Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Chương 83
Nhất là mới vừa rồi anh chỉ nói mấy câu giằng co ngắn gọn đã khiến sau lưng anh ta túa đầy mồ hôi lạnh, ngược lại Triệu Nam Thiên vẻ mặt ung dung, không có chút hoảng loạn nào.
Phần lực lượng không thể giải thích được này khiến anh ta không dám dễ dàng vạch mặt.
Mấy năm nay lăn lộn cấp cơ sở, có thể ngồi vào vị trí này trên cơ bản đều là loại kinh nghiệm lão luyện, không có mấy người là ngu xuẩn.
Nếu là người bình thường thật, vì sao lại dám đánh Ngụy Bắc Minh?
La Cường đã chơi Thái Cực. Anh ta cũng không vội bắt người mà bắt đầu làm công tác tư tưởng, “Người anh em, nếu anh có oan khuất gì chúng ta trở về nói với nhau rõ ràng? Nửa đêm ở đây bị muỗi đốt có gì tốt.”
Nói chuyện càng nhiều anh ta càng thêm cảm thấy Triệu Nam Thiên thâm bất khả trắc, phần định lực kia tuyệt đối không phải giả vờ.
Hơn nữa đoạn nói chuyện phiếm đơn giản ban nãy cũng khiến anh ta bắt được một từ quan trọng, lính giải ngũ!
Nếu là như vậy thật, tất cả cũng trở nên hợp lý.
Thời bình không gặp khói súng, nếu không phải người xuất từ quân doanh sao có thể có khí thế hung hãn như vậy?
Ngụy Bắc Minh dần dần phát giác không đúng, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại di động trên người La Cường đã rung động theo.
Triệu Nam Thiên nhắc nhở, “Cảnh sát La, anh không nghe sao?”
La Cường nhún vai, “Trong lúc công tác không nghe!”
Triệu Nam Thiên cười tùy ý, “Nhân tình tôi nhận được, hôm nào mời anh uống rượu.”
Vừa nói chuyện xong, có tiếng xe hơi nổ vang.
Theo hai tia sáng trắng gai mắt, chỉ nháy mắt bóng tối trước mặt đã bị xé rách!
Tô Mục Tuyết đưa tay ngăn cản tia sáng, chờ khi xe trước mặt dừng hẳn cô mới lại nhìn lại.
Một chiếc xe Jeep BJ quân đội màu xanh, mặc dù chỉ là xe thông thường nhưng ai cũng biết loại xe này đại biểu cho ý nghĩa như thế nào.
Nhất là La Cường, mắt anh ta đã híp thành một đường. Sau khi nhìn kỹ, anh ta bỗng run rẩy một chút.
Thân xe có một hình ảnh rất bình thường, không có bất kỳ dòng chữ miêu tả nào, thậm chí ngay cả một con số cũng không nhìn thấy.
Hoa văn chính giữa là hình một con rắn hổ mang vòng quanh, phía dưới cắm ngược một cây dao găm.
Tuy không nhận ra ý nghĩa cụ thể đại biểu cho hình ảnh này, nhưng thần kinh anh ta vẫn căng thẳng theo bản năng.
Liên tưởng đến lực lượng Triệu Nam Thiên biểu hiện ra ban nãy, anh ta mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại cố thế nào cũng không bắt được điểm mấu chốt.
Khi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên, trong mắt anh ta đã nhiều thêm mấy phần kiêng kỵ.
Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong óc, sợ rằng lần này Ngụy Bắc Minh đã đá trúng thiết bản!
La Cường nghĩ thông suốt điểm quan trọng trong đó, mặc kệ người đến có thân phận thế nào, nhưng chắc chắn không phải người anh ta có thể đắc tội!
Trong lúc mọi người ở đây sững sờ, cửa xe mở ra, một người đàn ông trưởng thành cao lớn thô kệch bước xuống xe.
Thân thể anh ta rất cường tráng, da đen thui, nhất là lúc cười lên thật không khác gì một con gấu thành tinh. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Mục Tuyết đối với anh ta.
Người đàn ông không nói nhiều. Sau khi xuống xe anh ta nhìn bốn phía chung quanh một vòng, “Ai là người dẫn đầu?”
Mặc dù chỉ là một câu hỏi rất bình thường, chẳng qua khí thế trong giọng nói lại khiến người ta không dám khinh thường.
La Cường cẩn thận đi lên trước, không đợi anh ta há mồm đã bị đối phương ôm vai.
Hai người kề vai sát cánh đi về phía xa xa. Cũng không biết đang nói gì.
Tô Mục Tuyết tò mò nhìn thoáng qua, chỉ thấy con gấu đen kia móc một tờ giấy chứng nhận đưa tới.
Ngụy Bắc Minh thầm hô không tốt.
Quả nhiên, sau khi hai người trở về, thái độ của La Cường lập tức xoay ngược lại.
Anh ta đầu tiên là đi tới trước mặt Triệu Nam Thiên bắt tay một cái, khách khí hàn huyên: “Xấu hổ, anh Triệu, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, chúng tôi đã điều tra rõ ràng!”
Nói xong, anh ta quay đầu quát lớn một tiếng, “Còn sững sờ ở đó làm gì, không mau mở còng tay ra?”
Hai cảnh sát trẻ tuổi giả vờ khó xử nhìn nhìn Ngụy Bắc Minh cách đó không xa.
