Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Không muốn làm ngôi sao, nhưng vẫn còn muốn làm người phải không?
Bên trong xe thoang thoảng hương bạc hà.
Hoắc Hi nhíu mày, mất một lúc lâu mới xoay người lạnh nhạt lên tiếng: "Qua vài hôm nữa sẽ đưa đến cho cô."
"Mỗi buổi đều phải có!"
"....Có thể xuống xe được chưa?"
Thịnh Kiều ậm ừ một tiếng rồi đẩy cửa đi xuống xe.
Xe từ từ rời khỏi gara, cô đứng tại chỗ vẫy vẫy tay y như mèo cầu tài, thẳng đến khi bóng đuôi xe biến mất hoàn toàn, mới thỏa mãn bước vào thang máy.
Về đến nhà, nhìn căn phòng trống rỗng lạnh tanh, chút phấn khởi cũng biến mất, cảm giác không thoải mái chạy khắp toàn thân.
Nghĩ nghĩ, cô bắt đầu lục tung khắp nhà, tìm kiếm sổ tiết kiệm cùng thẻ ngân hàng của nguyên chủ, sau khi tìm thấy liền mở ra nhìn từng cái một. Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa đến nhảy dựng lên.
Không xe, không nhà, không tiền tiết kiệm, căn hộ này cũng là đi thuê.
Thịnh Kiều lại kiểm tra số dư trong ngân hàng, mắt cô như muốn rơi ra khi thấy con số 53. Thẻ của cô còn nhiều hơn trên đây gấp mười lần đi! Đường đường là nữ ngôi sao, lại có thể khổ đến thế này?
Cô ấy chụp một bộ ảnh hay tham gia một chương trình tống nghệ cũng không thể nghèo đến thế này đi? Huống chi độ nổi tiếng của Thịnh Kiều cũng không thấp, tuy rằng không phải là tuyến 1, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu hoa đán tuyến hai, lịch làm việc hàng năm cũng không ít, tại sao lại thảm đến như vậy?
Tiền đâu? Tiền chạy đi đâu hết rồi??
Thịnh Kiều mang một bụng nghi vấn, lật lật tài liệu bên cạnh, bị một bản hợp đồng thu hút "Hợp đồng với Công ty TNHH Tinh Diệu truyền thông"
Thịnh Kiều lấy hợp đồng đến mở ra xem.
Hết trang này đến trang khác, xem đến cuối cùng, đầu ngón tay run rẩy đến mức không cầm nổi hợp đồng. Qua nửa ngày, cô đem hợp đồng hung hăng ném xuống đất, chửi tục một câu.
Nguyên chủ cùng Tinh Diệu ký kết hợp đồng, vậy mà lại dùng phương thức trả lương theo hạn mức.
Điều khoản hợp đồng quy định rõ ràng, Tinh Diệu mỗi tháng trả cho Thịnh Kiều hai vạn tiền lương, trừ khoản đó ra, Thịnh Kiều không hề được hưởng thêm bất kỳ phúc lợi nào khác, tất cả tiền thù lao thu vào khi làm việc đều hoàn toàn thuộc về Tinh Diệu.
Nói cách khác, Thịnh Kiều là đang đi làm thuê cho Tinh Diệu, mỗi tháng tiền thuê là hai vạn. Tiền cô ấy chụp hình, tham gia show tống nghệ, quay quảng đều thuộc về Tinh Diệu, cô ấy một phân tiền cũng không nhận được. Nếu muốn chấm dứt hợp đồng trước thời hạn thì phải bồi thường một số tiền gấp ba lần số tiền cô ấy kiếm được trong một năm.
Nguyên chủ là heo đi! Ký loại hợp đồng này, nói cô ấy là heo còn coi trọng cô ấy!
Hơn nữa cmn lại có thể ký hẳn hai mươi năm?!!
Giờ này phút này chỉ có một câu có thể diễn tả tâm trạng Thịnh Kiều - Thảo*. Chết tiệt.
*Chỗ này mình nghĩ nên để đúng nguyên tác cho phù hợp
Một lát sau, di động vang lên, Thịnh Kiều cầm lên nhìn tới, là Cao Mĩ Linh gọi. Cô nghiến răng nghiến lợi bắt điện thoại, đầu dây bên kia cười đến đắc ý: "Đã tỉnh táo lại chưa? Có muốn nói chuyện chút không?"
****
Một giờ sau, Cao Mĩ Linh gõ cửa nhà Thịnh Kiều.
Căn nhà này là lúc Thịnh Kiều vừa mới ký hợp đồng, chính cô ta tìm cho Thịnh Kiều, đóng trước nửa năm tiền thuê nhà, để đổi lấy một lòng biết ơn của Thịnh Kiều. Lúc đó, Thịnh Kiều còn cho rằng cô ta là vị cứu tinh, chỉ thiếu nước tạt tượng cô ta đem đi cúng bái.
Cô ta khống chế Thịnh Kiều nhiều năm như vậy, quen nhìn dáng vẻ cúi đầu khúm núm của cô ta (Thịnh Kiều), hôm nay Thịnh Kiều đột nhiên vùng lên phản kháng, cô cho rằng gần đây chịu áp lực quá lớn, mới khiến Thịnh Kiều nhất thời bùng nổ.
Chờ khi Thịnh Kiều tỉnh táo lại, sẽ khóc lóc đến cầu xin cô ta.
Nhưng khi cửa mở ra, nhìn thấy cô gái đứng sau cánh cửa, cong miệng cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mình không hề sợ hãi.
Cao Mĩ Linh có chút sửng sốt, Thịnh Kiều cười rộ lên: "Chị Cao, vào đi."
Cô ta (Thịnh Kiều) sẽ không phải muốn cùng mình đồng quy vu tận chứ? Cao Mĩ Linh chẳng biết tại sao lại có điểm chột dạ.
Trên bàn đã pha sẵn hai tách trà, Thịnh Kiều ngồi ở một bên sô pha, đưa tay mời: "Chị Cao, ngồi đi."
Thịnh Kiều chủ động làm cô ta cảm thấy chút kỳ quái, Cao Mĩ Linh cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái này, ngồi xuống sô pha, tìm lại khí thế, cố gắng lấy lại quyền chủ động: "Tiểu Kiều, gần đây thiếu tiền tiêu sao?"
Thịnh Kiều mỉm cười nhìn cô ta, không nói lời nào.
Cao Mĩ Linh từ trong túi lấy ra một bao đựng căng phòng, "Tiền này em cầm lấy dùng, coi như của chị đưa cho em."
Thịnh Kiều nhận lấy mở ra, hai mắt nhìn, "Hai vạn?" Cô đem túi giấy ném trở lại bàn trà, "Chị Cao, chị đang đuổi ăn mày sao?"
Cao Mĩ Linh nhíu mày: "Tiểu Kiều, em nói lời này là có ý gì?"
Thịnh Kiều vỗ vỗ tay lên bản hợp đồng, "Gần đây tôi đột nhiên tỉnh ngộ. Chị Cao, thỏa thuận này thật không có lời a, tôi hàng năm có thể kiếm về cho công ty bao nhiêu tiền, mọi người trong lòng đều rõ ràng. Mỗi tháng tiền lương hai vạn, có phải là khi dễ người thái quá không?"
Cao Mĩ Linh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên bật cười lớn: "Tiểu Kiều, hợp đồng này cũng không phải là tôi bắt ép cô ký vào." Cô ta hướng phía trước sô pha nghiêng người: "Đây chính là do cô cầu xin tôi ký."
Thịnh Kiều nội tâm rơi lộp bộp.
Cao Mĩ Linh cười nhìn cô: "Hiện tại nói khi dễ, có phải là đã trễ rồi hay không?"
Thịnh Kiều trong lòng nhắc mình không cần hoảng. Cô không có kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, chỉ có thể chậm rãi nói lời khách sáo, tìm ra nguyên nhân tại sao nguyên chủ lại ký kết hợp đồng bất bình đẳng này, mới có biện pháp giải quyết.
"Tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị các người lừa dối, tôi chấp nhận. Chỉ là chị Cao, nếu tôi đem hợp đồng này công bố ra ngoài, chị có nghĩ rằng dư luận xã hội sẽ nghiêng về phía nào hơn?" Thấy sắc mặt Cao Mĩ Linh trầm xuống, Thịnh Kiều càng tươi cười động lòng người, "Ai còn dám ký hợp đồng với Tinh Diệu, còn dám làm nghệ sĩ dưới tay của chị a? Tôi thật sự quá thảm mà, làm thuê cho công ty đến chết đi sống lại, vậy mà lại bị công ty bức tử, chương trình nào còn muốn mời tôi a?"
"Thịnh Kiều!"
Cô thất vọng thở dài: "Hà tất phải lưỡng bại câu thương."
Cao Mĩ Linh tức giận cười lạnh: "Thịnh Kiều, cô cho là làm như vậy thì cô còn có thể tồn tại tiếp trong cái vòng lẩn quẩn này sao?"
Thịnh Kiều buông tay: "Cùng lắm thì không làm ngôi sao nữa. Thế giới lớn như vậy, còn có thể cho tôi đói chết hay sao?"
Cao Mĩ Linh bình tĩnh nhìn cô, Thịnh Kiều mỉm cười thờ ơ, hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Hai người cứ như vậy giằng co nữa ngày, Cao Mĩ Linh đột nhiên nhếch mép cười.
Nụ cười quá mức nham hiểm, cảm giác giống như bị rắn bò lên người lưu lại, lạnh cả sống lưng.
Thịnh Kiều nhíu mày.
Cao Mĩ Linh lấy di động, không biết bấm cái gì, sau đó đem màn hình đưa đến trước mặt cô, mỉm cười: "Tiểu Kiều, không muốn làm ngôi sao, nhưng vẫn còn muốn làm người phải không?"
Nhìn rõ ảnh chụp trên di động, đồng tử Thịnh Kiều nhất thời mở to ra.
Trên màn hình, đích thực là hình chụp của Thịnh Kiều.
--- ---------Hết chương 4---- ------ ------ ---
Hoắc Hi nhíu mày, mất một lúc lâu mới xoay người lạnh nhạt lên tiếng: "Qua vài hôm nữa sẽ đưa đến cho cô."
"Mỗi buổi đều phải có!"
"....Có thể xuống xe được chưa?"
Thịnh Kiều ậm ừ một tiếng rồi đẩy cửa đi xuống xe.
Xe từ từ rời khỏi gara, cô đứng tại chỗ vẫy vẫy tay y như mèo cầu tài, thẳng đến khi bóng đuôi xe biến mất hoàn toàn, mới thỏa mãn bước vào thang máy.
Về đến nhà, nhìn căn phòng trống rỗng lạnh tanh, chút phấn khởi cũng biến mất, cảm giác không thoải mái chạy khắp toàn thân.
Nghĩ nghĩ, cô bắt đầu lục tung khắp nhà, tìm kiếm sổ tiết kiệm cùng thẻ ngân hàng của nguyên chủ, sau khi tìm thấy liền mở ra nhìn từng cái một. Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa đến nhảy dựng lên.
Không xe, không nhà, không tiền tiết kiệm, căn hộ này cũng là đi thuê.
Thịnh Kiều lại kiểm tra số dư trong ngân hàng, mắt cô như muốn rơi ra khi thấy con số 53. Thẻ của cô còn nhiều hơn trên đây gấp mười lần đi! Đường đường là nữ ngôi sao, lại có thể khổ đến thế này?
Cô ấy chụp một bộ ảnh hay tham gia một chương trình tống nghệ cũng không thể nghèo đến thế này đi? Huống chi độ nổi tiếng của Thịnh Kiều cũng không thấp, tuy rằng không phải là tuyến 1, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu hoa đán tuyến hai, lịch làm việc hàng năm cũng không ít, tại sao lại thảm đến như vậy?
Tiền đâu? Tiền chạy đi đâu hết rồi??
Thịnh Kiều mang một bụng nghi vấn, lật lật tài liệu bên cạnh, bị một bản hợp đồng thu hút "Hợp đồng với Công ty TNHH Tinh Diệu truyền thông"
Thịnh Kiều lấy hợp đồng đến mở ra xem.
Hết trang này đến trang khác, xem đến cuối cùng, đầu ngón tay run rẩy đến mức không cầm nổi hợp đồng. Qua nửa ngày, cô đem hợp đồng hung hăng ném xuống đất, chửi tục một câu.
Nguyên chủ cùng Tinh Diệu ký kết hợp đồng, vậy mà lại dùng phương thức trả lương theo hạn mức.
Điều khoản hợp đồng quy định rõ ràng, Tinh Diệu mỗi tháng trả cho Thịnh Kiều hai vạn tiền lương, trừ khoản đó ra, Thịnh Kiều không hề được hưởng thêm bất kỳ phúc lợi nào khác, tất cả tiền thù lao thu vào khi làm việc đều hoàn toàn thuộc về Tinh Diệu.
Nói cách khác, Thịnh Kiều là đang đi làm thuê cho Tinh Diệu, mỗi tháng tiền thuê là hai vạn. Tiền cô ấy chụp hình, tham gia show tống nghệ, quay quảng đều thuộc về Tinh Diệu, cô ấy một phân tiền cũng không nhận được. Nếu muốn chấm dứt hợp đồng trước thời hạn thì phải bồi thường một số tiền gấp ba lần số tiền cô ấy kiếm được trong một năm.
Nguyên chủ là heo đi! Ký loại hợp đồng này, nói cô ấy là heo còn coi trọng cô ấy!
Hơn nữa cmn lại có thể ký hẳn hai mươi năm?!!
Giờ này phút này chỉ có một câu có thể diễn tả tâm trạng Thịnh Kiều - Thảo*. Chết tiệt.
*Chỗ này mình nghĩ nên để đúng nguyên tác cho phù hợp
Một lát sau, di động vang lên, Thịnh Kiều cầm lên nhìn tới, là Cao Mĩ Linh gọi. Cô nghiến răng nghiến lợi bắt điện thoại, đầu dây bên kia cười đến đắc ý: "Đã tỉnh táo lại chưa? Có muốn nói chuyện chút không?"
****
Một giờ sau, Cao Mĩ Linh gõ cửa nhà Thịnh Kiều.
Căn nhà này là lúc Thịnh Kiều vừa mới ký hợp đồng, chính cô ta tìm cho Thịnh Kiều, đóng trước nửa năm tiền thuê nhà, để đổi lấy một lòng biết ơn của Thịnh Kiều. Lúc đó, Thịnh Kiều còn cho rằng cô ta là vị cứu tinh, chỉ thiếu nước tạt tượng cô ta đem đi cúng bái.
Cô ta khống chế Thịnh Kiều nhiều năm như vậy, quen nhìn dáng vẻ cúi đầu khúm núm của cô ta (Thịnh Kiều), hôm nay Thịnh Kiều đột nhiên vùng lên phản kháng, cô cho rằng gần đây chịu áp lực quá lớn, mới khiến Thịnh Kiều nhất thời bùng nổ.
Chờ khi Thịnh Kiều tỉnh táo lại, sẽ khóc lóc đến cầu xin cô ta.
Nhưng khi cửa mở ra, nhìn thấy cô gái đứng sau cánh cửa, cong miệng cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mình không hề sợ hãi.
Cao Mĩ Linh có chút sửng sốt, Thịnh Kiều cười rộ lên: "Chị Cao, vào đi."
Cô ta (Thịnh Kiều) sẽ không phải muốn cùng mình đồng quy vu tận chứ? Cao Mĩ Linh chẳng biết tại sao lại có điểm chột dạ.
Trên bàn đã pha sẵn hai tách trà, Thịnh Kiều ngồi ở một bên sô pha, đưa tay mời: "Chị Cao, ngồi đi."
Thịnh Kiều chủ động làm cô ta cảm thấy chút kỳ quái, Cao Mĩ Linh cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái này, ngồi xuống sô pha, tìm lại khí thế, cố gắng lấy lại quyền chủ động: "Tiểu Kiều, gần đây thiếu tiền tiêu sao?"
Thịnh Kiều mỉm cười nhìn cô ta, không nói lời nào.
Cao Mĩ Linh từ trong túi lấy ra một bao đựng căng phòng, "Tiền này em cầm lấy dùng, coi như của chị đưa cho em."
Thịnh Kiều nhận lấy mở ra, hai mắt nhìn, "Hai vạn?" Cô đem túi giấy ném trở lại bàn trà, "Chị Cao, chị đang đuổi ăn mày sao?"
Cao Mĩ Linh nhíu mày: "Tiểu Kiều, em nói lời này là có ý gì?"
Thịnh Kiều vỗ vỗ tay lên bản hợp đồng, "Gần đây tôi đột nhiên tỉnh ngộ. Chị Cao, thỏa thuận này thật không có lời a, tôi hàng năm có thể kiếm về cho công ty bao nhiêu tiền, mọi người trong lòng đều rõ ràng. Mỗi tháng tiền lương hai vạn, có phải là khi dễ người thái quá không?"
Cao Mĩ Linh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên bật cười lớn: "Tiểu Kiều, hợp đồng này cũng không phải là tôi bắt ép cô ký vào." Cô ta hướng phía trước sô pha nghiêng người: "Đây chính là do cô cầu xin tôi ký."
Thịnh Kiều nội tâm rơi lộp bộp.
Cao Mĩ Linh cười nhìn cô: "Hiện tại nói khi dễ, có phải là đã trễ rồi hay không?"
Thịnh Kiều trong lòng nhắc mình không cần hoảng. Cô không có kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, chỉ có thể chậm rãi nói lời khách sáo, tìm ra nguyên nhân tại sao nguyên chủ lại ký kết hợp đồng bất bình đẳng này, mới có biện pháp giải quyết.
"Tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị các người lừa dối, tôi chấp nhận. Chỉ là chị Cao, nếu tôi đem hợp đồng này công bố ra ngoài, chị có nghĩ rằng dư luận xã hội sẽ nghiêng về phía nào hơn?" Thấy sắc mặt Cao Mĩ Linh trầm xuống, Thịnh Kiều càng tươi cười động lòng người, "Ai còn dám ký hợp đồng với Tinh Diệu, còn dám làm nghệ sĩ dưới tay của chị a? Tôi thật sự quá thảm mà, làm thuê cho công ty đến chết đi sống lại, vậy mà lại bị công ty bức tử, chương trình nào còn muốn mời tôi a?"
"Thịnh Kiều!"
Cô thất vọng thở dài: "Hà tất phải lưỡng bại câu thương."
Cao Mĩ Linh tức giận cười lạnh: "Thịnh Kiều, cô cho là làm như vậy thì cô còn có thể tồn tại tiếp trong cái vòng lẩn quẩn này sao?"
Thịnh Kiều buông tay: "Cùng lắm thì không làm ngôi sao nữa. Thế giới lớn như vậy, còn có thể cho tôi đói chết hay sao?"
Cao Mĩ Linh bình tĩnh nhìn cô, Thịnh Kiều mỉm cười thờ ơ, hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Hai người cứ như vậy giằng co nữa ngày, Cao Mĩ Linh đột nhiên nhếch mép cười.
Nụ cười quá mức nham hiểm, cảm giác giống như bị rắn bò lên người lưu lại, lạnh cả sống lưng.
Thịnh Kiều nhíu mày.
Cao Mĩ Linh lấy di động, không biết bấm cái gì, sau đó đem màn hình đưa đến trước mặt cô, mỉm cười: "Tiểu Kiều, không muốn làm ngôi sao, nhưng vẫn còn muốn làm người phải không?"
Nhìn rõ ảnh chụp trên di động, đồng tử Thịnh Kiều nhất thời mở to ra.
Trên màn hình, đích thực là hình chụp của Thịnh Kiều.
--- ---------Hết chương 4---- ------ ------ ---