Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Chương 78
Trừ phi cô điên rồi!
Tô Mục Tuyết đón lấy ánh mắt của đối phương, “Có cần tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho anh xem không?”
La Cường không nhịn được phất phất tay, “Không cần, mặc kệ các người có quan hệ như thế nào, nhưng Triệu Nam Thiên đã phạm tội, phải theo chúng tôi quay về tiếp nhận điều tra!”
Tô Mục Tuyết nắm lấy lỗ thủng từ trong lời nói của đối phương, “Anh cũng nói là điều tra, vậy tại sao lại đeo còng tay cho anh ấy? Nếu bị bắt, thủ tục bắt người của các người đâu?”
La Cường bị cô hỏi tới có chút tức giận, “Cảnh sát phá án không cần cô dạy. Hiện tại mời cô tránh ra, nếu không cô sẽ thành người gây cản trở người thi hành công vụ!”
Tô Mục Tuyết trào phúng, “Tôi hỏi anh hai câu đã thành cản trở người thi hành công vụ, vậy các người chưa hỏi rõ trắng đen đã bắt người chính là hợp lý hợp pháp sao?”
Sắc mặt La Cường trầm xuống, “Rốt cục cô có tránh ra hay không?”
Tô Mục Tuyết đối chọi gay gắt, “Nếu như tôi không tránh ra thì sao? Các người định ra tay hay định bắt cả tôi về?”
Nói xong cô mở video trên điện thoại di động ra.
La Cường rầy một tiếng, “Tắt điện thoại di đông!”
Cảnh sát trẻ tuổi tiến lên cướp điện thoại, kết quả bị Tô Mục Tuyết tránh được.
Cô cười lạnh chất vấn, “Hiện tại đều nói chấp pháp công khai, chấp pháp rõ ràng, pháp luật đã quy định chúng tôi có thể giám sát việc chấp pháp, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi tắt điện thoại?”
Sắc mặt La Cường đã khó coi tới cực hạn.
Anh ta vốn tưởng đây là vụ án nhỏ dễ như trở bàn tay, kết quả không ngờ tới anh ta lại gặp lực cản không thể khống chế như vậy.
Anh ta âm thầm ra hiệu với người chung quanh, vòng vây chậm rãi thu nhỏ lại.
Nếu thật sự bắt cả Tô Mục Tuyết đi, La Cường thật sự có chút cố kỵ. Chẳng qua bắt Triệu Nam Thiên đi là chuyện bắt buộc phải làm, sao có thể bị một người phụ nữ ngăn cản?
Bầu không khí giằng co, mắt thấy cảnh sát sắp động thủ.
Triệu Nam Thiên bỗng đi lên, “Cho tôi một chút thời gian, tôi đi giải thích với cô ấy.”
La Cường cảnh cáo một câu, “Chỉ cho anh ba phút, chẳng qua tôi khuyên anh đừng nên chơi chiêu gì!”
Triệu Nam Thiên xoay người kiên trì giải thích, “Cô yên tâm, tôi chỉ đi theo bọn họ hỗ trợ điều tra, không có chuyện gì đâu.”
Tô Mục Tuyết nhíu mày, “Triệu Nam Thiên, lẽ nào anh thật sự cho rằng Ngụy Bắc Minh sẽ bỏ qua cho anh?”
Triệu Nam Thiên nhìn ánh mắt cô, “Tin tưởng tôi, chắc chắn sẽ không sao.”
Tô Mục Tuyết trào phúng, “Thật không biết nên nói anh ngây thơ hay nên nói anh ấu trĩ!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Tôi biết cô quan tâm ta, nhưng vậy thì sao? Cảnh sát đã tới, tôi không có lý do gì để không đi. Dù cô muốn ngăn cũng không ngăn được. Chúng ta có lý cũng sẽ biến thành vô lý!”
Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc anh, “Ai quan tâm tới anh? Anh chết ở trong tù mới là tốt nhất!”
Cô nói không lại Triệu Nam Thiên, thế nhưng đạo lý này cũng không sai. Bên phía Ngụy Bắc Minh đã có chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù cô muốn ngăn cũng không ngăn được.
Muốn cứu Triệu Nam Thiên có lẽ chỉ còn cách dựa vào pháp luật.
Đang nghĩ ngợi, đám La Cường đã chờ tới hơi mất kiên nhẫn, “Có xong hay chưa!”
Hai cảnh sát đi lên xô đẩy, áp giải Triệu Nam Thiên vào xe cảnh sát.
Tô Mục Tuyết nhân cơ hội bấm hai số điện thoại, đều là cố vấn pháp luật trong công ty, đều không ngoại lệ, tất cả đều vào trạng thái không bắt máy.
Mắt thấy Triệu Nam Thiên sẽ bị áp lên xe cảnh sát, đáy lòng cô cũng trầm xuống.
Dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt!
Nhất định là dì Đào. Đối mặt với đả kích và sự trả thù của nhà họ Ngụy, thậm chí bà ta không cần tỏ thái độ, chỉ cần nhà họ Tô không đứng ra là có thể khiến Triệu Nam Thiên lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Ngụy Bắc Minh cũng đồng thời đi lên trước, “Mục Tuyết, có thể nói chuyện một chút không?”
Tô Mục Tuyết thu điện thoại lại, lạnh lùng đáp: “Tôi với anh không có gì để nói.”
Ngụy Bắc Minh cười cười, “Nói chuyện về Triệu Nam Thiên, thế nào? Nếu để anh ta bị cảnh sát bắt đi, cô nên biết kết quả của anh ta sẽ là thế nào!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta đã khôi phục dáng vẻ ung dung ngày xưa.
Nhất là khi nhìn Tô Mục Tuyết từ mới bắt đầu là lạnh lùng cường ngạnh đến sau cùng bị ép thỏa hiệp, thật sự khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Anh ta thích nhất cảm giác nắm quyền chủ động, cao cao tại thượng có thể tùy ý khống chế mệnh vận của người khác này!
Trừ phi cô điên rồi!
Tô Mục Tuyết đón lấy ánh mắt của đối phương, “Có cần tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho anh xem không?”
La Cường không nhịn được phất phất tay, “Không cần, mặc kệ các người có quan hệ như thế nào, nhưng Triệu Nam Thiên đã phạm tội, phải theo chúng tôi quay về tiếp nhận điều tra!”
Tô Mục Tuyết nắm lấy lỗ thủng từ trong lời nói của đối phương, “Anh cũng nói là điều tra, vậy tại sao lại đeo còng tay cho anh ấy? Nếu bị bắt, thủ tục bắt người của các người đâu?”
La Cường bị cô hỏi tới có chút tức giận, “Cảnh sát phá án không cần cô dạy. Hiện tại mời cô tránh ra, nếu không cô sẽ thành người gây cản trở người thi hành công vụ!”
Tô Mục Tuyết trào phúng, “Tôi hỏi anh hai câu đã thành cản trở người thi hành công vụ, vậy các người chưa hỏi rõ trắng đen đã bắt người chính là hợp lý hợp pháp sao?”
Sắc mặt La Cường trầm xuống, “Rốt cục cô có tránh ra hay không?”
Tô Mục Tuyết đối chọi gay gắt, “Nếu như tôi không tránh ra thì sao? Các người định ra tay hay định bắt cả tôi về?”
Nói xong cô mở video trên điện thoại di động ra.
La Cường rầy một tiếng, “Tắt điện thoại di đông!”
Cảnh sát trẻ tuổi tiến lên cướp điện thoại, kết quả bị Tô Mục Tuyết tránh được.
Cô cười lạnh chất vấn, “Hiện tại đều nói chấp pháp công khai, chấp pháp rõ ràng, pháp luật đã quy định chúng tôi có thể giám sát việc chấp pháp, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi tắt điện thoại?”
Sắc mặt La Cường đã khó coi tới cực hạn.
Anh ta vốn tưởng đây là vụ án nhỏ dễ như trở bàn tay, kết quả không ngờ tới anh ta lại gặp lực cản không thể khống chế như vậy.
Anh ta âm thầm ra hiệu với người chung quanh, vòng vây chậm rãi thu nhỏ lại.
Nếu thật sự bắt cả Tô Mục Tuyết đi, La Cường thật sự có chút cố kỵ. Chẳng qua bắt Triệu Nam Thiên đi là chuyện bắt buộc phải làm, sao có thể bị một người phụ nữ ngăn cản?
Bầu không khí giằng co, mắt thấy cảnh sát sắp động thủ.
Triệu Nam Thiên bỗng đi lên, “Cho tôi một chút thời gian, tôi đi giải thích với cô ấy.”
La Cường cảnh cáo một câu, “Chỉ cho anh ba phút, chẳng qua tôi khuyên anh đừng nên chơi chiêu gì!”
Triệu Nam Thiên xoay người kiên trì giải thích, “Cô yên tâm, tôi chỉ đi theo bọn họ hỗ trợ điều tra, không có chuyện gì đâu.”
Tô Mục Tuyết nhíu mày, “Triệu Nam Thiên, lẽ nào anh thật sự cho rằng Ngụy Bắc Minh sẽ bỏ qua cho anh?”
Triệu Nam Thiên nhìn ánh mắt cô, “Tin tưởng tôi, chắc chắn sẽ không sao.”
Tô Mục Tuyết trào phúng, “Thật không biết nên nói anh ngây thơ hay nên nói anh ấu trĩ!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Tôi biết cô quan tâm ta, nhưng vậy thì sao? Cảnh sát đã tới, tôi không có lý do gì để không đi. Dù cô muốn ngăn cũng không ngăn được. Chúng ta có lý cũng sẽ biến thành vô lý!”
Tô Mục Tuyết trừng mắt liếc anh, “Ai quan tâm tới anh? Anh chết ở trong tù mới là tốt nhất!”
Cô nói không lại Triệu Nam Thiên, thế nhưng đạo lý này cũng không sai. Bên phía Ngụy Bắc Minh đã có chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù cô muốn ngăn cũng không ngăn được.
Muốn cứu Triệu Nam Thiên có lẽ chỉ còn cách dựa vào pháp luật.
Đang nghĩ ngợi, đám La Cường đã chờ tới hơi mất kiên nhẫn, “Có xong hay chưa!”
Hai cảnh sát đi lên xô đẩy, áp giải Triệu Nam Thiên vào xe cảnh sát.
Tô Mục Tuyết nhân cơ hội bấm hai số điện thoại, đều là cố vấn pháp luật trong công ty, đều không ngoại lệ, tất cả đều vào trạng thái không bắt máy.
Mắt thấy Triệu Nam Thiên sẽ bị áp lên xe cảnh sát, đáy lòng cô cũng trầm xuống.
Dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt!
Nhất định là dì Đào. Đối mặt với đả kích và sự trả thù của nhà họ Ngụy, thậm chí bà ta không cần tỏ thái độ, chỉ cần nhà họ Tô không đứng ra là có thể khiến Triệu Nam Thiên lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Ngụy Bắc Minh cũng đồng thời đi lên trước, “Mục Tuyết, có thể nói chuyện một chút không?”
Tô Mục Tuyết thu điện thoại lại, lạnh lùng đáp: “Tôi với anh không có gì để nói.”
Ngụy Bắc Minh cười cười, “Nói chuyện về Triệu Nam Thiên, thế nào? Nếu để anh ta bị cảnh sát bắt đi, cô nên biết kết quả của anh ta sẽ là thế nào!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta đã khôi phục dáng vẻ ung dung ngày xưa.
Nhất là khi nhìn Tô Mục Tuyết từ mới bắt đầu là lạnh lùng cường ngạnh đến sau cùng bị ép thỏa hiệp, thật sự khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Anh ta thích nhất cảm giác nắm quyền chủ động, cao cao tại thượng có thể tùy ý khống chế mệnh vận của người khác này!
Bình luận facebook