Nhất là mới vừa rồi anh chỉ nói mấy câu giằng co ngắn gọn đã khiến sau lưng anh ta túa đầy mồ hôi lạnh, ngược lại Triệu Nam Thiên vẻ mặt ung dung, không có chút hoảng loạn nào.
Phần lực lượng không thể giải thích được này khiến anh ta không dám dễ dàng vạch mặt.
Mấy năm nay lăn lộn cấp cơ sở, có thể ngồi vào vị trí này trên cơ bản đều là loại kinh nghiệm lão luyện, không có mấy người là ngu xuẩn.
Nếu là người bình thường thật, vì sao lại dám đánh Ngụy Bắc Minh?
La Cường đã chơi Thái Cực. Anh ta cũng không vội bắt người mà bắt đầu làm công tác tư tưởng, “Người anh em, nếu anh có oan khuất gì chúng ta trở về nói với nhau rõ ràng? Nửa đêm ở đây bị muỗi đốt có gì tốt.”
Nói chuyện càng nhiều anh ta càng thêm cảm thấy Triệu Nam Thiên thâm bất khả trắc, phần định lực kia tuyệt đối không phải giả vờ.
Hơn nữa đoạn nói chuyện phiếm đơn giản ban nãy cũng khiến anh ta bắt được một từ quan trọng, lính giải ngũ!
Nếu là như vậy thật, tất cả cũng trở nên hợp lý.
Thời bình không gặp khói súng, nếu không phải người xuất từ quân doanh sao có thể có khí thế hung hãn như vậy?
Ngụy Bắc Minh dần dần phát giác không đúng, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại di động trên người La Cường đã rung động theo.
Triệu Nam Thiên nhắc nhở, “Cảnh sát La, anh không nghe sao?”
La Cường nhún vai, “Trong lúc công tác không nghe!”
Triệu Nam Thiên cười tùy ý, “Nhân tình tôi nhận được, hôm nào mời anh uống rượu.”
Vừa nói chuyện xong, có tiếng xe hơi nổ vang.
Theo hai tia sáng trắng gai mắt, chỉ nháy mắt bóng tối trước mặt đã bị xé rách!
Tô Mục Tuyết đưa tay ngăn cản tia sáng, chờ khi xe trước mặt dừng hẳn cô mới lại nhìn lại.
Một chiếc xe Jeep BJ quân đội màu xanh, mặc dù chỉ là xe thông thường nhưng ai cũng biết loại xe này đại biểu cho ý nghĩa như thế nào.
Nhất là La Cường, mắt anh ta đã híp thành một đường. Sau khi nhìn kỹ, anh ta bỗng run rẩy một chút.
Thân xe có một hình ảnh rất bình thường, không có bất kỳ dòng chữ miêu tả nào, thậm chí ngay cả một con số cũng không nhìn thấy.
Hoa văn chính giữa là hình một con rắn hổ mang vòng quanh, phía dưới cắm ngược một cây dao găm.
Tuy không nhận ra ý nghĩa cụ thể đại biểu cho hình ảnh này, nhưng thần kinh anh ta vẫn căng thẳng theo bản năng.
Liên tưởng đến lực lượng Triệu Nam Thiên biểu hiện ra ban nãy, anh ta mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại cố thế nào cũng không bắt được điểm mấu chốt.
Khi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Triệu Nam Thiên, trong mắt anh ta đã nhiều thêm mấy phần kiêng kỵ.
Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong óc, sợ rằng lần này Ngụy Bắc Minh đã đá trúng thiết bản!
La Cường nghĩ thông suốt điểm quan trọng trong đó, mặc kệ người đến có thân phận thế nào, nhưng chắc chắn không phải người anh ta có thể đắc tội!
Trong lúc mọi người ở đây sững sờ, cửa xe mở ra, một người đàn ông trưởng thành cao lớn thô kệch bước xuống xe.
Thân thể anh ta rất cường tráng, da đen thui, nhất là lúc cười lên thật không khác gì một con gấu thành tinh. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Mục Tuyết đối với anh ta.
Người đàn ông không nói nhiều. Sau khi xuống xe anh ta nhìn bốn phía chung quanh một vòng, “Ai là người dẫn đầu?”
Mặc dù chỉ là một câu hỏi rất bình thường, chẳng qua khí thế trong giọng nói lại khiến người ta không dám khinh thường.
La Cường cẩn thận đi lên trước, không đợi anh ta há mồm đã bị đối phương ôm vai.
Hai người kề vai sát cánh đi về phía xa xa. Cũng không biết đang nói gì.
Tô Mục Tuyết tò mò nhìn thoáng qua, chỉ thấy con gấu đen kia móc một tờ giấy chứng nhận đưa tới.
Ngụy Bắc Minh thầm hô không tốt.
Quả nhiên, sau khi hai người trở về, thái độ của La Cường lập tức xoay ngược lại.
Anh ta đầu tiên là đi tới trước mặt Triệu Nam Thiên bắt tay một cái, khách khí hàn huyên: “Xấu hổ, anh Triệu, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, chúng tôi đã điều tra rõ ràng!”
Nói xong, anh ta quay đầu quát lớn một tiếng, “Còn sững sờ ở đó làm gì, không mau mở còng tay ra?”
Hai cảnh sát trẻ tuổi giả vờ khó xử nhìn nhìn Ngụy Bắc Minh cách đó không xa.
Bình luận facebook