-
Chương 111-115
Chương 111 Lâm Minh (1)
- Phong Thiên Đỉnh chính là huyền khí cực phẩm, dùng nó để luyện đan, luyện khí đều là cực kì thuận tay, không ngờ những năm này tông môn, hắn lại chưa nghe nói qua, thì ra là bởi vì như thế.
- Ha ha...
Ta đã nói rồi, sao lão hồ ly Ba Dụ Đức ngươi lại bởi vì một vị cường giả Linh Huyệt cảnh ngũ trọng mà cam nguyện mạo hiểm, thì ra là thế.
- Hừ!
Nghe được hai người ngươi một câu, ta một câu, sắc mặt Ba Dụ Đức tái xanh, nói không ra lời.
- Phong Thiên Đỉnh à...
Chỉ là nghe thấy Ba Dụ Đức nói vậy, Mục Vân lại âm thầm nhẹ gật đầu.
Thì ra hắn đạt được chính là Phong Thiên Đỉnh, trách không được kỳ dị như thế.
Không chỉ có thể luyện chế đan dược, còn có thể luyện chế thần binh, đỉnh lô như vậy, xuất hiện tại Thiên Vận đại lục, đúng là cực kỳ hiếm thấy.
- Gia hỏa này, không biết có gặp được Phong Thiên Đỉnh kia trong động hay không?
Trong khi nói chuyện, ánh mắt ba người đã triệt để tụ tập trên người Mục Vân.
Nhìn thấy ánh mắt ba người giống như sài lang, trong lòng Mục Vân lạnh lùng.
Hiện tại, vô luận như thế nào, ba người này sẽ không thể nào buông tha mình, nếu như để bọn hắn biết Phong Thiên Đỉnh ở trên người mình, đoán chừng ba người sẽ lập tức xông lên xé nát mình.
Chỉ là dù sao hai nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh, một cửu trọng Thông Linh cảnh, lại thêm phía sau bọn họ là hai ba mươi tên võ giả tu vi không thấp hơn lục trọng Ngưng Mạch cảnh, một trận chiến này, rất khó.
Quan trọng nhất là, một khi đánh, Mặc Dương sẽ đứng mũi chịu sào nhận uy hiếp.
- Sư phụ, ta biết ngươi đang lo lắng cho ta, nhưng ta thân là đồ đệ của ngươi, ta không sợ!
Mặc Dương đột nhiên mở miệng, ngữ khí kiên định.
- Tốt, đây mới là đồ đệ của Mục Vân ta, chỉ là, những cặn bã này muốn vây khốn ngươi và ta, căn bản không xứng.
Âm thanh vừa rơi xuống, hai tiếng leng keng đồng thời vang lên, hai thanh Thanh Khuyết Kiếm cùng nhau ra khỏi vỏ, kiếm khí dạt dào.
- Nhiều người như vậy khi dễ hai sư đồ ta, không quá thỏa đáng chứ!
Mắt thấy chém giết hết sức căng thẳng, một âm thanh thanh lãnh phiêu đãng mà tới.
Bóng người tuyết trắng, phá không lướt lên, một khí tức lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập.
Tần Mộng Dao mặc một chiếc váy dài màu trắng, như là tiên nữ hạ phàm, khí chất thoát tục, chỉ một đôi mắt, chăm chú nhìn đám người Mục Vân đối diện, mang theo sát ý.
- Huynh lại vụng trộm giấu giếm ta, huynh coi ta là cái gì!
Xoay người, nhìn Mục Vân, trên mặt Tần Mộng Dao lộ ra một tia bất mãn, cáu giận nói.
- Nào có, vừa rồi mà thôi, lúc đầu ta cũng muốn nói cho muôi, thế nhưng vì quá nhiều người, nên vẫn không có cơ hội!
Mục Vân gãi gãi đầu, cười khổ nói.
- Mang theo đồ đệ bảo bối của huynh mà cũng không nói cho ta, còn nói không có!
- Thật không có!
- Ta không quản huynh nữa, để bọn hắn xé huynh thành thịt nát!
- Không cần tàn nhẫn như vậy chứ!
...
Nhìn thấy dáng vẻ hai người nhìn mọi người xung quanh như không thấy, Mặc Dương nhịn không được vỗ mạnh vào mồm.
Nơi này chính là sát phạt chân chính, không phải trò đùa!
- Sư phụ, sư mẫu, khụ khụ...
Mặc Dương rốt cục nhịn không được, lôi kéo góc áo hai người.
- Ngậm miệng!
- Ngậm miệng!
Bị hai người quát một tiếng, Mặc Dương há to miệng, ngốc tại chỗ.
- Đủ rồi!
Rốt cục, ba người Đường Minh Dương chịu đựng không nổi, quát khẽ một tiếng.
- Hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, cũng không phải hiện tại, không bằng ta đưa các ngươi xuống Địa ngục ân ái đi!
Quát khẽ một tiếng, Đường Minh Dương dẫn đầu chịu đựng không nổi, chưởng phong gào thét, vỗ ra một chưởng.
Âm thanh lốp ba lốp bốp vang lên, trong chưởng phong của Đường Minh Dương xen lẫn từng tia hắc khí, tản ra khiến người buồn nôn mùi.
- Cổ Độc Âm Sát Chưởng!
- Không ngờ Đường Minh Dương này lại vô thanh vô tức luyện thành môn võ kỹ này, quả nhiên là lòng dạ khó lường.
- Hai người các ngươi không cần ở đây nói lời châm chọc, thủ đoạn các ngươi che giấu, ta cũng không phải không rõ ràng.
Thiết Sơn Hỗ một mực nhắm mắt điều tức, đột nhiên mở miệng.
- Đại gia hỏa ngươi cũng không dễ dàng chết như vậy nha, hiện tại thì tốt rồi!
Nhìn thấy Thiết Sơn Hỗ một lần nữa đứng lên, hai người Ba Dụ Đức và Thiệu Minh, âm hiểm cười lên.
- Nếu như bị một phế vật chỉ là nhục thân bát trọng đánh bại, Thiết Sơn Hỗ ta cũng không có mặt mũi ở lại Thánh Đan tông!
Đối mặt với hai người trêu chọc, Thiết Sơn Hỗ không thèm để ý chút nào.
- Các ngươi hiện tại không xuất thủ, ta cần phải xuất thủ, dù sao, Phong Thiên Đỉnh chỉ có một!
Khi nói chuyện, thân thể Thiết Sơn Hỗ lại lần nữa cất cao, bắp thịt cả người như là rễ cây co lại hở ra, trong cơ thể giống như kinh lôi nổ tung, lốp bốp vang lên.
- Ta thấy ngươi muốn chết chết!
Mà đổi thành một bên, nhìn thấy Đường Minh Dương vọt tới, Tần Mộng Dao đang lo không có nơi nổi giận, khí tức hôi thối tản ra, theo Tần Mộng Dao quát lạnh một tiếng, không ngờ lại ẩn ẩn run rẩy lên.
Ngay sau đó, Tần Mộng Dao nhô ngọc thủ ra, chỉ thấy trong bàn tay, một luồng hàn khí trôi nổi, chớp mắt hóa thành băng châu, băng châu kia nháy mắt rời khỏi bàn tay Tần Mộng Dao, bay về phía Đường Minh Dương.
Phanh...
Sau một khắc, một tiếng phanh vang lên, băng châu hóa thành vụn băng, lặng yên nổ tung, từng hạt bông tuyết phi vũ, nhiễm phải những khí thể màu đen kia.
Tạch tạch tạch...
Từng âm thanh tạch tạch tạch vang lên, khí thể màu đen lại trong nháy mắt bị vụn băng dính lên, rơi trên mặt đất, hóa thành vụn băng.
Đồng thời, hai tay Đường Minh Dương kia cũng là bị vụn băng dính chặt, máu chảy ngưng kết, bỗng nhiên dừng lại.
- Hỏng bét!
Thấy cảnh này, Đường Minh Dương lập tức muốn rút lui về sau, chỉ là Tần Mộng Dao sao có thể cho hắn cơ hội đó!
- Dám ra tay với Vân ca thì nên làm tốt chuẩn bị chết!
Âm thanh lạnh lẽo của Tần Mộng Dao vang lên, tốc độ vụn băng dính bám vào Đường Minh Dương càng lúc càng nhanh, cuối cùng nổ vang hai tiếng phanh phanh, hai tay Đường Minh Dương đã vỡ thành mảnh nhỏ.
- A...
Một tiếng hét thảm vang lên, Đường Minh Dương quỳ trên mặt đất, hai khuỷu tay đứt rời, trên mặt lộ ra biểu lộ đau đến không muốn sống, cắn chặt hàm răng.
Hai cánh tay của hắn cũng không có bởi vì hai tay triệt để nổ nát vụn mà chảy ra tiên huyết.
Ngược lại nháy mắt bị vụn băng dính chặt, vết thương đông kết, trong suốt sáng long lanh như tuyết.
Một kích phế hai tay Đường Minh Dương, Tần Mộng Dao thể hiện ra thực lực quả thực khủng bố hơn Mục Vân không chỉ gấp mười lần.
- Nhục thân thập trọng, một chiêu đánh bại Đường Minh Dương, Tần Mộng Dao, ngươi quả nhiên không đơn giản...
Trong đám người, trong mắt Thiệu Minh bộc phát ra một vòng tinh quang.
Mà đổi thành một bên, Thiết Sơn Hỗ muốn vọt ra thì nhất thời ngốc tại chỗ, không biết nên tiếp tục hay là nên dừng lại.
Tràng diện nháy mắt trở nên lúng túng.
Hai tay Đường Minh Dương hóa thành bột mịn cũng không kém hơn Thiết Sơn Hỗ bị Mục Vân kích thương, đây chính là vết thương cả một đời cũng không thể khôi phục.
Ba ba...
Ngay vào giờ phút này, một tiếng vỗ tay vang lên, tràng diện lúc đầu yên tĩnh, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người thanh niên đang vỗ tay.
Thanh niên một thân trường sam màu xám, một gương mặt bình thường đến cực hạn, không lộ nụ cười.
Chương 112 Đánh lui
Hai mắt Thiệu Minh lộ ra vẻ khát máu, gần như là hô lên:
- Nếu như làm trái lời này, Thiệu Minh ta đời này sẽ tuyệt đối không thể bước vào đến Linh Huyệt thập trọng.
- Tốt!
Nhìn thấy Thiệu Minh biểu lộ như điên cuồng, hai người Thiết Sơn Hỗ và Ba Dụ Đức cười hắc hắc.
Vừa rồi, sở dĩ bọn hắn có thể để Mục Vân một mạch liều chết qua chính là không muốn để cho mỗi người tiêu hao quá lớn.
Thế nhưng vào giờ phút này, một thanh huyền khí hạ phẩm đã đủ để cho bọn hắn quyết định, chém giết Mục Vân.
- Hắc hắc, Thiệu Minh, nếu ngươi nói lời này sớm một chút, mặc kệ trên người gia hỏa này có bảo bối gì, ta cũng không tranh với ngươi, gia gia ngươi luyện chế huyền khí hạ phẩm, ta vẫn luôn một mực kính ngưỡng.
Ba Dụ Đức mỉm cười, đối với Thiệu Vũ chết, hắn không thèm quan tâm.
- Ba phế vật cộng lại cũng chỉ là phế vật!
Đối mặt với ba người liên thủ, Mục Vân không thèm để ý chút nào.
Giống như giờ phút này đứng ở trước mặt hắn cho dù là Lâm Minh thì hắn cũng có thể lạnh nhạt đối đãi.
- Chỉ biết mạnh miệng!
Cười lạnh một tiếng, Ba Dụ Đức xuất thủ trước.
Trong tay của hắn có thêm một hạt châu màu đen, toàn thân trên dưới hạt châu kia hiện ra hắc mang khát máu, lập loè tinh quang.
- Ba Dụ Đức, ngay cả Đoạt Mệnh Yên Vân châu mà ngươi cũng lấy ra, xem ra, ta cũng phải lấy ra chút bản lĩnh thật sự!
Nhìn thấy hành động của Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ cười ha ha một tiếng, âm vang một tiếng, một thanh đại đao bỗng nhiên xuất hiện.
Toàn thân thanh đao khổng lồ kia phủ đầy lỗ hổng, dấu vết lại không giống bị chặt, dấu răng cũng không giống cố ý chế tạo ra, nhưng tự nhiên như thế, tự nhiên mà thành.
- Cực phẩm phàm khí, Thương Lan huyết đao!
Ba Dụ Đức cười hắc hắc:
- Thiết Sơn Hỗ, vừa rồi nếu ngươi xuất ra đao này, chỉ sợ tiểu tử kia cũng không thể làm ngươi bị thương.
- Tâm phòng bị người không thể không có, ai biết hai người các ngươi sẽ như thế nào!
Đối với chuyện này, Thiết Sơn Hỗ lại rất thản nhiên thừa nhận.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn thăm dò Mục Vân, thuận tiện để lộ khuyết điểm, để mấy người này cho rằng hắn không phải là đối thủ của Mục Vân.
Mà bây giờ, một thanh huyền khí hạ phẩm mạnh mẽ, đủ để khiến cho hắn toàn lực ứng phó.
Ba ánh mắt cơ hồ trong nháy mắt khóa chặt Mục Vân.
Nhưng tình cảnh này đặt trong mắt Mục Vân, hình như không tính là gì.
Mặc Dương chỉ cảm thấy, giờ phút này, Mục Vân đạo sư thoạt nhìn trông như gió nhẹ mây bay, hình như tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn.
- Nhục Thể bát trọng Tụ Đan cảnh, chân nguyên trong cơ thể tụ thành đan nguyên, Nhục Thể cửu trọng Thông Linh cảnh, hai mắt thông linh, tâm tư trong suốt, sức mạnh tăng lên không chỉ gấp mười lần, Nhục Thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể hóa thành hư hình, vì chuẩn bị cho võ giả bước vào Linh Huyệt cảnh thập trọng...
- Hừ, phế vật, đây đều là kiến thức mọi người đều biết, ngươi lại học thuộc sao?
Thiệu Minh thấy Mục Vân không hiểu thấu mở miệng lẩm bẩm, hắn khinh thường nói.
- Không sai, đây đều là chuyện mọi người đều biết, thế nhưng lại còn có điều mà ngươi không biết!
- Ha ha... Đừng dài dòng, Mục Vân, nếu ngươi muốn cầu chết, ta giúp ngươi, nếm thử Thương Lan huyết đao của ta đi.
- Đao, là đao tốt, nhưng đặt ở trong tay ngươi, lại thật lãng phí!
Mục Vân lắc đầu, ánh kiếm phát ra từ Thanh Khuyết Kiếm trong tay hắn lơ lửng không cố định, từng sợi kiếm khí, đong đưa theo tay của hắn, đảo qua đảo lại rất chậm rãi.
Người này có thể đong đưa kiếm khí.
Bọn người Ba Dụ Đức, Thiệu Minh thấy cảnh này, bọn hắn trợn mắt hốc mồm.
Thời khắc này, Mục Vân giống như một con quái vật, ở trên người hắn, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
- Thiệu Minh, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Một bên khác, Lâm Minh đột nhiên quát:
- Chẳng lẽ, ngươi không muốn có được đan dược tam phẩm kia!
- Ta hiểu rồi, Lâm sư huynh.
Cuối cùng, Thiệu Minh không do dự nữa.
Giờ phút này, hắn phải giết chết Mục Vân, bắt Tần Mộng Dao, để trưởng lão trong nội môn tông môn đến đây mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần trưởng lão có thể giám định ra chỗ bất phàm của Tần Mộng Dao, hắn sẽ có được đan dược tam phẩm, đến khi, đột phá cửu trọng, bước vào thập trọng, thậm chí là trực tiếp đạt đến Linh Huyệt cảnh, cũng có chút ít khả năng.
Suy nghĩ như thế, Thiệu Minh lại không có ý nương tay.
Mà lại nếu như gia gia biết Thiệu Vũ bỏ mình, tất nhiên sẽ trách tội chính mình.
Nghĩ đến dáng vẻ nổi giận của gia gia, Thiệu Minh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
- Mục Vân, nhận lấy cái chết đi!
Theo sát bên kia, Thiệu Minh tràn ngập tức giận hóa thành sát ý, triệt để bao phủ Mục Vân.
Mà đổi thành một bên khác, Ba Dụ Đức nhìn thấy Lâm Minh xuất hiện, cũng đã hiểu, lần này, Thiệu Minh có Lâm Minh chỗ dựa, hắn xem như có nhiều thủ đoạn hơn, cũng không thể thực hiện.
Hắn chỉ có thể trợ giúp Thiệu Minh đánh giết Mục Vân.
Ba tên đệ tử Thánh Đan tông, trong khoảnh khắc thể hiện ra thủ đoạn mạnh nhất riêng phần mình, bay thẳng về phía Mục Vân.
Mà lúc này, Mặc Dương trốn ở một bên, ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám.
Vô luận là Thiệu Minh hay Ba Dụ Đức, hoặc Thiết Sơn Hỗ, đều đệ tử Thánh Đan tông, đứng trước Thánh Đan tông, ngay cả Nam Vân Đế Quốc, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần, lại càng không cần phải nói đến Bắc Vân thành nho nhỏ này.
Nhìn thấy những nội môn đệ tử này, hắn thở mạnh cũng không dám.
Nhưng vào giờ phút này, sư phụ của mình, cầm kiếm mà đi, nói giết liền giết, nói đánh là đánh, đây mới là cách làm của võ giả.
Khoái ý ân cừu!
Chỉ là Mặc Dương hiểu, hắn chỉ là Ngưng Mạch cảnh lục trọng, xuất hiện cũng sẽ gây thêm phiền phức, cho nên, hắn vẫn luôn nghiêm túc quan sát mỗi một chiêu, mỗi một kiếm mà Mục Vân thi triển.
- Đến hay lắm!
Nhìn thấy ba người dẫn đầu, toàn bộ tấn công tới, mà mười mấy người khác thì đứng ở xung quanh, tùy thời chuẩn bị ra tay, Mục Vân không những không giận mà còn lấy làm mừng.
Cổ tay của hắn đong đưa, trường kiếm đã ra.
- Bổ Ảnh Chi Kiếm!
- Bổ Phong Chi Kiếm!
- Bổ Vân Chi Kiếm!
Ba kiếm đầu của Bổ Thiên Kiếm Đạo, bây giờ, Mục Vân đã có thể đánh ra rất thuần thục.
Mỗi một kiếm phối hợp với kiếm ý bộc phát ra, thậm chí là kiếm khí tàn dư, đều đủ để mười mấy người chung quanh kia bị liên lụy, không thể không phòng ngự.
Mà trong sân, Thiệu Minh, Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức, trong lòng ba người này lại vô cùng buồn khổ không chịu nổi.
Mục Vân, thực sự quá quỷ dị.
Thực sự khó có thể tưởng tượng, hắn chỉ là một bát trọng Tụ Đan cảnh, vì sao lực lượng nhục thân lại kinh khủng như vậy.
Giữa lúc giao chiến, Thiết Sơn Hỗ và Mục Vân cứng đối cứng qua mấy chiêu, nhưng kết quả lại là bất phân cao thấp.
Phải biết, Thiết Sơn Hỗ đã bước vào đến thập trọng, sức mạnh nhục thân của hắn đã đạt đến năm vạn cân, tiếp cận thập trọng đỉnh phong, nhưng hắn chiến đấu với Mục Vân, một chút ưu thế hắn cũng không chiếm được.
- Đáng chết, gia hỏa này, đến cùng như thế nào làm được!
Sắc mặt của Thiết Sơn Hỗ khó coi, trong nội môn, hắn được công nhận là võ giả có lực lượng mạnh nhất, nếu bàn về sức mạnh lực, người có thể khiến hắn chịu phục, thật đúng là không có bao nhiêu người.
Chương 113 Cường đại ngoài dự đoán
àng làm cho ba người đau đầu là kiếm chiêu của Mục Vân, dù chỉ có ba kiếm nhưng dưới ba kiếm này, từ đầu đến cuối, bọn hắn lại không cách nào phá giải.
Phanh...
Đột nhiên, trong lúc chiến đấu giằng co, cách đó không xa truyền đến một tiếng phanh vang dội.
Thân hình của Lâm Minh hơi có vẻ gầy gò, từ trên trời giáng xuống, phịch một tiếng, rơi vào đến phía dưới trong lòng đất.
- Lâm sư huynh!
Nhìn thấy Lâm Minh bị thua, khóe miệng hắn phun ra một tia máu tươi, Thiệu Minh lập tức hoảng loạn.
- Hừ, Linh Huyệt cảnh nhất trọng, không gì hơn cái này, Lâm Minh đúng không, nếu như ngươi lại dám xuất hiện ở Bắc Vân thành, ta nhất định sẽ khiến ngươi cả đời hối hận!
Thân ảnh của Tần Mộng Dao chậm rãi rơi xuống, sắc mặt nàng lạnh lẽo nói.
- Rút.
Giờ khắc này, Lâm Minh nói không nên lời đã trôi đến ngoài miệng lại bị chặn lại, hắn chỉ có thể cúi đầu quát to một tiếng, lập tức bỏ chạy.
Hắn dùng Linh Huyệt cảnh nhất trọng, lại không phải đối thủ của Tần Mộng Dao, quả thực khiến hắn vô cùng nhục nhã.
Chỉ là hiện tại, đã không phải vấn đề sỉ nhục hay không sỉ nhục, mà có liên quan đến tính mạng.
Ba người kia nhìn thấy Lâm Minh chạy trốn như vậy, bọn hắn lại nhìn Tần Mộng Dao, giống như nhìn một huyết nữ sát thần cao ngạo lạnh lùng, trực tiếp vứt bỏ Mục Vân, nhanh như chớp theo sát Lâm Minh.
- Hừ, bọn gia hỏa này, thực lực chẳng ra sao cả, ngược lại chạy lại rất nhanh!
Tần Mộng Dao đi đến bên người Mục Vân, quệt mồm khẽ nói.
- Tiểu nha đầu, còn dám khoe khoang với ta, tranh thủ thời gian ngồi xuống, điều tức thân thể.
- Ta không sao......
Tần Mộng Dao còn muốn giải thích, chỉ là Mục Vân nhân lúc nàng phân trần, ngón tay của hắn đã trực tiếp bóp cổ tay của Tần Mộng Dao, khiến nàng lập tức nhịn không được đau đớn, rên lên một tiếng đau đớn.
- Thần quyết đoán lượng (phách lực) trong cơ thể muội cường đại, đủ để muội điều động sức mạnh của Băng Hoàng trong cơ thể, dẫn động huyệt hợp cốc (huyệt vị trên phần mu bàn tay người) quá mạnh, sau đó, muội đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mà lại so với võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng bình thường lợi hại hơn mấy phần, nhưng, điều này sẽ khiến cho huyệt hợp cốc của muội bị tổn thương, trong tương lai, nếu muội bước vào đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, thời điểm mở huyệt hợp cốc, sẽ bị thương nặng.
Mục Vân vừa nói, vừa đè Tần Mộng Dao xuống đất, bắt nàng khoanh chân ngồi xuống.
Ngay sau đó, hai tay của hắn bắt đầu di chuyển trên từng vị trí huyệt khiếu trên thân thể Tần Mộng Dao.
Ngay từ đầu, Tần Mộng Dao nhìn thấy Mặc Dương ở một bên, trên mặt nàng lộ ra tia thẹn thùng, vốn muốn từ chối.
Chỉ là dần dần, khi hai tay của Mục Vân không ngừng di chuyển, lực lượng băng hàn trong cơ thể nàng vốn có phần hỗn loạn, bình tĩnh lại như một dòng suối trôi đi, lúc này Tần Mộng Dao mới ngoan ngoãn ngồi yên.
Chỉ là tình cảnh này rơi vào trong mắt Mặc Dương đứng ở một bên, lại thật sự rất không thích hợp cho hài tử.
- Ừm hừ...
Cuối cùng, nương theo Tần Mộng Dao khẽ rên lên một tiếng hừ nhẹ, giữa hai tay nàng, hàn khí đột nhiên phun ra, bàn tay nàng vốn có phần sưng vù trắng bệch, dần dần khôi phục lại màu hồng nhuận.
- Lực lượng Băng Hoàng Thần Phách, quả nhiên cường đại, không hổ là thần thú!
Mục Vân thở ra một hơi, lại đưa bàn tay đặt ở sau lưng.
- Tiểu tử thối, đừng có nhìn mà cười trộm nữa, xoay người lại!
Mục Vân xụ mặt, nhìn Mặc Dương, khiển trách:
- Mấy chiêu kiếm thức vừa rồi của sư phụ, ngươi xem hiểu mấy phần?
- Ách... Một phần...
Sắc mặt của Mặc Dương đen lại nói.
- Thấy ngươi thức thời, hãy từ bỏ suy nghĩ mình lĩnh ngộ kiếm ý, thì chính là thiên tài, ngươi phải biết, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thậm chí toàn bộ Thiên Vận đại lục, ngay cả thế giới càng rộng lớn hơn, kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, nhiều vô số kể, nhiều vô số kể.
- Sư phụ dạy rất đúng!
Điểm này Mặc Dương không dám phản bác.
Từ khi Mục Vân dạy bảo hắn luyện kiếm, dạy bảo Tề Minh luyện khí, dạy bảo Diệu Tiên Ngữ luyện đan, Mặc Dương phát hiện, kiến thức của Mục Vân thực sự quá phong phú.
Như chỉ có chuyện hắn hỏi không ra được, chứ không có chuyện Mục Vân không biết.
- Đến lúc trở về rồi!
Tay của Mục Vân cầm Phong Linh Thảo, thực hiện lời hứa.
Lần này, hắn lấy được Phong Linh Thảo, để cầu luyện chế Phong Linh Đan, lại thêm Trúc Linh Đan, chữa khỏi cho Tề Ngự Phong.
Mà bây giờ, không những đạt được Phong Linh Thảo, ngược lại hắn còn ngoài ý muốn thu hoạch được Phong Thiên đỉnh của Thánh Đan tông.
Phong Thiên đỉnh này, có thể biến lớn nhỏ tùy thích, mà lại có thể luyện chế linh đan, lại có thể luyện chế thần binh, quả thực là đồ vật làm ra riêng cho hắn.
- Đi!
Ba bóng dáng cùng nhau rời đi...
Mục gia, ở Bắc Vân thành!
- Ha ha... Vân nhi, ngươi cũng đã biết, lần này, Điêu gia và Uông gia, hai nhà này đã tổn thất bao nhiêu người không? Hơn mười vị nhục thể cửu trọng, cường giả cảnh giới thập trọng, thậm chí là trưởng lão Linh Huyệt cảnh, võ giả cấp bậc chấp sự, cũng bị tổn thương!
Nhìn thấy Mục Vân trở về, Mục Lâm Thần cười ha ha, trong lòng hắn rất vui.
Lần này, hắn nghe theo đề nghị của Mục Vân, khiến cho Mục gia dường như không có bị thiệt hại gì.
Mà hắn cũng căn dặn Tần Thì Vũ Tần lão thái gia, Tần gia tổn thất cũng không lớn.
Ngược lại là Uông gia và Điêu gia, tư thái như cuối cùng mình cũng đoạt được bảo bối, cuối cùng lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, thậm chí còn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tổn thất không ít cường giả.
Mục Vân nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nghĩa phụ, nghĩ đến, nếu như mình nói cho hắn biết, hắn mới là người đạt được bảo bối chân chính, không biết nghĩa phụ sẽ biểu hiện như thế nào.
- Tiểu tử ngươi, hiện tại nên giải thích cho ta, giải thích vì sao ta nghe Tần lão thái gia bên kia nói, ngươi căn bản không có ở cùng với bọn họ?
- A? Khụ khụ... Chuyện này, ngươi đi hỏi Dao nhi đi, ta ở cùng với nàng mà!
Mục Vân cười ha hả, lập tức né tránh Mục Lâm Thần, tiến vào trong phòng luyện đan của Mục gia.
- Tiểu tử thối, còn Dao nhi... Chẳng lẽ...
Mục Lâm Thần nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân xấu hổ, cười ha ha một tiếng, mấy ngày nay, lo lắng trong lòng hắn cũng đã bị quét sạch.
Tiến vào trong phòng luyện đan, Mục Vân lập tức lấy ra Phong Thiên đỉnh, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Cấu tạo Phong Thiên đỉnh này đều không giống với lò luyện đan với lò luyện khí bình thường.
Mặc dù cấu tạo rất giống nhau nhưng bên tron lò đan lại có có bố trí trận pháp xảo diệu, khiến cho lò luyện đan này có thể thay đổi căn cứ vào các thuộc tính cho vào khác nhau.
- Như dự đoán của ta, đây cũng là Vân Kim Chi Thiết, không nghĩ tới, trên Thiên Vận đại lục lại tồn tại Vân Kim Chi Thiết, còn có người luyện chế nó thành lò luyện đan khí khéo như thế.
Luyện chế ra một đỉnh không chỉ có thể luyện đan, còn có thể luyện khí, Mục Vân cũng không phải không thể làm được.
Chỉ là thực lực bây giờ của hắn quá thấp, mà lại căn bản không có vật liệu thích hợp.
- Đáng tiếc Vân Kim Chi Thiết này lại luyện chế thành lò luyện đan vừa luyện khí như vậy, thực sự là quá đáng tiếc... Nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Mục Vân hơi thu lại tâm trạng, hắn bắt đầu dẫn động lửa.
Lần này, hắn áp dụng đan hỏa yêu đan của yêu thú, mà cũng không phải ngọn lửa bình thường.
Chương 114 Điều tra
Dù sao muốn luyện chế Trúc Linh Đan, theo phán đoán của hắn, Trúc Linh Đan có thể tính là một loại đan dược ở giữa đan dược nhị phẩm và đan dược tam phẩm.
Nhưng dù sao loại đan dược này cũng xuất ra từ Tru Tiên Đồ, hắn không thể không cẩn thận thao tác.
Từ Thanh Khuyết Kiếm đến Bổ Thiên Kiếm Đạo, đủ để chứng minh, đồ vật trong Tru Tiên Đồ, thậm chí còn cao thâm hơn khó lường hơn so với ở Ngàn Vạn Đại Thế Giới của hắn ở kiếp trước, đủ để cho hắn chấn kinh.
Chỉ là, trước khi luyện chế Trúc Linh Đan và Phong Linh Đan, hắn cần phải loại bỏ hàn độc trong cơ thể.
Thời điểm hắn giúp Tần Mộng Dao tiêu tan hàn độc, trong cơ thể hắn cũng bị nhiễm một chút.
Nghĩ đến thời điểm Lâm Minh đối mặt với cơn tức giận của Dao nhi, Mục Vân cười khổ lắc đầu.
Luyện Phong Linh Đan đối với Mục Vân lại dễ như trở bàn tay, cho dù có một gốc Phong Linh Thảo cũng đủ để hắn thành công.
Chỉ có Trúc Linh Đan mới là đan dược chân chính mà Mục Vân để ở trong lòng.
Theo phương pháp luyện chế trong Tru Tiên Đồ, Trúc Linh Đan chính là một loại đan dược tái tạo linh đài, xây dựng căn cơ cho võ giả Trúc Cơ.
Cái gọi là linh đài, chính là kinh mạch.
Mà mục đính lần này của Mục Vân là dùng Phong Linh Đan phong bế toàn bộ kinh mạch của Tề Ngự Phong, sau đó lại cho hắn uống vào Trúc Linh Đan, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong một lần nữa.
Đan hỏa dần nóng lên, Mục Vân quyết định trước tiên luyện chế mấy loại đan dược phổ thông, để hiểu rõ tác dụng thần diệu của Phong Thiên đỉnh .
- Hô...
Mấy viên Đoán Cốt Đan ra lò, Mục Vân thở ra một hơi nhẹ nhàng.
- Phong Thiên đỉnh, lại có khí tức đan linh, có thể lưu giữ lại tất cả mùi hương đan dược, sau đó dùng đan hỏa có thể giúp đan dược thu lại vào trong nó, ngược lại là có chút thú vị...
Mục Vân cầm trong tay mấy viên Đoán Cốt Đan, tâm trạng của hắn thật tốt.
Mấy viên đan dược này mạnh hơn không ít so với lúc trước hắn luyện chế.
Bình thường mà nói, đan lô là chết, chỉ có luyện đan sư, luyện khí sư mới có thể khiến cho đan lô biến thành ‘Sống’, nhưng Phong Thiên đỉnh này lại ngoài ý muốn có thể căn cứ vào đan dược, kim loại bên trong nó, mà thay đổi, khiến cho đan dược, thần binh luyện chế ra càng thêm có hiệu quả mạnh mẽ.
- Nếu như thế Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan, chắc cũng sẽ như thế!
Mục Vân nhẹ gật đầu, bắt đầu vùi đầu vào trong lò luyện đan.
Đối với luyện đan sư, hạnh phúc lớn nhất chính là từng loại dược liệu trong tay mình biến thành từng viên từng viên đan dược.
Loại quá trình kia cực kỳ khiến Mục Vân say mê.
...
Trong đại sảnh Điêu gia ở Bắc Vân thành.
Giờ phút này, trong đại sảnh Điêu gia, từng đạo bóng người đi tới đi lui, tay chân bọn hắn có hơi luống cuống.
Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, bọn hắn theo thứ tự ngồi xuống, thần sắc bọn hắn nghiêm túc.
Mà vị trí chủ vị, một bóng người đang nhắm mắt im lặng, ngón tay của hắn gõ lên mặt bàn rất nhẹ, như đang suy nghĩ cái gì.
Mà ở bên ngoài đại sảnh, nương theo âm thanh phanh phanh như ẩn như hiện, tiếng gào thét yếu ớt cầu xin tha thứ, cũng không ngừng truyền vào.
- Mọi người không cần khẩn trương, lần này Thiệu trưởng lão đến đây, chỉ là muốn hiểu rõ một ít chuyện!
Lâm Minh đứng ở một bên, hắn mỉm cười, mở miệng nói.
Mặc dù còn trẻ, nhưng trên mặt Lâm Minh lộ ra nụ cười lại có vẻ hơi cứng ngắc, một câu nói không ngừng quay đầu, nhìn lão giả bên cạnh.
Thiệu Danh Ngự, trưởng lão nội môn Thánh Đan tông, chính là gia gia của Thiệu Minh, Thiệu Vũ, bản thân hắn còn là một huyền khí sư cực phẩm.
Toàn bộ đệ tử nội môn Thánh Đan tông, không có người nào dám không sùng kính với Thiệu Danh Ngự.
Luyện khí sư có thể luyện chế ra huyền khí cực phẩm, đặt ở toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, đều là tồn tại nổi tiếng.
- Ha ha... Đại danh của Thiệu trưởng lão, chúng ta cũng có nghe thấy, chỉ là lần này Thiệu trưởng lão đột nhiên đến đây, khiến chúng ta thụ sủng nhược kinh.
Điêu Chấn Vân là người mở miệng đầu tiên.
Cho dù hắn là võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, đã mở ra huyệt khiếu thứ năm trong huyệt quan nguyên (nằm ngay dưới rốn – vị trí có chức năng chứa nguyên khí của cơ thể và là nguồn năng lượng cho sự sống), thế nhưng thời điểm hắn đối mặt với lão giả này, vẫn y như cũ cảm thấy áp lực cực lớn.
Đó là một loại áp bách tuyệt đối.
- Ha ha... Đúng vậy, Thiệu trưởng lão đại giá quang lâm, làm cho bọn ta có cảm giác như rồng đến nhà tôm!
Uông Đông Vũ cũng lúng túng đáp lại nói.
Lần này, Thiệu Danh Ngự đột nhiên đến, thực sự làm cho người ta trở tay không kịp.
- Ta tới nơi đây chỉ muốn hỏi ba vấn đề, một là tất tư liệu của Tần Mộng Dao từ khi sinh ra đến bây giờ, bao gồm bất cứ sự thay đổi nào của nàng ta, đều thu thập từng chi tiết cho ta, thứ hai, tất cả tư liệu liên quan tới Mục Vân, từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, một chữ cũng không thể thiếu, thứ ba, ba người Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ kia, ta cũng muốn biết được, trong vòng một ngày, đưa đến chỗ này của ta!
Tần Mộng Dao, Mục Vân, Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ, trong năm người này, điều tra chuyện của Tần Mộng Dao và Diệu Tiên Ngữ cũng không khó.
Chỉ là Mục Vân, Tề Minh, Mặc Dương, ba người này đã từng không có tiếng tăm gì, không có người nào hỏi thăm, hiện tại, muốn đi tìm tư liệu ba người, có thể tìm được ở nơi nào?
- Nếu như các ngươi tìm được, liên quan tới sự chèn ép Tần gia và Mục gia với các ngươi, Thiệu Danh Ngự ta có thể giúp các ngươi toàn lực giải quyết!
