-
Chương 81-85
Chương 81: Đêm đó, hắn nhớ cô
“Đau không?”
“- - Không đau!!" Ôn Hủ Hủ tức giận cố cứng giọng trả lời.
Nhưng đúng là cái miệng hại cái thân!
Tên đàn ông chó đó nghe cô khẳng định không đau. Trực tiếp lôi cô nếm tới bồn rửa mặt. Dưới ánh mắt sững sờ của cô, một tay Hoắc Tư Tước cầm lọ thuốc mỡ một tay nâng cằm cô lên: "Há miệng!"
Ôn Hủ Hủ: "......”
Thật sự trong một giây ngắn ngủi đó, trong đầu của cô chỉ cảm giác có cái gì đó "Ong" như muốn nổ tung mà thôi. Não cô không thể suy nghĩ được gì, hắn gần người cô đến mức có thể nghe rõ hơi thở của hắn. Cô ngoan ngoãn há miệng mình ra.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với hắn như vậy.
Không quan trọng là năm năm trước hay năm năm sau.
Trái tim Ôn Hủ Hủ không khống chế được lại loạng nhịp một lần nữa.
Ngay từ đầu Hoắc Tư Tước cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn bôi thuốc cho người phụ nữ này. Cô quá ngốc, hắn còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào ngốc như thế này.
Tuy nhiên, khi hắn bóp thuốc trên đầu ngón tay và chạm vào đôi môi mềm mại của người phụ nữ này. Bỗng nhiên, một loại cảm giác quen thuộc truyền đến. Hắn ngẩn ra, trong đầu lại lập tức nhớ tới hình ảnh năm năm trước vào cái đêm tân hôn kia.
Hắn, một người đàn ông ít ham muốn và ít quan tâm đến phụ nữ.
Cho nên, năm năm qua người phụ nữ duy nhất hắn chạm vào cũng chỉ có một mình cô.
Hắn nhớ rằng đêm đó hắn bị đánh thuốc nên hắn không thể nhớ rõ được chuyện đêm đó. Nhưng hắn có nhớ một chút về người phụ nữ mà hắn đè lên người. Không ngừng đưa đẩy hắn đêm đó, giống như một con mèo. Đặc biệt là đôi môi của cô, như trái đào hồng ngọt ngào, mềm mại trong suốt như pha lê. Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ như in mùi vị của cô.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm đôi môi màu nhạt ẩm ướt dưới ngón tay mình. Ngay thời khắc đó hắn lại có loại xúc động muốn hôn lên.
Hắn muốn nhìn xem, khẩu vị của cô có giống như năm năm trước hay không?
“Hoắc...... Tư Tước? Anh làm sao.....vậy?”
Ôn Hủ Hủ không chịu được nữa.
Cô chưa từng đến gần hắn như vậy, hơi thở ấm áp của hắn phảng phất trên mặt cô, một bàn tay của hắn lại nắm cằm cô.
Cô thấy người mình nóng lên, tim đập mạnh đến nỗi cô không dám nhìn vào mắt hắn. Vì cô sợ, sợ cô nếu tiếp tục như thế này sẽ vô phương cứu chữa mất.
, năm năm trước cũng chỉ vì đôi mắt ấy nó đã khiến cô hối hận đến giờ!
Cũng may sau khi nghe tiếng cô gọi, Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần. Khuôn mặt anh tuấn của hắn nhanh chóng hiện có chút mất tự nhiên. Lập tức, hắn nhấc ngón tay đang bôi thuốc mỡ trên khóe miệng của cô lên rồi vội vàng buông cô ra.
"Sao một người ngu ngốc như cô lại có thể trở thành bác sĩ?"
Sau khi buông cô ra, hắn bước ra khỏi phòng tắm. Giọng địu trở lại kinh thường cô như trước.
Ôn Hủ Hủ có chút bối rối. Một lúc sau, khi từ bồn rửa tay đi xuống cô nhìn thấy vành tai mình vẫn đỏ ửng. Vội mở vòi nước, dùng tay hất từng vốc nước lạnh lên vỗ mặt mình, lúc này cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Tôi trở thành bác sĩ như thế nào có liên quan gì đến anh? Tôi cũng không phải y tá, những việc này đều là y tá làm.”
“Nói nhiều quá!”
Hoắc Tư Tước bỏ lại một câu liền đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ cũng không biết hắn đi làm gì. Cô thu dọn đồ đạc trong phòng tắm xong cũng đi ra, chuẩn bị đi xuống.
“Cô Ôn? Cô...... từ trong phòng ngủ của ông chủ đi ra sao?”
Cô không nghĩ vừa đi ra khỏi phòng lại đụng phải chị Vương đi lên. Chị ta đang cầm một bộ âu phục nam, xem ra là đưa cho Hoắc Tư Tước.
Chẳng lẽ hắn đã đi rồi?
Ôn Hủ Hủ liền gật đầu: "Đúng vậy, tôi vào phòng anh ta để lấy một ít thuốc bôi lên chỗ bị thương, làm sao vậy? Chị Vương?”
Chị Vương: "......”
Có chuyện gì vậy?
Đương nhiên là chị ta có chút bất ngờ. Ông chủ nhà này bình thường sẽ không cho ai vào phòng ngủ của mình. Nếu vào thì sau khi ra phải khử trùng sạch sẽ và thu dọn ngay lập tức. Ngay cả Cố Hạ cũng không ngoại lệ.
Nhưng tại sao...... Vừa rồi ông chủ không nói cho cô biết phải khử trùng sao?
Chị Vương cũng có chút nghi hoặc.
Và tất nhiên Ôn Hủ Hủ không biết chị ta đang nghĩ cái gì. Thấy chị Vương không lên tiếng, cô vội vàng xuống lầu.
Cô còn phải về nhà nữa.
Ôn Hủ Hủ để lại cho con trai lớn đang ngủ một tờ giấy. Sau đó lại dặn dò chị Vương buổi tối phải chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, xong tất cả cô mới yên tâm rời khỏi nơi này.
Vì hôm nay thời gian vẫn là rất sớm, Ôn Hủ Hủ sau khi trở về, nhà trẻ vẫn còn chưa tan học. Cô quyết định làm một bữa cơm tối thật thịnh soạn để bù đắp cho hai con của mình.
Đã rất lâu rồi cô không nấu cho hai đứa nhỏ một bữa cơm ngon.
Ôn Hủ Hủ đi siêu thị.
“Nancy, sao trùng hợp vậy?”
Ôn Hủ Hủ đang chăm chú chọn thức ăn, bỗng nhiên bên cạnh cô có người tới. Sau khi nhìn thấy cô, vô cùng vui mừng gọi.
Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy người bên cạnh: "Vâng, Thời Khiêm, em vừa muốn mua chút thịt buổi tối làm sủi cảo ăn, sao anh cũng ở đây?"
“Anh có khách hàng ở gần đây, vừa đi tìm anh ta bàn một vụ án.”
Kiều Thời Khiêm vẫn là bộ dáng nho nhã, đeo kính gọng vàng, trên người mặc một chiếc áo khoác lông màu xám nhạt, cả người thoạt nhìn càng thêm tuấn nhã.
Chương 82: Thèm muốn
“Thì ra là như vậy, vậy anh có muốn lên nhà em ngồi một chút không? Thời tiết lạnh như vậy rồi.”
Khi nói lời này Ôn Hủ Hủ cũng chỉ thuận miệng nói ra.
Nhưng không ngờ, cô vừa dứt lời Thời Khiêm đã đồng ý: "Được, đúng lúc anh có mấy quyển sách về pháp luật muốn đưa cho em. Lần trước em có nhờ anh mua, giờ chúng ta lên đó cùng xem."
Ôn Hủ Hủ: "......”
Xong rồi, cô quên bén chuyện này. Bây giờ nói với anh ta không kiện nữa, được không?
Ôn Hủ Hủ vẫn phải đưa người này về phòng mình thuê.
Thành phố đã tiến vào đợt rét, thời tiết cũng đã rất lạnh. Ôn Hủ Hủ vừa mở cửa phòng, bởi vì nhà quá lâu đời, những cửa sổ và vách tường đều bị cũ. Sau khi tiến vào, chẳng những không cảm thấy ấm áp mà ngược lại càng lạnh hơn.
“Ngại quá, em đi đốt bếp lò." Ôn Hủ Hủ đi vào, vội vàng đi đốt bếp lò.
Kiều Thời Khiêm liền tùy ý đi lòng vòng trong căn phòng nhỏ này.
Đây cũng là lần thứ hai anh ta tới nơi này. Nhưng lúc này, anh ta không tỏ ra quá nhiều xa lạ.
"Nancy, căn phòng em ở quá cũ rồi, cũng không giữ ấm. Em nên thuê một căn phòng mới hơn"
“A? Không cần, ở đây rất tốt, gần nhà trẻ, rất tiện.”
Ôn Hủ Hủ đang bận rộn đốt bếp lò, lắc đầu cự tuyệt.
Đùa sao?
Cô phải vất vả lắm mới tìm được một nơi vừa cũ vừa rách nát như vậy. Về phía Hoắc Tư Tước, tên đàn ông chó kia nhất định sẽ không tìm thấy cô. Còn không đời thuở nào cô lại chọn căn phòng này? Mất não rồi sao?
Ôn Hủ Hủ bận rộn đốt bếp lò xong lại cầm bột mì đi vào phòng bếp.
Nhưng, cô không biết rằng khi cô đang tập trung vào công việc bận rộn của mình. Người đàn ông ở bên ngoài phòng khách rót cho mình một ly nước rồi dời bước đi tới, sau đó anh ta ở trước cửa nhà bếp, nói chuyện. Trong ánh sáng còn sót lại của buổi tối hôm ấy, anh ta nhìn cô chăm chú như làn sương mù đang bốc lên.
Ánh mắt ấy là như thế nào?
Giống như là mê đắm, lại giống cũng chỉ là đơn giản ngóng nhìn. Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong ánh mắt ấy cực nóng bỏng, giống như ngọn lửa trong bếp lò.
“Anh ngồi chơi chờ em một lát. Em phải tranh thủ lúc hai đứa nhỏ chưa về làm ít mì.”
Có lẽ là cảm giác được có người đang nhìn mình, Ôn Hủ Hủ quay đầu lại nhìn người đàn ông nói một câu.
Kiều Thời Khiêm nhìn thấy, lúc này mới có chút không tự nhiên thu hồi ánh mắt.
“Không sao, có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, anh ngồi đó chơi là được rồi.”
Ôn Hủ Hủ không chút do dự mà cự tuyệt. Cô đối với người đàn ông này tuy rằng rất quen thuộc, nhưng vẫn nên duy trì khoảng cách.
Bận rộn hai mươi phút, thì mì cũng đã xong.
“Đi thôi, chúng ta đi xuống." Ôn Hủ Hủ đúng là không khách sáo. Lúc cô hoàn thành hết công việc đã trực tiếp đề nghị để cho người này cùng mình đi ra ngoài.
Kiều Thời Khiêm sao lại không hiểu ý của cô.
Cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, sau đó cùng cô đi xuống. Tổng thời gian anh ta ở nhà Ôn Hủ Hủ cộng ở lại cũng không quá nửa giờ.
……………………..
“Luật sư Kiều, vụ kiện của cô Ôn còn làm nữa không?”
“Không.....”
Trong xe, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người đàn ông này vừa mới cười dịu dàng , lúc này đã không còn thấy chút ấm áp nào nữa.
Mà cái tên mà hai người bọn họ nhắc tới, cũng không phải Nancy mà biến thành Ôn Hủ Hủ.
“Bọn họ quay về với nhau rồi sao?”
Trợ lý nghe được cái này, đánh bạo hỏi một câu.
Thế nhưng, người đàn ông này lại không trả lời. Chỉ là khuôn mặt càng trở nên âm u khó coi, hai mắt sau mắt kính cũng lạnh đến dọa người.
“Lần trước cậu nói, Hoắc Tư Tước không đem tin tức cô ấy trở về nói cho ba hắn biết đúng không?
“...... Đúng.”
“Lý do?”
“Tôi nghĩ, vì cô Ôn chết đi sống lại. Loại người này đã bị cơ quan đăng ký hộ khẩu địa phương hủy rồi. Mà một khi cô Ôn xuất hiện sẽ liên quan đến vấn đề khôi phục danh tính.”
Người đàn ông phút chộc im lặng.
Vấn đề khôi phục danh tính?
Cho nên, người đàn ông tên Hoắc Tư Tước này, bây giờ còn không muốn khôi phục hộ khẩu của cô? Tại sao? Là bởi vì khôi phục, cô sẽ lại xuất hiện trên hộ khẩu Hoắc gia sao?
Vậy có nghĩa Hoắc Tư Tước không muốn nhìn thấy cô sao?
Kiều Thời Khiêm giống như bắt được cái gì. Khóe môi anh ta hiện lên ý cười nham hiểm.
"Vậy cậu ngay lập tức đem tin tức này truyền ra ngoài!”
“Hả?”
Trợ lý sửng sốt, "Truyền ra? Vậy...... Vậy không phải anh càng không có cơ hội sao? Truyền ra, chỉ sợ bên Hoắc lão gia rất nhanh sẽ biết, đến lúc đó khẳng định sẽ lập tức khôi phục hộ khẩu của cô Ôn. Cô ấy sẽ lại trở thành người trong hộ khẩu của Hoắc Tư Tước.”
“Không, cậu sai rồi, cô ấy sẽ không còn là người của Hoắc gia.”
Kiều Thời Khiêm thản nhiên nói một câu, cười khẽ...
Chương 83: Để mẹ đi làm ở công ty của ba
“Hả?”
Trợ lý ngây ngẩn cả người.
“Nếu truyền đi, thì không phải tự mình hại mình sao? Nếu cô Ôn khôi phục hộ khẩu rồi tiếp tục ở lại Hoắc gia?”
“Không đúng, không phải như vậy!”
Nếu Kiều Thời Khiêm đem tin tức này đưa ra ngoài, vấn đề đầu tiên phải đối mặt không phải là hộ khẩu của Ôn Hủ Hủ còn ở Hoắc gia hay không? Mà là Ôn Hủ Hủ sẽ lập tức biết, mặc dù cô bị đưa về, nhưng Hoắc Tư Tước vẫn chưa có nói cho ba hắn biết mọi chuyện về cô.
Và Ôn Hủ Hủ cũng rất hiểu lý do tại sao Hoắc Tư Tước lại làm như vậy.
Người trợ lý cũng đã hiểu, anh ta nhìn luật sư luôn luôn tao nhã lịch sự trong gương chiếu hậu, lộ ra một tia ánh mắt khó tin...
——
Ôn Hủ Hủ đi tới nhà trẻ đón con.
Vốn tưởng rằng sau khi hai con nhìn thấy cô tới, sẽ lập tức nhào ra. Nhưng không ngờ, hôm nay sau khi cô tới đứa nhỏ không chạy ra mà cô bị giáo viên nhà trẻ gọi lại.
“Mẹ Kỳ Mặc, thật ngại quá, hôm nay con trai cô ở nhà trẻ xảy ra xung đột với bạn nhỏ khác, bạn nhỏ kia không cẩn thận làm con bị thương.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ hít một ngụm khí lạnh.
Không phải chứ, con trai lớn hôm nay mới vừa đánh nhau ở nhà trẻ của nó giờ đến lượt con trai nhỏ bên này cũng đánh, có cần ăn ý như vậy không? Chẳng lẽ song sinh ngay cả cái này cũng phải đồng bộ?
Ôn Hủ Hủ vội vàng chạy vào, gặp con trai mình.
Quả nhiên, khi đến lớp, cô thoáng nhìn thấy cậu bé được các cô giáo vây quanh. Có lẽ vì sợ phụ huynh hỏi chuyện nên cô giáo nhà trẻ mới ra sức an ủi cậu.
“Mặc Mặc, con còn đau chỗ đó không? Cô thoa thêm dầu hồng hoa cho con nhé.”
“Không sao đâu ạ, đàn ông con trai một chút vết thương nhỏ cũng không tính là gì!”
Mặc Bảo rất tự hào vẫy vẫy bàn tay nhỏ của mình.
Đương nhiên, cậu sẽ không nói cho các cô giáo biết, những vết thương này đều là do giữa trưa nay cậu chạy tới nhà trẻ khác giúp anh trai đánh người. Nên lúc về nhà trẻ của mình, cậu đã cố ý đụng độ với đứa nhỏ khác để lừa gạt mọi người.
Nhược Nhược lúc này cũng đứng bên cạnh Mặc Bảo, thấy anh nói không có việc gì, cô bé thông đồng với anh trai làm chuyện xấu cũng dùng giọng trẻ con trấn an cô giáo.
“Không sao đâu, không sao đâu, anh trai con đánh nhau chưa bao giờ thua đâu.”
Mặc Bảo: "......”
Các cô giáo: "......”
Cùng may lúc này Ôn Hủ Hủ đi vào, nhìn thấy cả hai vẫn bình an vô sự vội vàng đi tới: "Mặc Mặc, con không sao chứ?”
Cô vừa ôm con trai về phía của mình liền vội vàng kiểm tra.
Lại phát hiện, ngoại trừ hai bàn tay nhỏ thì không ó chỗ nào bị thương, chỗ nắm đấm có chút bầm tím sưng tấy, nhìn thế nào cũng không giống bị đánh.
Giống như là cậu đánh người khác mới đúng!
Ôn Hủ Hủ hồ nghi nhìn về phía đứa con trai.
Mặc Bảo vừa thấy tình hình của mẹ không đúng, lập tức cười híp mắt tiến lên ôm cổ mẹ: "Được rồi mẹ, người ta cũng không phải cố ý. Chúng ta không cần cứ cầm người ta không buông như vậy. Không phải mẹ dạy chúng con là phải tha thứ cho người khác sao.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong một lúc, cô lại không biết nói gì nữa.
Vậy là ba mẹ con rời khỏi nhà trẻ về nhà trong sự biết ơn đầy tự trách của các cô giáo.
Về đến nhà, Ôn Hủ Hủ đi làm sủi cảo, Nhược Nhược thấy mẹ làm cũng hấp tấp chạy tới giúp. Còn Mặc Bảo ngay lập tức trốn vào trong phòng gọi điện thoại cho Hoắc Dận.
“Này, Hoắc Dận, bên cậu thế nào rồi?”
“Rất tốt, còn cậu?”
Hoắc Dận vẫn lời ít ý nhiều, nhưng cậu đã học được cách quan tâm Mặc Bảo.
Mặc Bảo ở bên này vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, tự hào nói: "Tôi đương nhiên không sao rồi. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay sau khi tôi trở về đã cố ý đánh nhau cùng một đứa nhỏ khác. Cô giáo và mẹ không nghi ngờ gì tôi cả. Cậu xem, tôi có phải rất thông minh không?"
“Ừ.”
Hoắc Dận lại không chút do dự tán thành. Nhưng sau đó, cậu liền nhớ ra một chuyện, vì thế rầu rĩ lên tiếng: "Tôi không muốn đi nhà trẻ của tôi nữa.”
Mặc Bảo: "Hả? Cậu không muốn đi nhà trẻ đó, vậy cậu muốn đi đâu?”
Hoắc Dận không nói gì nữa...
Tuy nhiên, trong cái đầu nhỏ của cậu lập tức hiện lên lần hai người vô tình hoán đổi, cậu muốn tới nhà trẻ của Mặc Bảo.
Mặc dù nhà trẻ đó không lớn và đẹp như nhà trẻ của cậu, nhưng nó mang lại cho cậu một cảm giác tốt. Các cô giáo ở đó luôn kiên nhẫn nói chuyện với cậu, ở đó còn có em gái Nhược Nhược…
“À, hiểu rồi, cậu muốn tới nhà trẻ của tôi phải không? Đơn giản, chúng ta lại hoán đổi thôi. Tôi sẽ đến nhà trẻ của cậu, còn cậu sẽ đến nhà trẻ của tôi. Vừa vặn, tôi dạy dỗ đám người kia ngoan ngoãn hơn. Lúc cậu quay lại sẽ dễ dàng hơn!”
Mặc Bảo thật sự là một tiểu quỷ thông minh, nhìn thoáng cái liền nghĩ ra ngay.
Hoắc Dận nghe thấy vậy đôi mắt xinh đẹp đã ưu sầu cả buổi chiều kia lập tức sáng lên.
“Thật sao?”
"Đương nhiên là thật, thỉnh thoảng tôi sẽ đến nhà trẻ thay cậu và trở lại vị trí cũ vào buổi tối để cậu về vịnh Thiển Thủy. Đến khi đó thì mẹ sẽ không phải đến vịnh Thiển Thủy vào ban ngày. Lúc đó không chừng mẹ đã đến công ty của chú Kiều làm việc."
Chương 84: Trà xanh cứ tự nhiên
Mặc Bảo đột nhiên nhớ tới cái này.
Quả thật, lần trước lúc Kiều Thời Khiêm tới đã từng nói với Ôn Hủ Hủ, nếu sau này cô muốn tìm việc có thể đến công ty anh ta làm việc.
Hoắc Dận nghe thấy, lập tức như đinh đóng cột mà cự tuyệt: "Không được! Mẹ không thể đến chỗ chú khác làm việc!"
Thằng nhóc này, không ngờ có thể nói câu dài như vậy.
Mặc Bảo sửng sốt một chút: "Vậy làm sao bây giờ? Mẹ không chịu ngồi yên, nếu không có việc gì làm mẹ nhất định sẽ đi tìm việc làm.”
“Vậy thì đến công ty của ba làm việc!”
“Hả? Công ty của ba?”
“Ừ, tôi sẽ sắp xếp!”
Sau đó Hoắc Dận lạnh lùng cúp máy.
Không sai, phải đi làm. Mẹ cũng chỉ có thể đến công ty của ba, bọn họ muốn tác hợp lại cho ba và mẹ, làm sao có thể để cho mẹ đi đến chỗ người khác làm việc chứ?
Hoắc Dận quyết định chờ Hoắc Tư Tước trở về, sẽ nói chuyện này với hắn.
Nhưng cậu không biết là ngay chiều hôm nay, vì nhà trẻ xảy ra sự việc làm Cô Hạ mất điểm, cô ta đã đến tận công ty tìm Hoắc Tư Tước.
——
“Cô Cố, cuối cùng cô cũng tới? Lâu rồi không thấy cô, cô đi đâu vậy?”
“Đúng vậy, cô Cố đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô.”
“……”
Sau khi Cố Hạ vừa tới, thái độ của mọi người hoàn toàn khác với lúc Ôn Hủ Hủ đi vào. Ôn Hủ Hủ không chỉ không ai hỏi thăm, nhân viên văn phòng duy nhất bắt chuyện với cô, còn tưởng rằng cô là bảo mẫu của Hoắc Dận.
Nhưng sau khi người phụ nữ này tới, lập tức nhận được lời khen ngợi như sao hạng A. Những người của tập đoàn Hoắc thị, bất luận là nhân viên lễ tân hay là thành viên công ty đều đi lại.
Vây lấy cô ta.
Cũng đúng, năm năm qua, cô ta đi theo Hoắc Tư Tước thì mọi người trong công ty đều đã ngầm thừa nhận cô ta là tổng tài phu nhân.
Cố Hạ thỏa mãn với hư vinh đạt được. Thế nhưng, cô ta vì không muốn cho mình vui mừng quá mức. Sau khi xảy ra chuyện hôm nay cô càng phải tỏ ra chán nản.
Sau khi Cô Hạ đi lên, những người có mặt ở phòng tổng giám đốc nhìn thấy cô cũng hết sức cung kính cúi chào.
Cô gật đầu, hỏi: "Hoắc tổng của các cô.. đang ở văn phòng sao?”
“Cô Cố tìm Hoắc tổng có việc gì sao? Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc.”
Lúc này Lâm Tử Dương không ở văn phòng tổng giám đốc, người phụ trách sau khi nghe Cố Hạ muốn gặp Hoắc Tư Tước, cô ta lập tức cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại bàn của Hoắc Tư Tước.
Đây đúng là phương thức gặp Hoắc Tư Tước, chỉ cần có người tới tìm hắn, nhất định phải hẹn trước, sau đó được hắn cho phép mới có thể đi vào.
Kể cả Cố Hạ cũng vậy.
Tất nhiên, Cố Hạ không biết mấy hôm trước, lúc Ôn Hủ Hủ tới đây không cần phải đặt lịch mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lòng Cố Hạ lần này khá nhẹ nhảm khi cô ta chỉ đợi khoảng vài phút Hoắc Tư Tước đã đồng ý gặp cô ta, cô ta vô cùng kích động xách túi đi vào.
“Tư Tước, em... em tới xin lỗi anh. Hôm nay, em nhận được điện thoại từ nhà trẻ, em thật sự không biết thì ra là con trai của phu nhân thư ký trưởng đánh Dận Dận trước. Khi tới nhà trẻ em thấy vết thương của đứa nhỏ kia, sợ nó lại liên lụy đến thanh danh của công ty nên vội vàng nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa trước, Tư Tước, em thật sự... không cố ý."
Cố Hạ lã chã khóc đem ý định đến đây nói ra, vẻ mặt áy náy cùng tự trách làm cho người ta thấy thật sự không đành lòng trách cứ.
Đúng vậy, nếu như không phải biết sự thật có lẽ với bộ dáng trung thực kèm chút yếu đuối của cô ta sẽ khiến người ta phải mềm lòng.
Đáng tiếc, hiện tại đã không còn như trước kia.
Hoắc Tư Tước lạnh lùng thu hồi ánh mắt: "Đây chẳng lẽ là lý do cô luôn trốn tránh? Hoắc Dận là người như thế nào, cô chăm sóc nó suốt năm năm, cô sẽ không biết?”
Giọng Hoắc Tư Tước cực kỳ lạnh lùng, giống như đầm nước sâu.
Chất lỏng trong hốc mắt Cố Hạ trong nháy mắt không rơi xuống được nữa khuôn mặt cũng trắng đến đáng sợ.
“Không...... không phải như vậy, Tư Tước, em......”
"Cố Hạ, chuyện này tôi đã không tìm cô hỏi tội thì cô nên biết ơn đi. Ít ra tôi cũng để lại mặt mũi cho cô là tốt lắm rồi. Cô có biết điều gì khiến tôi không thể tha thứ cho cô không?”
Hoắc Tư Tước bỗng nhiên nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta lạnh thấu tim.
Cố Hạ run rẩy không nói được lời nào!
"Là con trai tôi, thật ra có một chuyện Ôn Hủ Hủ nói rất đúng, nếu cô thật sự coi nó là con của mình và không nghĩ đến thứ khác. Thì trước khi nghĩ đến việc giữ thể diện thì việc đầu tiên là xem Dận Dận như thế nào. Cô không thấy cô thực sự rất dối trá sao?"
Câu cuối này, có thể nói Hoắc Tư Tước đã rạch rõ khoản cách với cô ta!
Ngay lập tức Cố Hạ cảm thấy như mặt mình bị ăn một cái tát, sắc mặt hết đỏ bừng rồi trắng bệch.
Ôn Hủ Hủ! Lại là Ôn Hủ Hủ!!
Chương 85: Bị hai thằng nhóc con bán đi
Cố Hạ nhìn chằm chằm người đàn ông không có chút ấm áp này, cũng không cảm nhận được nửa tia tình cảm. Trong lòng cô ta cực kỳ hoảng sợ giống như bóng tối ùn kéo đến, bao phủ cả người cô.
Phải làm sao bây giờ? Hắn mới có thể quay đầu?
Phải làm sao bây giờ? Cô ta mới có thể nắm chặt hắn hơn nữa?
Hai tròng mắt Cố Hạ hạ xuống, ngón tay dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay mình, chợt, hốc mắt cô đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Đúng, em thừa nhận không coi Dận Dận là con của mình. Bởi vì, em vẫn luôn muốn có một đứa con của chính mình!"
“Cô nói cái gì?”
Hoắc Tư Tước đã không để ý đến cô ta nữa, nhưng khi nghe được những lời này ánh mắt đột nhiên lại ngẩng lên: "Con của cô?"
Cố Hạ tiếp tục đánh bạo: "Đúng vậy, con của em. Hoắc Tư Tước, anh có biết một người phụ nữ theo anh suốt năm năm, ngay cả chạm cũng không được anh chạm qua. Anh biết đây là loại cảm giác gì không?"
Hoắc Tư Tước: "......”
Chỉ một câu, trên mặt của hắn cũng đã tương đối khó coi.
Nhưng mà, làm sao người phụ nữ này có thể dừng lại? Lúc này, cô ta đang muốn nói đến cùng!
"Là khủng hoảng, là sợ hãi, là loại cảm giác mỗi tối trong lúc ngủ đều mơ thấy anh không cần em nữa. Cô gái đã viết thư cho anh suốt mười năm đểđể dưới tàng cây ngọc lan kia là em, nhưng mà Hoắc Tư Tước, năm đó em thà trốn tránh cũng không muốn anh tìm thấy em, chính là sợ có một ngày như hôm nay, anh biết không?"
Cố Hạ lộ ra vẻ muôn phần bi ai. Nói đến chỗ kích động cô còn mở túi ra, đem một thứ lấy ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Tư Tước liền híp lại.
Không phải thứ gì quý giá, cũng chỉ là một cây bút máy kiểu cũ, cây bút máy được gói trong một cái khăn tay không quá đặc biệt. Cây bút này nhìn qua chắc cũng hơn mươi năm, nó cũ đến mức hắn không còn thấy hình dạng gốc của nó.
Nhưng Hoắc Tư Tước liếc mắt một cái liền thấy ở góc khăn có một đóa bạch ngọc lan.
Bỗng những ngón tay khẽ cong lại.
"Em chưa từng nghĩ tới muốn trèo lên giường của anh, cho nên năm đó mặc dù em viết thư cho anh nhưng không xuất hiện. Sau đó là anh đến tìm em, anh nói anh nợ em mười năm, sau này anh sẽ trả lại cho em vô số cái mười năm. Cũng chính vì câu nói đó mà em đã theo anh về Hoắc Thị. Tư Tước, những lời đó anh quên rồi sao?”
Cố Hạ tiếp tục nói, càng nói cô ta càng khóc càng dữ dội. Nói dài đến mức không thở được.
Hoắc Tư Tước lại bóp chặt ngón tay!
Hắn đúng là một người đàn ông có khả năng tự kiềm chế rất tốt. Hơn nữa, hắn cũng rất rõ ý đồ của người phụ nữ này. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là vào lúc này, nhìn màn trình diễn vụng về của cô ta, anh ta lại không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Cô rốt cuộc muốn cái gì?”
“Hả?”
Cố Hạ đang khóc như mưa bị câu nói lạnh như băng này cắt đứt, ngay cả khóc cũng quên khóc.
Cô ta muốn gì?
Cô ta đương nhiên là muốn một lần nữa trở lại bên cạnh hắn, càng muốn trở lại như trước kia.
Cố Hạ vội vàng, ngay cả nước mắt trên mặt mình cũng không kịp lau: "Em không muốn gì cả, em chỉ muốn anh cho em thêm một cơ hội, để em đến vịnh Thiển Thủy bù đắp thật tốt..."
"Không cần. Cố Hạ, cô nghe cho rõ đây. Tôi đáp ứng cô bất cứ chuyện gì, nhưng con trai tôi, tuyệt đối sẽ không để cho cô chạm vào!"
Hoắc Tư Tước không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Cố Hạ nghe được, khuôn mặt vừa mới lóe lên một tia hy vọng lại bị dập tắc. Không còn cách nào, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lui một bước. Tốt nhất tiếp theo là đổi sang điều kiện khác.
“Em không thể đi vịnh Thiển Thủy. Nhưng Tư Tước, em muốn gặp anh mỗi ngày. Hay là anh cho em đến công ty làm việc, anh tùy tiện an bài cho em một chức vị là được rồi, có thể hay không?"
“Đến công ty?”
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm Cố Hạ, lần này không nói gì nữa.
——
Ôn Hủ Hủ nghe Hoắc Dận muốn cô đến tập đoàn Hoắc thị làm việc thì đã là sáng hôm sau.
Vừa nghe thấy đôi mắt đen của Ôn Hủ Hủ mở to: "Tại sao phải để dì đến công ty của ba con làm việc? Dì có công việc, dì là bác sĩ, có thể đi bệnh viện tìm việc làm.”
Hoắc Dận đã đeo cặp sách nhỏ trên lưng liền ngẩng đầu lên: "Dì đi làm, con đi nhà trẻ.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ ngây người!
Không, tại sao Hoắc Dận lại đi nhà trẻ? Chẳng lẻ là vì muốn ép cô đến công ty của ba cậu làm việc sao? Sáng nay tới đây cô còn tưởng rằng cậu đã nghe lời ngoan ngoãn chịu đi nhà trẻ.
Thì ra là có điều kiện.
Ôn Hủ Hủ cũng không biết làm như thế nào, suy nghĩ một chút, chỉ còn cách đồng ý với cậu.
“Không phải, Dận Dận, con nghe dì nói này, công ty của ba con là chỗ nào chứ? Cho dù dì muốn đi cũng chưa chắc có thể vào được. Vì ba con không thích dì.”
Cô ngồi xổm trước mặt Hoắc Dận, nói đến lời này, trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia ảm đạm.
Còn không phải sao? Đối với một người phụ nữ như cô, hắn thậm chí còn chán ghét, làm sao có thể để cho cô vào công ty của hắn. Cô tới đây là vì chữa bệnh cho hắn, bằng không ngay cả bước vào hắn cũng không cho cô vào.
Thế nhưng, Hoắc Dận sau nghi nghe Ôn Hủ Hủ nói lại bỗng nhiên bắt lấy tay của cô: "Đi, tìm ba!"
Hả?
A!!!
Ôn Hủ Hủ bị sốc......
