-
Chương 129-130
Chương 129
i gần, ngón tay của Đạo Quang sư tôn đã chạm vào chiếc mặt nạ sắt của Cửu Thiên.
Vào lúc này, đằng sau truyền tứi một tiếng gầm.
Đạo Quang sư tôn quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Hắc liều mạng lao tới, há miệng phun một ngọn lửa đen xì ra.
Đạo Quang sư tôn bị dọa giật mình, vung tay dập ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa đáng sợ vẫn rơi vào người của Cửu Thiên.
Đạo Quang sư tôn kêu lên: “Tiểu Hắc, ngươi làm cái gì?”
Tiểu Hắc không có quan tâm, vừa đi tới, vừa tiếp tục phun hắc viêm.
Cửu Thiên nằm ở trên đất, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng rót vào trong cơ thể của hắn. Nhìn kỹ lại, đột nhiên nhìn hắc viêm tiến vào từ tay phải của hắn, hóa thành một luồng hơi ấm, rót vào cơ thể.
Là Tiểu Hắc?
Cửu Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó dốc hết sức nhảy lên.
Lúc này, Cửu Thiên tuyệt đối bạo phát lực lượng toàn thân của hắn, nhảy xuống từ trên tảng đá lạ, sau đó lao vào trong rừng.
Đạo Quang sư tôn vốn tưởng người mặc áo choàng đen này đã hôn mê rồi. Không ngờ đối phương vậy mà là ‘giả chết’, lập tức trốn đi.
Đạo Quang sư tôn tức giận, giơ tay, một thanh trường kiếm xiên thẳng trời đất xuất hiện, ánh sáng trên kiếm giống như cột sáng nối trời đất.
Một kiếm chém xuống, nhằm vào khu rừng đó.
Tiểu Hắc lo lắng hét to, mà vào lúc này, giọng nói của Cửu Thiên vang lên trong rừng.
“Đạo Quang sư tôn, dừng tay!”
Nghe thấy giọng của Cửu Thiên, Đạo Quang sư tôn lập tức sững người, vội vàng tản đi lực lượng trong tay.
Nhưng cho dù như vậy, cự kiếm nhỏ đi gấp 10 lần vẫn dài mấy chục trượng, lập tức giáng xuống.
Tiếng ầm vang lên truyền khắp Vân Sơn.
Bên dưới trong đám người Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực, Vô Song nhìn ánh sáng đó, chậc chậc cảm thán. Hàn Liên lắc đầu nói: “Không biết tên quỷ xui xẻo nào chọc vào Đạo Quang sư tôn. Kiếm quang này, thật lớn, thật lợi hại.”
Sở Trực gọi: “Đừng phí lời, mau đi giúp đỡ, đại sư huynh căn phòng này của huynh vẫn phải xây dựng thêm, xây dựng thêm mấy lần nữa.”
Nhất Thanh sư tôn nhìn về phía xuất hiện ánh sáng rồi hơi nhíu mày. Kiếm quang vừa rồi đạt tới đỉnh phong, lúc này sao lại đột nhiên giảm đi? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trên đỉnh Vân Sơn, kiếm quang trực tiếp chém cánh rừng thành bình nguyên.
Trong kiếm quang, Cửu Thiên cũng không may mắn tránh thoát, tuy khoảnh khắc hắn lao vào rừng thì đã thu lại áo choàng đen và mặt nạ sắt, hơn nữa còn lấy trọng kiếm ra.
Nhưng một đạo kiếm quang này của Đạo Quang sư tôn, vẫn khiến hắn suýt chết.
Chưa từng có khoảnh khắc như này, Cửu Thiên cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy. Vô Phong trọng kiếm chặn ở trước người, giúp hắn chặn hơn nửa kiếm quang, nhưng kiếm quang còn lại vẫn khiến cả người hắn đầm đìa máu.
Tờ giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết nhẹ nhàng rơi ở bên cạnh hắn. Cho dù kiếm quang mạnh như vậy cũng không thể khiến tờ giấy có một chút vết tích nào.
Ngược lại máu của Cửu Thiên nhuộm tờ giấy, cả tờ giấy cũng bắt đầu biến đỏ, chữ Nhất của tờ giấy ở trong huyết dịch lại càng thêm đen xì và sâu thẳm. Ngay sau đó, một đạo ánh sáng trắng trong tờ giấy bỗng tiến vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Chữ Nhất trên tờ giấy lập tức trở nên ảm đạm, một cơn gió thổi qua, bay sang một bên.
“Cửu Thiên!”
Đạo Quang sư tôn lập tức bay tới.
Nhìn thấy Cửu Thiên cả người đều là máu, tim của Đạo Quang sư tôn như bị dao cứa. Ông ta vậy mà ngộ thương đệ tử của mình, nếu Cửu Thiên chết, ông ta sẽ hối hận suốt đời.
Đi tới trước mặt Cửu Thiên, Đạo Quang sư tôn vội vàng truyền canh kình của mình vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Cửu Thiên vốn đã gần tới trạng thái đèn cạn dầu, lúc này cơ thể nhận được canh kình cuồn cuộn của Đạo Quang sư tôn, bắt đầu điên cuồng thôn phệ. Cửu Thiên ho một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Vẫn may, vẫn may, chỉ là trọng thương, không có chết.
Đạo Quang sư tôn thầm thở phào, vết thương trên người Cửu Thiên ông ta vẫn có thể chữa trị.
Canh kình bao trùm Cửu Thiên, dần dần, Cửu Thiên lơ lửng ở trước mặt Đạo Quang sư tôn.
Tiểu Hắc cũng chạy tới, không ngừng gầm lên với Đạo Quang sư tôn, thậm chí còn xông tới cắn Đạo Quang sư tôn một cái.
Đạo Quang sư tôn tức giận mức lệch cả râu, nhìn Tiểu Hắc nói: “Còn không phải là ngươi phun hỏa lung tung, để người mặc áo choàng đen đó chạy mất, mới hại ta ngộ thương Cửu Thiên. Ngươi còn cắn ta, mau nhả ra, ta phải cứu Cửu Thiên.”
Tiểu Hắc há miệng, lại rít gầm một trận với Đạo Quang sư tôn.
Đạo Quang sư tôn lắc đầu bất lực. Linh thú hộ chủ, hết cách.
Có điều người mặc áo choàng đen đáng chết đó đi đâu rồi?
Đạo Quang sư tôn quay đầu nhìn xung quanh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tên đó e là chạy rồi, trong các luyện khí sĩ là có một vài phá môn chạy trốn quỷ dị, rất khó bị bắt được.
Đạo Quang sư tôn cũng không nghĩ nhiều nữa, bỗng nhiên nhìn thấy tờ giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết rơi trên đất.
Khẽ mỉm cười. Nhất Nguyên Đạo Quyết, người mặc áo choàng đen đó không có lấy đi, cái này thì tốt.
Nhặt tờ giấy lên, Đạo Quang sư tôn bỗng cảm nhận được tờ giấy có chút không đúng, chữ Nhất của tờ giấy đã ảm đạm đi một chút.
Tập trung tinh thần nhìn lại trong tờ giấy, một đạo thần hồn chi lực mạnh mẽ ban đầu ở bên trong, lúc này chỉ còn lại một chút.
Đáng chết, luyện khí sĩ mặc áo choàng đen đó chắc chắn là dùng pháp môn gì đó động tay chân với tờ giấy của Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Có điều cũng không sao, bên trong dù sao chỉ ghi chép tầng thứ nhất của Nhất Nguyên Đạo Quyết mà thôi, không phải rất quan trọng.
Tay trái dùng canh kình đỡ Cửu Thiên, tay phải túm lấy Tiểu Hắc, Đạo Quang sư tôn trực tiếp bay lên, bay về phía Nhất Nguyên Viện.
Sau đó, Đạo Quang sư tôn đạp xuống trong Nhất Nguyên Viện.
Chương 130
Liên nhìn một cái thì nhìn thây Cửu Thiên bị trọng thương, sau đó, một đám người trực tiếp bao vây lại.
“Cửu Thiên sư đệ? Cửu Thiên sư đệ? Chuyện gì vậy, ai làm?”
Sắc mặt của Đạo Quang sư tôn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Một người mặc áo choàng đen làm. Trạng thái bây giờ của Cửu Thiên có hơi tệ, các ngươi mang hắn về phòng để nằm phẳng, sau đó đút cho hắn viên đan dược này.”
Đạo Quang sư tôn từ trong tay áo lấy ra một lọ đan dược.
Bên trong là đan dược trị thương thượng đẳng, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan. Tuy có hơi xót, nhưng vừa nghĩ tới việc Cửu Thiên bị mình ngộ thương, Đạo Quang sư tôn vẫn không do dự mà giao đan dược cho Hàn Liên.
Đám người Hàn Liên vội vàng kiêng Cửu Thiên về phòng, đút cho hắn đan dược.
Ngay sau đó thì có thể nhìn thấy cả người Cửu Thiên đầu tiên là tỏa ra một cỗ hàn khí, đóng băng vết thương. Sau đó lại tỏa ra một luồng khí nóng, bắt đầu nhanh chóng làm lành thương thrrs.
Hiệu quả của đan dược rất rõ ràng, hô hấp của Cửu Thiên cũng ổn định.
Đám người Hàn Liên thở phào, đi ra khỏi phòng, Hàn Liên lớn tiếng nói: “Là tên khốn nào làm, người mặc áo choàng đen đúng không? Ta bây giờ đi tìm hắn, ta phải đánh chết hắn.”
Nói xong, đám người Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực bèn tức giận đi ra ngoài.
Đạo Quang sư tôn nói: “Đối phương là luyện khí sĩ. Tuy tu vi không cao, nhưng sợ rằng các ngươi không bắt được.”
Hàn Liên lớn tiếng nói: “Bắt rồi tính.”
Nhất Thanh sư tôn quay đầu nhìn sang Vô Song.
Vô Song sờ bụng rồi đựng dậy, nụ cười ôn hòa vốn có trên mặt, lúc này đột nhiên không còn, nói: “Ta và đám Hàn Liên sư đệ cùng nhau đi. Yên tâm, các đệ ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Người dám động vào sư đệ của ta là tìm chết.”
Nhìn thấy Vô Song được mệnh danh là người có tính khí tốt nhất của cả Học Viện Võ Đạo cũng nổi giận rồi, Nhất Thanh sư tôn bèn không ngăn cản nữa.
Tất cả đệ tử của Nhất Nguyên Viện đều lên núi, bắt đầu tìm kiếm người mặc áo choàng đen đó.
Nhất Thanh sư tôn nhìn Đạo Quang sư tôn nói: “Luyện khí sĩ? Có luyện khí sĩ ngoại lai tới Học Viện Võ Đạo sao?”
Đạo Quang sư tôn gật đầu nói: “Phải. Một tên mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ sắt. Thực lực bình thường. Nhưng có thể đối kháng một kích toàn lực của ta mà không chết, ít nhất cũng có tu vi của luyện khí sư.”
Nhất Thanh sư tôn nói: “Ừ, tuy chỉ là một luyện khí sư, nhưng cũng là có chuyện. Ta bây giờ đi thông báo cho lão già của các viện khác, chỉ cần bọn họ chịu giúp, người mặc áo choàng đen đó chắc chắn không thoát được.”
Đạo Quang sư tôn gật đầu nói: “Ừ, đi đi.’
Nhất Thanh sư tôn bay lên, lập tức đi xa.
Đạo Quang sư tôn vừa vuốt râu của mình, vừa nhìn Cửu Thiên trong phòng rồi nói: “Cửu Thiên, sư tôn thật sự không phải có ý làm người bị thương. Hy vọng sau khi ngươi tỉnh lại, đừng trách sư tôn.”
Tiểu Hắc chạy vào phòng, nằm gục ở bên giường của Cửu Thiên.
Đôi mắt to long lanh nhìn Cửu Thiên, gầm khẽ.
Lông mi của Cửu Thiên hơi run rẩy, hắn thật ra đã nghe thấy lời của Đạo Quang sư tôn. Nhưng hắn bất luận như nào cũng không thể tỉnh lại.
Lúc này, Cửu Thiên cảm thấy mình rơi vào một khoảng tối tăm.
Hắn có thể nghe thấy tất cả lời nói ở thế giới bên ngoài, nhưng không thể từ trong nơi tối tăm này đi ra.
Đột nhiên, trước mặt hắn có một ánh sáng sáng lên.
Giống như một thanh lợi kiếm chém rách sự tối tăm, mở ra hư vô.
Một giọng nói trầm thấp, giống như vượt qua ngàn vạn năm truyền tới.
“Cuối cùng… cuối cùng cũng có người có thể tới nơi này rồi…”
Giọng nói già nua, ánh sáng trước mặt dần dần ngưng tụ thành dáng vẻ của một ông lão.
Cửu Thiên sững người, nhìn ông lão rồi thốt lên: “Ông là ai?”
Ông lão cười nói: “Ngươi không biết ta là ai sao? Ngươi cố gắng nhớ lại xem, có ai có thể nói chuyện với người ở trong không gian Nhất Nguyên. Ngươi lẽ nào không phải là luyện Nhất Nguyên Quyết mà tới sao?”
Cửu Thiên sững người tại chỗ, không gian Nhất Nguyên, đây là nơi nào.
Thấy Cửu Thiên sững sờ tại chỗ, ông lão lại cười ha hả, nói: “Trên người ngươi rõ ràng có ấn ký của Nhất Nguyên Tông, nực cười là ngươi vậy mà không biết ta là ai. Nhóc con, nói cho ngươi biết, tên ta là Nhất Nguyên. Cũng là sư tổ của các ngươi, Nhất Nguyên sư tôn.”
“Sư tổ!”
Cửu Thiên kinh ngạc thốt lên, không dám tin.
Nhất Nguyên cười nói: “Không sai. Chính là sư tổ. Tuy không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu năm, nhưng ít nhất đã có trăm vạn năm. Trăm vạn năm, năm tháng dài đằng đẵng. Sợ rằng bản thể của ta sớm đã chết, trong thiên địa chỉ để lại một sợi thần niệm này rồi.”
Cửu Thiên hoàn toàn nghe không hiểu cái gì là bản thể, cái gì là thần niệm.
Nhìn Nhất Nguyên, Cửu Thiên nói: “Nếu ngài là sư tổ của ta, dẫn ta tới đây làm gì?”
Nhất Nguyên nói: “Không phải ta dẫn ngươi tới, mà là ngươi tự tới. Ở trong Nhất Nguyên Đạo Quyết mà ta để lại, sót lại một sợi thần niệm của ta. Ngươi dùng máu của mình kích hoạt không gian Nhất Nguyên này. Hơn nữa có tia thần hồn chi lực đầu tiên, đương nhiên là được dẫn tới đây. Bây giờ, ta sẽ truyền thụ cho người tầng thứ nhất của Nhất Nguyên Đạo Quyết. Nếu ngươi có vấn đề không hiểu thì cứ việc hỏi ta.”
Cửu Thiên đã mỉm cười, thì ra nơi này là không gian truyền thụ của Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Chỉ là hắn vẫn có chút không hiểu nên hỏi: “Thần hồn chi lực, đó là cái gì? Ta sao không nhớ ta có lực lượng này.”
Nhất Nguyên nói: “Ngươi không biết sao? Vậy ngươi nhìn bản thân của mình bây giờ đi.”
Cửu Thiên cúi đầu nhìn, ngay lập tức nhìn thấy cơ thể của mình vậy mà là một nhúm các điểm sáng nhỏ.
i gần, ngón tay của Đạo Quang sư tôn đã chạm vào chiếc mặt nạ sắt của Cửu Thiên.
Vào lúc này, đằng sau truyền tứi một tiếng gầm.
Đạo Quang sư tôn quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Hắc liều mạng lao tới, há miệng phun một ngọn lửa đen xì ra.
Đạo Quang sư tôn bị dọa giật mình, vung tay dập ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa đáng sợ vẫn rơi vào người của Cửu Thiên.
Đạo Quang sư tôn kêu lên: “Tiểu Hắc, ngươi làm cái gì?”
Tiểu Hắc không có quan tâm, vừa đi tới, vừa tiếp tục phun hắc viêm.
Cửu Thiên nằm ở trên đất, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng rót vào trong cơ thể của hắn. Nhìn kỹ lại, đột nhiên nhìn hắc viêm tiến vào từ tay phải của hắn, hóa thành một luồng hơi ấm, rót vào cơ thể.
Là Tiểu Hắc?
Cửu Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó dốc hết sức nhảy lên.
Lúc này, Cửu Thiên tuyệt đối bạo phát lực lượng toàn thân của hắn, nhảy xuống từ trên tảng đá lạ, sau đó lao vào trong rừng.
Đạo Quang sư tôn vốn tưởng người mặc áo choàng đen này đã hôn mê rồi. Không ngờ đối phương vậy mà là ‘giả chết’, lập tức trốn đi.
Đạo Quang sư tôn tức giận, giơ tay, một thanh trường kiếm xiên thẳng trời đất xuất hiện, ánh sáng trên kiếm giống như cột sáng nối trời đất.
Một kiếm chém xuống, nhằm vào khu rừng đó.
Tiểu Hắc lo lắng hét to, mà vào lúc này, giọng nói của Cửu Thiên vang lên trong rừng.
“Đạo Quang sư tôn, dừng tay!”
Nghe thấy giọng của Cửu Thiên, Đạo Quang sư tôn lập tức sững người, vội vàng tản đi lực lượng trong tay.
Nhưng cho dù như vậy, cự kiếm nhỏ đi gấp 10 lần vẫn dài mấy chục trượng, lập tức giáng xuống.
Tiếng ầm vang lên truyền khắp Vân Sơn.
Bên dưới trong đám người Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực, Vô Song nhìn ánh sáng đó, chậc chậc cảm thán. Hàn Liên lắc đầu nói: “Không biết tên quỷ xui xẻo nào chọc vào Đạo Quang sư tôn. Kiếm quang này, thật lớn, thật lợi hại.”
Sở Trực gọi: “Đừng phí lời, mau đi giúp đỡ, đại sư huynh căn phòng này của huynh vẫn phải xây dựng thêm, xây dựng thêm mấy lần nữa.”
Nhất Thanh sư tôn nhìn về phía xuất hiện ánh sáng rồi hơi nhíu mày. Kiếm quang vừa rồi đạt tới đỉnh phong, lúc này sao lại đột nhiên giảm đi? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trên đỉnh Vân Sơn, kiếm quang trực tiếp chém cánh rừng thành bình nguyên.
Trong kiếm quang, Cửu Thiên cũng không may mắn tránh thoát, tuy khoảnh khắc hắn lao vào rừng thì đã thu lại áo choàng đen và mặt nạ sắt, hơn nữa còn lấy trọng kiếm ra.
Nhưng một đạo kiếm quang này của Đạo Quang sư tôn, vẫn khiến hắn suýt chết.
Chưa từng có khoảnh khắc như này, Cửu Thiên cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy. Vô Phong trọng kiếm chặn ở trước người, giúp hắn chặn hơn nửa kiếm quang, nhưng kiếm quang còn lại vẫn khiến cả người hắn đầm đìa máu.
Tờ giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết nhẹ nhàng rơi ở bên cạnh hắn. Cho dù kiếm quang mạnh như vậy cũng không thể khiến tờ giấy có một chút vết tích nào.
Ngược lại máu của Cửu Thiên nhuộm tờ giấy, cả tờ giấy cũng bắt đầu biến đỏ, chữ Nhất của tờ giấy ở trong huyết dịch lại càng thêm đen xì và sâu thẳm. Ngay sau đó, một đạo ánh sáng trắng trong tờ giấy bỗng tiến vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Chữ Nhất trên tờ giấy lập tức trở nên ảm đạm, một cơn gió thổi qua, bay sang một bên.
“Cửu Thiên!”
Đạo Quang sư tôn lập tức bay tới.
Nhìn thấy Cửu Thiên cả người đều là máu, tim của Đạo Quang sư tôn như bị dao cứa. Ông ta vậy mà ngộ thương đệ tử của mình, nếu Cửu Thiên chết, ông ta sẽ hối hận suốt đời.
Đi tới trước mặt Cửu Thiên, Đạo Quang sư tôn vội vàng truyền canh kình của mình vào trong cơ thể của Cửu Thiên.
Cửu Thiên vốn đã gần tới trạng thái đèn cạn dầu, lúc này cơ thể nhận được canh kình cuồn cuộn của Đạo Quang sư tôn, bắt đầu điên cuồng thôn phệ. Cửu Thiên ho một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Vẫn may, vẫn may, chỉ là trọng thương, không có chết.
Đạo Quang sư tôn thầm thở phào, vết thương trên người Cửu Thiên ông ta vẫn có thể chữa trị.
Canh kình bao trùm Cửu Thiên, dần dần, Cửu Thiên lơ lửng ở trước mặt Đạo Quang sư tôn.
Tiểu Hắc cũng chạy tới, không ngừng gầm lên với Đạo Quang sư tôn, thậm chí còn xông tới cắn Đạo Quang sư tôn một cái.
Đạo Quang sư tôn tức giận mức lệch cả râu, nhìn Tiểu Hắc nói: “Còn không phải là ngươi phun hỏa lung tung, để người mặc áo choàng đen đó chạy mất, mới hại ta ngộ thương Cửu Thiên. Ngươi còn cắn ta, mau nhả ra, ta phải cứu Cửu Thiên.”
Tiểu Hắc há miệng, lại rít gầm một trận với Đạo Quang sư tôn.
Đạo Quang sư tôn lắc đầu bất lực. Linh thú hộ chủ, hết cách.
Có điều người mặc áo choàng đen đáng chết đó đi đâu rồi?
Đạo Quang sư tôn quay đầu nhìn xung quanh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tên đó e là chạy rồi, trong các luyện khí sĩ là có một vài phá môn chạy trốn quỷ dị, rất khó bị bắt được.
Đạo Quang sư tôn cũng không nghĩ nhiều nữa, bỗng nhiên nhìn thấy tờ giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết rơi trên đất.
Khẽ mỉm cười. Nhất Nguyên Đạo Quyết, người mặc áo choàng đen đó không có lấy đi, cái này thì tốt.
Nhặt tờ giấy lên, Đạo Quang sư tôn bỗng cảm nhận được tờ giấy có chút không đúng, chữ Nhất của tờ giấy đã ảm đạm đi một chút.
Tập trung tinh thần nhìn lại trong tờ giấy, một đạo thần hồn chi lực mạnh mẽ ban đầu ở bên trong, lúc này chỉ còn lại một chút.
Đáng chết, luyện khí sĩ mặc áo choàng đen đó chắc chắn là dùng pháp môn gì đó động tay chân với tờ giấy của Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Có điều cũng không sao, bên trong dù sao chỉ ghi chép tầng thứ nhất của Nhất Nguyên Đạo Quyết mà thôi, không phải rất quan trọng.
Tay trái dùng canh kình đỡ Cửu Thiên, tay phải túm lấy Tiểu Hắc, Đạo Quang sư tôn trực tiếp bay lên, bay về phía Nhất Nguyên Viện.
Sau đó, Đạo Quang sư tôn đạp xuống trong Nhất Nguyên Viện.
Chương 130
Liên nhìn một cái thì nhìn thây Cửu Thiên bị trọng thương, sau đó, một đám người trực tiếp bao vây lại.
“Cửu Thiên sư đệ? Cửu Thiên sư đệ? Chuyện gì vậy, ai làm?”
Sắc mặt của Đạo Quang sư tôn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Một người mặc áo choàng đen làm. Trạng thái bây giờ của Cửu Thiên có hơi tệ, các ngươi mang hắn về phòng để nằm phẳng, sau đó đút cho hắn viên đan dược này.”
Đạo Quang sư tôn từ trong tay áo lấy ra một lọ đan dược.
Bên trong là đan dược trị thương thượng đẳng, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan. Tuy có hơi xót, nhưng vừa nghĩ tới việc Cửu Thiên bị mình ngộ thương, Đạo Quang sư tôn vẫn không do dự mà giao đan dược cho Hàn Liên.
Đám người Hàn Liên vội vàng kiêng Cửu Thiên về phòng, đút cho hắn đan dược.
Ngay sau đó thì có thể nhìn thấy cả người Cửu Thiên đầu tiên là tỏa ra một cỗ hàn khí, đóng băng vết thương. Sau đó lại tỏa ra một luồng khí nóng, bắt đầu nhanh chóng làm lành thương thrrs.
Hiệu quả của đan dược rất rõ ràng, hô hấp của Cửu Thiên cũng ổn định.
Đám người Hàn Liên thở phào, đi ra khỏi phòng, Hàn Liên lớn tiếng nói: “Là tên khốn nào làm, người mặc áo choàng đen đúng không? Ta bây giờ đi tìm hắn, ta phải đánh chết hắn.”
Nói xong, đám người Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực bèn tức giận đi ra ngoài.
Đạo Quang sư tôn nói: “Đối phương là luyện khí sĩ. Tuy tu vi không cao, nhưng sợ rằng các ngươi không bắt được.”
Hàn Liên lớn tiếng nói: “Bắt rồi tính.”
Nhất Thanh sư tôn quay đầu nhìn sang Vô Song.
Vô Song sờ bụng rồi đựng dậy, nụ cười ôn hòa vốn có trên mặt, lúc này đột nhiên không còn, nói: “Ta và đám Hàn Liên sư đệ cùng nhau đi. Yên tâm, các đệ ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Người dám động vào sư đệ của ta là tìm chết.”
Nhìn thấy Vô Song được mệnh danh là người có tính khí tốt nhất của cả Học Viện Võ Đạo cũng nổi giận rồi, Nhất Thanh sư tôn bèn không ngăn cản nữa.
Tất cả đệ tử của Nhất Nguyên Viện đều lên núi, bắt đầu tìm kiếm người mặc áo choàng đen đó.
Nhất Thanh sư tôn nhìn Đạo Quang sư tôn nói: “Luyện khí sĩ? Có luyện khí sĩ ngoại lai tới Học Viện Võ Đạo sao?”
Đạo Quang sư tôn gật đầu nói: “Phải. Một tên mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ sắt. Thực lực bình thường. Nhưng có thể đối kháng một kích toàn lực của ta mà không chết, ít nhất cũng có tu vi của luyện khí sư.”
Nhất Thanh sư tôn nói: “Ừ, tuy chỉ là một luyện khí sư, nhưng cũng là có chuyện. Ta bây giờ đi thông báo cho lão già của các viện khác, chỉ cần bọn họ chịu giúp, người mặc áo choàng đen đó chắc chắn không thoát được.”
Đạo Quang sư tôn gật đầu nói: “Ừ, đi đi.’
Nhất Thanh sư tôn bay lên, lập tức đi xa.
Đạo Quang sư tôn vừa vuốt râu của mình, vừa nhìn Cửu Thiên trong phòng rồi nói: “Cửu Thiên, sư tôn thật sự không phải có ý làm người bị thương. Hy vọng sau khi ngươi tỉnh lại, đừng trách sư tôn.”
Tiểu Hắc chạy vào phòng, nằm gục ở bên giường của Cửu Thiên.
Đôi mắt to long lanh nhìn Cửu Thiên, gầm khẽ.
Lông mi của Cửu Thiên hơi run rẩy, hắn thật ra đã nghe thấy lời của Đạo Quang sư tôn. Nhưng hắn bất luận như nào cũng không thể tỉnh lại.
Lúc này, Cửu Thiên cảm thấy mình rơi vào một khoảng tối tăm.
Hắn có thể nghe thấy tất cả lời nói ở thế giới bên ngoài, nhưng không thể từ trong nơi tối tăm này đi ra.
Đột nhiên, trước mặt hắn có một ánh sáng sáng lên.
Giống như một thanh lợi kiếm chém rách sự tối tăm, mở ra hư vô.
Một giọng nói trầm thấp, giống như vượt qua ngàn vạn năm truyền tới.
“Cuối cùng… cuối cùng cũng có người có thể tới nơi này rồi…”
Giọng nói già nua, ánh sáng trước mặt dần dần ngưng tụ thành dáng vẻ của một ông lão.
Cửu Thiên sững người, nhìn ông lão rồi thốt lên: “Ông là ai?”
Ông lão cười nói: “Ngươi không biết ta là ai sao? Ngươi cố gắng nhớ lại xem, có ai có thể nói chuyện với người ở trong không gian Nhất Nguyên. Ngươi lẽ nào không phải là luyện Nhất Nguyên Quyết mà tới sao?”
Cửu Thiên sững người tại chỗ, không gian Nhất Nguyên, đây là nơi nào.
Thấy Cửu Thiên sững sờ tại chỗ, ông lão lại cười ha hả, nói: “Trên người ngươi rõ ràng có ấn ký của Nhất Nguyên Tông, nực cười là ngươi vậy mà không biết ta là ai. Nhóc con, nói cho ngươi biết, tên ta là Nhất Nguyên. Cũng là sư tổ của các ngươi, Nhất Nguyên sư tôn.”
“Sư tổ!”
Cửu Thiên kinh ngạc thốt lên, không dám tin.
Nhất Nguyên cười nói: “Không sai. Chính là sư tổ. Tuy không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu năm, nhưng ít nhất đã có trăm vạn năm. Trăm vạn năm, năm tháng dài đằng đẵng. Sợ rằng bản thể của ta sớm đã chết, trong thiên địa chỉ để lại một sợi thần niệm này rồi.”
Cửu Thiên hoàn toàn nghe không hiểu cái gì là bản thể, cái gì là thần niệm.
Nhìn Nhất Nguyên, Cửu Thiên nói: “Nếu ngài là sư tổ của ta, dẫn ta tới đây làm gì?”
Nhất Nguyên nói: “Không phải ta dẫn ngươi tới, mà là ngươi tự tới. Ở trong Nhất Nguyên Đạo Quyết mà ta để lại, sót lại một sợi thần niệm của ta. Ngươi dùng máu của mình kích hoạt không gian Nhất Nguyên này. Hơn nữa có tia thần hồn chi lực đầu tiên, đương nhiên là được dẫn tới đây. Bây giờ, ta sẽ truyền thụ cho người tầng thứ nhất của Nhất Nguyên Đạo Quyết. Nếu ngươi có vấn đề không hiểu thì cứ việc hỏi ta.”
Cửu Thiên đã mỉm cười, thì ra nơi này là không gian truyền thụ của Nhất Nguyên Đạo Quyết.
Chỉ là hắn vẫn có chút không hiểu nên hỏi: “Thần hồn chi lực, đó là cái gì? Ta sao không nhớ ta có lực lượng này.”
Nhất Nguyên nói: “Ngươi không biết sao? Vậy ngươi nhìn bản thân của mình bây giờ đi.”
Cửu Thiên cúi đầu nhìn, ngay lập tức nhìn thấy cơ thể của mình vậy mà là một nhúm các điểm sáng nhỏ.
Bình luận facebook