Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Lâm Nhĩ Tích đắc ý, nhẹ nhàng choàng hai tay qua cổ anh, khuôn mặt gợi tình: "Tôi không làm gì cả. Là tôi quá xinh đẹp nên anh tự nghĩ vậy thôi"
"Cô...uhm..." - Vũ Hạo chưa kịp đáp lời, đã bị Lâm Nhĩ Tích chủ động hôn lấy. Trong lúc anh mất cảnh giác, lại một lần nữa bị cô đẩy ra.
Cô chống tay đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhìn anh cười gian một cái rồi phủi tay rời đi.
Vũ Hạo tròn mắt nhìn cô, hai má ửng đỏ. Anh đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, đột nhiên cảm thấy...thiếu thiếu.
- -----------
Vài ngày sau, vừa đúng lúc đến giỗ của Lâm Long Đỉnh. Từ sáng sớm, Lâm Nhĩ Tích đã chuẩn bị sẵn nhang đèn, bây giờ chỉ bỏ vào giỏ tre, và rủ cái tên ất ơ mất trí đi cùng.
"E...hèm"
Manh Thư Quỳnh từ đâu xuất hiện, cố ý gây sự với cô: "Tôi nhớ bây giờ đâu phải tháng cô hồn? Lâm tiểu thư đi cúng ai vậy?"
Lâm Nhĩ Tích tay vừa làm, miệng vừa nói: "Đâu phải cứ đến tháng Bảy âm lịch thì mới được cúng. Như bây giờ này, âm hồn cứ vất vưởng xung quanh tôi"
Sắc mặt đối phương liền tái xanh, tay cô ta cung chặt thành nắm đấm. Còn chưa kịp phản biện, Lâm Nhĩ Tích dọn hết đồ vào giỏ tre, chuẩn bị rời đi:
"Tránh đường một chút, tôi còn phải đi giải hạn cô hồn"
"Cô!" - Manh Thư Quỳnh tức giận đến mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, ngạo mạn dùng tay đẩy chiếc giỏ tre trên bàn rơi xuống đất. Gần như mọi thứ đều bị rơi ra, đèn còn bị vỡ.
"Ôi...xin lỗi, tôi lỡ tay. Haha" - Manh Thư Quỳnh nhìn thành quả của mình, đắc ý cười hả hê.
"Bốp"
Lên voi xuống chó mấy hồi? Manh Thư Quỳnh chưa kịp đắc ý được bao lâu, đã ăn ngay cái tát của Lâm Nhĩ Tích.
Khác hoàn toàn với hành động khá thô thiển của mình, Lâm Nhĩ Tích vẫn giữ bộ mặt ôn hòa, nở nụ cười rạng rỡ:
"Xin lỗi, tôi lỡ tay"
Manh Thư Quỳnh đưa tay ôm má, khuôn mặt thể hiện rõ sự căm phẫn với người trước mặt.
"Cái gì mà lỡ tay? Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ, lại cố ý đánh bác sĩ Manh" - Vũ Hạo vừa mới bước vào đã lớn tiếng bênh vực Manh Thư Quỳnh.
Đối phương thuận nước đẩy thuyền, liền ra vẻ đáng thương. Nước mắt cá sấu của cô ta chảy ra như mưa: "Vũ Hạo, tôi..."
"Cô không cần nói gì nữa. Tôi thấy hết rồi"
Hai người họ nói qua nói lại, mặc Lâm Nhĩ Tích đứng như trời trồng. Mắt cô tròn như viên đạn, chớp nhẹ mấy cái.
Cô ước một cái chớp mắt nào đó có thể khiến người đàn ông trước mặt mình quay trở lại như trước kia. Còn người bây giờ...xa lạ quá.
Xa lạ tựa một người hoàn toàn khác.
Nhưng dù có chớp mắt bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi. Cô lấy lại bình tĩnh, nuốt nước bọt rồi mới nói:
"Anh có chắc mình thấy hết rồi không?"
"Chắc"
Lâm Nhĩ Tích hơi nhướng mày, đáy mắt đỏ hoe: "Vậy anh nghĩ tôi vô duyên vô cớ đánh cô ta?"
"Phải". Bạn đang đọc truyện tại * TR UMtruyen.оrg *
"..."
Lâm Nhĩ Tích im lặng một hồi rồi chỉ thở dài một cái, ra lệnh cho người hầu nhặt hết mấy thứ rơi vãi dưới đất cho lại vào trong giỏ.
Cô xách giỏ lên, cứ vậy lướt ngang qua hai người họ không nói lời nào. Sắc mặt cô lạnh tanh, không buồn, không giận. Chỉ đơn giản là vô cảm, vậy thôi.
- ----------
Mấy tiếng sau, ở chùa Long Túc.
Đây là một chùa lớn trên núi Ngự Long. Cảnh vật bình dị, không gian yên tĩnh. Càng đi bộ lên đến nơi, càng thấy lòng mình nhẹ bâng như rũ bỏ hết được muộn phiền.
Lâm Nhĩ Tích chỉ xách mỗi chiếc giỏ tre đi theo, vừa bước qua cổng chùa đã thấy một vị sư thầy ra đón.
Người đó rất lạ, lại rất quen. Nhìn thấy người đó trong bộ dạng này, không hiểu sao Lâm Nhĩ Tích lại thấy vô cùng nhẹ lòng.
Người đó chấp hai tay lại, kính cẩn mở lời, mắt lại không nhìn vào Lâm Nhĩ Tích: "Xin chào thí chủ. Tôi đã đợi cô từ sáng, mời vào"
Lâm Nhĩ Tích cũng chấp tay lại, nói năng lễ phép: "Xin hỏi pháp danh của thầy là gì?"
Đối phương ngập ngừng rất lâu mới đáp: "Pháp danh của tôi là...Thích Bạch Tâm"
Ánh mắt Lâm Nhĩ Tích hiện rõ sự bất ngờ, chỉ là người trước mặt không nhìn thẳng vào mắt cô, nên không biết. Lâm Quang Tùng tại sao lại lấy pháp danh là Thích Bạch Tâm?
Chữ Bạch không phải là dịch nghĩa từ chữ Tích trong tên cô ra sao? Tại sao vậy?
"Thầy, có thể cho tôi hỏi..."
"Giờ cúng kiến người thân cũng đã tới. Mời thí chủ vào trong" - Đối phương nhanh chóng cắt ngang câu nói của cô.
"À...được"
- ----------
Việc cúng kiến diễn ra khá lâu, đến tận xế chiều mới xong.
Sau khi mọi việc đã thành, Lâm Nhĩ Tích mới có thời gian ngồi lại chùa, bên hiên gió mát nhìn xuống phong cảnh bên dưới.
Người ngồi cạnh cô là thầy Thích Bạch Tâm. Nói là ngồi cạnh, chứ người đầu sông, kẻ cuối sông.
Tu hành mà, phải giữ đúng qui tắc. Vị sư này giữ qui tắc đến nỗi nhìn thẳng mặt Lâm Nhĩ Tích cũng không làm.
Hai người vừa ngắm cảnh, vừa uống trà. Không ai nhìn trộm ai, cũng không ai nói với ai lời nào. Rất lâu sau đó, vị sư mới mở lời:
"Cuộc sống của thí chủ...dạo này tốt không?"
"Cô...uhm..." - Vũ Hạo chưa kịp đáp lời, đã bị Lâm Nhĩ Tích chủ động hôn lấy. Trong lúc anh mất cảnh giác, lại một lần nữa bị cô đẩy ra.
Cô chống tay đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhìn anh cười gian một cái rồi phủi tay rời đi.
Vũ Hạo tròn mắt nhìn cô, hai má ửng đỏ. Anh đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, đột nhiên cảm thấy...thiếu thiếu.
- -----------
Vài ngày sau, vừa đúng lúc đến giỗ của Lâm Long Đỉnh. Từ sáng sớm, Lâm Nhĩ Tích đã chuẩn bị sẵn nhang đèn, bây giờ chỉ bỏ vào giỏ tre, và rủ cái tên ất ơ mất trí đi cùng.
"E...hèm"
Manh Thư Quỳnh từ đâu xuất hiện, cố ý gây sự với cô: "Tôi nhớ bây giờ đâu phải tháng cô hồn? Lâm tiểu thư đi cúng ai vậy?"
Lâm Nhĩ Tích tay vừa làm, miệng vừa nói: "Đâu phải cứ đến tháng Bảy âm lịch thì mới được cúng. Như bây giờ này, âm hồn cứ vất vưởng xung quanh tôi"
Sắc mặt đối phương liền tái xanh, tay cô ta cung chặt thành nắm đấm. Còn chưa kịp phản biện, Lâm Nhĩ Tích dọn hết đồ vào giỏ tre, chuẩn bị rời đi:
"Tránh đường một chút, tôi còn phải đi giải hạn cô hồn"
"Cô!" - Manh Thư Quỳnh tức giận đến mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, ngạo mạn dùng tay đẩy chiếc giỏ tre trên bàn rơi xuống đất. Gần như mọi thứ đều bị rơi ra, đèn còn bị vỡ.
"Ôi...xin lỗi, tôi lỡ tay. Haha" - Manh Thư Quỳnh nhìn thành quả của mình, đắc ý cười hả hê.
"Bốp"
Lên voi xuống chó mấy hồi? Manh Thư Quỳnh chưa kịp đắc ý được bao lâu, đã ăn ngay cái tát của Lâm Nhĩ Tích.
Khác hoàn toàn với hành động khá thô thiển của mình, Lâm Nhĩ Tích vẫn giữ bộ mặt ôn hòa, nở nụ cười rạng rỡ:
"Xin lỗi, tôi lỡ tay"
Manh Thư Quỳnh đưa tay ôm má, khuôn mặt thể hiện rõ sự căm phẫn với người trước mặt.
"Cái gì mà lỡ tay? Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ, lại cố ý đánh bác sĩ Manh" - Vũ Hạo vừa mới bước vào đã lớn tiếng bênh vực Manh Thư Quỳnh.
Đối phương thuận nước đẩy thuyền, liền ra vẻ đáng thương. Nước mắt cá sấu của cô ta chảy ra như mưa: "Vũ Hạo, tôi..."
"Cô không cần nói gì nữa. Tôi thấy hết rồi"
Hai người họ nói qua nói lại, mặc Lâm Nhĩ Tích đứng như trời trồng. Mắt cô tròn như viên đạn, chớp nhẹ mấy cái.
Cô ước một cái chớp mắt nào đó có thể khiến người đàn ông trước mặt mình quay trở lại như trước kia. Còn người bây giờ...xa lạ quá.
Xa lạ tựa một người hoàn toàn khác.
Nhưng dù có chớp mắt bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi. Cô lấy lại bình tĩnh, nuốt nước bọt rồi mới nói:
"Anh có chắc mình thấy hết rồi không?"
"Chắc"
Lâm Nhĩ Tích hơi nhướng mày, đáy mắt đỏ hoe: "Vậy anh nghĩ tôi vô duyên vô cớ đánh cô ta?"
"Phải". Bạn đang đọc truyện tại * TR UMtruyen.оrg *
"..."
Lâm Nhĩ Tích im lặng một hồi rồi chỉ thở dài một cái, ra lệnh cho người hầu nhặt hết mấy thứ rơi vãi dưới đất cho lại vào trong giỏ.
Cô xách giỏ lên, cứ vậy lướt ngang qua hai người họ không nói lời nào. Sắc mặt cô lạnh tanh, không buồn, không giận. Chỉ đơn giản là vô cảm, vậy thôi.
- ----------
Mấy tiếng sau, ở chùa Long Túc.
Đây là một chùa lớn trên núi Ngự Long. Cảnh vật bình dị, không gian yên tĩnh. Càng đi bộ lên đến nơi, càng thấy lòng mình nhẹ bâng như rũ bỏ hết được muộn phiền.
Lâm Nhĩ Tích chỉ xách mỗi chiếc giỏ tre đi theo, vừa bước qua cổng chùa đã thấy một vị sư thầy ra đón.
Người đó rất lạ, lại rất quen. Nhìn thấy người đó trong bộ dạng này, không hiểu sao Lâm Nhĩ Tích lại thấy vô cùng nhẹ lòng.
Người đó chấp hai tay lại, kính cẩn mở lời, mắt lại không nhìn vào Lâm Nhĩ Tích: "Xin chào thí chủ. Tôi đã đợi cô từ sáng, mời vào"
Lâm Nhĩ Tích cũng chấp tay lại, nói năng lễ phép: "Xin hỏi pháp danh của thầy là gì?"
Đối phương ngập ngừng rất lâu mới đáp: "Pháp danh của tôi là...Thích Bạch Tâm"
Ánh mắt Lâm Nhĩ Tích hiện rõ sự bất ngờ, chỉ là người trước mặt không nhìn thẳng vào mắt cô, nên không biết. Lâm Quang Tùng tại sao lại lấy pháp danh là Thích Bạch Tâm?
Chữ Bạch không phải là dịch nghĩa từ chữ Tích trong tên cô ra sao? Tại sao vậy?
"Thầy, có thể cho tôi hỏi..."
"Giờ cúng kiến người thân cũng đã tới. Mời thí chủ vào trong" - Đối phương nhanh chóng cắt ngang câu nói của cô.
"À...được"
- ----------
Việc cúng kiến diễn ra khá lâu, đến tận xế chiều mới xong.
Sau khi mọi việc đã thành, Lâm Nhĩ Tích mới có thời gian ngồi lại chùa, bên hiên gió mát nhìn xuống phong cảnh bên dưới.
Người ngồi cạnh cô là thầy Thích Bạch Tâm. Nói là ngồi cạnh, chứ người đầu sông, kẻ cuối sông.
Tu hành mà, phải giữ đúng qui tắc. Vị sư này giữ qui tắc đến nỗi nhìn thẳng mặt Lâm Nhĩ Tích cũng không làm.
Hai người vừa ngắm cảnh, vừa uống trà. Không ai nhìn trộm ai, cũng không ai nói với ai lời nào. Rất lâu sau đó, vị sư mới mở lời:
"Cuộc sống của thí chủ...dạo này tốt không?"
Bình luận facebook