọng, không còn nói khó nghe như trước nữa.
Nhưng Ôn Hủ Hủ sau khi nghe được, vẫn nhảy dựng lên: "Phóng tổng! Anh ta coi trọng tôi chỗ nào? Là do đầu óc anh có vấn đề, tôi ở chỗ anh ta không làm việc, bị nhân viên khiếu. Anh ta liền gọi tôi làm trợ lý của anh ta. Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
“……”
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đây có phải là đặc tính của công ty các anh hay không? Ông chủ cậy quyền sa thải cấp dưới?"
Đột nhiên Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Đều là một đám bệnh tâm thần!
Hoắc Tư Tước làm sao nghe không rõ, nhất thời gân xanh trên trán nhảy dựng lên.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống. Bởi vì lúc này Lâm Tử Dương mang đồ ăn đi vào: "Cái kia...... Tổng giám đốc, cô Ôn, hay là ăn cơm trước đi?"
Hoắc Tư Tước không lên tiếng.
Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lập tức đứng lên: "Không ăn! Tôi làm sao có tư cách ăn thức ăn của tổng giám đốc nhà anh?”
Sau đó, người phụ nữ này bỏ đi với sự tức giận trên khuôn mặt, thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại và đóng cửa cái "rầm".
Hoắc Tư Tước: "......”
Lâm Tử Dương: "......”
Mắt thấy sắc mặt vị tổng giám đốc này cũng càng ngày càng kém, Lâm Dương Tử vội vàng cầm lấy đồ ăn dỗ dành: "Tổng giám đốc, chúng ta ăn cơm trước đi. Chuyện này ngài cũng đừng quan tâm. Buổi chiều chờ cô Ôn trở về, tôi sẽ bảo cô ấy đến gặp tổng giám đốc nói chuyện.”
——
Ôn Hủ Hủ rời khỏi Hoắc thị.
Cô đương nhiên sẽ không quay về căn tin rách nát kia ăn cơm. Tức đến no rồi, làm sao còn tâm tình ăn cơm? Còn không bằng về nhà ăn mì sợi!
Nhưng ngay khi cô sắp về đến nhà, bên nhà trẻ lại đột nhiên gọi điện thoại tới: "Mẹ Mặc Mặc, có chuyện gì vậy? Hôm nay con ít nói, có phải ốm không?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ nghe thấy, mặt trở nên tái đi.
Mặc Mặc bị bệnh à? Không phải chứ? Sáng nay lúc cô đưa cậu bé đi học, còn không có dấu hiệu bị bệnh mà.
Ôn Hủ Hủ lập tức bồn chồn không yên. Cô không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, lập tức bảo taxi đổi phương hướng đi về phía nhà trẻ.
“Mẹ Mặc Mặc, cuối cùng mẹ cũng tới rồi, mau tới xem đi, tôi đã đưa đứa nhỏ ra rồi.”
Quả nhiên, cô vừa mới tới cửa nhà trẻ, cô giáo kia nhìn thấy cô liền dẫn hai đứa nhỏ từ bên trong đi ra.
Ôn Hủ Hủ lập tức chạy tới, ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ.
“Mặc Mặc, con bị bệnh sao?”
“Không có không có, mẹ, anh trai không có bị bệnh." Nhược Nhược vội vàng lắc lắc bàn tay nhỏ bé, ý bảo anh trai không có bị bệnh.
Nhưng Ôn Hủ Hủ phát hiện con trai hôm nay, quả thật có chút không giống bình thường. Nhưng mà, rốt cuộc có chỗ nào không giống cô lại có chút nói không nên lời.
“Mặc Mặc?”
“Con không sao, chỉ là hôm nay cơm không ngon." Mặc Bảo đứng trước mặt mẹ một hồi lâu, rốt cục cũng chịu mở cái miệng nhỏ nhắn nói hai câu.
Cậu không muốn ăn cơm sao?
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô giáo.
Nhưng cô giáo lập tức lắc đầu: "Không đâu, trước kia Mặc Mặc ở nhà trẻ ăn rất ngon. Hơn nữa hôm nay còn có món sườn hầm khoai tây con thích ăn nhất, sao lại không ngon chứ?"
Cô giáo không tin những lời như vậy.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía đứa con trai này.
Mặc Bảo kỳ thật vẫn luôn rất ngoan. Lúc Ôn Hủ Hủ đi làm, cậu đều dẫn theo em gái ngoan ngoãn đi nhà trẻ, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho mẹ. Trừ phi, cậu thật sự bị bệnh.
Chẳng lẽ, cậu đã bị bệnh?
Ôn Hủ Hủ nghĩ đến, trước đây khi đứa nhỏ này bị bệnh. Vì không muốn để cô lo lắng nên đã không nói gì. Nhìn bộ dạng hiện tại cũng không thích nói chuyện, cô càng thêm chắc chắn suy nghĩ này.
“Được rồi, Mặc Mặc, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ.”
“Hả?”
Hai đứa nhỏ trợn tròn mắt.
Thật sự đi khám bác sĩ sao? Không phải, cậu thật sự không có bị bệnh. Cậu chỉ là không phải là Mặc Bảo mà cậu Hoắc Dận.
Hai anh em được đưa ra khỏi nhà trẻ, Nhược Nhược vừa nhìn thấy mẹ chuẩn bị dừng xe, lập tức ngẩn người đến trước mặt anh trai.
Ôn Hủ Hủ muốn ngăn cậu con trai lớn của mình lại. Nhưng hai mẹ con mới vừa đi đến đầu cầu thang, thì trên lầu đã bắt gặp một bóng người cao lớn đi xuống.
“Hoắc Dận? Con ở đây làm gì? Không phải con nói muốn đi nhà trẻ sao?”
Người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống, dáng người cao ngất đứng lặng, âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi được may thủ công màu sậm, hai chân thon dài quá mức,... Ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ vừa vặn chiếu xuống như vầng hào quang chiếu thẳng vào người đàn ông anh tuấn, hoàn mỹ này.
Ôn Hủ Hủ vô tình siết chặt lòng bàn tay.
“Ba, ba còn chưa đáp ứng điều kiện của con?”
“Điều kiện?”
Quả nhiên, ngay khi Hoắc Tư Tước nghe được những lời này của con trai, cũng sửng sốt không kém. Hắn thong thả bước xuống, nhìn thấy đứa nhỏ này sáng sớm còn đến nói điều kiện với mình, hắn có chút tò mò.
“Điều kiện gì?”
“Để dì đến chỗ ba làm, con sẽ đi nhà trẻ!”
Hoắc Dận vai đeo cặp sách nhỏ, lại dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc chỉ về hướng mẹ đang đứng bên cạnh.
Hoắc Tư Tước có chút giật mình. Lập tức, ánh mắt quét về phía Ôn Hủ Hủ.
Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội - -
Trong tích tắc, Ôn Hủ Hủ liền nhìn thấy người đàn ông này trên mặt thần sắc tương đối khó coi. Từng phút nhìn cô đầy hoài nghi, giống như cô ở sau giật dây vậy.
Ôn Hủ Hủ sợ tới mức xua tay: "Anh đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng vừa mới biết. Dận Dận nói nếu tôi muốn đưa thằng bé đi nhà trẻ, thì tôi nhất định phải đến chỗ anh làm việc, tôi cũng không biết vì sao?"
Cô nhún vai, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Hoắc Tư Tước nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.
“Hoắc Dận, tại sao con lại muốn để dì ấy đến công ty của ba làm việc? Ba mở công ty, không phải bệnh viện, không phù hợp với công việc của dì ấy.”
“Dì ấy đi chăm sóc ba!”
Không ngờ Hoắc Dận tự tin ném xuống một câu.
Thoáng chốc, hai người sau khi nghe được đều mất tự nhiên. Hoắc Tư Tước càng tức giận: "Con nói năng hồ đồ gì vậy? Ba lớn như vậy cần người chăm sóc sao? Nghe lời, mau đi nhà trẻ."
“Không đi! Hai người không nghe con, con cũng sẽ không nghe hai người!”
Sau đó Hoắc Dận tháo cặp sách nhỏ trên người dùng sức ném xuống đất, hai mắt đỏ lên, xoay người chạy thật nhanh.
Này!
Thằng nhóc này!
Ôn Hủ Hủ thấy vậy lo lắng dậm chân: "Anh làm gì vậy? Nếu như vậy sao con có thể để Hoắc Dận đi nhà trẻ, anh cứ vờ đáp ứng con thì có sao? Tôi không cần anh trả tiền lương, vậy được rồi.”
Cô tức giận đến mức đồng ý mà không kèm điều kiện nào, thậm chí còn phàn nàn rằng Hoắc Tư Tước vô lý không biết thương con trai mình.
Hoắc Tư Tước: "......”
Chẳng lẽ là do hắn không đồng ý sao? Rõ ràng là người phụ nữ chết tiệt này không muốn đi làm đó chứ.
——
Sau một hồi khuyên can hơn nữa còn cam đoan, Hoắc Dận trốn trong phòng mới lại đeo cặp sách nhỏ đi ra.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước âm trầm, nhưng ít nhất hắn cũng không nói gì nữa.
“Thưa ông chủ, cô Ôn, tôi đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ.”
“Đi đi.”
Ôn Hủ Hủ xua tay. Kỳ thật trong đầu cô đang nghĩ sau khi Hoắc Dận đi nhà trẻ cô sẽ trốn đi đâu đó. Nhưng còn đi đâu cô cũng không biết.
Nhưng khi Ôn Hủ Hủ chỉ mới vừa nghĩ tới đây đã bị Hoắc Dận bắt thóp. Cậu lạnh lùng lắc lắc chiếc ipad trên tay: "Camera giám sát của công ty, toàn bộ đều ở đây!"
Gục ngã!!
Ôn Hủ Hủ sợ hãi, cũng không dám nảy ra ý tưởng quỷ quái gì nữa.
Vì thế mười mấy phút sau, chờ đứa nhỏ này đi rồi. Ôn Hủ Hủ không được tự nhiên, mang theo túi xách của mình đi tới trước chiếc Maybach biển số 8 kia.
Cô chưa từng ngồi qua xe này, năm năm trước không có, năm năm sau cô càng tự nói với mình, ngay cả nhìn cũng phải ít nhìn.
Nhưng bây giờ, cô lại bị con trai ép buộc không thể không ngồi lên.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người mình căng thẳng, đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy người đàn ông trong xe, loại cảm giác này càng thêm tồi tệ. Ngay cả hô hấp của cô cũng hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Sao cô xui xẻo thế này?
“Cô còn đứng đó làm gì? Không muốn lên thì tự mình lăn đi!”
Hoắc Tư Tước đã ở bên trong chờ đến không kiên nhẫn nổi nữa. Nhìn Ôn Hủ Hủ còn ở bên ngoài lề mề, hắn liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, nhịn không được giận dữ mắng một câu.
Thời gian của tổng giám đốc đại nhân, buổi sáng tương đối quý giá.
Ôn Hủ Hủ mở cửa xe, lấy tốc độ cực nhanh khom lưng chui vào.
Nhưng sau khi lên xe cô mới nhận ra, cảm giác thoải mái của loại xe sang trọng cao cấp này ập đến. Khoang xe rộng rãi, nhiệt độ thích hợp khiến người ta cảm thấy toàn thân thư thái.
Ngay cả mùi thơm mát lạnh nhàn nhạt tản ra trong không khí, cũng đặc biệt dễ ngửi.
Ôn Hủ Hủ không dám nói chuyện lại càng không dám nhìn phía trước, cô cứng ngắc ngồi ở phía sau, lo lắng mình sẽ có hành động xấu hổ nào đó. Vì vậy cô cố ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ thưởng thức phong cảnh.
Cho nên có thể nói, cô ở trước mặt người đàn ông này, vẫn không thể buông xuống được như trong tưởng tượng.
Chương 87: Đây chính là vợ tổng giám đốc ...
Trên cả đoạn đường hai con người này không có bất kỳ trao đổi nào.
Hoắc Tư Tước không thiết nói chuyện với Ôn Hủ Hủ. Dù sao, cô cũng là người phụ nữ mà hắn chán ghét nhất. Hoặc là hắn quên phía sau còn một người đang ngồi.
Hai người đến công ty, dựa theo lệ thường Hoắc Tư Tước lái xe đến bãi đỗ xe ngầm dành riêng cho tổng giám đốc. Chuẩn bị xuống xe, trực tiếp đi thang máy dành cho tổng giám đốc lên tầng cao nhất.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, xuống xe cũng trực tiếp xách túi đi ra ngoài.
Hoắc Tư Tước: "Cô làm gì vậy?”
Hắn rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện.
Ôn Hủ Hủ nhún vai: "Tôi ra ngoài. Hoắc tổng, trong mắt những người trong công ty anh, tôi chính là một người phụ nữ xa lạ, tốt nhất anh đừng để người khác nhìn thấy tôi ngồi xe của anh. Ảnh hưởng không tốt đến anh đấy. Tôi đi đây.”
Sau đó Ôn Hủ Hủ xách theo túi xách của cô, chạy thật nhanh.
Hoắc Tư Tước: "......”
Thái dương hắn giật giật. Đặc biệt khi hắn nhìn thấy bước chân vô cùng vui sướng của người phụ nữ đó khi rời khỏi đây, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Nhưng hắn vẫn không nói gì. Vài giây sau, hắn trực tiếp tiến vào thang máy liền đi lên.
Mà sau khi Ôn Hủ Hủ từ bãi đỗ xe đi ra, cô lại đường đường chính chính đi vào cổng lớn.
“Xin chào, cho hỏi cô là ai?
“À, tôi?”
Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm nhân viên lễ tân đang hỏi mình, đột nhiên khựng lại ở đó.
Nguy rồi, vừa rồi đi gấp, cũng quên hỏi tên đàn ông chó kia bố trí công việc gì cho cô? Giờ thì sao?
Ôn Hủ Hủ cau mày, cuối cùng vẫn quyết định tự mình nghĩ cách: "Tôi muốn tới ứng tuyển, công ty các cô còn thiếu người không?"
“Hả? Ứng tuyển? Vậy cô gửi sơ yếu lý lịch chưa? Sao còn hỏi công ty chúng tôi thiếu người không?”
Nhân viên lễ tân thực sự sốc trước câu nói của cô gái này. Vì chưa từng có ai đi xin việc như thế này, còn hỏi còn thiếu người không.
Nhưng Ôn Hủ Hủ, quả thật tới đây là để chọn đồ ăn.
Cô căn bản cũng không quan tâm công việc gì, cô đến là chìu theo ý của con trai.
Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ chọn nhân viên bộ phận kinh doanh. Những trong suốt quá trình phỏng vấn thái độ của cô vô cùng thờ ơ.
Mười mấy phút sau, trợ lý Tiểu Lâm nhận được lệnh của tổng giám đốc. Nhanh chóng từ trên lầu lao xuống. Mục đích tất nhiên là đi tìm vợ cho hắn rồi.
À không, nói sai rồi, là cô Ôn mới đúng.
Tìm một vòng cuối cùng anh ta cũng tìm được người. Thấy Ôn Hủ Hủ ôm thái độ thờ ơ đến phỏng vấn, đã được bộ phận kinh doanh này tuyển dụng.
“Anh không nhìn lầm chứ, cô ấy thích hợp ở bộ phận kinh doanh của anh sao?”
“Đúng vậy, điểm tuyệt đối !!! Tôi làm bộ phận kinh doanh lâu như vậy chưa từng có ai đạt được điểm tối đa trong phòng thi viết cả. Vậy thì tại sao tôi không tuyển dụng cô ấy?"
Phó tổng bộ phận kinh doanh mặt mày hớn hở cầm đề thi của nhân viên vừa phỏng vấn giơ lên trước mặt Tiểu Lâm.
Khóe mắt Lâm Tử Dương giật giật, nhìn điểm chấm trên đó cũng không nói gì.
Lâm Tử Dương đi đến bên cạnh vợ của tổng giám đốc nói: "Cô Ôn, tôi vốn là muốn sắp xếp cho cô đến chỗ tổng giám đốc làm. Ở đó tương đối thoải mái, thời gian cũng tự do..."
“Không sao, ở đây rất tốt.”
Còn chưa nói xong, Ôn Hủ Hủ đang cầm một xấp tài liệu photo cắt ngang lời anh.
Cô tình nguyện ở chỗ này. Vì nếu cô đến văn phòng tổng giám đốc gì đó, thì lúc nào cô cũng sẽ phải đối mặt với người đàn ông chó kia, điều này sẽ làm cho cả người cô không được thỏa mái, nhất định ngày nào cô cũng sẽ rất vất vả.
Lâm Tử Dương thấy thế, cũng không nói gì chỉ dặn dò hai câu rồi lên lầu.
Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Tư Tước còn đang cúi đầu bận rộn. Hôm nay hắn tới tương đối muộn, nhiều việc còn chưa được xử lý. Lâm Tử Dương nhìn thấy, do dự một hồi lâu mới tiến lên hai bước.
“Tổng giám đốc, cô Ôn đã đến bộ phận kinh doanh làm việc rồi.”
“Bộ phận kinh doanh?”
Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong có chút kinh ngạc, lời của hắn không lộ ra vẻ lạnh lùng và khinh thường như trong tưởng tượng của Lâm tử Dương. Ngược lại nhướng mày, khóe môi mỏng nhếch lên vẻ chờ mong.
Thật bất ngờ?
Chẳng lẽ hắn đã sớm nghĩ tới, cô sẽ đến bộ phận kinh doanh sao?
Lâm Tử Dương có chút không rõ: "Tổng giám đốc, anh đã biết sáng nay cô Ôn sẽ đến bộ phận kinh doanh sao?"
Hoắc Tư Tước lắc đầu: "Không có, cô ấy đến chỉ để qua loa với Hoắc Dận. Không hề nghiêm túc làm việc. Đến bộ phận kinh doanh hẳn là dựa vào sở thích của cô ấy.”
“Sở thích? Cô ấy thích kinh doanh?”
"Hẳn là vậy, cậu còn nhớ cuộc điện thoại lần trước của Matsushimaya gọi tới không?" Hắn đột nhiên hỏi.
Lâm Tử Dương ngẩn người: "Matsushimaya? Ngài nói là công ty Nhật Bản lần trước không thu mua được đó sao?”
"Ừm, cú điện thoại đó chính là cô ta nhận. Điều mà ngay cả phó tổng giám đốc bộ phận kinh doanh cũng không nhìn ra, cô ta liếc mắt một cái đã nhìn ra, điều này chứng tỏ cô ta rất am hiểu về mấy thứ này. Cô ta chọn đến bộ phận kinh doanh có gì mà bất ngờ?"
Hoắc Tư Tước thản nhiên đem chuyện lần trước nói ra.
Chương 88: Hoắc tổng, vợ ngài được người ta coi trọng rồi
Vừa nói xong, Lâm Tử Dương lập tức kinh hãi.
Không ngờ vợ tổng giám đốc lại có khả năng như vậy sao? Nhưng theo thông tin anh ta điều tra gần đây, cô không học đại học, vậy tại sao cô không chỉ giỏi y thuật? Mà đến cả lĩnh vực tài chính cô cũng khá am hiểu?
Lâm Tử Dương cũng đã hiểu được, tại sao vị BOSS đại nhân lại muốn anh ta đi điều tra về người phụ nữ này.
"Vậy... Tổng giám đốc, hôm qua anh còn đồng ý với cô Cố. Để cô Cố cũng đến công ty làm việc, mà chức vị cô Cố chọn là làm quản lý bộ phận kinh doanh. Bây giờ cô Ôn cũng đã đến rồi, hơn nữa còn ở bộ phận kinh doanh..."
“Vậy bảo cô ta đừng tới nữa!”
Không ngờ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, người đàn ông này ngồi ở bàn làm việc một bên gõ văn kiện trên laptop, một bên mặt mày lãnh đạm không kiên nhẫn trả lời.
Lâm Tử Dương bất giác ngơ ngác!
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy vị BOSS đại nhân này xử lý chuyện của Cố Hạ dứt khoác như vậy.
Chẳng lẽ, bây giờ hắn thật sự không còn yêu cô ta sao?
Nhưng năm năm qua, hắn vẫn đối với cô ta rất tốt. Ngoại trừ không có cho cô ta danh phận, còn lại hắn đều cho cô ta tất cả những gì mà một người vợ nên có, thậm chí còn để cho cô ta tự do ra vào nhà của hắn.
Chẳng lẽ chỉ vì một lần sai lầm, liền không thể tha thứ sao?
Lâm Tử Dương không muốn đi phân tích cái vấn đề hóc búa này nữa.
Nếu tiểu Lâm biết rằng hai người thực sự yêu nhau, thì dù xảy ra chuyện lớn đến đâu cũng sẽ không nguội lạnh nhanh như vậy.
Mà lúc này Hoắc Tư Tước, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được. Hắn đối với người phụ nữ mà hắn từng cho rằng yêu tha thiết này, thật sự vô tình đến mức tàn nhẫn!
Hôm nay Ôn Hủ Hủ ở công ty cũng rất vui vẻ, vì phần thi viết cô phỏng vấn đạt điểm tối đa. Phó tổng bộ phận này rất coi trọng cô, cho nên đồng nghiệp trong công ty cũng không vì cô mới tới mà dám làm khó dễ cô.
Tuy nhiên, thái độ làm việc của cô thực sự quá tiêu cực.
“Nancy, bản hợp đồng của phó tổng đã làm xong chưa?”
“Chưa.”
“Vậy báo cáo bán hàng thì sao, làm xong chưa?”
“Cũng chưa.”
Ôn Hủ Hủ uể oải trả lời câu hỏi này, chậm rãi ngồi ở chỗ làm việc. Không giống như là đi làm, ngược lại giống như là tới nơi này làm đại ca.
“Đùa à?”
Cô tới đây làm chỉ là đối phó, cũng không phải đi làm một cách nghiêm túc, cô liều mạng như vậy làm gì?
Tuy nhiên, không ngờ rằng sau cả buổi sáng làm việc, cô chỉ giải quyết được ba bản báo cáo. Và cuối cùng, những người nào đó trong bộ phận này không thể chịu đựng được nữa đã đến gặp phó tổng khiếu nại.
"Phó tổng, anh xem cái cô nhân viên mới tên Nancy. Cô ta làm việc chậm như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?"
“Đúng vậy, phó tổng, hợp đồng của tôi còn đang chờ cô ta làm.”
"Đúng vậy đúng vậy. Phó tổng, nếu không chúng ta liền đổi người đi, cứ như vậy hiệu suất của bộ phận chúng ta về sau vận hành như thế nào?"
Những người này phàn nàn rất nhiều, yêu cầu đuổi Ôn Hủ Hủ vừa tuyển đi.
Phó tổng vốn ưu ái Ôn Hủ Hủ. Nghe vậy cuối cùng cũng nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Ôn Hủ Hủ chậm rãi uống trà.
Phó tổng: "......”
Người tài thường như thế sao?
Phó tổng thở dài một hơi, hắn phải tự mình đi ra: "Nancy, cô đang làm gì?"
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ đang thoải mái tựa vào ghế đếm vòng đồng hồ treo tường đối diện, ngay lập tức ngồi thẳng dậy: "Không có... Không có gì, phó tổng, làm sao vậy?”
Phó tổng nhìn thoáng qua đống văn kiện chồng chất như núi trên bàn cô, gật đầu: "Cô đừng làm những thứ này, đến văn phòng của tôi đi.. Làm trợ lý của tôi. Lát nữa tôi tự mình dạy cô một ít về chứng khoán.”
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy hai mắt sáng lên.
Cô thực sự quan tâm đến tài chính. Năm đó cô là học sinh số một được giới thiệu, ngay cả các giáo viên trong trường cũng nói rằng cô là hạt giống tài chính thiên phú.
Ôn Hủ Hủ vui vẻ dọn vào văn phòng phó tổng. Hơn nữa bắt đầu từ lúc này, cô sẽ nghiêm túc hơn, chuyên tâm đi theo phó tổng này học tập tri thức chứng khoán.
Ngay cả buổi trưa sau khi tan tầm, ra ngoài ăn cơm. Hai người đều cùng đi căn tin công ty.
“Cậu nói cái gì? Cô ta trở thành trợ lý phó tổng?”
Lúc Hoắc Tư Tước ở trên lầu vừa mới gặp xong một khách hàng trở về thì nghe được tin tức này. Cũng không nhìn ra tâm tình của hắn, nhưng giọng điệu rõ ràng không tốt lắm.
Lâm Tử Dương lập tức giải thích: "Hẳn là phó tổng rất hâm mộ tài năng của cô ấy. Như ngài đã nói, cô ấy hiểu rất rõ điều này, cho nên cô ấy làm trợ lý cho anh ta cũng là bình thường."
“Vậy sao?”
Vừa nói xong, người đàn ông này lại mở miệng cười lạnh một tiếng.
Sự mỉa mai thấy rõ!
Lâm Tử Dương không nói gì, mắt thấy cũng tới giờ cơm định để cho khách sạn đưa đồ ăn tới cho công ty tổng giám đốc.
Nhưng ngay khi anh ta lấy điện thoại ra, bên ngoài văn phòng không hoàn toàn đóng kín, lại loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của các nhân viên văn phòng.
“Người phụ nữ vừa rồi phó tổng giám đốc bộ phận kinh doanh dẫn tới, chính là trợ lý mới tuyển của anh ta?”
“Đúng vậy, anh xem anh ta đối xử với cô gái đó rất tốt đúng không? Còn tự mình gắp thức ăn cho cô ta nữa.”
“Còn phải nói, cô gái này trúng lớn rồi. Vừa đến đã được một lãnh đạo ưu ái như vậy, tôi thấy cô ta sau này sẽ thăng chức rất nhanh ở Hoắc thị đó.”
“……”
Chương 89: “Câu tam đáp tứ”
Những nghị luận này, theo lý mà nói cũng không có gì.
Một người đã không có bất kỳ quan hệ gì. Hơn nữa còn nhìn nhau chán ghét. Thì bất luận cô có làm chuyện gì, hắn cũng sẽ lạnh lùng không để ý tới.
Nhưng điều khiến Lâm Tử Dương cảm thấy không ổn là……
Tổng giám đốc nhà anh ta hôm nay cảm xúc rất khác thường!
“Tự mình gắp thức ăn?”
“Không...... Hẳn không phải như vậy......”
"Thì ra mục đích cô ấy tới hôm nay là như vậy. Rất tốt. Ôn Hủ Hủ, tôi thật đúng là xem thường cô rồi. Năm năm không gặp, cô lại còn học được bản lĩnh câu tam đáp tứ!"
Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo của Hoắc Tư Tước nguội đi, giữa đôi lông mày lạnh lùng chỉ còn lại sự hung ác và thù địch.
Lâm Tử Dương không có cách nào đáp lại lời này của hắn.
Bởi vì anh ta cảm thấy lời này thật sự quá nặng, cũng quá khó nghe. Ôn Hủ Hủ thấy thế nào cũng không giống loại người như hắn nói.
"Tổng giám đốc, ngài bình tĩnh lại trước đi, tôi cảm thấy... cô Ôn hẳn không phải là người như vậy, nếu không, bây giờ tôi đi tìm cô ấy?”
“Vì sao phải để cho cô ta tới? Cô ta tới bẩn đất của tôi!”
Thật không nghĩ tới, người đàn ông này ngay cả để anh ta đi tìm Ôn Hủ Hủ cũng không cho, hơn nữa còn dùng một chữ- - bẩn!
Lâm Tử Dương không còn lời nào để nói.
Vì thế vài phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi ăn cơm cùng phó tổng bộ phận kinh doanh trong căn tin. Điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, là thông báo cô bị Hoắc thị sa thải.
Sa thải?
Cô không nhìn lầm chứ, cô mới đến đây một buổi sáng đã bị đuổi việc?!
Không, không đúng, cô cũng không phải đến Hoắc thị làm việc bình thường. Đùa gì thế? Con chó kia lại động kinh sao?
Ôn Hủ Hủ lập tức cầm di động ra ngoài gọi.
“Xin chào, điện thoại bạn gọi đang bận.”
“Xin chào, điện thoại bạn gọi đang bận.”
“……”
Chết tiệt!
Lại còn cho cô vào danh sách đen!
Ôn Hủ Hủ nổi giận, đẩy thức ăn trước mặt ra đứng lên.
Phó tổng: "Cô đi đâu vậy? Đồ ăn của cô còn chưa ăn, cô muốn đi đâu?”
Đi đâu?
Đương nhiên là đi tìm tên thần kinh kia!!
Ôn Hủ Hủ quang minh chính đại đi thang máy lên tầng cao nhất. Cô xông tới, một cước đá văng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mọi người sợ hãi!
Đây rốt cuộc là ai a? Không phải nói đang được phó tổng bộ phận kinh doanh ưu ái sao? Ngay cả đồ ăn của mình cũng gắp cho, sao thoáng cái lại chạy đến văn phòng tổng giám đốc?
