• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vô Thượng Kiếm Thần (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Kẻ vô liêm sỉ

Diễn Võ Trường là nơi mà đệ tử nhà họ Tô khảo sát thực lực của bản thân và cũng là nơi để tỷ thí. Nơi đây mỗi ngày đều có người tập trung tìm đối thủ, cọ xát thực lực hoặc là khoe khoang bản thân.

Đúng lúc này, tại Diễn Võ Trường có một thanh niên tầm mười bảy tuổi, tướng mạo bất phàm, tay cầm thanh kiếm tầm ba thước đang luyện chiêu kiếm. Có không ít đệ tử nhà họ Tô đứng vây quanh.

Người thanh niên trông khá đắc ý. Một giây sau, thanh kiếm trong tay người thanh niên lao ra, hai đường kiếm ảnh thoát khỏi thanh kiếm dài đâm chính xác vào trụ gỗ trước mặt và để lại hai vết kiếm.

“Tô Dũng sư huynh thật lợi hại. Chiêu kiếm vừa rồi những đệ tự ngoại môn nhà họ Tô đều không ai sánh bằng”, một đệ tử của nhà họ Tô để lộ vẻ nịnh nọt, tâng bốc.

“Đúng vậy, Tô Dũng sư huynh, trong trận tỷ thí gia tộc hơn một tháng sau, nhất định sư huynh sẽ tỏa sáng và trở thành đệ tử nội môn”.

Đám đông xung quanh cũng hò reo phụ họa theo.

Người thanh niên thu kiếm, để lộ vẻ cao ngạo, mũi hếch lên trời: “Mặc dù kiếm thuật của ta không thể so sánh được với đệ tử nội môn nhưng mọi người nói không sai, trong các đệ tử ngoại môn thì có lẽ chẳng có đệ tử nào có thể sánh bằng. Lần tỷ thí này, ta nhất định sẽ bước vào hàng ngũ đệ tử nội môn”.

Đám đông hò reo, ủng hộ rần rần.

Tô Khiêm bước vào sân tập, nhìn thấy người thanh niên đắc ý thì chau mày.

Người kia tên là Tô Dũng, tính tình ngạo mạn, thích làm nhục người khác. Tô Khiêm không muốn gây sự, chỉ quay đầu đi về phía một trụ gỗ không có ai sử dụng.

Lúc này, Tô Khiêm không biết rằng các đệ tử có mặt ở sân tập đều đổ dồn ánh mắt theo bóng hình của hắn.

“Đó chính là Tô Khiêm- người đã đánh bại Tô Lâm Xuyên. Không ngờ hắn cón dám tới Diễn Võ Trường”.

“Đánh bại Tô Lâm Xuyên à, ta tưởng hắn không dám xuất hiện nữa rồi chứ”

“Thế nhưng, hắn có thể đánh bại Tô Lâm Xuyên thì có lẽ thực lực cũng không tệ”.

Đám đông xôn xao bàn tán, tất cả đều nhìn về phía Tô Khiêm và không còn bận tâm tới Tô Dũng nữa. Điều này khiến Tô Dũng phải chau mày, cảm giác bị ghẻ lạnh thật không dễ chịu gì.

Tô Khiêm chẳng hề hay biết gì. Lúc này hắn chỉ muốn thử sức với chiêu thứ nhất của Lăng Phong Kiếm Quyết, đâu có rảnh mà bận tâm tới người khác. Huống hồ bình thường hắn cũng không có qua lại thân thiết gì với đám đệ tử nhà họ Tô.

Tô Khiêm siết chặt thanh kiếm trong tay, mắt nhìn thẳng, tâm tĩnh như gương, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần để có thể ra tay bất cứ khi nào.

“Một tên bỏ đi mà còn cố làm ra vẻ. Riêng tư thế rút kiếm thôi đã đầy thiếu sót rồi mà còn mặt dày tới đây để bị bêu xấu".

Tô Dũng phụt cười khiến đám đông chú ý. Hắn ta nhìn Tô Khiêm với vẻ đắc ý.

Tô Khiêm tập trung toàn bộ tinh thần. Khoảnh khắc cơ thể và tâm trí hợp nhất thì hắn đột nhiên ra tay. Thanh kiếm trong tay giống như một con rắn linh xuất động, ghim thẳng về phía trụ gỗ, để lại một vết kiếm trên đó.

“Nhanh quá!”

Đám đông kinh hãi kêu lên. Đòn tấn công của Tô Khiêm trong nháy mắt nhanh tới mức vô lý, thậm chí rất nhiều người có mặt đều tự thấy bản thân không thể nào đạt được tới trình độ như của Tô Khiêm.

“Chiêu thứ nhất của Lăng Phong Kiếm Quyết có lẽ không chỉ có vậy”.

Tô Khiêm suy tư, không hề để ý tới những người xung quanh. Hắn nghĩ, lúc thi triển chiếu thức thứ nhất của Lăng Phong Kiếm Quyết trong không gian kỳ dị thì kiếm ảnh sản sinh ra không chỉ có hai đường mà còn nhiều hơn thế.

Đến cuối cùng thì Tô Khiêm cũng tìm ra nguyên nhân. Từ đầu tới cuối không gian kỳ dị không phải là thế giới thực nên trong thế giới thực phải luyện tập nhiều hơn.

Vì vậy, Tô Khiêm lại tập trung toàn bộ tinh thần, di chuyển cơ thể và chuẩn bị ra tay.

Lần này hắn cần nhanh hơn nữa.

“Kiếm pháp của Tô Khiêm đúng là hữu danh vô thực, chậm quá!”

Lúc này, Tô Dũng bèn lên tiếng thu hút sự chú ý của đám đông.

Tô Dũng cảm nhận được sự chú ý của đám đông nên tự đắc lắm: “Cái đồ bỏ đi Tô Khiêm so với ta còn kém xa lắm. Ta là người có thể tung ra hai đường kiếm ảnh, hắn sánh bằng không?”

Đệ tử nhà họ Tô đứng xung quanh không khỏi gật gù. Một đường kiếm ảnh và hai đường kiếm ảnh, mặc dù về mặt số lượng chỉ hơn thua có một đường như về mặt uy lực thì có sự chênh lệch cực lớn.

Lúc này, Tô Khiêm tung ra thêm một chiêu kiếm. Chiêu kiếm này khiến tất cả đám đông phải ngậm miệng.

Tốc độ của hắn nhanh hơn gấp đôi.

Hai đường kiếm ảnh phóng ra với âm thanh vun vút để lại hai đường kiếm sâu hoắm trên trụ gỗ.

Biểu cảm của Tô Dũng trở nên vô cùng đặc sắc. Mặt hắn cứng ngắc, vẻ đắc ý như bị đóng băng, cho tới khi đám đông quay qua nhìn thì hắn ta mới ngượng ngùng nói: “Cái thứ bỏ đi đó nhất định là do ăn may. Chính xác! Nhất định là ăn may. Không tin các ngươi xem, nếu hắn có thể xuất ra hai đường kiếm ảnh một lần nữa thì Tô Dũng ta đồng ý học tiếng chó sủa”.

Đám đông còn chưa kịp bàn tán thì Tô Khiêm đã xuất kiếm một lần nữa. Chiêu kiếm lần này còn nhanh hơn như có hai đường kiếm ảnh cùng lướt qua khiến đám đông hãi hùng.

Hai đường kiếm ảnh lao ra nhắm trúng vào trụ gỗ trước mặt để lại hai đường kiếm hằn sâu.

Ánh mắt đám đông dấy lên vẻ kinh ngạc, sau đó tất cả đều nhìn về phía Tô Dũng vừa lên tiếng.

Lúc này Tô Dũng đã đứng ngây ra. Kiếm ảnh do Tô Khiêm tạo ra cùng với thực lực trước đó mà Tô Khiêm có được thì Tô Dũng chỉ cho rằng là do hắn có chút đột phá nên khoe khoang mà thôi.

Nào ngờ Tô Khiêm lại có thể tạo ra hai đường kiếm ảnh thật sự, hơn nữa đều ghim trúng vào trụ gỗ.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chăm của đám đông, sắc mặt Tô Dũng dần dần tối sầm lại.

Sự có mặt của Tô Khiêm đã nhấn chìm toàn bộ hào quang mà đúng ra phải thuộc về gã. Tô Dũng quyết định sẽ cho Tô Khiêm một bài học. Tô Dũng đâu biết rằng, hào quang của gã trong mắt Tô Khiêm chẳng là cái đinh gỉ gì.

Tô Dũng đang định lên tiếng thì Tô Khiêm lại xuất chiêu.
Chương 12: Kẻ vô liêm sỉ (2)

Trong nháy mắt.

Diễn Võ Trương vốn im lặng bỗng vang lên âm thanh xé gió sắc nhọn. Ba đường kiếm ảnh từ thanh kiếm của Tô Khiêm tạo thành ba đường thẳng song song lao ra và tạo thành ba vệt kiếm trên tấm bia của trụ gỗ.

“Rầm!”

Nhìn thấy một đệ tử ngoại môn có thể thi triển được một đường kiếm kỹ thuật cao siêu như vậy khiến cho những đệ tử khác không khỏi bàng hoàng.

Chuyện Tô Khiêm đánh bại Tô Lâm Xuyên thì không ai là không biết, kể cả là đệ tử ngoại môn hay thậm chí là đệ tử nội môn của nhà họ Tô. Suy cho cùng một kẻ bỏ đi có thể tạo ra một chuyện phi thường như vậy đã gây ra không ít sự chú ý rồi.

Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Khiêm ăn may. Giống như Tô Dũng, tất cả đều cho rằng Tô Khiêm chẳng khác gì mèo mù vớ cá rán. Toàn bộ là do may mắn mà thôi.

Thế nhưng hôm nay, Tô Khiêm đã dùng hành động để chứng minh, hắn là người có thể xuất ra ba đường kiếm ảnh một lúc. Nếu người như vậy vẫn còn là đổ bỏ đi thì những kẻ chẳng tạo ra nổi đường kiếm ảnh nào là cái gì? Lẽ nào còn không bằng cả đồ bỏ đi?

Không ít đệ tử ngoại môn phải cười khổ. Không ngờ rằng một thứ bỏ đi lại tiến bộ với tốc đột thần kỳ như thế. Điều đó khiến họ nảy sinh lòng đố kỵ.

Lần này, Tô Dũng cảm giác da mặt nóng ran, dù những người khác không nhìn gã nhưng những gì bản thân gã vừa nói ra thì chẳng khác gì một cú bạt tai giáng thẳng xuống mặt Tô Dũng. Quá đau!

“Không được, nếu cứ tiếp tục thì ta sẽ bị đồng môn cười nhạo mất!”

Tô Dũng đột nhiên nghĩ ra một kế khiến gã không bị mất mặt mà còn có thể khiến Tô Khiêm phải chịu tội vì đắc tội với gã. Đúng là một công đôi việc.

“Thật nực cười!”

Tô Dũng lên giọng: “Một tên trộm mà cũng dám tới Diễn Võ Trường ra oai, đúng là buồn cười chết đi được”

Tô Khiêm bị đánh thức bởi tông giọng cao vút kia bèn đanh mặt, đứng thẳng người lên và chuyển hướng mắt qua nhìn chăm chăm vào Tô Dũng đang cười điên cuồng.

Chỉ có điều, Tô Khiêm nhìn vậy xong quay người đi về phía trụ gỗ chứ căn bản không buồn quan tâm.

Tô Khiêm hồi tưởng lại cảm giác vừa ra tay. Vừa rồi hắn không hề dùng hết sức khi thi triển chiêu thứ nhất. Suy cho cùng hắn không ngốc tới mức bộc lộ ra toàn bộ thực lực của mình.

“Chiêu thứ nhất nếu như thi triển toàn bộ sức lực thì có lẽ có thể đạt tới một nhát tạo ra năm đường kiếm ảnh”.

Nghĩ tới những kẻ địch uy hiếp mình thì hắn đã không còn sợ nữa. Đối với Tô Thiên Lôi và Tô Ngọc Ngưng thì trong cuộc tỷ thí giữa các gia tộc, hắn nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận.

Tô Dũng đứng bên cạnh thấy Tô Khiêm làm lơ hắn ta trước mặt đám đông thì lập tức nổi giận đùng đùng bèn đi về phía Tô Khiêm.

“Tô Khiêm!”

Rắc rối tìm tới nhưng Tô Khiếm vẫn bình tĩnh quay người lại và nói với vẻ thản nhiên: “Có chuyện gì?”

Tô Dũng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Khiêm thì bỗng chột dạ, thầm nghĩ: “Lẽ nào ta lại sợ một kẻ bỏ đi sao? Không thể nào, nhất định là hắn phô trương thanh thế mà thôi”.

Tô Dũng ưỡn ngực, nói lớn: “Không ngờ võ thuật mà ngươi học lén lại dám diễu võ giương oai ở đây. Thật đúng là khiến người ta thấy khó hiểu. Giờ giao lại chiêu võ học vừa thi triển, ta sẽ tha cho ngươi, nếu không ta sẽ áp tải ngươi tới Hình Pháp Đường, để gia tộc xử lý ngươi”.

Tô Dũng có thể thi triển được hai đường kiếm ảnh là đều dựa vào một loại võ học. Nhìn thấy Tô Khiêm có thể thi triển tới ba đường thì gã cho rằng chắc chắn Tô Khiếm có được một loại võ học lợi hại hơn nên nảy sinh lòng tham.

Nghe Tô Dũng nói vậy, Tô Khiêm chỉ thầm cười lạnh. Nhìn thấy vẻ tham lam trong ánh mắt của Tô Dũng là Tô Khiêm đã đủ hiểu.

Đám đông tập trung lại hóng hớt. Ai lại nỡ bỏ qua chứ!

Tô Khiêm không muốn lãng phí thời gian với Tô Dũng. Hắn thấy Tô Dũng còn không bằng cả Tô Lâm Xuyên. Bởi vì Tô Dũng nổi tiếng là một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu nên có lẽ gã cũng coi Tô Khiêm là kẻ yếu.

“Cút!”

Tiếng nói vang lên, đám đông cảm nhận được sự bá đạo của Tô Khiêm nên thấy kinh sợ.

“Xem ra Tô Khiêm thật sự thay đổi rồi, nếu không sao dám nói như vậy với Tô Dũng chứ”, đám đông xôn xao bàn tán.

Tô Dũng tái mặt. Phản ứng của Tô Khiêm nằm ngoài dự đoán của gã. Thật không ngờ Tô Khiêm lại ương ngạnh đến như vậy. Xem ra hắn có chút bản lĩnh. Nghĩ tới ba đường kiếm ảnh vừa rồi Tô Khiêm thi triển còn nhiều hơn hắn một đường thì Tô Dũng cảm thấy không có gì chắn chắn cho lắm.

“Chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, một giọng nói vọng tới.

Đám đông nhường đường. Ba thanh niên mặc trang phục đệ tử ngoại môn của nhà họ Tô bước tới. Người thanh niên ở giữa mơ hồ toát ra khí tức linh lực từ cơ thể khiến cho đám đông cảm thấy sợ hãi bèn đồng loạt né ra.

“Không ngờ Tô Ân Minh cũng có ở đây, lần này thì Tô Khiêm xui rồi”.

Tô Ân Minh sao?

Nghe thấy vậy Tô Khiêm khẽ khựng người.

Tô Ân Minh xếp vị trí thứ ba trong các đệ tử ngoại môn, là một kẻ học võ điên cuồng, bình thường y đều ở sau núi luyện tập, rất ít khi xuất hiện trong gia tộc.

Tô Dũng nhìn thấy Tô Ân Minh đi tới thì lập tức biến thành mặt chó, ngoe nguẩy chạy về phía Tô Ân Minh, hơn nữa còn lên tiếng: “Ân Minh sư huynh, cuối cùng huynh cũng tới rồi. Tên nhóc Tô Khiêm đã ăn trộm võ kỹ của Các Võ Học, mong huynh chủ trì công bằng, lấy lại võ kỹ và đưa hắn tới Hình Phạt Đường để chịu phạt”.

“Có chuyện này sao?”

Tô Ân Minh nhìn Tô Khiêm với vẻ nghi ngờ.

Tô Khiêm không hề lên tiếng. Cái gọi là trăm miệng cũng không thể bào chữa cũng giống như trường hợp này, càng giảng thích thì sẽ càng bôi nhọ chính mình.

“Tô Khiêm, ta ra lệnh, lập tức giao ra mật tịch võ học, nếu không hôm nay ngươi đừng học thoát thân!”

Tô Dũng nhảy lên võ đài, nhìn xuống Tô Khiêm với vẻ đắc ý.

“Ra lệnh à?”

Tô Khiêm không hề tức giận mà chỉ bật cười và nhìn Tô Dũng: “Tô Dũng, ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta? Theo như quy tắc của gia tộc, người vu oan cho đồng môn, có ý đồ kích phát đám đông nổi giận, theo lý phải phế bỏ tu vi, chịu phạt ba mươi roi. Giờ ta cho ngươi cơ hội, lập tức cút khỏi đây”

Lời nói đanh thép đầy uy lực khiến cho Tô Dũng lập tức cảm thấy run sợ, suýt nữa thì khụy xuống đất.

Đến cả Tô Ân Minh cũng bị Tô Khiêm trấn áp. Từ sâu trong đôi mắt y ánh lên một tia sáng kỳ dị.

“Ngậm miệng!”

Tô Dũng tức giận hằm hằm, gầm lên: “Tất cả ra tay, bắt tên đó lại!”

Các tệ tử ngoại môn ở xung quanh ầm ầm lao lên.

Cả Diễn Võ Trường bỗng chốc trở nên hỗn độn vô cùng.
Chương 13: Nhất kiếm tứ ảnh

“Dừng tay!”

Khi trận đại chiến sắp xảy ra thì một tiếng quát lẫm liệt như tiếng hổ gầm đột nhiên vang lên khiến người khác cảm thấy run rẩy và phải đồng loạt dừng lại.

Đám đông quay qua nhìn và lập tức bàn tàn xôn xao. Tô Khiêm cũng nhìn về phía âm thanh vừa phát ra và đanh mặt. Hắn thầm nghĩ: “Lẽ nào y muốn đích thân ra tay sao?”

Tô Dũng quay lại nhìn, vẻ mặt giận dữ lập tức biến đổi, gã nhìn Tô Ân Minh, lắp bắp nói: “Ân Minh sư huynh, lẽ nào huynh muốn đích thân ra tay? Chỉ cần có huynh thì tên Tô Khiêm kia có mọc cánh cũng không thoát được”.

Đám đông nghe Tô Dũng nói vậy cũng lặng lẽ gật đầu. Họ cả thấy Tô Ân Minh đúng là muốn đích thân ra tay thật, nếu không sao lại ngăn cản Tô Dũng? Vì dù sao thì Tô Khiêm là người chống đối Tô Ân Minh nên việc Tô Ân Minh đích thân ra tay cũng hợp tình hợp lý.

Thế nhưng, khi Tô Ân Minh lên tiếng thì đã khiến đám đông phải kinh ngạc: “Lẽ nào các người quên đây là Diễn Võ Trường sao?”

Đám đông nghi ngờ và chờ đợi.

Tô Ân Minh chau mày nhìn Tô Dũng rồi nhìn chăm chăm Tô Khiêm: “Đã là Diễn Võ Trường thì phải tuân thủ quy tắc của Diễn Võ Trường, lên võ đài khiêu chiến. Nếu ai phá vỡ quy tắc thì ta sẽ đưa người đó tới Hình Pháp Đường.

Tô Dũng sững người khi nghe Tô Ân Minh nói xong.

Không chỉ có gã mà những người xung quanh cũng trở nên mơ hồ. Ý tứ của Tô Ân Minh là muốn một sự công bằng, nhưng có thật sự công bằng không?

“Tô Khiêm dám lên đài khiêu chiến không?”, Tô Ân Minh hỏi.

“Có gì mà không dám!”

Tô Khiêm nhìn Tô Ân Minh rồi sải bước đi về phía võ đài gần đó.

Võ đài cao sáu thước, hình tròn, đường kính tầm hai mươi trượng, là võ đài lớn nhất trong Diễn Võ Trường này để đáp ứng cho các đệ tự tỉ thí võ thuật.

Tô Khiêm đứng bên trên nhìn xuống đám người Tô Ân Minh ở bên dưới. Dù đối đầu với đệ tử ngoại môn xếp thứ ba của nhà họ Tô thì Tô Khiêm cũng không hề có ý thoái lui.

Với võ đạo, bất kỳ sự co cụm nào cũng là một sự nhu nhược. Nhu nhược là lằn ranh không thể vượt qua. Con đường võ đạo cũng chỉ có thể dừng lại ở đó. Tô Khiêm thì luôn tiến về phía trước không bao giờ sợ hãi thoái lui.

Dù biết bản thân vô địch thì Tô Khiêm với kiên định với ý kiến của mình, không ngừng thử thách, thử thách và thử thách!

Đây không phải làm sự cố gắng vô ích mà là một sự kiên trì dành cho tín ngưỡng.

“Ngươi còn chưa lên sao?”, Tô Ân Minh đột nhiên nói với Tô Dũng ở bên cạnh.

Tô Dũng ngây người, lí nhí nói: “Sư huynh Ân Minh, lẽ nào không phải huynh đích thân ra tay đối phó với Tô Khiêm sao?”

Tô Ân Minh chau mày: “Ta nói là ta sẽ đối phó với Tô Khiêm khi nào? Rõ ràng là người muốn đối phó với hắn. Giờ lập tức bước lên, nếu không ta sẽ đưa ngươi tới Hình Pháp Đường đấy!”

“Nhưng mà, ta..."

“Lập tức bước lên”.

Tô Ân Minh không đợi Tô Dũng nói hết câu đã lập tức quát lên.

Thấy Tô Ân Minh ép mình lên bằng được, Tô Dũng oán hận nhìn Tô Khiêm trên võ đài. Hôm nay gã bị mất mặt như vậy tất cả đều là do tên súc sinh Tô Khiêm.

“Tô Khiêm, ta sẽ khiến người hối hận!”

Tô Dũng siết chặt nắm đấm, lật người bay lên võ đài rồi nhìn chăm chăm Tô Khiêm, tức giận nói: “Đồ phế vật Tô Khiêm, mau cút xuống!”

Tô Khiêm giật mình, thầm nghĩ: “Gã này điên rồi sao? Sao lại cắn cùn thế?”

“Mau cút xuống!”

Tô Dũng lại gầm lên: “Nếu không ta sẽ không để cho ngươi có bất kỳ cơ hội nào nữa đâu!”

Nhìn Tô Dũng tức giận tới mức hai mắt đỏ ngầu thì Tô Khiêm chỉ chau mày, lên tiếng: “Ra tay đi, nói nhiều cũng vô ích”.

“Là ngươi tự tìm đường chết, đừng có trách ta đấy”.

Tô Dũng gầm lên, thanh kiếm trong tay vung ra. Gã đạp chân, lao về phía trước, kiếm nhắm thẳng vào ngực Tô Khiêm. Kiếm ảnh vun vút trong không trung, nhanh như điện xẹt.

Nhìn thấy nhát kiếm của Tô Dũng sắc bén, hơn nữa còn không hề nương tay, mục đích là giết chết Tô Khiêm thì đám đông dưới khán đài cũng phải kinh hãi hô lên. Đường kiếm sắc bén như vậy khiến rất nhiều người tự hỏi khéo là mình thì cũng không thể nào né được.

“Ngươi muốn giết ta sao?"

Ánh mắt Tô Khiêm lấp láy. Hắn có thể cảm nhận được hận ý của Tô Dũng dành cho mình, đồng thời cũng cảm nhận được rõ ràng sát ý bao trùm của Tô Dũng. Nếu không, mới chiêu thứ nhất gã đã không nhằm chuẩn vào lồng ngực hắn, dồn toàn lực tấn công hắn như thế. Rõ ràng là gã muốn giết chết hắn.

“Giết ngươi? Giết người thì đã sao? Người ở nhà họ Tô chỉ là một tên phế vật. Người và phụ thân của người là con chó trong gia đình tang thương, thoi thóp ở đây. Giết chết ngươi sẽ chẳng ai thấy đang tiếc cả. Cứ yên tâm mà chết đi”.

Lúc này Tô Dũng đã rơi vào trạng thái phát điên. Tô Khiêm hết lần này tới lần khác khiến gã mất mặt, cuối cùng còn bị Tô Ân Minh quát tháo khiến cho hận ý của gã không ngừng ra tăng và cuối cùng phát điên lên tạo thành sát ý muốn giết chết Tô Khiêm.
Chương 14: Nhất kiếm tứ ảnh

“Ngươi đã muốn giết ta thì ta cũng chẳng cần phải giữ ý làm gì nữa!”

Đôi mắt Tô Khiêm tràn đầy sự lạnh lùng. Hắn rút thanh kiếm ra, bước về phía trước đúng lúc đòn tấn công của Tô Dũng sắp chạm tới ngực hắn.

Trong mắt người khác, hành động tự tìm tới cái chết này khiến cho đám đông phải kêu lên.

“Là do ngươi chán sống thôi!”

Sát ý trong mắt Tô Dũng tăng vọt. Gã lao về phía Tô Khiêm, thanh trường kiếm trong tay không hề nương nhẹ, tốc độ càng tăng lên khiến đòn tấn công càng thêm chí mạng. Gã nhắm thẳng vào tim Tô Khiêm, có thể lấy mạng Tô Khiêm bất cứ lúc nào.

Nào ngờ!

Trong lúc khẩn cấp, Tô Khiêm đột nhiên cong mũi chân xuống, cơ thể hạ thấp, sức mạnh đang lao về phía trước bỗng chệch qua một bên, lấy Tô Dũng làm trung tâm, hắn đảo qua nửa vòng.

Như vậy không chỉ né được nhát kiếm của Tô Dũng mà còn có thể xoay ra phía sau lưng gã.

Dù sao thì tốc độ của hai bên cũng cực nhanh, không ngừng lặp lại. Tô Dũng đương nhiên cũng không thể dừng lại, cơ thể đổ về phía vị trí trước đó của Tô Khiêm.

Khi gã kịp phản ứng lại thì Tô Khiêm đã ở ngay sau lưng gã. Tô Khiêm siết kiếm, kề sát cổ Tô Dũng khiến gã cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng và không dám nhúc nhích.

“Thực lực của ngươi chỉ đến vậy thôi sao?”

Tô Khiêm hỏi rất thản nhiên nhưng đến bên tai Tô Dũng thì câu nói bỗng trở thành một lời chế giễu khiến gã mất mặt trước biết bao huynh đệ đồng môn, có thể nói là không thể tha thứ được.

“Tô Khiêm, ngươi đã khiến ta giận thật sự rồi!’, giọng nói của Tô Dũng trở nên thản nhiên vô cùng khiến cho đám đông cảm thấy kinh ngạc.

“Không phải là người luôn nổi giận nãy giờ sao?”, Tô Khiêm cười chế nhạo.

Ầm!

Một luồng gió điên cuồng dâng lên từ Tô Dũng, vần vũ và đầy sức mạnh khiến đám đông kinh sợ.

Tô Khiêm vội vàng lùi lại, chau mày nhìn chăm chăm Tô Dũng.

“Cảnh giới Luyện Phách? Ngươi đã đột phá rồi sao?”

“Đúng vậy, ba ngày trước ta đã đột phá cảnh giới Luyện Phách, chỉ là không ai biết mà thôi. Giờ ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi, để xem ngươi còn sức gì phản kháng”, Tô Dũng cực kỳ ngông cuồng.

“Tô Dũng đã đột phá lên cảnh giới Luyện Phách, Tô Khiêm lành ít dữ nhiều rồi”.

Đám đông xôn xao bàn tán.

Cảnh giới Luyện Phách và Luyện Cốt chỉ cách nhau một ranh giới, lẽ nào đám đông đã mất đi niềm tin với Tô Khiêm rồi?

Lúc này Tô Khiêm trông vô cùng nghiêm trọng.

Tô Dũng đột phá cảnh giới Luyện Phách, mặc dù điều này khiến Tô Khiêm kinh ngạc nhưng cũng hợp lý, dù sao thì Tô Dũng cũng ở cảnh giới Luyện Cốt rất dài rồi, đột phá lên cao hơn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chỉ có điều hắn không ngờ Tô Dũng lại lấy ra làm con át chủ bài đối phó với hắn.

“Sao? Sợ rồi à?”

Tô Dũng thấy Tô Khiêm đứng ngây ra thì cảm thấy đắc ý, đồng thời hung hăng nói: “Sợ rồi thì quỳ xuống trước mặt đệ tử nhà họ Tô cho ta, khấu đầu chín lần, gọi ta là ông nội, ta sẽ không chấp kẻ tiểu nhân mà tha cho cái mạng chó của ngươi, thế nào?”

Phụt!

Tô Khiêm bị chọc bởi vẻ ngông cuồng của Tô Dũng bèn bật cười.

“Ngươi cười cái gì? Lẽ nào bị dọa tới mức phát điên rồi?”, Tô Dũng cười lạnh.

Tô Khiêm nhếch miệng đầy chế giễu. Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn: “Mau ra tay đi, nếu không hôm nay ngươi thất bại là cái chắc đấy”.

“Cái gì? Tô Khiêm chán sống rồi chắc, mà dám khiên chiến với Tô Dũng?”

“Không biết chừng hắn có con át chủ bài nào đó”.

Đám đông đanh mắt nhìn. Tô Khiêm – cảnh giới Luyệt Cốt hậu kỳ lại dám khiên chiến với Tô Dũng – cảnh giới Luyện Phách. Hơn nữa còn nói Tô Dũng chắc chắc sẽ bị đánh bại. Thật ngông cuồng, bá đạo!

Tô Dũng một lần nữa nổi giận đùng đùng, chĩa kiếm về phía Tô Khiêm, gã muốn Tô Khiêm phải trả giả đau đớn cho sự ngông cuồng của chính mình.

“Nếu ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì để ta tiễn ngươi đi đầu thai”.

Thanh kiếm trong tay Tô Dũng rung lên, linh lực tinh thuần bao phủ thân kiếm. Tô Dũng nâng kiếm, lao về phía Tô Khiêm. Thanh kiếm vừa vung ra thì hai đường kiếm ảnh đã lập tức xuyên đi trong không khí.

Nhất kiếm song ảnh!

Đây chính là tuyệt chiêu áp đảo của Tô Dũng.

Cảm nhận được kiếm ảnh đang lao tới, Tô Khiêm bèn dịch chuyển.

Mượn cơn gió cuồng, mượn sự giả giả thật thật, khoảnh khắc nhát kiếm của hắn phóng ra, đường kiếm lấy tĩnh thành động, như cuồng phong nổi loạn tạo thành ba đường kiếm ảnh lao ra khỏi thân kiếm lao về phía Tô Dũng.

Lăng Phong Kiếm Quyết chiêu thứ nhất – Phong Khởi Cuồng Dũng!

“Tô Khiêm đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới thi triển được ba đường kiếm ảnh!”

Thanh trường kiếm trong tay Tô Dũng lại phóng ra thêm một đường kiếm ảnh nữa va chạm với ba đường kiếm ảnh của Tô Khiêm.

Bùm!

Sáu đường kiếm ảnh va chạm bùng nổ.

Khi đám đông cảm thấy hai bên ngang sức ngang tài thì bỗng có một âm thanh vang lên.

Trong tầm nhìn của mọi người, họ thấy sau ba đường kiếm mà Tô Khiêm thi triển xuất hiện thêm một đường kiếm ảnh nữa.

Đường kiếm ảnh thứ tư!

Nhát kiếm vừa rồi của Tô Khiêm tạo ra bốn đường kiếm ảnh nhưng do kiểm ảnh của Tô Dũng ở thế đối diện nên không nhìn thấy đường kiếm thứ tư.

Đường kiếm này lao về phía Tô Dũng, luồng khí tức sắc bén ập tới khiến gã phải xoay người.

Rẹt!

Một đường vết thương nhỏ dài hiện lên trên khuôn mặt Tô Dũng, kéo qua tai, máu tươi bắn ra, phần thịt lồi ra ngoài khiến hắn kêu thảm thiết.

“Ngươi thua rồi”.

Tô Khiêm chĩa kiếm về phía Tô Dũng, lạnh lùng nói.

Đám đông bên dưới xuýt xoa không ngớt, sự việc nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Thật không ngờ Tô Khiêm lại sở hữu con át chút bài như thế. Dù là một cao thủ cảnh giới Luyện Phách như Tô Dũng thì hắn cũng chỉ cần một chiêu để chiến thắng. Bọn họ cảm thấy không thể nhìn thấu con người Tô Khiêm.

Tô Ân Minh đứng dưới lạnh lùng chứng kiến toàn bộ, chỉ tại khoảnh khắc Tô Khiếm đánh bại Tô Dũng thì y mới chau mày, chìm vào trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chương 15: Lời thỉnh cầu của Tô Ân Minh

Tô Khiêm chĩa kiếm vào mặt Tô Dũng, nói: "Ngươi thua rồi".

Trông Tô Dũng vô cùng suy sụp, máu tuôn như suối trên má nhưng gã ta chẳng thấy đau đớn chút nào.

Keng!

Thiết kiếm vào bao, Tô Khiêm xoay người nhìn xuống võ đài, phát hiện không thấy Tô Ân Minh đâu nên hơi ngờ vực, cất bước về phía mép võ đài.

Đột nhiên.

Tô Khiêm bất chợt cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương ở sau lưng mình, đám đông hét lên, không cần quay đầu hắn cũng cảm giác rõ mồn một sát khí mãnh liệt ấy. Tên Tô Dũng này đúng là không biết xấu hổ, muốn đánh lén cơ à?

Di chuyển bước chân thật nhanh, Tô Khiêm lướt qua mũi kiếm, khó khăn lắm mới tránh được, toan ra tay đánh trả thì thấy Tô Dũng chạy như điên tới võ đài trong trạng thái hoảng hốt cực độ.

Lúc nãy gã ta đã nhanh chóng bắt lấy cơ hội như thế mà vẫn không thể giết được Tô Khiêm, giờ còn không trốn thì đợi đến lúc nào?

"Chạy nổi không? Phong Khởi Cuồng Dũng!"

Tô Khiêm rút thiết kiếm ra với tốc độ nhanh như chớp và lao về phía Tô Dũng đang chạy trốn. Hắn thi triển thức thứ nhất của Lăng Phong Kiếm Quyết, một đạo kiếm ảnh bay ra, đâm trúng mắt cá chân của Tô Dũng.

Rầm!

Gã ta ngã rầm xuống đất, lúc quay người thì đã bị mũi kiếm Tô Khiêm kề sát vào cổ.

"Xin ngươi đừng giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được!", Tô Dũng vô cùng sợ hãi, lúc này người gã ta run bần bật, đôi mắt nhìn Tô Khiêm tràn đầy bàng hoàng.

"Người không đụng đến ta thì ta không đụng đến người, dám chọc giận ta thì đừng có trách!", Tô Khiêm lạnh nhạt nói. Ngay sau đó, trường kiếm trong tay hắn rung lên, một đạo kiếm ảnh đâm thẳng vào đan điền nơi bụng Tô Dũng khiến nó tan nát.

Tất cả mọi người đều giật mình trước cảnh tượng ấy, mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Tô Khiêm nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, cũng không ra vẻ huênh hoang, chỉ cất bước rời khỏi võ trường một cách tiêu sái.

Trên võ đài chỉ còn Tô Dũng nhìn Tô Khiêm, mắt đằng đằng sát khí.

Nhưng vậy thì đã sao?

Giờ đây gã ta đã trở thành một kẻ vô dụng. Thua trên võ đài, nhà họ Tô sẽ không bao giờ ra mặt cho Tô Dũng nữa, đấy là chuyện đương nhiên rồi, muốn trách thì đừng trách người khác mà hãy trách thực lực của gã ta quá yếu.

Sau khi rời khỏi võ đài, Tô Khiêm gạt chuyện này ra khỏi đầu. Dù gì kẻ muốn giết hắn trước là Tô Dũng, hôm nay hắn chỉ phế bỏ tu vi của gã ta là xem như hết tình hết nghĩa rồi.

Tô Khiêm chưa bao giờ để tâm đến một kẻ vô dụng.

Đi một mạch về nhà, trên đường đi, hắn bỗng bị một người cản đường. Là Tô Ân Minh.

"Tô Ân Minh, thế này là sao đây?", Tô Khiêm hỏi.

"Ta muốn nói một chuyện cho ngươi biết, chẳng qua không biết ngươi có muốn nghe không?", Tô Ân Minh cười nhẹ. Thảo nào lúc đứng trên võ đài Tô Khiêm không tìm thấy y, hóa ra là đứng đây chờ hắn từ khi nào.

"Chuyện gì, nói đi", Tô Khiêm đáp.

"Ở đây không tiện nói chuyện, đi theo ta", nói xong Tô Ân Minh đi tới sân sau nhà họ Tô.

Tô Khiêm nhíu mày nhưng cũng đi theo. Bất kể Tô Ân Minh muốn giở trò gì đi nữa thì hắn cũng tin chắc y sẽ không làm gì mình, bởi lẽ dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì một đệ tử ngoại môn cũng không dám làm trái gia quy, đây cũng là lý do vì sao Tô Khiêm không giết Tô Dũng.

Đi tới sân sau sẽ thấy một bức tranh đẹp đẽ với cây cầu nhỏ, dòng nước chảy róc rách, rừng trúc và hòn non bộ. Hai người đi tới một chòi nghỉ mát không người rồi mới dừng bước.

"Nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì?", Tô Khiêm lên tiếng đầu tiên.

Tô Ân Minh nhìn Tô Khiêm chằm chằm, quan sát hắn từ trên xuống dưới như muốn vạch trần toàn bộ bí mật của hắn, còn nói: "Ta thật sự rất muốn biết bí mật gì khiến ngươi từ một đệ tử ngoại môn không có tiếng tăm trở nên ngông cuồng như thế".

"Ta mà ngông cuồng ư?"

Tô Khiêm cười nhạo: "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đám Tô Dũng mà không trêu ta thì làm gì có chuyện ta ra tay với bọn họ. Bọn họ tự làm tự chịu, liên quan gì đến ta?"

Những lời này làm Tô Ân Minh đánh giá hắn khá cao.

Thực lực của Tô Khiêm rất mạnh, ngay từ đầu hắn đã có thể chiến thắng Tô Dũng một cách dễ dàng nhưng hắn không ra đòn quyết định ngay mà liên tục nhượng bộ, bất đắc dĩ quá mới giận dữ tiến công.

Nhìn từ điểm này có thể rút ra được Tô Khiêm là một người thế nào, thanh niên nói là làm.

"Cuộc tỷ thí gia tộc năm nay có ý nghĩa vô cùng trọng đại, quyết định danh sách những người được thăng cấp thành đệ tử nội môn, tình cờ ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp một tay, hi vọng ngươi đừng từ chối", Tô Ân Minh nhìn Tô Khiêm và nói.

"Ồ?", Tô Khiêm xoay người đáp: "Ngươi nói chi tiết ta xem".

"Ta phát hiện ở sau núi có một hang động ẩn, sau khi đi qua hang động sẽ đến một thung lũng, nơi đó có rất nhiều hoa Thiên Tâm, nhiều đến mức ngươi không tưởng tượng được đâu, nhìn sơ có hơn năm mươi bụi rồi", Tô Ân Minh mở miệng nói, mắt nhìn Tô Khiêm chăm chú.

Hắn thầm giật mình, cau mày hỏi: "Rồi sao nữa? Chắc chắn có mãnh thú gì bảo vệ chứ?"

"Đúng là vậy".

Tô Ân Minh cười, quả nhiên Tô Khiêm không phải hạng đơn giản, không bị hoa Thiên Tâm làm mờ mắt. Y tiếp tục nói: "Trong khe núi có mười mấy con Thị Huyết Ma Lang canh giữ, ta cũng không làm gì được".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 1321-1325
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom