Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183: 183: Đứa Trẻ Đã Mất
Đợi Đường Nhã Phương bình tĩnh lại, Lục Đình Vỹ đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha.
Đường Nhã Phương nghẹn ngào, trước khi dịu lại, cô nâng con mắt chạm vào con người đen của anh, đôi mắt hạ xuống, lông mi khẽ run.
"Đừng nhìn, xấu lắm!"Giọng nói khàn đi vì khóc quá lâu.
"Chà, đúng thật là có hơi xấu xí." Khỏe môi Lục Đình Vỹ khẽ cong lên.
"Thật sao?"Đường Nhã Phương lo lắng, nhướng mắt, đụng phải đôi mắt đen đầy ý cười của anh, lúc này cô mới phản ứng lại thì ra là anh đang trêu mình.
Bên môi không giấu được một nụ cười ôn hòa, anh đem cô ôm vào trong ngực:" Không xấu, một chút cũng không xấu.
Ở trong mắt anh, em luôn là người xinh đẹp nhất."
Giọng nói của anh ấm áp như gió xuân, thổi vào lòng cô, làm rung động không thôi.
"Cho dù anh có nói điều hay, em cũng không tha thứ cho anh vì nói em xấu xí" Đường Nhã Phương hơi nàng cầm lên, nụ cười không giấu được bên môi.
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của cô, Lục Đình Vỹ khẽ cười ra tiếng, nhưng anh chỉ ôm cô chặt hơn, không nói gì cả.
Đường Nhã Phương lẳng lặng nằm trong ngực anh, nghe tiếng tim đậm trầm ổn, cảm thấy được sự bình yên mà trước đây chưa từng có.
Thật lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng:" Em không có đẩy Chu Ngư Ngọc." "Ừm, anh biết."
Giọng nói trầm thấp của anh rơi xuống đỉnh đầu cô, giọng điệu không chút do dự của anh thể hiện niềm tin tuyệt đối dành cho cô.
"Nếu em biết cô ấy lợi dụng đứa con trong bụng mình để rắp tâm hãm hại em, em nhất định sẽ đưa chiếc máy ảnh cho cô ấy!" Thanh âm của cô không tự giác lại mang theo vài phần nức nở.
Lục Đình Vỹ vuốt nhẹ mái tóc cô, ôn nhu nói:" Cho dù em có đưa chiếc máy ảnh đó cho cô ta, cô ta vẫn tìm ra cách khác để hãm hại em thôi."
Lục Đình Vỹ buông cô ra, cầm lấy hai tay của cô, cúi đầu đối diện với cô, nhấn mạnh từng từ: "Đứa nhỏ đó không còn, không phải lỗi do em."
Nghe vậy, đôi mắt Đường Nhã Phương nóng lên, thì ra anh ấy hiểu được bản thân mình khóc vì điều gì.
Ở Thanh Thành, thời điểm Chu Như Ngọc ngã về phía sau, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, không thể làm đứa nhỏ trong bụng tổn thương, vì vậy cô đã đưa tay ra để nắm lấy.
Khi thấy vệt máu dưới chân Chu Như Ngọc, cô đã ngày người và sợ hãi, dường như cô thấy được đứa trẻ đang dần dần rời xa trần thế.
Cảnh tượng đó đã in sâu vào tâm trí cô, ngay cả khi nhắm mắt lại, cảnh tượng màu đỏ chói mắt ấy vẫn hiện lên trong đầu cô.
Chuyến bay từ Thanh Thành đến Hải Phòng, cô không vì mệt mỏi mà chợp mắt, cô sợ chỉ cần nhắm mắt lại, cảm xúc sẽ sụp đổ, sự áy náy sẽ nhấn chìm bản thân.
Cho đến khi nhìn thấy anh, thần kinh cô mới được thả lỏng, cô giống như một đứa trẻ bất lực òa khóc, trút bỏ mọi cảm xúc.
Đình Chiêu nghĩ cô bị dọa cho sợ hãi, cho nên cả dọc đường đi đều an ủi cô, nhưng anh ta cũng không hiểu cảm xúc thật sự của cô.
Chỉ anh hiểu, chỉ có Đình Vỹ của cô mới hiểu.
Nhìn nước mắt cô chảy xuống gò má, Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, bất lực hỏi: "Sao em lại khóc nữa?"
Đôi mắt đau lòng của anh càng khiến cô khóc nhiều
Đang khóc, cô bật cười, nụ cười trong nước mắt.
"Đình Vỹ, cảm ơn anh!"
Cảm ơn anh đã đến bên em, để em tự tin đối mặt với mọi khó khăn.
"Đồ ngốc." Anh mỉm cười, con người đen tràn ngập sự nuông chiều.
Đường Nhã Phương khịt khịt mũi, lấy tay dụi mắt, hít sâu, sau đó hỏi: "Tin tức trên mạng bây giờ bùng nổ rồi?" Lục Đình Vỹ gật đầu: "không bao lâu sau khi Đình
Chiêu liên hệ với anh, trên mạng cũng đã có tin tức."
Mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy, e rằng Chu Như Ngọc cũng đã có sự chuẩn bị trước.
"Không nghĩ tới em lại nổi tiếng.
Đường Nhã Phương hơn.
cười tự giễu: "Nếu đứa nhỏ thật sự mất, có lẽ cả đời này em phải mang tai tiếng " "Đứa nhỏ thật sự không còn." Lục Đình Vỹ nói ra tin tức mới nhận được.
Đường Nhã Phương sắc mặt trắng nhợt: " Đứa nhỏ không còn?" "Ừm, ngã rất nặng, đợi cho đến khi đưa vào bệnh viện, đứa trẻ đã không thể giữ được."
Hốc mắt lại đỏ hoe, nhưng lần này cô ngửa đầu, ngậm miệng, cố nén nước mắt.
Cô hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "Như vậy cũng tốt, không nên để Chu Như Ngọc trở thành một bà mẹ tàn ác."
Nói xong, nước mắt không kìm được vẫn rơi xuống.
Cô là vì đứa nhỏ mà đau lòng, nó còn chưa kịp nhìn thấy thế giới xinh đẹp này đã ra đi.
Lục Đình Vỹ yên lặng ôm cô, đem mặt cô tựa vào ngực mình, khó có thể áp chế được nội tâm đau đớn, nước mắt dần dần thấm ướt áo sơ mi.
Nước mắt nóng bỏng thấm vào ngực đen nổi lên tia bất lực.
Cô đúng là quá lương thiện.
Bệnh viện Thanh Thành.
Vi Vịnh Phong tuyệt vọng bước ra khỏi phòng của bác sĩ, lảo đảo vài bước rồi tựa lưng vào vách tường chậm rãi trượt xuống, ngửa đầu lên rồi đưa tay che mắt.
"Thật xin lỗi, chúng tôi không giữ được đứa nhỏ.
Khi vợ anh sinh nó, tim thai nhi đã ngừng đập" anh, con người
Giọng nói đầy áy náy của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai, một dòng nước mắt trượt trên má.
Cứ nghĩ mình không có tình cảm gì với đứa nhỏ, vậy mà khi nghe tin đứa nhỏ không còn, nội tâm anh ta vẫn không thể không đau đớn.
Đó chính là con của anh, cha me anh ta đã mong chờ cháu nội biết nhường nào, vậy mà giờ cứ thế mất đi.
Mất rồi.
Chu Như Ngọc lúc tỉnh lại, theo bản năng sờ bụng của mình, đôi mắt chợt căng thẳng.
Đứa nhỏ đâu mất rồi!
Mặc kệ cây kim trong tay, cô chật vật ngồi dậy, đôi mắt nhìn thấy một bóng người, cô quay đầu nhìn sang.
Là Vi Vịnh Phong.
Hốc mắt của cô ta liền đỏ lên: "Vịnh Phong, đứa nhỏ không còn."
Vi Vịnh Phong không nói một câu, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Lúc này, Chu Như Ngọc mới phát giác ra anh ta có chút kì quái, lập tức cau mày: " Vịnh Phong, anh sao vậy?"
Vi Vịnh Phong cười tự giễu: "Chu Như Ngọc, cô hiện tại chắc rất vui vẻ.
"Anh nói gì vậy?" Chu Như Ngọc tưởng mình đang nghe nhầm.
"Tôi nói đứa nhỏ không còn, cô vui không" Vi Vịnh Phong lặp lại một lần nữa.
Chu Như Ngọc vừa nghe, không nhịn được cười ra tiếng, vừa cười, nước mắt vừa rơi.
"Đứa nhỏ không còn, tôi tại sao lại vui vẻ được?" Côhỏi.
"Tôi biết cô rất muốn được nổi tiếng và muốn giành được một vị trí quan trọng trong làng giải trí, vì thế đứa nhỏ là gánh nặng đối với cô."
Vi Vịnh Phong ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô ta tràn ngập vẻ lên án cùng chỉ trích.
Chu Như Ngọc như nghe được chuyện cười, cười to vài tiếng nhưng hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ của anh ta trở lên mờ đi, dường như cô không còn nhận ra anh ta.
"Vi Vịnh Phong, anh nói ra những lời này không sợ bị người khác cười vào mặt sao? Tôi quả thật rất muốn nổi tiếng, nhưng tôi chưa từng nghĩ đứa trẻ là gánh nặng cả." "Vậy thì tại sao cô không nghe lời tôi rằng hãy ở nhà? Cô vẫn cố tình diễn cảnh, quay phim, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của bố mẹ, hiện tại đứa nhỏ không còn, cô làm thế nào giải thích với họ ?"
Vi Vịnh Phong hoàn toàn mất đi dáng vẻ phong độ thường ngày, hướng về Chu Như Ngọc quát to..
Đường Nhã Phương nghẹn ngào, trước khi dịu lại, cô nâng con mắt chạm vào con người đen của anh, đôi mắt hạ xuống, lông mi khẽ run.
"Đừng nhìn, xấu lắm!"Giọng nói khàn đi vì khóc quá lâu.
"Chà, đúng thật là có hơi xấu xí." Khỏe môi Lục Đình Vỹ khẽ cong lên.
"Thật sao?"Đường Nhã Phương lo lắng, nhướng mắt, đụng phải đôi mắt đen đầy ý cười của anh, lúc này cô mới phản ứng lại thì ra là anh đang trêu mình.
Bên môi không giấu được một nụ cười ôn hòa, anh đem cô ôm vào trong ngực:" Không xấu, một chút cũng không xấu.
Ở trong mắt anh, em luôn là người xinh đẹp nhất."
Giọng nói của anh ấm áp như gió xuân, thổi vào lòng cô, làm rung động không thôi.
"Cho dù anh có nói điều hay, em cũng không tha thứ cho anh vì nói em xấu xí" Đường Nhã Phương hơi nàng cầm lên, nụ cười không giấu được bên môi.
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của cô, Lục Đình Vỹ khẽ cười ra tiếng, nhưng anh chỉ ôm cô chặt hơn, không nói gì cả.
Đường Nhã Phương lẳng lặng nằm trong ngực anh, nghe tiếng tim đậm trầm ổn, cảm thấy được sự bình yên mà trước đây chưa từng có.
Thật lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng:" Em không có đẩy Chu Ngư Ngọc." "Ừm, anh biết."
Giọng nói trầm thấp của anh rơi xuống đỉnh đầu cô, giọng điệu không chút do dự của anh thể hiện niềm tin tuyệt đối dành cho cô.
"Nếu em biết cô ấy lợi dụng đứa con trong bụng mình để rắp tâm hãm hại em, em nhất định sẽ đưa chiếc máy ảnh cho cô ấy!" Thanh âm của cô không tự giác lại mang theo vài phần nức nở.
Lục Đình Vỹ vuốt nhẹ mái tóc cô, ôn nhu nói:" Cho dù em có đưa chiếc máy ảnh đó cho cô ta, cô ta vẫn tìm ra cách khác để hãm hại em thôi."
Lục Đình Vỹ buông cô ra, cầm lấy hai tay của cô, cúi đầu đối diện với cô, nhấn mạnh từng từ: "Đứa nhỏ đó không còn, không phải lỗi do em."
Nghe vậy, đôi mắt Đường Nhã Phương nóng lên, thì ra anh ấy hiểu được bản thân mình khóc vì điều gì.
Ở Thanh Thành, thời điểm Chu Như Ngọc ngã về phía sau, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, không thể làm đứa nhỏ trong bụng tổn thương, vì vậy cô đã đưa tay ra để nắm lấy.
Khi thấy vệt máu dưới chân Chu Như Ngọc, cô đã ngày người và sợ hãi, dường như cô thấy được đứa trẻ đang dần dần rời xa trần thế.
Cảnh tượng đó đã in sâu vào tâm trí cô, ngay cả khi nhắm mắt lại, cảnh tượng màu đỏ chói mắt ấy vẫn hiện lên trong đầu cô.
Chuyến bay từ Thanh Thành đến Hải Phòng, cô không vì mệt mỏi mà chợp mắt, cô sợ chỉ cần nhắm mắt lại, cảm xúc sẽ sụp đổ, sự áy náy sẽ nhấn chìm bản thân.
Cho đến khi nhìn thấy anh, thần kinh cô mới được thả lỏng, cô giống như một đứa trẻ bất lực òa khóc, trút bỏ mọi cảm xúc.
Đình Chiêu nghĩ cô bị dọa cho sợ hãi, cho nên cả dọc đường đi đều an ủi cô, nhưng anh ta cũng không hiểu cảm xúc thật sự của cô.
Chỉ anh hiểu, chỉ có Đình Vỹ của cô mới hiểu.
Nhìn nước mắt cô chảy xuống gò má, Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, bất lực hỏi: "Sao em lại khóc nữa?"
Đôi mắt đau lòng của anh càng khiến cô khóc nhiều
Đang khóc, cô bật cười, nụ cười trong nước mắt.
"Đình Vỹ, cảm ơn anh!"
Cảm ơn anh đã đến bên em, để em tự tin đối mặt với mọi khó khăn.
"Đồ ngốc." Anh mỉm cười, con người đen tràn ngập sự nuông chiều.
Đường Nhã Phương khịt khịt mũi, lấy tay dụi mắt, hít sâu, sau đó hỏi: "Tin tức trên mạng bây giờ bùng nổ rồi?" Lục Đình Vỹ gật đầu: "không bao lâu sau khi Đình
Chiêu liên hệ với anh, trên mạng cũng đã có tin tức."
Mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy, e rằng Chu Như Ngọc cũng đã có sự chuẩn bị trước.
"Không nghĩ tới em lại nổi tiếng.
Đường Nhã Phương hơn.
cười tự giễu: "Nếu đứa nhỏ thật sự mất, có lẽ cả đời này em phải mang tai tiếng " "Đứa nhỏ thật sự không còn." Lục Đình Vỹ nói ra tin tức mới nhận được.
Đường Nhã Phương sắc mặt trắng nhợt: " Đứa nhỏ không còn?" "Ừm, ngã rất nặng, đợi cho đến khi đưa vào bệnh viện, đứa trẻ đã không thể giữ được."
Hốc mắt lại đỏ hoe, nhưng lần này cô ngửa đầu, ngậm miệng, cố nén nước mắt.
Cô hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "Như vậy cũng tốt, không nên để Chu Như Ngọc trở thành một bà mẹ tàn ác."
Nói xong, nước mắt không kìm được vẫn rơi xuống.
Cô là vì đứa nhỏ mà đau lòng, nó còn chưa kịp nhìn thấy thế giới xinh đẹp này đã ra đi.
Lục Đình Vỹ yên lặng ôm cô, đem mặt cô tựa vào ngực mình, khó có thể áp chế được nội tâm đau đớn, nước mắt dần dần thấm ướt áo sơ mi.
Nước mắt nóng bỏng thấm vào ngực đen nổi lên tia bất lực.
Cô đúng là quá lương thiện.
Bệnh viện Thanh Thành.
Vi Vịnh Phong tuyệt vọng bước ra khỏi phòng của bác sĩ, lảo đảo vài bước rồi tựa lưng vào vách tường chậm rãi trượt xuống, ngửa đầu lên rồi đưa tay che mắt.
"Thật xin lỗi, chúng tôi không giữ được đứa nhỏ.
Khi vợ anh sinh nó, tim thai nhi đã ngừng đập" anh, con người
Giọng nói đầy áy náy của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai, một dòng nước mắt trượt trên má.
Cứ nghĩ mình không có tình cảm gì với đứa nhỏ, vậy mà khi nghe tin đứa nhỏ không còn, nội tâm anh ta vẫn không thể không đau đớn.
Đó chính là con của anh, cha me anh ta đã mong chờ cháu nội biết nhường nào, vậy mà giờ cứ thế mất đi.
Mất rồi.
Chu Như Ngọc lúc tỉnh lại, theo bản năng sờ bụng của mình, đôi mắt chợt căng thẳng.
Đứa nhỏ đâu mất rồi!
Mặc kệ cây kim trong tay, cô chật vật ngồi dậy, đôi mắt nhìn thấy một bóng người, cô quay đầu nhìn sang.
Là Vi Vịnh Phong.
Hốc mắt của cô ta liền đỏ lên: "Vịnh Phong, đứa nhỏ không còn."
Vi Vịnh Phong không nói một câu, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Lúc này, Chu Như Ngọc mới phát giác ra anh ta có chút kì quái, lập tức cau mày: " Vịnh Phong, anh sao vậy?"
Vi Vịnh Phong cười tự giễu: "Chu Như Ngọc, cô hiện tại chắc rất vui vẻ.
"Anh nói gì vậy?" Chu Như Ngọc tưởng mình đang nghe nhầm.
"Tôi nói đứa nhỏ không còn, cô vui không" Vi Vịnh Phong lặp lại một lần nữa.
Chu Như Ngọc vừa nghe, không nhịn được cười ra tiếng, vừa cười, nước mắt vừa rơi.
"Đứa nhỏ không còn, tôi tại sao lại vui vẻ được?" Côhỏi.
"Tôi biết cô rất muốn được nổi tiếng và muốn giành được một vị trí quan trọng trong làng giải trí, vì thế đứa nhỏ là gánh nặng đối với cô."
Vi Vịnh Phong ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô ta tràn ngập vẻ lên án cùng chỉ trích.
Chu Như Ngọc như nghe được chuyện cười, cười to vài tiếng nhưng hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ của anh ta trở lên mờ đi, dường như cô không còn nhận ra anh ta.
"Vi Vịnh Phong, anh nói ra những lời này không sợ bị người khác cười vào mặt sao? Tôi quả thật rất muốn nổi tiếng, nhưng tôi chưa từng nghĩ đứa trẻ là gánh nặng cả." "Vậy thì tại sao cô không nghe lời tôi rằng hãy ở nhà? Cô vẫn cố tình diễn cảnh, quay phim, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của bố mẹ, hiện tại đứa nhỏ không còn, cô làm thế nào giải thích với họ ?"
Vi Vịnh Phong hoàn toàn mất đi dáng vẻ phong độ thường ngày, hướng về Chu Như Ngọc quát to..
Bình luận facebook