“Đau không?”
“- - Không đau!!" Ôn Hủ Hủ tức giận cố cứng giọng trả lời.
Nhưng đúng là cái miệng hại cái thân!
Tên đàn ông chó đó nghe cô khẳng định không đau. Trực tiếp lôi cô nếm tới bồn rửa mặt. Dưới ánh mắt sững sờ của cô, một tay Hoắc Tư Tước cầm lọ thuốc mỡ một tay nâng cằm cô lên: "Há miệng!"
Ôn Hủ Hủ: "......”
Thật sự trong một giây ngắn ngủi đó, trong đầu của cô chỉ cảm giác có cái gì đó "Ong" như muốn nổ tung mà thôi. Não cô không thể suy nghĩ được gì, hắn gần người cô đến mức có thể nghe rõ hơi thở của hắn. Cô ngoan ngoãn há miệng mình ra.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với hắn như vậy.
Không quan trọng là năm năm trước hay năm năm sau.
Trái tim Ôn Hủ Hủ không khống chế được lại loạng nhịp một lần nữa.
Ngay từ đầu Hoắc Tư Tước cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn bôi thuốc cho người phụ nữ này. Cô quá ngốc, hắn còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào ngốc như thế này.
Tuy nhiên, khi hắn bóp thuốc trên đầu ngón tay và chạm vào đôi môi mềm mại của người phụ nữ này. Bỗng nhiên, một loại cảm giác quen thuộc truyền đến. Hắn ngẩn ra, trong đầu lại lập tức nhớ tới hình ảnh năm năm trước vào cái đêm tân hôn kia.
Hắn, một người đàn ông ít ham muốn và ít quan tâm đến phụ nữ.
Cho nên, năm năm qua người phụ nữ duy nhất hắn chạm vào cũng chỉ có một mình cô.
Hắn nhớ rằng đêm đó hắn bị đánh thuốc nên hắn không thể nhớ rõ được chuyện đêm đó. Nhưng hắn có nhớ một chút về người phụ nữ mà hắn đè lên người. Không ngừng đưa đẩy hắn đêm đó, giống như một con mèo. Đặc biệt là đôi môi của cô, như trái đào hồng ngọt ngào, mềm mại trong suốt như pha lê. Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ như in mùi vị của cô.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm đôi môi màu nhạt ẩm ướt dưới ngón tay mình. Ngay thời khắc đó hắn lại có loại xúc động muốn hôn lên.
Hắn muốn nhìn xem, khẩu vị của cô có giống như năm năm trước hay không?
“Hoắc...... Tư Tước? Anh làm sao.....vậy?”
Ôn Hủ Hủ không chịu được nữa.
Cô chưa từng đến gần hắn như vậy, hơi thở ấm áp của hắn phảng phất trên mặt cô, một bàn tay của hắn lại nắm cằm cô.
Cô thấy người mình nóng lên, tim đập mạnh đến nỗi cô không dám nhìn vào mắt hắn. Vì cô sợ, sợ cô nếu tiếp tục như thế này sẽ vô phương cứu chữa mất.
, năm năm trước cũng chỉ vì đôi mắt ấy nó đã khiến cô hối hận đến giờ!
Cũng may sau khi nghe tiếng cô gọi, Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần. Khuôn mặt anh tuấn của hắn nhanh chóng hiện có chút mất tự nhiên. Lập tức, hắn nhấc ngón tay đang bôi thuốc mỡ trên khóe miệng của cô lên rồi vội vàng buông cô ra.
"Sao một người ngu ngốc như cô lại có thể trở thành bác sĩ?"
Sau khi buông cô ra, hắn bước ra khỏi phòng tắm. Giọng địu trở lại kinh thường cô như trước.
Ôn Hủ Hủ có chút bối rối. Một lúc sau, khi từ bồn rửa tay đi xuống cô nhìn thấy vành tai mình vẫn đỏ ửng. Vội mở vòi nước, dùng tay hất từng vốc nước lạnh lên vỗ mặt mình, lúc này cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Tôi trở thành bác sĩ như thế nào có liên quan gì đến anh? Tôi cũng không phải y tá, những việc này đều là y tá làm.”
“Nói nhiều quá!”
Hoắc Tư Tước bỏ lại một câu liền đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ cũng không biết hắn đi làm gì. Cô thu dọn đồ đạc trong phòng tắm xong cũng đi ra, chuẩn bị đi xuống.
“Cô Ôn? Cô...... từ trong phòng ngủ của ông chủ đi ra sao?”
Cô không nghĩ vừa đi ra khỏi phòng lại đụng phải chị Vương đi lên. Chị ta đang cầm một bộ âu phục nam, xem ra là đưa cho Hoắc Tư Tước.
Chẳng lẽ hắn đã đi rồi?
Ôn Hủ Hủ liền gật đầu: "Đúng vậy, tôi vào phòng anh ta để lấy một ít thuốc bôi lên chỗ bị thương, làm sao vậy? Chị Vương?”
Chị Vương: "......”
Có chuyện gì vậy?
Đương nhiên là chị ta có chút bất ngờ. Ông chủ nhà này bình thường sẽ không cho ai vào phòng ngủ của mình. Nếu vào thì sau khi ra phải khử trùng sạch sẽ và thu dọn ngay lập tức. Ngay cả Cố Hạ cũng không ngoại lệ.
Nhưng tại sao...... Vừa rồi ông chủ không nói cho cô biết phải khử trùng sao?
Chị Vương cũng có chút nghi hoặc.
Và tất nhiên Ôn Hủ Hủ không biết chị ta đang nghĩ cái gì. Thấy chị Vương không lên tiếng, cô vội vàng xuống lầu.
Cô còn phải về nhà nữa.
Ôn Hủ Hủ để lại cho con trai lớn đang ngủ một tờ giấy. Sau đó lại dặn dò chị Vương buổi tối phải chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, xong tất cả cô mới yên tâm rời khỏi nơi này.
Vì hôm nay thời gian vẫn là rất sớm, Ôn Hủ Hủ sau khi trở về, nhà trẻ vẫn còn chưa tan học. Cô quyết định làm một bữa cơm tối thật thịnh soạn để bù đắp cho hai con của mình.
Đã rất lâu rồi cô không nấu cho hai đứa nhỏ một bữa cơm ngon.
Ôn Hủ Hủ đi siêu thị.
“Nancy, sao trùng hợp vậy?”
Ôn Hủ Hủ đang chăm chú chọn thức ăn, bỗng nhiên bên cạnh cô có người tới. Sau khi nhìn thấy cô, vô cùng vui mừng gọi.
Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy người bên cạnh: "Vâng, Thời Khiêm, em vừa muốn mua chút thịt buổi tối làm sủi cảo ăn, sao anh cũng ở đây?"
“Anh có khách hàng ở gần đây, vừa đi tìm anh ta bàn một vụ án.”
Kiều Thời Khiêm vẫn là bộ dáng nho nhã, đeo kính gọng vàng, trên người mặc một chiếc áo khoác lông màu xám nhạt, cả người thoạt nhìn càng thêm tuấn nhã.
Chương 82: Thèm muốn
“Thì ra là như vậy, vậy anh có muốn lên nhà em ngồi một chút không? Thời tiết lạnh như vậy rồi.”
Khi nói lời này Ôn Hủ Hủ cũng chỉ thuận miệng nói ra.
Nhưng không ngờ, cô vừa dứt lời Thời Khiêm đã đồng ý: "Được, đúng lúc anh có mấy quyển sách về pháp luật muốn đưa cho em. Lần trước em có nhờ anh mua, giờ chúng ta lên đó cùng xem."
Ôn Hủ Hủ: "......”
Xong rồi, cô quên bén chuyện này. Bây giờ nói với anh ta không kiện nữa, được không?
Ôn Hủ Hủ vẫn phải đưa người này về phòng mình thuê.
Thành phố đã tiến vào đợt rét, thời tiết cũng đã rất lạnh. Ôn Hủ Hủ vừa mở cửa phòng, bởi vì nhà quá lâu đời, những cửa sổ và vách tường đều bị cũ. Sau khi tiến vào, chẳng những không cảm thấy ấm áp mà ngược lại càng lạnh hơn.
“Ngại quá, em đi đốt bếp lò." Ôn Hủ Hủ đi vào, vội vàng đi đốt bếp lò.
Kiều Thời Khiêm liền tùy ý đi lòng vòng trong căn phòng nhỏ này.
Đây cũng là lần thứ hai anh ta tới nơi này. Nhưng lúc này, anh ta không tỏ ra quá nhiều xa lạ.
"Nancy, căn phòng em ở quá cũ rồi, cũng không giữ ấm. Em nên thuê một căn phòng mới hơn"
“A? Không cần, ở đây rất tốt, gần nhà trẻ, rất tiện.”
Ôn Hủ Hủ đang bận rộn đốt bếp lò, lắc đầu cự tuyệt.
Đùa sao?
Cô phải vất vả lắm mới tìm được một nơi vừa cũ vừa rách nát như vậy. Về phía Hoắc Tư Tước, tên đàn ông chó kia nhất định sẽ không tìm thấy cô. Còn không đời thuở nào cô lại chọn căn phòng này? Mất não rồi sao?
Ôn Hủ Hủ bận rộn đốt bếp lò xong lại cầm bột mì đi vào phòng bếp.
Nhưng, cô không biết rằng khi cô đang tập trung vào công việc bận rộn của mình. Người đàn ông ở bên ngoài phòng khách rót cho mình một ly nước rồi dời bước đi tới, sau đó anh ta ở trước cửa nhà bếp, nói chuyện. Trong ánh sáng còn sót lại của buổi tối hôm ấy, anh ta nhìn cô chăm chú như làn sương mù đang bốc lên.
Ánh mắt ấy là như thế nào?
Giống như là mê đắm, lại giống cũng chỉ là đơn giản ngóng nhìn. Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong ánh mắt ấy cực nóng bỏng, giống như ngọn lửa trong bếp lò.
“Anh ngồi chơi chờ em một lát. Em phải tranh thủ lúc hai đứa nhỏ chưa về làm ít mì.”
Có lẽ là cảm giác được có người đang nhìn mình, Ôn Hủ Hủ quay đầu lại nhìn người đàn ông nói một câu.
Kiều Thời Khiêm nhìn thấy, lúc này mới có chút không tự nhiên thu hồi ánh mắt.
“Không sao, có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, anh ngồi đó chơi là được rồi.”
Ôn Hủ Hủ không chút do dự mà cự tuyệt. Cô đối với người đàn ông này tuy rằng rất quen thuộc, nhưng vẫn nên duy trì khoảng cách.
Bận rộn hai mươi phút, thì mì cũng đã xong.
“Đi thôi, chúng ta đi xuống." Ôn Hủ Hủ đúng là không khách sáo. Lúc cô hoàn thành hết công việc đã trực tiếp đề nghị để cho người này cùng mình đi ra ngoài.
Kiều Thời Khiêm sao lại không hiểu ý của cô.
Cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, sau đó cùng cô đi xuống. Tổng thời gian anh ta ở nhà Ôn Hủ Hủ cộng ở lại cũng không quá nửa giờ.
……………………..
“Luật sư Kiều, vụ kiện của cô Ôn còn làm nữa không?”
“Không.....”
Trong xe, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người đàn ông này vừa mới cười dịu dàng , lúc này đã không còn thấy chút ấm áp nào nữa.
Mà cái tên mà hai người bọn họ nhắc tới, cũng không phải Nancy mà biến thành Ôn Hủ Hủ.
“Bọn họ quay về với nhau rồi sao?”
Trợ lý nghe được cái này, đánh bạo hỏi một câu.
Thế nhưng, người đàn ông này lại không trả lời. Chỉ là khuôn mặt càng trở nên âm u khó coi, hai mắt sau mắt kính cũng lạnh đến dọa người.
“Lần trước cậu nói, Hoắc Tư Tước không đem tin tức cô ấy trở về nói cho ba hắn biết đúng không?
“...... Đúng.”
“Lý do?”
“Tôi nghĩ, vì cô Ôn chết đi sống lại. Loại người này đã bị cơ quan đăng ký hộ khẩu địa phương hủy rồi. Mà một khi cô Ôn xuất hiện sẽ liên quan đến vấn đề khôi phục danh tính.”
Người đàn ông phút chộc im lặng.
Vấn đề khôi phục danh tính?
Cho nên, người đàn ông tên Hoắc Tư Tước này, bây giờ còn không muốn khôi phục hộ khẩu của cô? Tại sao? Là bởi vì khôi phục, cô sẽ lại xuất hiện trên hộ khẩu Hoắc gia sao?
Vậy có nghĩa Hoắc Tư Tước không muốn nhìn thấy cô sao?
Kiều Thời Khiêm giống như bắt được cái gì. Khóe môi anh ta hiện lên ý cười nham hiểm.
"Vậy cậu ngay lập tức đem tin tức này truyền ra ngoài!”
“Hả?”
Trợ lý sửng sốt, "Truyền ra? Vậy...... Vậy không phải anh càng không có cơ hội sao? Truyền ra, chỉ sợ bên Hoắc lão gia rất nhanh sẽ biết, đến lúc đó khẳng định sẽ lập tức khôi phục hộ khẩu của cô Ôn. Cô ấy sẽ lại trở thành người trong hộ khẩu của Hoắc Tư Tước.”
“Không, cậu sai rồi, cô ấy sẽ không còn là người của Hoắc gia.”
Kiều Thời Khiêm thản nhiên nói một câu, cười khẽ...
Chương 83: Để mẹ đi làm ở công ty của ba
“Hả?”
Trợ lý ngây ngẩn cả người.
“Nếu truyền đi, thì không phải tự mình hại mình sao? Nếu cô Ôn khôi phục hộ khẩu rồi tiếp tục ở lại Hoắc gia?”
“Không đúng, không phải như vậy!”
Nếu Kiều Thời Khiêm đem tin tức này đưa ra ngoài, vấn đề đầu tiên phải đối mặt không phải là hộ khẩu của Ôn Hủ Hủ còn ở Hoắc gia hay không? Mà là Ôn Hủ Hủ sẽ lập tức biết, mặc dù cô bị đưa về, nhưng Hoắc Tư Tước vẫn chưa có nói cho ba hắn biết mọi chuyện về cô.
Và Ôn Hủ Hủ cũng rất hiểu lý do tại sao Hoắc Tư Tước lại làm như vậy.
Người trợ lý cũng đã hiểu, anh ta nhìn luật sư luôn luôn tao nhã lịch sự trong gương chiếu hậu, lộ ra một tia ánh mắt khó tin...
——
Ôn Hủ Hủ đi tới nhà trẻ đón con.
Vốn tưởng rằng sau khi hai con nhìn thấy cô tới, sẽ lập tức nhào ra. Nhưng không ngờ, hôm nay sau khi cô tới đứa nhỏ không chạy ra mà cô bị giáo viên nhà trẻ gọi lại.
“Mẹ Kỳ Mặc, thật ngại quá, hôm nay con trai cô ở nhà trẻ xảy ra xung đột với bạn nhỏ khác, bạn nhỏ kia không cẩn thận làm con bị thương.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ hít một ngụm khí lạnh.
Không phải chứ, con trai lớn hôm nay mới vừa đánh nhau ở nhà trẻ của nó giờ đến lượt con trai nhỏ bên này cũng đánh, có cần ăn ý như vậy không? Chẳng lẽ song sinh ngay cả cái này cũng phải đồng bộ?
Ôn Hủ Hủ vội vàng chạy vào, gặp con trai mình.
Quả nhiên, khi đến lớp, cô thoáng nhìn thấy cậu bé được các cô giáo vây quanh. Có lẽ vì sợ phụ huynh hỏi chuyện nên cô giáo nhà trẻ mới ra sức an ủi cậu.
“Mặc Mặc, con còn đau chỗ đó không? Cô thoa thêm dầu hồng hoa cho con nhé.”
“Không sao đâu ạ, đàn ông con trai một chút vết thương nhỏ cũng không tính là gì!”
Mặc Bảo rất tự hào vẫy vẫy bàn tay nhỏ của mình.
Đương nhiên, cậu sẽ không nói cho các cô giáo biết, những vết thương này đều là do giữa trưa nay cậu chạy tới nhà trẻ khác giúp anh trai đánh người. Nên lúc về nhà trẻ của mình, cậu đã cố ý đụng độ với đứa nhỏ khác để lừa gạt mọi người.
Nhược Nhược lúc này cũng đứng bên cạnh Mặc Bảo, thấy anh nói không có việc gì, cô bé thông đồng với anh trai làm chuyện xấu cũng dùng giọng trẻ con trấn an cô giáo.
“Không sao đâu, không sao đâu, anh trai con đánh nhau chưa bao giờ thua đâu.”
Mặc Bảo: "......”
Các cô giáo: "......”
Cùng may lúc này Ôn Hủ Hủ đi vào, nhìn thấy cả hai vẫn bình an vô sự vội vàng đi tới: "Mặc Mặc, con không sao chứ?”
Cô vừa ôm con trai về phía của mình liền vội vàng kiểm tra.
Lại phát hiện, ngoại trừ hai bàn tay nhỏ thì không ó chỗ nào bị thương, chỗ nắm đấm có chút bầm tím sưng tấy, nhìn thế nào cũng không giống bị đánh.
Giống như là cậu đánh người khác mới đúng!
Ôn Hủ Hủ hồ nghi nhìn về phía đứa con trai.
Mặc Bảo vừa thấy tình hình của mẹ không đúng, lập tức cười híp mắt tiến lên ôm cổ mẹ: "Được rồi mẹ, người ta cũng không phải cố ý. Chúng ta không cần cứ cầm người ta không buông như vậy. Không phải mẹ dạy chúng con là phải tha thứ cho người khác sao.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong một lúc, cô lại không biết nói gì nữa.
Vậy là ba mẹ con rời khỏi nhà trẻ về nhà trong sự biết ơn đầy tự trách của các cô giáo.
Về đến nhà, Ôn Hủ Hủ đi làm sủi cảo, Nhược Nhược thấy mẹ làm cũng hấp tấp chạy tới giúp. Còn Mặc Bảo ngay lập tức trốn vào trong phòng gọi điện thoại cho Hoắc Dận.
“Này, Hoắc Dận, bên cậu thế nào rồi?”
“Rất tốt, còn cậu?”
Hoắc Dận vẫn lời ít ý nhiều, nhưng cậu đã học được cách quan tâm Mặc Bảo.
Mặc Bảo ở bên này vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, tự hào nói: "Tôi đương nhiên không sao rồi. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay sau khi tôi trở về đã cố ý đánh nhau cùng một đứa nhỏ khác. Cô giáo và mẹ không nghi ngờ gì tôi cả. Cậu xem, tôi có phải rất thông minh không?"
“Ừ.”
Hoắc Dận lại không chút do dự tán thành. Nhưng sau đó, cậu liền nhớ ra một chuyện, vì thế rầu rĩ lên tiếng: "Tôi không muốn đi nhà trẻ của tôi nữa.”
Mặc Bảo: "Hả? Cậu không muốn đi nhà trẻ đó, vậy cậu muốn đi đâu?”
Hoắc Dận không nói gì nữa...
Tuy nhiên, trong cái đầu nhỏ của cậu lập tức hiện lên lần hai người vô tình hoán đổi, cậu muốn tới nhà trẻ của Mặc Bảo.
Mặc dù nhà trẻ đó không lớn và đẹp như nhà trẻ của cậu, nhưng nó mang lại cho cậu một cảm giác tốt. Các cô giáo ở đó luôn kiên nhẫn nói chuyện với cậu, ở đó còn có em gái Nhược Nhược…
“À, hiểu rồi, cậu muốn tới nhà trẻ của tôi phải không? Đơn giản, chúng ta lại hoán đổi thôi. Tôi sẽ đến nhà trẻ của cậu, còn cậu sẽ đến nhà trẻ của tôi. Vừa vặn, tôi dạy dỗ đám người kia ngoan ngoãn hơn. Lúc cậu quay lại sẽ dễ dàng hơn!”
Mặc Bảo thật sự là một tiểu quỷ thông minh, nhìn thoáng cái liền nghĩ ra ngay.
Hoắc Dận nghe thấy vậy đôi mắt xinh đẹp đã ưu sầu cả buổi chiều kia lập tức sáng lên.
“Thật sao?”
"Đương nhiên là thật, thỉnh thoảng tôi sẽ đến nhà trẻ thay cậu và trở lại vị trí cũ vào buổi tối để cậu về vịnh Thiển Thủy. Đến khi đó thì mẹ sẽ không phải đến vịnh Thiển Thủy vào ban ngày. Lúc đó không chừng mẹ đã đến công ty của chú Kiều làm việc."
Chương 84: Trà xanh cứ tự nhiên
Mặc Bảo đột nhiên nhớ tới cái này.
Quả thật, lần trước lúc Kiều Thời Khiêm tới đã từng nói với Ôn Hủ Hủ, nếu sau này cô muốn tìm việc có thể đến công ty anh ta làm việc.
Hoắc Dận nghe thấy, lập tức như đinh đóng cột mà cự tuyệt: "Không được! Mẹ không thể đến chỗ chú khác làm việc!"
Thằng nhóc này, không ngờ có thể nói câu dài như vậy.
Mặc Bảo sửng sốt một chút: "Vậy làm sao bây giờ? Mẹ không chịu ngồi yên, nếu không có việc gì làm mẹ nhất định sẽ đi tìm việc làm.”
“Vậy thì đến công ty của ba làm việc!”
“Hả? Công ty của ba?”
“Ừ, tôi sẽ sắp xếp!”
Sau đó Hoắc Dận lạnh lùng cúp máy.
Không sai, phải đi làm. Mẹ cũng chỉ có thể đến công ty của ba, bọn họ muốn tác hợp lại cho ba và mẹ, làm sao có thể để cho mẹ đi đến chỗ người khác làm việc chứ?
Hoắc Dận quyết định chờ Hoắc Tư Tước trở về, sẽ nói chuyện này với hắn.
Nhưng cậu không biết là ngay chiều hôm nay, vì nhà trẻ xảy ra sự việc làm Cô Hạ mất điểm, cô ta đã đến tận công ty tìm Hoắc Tư Tước.
——
“Cô Cố, cuối cùng cô cũng tới? Lâu rồi không thấy cô, cô đi đâu vậy?”
“Đúng vậy, cô Cố đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô.”
“……”
Sau khi Cố Hạ vừa tới, thái độ của mọi người hoàn toàn khác với lúc Ôn Hủ Hủ đi vào. Ôn Hủ Hủ không chỉ không ai hỏi thăm, nhân viên văn phòng duy nhất bắt chuyện với cô, còn tưởng rằng cô là bảo mẫu của Hoắc Dận.
Nhưng sau khi người phụ nữ này tới, lập tức nhận được lời khen ngợi như sao hạng A. Những người của tập đoàn Hoắc thị, bất luận là nhân viên lễ tân hay là thành viên công ty đều đi lại.
Vây lấy cô ta.
Cũng đúng, năm năm qua, cô ta đi theo Hoắc Tư Tước thì mọi người trong công ty đều đã ngầm thừa nhận cô ta là tổng tài phu nhân.
Cố Hạ thỏa mãn với hư vinh đạt được. Thế nhưng, cô ta vì không muốn cho mình vui mừng quá mức. Sau khi xảy ra chuyện hôm nay cô càng phải tỏ ra chán nản.
Sau khi Cô Hạ đi lên, những người có mặt ở phòng tổng giám đốc nhìn thấy cô cũng hết sức cung kính cúi chào.
Cô gật đầu, hỏi: "Hoắc tổng của các cô.. đang ở văn phòng sao?”
“Cô Cố tìm Hoắc tổng có việc gì sao? Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc.”
Lúc này Lâm Tử Dương không ở văn phòng tổng giám đốc, người phụ trách sau khi nghe Cố Hạ muốn gặp Hoắc Tư Tước, cô ta lập tức cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại bàn của Hoắc Tư Tước.
Đây đúng là phương thức gặp Hoắc Tư Tước, chỉ cần có người tới tìm hắn, nhất định phải hẹn trước, sau đó được hắn cho phép mới có thể đi vào.
Kể cả Cố Hạ cũng vậy.
Tất nhiên, Cố Hạ không biết mấy hôm trước, lúc Ôn Hủ Hủ tới đây không cần phải đặt lịch mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lòng Cố Hạ lần này khá nhẹ nhảm khi cô ta chỉ đợi khoảng vài phút Hoắc Tư Tước đã đồng ý gặp cô ta, cô ta vô cùng kích động xách túi đi vào.
“Tư Tước, em... em tới xin lỗi anh. Hôm nay, em nhận được điện thoại từ nhà trẻ, em thật sự không biết thì ra là con trai của phu nhân thư ký trưởng đánh Dận Dận trước. Khi tới nhà trẻ em thấy vết thương của đứa nhỏ kia, sợ nó lại liên lụy đến thanh danh của công ty nên vội vàng nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa trước, Tư Tước, em thật sự... không cố ý."
Cố Hạ lã chã khóc đem ý định đến đây nói ra, vẻ mặt áy náy cùng tự trách làm cho người ta thấy thật sự không đành lòng trách cứ.
Đúng vậy, nếu như không phải biết sự thật có lẽ với bộ dáng trung thực kèm chút yếu đuối của cô ta sẽ khiến người ta phải mềm lòng.
Đáng tiếc, hiện tại đã không còn như trước kia.
Hoắc Tư Tước lạnh lùng thu hồi ánh mắt: "Đây chẳng lẽ là lý do cô luôn trốn tránh? Hoắc Dận là người như thế nào, cô chăm sóc nó suốt năm năm, cô sẽ không biết?”
Giọng Hoắc Tư Tước cực kỳ lạnh lùng, giống như đầm nước sâu.
Chất lỏng trong hốc mắt Cố Hạ trong nháy mắt không rơi xuống được nữa khuôn mặt cũng trắng đến đáng sợ.
“Không...... không phải như vậy, Tư Tước, em......”
"Cố Hạ, chuyện này tôi đã không tìm cô hỏi tội thì cô nên biết ơn đi. Ít ra tôi cũng để lại mặt mũi cho cô là tốt lắm rồi. Cô có biết điều gì khiến tôi không thể tha thứ cho cô không?”
Hoắc Tư Tước bỗng nhiên nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta lạnh thấu tim.
Cố Hạ run rẩy không nói được lời nào!
"Là con trai tôi, thật ra có một chuyện Ôn Hủ Hủ nói rất đúng, nếu cô thật sự coi nó là con của mình và không nghĩ đến thứ khác. Thì trước khi nghĩ đến việc giữ thể diện thì việc đầu tiên là xem Dận Dận như thế nào. Cô không thấy cô thực sự rất dối trá sao?"
Câu cuối này, có thể nói Hoắc Tư Tước đã rạch rõ khoản cách với cô ta!
Ngay lập tức Cố Hạ cảm thấy như mặt mình bị ăn một cái tát, sắc mặt hết đỏ bừng rồi trắng bệch.
Ôn Hủ Hủ! Lại là Ôn Hủ Hủ!!
Chương 85: Bị hai thằng nhóc con bán đi
Cố Hạ nhìn chằm chằm người đàn ông không có chút ấm áp này, cũng không cảm nhận được nửa tia tình cảm. Trong lòng cô ta cực kỳ hoảng sợ giống như bóng tối ùn kéo đến, bao phủ cả người cô.
Phải làm sao bây giờ? Hắn mới có thể quay đầu?
Phải làm sao bây giờ? Cô ta mới có thể nắm chặt hắn hơn nữa?
Hai tròng mắt Cố Hạ hạ xuống, ngón tay dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay mình, chợt, hốc mắt cô đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Đúng, em thừa nhận không coi Dận Dận là con của mình. Bởi vì, em vẫn luôn muốn có một đứa con của chính mình!"
“Cô nói cái gì?”
Hoắc Tư Tước đã không để ý đến cô ta nữa, nhưng khi nghe được những lời này ánh mắt đột nhiên lại ngẩng lên: "Con của cô?"
Cố Hạ tiếp tục đánh bạo: "Đúng vậy, con của em. Hoắc Tư Tước, anh có biết một người phụ nữ theo anh suốt năm năm, ngay cả chạm cũng không được anh chạm qua. Anh biết đây là loại cảm giác gì không?"
Hoắc Tư Tước: "......”
Chỉ một câu, trên mặt của hắn cũng đã tương đối khó coi.
Nhưng mà, làm sao người phụ nữ này có thể dừng lại? Lúc này, cô ta đang muốn nói đến cùng!
"Là khủng hoảng, là sợ hãi, là loại cảm giác mỗi tối trong lúc ngủ đều mơ thấy anh không cần em nữa. Cô gái đã viết thư cho anh suốt mười năm đểđể dưới tàng cây ngọc lan kia là em, nhưng mà Hoắc Tư Tước, năm đó em thà trốn tránh cũng không muốn anh tìm thấy em, chính là sợ có một ngày như hôm nay, anh biết không?"
Cố Hạ lộ ra vẻ muôn phần bi ai. Nói đến chỗ kích động cô còn mở túi ra, đem một thứ lấy ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Tư Tước liền híp lại.
Không phải thứ gì quý giá, cũng chỉ là một cây bút máy kiểu cũ, cây bút máy được gói trong một cái khăn tay không quá đặc biệt. Cây bút này nhìn qua chắc cũng hơn mươi năm, nó cũ đến mức hắn không còn thấy hình dạng gốc của nó.
Nhưng Hoắc Tư Tước liếc mắt một cái liền thấy ở góc khăn có một đóa bạch ngọc lan.
Bỗng những ngón tay khẽ cong lại.
"Em chưa từng nghĩ tới muốn trèo lên giường của anh, cho nên năm đó mặc dù em viết thư cho anh nhưng không xuất hiện. Sau đó là anh đến tìm em, anh nói anh nợ em mười năm, sau này anh sẽ trả lại cho em vô số cái mười năm. Cũng chính vì câu nói đó mà em đã theo anh về Hoắc Thị. Tư Tước, những lời đó anh quên rồi sao?”
Cố Hạ tiếp tục nói, càng nói cô ta càng khóc càng dữ dội. Nói dài đến mức không thở được.
Hoắc Tư Tước lại bóp chặt ngón tay!
Hắn đúng là một người đàn ông có khả năng tự kiềm chế rất tốt. Hơn nữa, hắn cũng rất rõ ý đồ của người phụ nữ này. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là vào lúc này, nhìn màn trình diễn vụng về của cô ta, anh ta lại không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Cô rốt cuộc muốn cái gì?”
“Hả?”
Cố Hạ đang khóc như mưa bị câu nói lạnh như băng này cắt đứt, ngay cả khóc cũng quên khóc.
Cô ta muốn gì?
Cô ta đương nhiên là muốn một lần nữa trở lại bên cạnh hắn, càng muốn trở lại như trước kia.
Cố Hạ vội vàng, ngay cả nước mắt trên mặt mình cũng không kịp lau: "Em không muốn gì cả, em chỉ muốn anh cho em thêm một cơ hội, để em đến vịnh Thiển Thủy bù đắp thật tốt..."
"Không cần. Cố Hạ, cô nghe cho rõ đây. Tôi đáp ứng cô bất cứ chuyện gì, nhưng con trai tôi, tuyệt đối sẽ không để cho cô chạm vào!"
Hoắc Tư Tước không chút lưu tình mà cự tuyệt.
Cố Hạ nghe được, khuôn mặt vừa mới lóe lên một tia hy vọng lại bị dập tắc. Không còn cách nào, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lui một bước. Tốt nhất tiếp theo là đổi sang điều kiện khác.
“Em không thể đi vịnh Thiển Thủy. Nhưng Tư Tước, em muốn gặp anh mỗi ngày. Hay là anh cho em đến công ty làm việc, anh tùy tiện an bài cho em một chức vị là được rồi, có thể hay không?"
“Đến công ty?”
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm Cố Hạ, lần này không nói gì nữa.
——
Ôn Hủ Hủ nghe Hoắc Dận muốn cô đến tập đoàn Hoắc thị làm việc thì đã là sáng hôm sau.
Vừa nghe thấy đôi mắt đen của Ôn Hủ Hủ mở to: "Tại sao phải để dì đến công ty của ba con làm việc? Dì có công việc, dì là bác sĩ, có thể đi bệnh viện tìm việc làm.”
Hoắc Dận đã đeo cặp sách nhỏ trên lưng liền ngẩng đầu lên: "Dì đi làm, con đi nhà trẻ.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ ngây người!
Không, tại sao Hoắc Dận lại đi nhà trẻ? Chẳng lẻ là vì muốn ép cô đến công ty của ba cậu làm việc sao? Sáng nay tới đây cô còn tưởng rằng cậu đã nghe lời ngoan ngoãn chịu đi nhà trẻ.
Thì ra là có điều kiện.
Ôn Hủ Hủ cũng không biết làm như thế nào, suy nghĩ một chút, chỉ còn cách đồng ý với cậu.
“Không phải, Dận Dận, con nghe dì nói này, công ty của ba con là chỗ nào chứ? Cho dù dì muốn đi cũng chưa chắc có thể vào được. Vì ba con không thích dì.”
Cô ngồi xổm trước mặt Hoắc Dận, nói đến lời này, trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia ảm đạm.
Còn không phải sao? Đối với một người phụ nữ như cô, hắn thậm chí còn chán ghét, làm sao có thể để cho cô vào công ty của hắn. Cô tới đây là vì chữa bệnh cho hắn, bằng không ngay cả bước vào hắn cũng không cho cô vào.
Thế nhưng, Hoắc Dận sau nghi nghe Ôn Hủ Hủ nói lại bỗng nhiên bắt lấy tay của cô: "Đi, tìm ba!"
Hả?
A!!!
Ôn Hủ Hủ bị sốc......