Còn to gan đạp thẳng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc như vậy!
Bọn họ như bị sét đánh đứng yên nhìn.
Tiếp theo bọn họ lại nhìn thấy, người phụ nữ này sau khi đá cửa đi vào liền mắng: "Hoắc Tư Tước, anh có phải có bệnh hay không?”
Mọi người: "......”
Thật đáng sợ?!
Trong công ty này, rốt cuộc cũng gặp được người dám mắn Hoắc Tư Tước.
Điều khiến cô ngạc nhiên là, cô đã thô lỗ như vậy. Nhưng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ lớn kia lại không có bất cứ phản ứng nào. Phải sau hơn mười giây, cô mới nhìn thấy hắn chậm rãi quay lại.
“Cút!”
Mặt hắn không chút thay đổi, một chữ từ trong kẽ răng của hắn mài ra, lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy.
“Hoắc Tư Tước, chú ý cách dùng từ của anh. Tôi không phải thật sự đến công ty anh làm việc, tôi chỉ là bởi vì con trai mới tới đây. Bây giờ anh nói với tôi chữ này, anh có ý gì?"
“Ý tứ của chữ này chính là cho cô cút khỏi Hoắc thị. Ôn Hủ Hủ, đây là chỗ của Hoắc Tư Tước tôi. Không phải nơi để cô đến hẹn hò, càng không phải nới cô “Câu tam đáp tứ” trèo lên cành cao. Cô thật sự là làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!"
.
Trong đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng kia ẩn chứa căm hận cùng chán ghét. Giống như Ôn Hủ Hủ đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, khiến hắn tổn thất cả cái Hoắc thị này vậy.
Cái gì?!!
Ôn Hủ Hủ tức giận đến ngón tay đều run lên. Cô cúi đầu quét trái quét phải một chút. Cuối cùng phát hiện cách cô không xa có một pho tượng sắt nghệ thuật, vì thế cô liền ôm nó lên.
Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt: "Cô ôm nó làm gì?”
“Tôi ôm nó đập chết anh!!" Ôn Hủ Hủ tức giận gầm lên!
"Anh bị thần kinh à, lại còn nói tôi “Câu tam đáp tứ”? Tôi rốt cuộc “Câu tam đáp tứ” chỗ nào? Tôi là người phụ nữ của anh à. Anh quá đề cao bản thân mình hay là anh cho rằng công ty của mình rất tốt? Anh mất trí rồi à? Đồ khốn!!"
Ôn Hủ Hủ thật sự phát điên, cô ôm thứ kia vừa chửi rủa liên tục, vừa muốn đập nát nó.
Nhưng mà, khi cô muốn giơ lên --
"Vật này 30kg, nếu cô có thể giơ lên đập trúng tôi, tôi mà chạy coi như tôi thua." Người đàn ông này bỗng nhiên tâm tình trở nên tốt hơn, nhìn cô giơ món đồ chơi này lên cũng không tránh, ngược lại còn bình tĩnh nhìn cô nói một câu.
Ôn Hủ Hủ nhất thời muốn tắt thở. Trong tay ôm đồ vật cũng "Bùm—" một tiếng, để lại vị trí cũ.
Nặng thật!
Chương 90: Anh bị bệnh sao?
Sự tức giận khiến cô mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa. Vừa để pho pho tượng sắt xuống, sau đó ngồi bệch xuống đất.
“Hoắc Tư Tước, anh đúng là có bệnh!”
Cô thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, nước mắt cuối cùng không nhịn đc nữa "cạch cạch cạch" rơi xuống.
Hoắc Tư Tước giật mình.
Ban đầu, nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của cô di chuyển tượng sắt kia, hắn còn rất sung sướng. Nhưng bây giờ thấy bộ dáng cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thút thít hắn lại cảm thấy bản thân có chút quá đáng.
“Tôi có bệnh hay là cô có bệnh? Một công ty lớn như vậy, cô vừa đến đã làm náo loạn cả lên, cô còn không biết xấu hổ trách tôi?”
“Cả công ty bị náo loạn? Tôi nháo cái gì?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ mọng, nhìn chằm chằm người đàn ông này.
“Hiện tại toàn bộ công ty đều đang bàn tán về cô, nói cô may mắn, vừa đến đã được phó tổng công ty coi trọng. Ôn Hủ Hủ, tôi còn không biết thì ra cô lại biết cách lôi kéo quan hệ như vậy?"
Hắn đổi giọng, không còn nói khó nghe như trước nữa.
Nhưng Ôn Hủ Hủ sau khi nghe được, vẫn nhảy dựng lên: "Phóng tổng! Anh ta coi trọng tôi chỗ nào? Là do đầu óc anh có vấn đề, tôi ở chỗ anh ta không làm việc, bị nhân viên khiếu. Anh ta liền gọi tôi làm trợ lý của anh ta. Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
“……”
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đây có phải là đặc tính của công ty các anh hay không? Ông chủ cậy quyền sa thải cấp dưới?"
