• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ tôn đỉnh cấp (2 Viewers)

  • Chương 131-132

Chương 131 - Chương 131

uyện này là sao?”

Cửu Thiên kinh ngạc thốt lên.

Nhất Nguyên cười nói: “Thần hồn chi lực sơ cấp nhất là như này. Nếu ngươi có thể tu luyện thần hồn chi lực tới cấp năm, thì có thể giống như ta, ngưng tụ thần hồn thành hình người.”

Cửu Thiên nói: “Nhưng ta sao lại biến thành như này. Ta hoàn toàn không có ấn tượng.”

Nhất Nguyên nói: “Thật sự không có ấn tượng sao? Canh kình hóa thần hồn, khó khăn vô cùng, vượt qua biển máu, vượt qua sinh tử, kình hóa khí, xông thẳng thần tiêu.”

Cửu Thiên suy nghĩ kỹ lại, lẩm bẩm ní: “Biển máu? Sinh tử? Ta suýt nữa bị người ta đánh chết.”

Nhất Nguyên nói: “Như vậy thì đúng rồi, trong tình cảnh suýt chết, dễ luyện thành thần hồn nhất. Lúc đầu ta ở trong tình cảnh suýt chết lặp lại mấy trăm lần mới cho ra được thần hồn chi lực. Chỉ đáng tiếc, tuy thần hồn chi lực mạnh, nhưng vẫn không thể đột phá được sự ràng buộc của thiên địa. Có lẽ chỉ khi canh kình và nguyên khí dung hợp mới có thể tạo ra lực lượng có thể siêu thoát tất cả. Chỉ là ta e là không làm được. Người truyền thừa của ta, nếu có một ngày, ngươi có thể luyện thần hồn chi lực tới đỉnh phong, ngươi có thể thử dung hợp nguyên khí vào trong thần hồn chi lực. Tâm nguyện chưa hoàn thành của ta, hy vọng ngươi có thể có một ngày hoàn thành nó.”

Trong lời nói của Nhất Nguyên mang theo sự tiếc nuối vô tận.

Cửu Thiên hơi sững người, canh kình và nguyên khí triệt để dung hợp? Đây không phải là canh khí của hắn hay sao?

Lẽ nào là do hắn có trong mình canh khí, vậy nên hắn mới có thể ở trong một lần tình cảnh suýt chết, ngưng luyện ra thần hồn chi lực?

Không có cho Cửu Thiên thời gian suy nghĩ dư thừa, ngay sau đó, giọng nói của Nhất Nguyên vang lên.

“Tiếp nhận truyền thừa của ta đi.”

Một ánh sáng bắn tới, Cửu Thiên lập tức cảm nhận được linh hồn của mình sắp bị đánh tan.

Ngay sau đó, vô số thông tin, hình ảnh giống như mảnh vỡ truyền vào trong đầu của Cửu Thiên.

Cả không gian Nhất Nguyên cũng bắt đầu sụp đổ, thần hồn chi lực thuộc về Cửu Thiên lại càng ngày càng mạnh.

Ý thức dần biến mất, Cửu Thiên rơi vào trong trạng thái ngủ sâu hơn.

Ở trong mộng cảnh của hắn, một ông lão mặc đồ trắng, tiên phong đạo cốt đang đại chiến với vô số yêu ma hoang thú đáng sợ.

Ông lão mỗi lần ra tay thì đều mang theo thanh uy khủng khiếp, thiên địa đang sụp đổ, sơn mạch cao chót vót bị phá hủy, sông chảy ngược dòng, nước lao thẳng lên trời.

Thần hồn chi lực bao trùm trên tay của ông lão, mạnh mẽ, uy nghiêm, giống như ánh sáng hủy diệt.

Cửu Thiên giống như một người xem, yên tĩnh xem tất cả, cảm nhận sức chiến đấu bá đạo từ thần hồn chi lực, trải nghiệm ứng dụng của thần hồn chi lực.

Canh khí trong cơ thể lưu chuyển, những tia thần hồn chi lực mà Cửu Thiên luyện ra kia, bắt đầu chảy vào khắp người Cửu Thiên.

Canh khí toàn thân của hắn vào lúc này giống như một thùng dầu đổ vào trong ngọn lửa cháy bừng bừng, đột nhiên bắt đầu điên cuồng vận chuyển.

Canh khí vốn trong suốt vào lúc này hóa thành năm màu, đây là màu sắc nguyên khí thuộc về luyện khí sĩ, đại biểu cho thiên địa ngũ hành.

Sau đó, màu trắng thuộc về canh kình cũng bắt đầu xuất hiện, sáu loại màu sắc phản chiếu lẫn nhau, bắt đầu xoay vòng.

Khi xoay vòng đạt tới một mức độ nhất định, một màu đen tối tăm xuất hiện.

Màu sắc của bóng tối, giống như hồn phách của con người.

Sau khi màu đen xuất hiện, sự vận chuyển của canh khí từ từ chậm lại.

Đại biểu ngũ hành của nguyên khí hóa thành một trận pháp ngũ hành nhỏ, rơi vào trong đan điền của Cửu Thiên.

Mà hai màu đen trắng đó bắt đầu đan vào nhau, dần dần lao lên, cho tới khi lao tới trong não hải của Cửu Thiên mới từ từ dừng lại.

Hai màu trắng đen vậy mà hợp thành một âm dương trận tròn xoe, tỏa ra ánh sáng trắng đen nồng đậm.

Trận pháp ngũ hành trong đan điền, hắc bạch âm dương trận trong não hải phân chia rõ ràng, nhưng theo sự vận chuyển của chúng bắt đầu cùng lúc sinh ra lực lượng trong suốt.

Lực lượng hóa thành giọt nước, hòa vào trong kinh mạch.

Giọt nước ẩn chứa lực lượng vô tận, nếu có ai có thể mở kinh mạch của Cửu Thiên ra, nhìn kỹ giọt nước này thì có thể nhìn thấy ánh sáng bảy màu chói mắt trong giọt nước này.

Cửu Thiên trong giấc ngủ say không có phát giác sự thay đổi của cơ thể của mình, một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, uy nghiêm đang xuất hiện ở trên người Cửu Thiên.

Đột nhiên, cường giả của cả Học Viện Võ Đạo đều có cảm ứng ở trong lòng.

Quay đầu, tất cả các cường giả đều nhìn về phía bầu trời đằng xa.

Bọn họ không biết cỗ lực lượng này tới từ đâu, nhưng bọn họ biết người sở hữu cỗ lực lượng này, tuyệt đối vô cùng đáng sợ.

Trong chính điện của Học Viện Võ Đạo, viện trưởng từ từ bay lên.

“Lực lượng đáng sợ, là thần binh xuất thế, hay là có người đột phá đến Âm Dương Cảnh?”

Viện trưởng nhíu chặt mày, tìm kiếm kỹ một phen, sau đó lẩm bẩm: “Không đúng, võ giả Âm Dương Cảnh cũng không có khí tức này. Rốt cuộc là cái gì?”

Trên bầu trời, Nhất Thanh sư tôn đang đi đường đột nhiên dừng lại.

“Lực lượng thật đáng sợ, Học Viện Võ Đạo dạo gần đây bị làm sao vậy, lẽ nào có cường giả bắt đầu đánh chủ ý vào Học Viện Võ Đạo sao? Không được, vẫn nên tới chính điện trước, tìm viện trưởng.’

Nhất Thanh sư tôn nhanh tốc độ bay, bóng người lập tức biến mất ở trên không.

Trong Nhất Nguyên Viện, Đạo Quang sư tôn trực tiếp lao vào trong phòng của Cửu Thiên.

Ánh mắt nhìn xung quanh, Đạo Quang sư tôn nhíu mày nói: “Chuyện lạ, lực lượng mạnh mẽ từ đâu ra.”

Lại nhìn kỹ sang Cửu Thiên, Đạo Quang sư tôn đột nhiên phát hiện vết thương trên người Cửu Thiên vào lúc này vậy mà đã lành hơn phân nửa.
Chương 132 - Chương 132

ười hai tiếng, Đạo Quang sư tôn cười nói: “Khả năng khôi phục giống như hoang thú, không uổng công ta cho ngươi dùng một viên đan dược. Cửu Thiên, nếu ngươi tỉnh thì ta truyền cho ngươi một vài võ kỹ thật sự lợi hại. Đến lúc đó ngươi sẽ không trách sư tôn ta nữa.”

Cửu Thiên dường như nghe được lời của Đạo Quang sư tôn, lông mi hơi rung lên.

Đạo Quang sư tôn lập tức nói hơi lớn tiếng: “Ngươi có thể nghe thấy sao? Ha ha, có thể nghe thấy là tốt. Muốn học võ kỹ cao thâm thì mau tỉnh đi.”

Lông mi của Cửu Thiên lại nhúc nhích.

Đạo Quang sư tôn đi tới, truyền một đạo canh kình vào trong cơ thể của Cửu Thiên, giúp Cửu Thiên nhanh chóng khôi phục thương thế, sau đó chắp tay đi ra ngoài.

Tiểu Hắc luôn ở dưới ngẩng đầu nhìn Đạo Quang, cũng chỉ có Tiểu Hắc biết khí tức mạnh mẽ vừa rồi từ đâu mà tới.

Nhe răng nhe vuốt với bóng lưng của Đạo Quang sư tôn, Tiểu Hắc quay đầu nhìn Cửu Thiên không rời.

Đột nhiên, Tiểu Hắc rít lên một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong cơ thể của Cửu Thiên, trên cánh tay của Cửu Thiên hóa thành một con hắc long chạy xung quanh.

Mà canh kình trong cơ thể Cửu Thiên lại không nghe khống chế bắt đầu chảy sang cánh tay phải của hắn.

Hắc long đang lượn quanh trong kinh mạch, có được sự ôn dưỡng của canh khí của Cửu Thiên, bắt đầu nhanh chóng lớn lên.

Một tiếng rít thoải mái dường như vang lên từ trong cánh tay của Cửu Thiên.



3 ngày sau, bên tai truyền tới tiếng ồn ào, Cửu Thiên từ từ mở mắt ra.

Hắn giống như ngủ một vạn năm, hai mắt mở ra bỗng bắn ra hai tia sáng, xé rách không khí.

Thế giới trước mắt dường như có hơi khác, cả thiên địa giống như bước tranh cuộn đang rung động, dường như chỉ cần Cửu Thiên đưa tay ra chọc nhẹ, thế giới giống như bức tranh cuộn này có thể bị chọc thủng.

Vù…

Cửu Thiên phun ra một hơi trọc khí, từ từ đứng dậy.

Tiểu Hắc nằm bò trên giường, trước cửa để Vô Phong trọng kiếm của hắn. Cửu Thiên nhìn Tiểu Hắc hơi nhíu mày, lẽ nào lần này hắn hôn mê rất lâu sao? Tại sao Tiểu Hắc nhìn trông lớn lên một vòng, hơn nữa hai quả cầu thịt lớn hơi nhú lên trên đầu nó là cái gì?

Cửu Thiên xoa cái đầu to của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lại thè lưỡi liếm mạnh, làm cho mặt của Cửu Thiên bị liếm đầy nước miếng.

Cửu Thiên đẩy Tiểu Hắc ra, chỉnh lại quần áo, đi ra khỏi phòng.

Ánh nắng bên ngoài có hơi chói mắt, Cửu Thiên hơi nheo mắt lại.

“Ha ha, Cửu Thiên sư đệ, đệ cuối cùng cũng tỉnh rồi, ba ngày rồi, đệ ngủ giống như lợn chết ba ngày rồi.”

Giọng nói như vịt đực đó của Hàn Liên sư huynh truyền tới. Cửu Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy sư huynh của mình đều ở trong viện. Quần áo chỉnh tề, vẻ mặt rạng rỡ.

Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn cũng mặc quần áo mới, ngồi ở trên ghế ở bên cạnh.

Nhất Thanh sư tôn mỉm cười nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, ngươi trọng thương mới khỏi, qua bên đây ngồi đi.”

Cửu Thiên có hơi không rõ tình hình, lên tiếng hỏi: “Sư tôn, con đã ngủ bao lâu rồi?”

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Ba ngày mà thôi, không tính quá lâu. Với thương thế ngày hôm đó của ngươi thì thấy, ngươi ngủ thêm 30 ngày cũng là nên. Cửu Thiên, ngươi phải cảm ơn Đạo Quang sư tôn. Là hắn cho ngươi một viên đan dược cứu mạng.”