Lời nói vừa rơi xuống, bàn tay của Thiệu Danh Ngự gầy guộc mở ra, ba cái hồ lô xuất hiện.
Đan dược rầm rầm chảy ra từ trong hồ lô kia, có một ngàn viên, phần lớn là đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, cũng không ít đan dược tam phẩm.
Mấy người Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân nhìn những đan dược kia, hô hấp của bọn hắn dồn dập, hai mắt bọn hắn đỏ bừng.
Ngàn viên đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, thậm chí là tam phẩm, cầm tới Bắc Vân thành, chớ nói đánh bại Tần gia và Mục gia, xưng bá Bắc Vân thành đều không gì không thể có thể.
- Không có vấn đề, không có vấn đề!
Điêu Chấn Vân nhìn thấy một ngàn viên đan dược, hô hấp nặng nề, cơ hồ là hô lên:
- Trong vòng một ngày, ta sẽ giao toàn bộ tin tức năm người kia cho Thiệu trưởng lão, mời Thiệu trưởng lão chờ một lát.
Lời của Điêu Chấn Vân còn chưa nói hết, lập tức vọt ra.
Uông Đông Vũ có điều không rõ, vội vàng theo sát.
Khoảng thời gian này, Mục gia vì có đám người Thánh Đan các trợ giúp, dù sau khi mất đi đại trưởng lão, nhị trưởng lão, thế lực không giảm trái lại còn tăng lên.
Mà bọn hắn còn xuất một nhóm đi đến Phong Lĩnh động, hai nhà bọn họ tổn thất không ít cường giả, ngược lại, Mục gia căn bản không có phái người đi vào nơi đó.
Cuối cùng, bọn hắn lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, càng tổn thất lớn hơn.
- Điêu huynh, ngươi nhìn Thiệu Danh Ngự kia, sẽ cam lòng xuất ra nhiều đan dược như vậy sao? Dù hắn vì báo thù cho cháu trai, cũng sẽ không thể hành động như thế!
Uông Đông Vũ có phần không rõ.
- Uông huynh đã nói sai rồi!
Điêu Chấn Vân bí mật cười nói:
- Nếu như Thiệu Danh Ngự muốn báo thù, có thể trực tiếp đến Tần gia và Mục gia, nhưng hắn không có, ngược lại là điều tra mấy người kia, ta đoán không sai, Thiệu Danh Ngự này muốn mua chuộc mấy người kia!
Chương 115 Thành công
- Tề Minh, tuổi còn trẻ đã luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, thiên tư bất phàm, Diệu Tiên Ngữ cũng không cần nói, còn Mặc Dương kia có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ngươi và ta cũng nên hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Điêu Chấn Vân tiếp tục nói:
- Mà lại, quan trọng hơn là, Tần Mộng Dao, nha đầu này, ta cũng thấy có chỗ nào không đúng!
- Không sai, Mục Vân kia cũng thế, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, lại bồi dưỡng được nhiều thiên tài như vậy, trước kia chúng ta đã bị hắn lừa!
- Bây giờ chúng ta làm tốt chuyện này, dùng thanh danh của Thiệu Danh Ngự, hắn không đến mức lừa gạt chúng ta, chuyện này vô luận như thế nào cũng không có chỗ xấu đối với chúng ta.
- Đúng!
Lúc hai vị tộc trưởng nói chuyện, đã bắt đầu khua chiêng gõ trống bố trí những nhiệm vụ này.
Trong đại sảnh, Thiệu Danh Ngự nghe được tiếng nghẹn ngào bên ngoài viện, nhịn không được nhíu mày.
- Kéo hắn vào!
Thiệu Danh Ngự ra lệnh.
Ngoài cửa, hai tên đệ tử kéo theo một thân ảnh trên thân dày đặc vết thương, chầm chậm tiến vào trong đại sảnh.
Trên dưới toàn thân người kia, áo quần rách nát, không có chỗ nào hoàn chỉnh, mà phía sau lưng hắn, nát thành một mảnh, máu và thịt vụn xen lẫn, vô cùng thê thảm.
Chính là Thiệu Minh!
- Thiệu Minh, ta hỏi ngươi, sự trừng phạt này, ngươi có biết vì sao không?
Thiệu Danh Ngự nhìn tôn nhi (cháu trai) của mình, không có một chút thương hại, khẽ nói.
- Trưởng tôn vô năng, khiến đệ đệ bị người giết hại!
- Sai, cực kỳ sai.
Thiệu Danh Ngự nhịn không được mắng:
- Ta đánh ngươi, vì ngươi ngu xuẩn, Mục Vân kia là Tụ Đan cảnh bát trọng, mà ngươi là Thông Linh cảnh cửu trọng, cùng với Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức, ba người cùng nhau vây công, không thể chế phục hắn, đây là ngu xuẩn. Tình thế không đúng, lại còn chỉ vì mặt mũi chính mình, không biết tiến lui, đây là ngu xuẩn, hại đệ đệ ngươi bỏ mình, đây cũng là ngu xuẩn.
- Tôn nhi đã biết sai!
- Ngươi biết cái rắm!
Thiệu Danh Ngự nhịn không được lần nữa quát:
- Nếu không phải hiện tại ngươi là tôn nhi duy nhất của ta, ta một chưởng bổ ngươi, nếu ngươi biết, Vũ nhi sẽ không phải chết. Đúng là kẻ ngu!
- Sư tôn bớt giận!
Lâm Minh bưng lên một ly trà, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.
- Lâm Minh, quả thật, trong cơ thể Tần Mộng Dao kia không giống bình thường à?
- Điểm này, đồ nhi đã lĩnh giáo, trong cơ thể nàng ta không chỉ có chân nguyên, còn chứa sức mạnh băng hàn cường đại.
- Lực lượng băng hàn chính là thiên địa chi khí, Tần Mộng Dao này tuyệt đối là gặp được cơ duyên không như người thường.
Thiệu Danh Ngự phân tích nói:
- Trên đại lục, thú chia làm bốn đẳng cấp là yêu thú, linh thú, thiên linh thú, thánh thú, mà trên toàn bộ Thiên Vận đại lục, thiên linh thú đã thuộc tồn tại mạnh nhất, về phần thánh thú, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, nghe nói có một loại thánh thú tên là Côn Bằng, có thể thôn thiên Nhật Nguyệt, còn có một loại thánh thú Chu Tước, dùng lửa làm thức ăn, trong cơ thể nó có Chu Tước chi hỏa, quả thực đều cường đại hơn so với một ít thiên hỏa.
- Ý của sư tôn là...
- Có lẽ, trong cơ thể Tần Mộng Dao kia có dung hợp tinh phách thánh thú hoặc di truyền, loại chuyện này rất huyền ảo, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra, một khi xuất hiện loại nhân vật này, cũng là tồn tại thành thần danh chấn đại lục, đạp phá hư không.
Thành thần!
Thần có thể nói là tồn tại truyền kỳ, một chữ này thực sự cách bọn họ quá xa xôi.
- Nếu như Thánh Đan tông ta có thể thu nạp Tần Mộng Dao, dốc lòng bồi dưỡng, tương lai, toàn bộ Thiên Vận đại lục, có thế lực nào có thể chống lại Thánh Đan tông ta.
Lâm Minh nghe được lời của Thiệu Danh Ngự, toàn thân hắn kích động phát run.
Nếu như thật sự trong cơ thể Tần Mộng Dao nắm giữ sức mạnh thần phách thánh thú, đối với Thánh Đan tông chính là nhân tài trụ cột, ban thưởng tông môn đối với bọn hắn, thực sự là khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả sư tôn cũng chấn kinh như thế, hắn có thể hiểu được.
- Lâm Minh, mấy ngày nay, người cũng nên điều tra một chút Tần Mộng Dao, ta muốn xác nhận cuối cùng một chút, trong cơ thể nàng ta đến cùng ẩn giấu cái gì.
Hai mắt của Thiệu Danh Ngự hơi nheo lại, lạnh lùng nói.
Trong lòng của hắn đã có kế hoạch.
Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân bị ngàn viên đan dược mê hoặc, nên tốc độ điều tra tin tức của bọn hắn rất nhanh.
Không cần thời gian nửa ngày, từng quyển hồ sơ đã đặt trước người Thiệu Danh Ngự.
Đêm đó, trăng sáng treo cao, Thiệu Danh Ngự buông xuống toàn bộ tin tức của người cuối cùng, mạnh mẽ thở ra một hơi.
- Lâm Minh!
- Sư tôn!
- Truyền mệnh lệnh của ta, trong tông môn điều lấy năm tên nhị phẩm đan sư, ba tên huyền khí sư hạ phẩm, đến Bắc Vân thành, trợ giúp Điêu gia và Uông gia luyện khí, cho đến khi... Hai nhà này toàn thắng!
- Vâng!
Mặc dù không rõ lời này của sư tôn ý gì, nhưng Lâm Minh đối với Thiệu Danh Ngự chỉ có thể phục tùng.
- Ha ha... Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta.
Đợi Lâm Minh rời đi, Thiệu Danh Ngự ha ha cười nói:
- Tần Mộng Dao, quả nhiên là kỳ nhân nắm giữ huyết mạch thánh thú, lần này, ta lập xuống đại công cho tông môn, có lẽ Thiệu Danh Ngự ta có thể trở thành một địa khí sư.
Thiệu Danh Ngự cười ha ha, trên mặt hắn lộ ra tia điên cuồng.
- Gia gia, Mục Vân kia cực kỳ quan trọng đối với Tần Mộng Dao, chúng ta hoàn toàn có thể...
- Ngươi suy nghĩ cái gì, ta tự nhiên hiểu, thời điểm chúng ta bức Tần gia và Mục gia bức đến tuyệt cảnh, Tần Mộng Dao kia sẽ không thể không đến cầu ta, ta muốn nàng ta tâm phục khẩu phục tiến vào Thánh Đan tông.
Trên mặt Thiệu Danh Ngự lộ ra một tia lo lắng, cười lạnh nói.
Ba ngày sau đó, cuối cùng Mục Vân cũng đi ra từ trong phòng luyện đan.
Chỉ là bộ dáng kia thực sự rất chật vật.
Trên dưới toàn thân của hắn không có một chỗ nào hoàn chỉnh, đầu tóc hắn rối bời, quần áo hắn tả tơi, toàn thân cuối cùng vô cùng thối.
- Vân nhi, ngươi... Ngươi không sao chứ?
Mục Lâm Thần thấy Mục Vân nhốt mình trong phòng ba ngày, như sống ở hoang dã ba tháng, hắn trừng to mắt, kinh ngạc nói.
- Ha ha...
Chỉ là Mục Vân nhìn Mục Lâm Thần, lại cười lên ha ha, một câu cũng không trả lời, vừa đi vừa cười, trực tiếp rời khỏi Mục gia.
- Xong xong, đứa nhỏ này luyện đan luyện đến điên rồi, luyện đến điên rồi!
Bỏ lại tất cả sự vụ trong tay, Mục Lâm Thần nhanh như chớp đi theo Mục Vân.
Trong phường thị phía đông Bắc Vân thành, trong nhà lò rèn của Tề Minh.
Từ sau khi Tề Minh nhận Mục Vân làm sư phụ, hắn mang theo phụ thân từ trong phường thị phía tây Tần gia, đến ở trong phường thị phía đông thuộc về Mục gia.
Tần Mộng Dao, Tề Minh, Mặc Dương bọn người đang ngồi cùng nhau, trên mặt bọn hắn lộ ra vẻ u sầu.
Một bên, Tề Ngự Phong ngồi trên xe lăn, trên mặt mang theo tia tức giận.
- Quá mức, thực sự là quá mức, Điêu gia với Uông gia, quả thực là điên rồi!
Mặc Dương nhịn không được mắng:
- Mẹ nhà hắn, lại trực tiếp mời gia gia Thiệu Minh, Thiệu Danh Ngự đến, lão đầu kia là huyền khí sư cực phẩm, còn rất có tiếng nói ở Thánh Đan tông, tìm nhiều luyện đan sư, luyện khí sư như vậy, thật không biết xấu hổ.
- Ừm, còn có Tề gia, không nghĩ tới vì ta thắng Tề Vân, Tề gia lại kết thành đồng minh với bọn hắn.
Trong lòng của Tề Minh cũng rất lo lắng.
- Quan trọng nhất là, gia gia của ta cũng chuẩn bị rút nhân thủ về Thánh Đan các, dù sao, luyện đan sư, luyện khí sư trong Thánh Đan các, không thể vẫn luôn giúp đỡ Mục gia.
- Phong Thiên Đỉnh chính là huyền khí cực phẩm, dùng nó để luyện đan, luyện khí đều là cực kì thuận tay, không ngờ những năm này tông môn, hắn lại chưa nghe nói qua, thì ra là bởi vì như thế.
- Ha ha...
Ta đã nói rồi, sao lão hồ ly Ba Dụ Đức ngươi lại bởi vì một vị cường giả Linh Huyệt cảnh ngũ trọng mà cam nguyện mạo hiểm, thì ra là thế.
- Hừ!
Nghe được hai người ngươi một câu, ta một câu, sắc mặt Ba Dụ Đức tái xanh, nói không ra lời.
- Phong Thiên Đỉnh à...
Chỉ là nghe thấy Ba Dụ Đức nói vậy, Mục Vân lại âm thầm nhẹ gật đầu.
Thì ra hắn đạt được chính là Phong Thiên Đỉnh, trách không được kỳ dị như thế.
Không chỉ có thể luyện chế đan dược, còn có thể luyện chế thần binh, đỉnh lô như vậy, xuất hiện tại Thiên Vận đại lục, đúng là cực kỳ hiếm thấy.
- Gia hỏa này, không biết có gặp được Phong Thiên Đỉnh kia trong động hay không?
Trong khi nói chuyện, ánh mắt ba người đã triệt để tụ tập trên người Mục Vân.
Nhìn thấy ánh mắt ba người giống như sài lang, trong lòng Mục Vân lạnh lùng.
Hiện tại, vô luận như thế nào, ba người này sẽ không thể nào buông tha mình, nếu như để bọn hắn biết Phong Thiên Đỉnh ở trên người mình, đoán chừng ba người sẽ lập tức xông lên xé nát mình.
Chỉ là dù sao hai nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh, một cửu trọng Thông Linh cảnh, lại thêm phía sau bọn họ là hai ba mươi tên võ giả tu vi không thấp hơn lục trọng Ngưng Mạch cảnh, một trận chiến này, rất khó.
Quan trọng nhất là, một khi đánh, Mặc Dương sẽ đứng mũi chịu sào nhận uy hiếp.
- Sư phụ, ta biết ngươi đang lo lắng cho ta, nhưng ta thân là đồ đệ của ngươi, ta không sợ!
Mặc Dương đột nhiên mở miệng, ngữ khí kiên định.
- Tốt, đây mới là đồ đệ của Mục Vân ta, chỉ là, những cặn bã này muốn vây khốn ngươi và ta, căn bản không xứng.
Âm thanh vừa rơi xuống, hai tiếng leng keng đồng thời vang lên, hai thanh Thanh Khuyết Kiếm cùng nhau ra khỏi vỏ, kiếm khí dạt dào.
- Nhiều người như vậy khi dễ hai sư đồ ta, không quá thỏa đáng chứ!
Mắt thấy chém giết hết sức căng thẳng, một âm thanh thanh lãnh phiêu đãng mà tới.
Bóng người tuyết trắng, phá không lướt lên, một khí tức lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập.
Tần Mộng Dao mặc một chiếc váy dài màu trắng, như là tiên nữ hạ phàm, khí chất thoát tục, chỉ một đôi mắt, chăm chú nhìn đám người Mục Vân đối diện, mang theo sát ý.
- Huynh lại vụng trộm giấu giếm ta, huynh coi ta là cái gì!
Xoay người, nhìn Mục Vân, trên mặt Tần Mộng Dao lộ ra một tia bất mãn, cáu giận nói.
- Nào có, vừa rồi mà thôi, lúc đầu ta cũng muốn nói cho muôi, thế nhưng vì quá nhiều người, nên vẫn không có cơ hội!
Mục Vân gãi gãi đầu, cười khổ nói.
- Mang theo đồ đệ bảo bối của huynh mà cũng không nói cho ta, còn nói không có!
- Thật không có!
- Ta không quản huynh nữa, để bọn hắn xé huynh thành thịt nát!
- Không cần tàn nhẫn như vậy chứ!
...
Nhìn thấy dáng vẻ hai người nhìn mọi người xung quanh như không thấy, Mặc Dương nhịn không được vỗ mạnh vào mồm.
Nơi này chính là sát phạt chân chính, không phải trò đùa!
- Sư phụ, sư mẫu, khụ khụ...
Mặc Dương rốt cục nhịn không được, lôi kéo góc áo hai người.
- Ngậm miệng!
- Ngậm miệng!
Bị hai người quát một tiếng, Mặc Dương há to miệng, ngốc tại chỗ.
- Đủ rồi!
Rốt cục, ba người Đường Minh Dương chịu đựng không nổi, quát khẽ một tiếng.
- Hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, cũng không phải hiện tại, không bằng ta đưa các ngươi xuống Địa ngục ân ái đi!
Quát khẽ một tiếng, Đường Minh Dương dẫn đầu chịu đựng không nổi, chưởng phong gào thét, vỗ ra một chưởng.
Âm thanh lốp ba lốp bốp vang lên, trong chưởng phong của Đường Minh Dương xen lẫn từng tia hắc khí, tản ra khiến người buồn nôn mùi.
- Cổ Độc Âm Sát Chưởng!
- Không ngờ Đường Minh Dương này lại vô thanh vô tức luyện thành môn võ kỹ này, quả nhiên là lòng dạ khó lường.
- Hai người các ngươi không cần ở đây nói lời châm chọc, thủ đoạn các ngươi che giấu, ta cũng không phải không rõ ràng.
Thiết Sơn Hỗ một mực nhắm mắt điều tức, đột nhiên mở miệng.
- Đại gia hỏa ngươi cũng không dễ dàng chết như vậy nha, hiện tại thì tốt rồi!
Nhìn thấy Thiết Sơn Hỗ một lần nữa đứng lên, hai người Ba Dụ Đức và Thiệu Minh, âm hiểm cười lên.
- Nếu như bị một phế vật chỉ là nhục thân bát trọng đánh bại, Thiết Sơn Hỗ ta cũng không có mặt mũi ở lại Thánh Đan tông!
Đối mặt với hai người trêu chọc, Thiết Sơn Hỗ không thèm để ý chút nào.
- Các ngươi hiện tại không xuất thủ, ta cần phải xuất thủ, dù sao, Phong Thiên Đỉnh chỉ có một!
Khi nói chuyện, thân thể Thiết Sơn Hỗ lại lần nữa cất cao, bắp thịt cả người như là rễ cây co lại hở ra, trong cơ thể giống như kinh lôi nổ tung, lốp bốp vang lên.
- Ta thấy ngươi muốn chết chết!
Mà đổi thành một bên, nhìn thấy Đường Minh Dương vọt tới, Tần Mộng Dao đang lo không có nơi nổi giận, khí tức hôi thối tản ra, theo Tần Mộng Dao quát lạnh một tiếng, không ngờ lại ẩn ẩn run rẩy lên.
Ngay sau đó, Tần Mộng Dao nhô ngọc thủ ra, chỉ thấy trong bàn tay, một luồng hàn khí trôi nổi, chớp mắt hóa thành băng châu, băng châu kia nháy mắt rời khỏi bàn tay Tần Mộng Dao, bay về phía Đường Minh Dương.
Phanh...
Sau một khắc, một tiếng phanh vang lên, băng châu hóa thành vụn băng, lặng yên nổ tung, từng hạt bông tuyết phi vũ, nhiễm phải những khí thể màu đen kia.
Tạch tạch tạch...
Từng âm thanh tạch tạch tạch vang lên, khí thể màu đen lại trong nháy mắt bị vụn băng dính lên, rơi trên mặt đất, hóa thành vụn băng.
Đồng thời, hai tay Đường Minh Dương kia cũng là bị vụn băng dính chặt, máu chảy ngưng kết, bỗng nhiên dừng lại.
- Hỏng bét!
Thấy cảnh này, Đường Minh Dương lập tức muốn rút lui về sau, chỉ là Tần Mộng Dao sao có thể cho hắn cơ hội đó!
- Dám ra tay với Vân ca thì nên làm tốt chuẩn bị chết!
Âm thanh lạnh lẽo của Tần Mộng Dao vang lên, tốc độ vụn băng dính bám vào Đường Minh Dương càng lúc càng nhanh, cuối cùng nổ vang hai tiếng phanh phanh, hai tay Đường Minh Dương đã vỡ thành mảnh nhỏ.
- A...
Một tiếng hét thảm vang lên, Đường Minh Dương quỳ trên mặt đất, hai khuỷu tay đứt rời, trên mặt lộ ra biểu lộ đau đến không muốn sống, cắn chặt hàm răng.
Hai cánh tay của hắn cũng không có bởi vì hai tay triệt để nổ nát vụn mà chảy ra tiên huyết.
Ngược lại nháy mắt bị vụn băng dính chặt, vết thương đông kết, trong suốt sáng long lanh như tuyết.
Một kích phế hai tay Đường Minh Dương, Tần Mộng Dao thể hiện ra thực lực quả thực khủng bố hơn Mục Vân không chỉ gấp mười lần.
- Nhục thân thập trọng, một chiêu đánh bại Đường Minh Dương, Tần Mộng Dao, ngươi quả nhiên không đơn giản...
Trong đám người, trong mắt Thiệu Minh bộc phát ra một vòng tinh quang.
Mà đổi thành một bên, Thiết Sơn Hỗ muốn vọt ra thì nhất thời ngốc tại chỗ, không biết nên tiếp tục hay là nên dừng lại.
Tràng diện nháy mắt trở nên lúng túng.
Hai tay Đường Minh Dương hóa thành bột mịn cũng không kém hơn Thiết Sơn Hỗ bị Mục Vân kích thương, đây chính là vết thương cả một đời cũng không thể khôi phục.
Ba ba...
Ngay vào giờ phút này, một tiếng vỗ tay vang lên, tràng diện lúc đầu yên tĩnh, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người thanh niên đang vỗ tay.
Thanh niên một thân trường sam màu xám, một gương mặt bình thường đến cực hạn, không lộ nụ cười.
Chương 112 Đánh lui
Hai mắt Thiệu Minh lộ ra vẻ khát máu, gần như là hô lên:
- Nếu như làm trái lời này, Thiệu Minh ta đời này sẽ tuyệt đối không thể bước vào đến Linh Huyệt thập trọng.
- Tốt!
Nhìn thấy Thiệu Minh biểu lộ như điên cuồng, hai người Thiết Sơn Hỗ và Ba Dụ Đức cười hắc hắc.
Vừa rồi, sở dĩ bọn hắn có thể để Mục Vân một mạch liều chết qua chính là không muốn để cho mỗi người tiêu hao quá lớn.
Thế nhưng vào giờ phút này, một thanh huyền khí hạ phẩm đã đủ để cho bọn hắn quyết định, chém giết Mục Vân.
- Hắc hắc, Thiệu Minh, nếu ngươi nói lời này sớm một chút, mặc kệ trên người gia hỏa này có bảo bối gì, ta cũng không tranh với ngươi, gia gia ngươi luyện chế huyền khí hạ phẩm, ta vẫn luôn một mực kính ngưỡng.
Ba Dụ Đức mỉm cười, đối với Thiệu Vũ chết, hắn không thèm quan tâm.
- Ba phế vật cộng lại cũng chỉ là phế vật!
Đối mặt với ba người liên thủ, Mục Vân không thèm để ý chút nào.
Giống như giờ phút này đứng ở trước mặt hắn cho dù là Lâm Minh thì hắn cũng có thể lạnh nhạt đối đãi.
- Chỉ biết mạnh miệng!
Cười lạnh một tiếng, Ba Dụ Đức xuất thủ trước.
Trong tay của hắn có thêm một hạt châu màu đen, toàn thân trên dưới hạt châu kia hiện ra hắc mang khát máu, lập loè tinh quang.
- Ba Dụ Đức, ngay cả Đoạt Mệnh Yên Vân châu mà ngươi cũng lấy ra, xem ra, ta cũng phải lấy ra chút bản lĩnh thật sự!
Nhìn thấy hành động của Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ cười ha ha một tiếng, âm vang một tiếng, một thanh đại đao bỗng nhiên xuất hiện.
Toàn thân thanh đao khổng lồ kia phủ đầy lỗ hổng, dấu vết lại không giống bị chặt, dấu răng cũng không giống cố ý chế tạo ra, nhưng tự nhiên như thế, tự nhiên mà thành.
- Cực phẩm phàm khí, Thương Lan huyết đao!
Ba Dụ Đức cười hắc hắc:
- Thiết Sơn Hỗ, vừa rồi nếu ngươi xuất ra đao này, chỉ sợ tiểu tử kia cũng không thể làm ngươi bị thương.
- Tâm phòng bị người không thể không có, ai biết hai người các ngươi sẽ như thế nào!
Đối với chuyện này, Thiết Sơn Hỗ lại rất thản nhiên thừa nhận.
Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn thăm dò Mục Vân, thuận tiện để lộ khuyết điểm, để mấy người này cho rằng hắn không phải là đối thủ của Mục Vân.
Mà bây giờ, một thanh huyền khí hạ phẩm mạnh mẽ, đủ để khiến cho hắn toàn lực ứng phó.
Ba ánh mắt cơ hồ trong nháy mắt khóa chặt Mục Vân.
Nhưng tình cảnh này đặt trong mắt Mục Vân, hình như không tính là gì.
Mặc Dương chỉ cảm thấy, giờ phút này, Mục Vân đạo sư thoạt nhìn trông như gió nhẹ mây bay, hình như tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn.
- Nhục Thể bát trọng Tụ Đan cảnh, chân nguyên trong cơ thể tụ thành đan nguyên, Nhục Thể cửu trọng Thông Linh cảnh, hai mắt thông linh, tâm tư trong suốt, sức mạnh tăng lên không chỉ gấp mười lần, Nhục Thể thập trọng Tụ Khiếu cảnh, mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể hóa thành hư hình, vì chuẩn bị cho võ giả bước vào Linh Huyệt cảnh thập trọng...
- Hừ, phế vật, đây đều là kiến thức mọi người đều biết, ngươi lại học thuộc sao?
Thiệu Minh thấy Mục Vân không hiểu thấu mở miệng lẩm bẩm, hắn khinh thường nói.
- Không sai, đây đều là chuyện mọi người đều biết, thế nhưng lại còn có điều mà ngươi không biết!
- Ha ha... Đừng dài dòng, Mục Vân, nếu ngươi muốn cầu chết, ta giúp ngươi, nếm thử Thương Lan huyết đao của ta đi.
- Đao, là đao tốt, nhưng đặt ở trong tay ngươi, lại thật lãng phí!
Mục Vân lắc đầu, ánh kiếm phát ra từ Thanh Khuyết Kiếm trong tay hắn lơ lửng không cố định, từng sợi kiếm khí, đong đưa theo tay của hắn, đảo qua đảo lại rất chậm rãi.
Người này có thể đong đưa kiếm khí.
Bọn người Ba Dụ Đức, Thiệu Minh thấy cảnh này, bọn hắn trợn mắt hốc mồm.
Thời khắc này, Mục Vân giống như một con quái vật, ở trên người hắn, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
- Thiệu Minh, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Một bên khác, Lâm Minh đột nhiên quát:
- Chẳng lẽ, ngươi không muốn có được đan dược tam phẩm kia!
- Ta hiểu rồi, Lâm sư huynh.
Cuối cùng, Thiệu Minh không do dự nữa.
Giờ phút này, hắn phải giết chết Mục Vân, bắt Tần Mộng Dao, để trưởng lão trong nội môn tông môn đến đây mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần trưởng lão có thể giám định ra chỗ bất phàm của Tần Mộng Dao, hắn sẽ có được đan dược tam phẩm, đến khi, đột phá cửu trọng, bước vào thập trọng, thậm chí là trực tiếp đạt đến Linh Huyệt cảnh, cũng có chút ít khả năng.
Suy nghĩ như thế, Thiệu Minh lại không có ý nương tay.
Mà lại nếu như gia gia biết Thiệu Vũ bỏ mình, tất nhiên sẽ trách tội chính mình.
Nghĩ đến dáng vẻ nổi giận của gia gia, Thiệu Minh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
- Mục Vân, nhận lấy cái chết đi!
Theo sát bên kia, Thiệu Minh tràn ngập tức giận hóa thành sát ý, triệt để bao phủ Mục Vân.
Mà đổi thành một bên khác, Ba Dụ Đức nhìn thấy Lâm Minh xuất hiện, cũng đã hiểu, lần này, Thiệu Minh có Lâm Minh chỗ dựa, hắn xem như có nhiều thủ đoạn hơn, cũng không thể thực hiện.
Hắn chỉ có thể trợ giúp Thiệu Minh đánh giết Mục Vân.
Ba tên đệ tử Thánh Đan tông, trong khoảnh khắc thể hiện ra thủ đoạn mạnh nhất riêng phần mình, bay thẳng về phía Mục Vân.
Mà lúc này, Mặc Dương trốn ở một bên, ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám.
Vô luận là Thiệu Minh hay Ba Dụ Đức, hoặc Thiết Sơn Hỗ, đều đệ tử Thánh Đan tông, đứng trước Thánh Đan tông, ngay cả Nam Vân Đế Quốc, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần, lại càng không cần phải nói đến Bắc Vân thành nho nhỏ này.
Nhìn thấy những nội môn đệ tử này, hắn thở mạnh cũng không dám.
Nhưng vào giờ phút này, sư phụ của mình, cầm kiếm mà đi, nói giết liền giết, nói đánh là đánh, đây mới là cách làm của võ giả.
Khoái ý ân cừu!
Chỉ là Mặc Dương hiểu, hắn chỉ là Ngưng Mạch cảnh lục trọng, xuất hiện cũng sẽ gây thêm phiền phức, cho nên, hắn vẫn luôn nghiêm túc quan sát mỗi một chiêu, mỗi một kiếm mà Mục Vân thi triển.
- Đến hay lắm!
Nhìn thấy ba người dẫn đầu, toàn bộ tấn công tới, mà mười mấy người khác thì đứng ở xung quanh, tùy thời chuẩn bị ra tay, Mục Vân không những không giận mà còn lấy làm mừng.
Cổ tay của hắn đong đưa, trường kiếm đã ra.
- Bổ Ảnh Chi Kiếm!
- Bổ Phong Chi Kiếm!
- Bổ Vân Chi Kiếm!
Ba kiếm đầu của Bổ Thiên Kiếm Đạo, bây giờ, Mục Vân đã có thể đánh ra rất thuần thục.
Mỗi một kiếm phối hợp với kiếm ý bộc phát ra, thậm chí là kiếm khí tàn dư, đều đủ để mười mấy người chung quanh kia bị liên lụy, không thể không phòng ngự.
Mà trong sân, Thiệu Minh, Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức, trong lòng ba người này lại vô cùng buồn khổ không chịu nổi.
Mục Vân, thực sự quá quỷ dị.
Thực sự khó có thể tưởng tượng, hắn chỉ là một bát trọng Tụ Đan cảnh, vì sao lực lượng nhục thân lại kinh khủng như vậy.
Giữa lúc giao chiến, Thiết Sơn Hỗ và Mục Vân cứng đối cứng qua mấy chiêu, nhưng kết quả lại là bất phân cao thấp.
Phải biết, Thiết Sơn Hỗ đã bước vào đến thập trọng, sức mạnh nhục thân của hắn đã đạt đến năm vạn cân, tiếp cận thập trọng đỉnh phong, nhưng hắn chiến đấu với Mục Vân, một chút ưu thế hắn cũng không chiếm được.
- Đáng chết, gia hỏa này, đến cùng như thế nào làm được!
Sắc mặt của Thiết Sơn Hỗ khó coi, trong nội môn, hắn được công nhận là võ giả có lực lượng mạnh nhất, nếu bàn về sức mạnh lực, người có thể khiến hắn chịu phục, thật đúng là không có bao nhiêu người.
Chương 113 Cường đại ngoài dự đoán
àng làm cho ba người đau đầu là kiếm chiêu của Mục Vân, dù chỉ có ba kiếm nhưng dưới ba kiếm này, từ đầu đến cuối, bọn hắn lại không cách nào phá giải.
Phanh...
Đột nhiên, trong lúc chiến đấu giằng co, cách đó không xa truyền đến một tiếng phanh vang dội.
Thân hình của Lâm Minh hơi có vẻ gầy gò, từ trên trời giáng xuống, phịch một tiếng, rơi vào đến phía dưới trong lòng đất.
- Lâm sư huynh!
Nhìn thấy Lâm Minh bị thua, khóe miệng hắn phun ra một tia máu tươi, Thiệu Minh lập tức hoảng loạn.
- Hừ, Linh Huyệt cảnh nhất trọng, không gì hơn cái này, Lâm Minh đúng không, nếu như ngươi lại dám xuất hiện ở Bắc Vân thành, ta nhất định sẽ khiến ngươi cả đời hối hận!
Thân ảnh của Tần Mộng Dao chậm rãi rơi xuống, sắc mặt nàng lạnh lẽo nói.
- Rút.
Giờ khắc này, Lâm Minh nói không nên lời đã trôi đến ngoài miệng lại bị chặn lại, hắn chỉ có thể cúi đầu quát to một tiếng, lập tức bỏ chạy.
Hắn dùng Linh Huyệt cảnh nhất trọng, lại không phải đối thủ của Tần Mộng Dao, quả thực khiến hắn vô cùng nhục nhã.
Chỉ là hiện tại, đã không phải vấn đề sỉ nhục hay không sỉ nhục, mà có liên quan đến tính mạng.
Ba người kia nhìn thấy Lâm Minh chạy trốn như vậy, bọn hắn lại nhìn Tần Mộng Dao, giống như nhìn một huyết nữ sát thần cao ngạo lạnh lùng, trực tiếp vứt bỏ Mục Vân, nhanh như chớp theo sát Lâm Minh.
- Hừ, bọn gia hỏa này, thực lực chẳng ra sao cả, ngược lại chạy lại rất nhanh!
Tần Mộng Dao đi đến bên người Mục Vân, quệt mồm khẽ nói.
- Tiểu nha đầu, còn dám khoe khoang với ta, tranh thủ thời gian ngồi xuống, điều tức thân thể.
- Ta không sao......
Tần Mộng Dao còn muốn giải thích, chỉ là Mục Vân nhân lúc nàng phân trần, ngón tay của hắn đã trực tiếp bóp cổ tay của Tần Mộng Dao, khiến nàng lập tức nhịn không được đau đớn, rên lên một tiếng đau đớn.
- Thần quyết đoán lượng (phách lực) trong cơ thể muội cường đại, đủ để muội điều động sức mạnh của Băng Hoàng trong cơ thể, dẫn động huyệt hợp cốc (huyệt vị trên phần mu bàn tay người) quá mạnh, sau đó, muội đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mà lại so với võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng bình thường lợi hại hơn mấy phần, nhưng, điều này sẽ khiến cho huyệt hợp cốc của muội bị tổn thương, trong tương lai, nếu muội bước vào đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, thời điểm mở huyệt hợp cốc, sẽ bị thương nặng.
Mục Vân vừa nói, vừa đè Tần Mộng Dao xuống đất, bắt nàng khoanh chân ngồi xuống.
Ngay sau đó, hai tay của hắn bắt đầu di chuyển trên từng vị trí huyệt khiếu trên thân thể Tần Mộng Dao.
Ngay từ đầu, Tần Mộng Dao nhìn thấy Mặc Dương ở một bên, trên mặt nàng lộ ra tia thẹn thùng, vốn muốn từ chối.
Chỉ là dần dần, khi hai tay của Mục Vân không ngừng di chuyển, lực lượng băng hàn trong cơ thể nàng vốn có phần hỗn loạn, bình tĩnh lại như một dòng suối trôi đi, lúc này Tần Mộng Dao mới ngoan ngoãn ngồi yên.
Chỉ là tình cảnh này rơi vào trong mắt Mặc Dương đứng ở một bên, lại thật sự rất không thích hợp cho hài tử.
- Ừm hừ...
Cuối cùng, nương theo Tần Mộng Dao khẽ rên lên một tiếng hừ nhẹ, giữa hai tay nàng, hàn khí đột nhiên phun ra, bàn tay nàng vốn có phần sưng vù trắng bệch, dần dần khôi phục lại màu hồng nhuận.
- Lực lượng Băng Hoàng Thần Phách, quả nhiên cường đại, không hổ là thần thú!
Mục Vân thở ra một hơi, lại đưa bàn tay đặt ở sau lưng.
- Tiểu tử thối, đừng có nhìn mà cười trộm nữa, xoay người lại!
Mục Vân xụ mặt, nhìn Mặc Dương, khiển trách:
- Mấy chiêu kiếm thức vừa rồi của sư phụ, ngươi xem hiểu mấy phần?
- Ách... Một phần...
Sắc mặt của Mặc Dương đen lại nói.
- Thấy ngươi thức thời, hãy từ bỏ suy nghĩ mình lĩnh ngộ kiếm ý, thì chính là thiên tài, ngươi phải biết, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, thậm chí toàn bộ Thiên Vận đại lục, ngay cả thế giới càng rộng lớn hơn, kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, nhiều vô số kể, nhiều vô số kể.
- Sư phụ dạy rất đúng!
Điểm này Mặc Dương không dám phản bác.
Từ khi Mục Vân dạy bảo hắn luyện kiếm, dạy bảo Tề Minh luyện khí, dạy bảo Diệu Tiên Ngữ luyện đan, Mặc Dương phát hiện, kiến thức của Mục Vân thực sự quá phong phú.
Như chỉ có chuyện hắn hỏi không ra được, chứ không có chuyện Mục Vân không biết.
- Đến lúc trở về rồi!
Tay của Mục Vân cầm Phong Linh Thảo, thực hiện lời hứa.
Lần này, hắn lấy được Phong Linh Thảo, để cầu luyện chế Phong Linh Đan, lại thêm Trúc Linh Đan, chữa khỏi cho Tề Ngự Phong.
Mà bây giờ, không những đạt được Phong Linh Thảo, ngược lại hắn còn ngoài ý muốn thu hoạch được Phong Thiên đỉnh của Thánh Đan tông.
Phong Thiên đỉnh này, có thể biến lớn nhỏ tùy thích, mà lại có thể luyện chế linh đan, lại có thể luyện chế thần binh, quả thực là đồ vật làm ra riêng cho hắn.
- Đi!
Ba bóng dáng cùng nhau rời đi...
Mục gia, ở Bắc Vân thành!
- Ha ha... Vân nhi, ngươi cũng đã biết, lần này, Điêu gia và Uông gia, hai nhà này đã tổn thất bao nhiêu người không? Hơn mười vị nhục thể cửu trọng, cường giả cảnh giới thập trọng, thậm chí là trưởng lão Linh Huyệt cảnh, võ giả cấp bậc chấp sự, cũng bị tổn thương!
Nhìn thấy Mục Vân trở về, Mục Lâm Thần cười ha ha, trong lòng hắn rất vui.
Lần này, hắn nghe theo đề nghị của Mục Vân, khiến cho Mục gia dường như không có bị thiệt hại gì.
Mà hắn cũng căn dặn Tần Thì Vũ Tần lão thái gia, Tần gia tổn thất cũng không lớn.
Ngược lại là Uông gia và Điêu gia, tư thái như cuối cùng mình cũng đoạt được bảo bối, cuối cùng lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, thậm chí còn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tổn thất không ít cường giả.
Mục Vân nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nghĩa phụ, nghĩ đến, nếu như mình nói cho hắn biết, hắn mới là người đạt được bảo bối chân chính, không biết nghĩa phụ sẽ biểu hiện như thế nào.
- Tiểu tử ngươi, hiện tại nên giải thích cho ta, giải thích vì sao ta nghe Tần lão thái gia bên kia nói, ngươi căn bản không có ở cùng với bọn họ?
- A? Khụ khụ... Chuyện này, ngươi đi hỏi Dao nhi đi, ta ở cùng với nàng mà!
Mục Vân cười ha hả, lập tức né tránh Mục Lâm Thần, tiến vào trong phòng luyện đan của Mục gia.
- Tiểu tử thối, còn Dao nhi... Chẳng lẽ...
Mục Lâm Thần nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân xấu hổ, cười ha ha một tiếng, mấy ngày nay, lo lắng trong lòng hắn cũng đã bị quét sạch.
Tiến vào trong phòng luyện đan, Mục Vân lập tức lấy ra Phong Thiên đỉnh, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Cấu tạo Phong Thiên đỉnh này đều không giống với lò luyện đan với lò luyện khí bình thường.
Mặc dù cấu tạo rất giống nhau nhưng bên tron lò đan lại có có bố trí trận pháp xảo diệu, khiến cho lò luyện đan này có thể thay đổi căn cứ vào các thuộc tính cho vào khác nhau.
- Như dự đoán của ta, đây cũng là Vân Kim Chi Thiết, không nghĩ tới, trên Thiên Vận đại lục lại tồn tại Vân Kim Chi Thiết, còn có người luyện chế nó thành lò luyện đan khí khéo như thế.
Luyện chế ra một đỉnh không chỉ có thể luyện đan, còn có thể luyện khí, Mục Vân cũng không phải không thể làm được.
Chỉ là thực lực bây giờ của hắn quá thấp, mà lại căn bản không có vật liệu thích hợp.
- Đáng tiếc Vân Kim Chi Thiết này lại luyện chế thành lò luyện đan vừa luyện khí như vậy, thực sự là quá đáng tiếc... Nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Mục Vân hơi thu lại tâm trạng, hắn bắt đầu dẫn động lửa.
Lần này, hắn áp dụng đan hỏa yêu đan của yêu thú, mà cũng không phải ngọn lửa bình thường.
Chương 114 Điều tra
Dù sao muốn luyện chế Trúc Linh Đan, theo phán đoán của hắn, Trúc Linh Đan có thể tính là một loại đan dược ở giữa đan dược nhị phẩm và đan dược tam phẩm.
Nhưng dù sao loại đan dược này cũng xuất ra từ Tru Tiên Đồ, hắn không thể không cẩn thận thao tác.
Từ Thanh Khuyết Kiếm đến Bổ Thiên Kiếm Đạo, đủ để chứng minh, đồ vật trong Tru Tiên Đồ, thậm chí còn cao thâm hơn khó lường hơn so với ở Ngàn Vạn Đại Thế Giới của hắn ở kiếp trước, đủ để cho hắn chấn kinh.
Chỉ là, trước khi luyện chế Trúc Linh Đan và Phong Linh Đan, hắn cần phải loại bỏ hàn độc trong cơ thể.
Thời điểm hắn giúp Tần Mộng Dao tiêu tan hàn độc, trong cơ thể hắn cũng bị nhiễm một chút.
Nghĩ đến thời điểm Lâm Minh đối mặt với cơn tức giận của Dao nhi, Mục Vân cười khổ lắc đầu.
Luyện Phong Linh Đan đối với Mục Vân lại dễ như trở bàn tay, cho dù có một gốc Phong Linh Thảo cũng đủ để hắn thành công.
Chỉ có Trúc Linh Đan mới là đan dược chân chính mà Mục Vân để ở trong lòng.
Theo phương pháp luyện chế trong Tru Tiên Đồ, Trúc Linh Đan chính là một loại đan dược tái tạo linh đài, xây dựng căn cơ cho võ giả Trúc Cơ.
Cái gọi là linh đài, chính là kinh mạch.
Mà mục đính lần này của Mục Vân là dùng Phong Linh Đan phong bế toàn bộ kinh mạch của Tề Ngự Phong, sau đó lại cho hắn uống vào Trúc Linh Đan, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong một lần nữa.
Đan hỏa dần nóng lên, Mục Vân quyết định trước tiên luyện chế mấy loại đan dược phổ thông, để hiểu rõ tác dụng thần diệu của Phong Thiên đỉnh .
- Hô...
Mấy viên Đoán Cốt Đan ra lò, Mục Vân thở ra một hơi nhẹ nhàng.
- Phong Thiên đỉnh, lại có khí tức đan linh, có thể lưu giữ lại tất cả mùi hương đan dược, sau đó dùng đan hỏa có thể giúp đan dược thu lại vào trong nó, ngược lại là có chút thú vị...
Mục Vân cầm trong tay mấy viên Đoán Cốt Đan, tâm trạng của hắn thật tốt.
Mấy viên đan dược này mạnh hơn không ít so với lúc trước hắn luyện chế.
Bình thường mà nói, đan lô là chết, chỉ có luyện đan sư, luyện khí sư mới có thể khiến cho đan lô biến thành ‘Sống’, nhưng Phong Thiên đỉnh này lại ngoài ý muốn có thể căn cứ vào đan dược, kim loại bên trong nó, mà thay đổi, khiến cho đan dược, thần binh luyện chế ra càng thêm có hiệu quả mạnh mẽ.
- Nếu như thế Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan, chắc cũng sẽ như thế!
Mục Vân nhẹ gật đầu, bắt đầu vùi đầu vào trong lò luyện đan.
Đối với luyện đan sư, hạnh phúc lớn nhất chính là từng loại dược liệu trong tay mình biến thành từng viên từng viên đan dược.
Loại quá trình kia cực kỳ khiến Mục Vân say mê.
...
Trong đại sảnh Điêu gia ở Bắc Vân thành.
Giờ phút này, trong đại sảnh Điêu gia, từng đạo bóng người đi tới đi lui, tay chân bọn hắn có hơi luống cuống.
Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, bọn hắn theo thứ tự ngồi xuống, thần sắc bọn hắn nghiêm túc.
Mà vị trí chủ vị, một bóng người đang nhắm mắt im lặng, ngón tay của hắn gõ lên mặt bàn rất nhẹ, như đang suy nghĩ cái gì.
Mà ở bên ngoài đại sảnh, nương theo âm thanh phanh phanh như ẩn như hiện, tiếng gào thét yếu ớt cầu xin tha thứ, cũng không ngừng truyền vào.
- Mọi người không cần khẩn trương, lần này Thiệu trưởng lão đến đây, chỉ là muốn hiểu rõ một ít chuyện!
Lâm Minh đứng ở một bên, hắn mỉm cười, mở miệng nói.
Mặc dù còn trẻ, nhưng trên mặt Lâm Minh lộ ra nụ cười lại có vẻ hơi cứng ngắc, một câu nói không ngừng quay đầu, nhìn lão giả bên cạnh.
Thiệu Danh Ngự, trưởng lão nội môn Thánh Đan tông, chính là gia gia của Thiệu Minh, Thiệu Vũ, bản thân hắn còn là một huyền khí sư cực phẩm.
Toàn bộ đệ tử nội môn Thánh Đan tông, không có người nào dám không sùng kính với Thiệu Danh Ngự.
Luyện khí sư có thể luyện chế ra huyền khí cực phẩm, đặt ở toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, đều là tồn tại nổi tiếng.
- Ha ha... Đại danh của Thiệu trưởng lão, chúng ta cũng có nghe thấy, chỉ là lần này Thiệu trưởng lão đột nhiên đến đây, khiến chúng ta thụ sủng nhược kinh.
Điêu Chấn Vân là người mở miệng đầu tiên.
Cho dù hắn là võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, đã mở ra huyệt khiếu thứ năm trong huyệt quan nguyên (nằm ngay dưới rốn – vị trí có chức năng chứa nguyên khí của cơ thể và là nguồn năng lượng cho sự sống), thế nhưng thời điểm hắn đối mặt với lão giả này, vẫn y như cũ cảm thấy áp lực cực lớn.
Đó là một loại áp bách tuyệt đối.
- Ha ha... Đúng vậy, Thiệu trưởng lão đại giá quang lâm, làm cho bọn ta có cảm giác như rồng đến nhà tôm!
Uông Đông Vũ cũng lúng túng đáp lại nói.
Lần này, Thiệu Danh Ngự đột nhiên đến, thực sự làm cho người ta trở tay không kịp.
- Ta tới nơi đây chỉ muốn hỏi ba vấn đề, một là tất tư liệu của Tần Mộng Dao từ khi sinh ra đến bây giờ, bao gồm bất cứ sự thay đổi nào của nàng ta, đều thu thập từng chi tiết cho ta, thứ hai, tất cả tư liệu liên quan tới Mục Vân, từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, một chữ cũng không thể thiếu, thứ ba, ba người Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ kia, ta cũng muốn biết được, trong vòng một ngày, đưa đến chỗ này của ta!
Tần Mộng Dao, Mục Vân, Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ, trong năm người này, điều tra chuyện của Tần Mộng Dao và Diệu Tiên Ngữ cũng không khó.
Chỉ là Mục Vân, Tề Minh, Mặc Dương, ba người này đã từng không có tiếng tăm gì, không có người nào hỏi thăm, hiện tại, muốn đi tìm tư liệu ba người, có thể tìm được ở nơi nào?
- Nếu như các ngươi tìm được, liên quan tới sự chèn ép Tần gia và Mục gia với các ngươi, Thiệu Danh Ngự ta có thể giúp các ngươi toàn lực giải quyết!
Lời nói vừa rơi xuống, bàn tay của Thiệu Danh Ngự gầy guộc mở ra, ba cái hồ lô xuất hiện.
Đan dược rầm rầm chảy ra từ trong hồ lô kia, có một ngàn viên, phần lớn là đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, cũng không ít đan dược tam phẩm.
Mấy người Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân nhìn những đan dược kia, hô hấp của bọn hắn dồn dập, hai mắt bọn hắn đỏ bừng.
Ngàn viên đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, thậm chí là tam phẩm, cầm tới Bắc Vân thành, chớ nói đánh bại Tần gia và Mục gia, xưng bá Bắc Vân thành đều không gì không thể có thể.
- Không có vấn đề, không có vấn đề!
Điêu Chấn Vân nhìn thấy một ngàn viên đan dược, hô hấp nặng nề, cơ hồ là hô lên:
- Trong vòng một ngày, ta sẽ giao toàn bộ tin tức năm người kia cho Thiệu trưởng lão, mời Thiệu trưởng lão chờ một lát.
Lời của Điêu Chấn Vân còn chưa nói hết, lập tức vọt ra.
Uông Đông Vũ có điều không rõ, vội vàng theo sát.
Khoảng thời gian này, Mục gia vì có đám người Thánh Đan các trợ giúp, dù sau khi mất đi đại trưởng lão, nhị trưởng lão, thế lực không giảm trái lại còn tăng lên.
Mà bọn hắn còn xuất một nhóm đi đến Phong Lĩnh động, hai nhà bọn họ tổn thất không ít cường giả, ngược lại, Mục gia căn bản không có phái người đi vào nơi đó.
Cuối cùng, bọn hắn lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, càng tổn thất lớn hơn.
- Điêu huynh, ngươi nhìn Thiệu Danh Ngự kia, sẽ cam lòng xuất ra nhiều đan dược như vậy sao? Dù hắn vì báo thù cho cháu trai, cũng sẽ không thể hành động như thế!
Uông Đông Vũ có phần không rõ.
- Uông huynh đã nói sai rồi!
Điêu Chấn Vân bí mật cười nói:
- Nếu như Thiệu Danh Ngự muốn báo thù, có thể trực tiếp đến Tần gia và Mục gia, nhưng hắn không có, ngược lại là điều tra mấy người kia, ta đoán không sai, Thiệu Danh Ngự này muốn mua chuộc mấy người kia!
Chương 115 Thành công
- Tề Minh, tuổi còn trẻ đã luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, thiên tư bất phàm, Diệu Tiên Ngữ cũng không cần nói, còn Mặc Dương kia có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ngươi và ta cũng nên hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Điêu Chấn Vân tiếp tục nói:
- Mà lại, quan trọng hơn là, Tần Mộng Dao, nha đầu này, ta cũng thấy có chỗ nào không đúng!
- Không sai, Mục Vân kia cũng thế, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, lại bồi dưỡng được nhiều thiên tài như vậy, trước kia chúng ta đã bị hắn lừa!
- Bây giờ chúng ta làm tốt chuyện này, dùng thanh danh của Thiệu Danh Ngự, hắn không đến mức lừa gạt chúng ta, chuyện này vô luận như thế nào cũng không có chỗ xấu đối với chúng ta.
- Đúng!
Lúc hai vị tộc trưởng nói chuyện, đã bắt đầu khua chiêng gõ trống bố trí những nhiệm vụ này.
Trong đại sảnh, Thiệu Danh Ngự nghe được tiếng nghẹn ngào bên ngoài viện, nhịn không được nhíu mày.
- Kéo hắn vào!
Thiệu Danh Ngự ra lệnh.
Ngoài cửa, hai tên đệ tử kéo theo một thân ảnh trên thân dày đặc vết thương, chầm chậm tiến vào trong đại sảnh.
Trên dưới toàn thân người kia, áo quần rách nát, không có chỗ nào hoàn chỉnh, mà phía sau lưng hắn, nát thành một mảnh, máu và thịt vụn xen lẫn, vô cùng thê thảm.
Chính là Thiệu Minh!
- Thiệu Minh, ta hỏi ngươi, sự trừng phạt này, ngươi có biết vì sao không?
Thiệu Danh Ngự nhìn tôn nhi (cháu trai) của mình, không có một chút thương hại, khẽ nói.
- Trưởng tôn vô năng, khiến đệ đệ bị người giết hại!
- Sai, cực kỳ sai.
Thiệu Danh Ngự nhịn không được mắng:
- Ta đánh ngươi, vì ngươi ngu xuẩn, Mục Vân kia là Tụ Đan cảnh bát trọng, mà ngươi là Thông Linh cảnh cửu trọng, cùng với Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức, ba người cùng nhau vây công, không thể chế phục hắn, đây là ngu xuẩn. Tình thế không đúng, lại còn chỉ vì mặt mũi chính mình, không biết tiến lui, đây là ngu xuẩn, hại đệ đệ ngươi bỏ mình, đây cũng là ngu xuẩn.
- Tôn nhi đã biết sai!
- Ngươi biết cái rắm!
Thiệu Danh Ngự nhịn không được lần nữa quát:
- Nếu không phải hiện tại ngươi là tôn nhi duy nhất của ta, ta một chưởng bổ ngươi, nếu ngươi biết, Vũ nhi sẽ không phải chết. Đúng là kẻ ngu!
- Sư tôn bớt giận!
Lâm Minh bưng lên một ly trà, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.
- Lâm Minh, quả thật, trong cơ thể Tần Mộng Dao kia không giống bình thường à?
- Điểm này, đồ nhi đã lĩnh giáo, trong cơ thể nàng ta không chỉ có chân nguyên, còn chứa sức mạnh băng hàn cường đại.
- Lực lượng băng hàn chính là thiên địa chi khí, Tần Mộng Dao này tuyệt đối là gặp được cơ duyên không như người thường.
Thiệu Danh Ngự phân tích nói:
- Trên đại lục, thú chia làm bốn đẳng cấp là yêu thú, linh thú, thiên linh thú, thánh thú, mà trên toàn bộ Thiên Vận đại lục, thiên linh thú đã thuộc tồn tại mạnh nhất, về phần thánh thú, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, nghe nói có một loại thánh thú tên là Côn Bằng, có thể thôn thiên Nhật Nguyệt, còn có một loại thánh thú Chu Tước, dùng lửa làm thức ăn, trong cơ thể nó có Chu Tước chi hỏa, quả thực đều cường đại hơn so với một ít thiên hỏa.
- Ý của sư tôn là...
- Có lẽ, trong cơ thể Tần Mộng Dao kia có dung hợp tinh phách thánh thú hoặc di truyền, loại chuyện này rất huyền ảo, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra, một khi xuất hiện loại nhân vật này, cũng là tồn tại thành thần danh chấn đại lục, đạp phá hư không.
Thành thần!
Thần có thể nói là tồn tại truyền kỳ, một chữ này thực sự cách bọn họ quá xa xôi.
- Nếu như Thánh Đan tông ta có thể thu nạp Tần Mộng Dao, dốc lòng bồi dưỡng, tương lai, toàn bộ Thiên Vận đại lục, có thế lực nào có thể chống lại Thánh Đan tông ta.
Lâm Minh nghe được lời của Thiệu Danh Ngự, toàn thân hắn kích động phát run.
Nếu như thật sự trong cơ thể Tần Mộng Dao nắm giữ sức mạnh thần phách thánh thú, đối với Thánh Đan tông chính là nhân tài trụ cột, ban thưởng tông môn đối với bọn hắn, thực sự là khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả sư tôn cũng chấn kinh như thế, hắn có thể hiểu được.
- Lâm Minh, mấy ngày nay, người cũng nên điều tra một chút Tần Mộng Dao, ta muốn xác nhận cuối cùng một chút, trong cơ thể nàng ta đến cùng ẩn giấu cái gì.
Hai mắt của Thiệu Danh Ngự hơi nheo lại, lạnh lùng nói.
Trong lòng của hắn đã có kế hoạch.
Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân bị ngàn viên đan dược mê hoặc, nên tốc độ điều tra tin tức của bọn hắn rất nhanh.
Không cần thời gian nửa ngày, từng quyển hồ sơ đã đặt trước người Thiệu Danh Ngự.
Đêm đó, trăng sáng treo cao, Thiệu Danh Ngự buông xuống toàn bộ tin tức của người cuối cùng, mạnh mẽ thở ra một hơi.
- Lâm Minh!
- Sư tôn!
- Truyền mệnh lệnh của ta, trong tông môn điều lấy năm tên nhị phẩm đan sư, ba tên huyền khí sư hạ phẩm, đến Bắc Vân thành, trợ giúp Điêu gia và Uông gia luyện khí, cho đến khi... Hai nhà này toàn thắng!
- Vâng!
Mặc dù không rõ lời này của sư tôn ý gì, nhưng Lâm Minh đối với Thiệu Danh Ngự chỉ có thể phục tùng.
- Ha ha... Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta.
Đợi Lâm Minh rời đi, Thiệu Danh Ngự ha ha cười nói:
- Tần Mộng Dao, quả nhiên là kỳ nhân nắm giữ huyết mạch thánh thú, lần này, ta lập xuống đại công cho tông môn, có lẽ Thiệu Danh Ngự ta có thể trở thành một địa khí sư.
Thiệu Danh Ngự cười ha ha, trên mặt hắn lộ ra tia điên cuồng.
- Gia gia, Mục Vân kia cực kỳ quan trọng đối với Tần Mộng Dao, chúng ta hoàn toàn có thể...
- Ngươi suy nghĩ cái gì, ta tự nhiên hiểu, thời điểm chúng ta bức Tần gia và Mục gia bức đến tuyệt cảnh, Tần Mộng Dao kia sẽ không thể không đến cầu ta, ta muốn nàng ta tâm phục khẩu phục tiến vào Thánh Đan tông.
Trên mặt Thiệu Danh Ngự lộ ra một tia lo lắng, cười lạnh nói.
Ba ngày sau đó, cuối cùng Mục Vân cũng đi ra từ trong phòng luyện đan.
Chỉ là bộ dáng kia thực sự rất chật vật.
Trên dưới toàn thân của hắn không có một chỗ nào hoàn chỉnh, đầu tóc hắn rối bời, quần áo hắn tả tơi, toàn thân cuối cùng vô cùng thối.
- Vân nhi, ngươi... Ngươi không sao chứ?
Mục Lâm Thần thấy Mục Vân nhốt mình trong phòng ba ngày, như sống ở hoang dã ba tháng, hắn trừng to mắt, kinh ngạc nói.
- Ha ha...
Chỉ là Mục Vân nhìn Mục Lâm Thần, lại cười lên ha ha, một câu cũng không trả lời, vừa đi vừa cười, trực tiếp rời khỏi Mục gia.
- Xong xong, đứa nhỏ này luyện đan luyện đến điên rồi, luyện đến điên rồi!
Bỏ lại tất cả sự vụ trong tay, Mục Lâm Thần nhanh như chớp đi theo Mục Vân.
Trong phường thị phía đông Bắc Vân thành, trong nhà lò rèn của Tề Minh.
Từ sau khi Tề Minh nhận Mục Vân làm sư phụ, hắn mang theo phụ thân từ trong phường thị phía tây Tần gia, đến ở trong phường thị phía đông thuộc về Mục gia.
Tần Mộng Dao, Tề Minh, Mặc Dương bọn người đang ngồi cùng nhau, trên mặt bọn hắn lộ ra vẻ u sầu.
Một bên, Tề Ngự Phong ngồi trên xe lăn, trên mặt mang theo tia tức giận.
- Quá mức, thực sự là quá mức, Điêu gia với Uông gia, quả thực là điên rồi!
Mặc Dương nhịn không được mắng:
- Mẹ nhà hắn, lại trực tiếp mời gia gia Thiệu Minh, Thiệu Danh Ngự đến, lão đầu kia là huyền khí sư cực phẩm, còn rất có tiếng nói ở Thánh Đan tông, tìm nhiều luyện đan sư, luyện khí sư như vậy, thật không biết xấu hổ.
- Ừm, còn có Tề gia, không nghĩ tới vì ta thắng Tề Vân, Tề gia lại kết thành đồng minh với bọn hắn.
Trong lòng của Tề Minh cũng rất lo lắng.
- Quan trọng nhất là, gia gia của ta cũng chuẩn bị rút nhân thủ về Thánh Đan các, dù sao, luyện đan sư, luyện khí sư trong Thánh Đan các, không thể vẫn luôn giúp đỡ Mục gia.