Đột nhiên Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Đều là một đám bệnh tâm thần!
Hoắc Tư Tước làm sao nghe không rõ, nhất thời gân xanh trên trán nhảy dựng lên.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống. Bởi vì lúc này Lâm Tử Dương mang đồ ăn đi vào: "Cái kia...... Tổng giám đốc, cô Ôn, hay là ăn cơm trước đi?"
Hoắc Tư Tước không lên tiếng.
Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lập tức đứng lên: "Không ăn! Tôi làm sao có tư cách ăn thức ăn của tổng giám đốc nhà anh?”
Sau đó, người phụ nữ này bỏ đi với sự tức giận trên khuôn mặt, thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại và đóng cửa cái "rầm".
Hoắc Tư Tước: "......”
Lâm Tử Dương: "......”
Mắt thấy sắc mặt vị tổng giám đốc này cũng càng ngày càng kém, Lâm Dương Tử vội vàng cầm lấy đồ ăn dỗ dành: "Tổng giám đốc, chúng ta ăn cơm trước đi. Chuyện này ngài cũng đừng quan tâm. Buổi chiều chờ cô Ôn trở về, tôi sẽ bảo cô ấy đến gặp tổng giám đốc nói chuyện.”
——
Ôn Hủ Hủ rời khỏi Hoắc thị.
Cô đương nhiên sẽ không quay về căn tin rách nát kia ăn cơm. Tức đến no rồi, làm sao còn tâm tình ăn cơm? Còn không bằng về nhà ăn mì sợi!
Nhưng ngay khi cô sắp về đến nhà, bên nhà trẻ lại đột nhiên gọi điện thoại tới: "Mẹ Mặc Mặc, có chuyện gì vậy? Hôm nay con ít nói, có phải ốm không?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ nghe thấy, mặt trở nên tái đi.
Mặc Mặc bị bệnh à? Không phải chứ? Sáng nay lúc cô đưa cậu bé đi học, còn không có dấu hiệu bị bệnh mà.
Ôn Hủ Hủ lập tức bồn chồn không yên. Cô không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, lập tức bảo taxi đổi phương hướng đi về phía nhà trẻ.
“Mẹ Mặc Mặc, cuối cùng mẹ cũng tới rồi, mau tới xem đi, tôi đã đưa đứa nhỏ ra rồi.”
Quả nhiên, cô vừa mới tới cửa nhà trẻ, cô giáo kia nhìn thấy cô liền dẫn hai đứa nhỏ từ bên trong đi ra.
Ôn Hủ Hủ lập tức chạy tới, ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ.
“Mặc Mặc, con bị bệnh sao?”
“Không có không có, mẹ, anh trai không có bị bệnh." Nhược Nhược vội vàng lắc lắc bàn tay nhỏ bé, ý bảo anh trai không có bị bệnh.
Nhưng Ôn Hủ Hủ phát hiện con trai hôm nay, quả thật có chút không giống bình thường. Nhưng mà, rốt cuộc có chỗ nào không giống cô lại có chút nói không nên lời.
“Mặc Mặc?”
“Con không sao, chỉ là hôm nay cơm không ngon." Mặc Bảo đứng trước mặt mẹ một hồi lâu, rốt cục cũng chịu mở cái miệng nhỏ nhắn nói hai câu.
Cậu không muốn ăn cơm sao?
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô giáo.
Nhưng cô giáo lập tức lắc đầu: "Không đâu, trước kia Mặc Mặc ở nhà trẻ ăn rất ngon. Hơn nữa hôm nay còn có món sườn hầm khoai tây con thích ăn nhất, sao lại không ngon chứ?"
Cô giáo không tin những lời như vậy.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía đứa con trai này.
Mặc Bảo kỳ thật vẫn luôn rất ngoan. Lúc Ôn Hủ Hủ đi làm, cậu đều dẫn theo em gái ngoan ngoãn đi nhà trẻ, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho mẹ. Trừ phi, cậu thật sự bị bệnh.
Chẳng lẽ, cậu đã bị bệnh?
Ôn Hủ Hủ nghĩ đến, trước đây khi đứa nhỏ này bị bệnh. Vì không muốn để cô lo lắng nên đã không nói gì. Nhìn bộ dạng hiện tại cũng không thích nói chuyện, cô càng thêm chắc chắn suy nghĩ này.
“Được rồi, Mặc Mặc, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ.”
“Hả?”
Hai đứa nhỏ trợn tròn mắt.
Thật sự đi khám bác sĩ sao? Không phải, cậu thật sự không có bị bệnh. Cậu chỉ là không phải là Mặc Bảo mà cậu Hoắc Dận.
Hai anh em được đưa ra khỏi nhà trẻ, Nhược Nhược vừa nhìn thấy mẹ chuẩn bị dừng xe, lập tức ngẩn người đến trước mặt anh trai.