Cửu Thiên quay đầu mặt mày kỳ quái nhìn sang Đạo Quang sư tôn, hắn nhớ ra mình làm sao bị thương rồi.

Vẻ mặt của Đạo Quang sư tôn khá ngại ngùng, nói: “Không cần cảm ơn, Cửu Thiên qua đây ngồi đi. Thời gian ngươi tỉnh vừa đúng, hôm nay là ngày Nhất Nguyên Viện chúng ta ứng chiến.”

Nói xong Đạo Quang sư tôn mấp máy miệng truyền âm cho Cửu Thiên: “Cửu Thiên, chuyện ta ngộ thương ngươi thì đừng nói nữa. Lát nữa ta truyền cho ngươi mấy bộ võ kỹ địa cấp, sự việc cho qua đi.”

Cửu Thiên chớp mắt mấy lần, mấy bộ võ kỹ địa cấp, nghe thì thấy rất có sức cám dỗ.

Không lưỡng lự mà gật đầu, Cửu Thiên ngồi ở bên cạnh Đạo Quang sư tôn. Đạo Quang sư tôn thấy Cửu Thiên đồng ý, âm thầm thở phào, bộ mặt già này của ông ta coi như giữ được rồi.

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Ứng chiến? Ai ứng chiến ai?”

Hàn Liên sư huynh lớn tiếng nói: “Đương nhiên là ứng chiến của những tên tên khốn của các viện khác rồi. Đám người này, mỗi năm vào thời gian này đều sẽ tới mấy tốp, nói là tới cọ xát. Thật ra là tới tìm chúng ta luyện tay. Cửu Thiên sư đệ, ngươi ở bên cạnh xem đi, năm nay ta nhất định phải khiến đám khốn kiếp này xấu mặt. Đoán chắc giờ này bọn họ sắp đến rồi.

Cửu Thiên vẫn có chút không hiểu, đại sư huynh Vô Song lúc này chuyển một chiếc ghế to ngồi xuống, cười rồi nhìn Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, đệ là năm nay mới tới Nhất Nguyên Viện. Không biết tình hình. Cuộc chiến thứ hạng học viện đệ biết nhỉ.”

Cửu Thiên nói: “Cái này đệ biết. Lẽ nào cuộc chiến thứ hạng học viện là bắt đầu từ hôm nay sao?”

Đại sư huynh sờ bụng nói: “Cái này thì không phải. Cuộc chiến thứ hạng học viện còn hai tháng nữa mới bắt đầu. Hôm nay chỉ là những người muốn tham gia cuộc chiến thứ hạng học viện kia tới tìm chúng ta luyện tay mà thôi.”

Cửu Thiên nói: “Luyện tay, sao lại nói vậy?”

Đại sư huynh nói: “Quy tắc của cuộc chiến thứ hạng học viện là chỉ có thể học viện thứ hạng thấp khiêu chiến học viện thứ hạng cao. Mỗi một học viện cửa ra 5 người nghênh chiến, 3 trận thắng hai. Mà thứ hạng của Nhất Nguyên Viện chúng ta xếp cuối, vốn chỉ có chúng ta đi khiêu chiến người ta chứ không có chuyện người ta đi khiêu chiến chúng ta. Nhưng người của các học viện khác, hoặc vì diễu võ giương oai, hoặc để khiêu chiến làm nóng người, đều sẽ tới Nhất Nguyên Viện luyện tay. Bọn họ sẽ không tới lúc cuộc chiến thứ hạng học viện diễn ra, đều là tới trước, đánh xong thì đi. Thắng là đương nhiên, thua cũng không tụt thứ hạng của học viện.”

Cửu Thiên cười nói: “Vậy nên Nhất Nguyên Viện chúng ta trở thành đá luyện tay của bọn họ sao?”

Đại sư huynh nói: “Tuy lời nói có hơi khó nghe, nhưng quả thật là như vậy. Ồ, đệ nhìn, bọn họ tới rồi.”

Nói xong, mấy bóng người từ từ từ trên không bay tới, tất cả mọi người của Nhất Nguyên Viện nheo mắt nhìn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom