• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New VỢ TÔI NGOẠI TÌNH RỒI (1 Viewer)

  • Chương 5: Về quê

”Giỏi lắm cái tên Ngô Song này! Cánh cứng rồi phải không? Đứng dậy cho tôi, ra ghế sofa mà ngủ!” Vợ tôi phát cáu vì thái độ thờ ơ của tôi, sau đó trực tiếp ngồi dậy, chỉ ra cửa phòng rồi quát tôi.



Cô ấy không ngờ rằng bình thường tôi vâng lời cô ấy răm rắp vậy mà sẽ làm trái ý cô ấy!



Nhưng bị cô ấy quát như vậy, cơn giận dữ và sự ngột ngạt tích tụ trong lòng tôi cũng đột nhiên bùng phát vào khoảnh khắc này!



Bảo tôi ra ngoài? Lại còn bảo tôi ngủ sofa sao?



Nói thẳng ra là cái giường này chỉ có tên thông dâm kia mới có thể ngủ đúng không?



Tôi nghiến răng nắm chặt tay, thở hổn hển, cố gắng hết sức để kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng!



Nếu như không thể ra tay đánh hay ra tay giết cô ấy, vậy thì tôi sẽ dùng một cách khác để trả thù cô ấy.



Tôi không còn dè dặt nữa, giống như phát điên vậy mà lật người cô ấy lại!



“Ngô Song, anh muốn làm gì?”



Tôi không nói gì, tôi đã phát điên rồi!



“Anh điên rồi sao? Khốn nạn!”



“Ngô Song, anh…”



...



Sau cơn điên cuồng, tôi không bị mất ngủ, vừa nhắm mắt đã ngủ đến tận sáng.



Sáng sớm ngày hôm sau, lần đầu tiên vợ tôi dựa sát vào vòng tay tôi, cô ấy chớp chớp mắt nói nhỏ với tôi rằng: “Chồng à, hôm qua anh thật tuyệt vời…”



Từ khuôn mặt ửng hồng của cô ấy có thể thấy rằng cô ấy rất hài lòng.



Nếu như không có cuộc gọi chiều qua của con trai thì lúc này tôi nhất định sẽ cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.



Nhưng mà đã không có nếu như rồi.



“Chồng à, em nghĩ rồi, anh muốn mở lại công ty cũng được, suy cho cùng chúng ta sống như vậy cũng không phải là cách…” Cô ấy thấy tôi không nói gì thì vừa dùng tay vẽ vòng tròn trên ngực tôi vừa nói với tôi.



“Ừm, đợi lấy được tiền rồi nói tiếp.” Tôi không để ý, miễn cưỡng nói với cô ấy một câu.



Thật không ngờ rằng sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của tôi không thể chinh phục được cô ấy, mà dùng một cách khác lại có thể chinh phục được cô ấy.



Chẳng lẽ Ngô Song tôi chỉ là một công cụ để đáp ứng nhu cầu của cô ấy sao?



Đáng sợ, quá đáng sợ…



Nghĩ tới đây, tôi không khỏi rùng mình.



“Được rồi, em đi vệ sinh một chút!”



Cô ấy nói với tôi xong liền cầm giấy đi vệ sinh.



Cô ấy vừa đi, tôi lập tức ngồi dậy, nhanh chóng lắp chiếc camera mini mới mua hôm qua ở trên cái loa.



Mặc dù chiếc camera này không thể kết nối Internet nhưng bộ nhớ rất lớn, có thể ghi lại hình ảnh của gần một tuần.



Hơn nữa nó vô cùng kín đáo, cho dù nhìn gần thì cũng không thể nhìn ra.



Tôi sẽ không ở nhà vài ngày, chỉ có thể dựa vào nó để giám sát cô ấy thôi!



Tôi cũng không muốn đi đến bước đường này nhưng tôi không thể tiếp tục ngốc nữa.



Nếu như cô ấy thực sự phản bội tôi thì chiếc camera này sẽ trở thành chứng cứ đanh thép nhất.



Sau khi ăn xong bữa sáng, vốn định chơi với mẹ một ngày, dẫn bà đi mua ít quần áo rồi ngày mai mới về.



Nhưng mẹ kiên quyết bảo hôm nay phải về, nói rằng chó mèo gà vịt ở nhà không có ai cho ăn, rau cũng cần phải tưới.



Vì vậy không còn cách nào khác, đành phải khởi hành vào hôm nay, đưa bà về quê bằng chiếc xe tải Đông Phong của tôi.



“Mẹ, lần sau lên trực tiếp gọi điện thoại cho con để con về đón mẹ.” Trên đường đi, tôi nghiêm túc nói với mẹ.



“Không đáng đâu con, con mà về một chuyến thì tiền xăng cũng mất ít nhất năm trăm đồng, hơn nữa còn làm chậm trễ công việc của con, không phải lương một ngày của con là năm sáu trăm thôi sao, lại phải đi đi về về thì lãng phí mất hơn một nghìn đồng, mẹ tự bắt xe mất có một trăm đồng là xong.” Mẹ xua tay lia lịa, mỉm cười rồi tính toán với tôi.



Kinh nghiệm nhiều năm bán rau đã tôi luyện cho mẹ tôi khả năng tính toán siêu phàm.



Sau đó tôi không nói gì, cũng không biết nên nói như thế nào.



Mẹ đã vất vả cả đời, cho dù là khi tôi thăng quan tiến chức hay chán nản vì khốn khó thì mẹ luôn vì tôi mà tính toán tỉ mỉ.



Ngày thứ hai khi công ty của tôi phá sản, thậm chí tôi không kịp mở lời với mẹ thì bà đã đưa thẻ ngân hàng với một trăm vạn tiền tiết kiệm đưa cho tôi.



Không đúng, chính xác mà nói là một trăm mười hai vạn, bà đã đưa tôi toàn bộ số tiền để dành của mình.



Còn ba mẹ vợ của tôi thì sao? Nhận lấy hai trăm vạn nhưng lại nói là muốn giúp con gái út mua nhà làm của hồi môn.



Đây chính là sự khác biệt…



“Con trai, trong lòng có tâm sự sao”? Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, bà ân cần hỏi han.



“Không có gì đâu mẹ.” Tôi gượng cười và lắc đầu nói với mẹ.



“Đứa trẻ này, có thể lừa được mẹ sao? Nhất định là mâu thuẫn với Liễu Tâm Thuần phải không. Không sao, chỉ cần có tiền rồi thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.” Bà khẽ nheo mắt rồi an ủi tôi.



“Vâng vâng.” Tôi cười.



Nhìn thì có vẻ là cười vui vẻ, thực ra là miễn cưỡng cười.



Có tiền rồi thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp, nhưng vết sẹo để lại khi không có tiền thì mãi mãi cũng không có cách nào lành lại được.



Từ trước đến nay, tôi cảm thấy chỉ cần tôi ngoan ngoãn phục tùng, tỉ mỉ chu đáo với cô ấy thì cô ấy sẽ không để ý đến người đàn ông khác nữa.



Kết quả thì sao, tôi trực tiếp bị thực tế vả một cái vào mặt…



Sau đó tôi và mẹ không nói gì với nhau trên cả quãng đường.



Trải qua gần bảy tiếng đồng hồ rung rung lắc lắc trên đường đi, cuối cùng chúng tôi cũng về đến quê.



“Ơ! Đây không phải là ông chủ lớn Ngô Song sao! Về rồi à!”



Tôi vừa đỗ xe, bác hàng xóm đã qua chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi một cách không thương tiếc.



Không sai, bác hàng xóm này chính là bác cả ruột của tôi.



Nghiện cờ bạc, vô công rồi nghề.



Lúc này bác cả gọi tôi là ông chủ lớn, không phải chính là đang vả vào mặt tôi sao?



Mới đầu khi tôi có tiền thì ngày nào bác cả cũng lên thành phố tìm tôi vay tiền.



Lúc đầu tôi đều đưa cho mấy nghìn hoặc mấy vạn nhưng sau này biết ông ta đem tiền đi đánh bạc nên tôi lập tức trở mặt với ông ta, từ đó trở đi không bao giờ cho ông ta vay tiền nữa.



Vì thế trong lòng ông ta luôn ôm hận với tôi.



Trước đây mẹ từng nói với tôi rằng sau khi bác cả biết công ty tôi phá sản đã trực tiếp đốt pháo và đánh trống chiêng ăn mừng trước cửa nhà bà, bà tức đến mức ba hôm không nuốt trôi cơm.



Đối mặt với lời mỉa mai của bác cả, tôi chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái rồi không có phản ứng gì nữa.



Sau đó tôi dìu mẹ vào nhà.



“À phải rồi em dâu, tối qua em không có nhà, chó nhà em chạy sang và tranh đồ ăn với Đại Hoàng nhà anh, lúc đó anh không kiềm chế được nên đã lấy gậy đánh chết nó. Sáng nay anh và chị dâu của em vất vả nửa ngày trời mới vặt sạch lông, hai mẹ con em có qua ăn không? Làm thịt kho tàu.”



Tôi với mẹ còn chưa bước vào nhà mà phía sau lại vang lên giọng nói quái gở của bác cả.



Tôi có thể cảm nhận rõ khi mẹ tôi nghe thấy những lời của bác cả thì toàn thân bà đều đang run rẩy.



Nhưng bà không ngoảnh đầu lại, sau khi hít một hơi thật sâu thì lập tức đi vào nhà.



Tôi biết bà không muốn ầm ĩ với bác cả, suy cho cùng cũng là hàng xóm, hơn nữa cũng là ruột thịt.



Nhưng tôi không thể nhịn được.



Bởi vì năm đó tôi đã mua chú chó đó cho mẹ để làm bạn với mẹ!



Hơn nữa còn là chó Alaska tốn mất vài nghìn.



Bình thường mẹ đối xử với nó giống như đối với con trai mình, bà ăn gì thì nó ăn nấy.



Thậm chí hàng ngày đều tắm cho nó.



Kết quả thì sao, lại bị bác cả ăn mất!



“Ông, mẹ kiếp…”



Tôi giận tím mặt, trực tiếp quơ lấy thanh gỗ bên đường, xông vào nhà bác cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom