Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Chương 49
Đột nhiên có người sau lưng mở miệng, “Đứng lại!”
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, trên xe có hai người đi xuống.
Người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi vẻ mặt kiêu căng, trong xinh đẹp lại lộ ra mấy phần không ai bì nổi.
Người này để tóc xoăn, vóc người mập mạp, vòng ngọc bích trên cổ đang phát quang, xem khí chất hẳn là quý bà nhà giàu có.
Nhất là chiếc áo lông cổ thấp bà ta đang mặc khiến bộ ngực trắng như tuyết lộ ra, có thể dễ dàng thu hút ánh mắt đám đàn ông, khiến người ta có cảm giác thâm thúy chấn động lòng người.
Về phần người gọi lại anh ban nãy lại là Ngụy Bắc Minh. Vẻ phong độ nho nhã trên mặt anh ta lập tức tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên cũng trở nên oán độc dữ tợn, như hận không thể tại chỗ ăn tươi nuốt sống anh.
Nếu không phải tên khốn kiếp đáng chết này đại náo lễ đính hôn, anh ta cũng không cần trở thành trò cười của toàn bộ Đông Châu!
Triệu Nam Thiên hài hước hỏi, “Cậu cả Ngụy, anh kêu tôi lại có việc gì sao?”
Ngụy Bắc Minh suýt nữa nổi nóng, “Họ Triệu, con mịa mày đừng tưởng tao không dám làm gì mày!”
Người phụ nữ đứng bên cạnh giữ anh ta lại, giọng điệu cũng lạnh lùng như đao, “Hôm qua là anh đã náo loạn lễ đính hôn của con trai tôi?”
Triệu Nam Thiên nghe vậy sửng sốt, thì ra bà ta là mẹ của Ngụy Bắc Minh!
Tô Lâm phản ứng hơi chậm, rốt cục cũng nghe được có điểm gì đó không đúng, “Anh rể, hai người quen nhau?”
Mặt Ngụy Bắc Minh rất âm trầm, anh ta cũng cảm thấy mấy chữ “anh rể” này chói tai không gì sánh được, thật giống như trên đỉnh đầu có một mảnh thảo nguyên xanh rờn.
Sau chuyện ngày hôm qua anh ta đã bị mẹ kéo đi dạy dỗ một trận.
Cân nhắc liên tục, cuối cùng anh ta cũng không xuống tay với nhà họ Tô.
Mẹ nói không sai, tuy rằng nhà họ Tô chỉ đang kéo dài hơi tàn, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Nếu không nắm chắc một kích tất trúng, chẳng khác gì đang chắp tay tặng miếng bánh ngọt lớn là nhà họ Tô cho người khác.
Mười hai năm qua anh ta đã sớm coi mọi thứ của nhà họ Tô là vật trong túi, sao có thể cam tâm bị người ngoài cướp đi?
Càng quan trọng hơn là anh ta không nỡ bỏ Tô Mục Tuyết.
Lấy ánh mắt của Tô Mục Tuyết, cho dù cô có không vừa ý với mối hôn nhân này cỡ nào cũng sẽ không tự cam đọa lạc đi theo một tên bảo vệ khu dân cư.
Cho nên chỉ cần Tô Mục Tuyết có thể hồi tâm chuyển ý, anh ta nguyện ý ẩn nhẫn, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng lúc này là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ tên bảo vệ đáng chết này đã đường hoàng xác định quan hệ?
Anh ta siết chặt nắm tay, một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, chỉ hận không thể xé xác Triệu Nam Thiên thành hai nửa!
Bà Ngụy đứng bên cạnh cũng cảm thấy trầm trọng tới cực hạn.
Cuộc náo loạn trong lễ đính hôn hôm qua không chỉ khiến nhà họ Ngụy mất hết mặt mũi, cũng khiến tất cả tính toán của bà ta trong những năm nay trôi theo dòng nước!
Vì thế bà ta tàn nhẫn dạy dỗ con trai một trận.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không thể nhẫn thêm vài ngày?
Hết lần này tới lần khác vào lúc quan trọng nhất con trai mình lại vạch mặt với Tô Mục Tuyết, thật không biết nói nó si tình hay nên nói nó ngu xuẩn!
Chỉ cần bắt được cổ phần Tô Phong vào tay, đến lúc đó cho dù cô cả nhà họ Tô có cao ngạo thế nào đi nữa, có cường thế tới cỡ nào đi nữa, không phải chỉ còn nước mặc người nhào nặn?
Vì khuyên con trai hợp lại với Tô Mục Tuyết, bà ta đã hao hết tâm tư và miệng lưỡi.
Lo lắng xảy ra ngoài ý muốn, bà ta còn đặc biệt gọi Tô Lâm tới đây từ sớm, chính vì bà ta sợ gặp được cảnh không nên nhìn thấy.
Kết quả không ngờ tới bà ta mới vừa xuống xe đã thấy được tình cảnh trước mắt!
Bà ta nén giận trừng Tô Lâm, đúng là phế vật, người nhà họ Tô tất cả đều là phế vật!
Không muốn con trai khó xử từ đó khiến tình thế bị mất khống chế, bà ta gần như cưỡng ép mình nén giận, “Mục Tuyết, chuyện ngày hôm qua Bắc Minh đã nói cho bác biết, tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Tô Mục Tuyết chau mày lại, “Hiểu lầm?”
Mặc dù chuyện hôm qua là cô đuối lý, nhưng hết thảy có thể trách tới trên đầu cô sao?
Nếu không phải ngày thường anh dung túng cho Hạ Như Ngọc, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Truy cứu tới cùng, cô cũng chỉ là người bị hại.
Đột nhiên có người sau lưng mở miệng, “Đứng lại!”
Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, trên xe có hai người đi xuống.
Người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi vẻ mặt kiêu căng, trong xinh đẹp lại lộ ra mấy phần không ai bì nổi.
Người này để tóc xoăn, vóc người mập mạp, vòng ngọc bích trên cổ đang phát quang, xem khí chất hẳn là quý bà nhà giàu có.
Nhất là chiếc áo lông cổ thấp bà ta đang mặc khiến bộ ngực trắng như tuyết lộ ra, có thể dễ dàng thu hút ánh mắt đám đàn ông, khiến người ta có cảm giác thâm thúy chấn động lòng người.
Về phần người gọi lại anh ban nãy lại là Ngụy Bắc Minh. Vẻ phong độ nho nhã trên mặt anh ta lập tức tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên cũng trở nên oán độc dữ tợn, như hận không thể tại chỗ ăn tươi nuốt sống anh.
Nếu không phải tên khốn kiếp đáng chết này đại náo lễ đính hôn, anh ta cũng không cần trở thành trò cười của toàn bộ Đông Châu!
Triệu Nam Thiên hài hước hỏi, “Cậu cả Ngụy, anh kêu tôi lại có việc gì sao?”
Ngụy Bắc Minh suýt nữa nổi nóng, “Họ Triệu, con mịa mày đừng tưởng tao không dám làm gì mày!”
Người phụ nữ đứng bên cạnh giữ anh ta lại, giọng điệu cũng lạnh lùng như đao, “Hôm qua là anh đã náo loạn lễ đính hôn của con trai tôi?”
Triệu Nam Thiên nghe vậy sửng sốt, thì ra bà ta là mẹ của Ngụy Bắc Minh!
Tô Lâm phản ứng hơi chậm, rốt cục cũng nghe được có điểm gì đó không đúng, “Anh rể, hai người quen nhau?”
Mặt Ngụy Bắc Minh rất âm trầm, anh ta cũng cảm thấy mấy chữ “anh rể” này chói tai không gì sánh được, thật giống như trên đỉnh đầu có một mảnh thảo nguyên xanh rờn.
Sau chuyện ngày hôm qua anh ta đã bị mẹ kéo đi dạy dỗ một trận.
Cân nhắc liên tục, cuối cùng anh ta cũng không xuống tay với nhà họ Tô.
Mẹ nói không sai, tuy rằng nhà họ Tô chỉ đang kéo dài hơi tàn, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Nếu không nắm chắc một kích tất trúng, chẳng khác gì đang chắp tay tặng miếng bánh ngọt lớn là nhà họ Tô cho người khác.
Mười hai năm qua anh ta đã sớm coi mọi thứ của nhà họ Tô là vật trong túi, sao có thể cam tâm bị người ngoài cướp đi?
Càng quan trọng hơn là anh ta không nỡ bỏ Tô Mục Tuyết.
Lấy ánh mắt của Tô Mục Tuyết, cho dù cô có không vừa ý với mối hôn nhân này cỡ nào cũng sẽ không tự cam đọa lạc đi theo một tên bảo vệ khu dân cư.
Cho nên chỉ cần Tô Mục Tuyết có thể hồi tâm chuyển ý, anh ta nguyện ý ẩn nhẫn, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nhưng lúc này là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ tên bảo vệ đáng chết này đã đường hoàng xác định quan hệ?
Anh ta siết chặt nắm tay, một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, chỉ hận không thể xé xác Triệu Nam Thiên thành hai nửa!
Bà Ngụy đứng bên cạnh cũng cảm thấy trầm trọng tới cực hạn.
Cuộc náo loạn trong lễ đính hôn hôm qua không chỉ khiến nhà họ Ngụy mất hết mặt mũi, cũng khiến tất cả tính toán của bà ta trong những năm nay trôi theo dòng nước!
Vì thế bà ta tàn nhẫn dạy dỗ con trai một trận.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không thể nhẫn thêm vài ngày?
Hết lần này tới lần khác vào lúc quan trọng nhất con trai mình lại vạch mặt với Tô Mục Tuyết, thật không biết nói nó si tình hay nên nói nó ngu xuẩn!
Chỉ cần bắt được cổ phần Tô Phong vào tay, đến lúc đó cho dù cô cả nhà họ Tô có cao ngạo thế nào đi nữa, có cường thế tới cỡ nào đi nữa, không phải chỉ còn nước mặc người nhào nặn?
Vì khuyên con trai hợp lại với Tô Mục Tuyết, bà ta đã hao hết tâm tư và miệng lưỡi.
Lo lắng xảy ra ngoài ý muốn, bà ta còn đặc biệt gọi Tô Lâm tới đây từ sớm, chính vì bà ta sợ gặp được cảnh không nên nhìn thấy.
Kết quả không ngờ tới bà ta mới vừa xuống xe đã thấy được tình cảnh trước mắt!
Bà ta nén giận trừng Tô Lâm, đúng là phế vật, người nhà họ Tô tất cả đều là phế vật!
Không muốn con trai khó xử từ đó khiến tình thế bị mất khống chế, bà ta gần như cưỡng ép mình nén giận, “Mục Tuyết, chuyện ngày hôm qua Bắc Minh đã nói cho bác biết, tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Tô Mục Tuyết chau mày lại, “Hiểu lầm?”
Mặc dù chuyện hôm qua là cô đuối lý, nhưng hết thảy có thể trách tới trên đầu cô sao?
Nếu không phải ngày thường anh dung túng cho Hạ Như Ngọc, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Truy cứu tới cùng, cô cũng chỉ là người bị hại.
Bình luận facebook