Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 01: Tôi không muốn trở thành người tôi ghét nhất!!!
Thần tượng nổi tiếng hiện nay - Hoắc Hi đã nhận sẽ tham gia buổi biểu diễn thương mại tại Thất Khỏa Tùng vào tối mai, người hâm mộ đều đã chạy đến tận sân bay để chờ đón. Là chị cả của nhóm fan hâm mộ, cũng là fan hâm mộ lâu năm của Hoắc Hi, Kiều Tiêu liền vác camera ra cửa.
Sau khi lên xe tôi ngồi lướt Weibo một lúc, phát hiện "Thịnh Kiều" lại lên trên hot search rồi.
Muốn nói trong giới giải trí Kiều Tiêu ghét nhất ngôi sao nào, thì đó tuyệt đối là đóa hoa Thịnh Kiều này, không có người khác.
Người này mang danh "Tiểu sư muội Hoắc Hi", thực tế không có tác phẩm tiêu biểu xuất sắc nào, lấy vẻ ngoài xinh đẹp mà xuất đạo, cứ vậy bắt đầu sự nghiệp.
Vốn ngay từ đầu đều không có quan hệ gì với Hoắc Hi. Một người là thần tượng có hơn 70 triệu người theo dõi trên Weibo, một người là tiểu hoa đán mới nổi không có tài cán gì, trừ bỏ cùng công ty quản lý thì có quăng tám sào cũng không tới a. Công bằng mà nói, fan Hoắc Hi dù có gây với toàn bộ vòng giải trí thì đối với vị tiểu sư muội này thực sự từ đầu đã không để vào mắt.
Không phải là người thích gây chuyện, kiếm chuyện với cô ta chẳng khác nào việc xóa đói giảm nghèo có được không!
Trong số thứ 4 của chương trình trước, Hoắc Hi đến làm khách mời. Vị tiểu sư muội này quả đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người mà hướng ma trảo tới Hoắc Hi, trong lúc quay hình bày ra đủ loại dáng vẻ kệch cỡm, giày vò Hoắc Hi phải quay đi quay lại nhiều lần. Nhân viên công ty quản lý cho hay Hoắc Hi ngã bệnh ngay sau buổi ghi hình.
Lần này liền thực sự đã chọc đến tổ ông vò vẽ. Fan hâm mộ chân chính dễ chọc vào như vậy sao? Chính là trực tiếp đưa người mới không danh tiếng như cô ta lên thẳng top 1 hot search.
Cư dân mạng ăn dưa trong vòng một ngày cơ bản đều biết đến có một người tên Thịnh Kiều.
Thế nhưng vị Tiểu sư muội này không những không vì nếm được trái đắng mà rời xa Hoắc Hi, ngược lại đoàn đội cô ta lại bắt đầu tóm chặt Hoắc Hi để tạo cp cọ nhiệt, còn cho thấy chuyện này không chỉ dừng lại thế này.
Fan tức giận chửi ầm lên, tất cả đều vào chỉ trích Thịnh Kiều, cứ như vậy hết ngày này đến ngày khác, người mới không hề có danh tiếng như Thịnh Kiều, bị fan hâm mộ của Hoắc Hi mắng chửi thành tiểu hoa đán nhiệt độ cao.
Chờ một chút? Fan hâm mộ bộ dáng mộng bức, chúng ta có phải hay không đang bị người ta lợi dụng?
Được rồi, chuyện lớn cứ như vậy mà kết thúc.
Mỗi ngày thành thực đi chửi mắng Thịnh Kiều trở thành công việc hàng ngày của fan hâm mộ Hoắc Hi, mà đoàn đội Thịnh Kiều tựa hồ đang tính toán cứ theo con đường bị bôi đen này đến cùng, khắp cộng đồng mạng chế giễu cũng không sợ. Sau lại tiếp nhận mấy bộ phim cổ trang, được ngoại hình đẹp, nhưng kỹ thuật diễn quá gượng gạo, rating chỉ ở mức trung bình, tất cả nhiệt độ đều đến từ scandal của cô ta và Hoắc Hi.
Đời này liền khó mà bỏ được miếng keo da chó này có đúng hay không? Công ty quản lý truyền thông Tinh Diệu đã nhiều lần khoan nhượng đoàn đội Thịnh Kiều cọ nhiệt từ Hoắc Hi, vì vậy fan hâm mộ càng đưa truyền thông Tinh Diệu lên đầu hot search chửi bới.
Fan hâm mộ Hoắc Hi thực sự có sức chiến đấu, có thể nói nhìn khắp vòng giải trí đều khó có thể tìm ra đối thủ, trong đó lấy chị gái Kiều Tiêu là người dẫn đầu kiệt xuất.
Lúc này đây, người dẫn đầu kiệt xuất Kiều Tiêu đang cười lạnh xem hot search thì đằng trước điện thoại lái xe vang lên. Hắn một bên tiếp điện thoại một bên bật mở đèn xi nhan chuyển hướng quẹo phải, Kiều Tiêu ngẩng đầu nhìn một cái, đang muốn nhắc nhở khi lái xe đừng nên nghe điện thoại, thì phía sau đường vang lên một loạt tiếng còi dồn dập.
Kiều Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy ầm một tiếng lớn, phía sau xe bị đâm hất ngược lên, Kiều Tiêu cả người cũng bay về phía trước, trong lòng còn ôm ống kính mới mua từ nước ngoài về còn chưa sử dụng lần nào.
Trong phút chốc trời đất quay cuồng, cô chỉ có một ý niệm trong đầu. Chết ở trên đường truy đuổi thần tượng, quá dọa người a.
********
Tỉnh lại trong bệnh viện.
Không chết, thật tốt quá.
Kiều Tiêu giãy dụa ngồi dậy, phòng bệnh trắng tinh không một bóng người, nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy ống kính giá trị mấy chục vạn của mình đâu. Trên mu bàn tay vẫn còn chuyền nước, cô ấn chuông gọi y tá đến.
"Túi của tôi đâu rồi? Chính là cái túi màu đen, bên trong có máy chụp ảnh đó."
"Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy cái túi mà cô nhắc đến"
Kiều Tiêu có chút vội vàng, khoa tay múa chân: "Nó lớn như vầy, tôi đậy kín lắm, cô có thể giúp tôi tìm không."
"Thật sự không có." Y tá khẩu khí không quá thân thiện, nhìn cô vài lần, "Thịnh tiểu thư, thời điểm cô được đưa tới bệnh viện, bên mình không có cái gì hết, không tin cô có thể hỏi người đại diện của mình."
Kiều Tiêu có chút không phản ứng kịp, chần chờ trong chốc lát hỏi lại: "Cô gọi tôi là gì?"
"Thịnh tiểu thư"
Kiều Tiêu đột nhiên sợ hãi, trong nháy mắt toàn thân nổi da gà, cô gian nan hỏi lại lần nữa: "Thịnh cái gì?"
"Thịnh Kiều. Thịnh tiểu thư, cô không phải còn có chỗ nào không thoải mái? Tôi giúp cô gọi bác sĩ."
Kiều Tiêu trợn mắt bất tỉnh.
Lần nữa tỉnh lại, bên cạnh có một nữ nhân đeo mắt kính tơ vàng coi giữ, khuôn mặt gầy gò, xương gò má rất cao, vừa nhìn thấy chính là một người lợi hại. Kiều Tiêu trợn mắt nhìn cô ta, đến nói cũng không muốn nói.
Cũng đã mắng chửi đoàn đội Thịnh Kiều mấy năm nay, có thể nào không biết người đại diện của cô ta - Cao Mĩ Linh hay sao?
Cao Mĩ Linh thấy nàng tỉnh, nhíu nhíu mày, giọng điệu không tính là ôn hòa, hỏi nàng: "Tốt hơn không?"
Kiều Tiêu nhắm mắt quay đầu đi, không tính để ý cô ta.
Cao Mĩ Linh đẩy cô (Kiều Tiêu) một chút, "Còn có chỗ nào không thoải mái không? Sẽ xuất viện ngay, chỗ nào cần kiểm tra nên kiểm tra đều kiểm một thể."
Kiều Tiêu trong lòng chính là đang có một vạn thảo nê mã chạy qua, thanh âm kiềm nén mở miệng: "Chị trước đi ra ngoài, tôi cần yên tĩnh."
"Thịnh Kiều, tôi thật vất vả giúp cô tranh thủ được chương trình trò chuyện ăn khách, còn có một giờ nữa sẽ ghi hình, cô xác định muốn tiếp tục yên tĩnh đúng không?"
Kiều Tiêu: "... ..."
Đây nhất định là giấc mơ, là mơ thôi. Ông trời ơi, ta không cần trở thành người ta ghét nhất đâu a!
Kiều Tiêu cố chấp nghĩ vậy liều mạng lắc đầu, Cao Mĩ Linh lòng thấy không kiên nhẫn, tại chỗ mạnh tay xốc chăn cô lên.
"Thịnh Kiều cô không phải bị đụng đến đần độn chứ? Chương trình ăn khách kia tôi đã bỏ ra nhiều tâm tư mới đoạt được, cô nói không đi sẽ không đi?" Cao Mĩ Linh ngữ khi không kiên nhẫn, "Mau mau đứng lên, đi rửa mặt, Orange sẽ tới ngay lập tức"
Orange là nhà tạo hình của Thịnh Kiều.
Kiều Tiêu còn chưa chấp nhận chuyện này là sự thật, "Tôi không ..."
Đã bị Cao Mĩ Linh hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, lời còn lại không dám nói tiếp. Rốt cuộc cũng biết vì sao đoàn đội Thịnh Kiều lại khó đối phó như vậy, này người đại diện cũng quá ác liệt đi.
Orange rất nhanh mang theo một hòm ba tầng đi vào, "Chị Kiều, chị không có chuyện gì chứ? Nghe nói chị bị tai nạn xe, đều hù chết ta."
Đang nói chuyện, Cao Mĩ Linh từ ngoài đi vào, đem một phần tài liệu đưa cho cô, "Đêm nay người chủ trì sẽ hỏi những vấn đề này, ghi nhớ lại lần nữa."
Kiều Tiêu nắm chặt tài liệu, Cao Mĩ Linh khi thấy cô bộ dáng chậm chạp liền sinh khí, hét lớn: "Bảo cô mau mau học thuộc có nghe không! Năm nay hoàn thành kế hoạch đã nói qua với cô, thuận lợi xây dựng hình tượng mới phù hợp cho cô! Gây ra sự cố xem tôi như thế nào thu thập cô!"
Kiều Tiêu nhịn xuống suy sụp, không tình nguyện lật xem tài liệu.
Thời gian gấp rút, Orange chỉ trang điểm nhẹ cho cô. Vào nhà vệ sinh, cô sững sờ nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình từng rất chán ghét kia.
Khuôn mặt thật nhỏ cỡ bằng bàn tay, làn da cũng tốt, chính là thanh thuần như nước, mỹ mà không mị, nếu không có vết đen trước đó, này đúng là khuôn mặt mối tình đầu mà trai gái đều thích.
Cao Mĩ Linh ở bên ngoài rống cô: "Đã được chưa? Tranh thủ thời gian đi ra, chuẩn bị xuất phát rồi."
... ...... ....
Kiều Tiêu nhận mệnh theo sát bọn họ đi tới trường quay.
Trong cả quá trình quay hình đầu ốc đều mơ hồ, cũng may người chủ trì có bản lĩnh thâm hậu, cô máy móc trả lời đúng như đáp án đã thuộc, cuối cùng hữu kinh vô hiểm* mà thu xong chương trình.
*Có điều đáng sợ nhưng không nguy hiểm.
Ngày mai không có lịch trình, Cao Mĩ Linh xụ mặt thuyết giáo cô vài câu, sau đó bảo trợ lý đưa cô về nhà. Xe vừa chạy, Kiều Tiêu trầm mặc ngồi ở ghế sau, nhắm mắt đem chuyện hôm nay đã phát sinh hết thảy tỉ mỉ xem xét lại một lần. Tất cả cảm giác đều thực chân thật. Cô xác thực đã trở thành Thịnh Kiều.
Không biết mọi chuyện tại sao lại xảy ra, nhưng trước mắt điều quan trọng là tìm được cách quay trở lại làm bản thân trước đó. Xe một đường chạy nhanh, đưa cô về nhà Thịnh Kiều. Vào nhà đóng cửa bật đèn, Kiều Tiêu kinh ngạc trước cách bố trí căn nhà. Phòng thật sự trống trải. Trừ bỏ các vật dụng cần thiết trong nhà, cái khác đều không có làm lộ ra một cỗ hương vị lạnh băng.
Cô nhìn xung quanh, căn nhà có hai phòng ngủ và hai phòng khách, không tính là lớn, trang hoàng cũng rất đơn giản, thật sự không giống nơi ở của một nữ ngôi sao.
Quan sát xong rồi, Kiều Tiêu thay đổi quần áo trên người, mang tốt mũ và khẩu trang, ra cửa gọi xe. Báo địa chỉ chính là địa chỉ nhà cô. Kiều gia không tính là nhà quá giàu có, nhưng cũng là gia đình giàu sang phú quý. Kiều cha bắt đầu khởi nghiệp trong lĩnh vực bất động sản cách đây vài năm, hiện tại Kiều thị được coi là tập đoàn bất động sản nổi tiếng cả nước. Kiều mẹ là họa sĩ nổi tiếng trong nước, chỉ là bởi vì thân thể bẩm sinh đã suy nhược, nên từ lâu chân đã bất tiện, quanh năm phải ngồi xe lăn.
Kiều Tiêu còn có một người anh trai, xuất thân từ khoa luật, hiện tại đang là luật sư kinh tế nổi tiếng trong nghành. Cả nhà đều là người xuất sắc, gia dình đỉnh cao, chỉ có cô là trầm mê theo đuổi thần tượng.
Nói nữa cũng sẽ rơi nước mắt, cũng do Hoắc Hi quá mê hoặc người a.
Xe rất nhanh chở cô đến nơi. Kiều Tiêu vội vã hướng bên trong đi vào, đi chưa được mấy bước đã bị bảo an cản lại. Tiểu khu cao cấp ra vào đều phải đăng ký, huống chi lúc này lại là buổi tối nàng còn đội mũ cùng đeo kính râm.
Kiều Tiêu không có biện pháp, chỉ có thể đưa ra chứng minh thư và đăng ký thông tin, bảo an nhìn vài lần, lẩm bẩm: "Thịnh Kiều? Đây không phải là nữ ngôi sao?"
Cô không dám ngẩng đầu, nhanh chóng đi vào.
Quen thuộc đi đến trước cửa nhà mình, một tòa biệt thự nhỏ riêng biệt, trước cửa có đèn, trong phòng khách cũng sáng đèn, rèm cửa sổ mở một nửa, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng.
Cha Kiều ngồi trên sô pha xem báo, mẹ Kiều ngồi trên xe lăn bên cạnh gọt táo, hai người thần sắc đều bình thường, nửa phần dáng vẻ lo lắng đều không có.
Chẳng lẽ thân thể của mình đã tỉnh lại rồi?
Kiều Tiêu có chút sốt ruột, muốn được nhìn kỹ một chút, mới vừa đi lên phía trước vài bước, cửa nhà đột nhiên xoạch một tiếng từ bên trong mở ra, một người đàn ông đi dép lê bước ra mang theo túi rác.
Thấy bụi hoa trước cửa có bóng người lén lén lút lút, nhất thời cảnh giác hô: "Là ai?"
Kiều Tiêu hoảng sợ, còn chưa trả lời thì người đàn ông đã hung hăng đến gần túm lấy cánh tay của cô. Lực đạo rất mạnh, Kiều Tiêu nhất thời hét ầm lên: "Kiều Vũ anh làm em đau!"
Người tới đúng là anh trai cô.
Nghe được đối phương gọi đúng tên mình, như là có quen biết, Kiều Vũ quả nhiên buông tay đánh giá cô vài lần, hỏi: "Cô là ai? Đã trễ thế này ở trước cửa nhà tôi làm cái gì?"
Kiều Tiêu đầu óc xoay chuyển linh hoạt, sắp xếp lời nói: "Tôi là bạn học của Kiều Tiêu, nghe nói hôm nay cô ấy gặp tai nạn xe, nên muốn đến xem cô ấy thế nào."
Cô trước đã đoán được Kiều Vũ kế tiếp sẽ hỏi: Cô và Kiều Tiêu là bạn học, vì cái gì không gọi điện hoặc gõ cửa đi vào?
Cô cũng nghĩ ra cách trả lời lại: Bởi vì bản thân trước đó có nói xấu thần tượng Hoắc Hi nên bị Kiều Tiên bôi đen, chỉ dám đến nhìn trộm.
Kiều Tiêu tự tán thưởng bản thân vì thấy mình quá thông minh.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Kiều vũ nhìn cô vài lần, kỳ quái hỏi: "Kiều Tiêu là ai?"
Kiều Tiêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Em gái anh a!"
Kiều Vũ nói: "Cô tại sao lại mắng tôi?"
"Không đúng không đúng, em là nói, Kiều Tiêu là em gái của anh a!!"
Dứt lời, cảnh giác vốn đã biến mất của Kiều Vũ trong nháy mắt lại dâng lên: "Ta không có em gái. Nói đi, cô rốt cuộc là ai?"
Động tĩnh bên ngoài cửa đã truyền đến cha Kiều và mẹ Kiều trong nhà, đứng ở cửa gọi: "Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"
Kiều Vũ nhìn chằm chằm Kiều Tiêu, cũng không quay đầu lại: "Bắt được một tên trôm."
Kiều Tiêu gấp gáp: "Tôi không phải ăn trộm! Tôi tới thăm Kiều Tiêu!"
Cha Kiều thấy cô là một tiểu cô nương, dáng người cũng gầy yếu, nhìn thế nào cũng không giống như một tên trộm, trầm giọng nói: "Cô không phải là tìm lầm địa chỉ nhà chứ? Nhà chúng tôi ở đây không có ai tên Kiều Tiêu cả!"
Kiều Tiêu giống như bị đánh một đòn vào đầu, có chút đứng không vững, theo bản năng nắm lấy tay Kiều Vũ. Ai ngờ Kiều Vũ lại nghiêng người tránh thoát, Kiều Tiêu chới với một cái lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Đầu óc ong ong, cô đưa tay túm chặt ống quần Kiều Vũ, ngẩng đầu, gian nan nói rõ từng chữ: "Kiều Kiều, Tiểu Kiều, anh luôn mắng cô ấy theo đuổi thần tượng là não tàn a, là em gái của anh mà..."
Kiều Vũ nhíu mày, cha Kiều đã đi đến gần, "Tiểu Vũ, mau đem con bé đỡ lên, xem xem có muốn đưa đến bệnh viện hay không."
Kiều Vũ cúi người ngồi xổm xuống, từ đầu tới chân đánh giá cô vài lần, cảm thấy khuôn mặt này nhìn có điểm quen mắt, đang nghĩ ngợi đột nhiên cha Kiều đánh một phát vào ót: "Xú tiểu tử! Còn không mau đem người đỡ lên!"
Kiều Vũ mới vừa đưa tay, không nghĩ tới người trước mắt đột nhiên vừa khóc và nháo, "Em không cần anh đỡ! Anh giả vờ không biết em! Anh không được đụng vào em!"
Này buổi tối hôm nay làm sao, không phải gặp người thần kinh a?
Kiều Vũ bất đắt dĩ nhìn cha Kiều, nói : "Vẫn là trước tiên báo cảnh sát đi, giống như nơi này có vấn đề". Hắn chỉ chỉ đầu.
Cha Kiều gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, trong bóng cây bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh thản nhiên, "Cô ấy là bạn của tôi"
Kiều Vũ cùng cha Kiều đồng thời quay đầu nhìn lại, một chàng trai mặc đồ thể thao chậm rãi đến gần, nâng lên vành nón, lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt.
Kiều Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra anh: "Hoắc Hi?!"
Anh gật đầu một cái, nhìn Kiều Tiêu còn đang ngồi dưới đất khóc, "Cô ấy là tới tìm tôi, quấy rầy mọi người rồi." Dứt lời, ngồi xổm người xuống đỡ lấy cánh tay Kiều Tiêu, "Đi thôi"
Kiều Tiêu đang khóc đến tê tâm liệt phế, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đến gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lại chợt xuất hiện trước mắt mình, tiếng khóc đều bị ngẹn lại cổ họng.
Hoắc Hi thuận thế đỡ cô đứng lên, đem cô còn đang trong trạng thái bàng hoàng đưa đi.
Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất dưới tàn cây, Kiều Vũ rốt cục mới phản ứng lại, cô gái kia ...hình như là Thịnh Kiều?
Sau khi lên xe tôi ngồi lướt Weibo một lúc, phát hiện "Thịnh Kiều" lại lên trên hot search rồi.
Muốn nói trong giới giải trí Kiều Tiêu ghét nhất ngôi sao nào, thì đó tuyệt đối là đóa hoa Thịnh Kiều này, không có người khác.
Người này mang danh "Tiểu sư muội Hoắc Hi", thực tế không có tác phẩm tiêu biểu xuất sắc nào, lấy vẻ ngoài xinh đẹp mà xuất đạo, cứ vậy bắt đầu sự nghiệp.
Vốn ngay từ đầu đều không có quan hệ gì với Hoắc Hi. Một người là thần tượng có hơn 70 triệu người theo dõi trên Weibo, một người là tiểu hoa đán mới nổi không có tài cán gì, trừ bỏ cùng công ty quản lý thì có quăng tám sào cũng không tới a. Công bằng mà nói, fan Hoắc Hi dù có gây với toàn bộ vòng giải trí thì đối với vị tiểu sư muội này thực sự từ đầu đã không để vào mắt.
Không phải là người thích gây chuyện, kiếm chuyện với cô ta chẳng khác nào việc xóa đói giảm nghèo có được không!
Trong số thứ 4 của chương trình trước, Hoắc Hi đến làm khách mời. Vị tiểu sư muội này quả đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người mà hướng ma trảo tới Hoắc Hi, trong lúc quay hình bày ra đủ loại dáng vẻ kệch cỡm, giày vò Hoắc Hi phải quay đi quay lại nhiều lần. Nhân viên công ty quản lý cho hay Hoắc Hi ngã bệnh ngay sau buổi ghi hình.
Lần này liền thực sự đã chọc đến tổ ông vò vẽ. Fan hâm mộ chân chính dễ chọc vào như vậy sao? Chính là trực tiếp đưa người mới không danh tiếng như cô ta lên thẳng top 1 hot search.
Cư dân mạng ăn dưa trong vòng một ngày cơ bản đều biết đến có một người tên Thịnh Kiều.
Thế nhưng vị Tiểu sư muội này không những không vì nếm được trái đắng mà rời xa Hoắc Hi, ngược lại đoàn đội cô ta lại bắt đầu tóm chặt Hoắc Hi để tạo cp cọ nhiệt, còn cho thấy chuyện này không chỉ dừng lại thế này.
Fan tức giận chửi ầm lên, tất cả đều vào chỉ trích Thịnh Kiều, cứ như vậy hết ngày này đến ngày khác, người mới không hề có danh tiếng như Thịnh Kiều, bị fan hâm mộ của Hoắc Hi mắng chửi thành tiểu hoa đán nhiệt độ cao.
Chờ một chút? Fan hâm mộ bộ dáng mộng bức, chúng ta có phải hay không đang bị người ta lợi dụng?
Được rồi, chuyện lớn cứ như vậy mà kết thúc.
Mỗi ngày thành thực đi chửi mắng Thịnh Kiều trở thành công việc hàng ngày của fan hâm mộ Hoắc Hi, mà đoàn đội Thịnh Kiều tựa hồ đang tính toán cứ theo con đường bị bôi đen này đến cùng, khắp cộng đồng mạng chế giễu cũng không sợ. Sau lại tiếp nhận mấy bộ phim cổ trang, được ngoại hình đẹp, nhưng kỹ thuật diễn quá gượng gạo, rating chỉ ở mức trung bình, tất cả nhiệt độ đều đến từ scandal của cô ta và Hoắc Hi.
Đời này liền khó mà bỏ được miếng keo da chó này có đúng hay không? Công ty quản lý truyền thông Tinh Diệu đã nhiều lần khoan nhượng đoàn đội Thịnh Kiều cọ nhiệt từ Hoắc Hi, vì vậy fan hâm mộ càng đưa truyền thông Tinh Diệu lên đầu hot search chửi bới.
Fan hâm mộ Hoắc Hi thực sự có sức chiến đấu, có thể nói nhìn khắp vòng giải trí đều khó có thể tìm ra đối thủ, trong đó lấy chị gái Kiều Tiêu là người dẫn đầu kiệt xuất.
Lúc này đây, người dẫn đầu kiệt xuất Kiều Tiêu đang cười lạnh xem hot search thì đằng trước điện thoại lái xe vang lên. Hắn một bên tiếp điện thoại một bên bật mở đèn xi nhan chuyển hướng quẹo phải, Kiều Tiêu ngẩng đầu nhìn một cái, đang muốn nhắc nhở khi lái xe đừng nên nghe điện thoại, thì phía sau đường vang lên một loạt tiếng còi dồn dập.
Kiều Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy ầm một tiếng lớn, phía sau xe bị đâm hất ngược lên, Kiều Tiêu cả người cũng bay về phía trước, trong lòng còn ôm ống kính mới mua từ nước ngoài về còn chưa sử dụng lần nào.
Trong phút chốc trời đất quay cuồng, cô chỉ có một ý niệm trong đầu. Chết ở trên đường truy đuổi thần tượng, quá dọa người a.
********
Tỉnh lại trong bệnh viện.
Không chết, thật tốt quá.
Kiều Tiêu giãy dụa ngồi dậy, phòng bệnh trắng tinh không một bóng người, nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy ống kính giá trị mấy chục vạn của mình đâu. Trên mu bàn tay vẫn còn chuyền nước, cô ấn chuông gọi y tá đến.
"Túi của tôi đâu rồi? Chính là cái túi màu đen, bên trong có máy chụp ảnh đó."
"Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy cái túi mà cô nhắc đến"
Kiều Tiêu có chút vội vàng, khoa tay múa chân: "Nó lớn như vầy, tôi đậy kín lắm, cô có thể giúp tôi tìm không."
"Thật sự không có." Y tá khẩu khí không quá thân thiện, nhìn cô vài lần, "Thịnh tiểu thư, thời điểm cô được đưa tới bệnh viện, bên mình không có cái gì hết, không tin cô có thể hỏi người đại diện của mình."
Kiều Tiêu có chút không phản ứng kịp, chần chờ trong chốc lát hỏi lại: "Cô gọi tôi là gì?"
"Thịnh tiểu thư"
Kiều Tiêu đột nhiên sợ hãi, trong nháy mắt toàn thân nổi da gà, cô gian nan hỏi lại lần nữa: "Thịnh cái gì?"
"Thịnh Kiều. Thịnh tiểu thư, cô không phải còn có chỗ nào không thoải mái? Tôi giúp cô gọi bác sĩ."
Kiều Tiêu trợn mắt bất tỉnh.
Lần nữa tỉnh lại, bên cạnh có một nữ nhân đeo mắt kính tơ vàng coi giữ, khuôn mặt gầy gò, xương gò má rất cao, vừa nhìn thấy chính là một người lợi hại. Kiều Tiêu trợn mắt nhìn cô ta, đến nói cũng không muốn nói.
Cũng đã mắng chửi đoàn đội Thịnh Kiều mấy năm nay, có thể nào không biết người đại diện của cô ta - Cao Mĩ Linh hay sao?
Cao Mĩ Linh thấy nàng tỉnh, nhíu nhíu mày, giọng điệu không tính là ôn hòa, hỏi nàng: "Tốt hơn không?"
Kiều Tiêu nhắm mắt quay đầu đi, không tính để ý cô ta.
Cao Mĩ Linh đẩy cô (Kiều Tiêu) một chút, "Còn có chỗ nào không thoải mái không? Sẽ xuất viện ngay, chỗ nào cần kiểm tra nên kiểm tra đều kiểm một thể."
Kiều Tiêu trong lòng chính là đang có một vạn thảo nê mã chạy qua, thanh âm kiềm nén mở miệng: "Chị trước đi ra ngoài, tôi cần yên tĩnh."
"Thịnh Kiều, tôi thật vất vả giúp cô tranh thủ được chương trình trò chuyện ăn khách, còn có một giờ nữa sẽ ghi hình, cô xác định muốn tiếp tục yên tĩnh đúng không?"
Kiều Tiêu: "... ..."
Đây nhất định là giấc mơ, là mơ thôi. Ông trời ơi, ta không cần trở thành người ta ghét nhất đâu a!
Kiều Tiêu cố chấp nghĩ vậy liều mạng lắc đầu, Cao Mĩ Linh lòng thấy không kiên nhẫn, tại chỗ mạnh tay xốc chăn cô lên.
"Thịnh Kiều cô không phải bị đụng đến đần độn chứ? Chương trình ăn khách kia tôi đã bỏ ra nhiều tâm tư mới đoạt được, cô nói không đi sẽ không đi?" Cao Mĩ Linh ngữ khi không kiên nhẫn, "Mau mau đứng lên, đi rửa mặt, Orange sẽ tới ngay lập tức"
Orange là nhà tạo hình của Thịnh Kiều.
Kiều Tiêu còn chưa chấp nhận chuyện này là sự thật, "Tôi không ..."
Đã bị Cao Mĩ Linh hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, lời còn lại không dám nói tiếp. Rốt cuộc cũng biết vì sao đoàn đội Thịnh Kiều lại khó đối phó như vậy, này người đại diện cũng quá ác liệt đi.
Orange rất nhanh mang theo một hòm ba tầng đi vào, "Chị Kiều, chị không có chuyện gì chứ? Nghe nói chị bị tai nạn xe, đều hù chết ta."
Đang nói chuyện, Cao Mĩ Linh từ ngoài đi vào, đem một phần tài liệu đưa cho cô, "Đêm nay người chủ trì sẽ hỏi những vấn đề này, ghi nhớ lại lần nữa."
Kiều Tiêu nắm chặt tài liệu, Cao Mĩ Linh khi thấy cô bộ dáng chậm chạp liền sinh khí, hét lớn: "Bảo cô mau mau học thuộc có nghe không! Năm nay hoàn thành kế hoạch đã nói qua với cô, thuận lợi xây dựng hình tượng mới phù hợp cho cô! Gây ra sự cố xem tôi như thế nào thu thập cô!"
Kiều Tiêu nhịn xuống suy sụp, không tình nguyện lật xem tài liệu.
Thời gian gấp rút, Orange chỉ trang điểm nhẹ cho cô. Vào nhà vệ sinh, cô sững sờ nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình từng rất chán ghét kia.
Khuôn mặt thật nhỏ cỡ bằng bàn tay, làn da cũng tốt, chính là thanh thuần như nước, mỹ mà không mị, nếu không có vết đen trước đó, này đúng là khuôn mặt mối tình đầu mà trai gái đều thích.
Cao Mĩ Linh ở bên ngoài rống cô: "Đã được chưa? Tranh thủ thời gian đi ra, chuẩn bị xuất phát rồi."
... ...... ....
Kiều Tiêu nhận mệnh theo sát bọn họ đi tới trường quay.
Trong cả quá trình quay hình đầu ốc đều mơ hồ, cũng may người chủ trì có bản lĩnh thâm hậu, cô máy móc trả lời đúng như đáp án đã thuộc, cuối cùng hữu kinh vô hiểm* mà thu xong chương trình.
*Có điều đáng sợ nhưng không nguy hiểm.
Ngày mai không có lịch trình, Cao Mĩ Linh xụ mặt thuyết giáo cô vài câu, sau đó bảo trợ lý đưa cô về nhà. Xe vừa chạy, Kiều Tiêu trầm mặc ngồi ở ghế sau, nhắm mắt đem chuyện hôm nay đã phát sinh hết thảy tỉ mỉ xem xét lại một lần. Tất cả cảm giác đều thực chân thật. Cô xác thực đã trở thành Thịnh Kiều.
Không biết mọi chuyện tại sao lại xảy ra, nhưng trước mắt điều quan trọng là tìm được cách quay trở lại làm bản thân trước đó. Xe một đường chạy nhanh, đưa cô về nhà Thịnh Kiều. Vào nhà đóng cửa bật đèn, Kiều Tiêu kinh ngạc trước cách bố trí căn nhà. Phòng thật sự trống trải. Trừ bỏ các vật dụng cần thiết trong nhà, cái khác đều không có làm lộ ra một cỗ hương vị lạnh băng.
Cô nhìn xung quanh, căn nhà có hai phòng ngủ và hai phòng khách, không tính là lớn, trang hoàng cũng rất đơn giản, thật sự không giống nơi ở của một nữ ngôi sao.
Quan sát xong rồi, Kiều Tiêu thay đổi quần áo trên người, mang tốt mũ và khẩu trang, ra cửa gọi xe. Báo địa chỉ chính là địa chỉ nhà cô. Kiều gia không tính là nhà quá giàu có, nhưng cũng là gia đình giàu sang phú quý. Kiều cha bắt đầu khởi nghiệp trong lĩnh vực bất động sản cách đây vài năm, hiện tại Kiều thị được coi là tập đoàn bất động sản nổi tiếng cả nước. Kiều mẹ là họa sĩ nổi tiếng trong nước, chỉ là bởi vì thân thể bẩm sinh đã suy nhược, nên từ lâu chân đã bất tiện, quanh năm phải ngồi xe lăn.
Kiều Tiêu còn có một người anh trai, xuất thân từ khoa luật, hiện tại đang là luật sư kinh tế nổi tiếng trong nghành. Cả nhà đều là người xuất sắc, gia dình đỉnh cao, chỉ có cô là trầm mê theo đuổi thần tượng.
Nói nữa cũng sẽ rơi nước mắt, cũng do Hoắc Hi quá mê hoặc người a.
Xe rất nhanh chở cô đến nơi. Kiều Tiêu vội vã hướng bên trong đi vào, đi chưa được mấy bước đã bị bảo an cản lại. Tiểu khu cao cấp ra vào đều phải đăng ký, huống chi lúc này lại là buổi tối nàng còn đội mũ cùng đeo kính râm.
Kiều Tiêu không có biện pháp, chỉ có thể đưa ra chứng minh thư và đăng ký thông tin, bảo an nhìn vài lần, lẩm bẩm: "Thịnh Kiều? Đây không phải là nữ ngôi sao?"
Cô không dám ngẩng đầu, nhanh chóng đi vào.
Quen thuộc đi đến trước cửa nhà mình, một tòa biệt thự nhỏ riêng biệt, trước cửa có đèn, trong phòng khách cũng sáng đèn, rèm cửa sổ mở một nửa, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng.
Cha Kiều ngồi trên sô pha xem báo, mẹ Kiều ngồi trên xe lăn bên cạnh gọt táo, hai người thần sắc đều bình thường, nửa phần dáng vẻ lo lắng đều không có.
Chẳng lẽ thân thể của mình đã tỉnh lại rồi?
Kiều Tiêu có chút sốt ruột, muốn được nhìn kỹ một chút, mới vừa đi lên phía trước vài bước, cửa nhà đột nhiên xoạch một tiếng từ bên trong mở ra, một người đàn ông đi dép lê bước ra mang theo túi rác.
Thấy bụi hoa trước cửa có bóng người lén lén lút lút, nhất thời cảnh giác hô: "Là ai?"
Kiều Tiêu hoảng sợ, còn chưa trả lời thì người đàn ông đã hung hăng đến gần túm lấy cánh tay của cô. Lực đạo rất mạnh, Kiều Tiêu nhất thời hét ầm lên: "Kiều Vũ anh làm em đau!"
Người tới đúng là anh trai cô.
Nghe được đối phương gọi đúng tên mình, như là có quen biết, Kiều Vũ quả nhiên buông tay đánh giá cô vài lần, hỏi: "Cô là ai? Đã trễ thế này ở trước cửa nhà tôi làm cái gì?"
Kiều Tiêu đầu óc xoay chuyển linh hoạt, sắp xếp lời nói: "Tôi là bạn học của Kiều Tiêu, nghe nói hôm nay cô ấy gặp tai nạn xe, nên muốn đến xem cô ấy thế nào."
Cô trước đã đoán được Kiều Vũ kế tiếp sẽ hỏi: Cô và Kiều Tiêu là bạn học, vì cái gì không gọi điện hoặc gõ cửa đi vào?
Cô cũng nghĩ ra cách trả lời lại: Bởi vì bản thân trước đó có nói xấu thần tượng Hoắc Hi nên bị Kiều Tiên bôi đen, chỉ dám đến nhìn trộm.
Kiều Tiêu tự tán thưởng bản thân vì thấy mình quá thông minh.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Kiều vũ nhìn cô vài lần, kỳ quái hỏi: "Kiều Tiêu là ai?"
Kiều Tiêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Em gái anh a!"
Kiều Vũ nói: "Cô tại sao lại mắng tôi?"
"Không đúng không đúng, em là nói, Kiều Tiêu là em gái của anh a!!"
Dứt lời, cảnh giác vốn đã biến mất của Kiều Vũ trong nháy mắt lại dâng lên: "Ta không có em gái. Nói đi, cô rốt cuộc là ai?"
Động tĩnh bên ngoài cửa đã truyền đến cha Kiều và mẹ Kiều trong nhà, đứng ở cửa gọi: "Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"
Kiều Vũ nhìn chằm chằm Kiều Tiêu, cũng không quay đầu lại: "Bắt được một tên trôm."
Kiều Tiêu gấp gáp: "Tôi không phải ăn trộm! Tôi tới thăm Kiều Tiêu!"
Cha Kiều thấy cô là một tiểu cô nương, dáng người cũng gầy yếu, nhìn thế nào cũng không giống như một tên trộm, trầm giọng nói: "Cô không phải là tìm lầm địa chỉ nhà chứ? Nhà chúng tôi ở đây không có ai tên Kiều Tiêu cả!"
Kiều Tiêu giống như bị đánh một đòn vào đầu, có chút đứng không vững, theo bản năng nắm lấy tay Kiều Vũ. Ai ngờ Kiều Vũ lại nghiêng người tránh thoát, Kiều Tiêu chới với một cái lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Đầu óc ong ong, cô đưa tay túm chặt ống quần Kiều Vũ, ngẩng đầu, gian nan nói rõ từng chữ: "Kiều Kiều, Tiểu Kiều, anh luôn mắng cô ấy theo đuổi thần tượng là não tàn a, là em gái của anh mà..."
Kiều Vũ nhíu mày, cha Kiều đã đi đến gần, "Tiểu Vũ, mau đem con bé đỡ lên, xem xem có muốn đưa đến bệnh viện hay không."
Kiều Vũ cúi người ngồi xổm xuống, từ đầu tới chân đánh giá cô vài lần, cảm thấy khuôn mặt này nhìn có điểm quen mắt, đang nghĩ ngợi đột nhiên cha Kiều đánh một phát vào ót: "Xú tiểu tử! Còn không mau đem người đỡ lên!"
Kiều Vũ mới vừa đưa tay, không nghĩ tới người trước mắt đột nhiên vừa khóc và nháo, "Em không cần anh đỡ! Anh giả vờ không biết em! Anh không được đụng vào em!"
Này buổi tối hôm nay làm sao, không phải gặp người thần kinh a?
Kiều Vũ bất đắt dĩ nhìn cha Kiều, nói : "Vẫn là trước tiên báo cảnh sát đi, giống như nơi này có vấn đề". Hắn chỉ chỉ đầu.
Cha Kiều gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, trong bóng cây bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh thản nhiên, "Cô ấy là bạn của tôi"
Kiều Vũ cùng cha Kiều đồng thời quay đầu nhìn lại, một chàng trai mặc đồ thể thao chậm rãi đến gần, nâng lên vành nón, lộ ra một đôi mắt lạnh nhạt.
Kiều Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra anh: "Hoắc Hi?!"
Anh gật đầu một cái, nhìn Kiều Tiêu còn đang ngồi dưới đất khóc, "Cô ấy là tới tìm tôi, quấy rầy mọi người rồi." Dứt lời, ngồi xổm người xuống đỡ lấy cánh tay Kiều Tiêu, "Đi thôi"
Kiều Tiêu đang khóc đến tê tâm liệt phế, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đến gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lại chợt xuất hiện trước mắt mình, tiếng khóc đều bị ngẹn lại cổ họng.
Hoắc Hi thuận thế đỡ cô đứng lên, đem cô còn đang trong trạng thái bàng hoàng đưa đi.
Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất dưới tàn cây, Kiều Vũ rốt cục mới phản ứng lại, cô gái kia ...hình như là Thịnh Kiều?