Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Chuyện đã quyết định
Ngày hè nóng bức, ánh nắng gay gắt.
Khi trời còn tờ mờ sáng, nhiều đệ tử ngoại môn của nhà họ Tô đã dậy sớm đến Diễn Võ Trường bắt đầu chuỗi ngày tu hành gian khổ.
Nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng gỗ chưa đóng cửa, củi lửa cũng chưa nhóm lên, vô cùng yên tĩnh.
Tô Khiêm nhìn cha nằm trên giường không thể dậy nổi, lồng ngực hắn đang chứa đầy sự căm hận, đôi tay siết chặt nắm đấm, móng tay đâm rách lòng bàn tay cũng chẳng có chút cảm giác nào.
“Khiêm Nhi”.
Tô Thanh Sơn mở mắt ra, mới gần bốn mươi tuổi mà tóc ông đã bạc trắng, cơ thể vô cùng suy yếu, ông nói với Tô Khiêm: “Nghỉ ngơi mấy hôm ta cũng khỏe hơn nhiều rồi, hôm nay con giúp ta xay thảo dược đi, con đừng đi tới trận đấu võ đài nữa, tránh nhiều chuyện phiền phức”.
Tô Khiêm lắc đầu: “Cha, chuyện con đã quyết định, tuyệt đối không thể thay đổi!”
Tô Khiêm hít một hơi rồi nói: “Cha đã từng dạy con, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, co được thì duỗi được, bất khuất kiên cường, nhưng chuyện này con quyết không nhẫn nhịn, cho dù có mạo hiểm cả tính mạng, con cũng phải đòi lại công bằng!”
Đôi mắt Tô Khiêm đỏ ngầu, cơ thể toát ra khí tức hung ác như một con dã thú đang nổi giận.
Hai cha con là người thuộc nhánh phụ của dòng tộc, ba năm trước nhà họ bọn sụp đổ, Tô Thanh Sơn đưa Tô Khiêm đi nương nhờ vào tông tộc Tô Thị, vì địa vị của hai người thấp kém nên được phân là đệ tử ngoại môn, mặc dù không có tiền bạc gì nhưng cũng gọi là có mái nhà che mưa che nắng, không phải lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Tô Khiêm giỏi võ, sau khi gia nhập vào tông tộc Tô Thị ngày nào cũng say mê tu luyện, Tô Thanh Sơn là người cha tốt, thấy Tô Khiêm khổ luyện như vậy nên ngày nào ông cũng ra sau núi hái dược liệu để bồi bổ cho Tô Khiêm.
Ba năm nay cho dù là mưa to gió lớn cũng không ngừng nghỉ ngày nào.
Nửa tháng trước Tô Thanh Sơn hái được một cây cỏ Tôi Thể.
Cỏ Tôi Thể là linh tài nhất phẩm, có tác dụng rèn luyện xương cốt, rất hữu ích với võ giả cảnh giới Luyện Thể, nếu như bán đi thì ít nhất cũng phải được năm trăm lượng bạc, đủ để hai cha con tiêu xài mấy năm.
Nhưng Tô Thanh Sơn không làm như vậy, ông cẩn thận hái mang về chuẩn bị nấu thuốc cho Tô Khiêm để hắn có thể dễ dàng đột phá cảnh giới.
Dù gì ông cũng là một người cha, nụ cười của con cái là niềm vui lớn nhất của ông.
Nhưng trên đường trở về Tô Thanh Sơn lại gặp Tô Lâm Xuyên và Tô Ngọc Ngưng vừa mới lịch luyện ở sau núi trở về.
Tô Ngọc Ngưng là mỹ nữ của nhà họ Tô, vóc dáng vô cùng xinh đẹp, còn tên Tô Lâm Xuyên kia đang theo đuổi Tô Ngọc Ngưng, hắn ta thấy Tô Thanh Sơn cầm cỏ Tôi Thể trong tay chẳng nói chẳng rằng cướp đi một cách trắng trợn, nói là để chữa bệnh cho Tô Ngọc Ngưng, hắn ta ném vài lượng bạc cho ông rồi rời đi.
Tô Lâm Xuyên là ai?
Anh trai của hắn ta là Tô Lâm Phong, thiên phú hơn người, tu vi đã đạt tới cảnh giới Luyện Phách, trong ngoại môn nhà họ Tô cũng phải đứng thứ hai mươi, là anh tài trẻ tuổi nổi tiếng từ lâu.
Thiên phú của Tô Lâm Xuyên cũng không kém cạnh, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Luyện Lực hậu kỳ, được coi là người có sức mạnh ở ngoại môn, lại có anh trai làm chỗ dựa nên hắn ta hành xử vô cùng ngang ngược.
Nếu người khác gặp chuyện này thì cũng sẽ lắc đầu tự trách bản thân xui xẻo, dù gì Tô Lâm Xuyên cũng có tiếng độc ác, nếu chọc giận hắn ta thì có khi lại rước họa vào thân cũng nên.
Nhưng Tô Thanh Sơn không chịu nhượng bộ.
Ông phải tốn bao nhiêu công sức, không dễ dàng gì mới hái được cỏ Tôi Thể, nếu Tô Khiêm ăn được nó thì có thể rèn luyện thể phách, không cần phải khổ sở tu luyện bất kể ngày đêm nữa.
Vì muốn đòi lại cỏ Tôi Thể, Tô Thanh Sơn lập tức đứng ra tranh luận với Tô Lâm Xuyên, van xin Tô Lâm Xuyên trả lại cỏ Tôi Thể. Nào ngờ tên Tô Lâm Xuyên kia chẳng thèm đoái hoài, lại còn ra tay đánh gãy một cánh tay của Tô Thanh Sơn.
Khi thấy cha nằm dưới đất, Tô Khiêm lập tức tới tông tộc đòi lại công bằng nhưng bọn họ không những phớt lờ còn bênh vực Tô Lâm Xuyên.
Sau một phen tranh luận, Tô Khiêm đòi quyết đấu võ đài với Tô Lâm Xuyên để giải quyết hận thù.
Nếu Tô Khiêm thua thì hắn sẽ bán thân mười năm, làm trâu làm ngựa cho Tô Lâm Xuyên, làm một con chó của Tô Lâm Xuyên.
Nếu Tô Lâm Xuyên thua thì hắn ta sẽ trả lại cỏ Tôi Thể, hơn nữa sẽ đưa hoa Thiên Tâm mà tông tộc ban tặng cho Tô Khiêm coi như làm quà xin lỗi Tô Thanh Sơn.
Hoa Thiên Tâm là linh tài nhị phẩm, nếu ăn vào có thể hồi phục nhanh chóng các vết thương bên trong cơ thể, có tác dụng hồi phục rất tốt với vết thương gãy xương của Tô Thanh Sơn.
Vì muốn cha có thể hồi phục sớm, Tô Khiêm đã bất chấp mọi thứ.
Đúng như những gì hắn đã nói, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có những chuyện có thể nhịn nhưng có những chuyện dù có phải mạo hiểm cả tính mạng cũng không thể nhịn. Nếu thấy cha của mình bị người ta đánh gãy xương tay mà vẫn im hơi lặng tiếng thì còn gì gọi là nam tử hán!
Cảm nhận được cơn giận của Tô Khiêm, Tô Thanh Sơn than thở: “Khiêm Nhi, là cha liên lụy tới con, cha vô dụng, không thể cho con điều kiện tu luyện tốt, bây giờ lại khiến con phải mạo hiểm như vậy, trong lòng ta thực sự rất bất an”.
“Sau khi mẹ mất, cha đã nuôi con khôn lớn, cha đã chịu bao nhiêu khổ cực, nhịn nhục bao nhiêu lần, trong lòng con hiểu rất rõ. Từ giờ trở đi, con sẽ giúp cha gánh vác trọng trách trên vai, con sẽ chịu đựng những nỗi khổ cho cha, chỉ cần cha bình an là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời con rồi”.
Tô Khiêm vỗ ngực, cuối cùng hắn cũng đã nói hết những lời mà mình đã đè nén trong lòng bao nhiêu năm qua.
Tô Thanh Sơn hơi ngây người, nghi ngờ nói: “Khiêm Nhi, sau lần con bị hôn mê ở sau núi vào tháng trước, ta cảm thấy con đã thay đổi rồi, con đã tự tin hơn rất nhiều, ăn nói mạnh mẽ, đầy ý chí chiến đấu, có phải con đã giấu ta chuyện gì không?”
“Con đã mười sáu tuổi rồi, đương nhiên sẽ hiểu chuyện hơn, cha không cần phải lo lắng”, Tô Khiêm kiếm cớ qua loa rồi chuyển chủ đề: “Sắp tới giờ rồi, con đến Diễn Võ Trường đây”.
Nói rồi Tô Khiêm sải bước ưỡn ngực đi ra khỏi nhà.
Chương 2: Trận đấu võ đài
Lúc này, bên trong Diễn Võ Trường.
Chuyện Tô Khiêm và Tô Lâm Xuyên quyết đấu với nhau đã sớm lan truyền khắp nơi, thu hút sự tò mò của rất nhiều người, chỉ thấy một đám người đông nghịt đang chờ xem kịch hay.
Những đệ tử ở đây đa phần là đệ tử tông tộc, ngày nào cũng tu luyện nhàm chán, hôm nay nghe tin tức có trận đấu ở võ đài cũng nhao nhao chạy tới tìm thú vui.
Ở giữa đám người kia có một thiếu nữ áo đỏ tầm mười sáu tuổi, mặc dù vẫn còn ở độ tuổi thiếu nữ nhưng cơ thể nàng đã trưởng thành rồi, vóc dáng xinh đẹp, lông mày yêu mị, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
"Ngưng tỷ tỷ, tỷ nghĩ chuyện này như thế nào?"
Một thiếu nữ áo xanh kéo vạt áo của Tô Ngọc Ngưng rồi thở dài nói: "Tên Tô Khiêm là người thuộc nhánh phụ dòng tộc, hơn nữa tu vi mới chỉ đến cảnh giới Luyện Lực trung kỳ, nếu hắn thật sự lên võ đài thì chắc chắn sẽ bị Tô Lâm Xuyên đánh cho sống dở chết dở".
Con đường võ đạo, đẳng cấp khác biệt.
Cho dù là chỉ hơn thua nhau có một cảnh giới thì sức mạnh cũng có sự khác biệt vô cùng lớn rồi, hơn nữa Tô Lâm Xuyên còn có Tô Lâm Phong chỉ dạy mỗi ngày, chắc chắn thực lực hơn xa Tô Khiêm.
Nếu Tô Lâm Xuyên thật sự muốn giết Tô Khiêm thì Tô Khiêm chắc chắn không có sức đánh trả.
“Muội cũng biết Tô Khiêm là người thuộc nhánh phụ dòng tộc sao, địa vị của bọn họ còn không bằng giẻ rách kìa, chết thì chết chứ, chẳng lẽ lại có người quan tâm tới hắn?”
Thiếu nữ áo xanh ngây người, Tô Ngọc Ngưng lại nói tiếp: “Ta luyện lịch trở về bị thương, lẽ ra Tô Thanh Sơn phải chủ động đưa cỏ Tôi Thể cho ta chữa thương, vậy mà ông ta dám giấu giếm, coi thường ta, là bọn họ tự tạo nghiệp chướng”.
Nói xong, Tô Ngọc Ngưng chẳng thèm nhìn thiếu nữ áo xanh, chỉ lẳng lặng nhìn lên võ đài.
“Tô Khiêm và Tô Lâm Xuyên đến rồi!”
Một giọng nói cất lên khiến mọi người đồng loạt nhìn ra phía ngoài cửa lớn.
Hôm nay Tô Lâm Xuyên mặc trường bào đen, cơ thể vạm vỡ, bước chân tỏa ra khí chất kiêu căng ngạo mạn.
Đưa ra so sánh thì Tô Khiêm có vẻ tầm thường hơn nhiều, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Lâm Xuyên, tỏ vẻ khinh thường Tô Khiêm.
Hoặc có thể nói, ngay từ đầu đã chẳng có ai quan tâm tới Tô Khiêm.
Nhưng Tô Khiêm chẳng hề quan tâm, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như ngoài hắn ra thì tất cả những người và sự vật xung quanh đều chỉ là hư không.
Hai người cùng bước lên võ đài.
Tô Lâm Xuyên chăm chú nhìn phía trước, hắn ta cứ tưởng rằng Tô Khiêm sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ Tô Khiêm vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ánh mắt tràn đấy tự tin, điều này khiến Tô Lâm Xuyên rất thất vọng cũng rất bực mình.
“Tô Khiêm, một khi lên võ đài, sống chết không liên quan gì đến nhau, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không đánh chết ngươi, ta sẽ đánh gãy tứ chi của ngươi, cho tất cả mọi người biết đây chính là kết cục của kẻ dám chọc giận ta!”
Tô Lâm Xuyên hống hách nói rồi hếch mũi với Tô Khiêm, trận đấu võ đài còn chưa bắt đầu mà hắn ta cứ làm như mình đã thắng vậy.
“Người vô dụng thích nói lời vô nghĩa”.
Lúc này Tô Khiêm trừng mắt, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Muốn đánh thì đánh nhanh lên, đừng làm lãng phí thời gian của ta”.
Tô Lâm Xuyên nghe vậy, ánh mắt trở lên vô cùng u ám, tên Tô Khiêm này dám chửi rủa hắn ta là vô dụng, còn nói mình làm lãng phí thời gian của hắn, to gan thật đấy.
“Xem ta phế ngươi như thế nào đây!”
Vừa dứt lời, Tô Lâm Xuyên giậm chân xuống rồi lao tới trước mặt Tô Khiêm rút trường kiếm ra khỏi vỏ tạo lên âm thanh chói tai.
“Kiếm pháp nhanh quá, thực lực của Tô Lâm Xuyên lại tăng lên rồi”.
“Vốn dĩ Tô Khiêm đã không có phần thắng vậy mà còn chọc giận Tô Lâm Xuyên, đúng là không thiết sống nữa mà”.
Đám đông nhao nhao hùa theo khiến khuôn mặt Tô Lâm Xuyên càng tỏ vẻ đắc ý, hôm nay hắn ta phải hạ gục Tô Khiêm chỉ bằng một kiếm, thể hiện sự phóng khoáng của bản thân để lấy lòng Tô Ngọc Ngưng.
“Thế mà cũng gọi là nhanh sao?”
Đúng lúc này, Tô Khiêm nhả từng chữ một cách lạnh lùng.
Hắn vung tay một cái, ánh sáng hắt ra từ cây kiếm đột nhiên xẹt qua mắt mọi người, nhanh đến khó tin.
Xoẹt!
Âm thanh lưỡi kiếm sắc bén xé rách vạt áo vang lên.
Điều khiến mọi người không ngờ là cơ thể của Tô Khiêm vẫn không hề hấn gì, thậm chí vẫn giữ nguyên động tác rút kiếm, nhưng Tô Lâm Xuyên lại lùi về phía sau mấy bước, trên chiếc trường bào đen của hắn ta cũng có một vết rách lớn do kiếm chém vào.
Khoảnh khắc này…
Những đệ tử của nhà họ Tô lúc nãy còn cười cợt đùa bỡn bây giờ ai nấy đều trợn tròn mắt, há hốc miệng, giống như muốn nói mà có thứ gì kẹt ở cổ họng, hoang mang đến nỗi không thể cất lên nửa lời.
Chương 3: Mãnh Hổ Kiếm Quyết
Trong mắt mọi người, Tô Khiêm là một kẻ ăn hại, làm gì có chuyện hắn chống lại nổi một chiêu của Tô Lâm Xuyên chứ? Thú vui của bọn họ chính là nhìn hắn bị hành hạ cho tơi tả.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn.
Tô Lâm Xuyên bị Tô Khiêm rạch rách áo ư?
Trên võ đài, Tô Lâm Xuyên nhìn áo bào của mình, vết rạch trên đó như một cú tát giáng thẳng vào mặt khiến hắn ta choáng váng.
"Sao? Ngươi chỉ có thế thôi à?", Tô Khiêm không nhìn Tô Lâm Xuyên nữa, trông hắn đầy ung dung.
"Mồm còn hôi sữa, ngươi đừng đắc ý quá sớm", Tô Lâm Xuyên hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh: "Nhát kiếm vừa rồi ta chỉ dùng năm phần mười thực lực thôi, chút nữa ta dốc hết sức thì ngươi đừng hòng có cơ hội vung kiếm".
Hắn ta đe dọa rồi lại xông lên lần nữa, trường kiếm tung ra mấy đạo tàn ảnh đâm về các chỗ hiểm trên người Tô Khiêm.
Tô Khiêm cười khẩy, nhẹ nhàng vung tay đâm kiếm đến.
Tiếng đinh vang lên.
Trường kiếm của Tô Khiêm đi qua các bóng kiếm và cản lại trường kiếm của Tô Lâm Xuyên không lệch một li. Vẫn ung dung, thong thả như thế.
Mặt Tô Lâm Xuyên đỏ bừng, hắn ta không ngừng vung kiếm nhưng Tô Khiêm hoàn toàn không hốt hoảng, hắn vừa bước chân ra vừa vung kiếm như thấy trước từng đường đi nước bước của Tô Lâm Xuyên, không hề lùi lại nửa bước.
Vào lúc này, các đệ tử nhà họ Tô đang vây xem đều há hốc mồm, gương mặt đầy thảng thốt.
"Từ khi nào kiếm thuật của Tô Khiêm khủng khiếp thế?"
"Hắn nhìn thấu tất cả các đòn tấn công của Tô Lâm Xuyên như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, lợi hại thật".
Nghe thấy lời bàn tán của đám đông, nét mặt Tô Ngọc Ngưng cũng trở nên nặng nề, cô ta lạnh nhạt nói: "Không ngờ Tô Lâm Xuyên yếu đến vậy, có mỗi tên rác rưởi như Tô Khiêm thôi cũng không địch lại".
Cô ta luôn mồm nói Tô Khiêm là rác rưởi, sau đó lại nói Tô Lâm Xuyên không địch lại cả Tô Khiêm, thế không phải châm chọc Tô Lâm Xuyên không bằng rác rưởi sao?
Câu nói của Tô Ngọc Ngưng làm hắn ta giật mình, chân loạng choạng suýt thì ngã xuống khỏi võ đài, may mà kịp thời chống kiếm đỡ lại nên mới không bị mất hết mặt mũi.
"Xiếc hay đấy, có điều nhìn hơi xấu chút thôi", thấy dáng vẻ chật vật của Tô Lâm Xuyên, Tô Khiêm cười nhạo.
"Ngươi câm miệng cho ta!”
Tô Lâm Xuyên giận dữ gầm lên rồi quay đầu nhìn đám đông, đặc biệt là Tô Ngọc Ngưng, hắn ta cao giọng quát: "Mấy chiêu thức vừa rồi chỉ là khởi động thôi, chiêu tiếp theo của ta sẽ đánh bại Tô Khiêm, rồi các ngươi sẽ lác mắt cho xem".
Tô Lâm Xuyên nói câu ấy rồi cầm chặt trường kiếm và cúi người xuống, ánh mắt lạnh lẽo hệt một con mãnh hổ đầy hung dữ đang chực chờ tấn công.
"Chiêu này quen thật, sao thấy giống võ học cấp Hoàng - Mãnh Hổ Kiếm Quyết thế nhỉ?"
Trong đám đông đột nhiên có tiếng hô to.
"Mãnh Hổ Kiếm Quyết là võ học cấp Hoàng bậc thấp, sau khi tu luyện sẽ phát ra khí thế hung hãn như mãnh hổ, vô cùng khủng khiếp, có điều chỉ khi đã tiến vào cảnh giới Luyện Phách mới tu luyện được võ học cấp Hoàng, sao Tô Lâm Xuyên học được?"
"Chẳng lẽ các ngươi quên Tô Lâm Xuyên có một người ca ca đỉnh của chóp rồi sao?"
Những người xung quanh nghe vậy đều thở dài thườn thượt, thiên phú bản thân Tô Lâm Xuyên chỉ có thể xem như tàm tạm nhưng vì được Tô Lâm Phong dốc lòng chỉ dẫn nên mới có được thực lực hôm nay.
Nếu là người khác thì đã bước vào cảnh giới Luyện Phách nhờ có sự chỉ dẫn tỉ mỉ này từ lâu rồi chứ làm gì có chuyện vẫn còn dừng ở cảnh giới Luyện Lực như Tô Lâm Xuyên.
Nhưng thở dài thì thở dài, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Tô Lâm Xuyên vẫn thêm vài phần nịnh nọt.
"Võ học cấp Hoàng sao?
Cảm nhận được hơi thở tàn bạo của Tô Lâm Xuyên, trên gương mặt Tô Khiêm không hề có vẻ sợ hãi mà ngược lại còn hơi phấn khích.
Hắn bước tới, giơ trường kiếm bình thường của mình lên rồi nhìn chằm chằm Tô Lâm Xuyên ở đằng xa như nhìn con mồi.
"Mãnh Hổ Kiếm!"
Tô Lâm Xuyên lao ra, cầm ngược trường kiếm và nhào tới trước mặt Tô Khiêm như một con mãnh hổ tàn bạo nhe hàm răng nhọn hoắc.
Mạnh thật!
Không ít đệ tử nhà họ Tô tại đây đều sợ ngây người.
Không hổ là võ học cấp Hoàng, chỉ cần thi triển thôi là phát ra khí thế hùng hậu đến mức tưởng chừng không ai chống lại nổi. Đối mặt với đường kiếm kinh khủng như thế, họ không tài nào thở nổi, họ thậm chí còn không có lấy suy nghĩ phản kháng.
"Mạnh? Vậy thì được tích sự gì?"
Nhìn Tô Lâm Xuyên tiến tới một cách hùng hổ, Tô Khiêm nói một câu lạnh như băng.
Tiếp tục cất bước, hắn không lùi lại mà xông về phía Tô Lâm Xuyên.
"Hắn bị điên à?"
Vô số đệ tử nhà họ Tô thốt lên. Tô Khiêm đối mặt với kiếm Mãnh Hổ của Tô Lâm Xuyên chẳng những không lùi mà còn đối đầu trực diện, lẽ nào hắn cho rằng kiếm pháp thông thường có thể thắng được Tô Lâm Xuyên ư?
"Tô Khiêm, ngươi đần độn quá đấy".
Tô Lâm Xuyên cười hả hê như đã thấy cảnh mình đánh bại Tô Khiêm, trông hắn ta vô cùng đắc ý.
Ngay sau khi Tô Lâm Xuyên nói xong, một tia kiếm quang bất chợt lóe lên trước mắt hắn ta, tiếp đó Tô Lâm Xuyên bị một cơn gió mạnh quất thẳng vào mặt làm hắn ta chẳng động đậy nổi.
Vù vù!
Hai bóng người lướt qua nhau làm bụi bặm dấy lên.
Chương 4: Thắng
Tô Khiêm chậm rãi đứng thẳng người, trên ngực hắn có thêm một vết thương sâu hoắm, máu đỏ chót từ chảy xuống khỏi vết thương.
"Võ học cấp Hoàng đã được thi triển, tiểu tử Tô Khiêm này có làm màu thế nào cũng không thoát khỏi số phận thất bại đâu. Tự làm tự chịu thôi, không trách ai được".
"Ngay từ đầu ta đã biết Tô Khiêm sẽ thua rồi, không còn khả năng khác nữa đâu".
Mọi người đều nhìn Tô Khiêm bằng ánh mắt trào phúng hoặc châm biếm đồng thời nịnh bợ Tô Lâm Xuyên. Bầu không khí náo nhiệt nơi đây làm Tô Khiêm bật cười, hắn lạnh nhạt nói: "Các ngươi mù hết cả rồi à?"
Ầm!
Câu vừa dứt, tiếng xương gãy và âm thanh va chạm mạnh xuống đất truyền đến.
Trước mắt bao người, Tô Lâm Xuyên ngã nhào xuống đất, đau đớn rên rỉ một tiếng rồi ngất xỉu.
Trong chớp mắt, nơi đây trở nên lặng như tờ.
Tất cả đều cho rằng Tô Khiêm đã thua, thua bởi kiếm Mãnh Hổ của Tô Lâm Xuyên, nhưng cuối cùng người ngã xuống đất lại là Tô Lâm Xuyên.
Chuyện gì đang xảy ra thế này!
Mọi người đồng loạt quay sang Tô Khiêm ở cách đó không xa, rồi lại nhìn Tô Lâm Xuyên nằm vật ra đất, vẫn tưởng mình còn nằm mơ.
Tô Khiêm không quan tâm biểu hiện của đám đông ra sao, đến bên võ đài cất cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm vào trong túi rồi thản nhiên nói: "Ta thắng rồi, cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm thuộc về ta".
Những người xung quanh nghe vậy không dám phản bác, chỉ biết gật đầu lia lịa. Nhát kiếm vừa nãy của Tô Khiêm quá nhanh, quá quái lạ, bọn họ còn chưa hoàn hồn nữa chứ đừng nói là phản đối.
"Chờ đã!"
Giữa lúc đó, một tiếng kêu cất lên.
Tô Khiêm quay đầu nhìn người vừa lên tiếng bằng đôi mắt đầy căm ghét, mặt không có chút cảm xúc nào: "Ta đã thắng trận đấu trên võ đài này rồi, bộ Tô tiểu thư định đổi ý à?"
Người vừa lớn tiếng chính là Tô Ngọc Ngưng.
Cô ta nghe Tô Khiêm nói vậy thì nhíu chặt mày, trong mắt đầy sự tức giận và ngờ vực.
Tức giận là vì giọng điệu của Tô Khiêm đầy khinh thường và trào phúng, điều này làm Tô Ngọc Ngưng thấy như bị phỉ báng vậy.
Còn ngờ vực.
Đó là do từ đầu đến cuối Tô Khiêm chẳng nhìn cô ta lấy một lần.
Phải biết rằng Tô Ngọc Ngưng là người đẹp nhất nhà họ Tô, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, lại còn toát lên khí chất vô cùng quyến rũ khiến bất kì ai thấy cô ta đều muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Khiêm đúng là quái lạ, không nhìn cũng không nói không rằng, cứ như thể dung mạo tuyệt mỹ của Tô Ngọc Ngưng không lọt nổi vào mắt hắn.
"Tô Khiêm này thuộc nhánh phụ của tông tộc, cuộc sống nghèo khổ, sao có thể không động lòng trước vẻ đẹp của mình được? Chắc mẩm hắn thích mình nhưng cố gắng giấu đi, bề ngoài thì cố ý tỏ ra lạnh nhạt để thu hút sự chú ý của mình đây mà".
Nghĩ đến đây, mặt Tô Ngọc Ngưng thoải mái hơn trông thấy.
Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Tô Khiêm rồi mỉm cười, nói: "Dựa vào khí tức ngươi toả ra, ta đoán ngươi chỉ mới đến cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ thôi, không hấp thu dược hiệu của hoa Thiên Tâm nổi đâu".
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt Tô Ngọc Ngưng nhìn Tô Khiêm hơi sáng lên. Kiếm thuật hắn vừa thể hiện đã vượt xa Tô Lâm Xuyên rồi, xem ra hắn cũng có bản lĩnh đấy.
Nếu như có thể biến hắn trở thành hầu cận của cô ta thì tốt quá chừng.
Tô Khiêm nhíu mày nhìn thiếu nữ õng a õng ẹo kia, hờ hững trả lời: "Cô nói vậy là có ý gì? Ta có thể hấp thu dược hiệu của hoa Thiên Tâm hay không liên quan gì tới cô?"
"Tô Khiêm, ngươi tìm mọi cách thắng Tô Lâm Xuyên chẳng phải vì muốn ta để ý ngươi sao? Ngươi thành công lọt vào mắt xanh của ta rồi đấy, từ nay ngươi có thể đi theo phục vụ ta".
Tô Ngọc Ngưng nói một thôi một hồi, hùng hồn tuyên bố, đồng thời cô ta đưa tay toan lấy hoa Thiên Tâm và cỏ Tôi Thể trong tay Tô Khiêm.
Soạt!
Mắt thấy Tô Ngọc Ngưng sắp lấy được, Tô Khiêm đột nhiên chớp nhoáng tránh khỏi tay cô ta.
Tô Ngọc Ngưng giật mình, suýt chút nữa đã ngã nhào ra tại chỗ. Cô ta quay phắt lại căm túc nhìn Tô Khiêm, quát: "Tô Khiêm, ngươi đừng có mà được nước làm tới, mau đưa chúng cho ta nhân lúc ta chưa nổi giận đi".
"Đưa cho cô?"
Tô Khiêm như vừa nghe được câu gì hài hước lắm, tỏ ra khinh thường: "Tô Ngọc Ngưng, đừng tưởng cô có bề ngoài ngon nghẻ là ai trong thiên hạ cũng muốn xoay quanh cô. Một đứa con gái âm hiểm, độc ác như cô có cởi trần trước mặt ta thì ta cũng chẳng thèm chạm vào đâu, bẩn lắm. Biến đi!"
Hắn vung trường kiếm chém một nhát thật mạnh, Tô Ngọc Ngưng chưa kịp phản ứng đã thấy một làn gió mát phất qua, khi lấy lại tinh thần thì một thanh kiếm đã chình ình trước mặt.
Tô Khiêm mà tiến thêm một bước nữa là thanh kiếm này sẽ lấy mạng cô ta ngay.
"Tô Khiêm, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trường kiếm, Tô Ngọc Ngưng chỉ biết chửi đổng lên chứ không dám nhúc nhích. Cô ta sợ. Cả tâm trí cô ta đều bị cơn sợ hãi nhấn chìm.
"Trước giờ trong từ điển của Tô Khiêm này không có hai chữ hối hận, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không".
Tô Khiêm bỏ lại một câu rồi ung dung thu kiếm về, xoay người nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, nét mặt Tô Ngọc Ngưng đầy âm trầm, sự xinh đẹp thường thấy đã biến dạng, thay vào đó là oán hận.
Chương 5: Phải có thực lực
Về đến nhà, Tô Khiêm còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng ho dữ dội của phụ thân Tô Thanh Sơn. Làm con nên hắn thấy áy náy lắm, vì mình mà phụ thân phải khổ thế này, sao Tô Khiêm có thể không xót xa?
Mở cửa vào trong, hắn cười vui vẻ: "Phụ thân, con về rồi!"
Tô Thanh Sơn thấy Tô Khiêm bình an trở về, tâm trạng cũng không còn như ngồi trên đống lửa nữa. Nhưng khi vết thương trên ngực Tô Khiêm đập vào mắt, ông lập tức nhíu chặt mày, hỏi: "Khiêm Nhi, con bị thương à?"
Tô Khiêm sợ cha lo lắng bèn nhanh chóng đến bên cạnh ông và cười đáp: "Phụ thân đừng lo, người làm con bị thương còn thảm hơn con nữa cơ, vả lại người xem con đem cái gì về này..."
Nói xong, hắn quơ quơ cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm đang cầm, mùi thuốc dịu nhẹ tràn ngập toàn bộ căn nhà gỗ.
Tô Thanh Sơn sửng sốt, ngạc nhiên thốt: "Con đánh bại Tô Lâm Xuyên sao Khiêm Nhi?"
Câu không dài nhưng đầy khó tin.
Tu vi của Tô Khiêm chỉ mới ở cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ trong khi Tô Lâm Xuyên đã tiến vào cảnh giới Luyện Cốt hậu kỳ rồi cơ mà, đã thế hắn ta còn được Tô Lâm Phong tự tay chỉ dạy mỗi ngày, thực lực tiến triển rất khả quan, người cùng cảnh giới không thể đánh bại hắn ta được.
Hoa Thiên Tâm đang nằm trong tay Tô Khiêm, sao Tô Thanh Sơn có thể không tin lời hắn nói chứ? Ông chắc chắn Tô Lâm Xuyên sẽ không bao giờ chắp tay nhường hoa Thiên Tâm và cỏ Tôi Thể cho người khác.
"Phụ thân, một Tô Lâm Xuyên thôi không đủ gây sức ép được cho con đâu ạ", Tô Khiêm tràn trề tự tin. Mái tóc hoa râm của phụ thân lọt vào mắt, hắn thầm giật mình, hứa hẹn với ông: "Cha ơi, con thề sau này sẽ không bao giờ để người chịu khổ nữa. Con đã lớn, đủ khả năng giúp người có cuộc sống tốt hơn rồi chứ không để người ta bắt nạt mình như hồi trước đâu ạ!"
Trong lúc nói chuyện, phong thái đĩnh đạc của Tô Khiêm khiến Tô Thanh Sơn hơi ngẩn người.
Quả nhiên, kể từ sau lần hôn mê trước, Tô Khiêm như biến thành một người khác, trở nên tự tin hơn trông thấy. Hơn nữa, ông như thấy được bóng dáng trước kia của mình ở Tô Khiêm, phấn chấn và tràn trề sức sống.
"Trước kia ta cũng nói những lời như thế với mẫu thân của con, ta nói sẽ cho nàng ấy cuộc sống vô lo vô nghĩ, hạnh phúc và yên bình, nào ngờ cuối cùng...", Tô Thanh Sơn thở hắt ra, rủ mắt, trông ông như già đi mấy tuổi.
Tô Khiêm vểnh tai lên, trước giờ hắn chưa gặp mẹ mình lần nào cả, thậm chí rất ít khi nghe Tô Thanh Sơn nhắc đến bà. Dường như ông cố ý giấu không muốn tiết lộ cho hắn biết.
"Phụ thân, rốt cuộc mẹ con là ai thế ạ? Bà ấy đang ở đâu, vì sao cha không cho con biết?", Tô Khiêm thấy Tô Thanh Sơn không nói nữa bèn hỏi.
Tô Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu: "Con ra ngoài đi, những chuyện liên quan đến mẹ con thì để sau, sau này ta sẽ kể hết cho con nghe".
"Vâng ạ", thấy phụ thân không muốn nói nhiều, Tô Khiêm cũng không gặng hỏi. Hắn biết phụ thân đã không muốn nói thì có cạy miệng ông ra cũng không moi được gì.
"Con xin lui, phụ thân chữa thương trước đi ạ", Tô Khiêm để hoa Thiên Tâm lại rồi xoay người ra ngoài đóng cửa phòng, sau đó ngồi xếp bằng vừa tu luyện vừa canh gác cho cha.
Ba canh giờ sau, mặt trời đã gác bóng.
Hoa Thiên Tâm không hổ là thánh dược chữa thương, Tô Thanh Sơn ăn xong, nghỉ ngơi một lát thì chỗ gãy xương bắt đầu khép lại, tác dụng của nó đúng là không đùa được.
Ăn cơm tối xong, Tô Khiêm về phòng ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ, nhắm mắt nhớ lại cuộc chiến với Tô Lâm Xuyên lúc sáng.
"Hôm nay mình đánh bại được Tô Lâm Xuyên chủ yếu là do hắn khinh địch quá thôi, hắn mà sử dụng Mãnh Hổ Kiếm thành thạo hơn là tỉ lệ chiến thắng của mình sẽ nhỏ đi rất nhiều".
Tô Khiêm không vì chuyện mình chiến thắng Tô Lâm Xuyên mà dương dương tự đắc, nghĩ mình mạnh lắm. Ngược lại, càng nghĩ hắn càng thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ.
Rút kinh nghiệm từ người khác mới có thể nhận thấy rõ thiếu sót của bản thân!
Tô Khiêm luôn ghi nhớ đạo lý này trong lòng.
Chưa kể là kiểu gì Tô Lâm Phong cũng tới kiếm chuyện với Tô Khiêm vì hắn đã đánh bại Tô Lâm Xuyên ngay trước mắt bao người. Tô Lâm Phong là cao thủ cảnh giới Luyện Phách, gã mà phóng thích linh khí một phát là Tô Khiêm hết đường thoát.
Trong tu luyện có phân chia cấp bậc rõ ràng. Cảnh giới Luyện Cốt của Tô Khiêm chỉ là tầng chót trong số các võ giả, bao gồm cường hóa huyết khí, củng cố khí lực và đặc biệt chú trọng luyện thể, trên cảnh giới Luyện Cốt còn có cảnh giới Luyện Phách và cảnh giới Luyện Thần, chỉ khi đột phá cảnh giới Luyện Cốt, bước vào cảnh giới Luyện Phách mới được xem là võ giả thực thụ.
Sau khi trở thành cường giả cảnh giới Luyện Phách, linh hải sẽ hình thành trong cơ thể, từ đó võ giả sẽ có khả năng giải phóng linh lực ra ngoài và biến ảo thành thủ đoạn công kích, thực lực tăng lên đáng kể, cảnh giới Luyện Thần thì còn hơn thế nữa.
Từ đó có thể thấy bình thường cảnh giới Luyện Cốt tuyệt đối không thể đánh bại cao thủ cảnh giới Luyện Phách bởi khoảng cách giữa hai bên như trời và đất vậy, rất khó vượt qua.
"Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này đúng là phải có thực lực mới được".
Tô Khiêm thở hắt ra. Giá như hắn đủ mạnh thì Tô Lâm Xuyên có là cái thá gì đâu, vừa thấy hắn thì phải quỳ xuống dập đầu ngay lập tức chứ làm gì dám gây ra những chuyện độc ác như cướp thuốc, đánh người ta.
Nghĩ đến đây, Tô Khiêm nhắm mắt, chẳng mấy chốc ý thức đã đi vào một không gian thần bí.
Ở chính giữa không gian này có chín đốm sáng trắng đang lơ lửng, nhìn kỹ hơn sẽ thấy chín đốm sáng trắng này đều là vũ khí kiếm.
Các thanh kiếm này có hình dạng khác nhau và đều như bị bao trùm bởi khói mù, tỏa ra khí tức âm trầm, chỉ có thanh kiếm ở trước mặt Tô Khiêm là có vẻ sáng sủa hơn một chút.
Thanh kiếm này dài ba thước tám tấc, thân kiếm chỉ rộng hai ngón tay, là một thanh kiếm mảnh. Toàn thân nó ánh màu xám xanh cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, mờ ảo.
Ngày hè nóng bức, ánh nắng gay gắt.
Khi trời còn tờ mờ sáng, nhiều đệ tử ngoại môn của nhà họ Tô đã dậy sớm đến Diễn Võ Trường bắt đầu chuỗi ngày tu hành gian khổ.
Nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng gỗ chưa đóng cửa, củi lửa cũng chưa nhóm lên, vô cùng yên tĩnh.
Tô Khiêm nhìn cha nằm trên giường không thể dậy nổi, lồng ngực hắn đang chứa đầy sự căm hận, đôi tay siết chặt nắm đấm, móng tay đâm rách lòng bàn tay cũng chẳng có chút cảm giác nào.
“Khiêm Nhi”.
Tô Thanh Sơn mở mắt ra, mới gần bốn mươi tuổi mà tóc ông đã bạc trắng, cơ thể vô cùng suy yếu, ông nói với Tô Khiêm: “Nghỉ ngơi mấy hôm ta cũng khỏe hơn nhiều rồi, hôm nay con giúp ta xay thảo dược đi, con đừng đi tới trận đấu võ đài nữa, tránh nhiều chuyện phiền phức”.
Tô Khiêm lắc đầu: “Cha, chuyện con đã quyết định, tuyệt đối không thể thay đổi!”
Tô Khiêm hít một hơi rồi nói: “Cha đã từng dạy con, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, co được thì duỗi được, bất khuất kiên cường, nhưng chuyện này con quyết không nhẫn nhịn, cho dù có mạo hiểm cả tính mạng, con cũng phải đòi lại công bằng!”
Đôi mắt Tô Khiêm đỏ ngầu, cơ thể toát ra khí tức hung ác như một con dã thú đang nổi giận.
Hai cha con là người thuộc nhánh phụ của dòng tộc, ba năm trước nhà họ bọn sụp đổ, Tô Thanh Sơn đưa Tô Khiêm đi nương nhờ vào tông tộc Tô Thị, vì địa vị của hai người thấp kém nên được phân là đệ tử ngoại môn, mặc dù không có tiền bạc gì nhưng cũng gọi là có mái nhà che mưa che nắng, không phải lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Tô Khiêm giỏi võ, sau khi gia nhập vào tông tộc Tô Thị ngày nào cũng say mê tu luyện, Tô Thanh Sơn là người cha tốt, thấy Tô Khiêm khổ luyện như vậy nên ngày nào ông cũng ra sau núi hái dược liệu để bồi bổ cho Tô Khiêm.
Ba năm nay cho dù là mưa to gió lớn cũng không ngừng nghỉ ngày nào.
Nửa tháng trước Tô Thanh Sơn hái được một cây cỏ Tôi Thể.
Cỏ Tôi Thể là linh tài nhất phẩm, có tác dụng rèn luyện xương cốt, rất hữu ích với võ giả cảnh giới Luyện Thể, nếu như bán đi thì ít nhất cũng phải được năm trăm lượng bạc, đủ để hai cha con tiêu xài mấy năm.
Nhưng Tô Thanh Sơn không làm như vậy, ông cẩn thận hái mang về chuẩn bị nấu thuốc cho Tô Khiêm để hắn có thể dễ dàng đột phá cảnh giới.
Dù gì ông cũng là một người cha, nụ cười của con cái là niềm vui lớn nhất của ông.
Nhưng trên đường trở về Tô Thanh Sơn lại gặp Tô Lâm Xuyên và Tô Ngọc Ngưng vừa mới lịch luyện ở sau núi trở về.
Tô Ngọc Ngưng là mỹ nữ của nhà họ Tô, vóc dáng vô cùng xinh đẹp, còn tên Tô Lâm Xuyên kia đang theo đuổi Tô Ngọc Ngưng, hắn ta thấy Tô Thanh Sơn cầm cỏ Tôi Thể trong tay chẳng nói chẳng rằng cướp đi một cách trắng trợn, nói là để chữa bệnh cho Tô Ngọc Ngưng, hắn ta ném vài lượng bạc cho ông rồi rời đi.
Tô Lâm Xuyên là ai?
Anh trai của hắn ta là Tô Lâm Phong, thiên phú hơn người, tu vi đã đạt tới cảnh giới Luyện Phách, trong ngoại môn nhà họ Tô cũng phải đứng thứ hai mươi, là anh tài trẻ tuổi nổi tiếng từ lâu.
Thiên phú của Tô Lâm Xuyên cũng không kém cạnh, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Luyện Lực hậu kỳ, được coi là người có sức mạnh ở ngoại môn, lại có anh trai làm chỗ dựa nên hắn ta hành xử vô cùng ngang ngược.
Nếu người khác gặp chuyện này thì cũng sẽ lắc đầu tự trách bản thân xui xẻo, dù gì Tô Lâm Xuyên cũng có tiếng độc ác, nếu chọc giận hắn ta thì có khi lại rước họa vào thân cũng nên.
Nhưng Tô Thanh Sơn không chịu nhượng bộ.
Ông phải tốn bao nhiêu công sức, không dễ dàng gì mới hái được cỏ Tôi Thể, nếu Tô Khiêm ăn được nó thì có thể rèn luyện thể phách, không cần phải khổ sở tu luyện bất kể ngày đêm nữa.
Vì muốn đòi lại cỏ Tôi Thể, Tô Thanh Sơn lập tức đứng ra tranh luận với Tô Lâm Xuyên, van xin Tô Lâm Xuyên trả lại cỏ Tôi Thể. Nào ngờ tên Tô Lâm Xuyên kia chẳng thèm đoái hoài, lại còn ra tay đánh gãy một cánh tay của Tô Thanh Sơn.
Khi thấy cha nằm dưới đất, Tô Khiêm lập tức tới tông tộc đòi lại công bằng nhưng bọn họ không những phớt lờ còn bênh vực Tô Lâm Xuyên.
Sau một phen tranh luận, Tô Khiêm đòi quyết đấu võ đài với Tô Lâm Xuyên để giải quyết hận thù.
Nếu Tô Khiêm thua thì hắn sẽ bán thân mười năm, làm trâu làm ngựa cho Tô Lâm Xuyên, làm một con chó của Tô Lâm Xuyên.
Nếu Tô Lâm Xuyên thua thì hắn ta sẽ trả lại cỏ Tôi Thể, hơn nữa sẽ đưa hoa Thiên Tâm mà tông tộc ban tặng cho Tô Khiêm coi như làm quà xin lỗi Tô Thanh Sơn.
Hoa Thiên Tâm là linh tài nhị phẩm, nếu ăn vào có thể hồi phục nhanh chóng các vết thương bên trong cơ thể, có tác dụng hồi phục rất tốt với vết thương gãy xương của Tô Thanh Sơn.
Vì muốn cha có thể hồi phục sớm, Tô Khiêm đã bất chấp mọi thứ.
Đúng như những gì hắn đã nói, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có những chuyện có thể nhịn nhưng có những chuyện dù có phải mạo hiểm cả tính mạng cũng không thể nhịn. Nếu thấy cha của mình bị người ta đánh gãy xương tay mà vẫn im hơi lặng tiếng thì còn gì gọi là nam tử hán!
Cảm nhận được cơn giận của Tô Khiêm, Tô Thanh Sơn than thở: “Khiêm Nhi, là cha liên lụy tới con, cha vô dụng, không thể cho con điều kiện tu luyện tốt, bây giờ lại khiến con phải mạo hiểm như vậy, trong lòng ta thực sự rất bất an”.
“Sau khi mẹ mất, cha đã nuôi con khôn lớn, cha đã chịu bao nhiêu khổ cực, nhịn nhục bao nhiêu lần, trong lòng con hiểu rất rõ. Từ giờ trở đi, con sẽ giúp cha gánh vác trọng trách trên vai, con sẽ chịu đựng những nỗi khổ cho cha, chỉ cần cha bình an là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời con rồi”.
Tô Khiêm vỗ ngực, cuối cùng hắn cũng đã nói hết những lời mà mình đã đè nén trong lòng bao nhiêu năm qua.
Tô Thanh Sơn hơi ngây người, nghi ngờ nói: “Khiêm Nhi, sau lần con bị hôn mê ở sau núi vào tháng trước, ta cảm thấy con đã thay đổi rồi, con đã tự tin hơn rất nhiều, ăn nói mạnh mẽ, đầy ý chí chiến đấu, có phải con đã giấu ta chuyện gì không?”
“Con đã mười sáu tuổi rồi, đương nhiên sẽ hiểu chuyện hơn, cha không cần phải lo lắng”, Tô Khiêm kiếm cớ qua loa rồi chuyển chủ đề: “Sắp tới giờ rồi, con đến Diễn Võ Trường đây”.
Nói rồi Tô Khiêm sải bước ưỡn ngực đi ra khỏi nhà.
Chương 2: Trận đấu võ đài
Lúc này, bên trong Diễn Võ Trường.
Chuyện Tô Khiêm và Tô Lâm Xuyên quyết đấu với nhau đã sớm lan truyền khắp nơi, thu hút sự tò mò của rất nhiều người, chỉ thấy một đám người đông nghịt đang chờ xem kịch hay.
Những đệ tử ở đây đa phần là đệ tử tông tộc, ngày nào cũng tu luyện nhàm chán, hôm nay nghe tin tức có trận đấu ở võ đài cũng nhao nhao chạy tới tìm thú vui.
Ở giữa đám người kia có một thiếu nữ áo đỏ tầm mười sáu tuổi, mặc dù vẫn còn ở độ tuổi thiếu nữ nhưng cơ thể nàng đã trưởng thành rồi, vóc dáng xinh đẹp, lông mày yêu mị, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
"Ngưng tỷ tỷ, tỷ nghĩ chuyện này như thế nào?"
Một thiếu nữ áo xanh kéo vạt áo của Tô Ngọc Ngưng rồi thở dài nói: "Tên Tô Khiêm là người thuộc nhánh phụ dòng tộc, hơn nữa tu vi mới chỉ đến cảnh giới Luyện Lực trung kỳ, nếu hắn thật sự lên võ đài thì chắc chắn sẽ bị Tô Lâm Xuyên đánh cho sống dở chết dở".
Con đường võ đạo, đẳng cấp khác biệt.
Cho dù là chỉ hơn thua nhau có một cảnh giới thì sức mạnh cũng có sự khác biệt vô cùng lớn rồi, hơn nữa Tô Lâm Xuyên còn có Tô Lâm Phong chỉ dạy mỗi ngày, chắc chắn thực lực hơn xa Tô Khiêm.
Nếu Tô Lâm Xuyên thật sự muốn giết Tô Khiêm thì Tô Khiêm chắc chắn không có sức đánh trả.
“Muội cũng biết Tô Khiêm là người thuộc nhánh phụ dòng tộc sao, địa vị của bọn họ còn không bằng giẻ rách kìa, chết thì chết chứ, chẳng lẽ lại có người quan tâm tới hắn?”
Thiếu nữ áo xanh ngây người, Tô Ngọc Ngưng lại nói tiếp: “Ta luyện lịch trở về bị thương, lẽ ra Tô Thanh Sơn phải chủ động đưa cỏ Tôi Thể cho ta chữa thương, vậy mà ông ta dám giấu giếm, coi thường ta, là bọn họ tự tạo nghiệp chướng”.
Nói xong, Tô Ngọc Ngưng chẳng thèm nhìn thiếu nữ áo xanh, chỉ lẳng lặng nhìn lên võ đài.
“Tô Khiêm và Tô Lâm Xuyên đến rồi!”
Một giọng nói cất lên khiến mọi người đồng loạt nhìn ra phía ngoài cửa lớn.
Hôm nay Tô Lâm Xuyên mặc trường bào đen, cơ thể vạm vỡ, bước chân tỏa ra khí chất kiêu căng ngạo mạn.
Đưa ra so sánh thì Tô Khiêm có vẻ tầm thường hơn nhiều, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Lâm Xuyên, tỏ vẻ khinh thường Tô Khiêm.
Hoặc có thể nói, ngay từ đầu đã chẳng có ai quan tâm tới Tô Khiêm.
Nhưng Tô Khiêm chẳng hề quan tâm, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như ngoài hắn ra thì tất cả những người và sự vật xung quanh đều chỉ là hư không.
Hai người cùng bước lên võ đài.
Tô Lâm Xuyên chăm chú nhìn phía trước, hắn ta cứ tưởng rằng Tô Khiêm sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ Tô Khiêm vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ánh mắt tràn đấy tự tin, điều này khiến Tô Lâm Xuyên rất thất vọng cũng rất bực mình.
“Tô Khiêm, một khi lên võ đài, sống chết không liên quan gì đến nhau, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không đánh chết ngươi, ta sẽ đánh gãy tứ chi của ngươi, cho tất cả mọi người biết đây chính là kết cục của kẻ dám chọc giận ta!”
Tô Lâm Xuyên hống hách nói rồi hếch mũi với Tô Khiêm, trận đấu võ đài còn chưa bắt đầu mà hắn ta cứ làm như mình đã thắng vậy.
“Người vô dụng thích nói lời vô nghĩa”.
Lúc này Tô Khiêm trừng mắt, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Muốn đánh thì đánh nhanh lên, đừng làm lãng phí thời gian của ta”.
Tô Lâm Xuyên nghe vậy, ánh mắt trở lên vô cùng u ám, tên Tô Khiêm này dám chửi rủa hắn ta là vô dụng, còn nói mình làm lãng phí thời gian của hắn, to gan thật đấy.
“Xem ta phế ngươi như thế nào đây!”
Vừa dứt lời, Tô Lâm Xuyên giậm chân xuống rồi lao tới trước mặt Tô Khiêm rút trường kiếm ra khỏi vỏ tạo lên âm thanh chói tai.
“Kiếm pháp nhanh quá, thực lực của Tô Lâm Xuyên lại tăng lên rồi”.
“Vốn dĩ Tô Khiêm đã không có phần thắng vậy mà còn chọc giận Tô Lâm Xuyên, đúng là không thiết sống nữa mà”.
Đám đông nhao nhao hùa theo khiến khuôn mặt Tô Lâm Xuyên càng tỏ vẻ đắc ý, hôm nay hắn ta phải hạ gục Tô Khiêm chỉ bằng một kiếm, thể hiện sự phóng khoáng của bản thân để lấy lòng Tô Ngọc Ngưng.
“Thế mà cũng gọi là nhanh sao?”
Đúng lúc này, Tô Khiêm nhả từng chữ một cách lạnh lùng.
Hắn vung tay một cái, ánh sáng hắt ra từ cây kiếm đột nhiên xẹt qua mắt mọi người, nhanh đến khó tin.
Xoẹt!
Âm thanh lưỡi kiếm sắc bén xé rách vạt áo vang lên.
Điều khiến mọi người không ngờ là cơ thể của Tô Khiêm vẫn không hề hấn gì, thậm chí vẫn giữ nguyên động tác rút kiếm, nhưng Tô Lâm Xuyên lại lùi về phía sau mấy bước, trên chiếc trường bào đen của hắn ta cũng có một vết rách lớn do kiếm chém vào.
Khoảnh khắc này…
Những đệ tử của nhà họ Tô lúc nãy còn cười cợt đùa bỡn bây giờ ai nấy đều trợn tròn mắt, há hốc miệng, giống như muốn nói mà có thứ gì kẹt ở cổ họng, hoang mang đến nỗi không thể cất lên nửa lời.
Chương 3: Mãnh Hổ Kiếm Quyết
Trong mắt mọi người, Tô Khiêm là một kẻ ăn hại, làm gì có chuyện hắn chống lại nổi một chiêu của Tô Lâm Xuyên chứ? Thú vui của bọn họ chính là nhìn hắn bị hành hạ cho tơi tả.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn.
Tô Lâm Xuyên bị Tô Khiêm rạch rách áo ư?
Trên võ đài, Tô Lâm Xuyên nhìn áo bào của mình, vết rạch trên đó như một cú tát giáng thẳng vào mặt khiến hắn ta choáng váng.
"Sao? Ngươi chỉ có thế thôi à?", Tô Khiêm không nhìn Tô Lâm Xuyên nữa, trông hắn đầy ung dung.
"Mồm còn hôi sữa, ngươi đừng đắc ý quá sớm", Tô Lâm Xuyên hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh: "Nhát kiếm vừa rồi ta chỉ dùng năm phần mười thực lực thôi, chút nữa ta dốc hết sức thì ngươi đừng hòng có cơ hội vung kiếm".
Hắn ta đe dọa rồi lại xông lên lần nữa, trường kiếm tung ra mấy đạo tàn ảnh đâm về các chỗ hiểm trên người Tô Khiêm.
Tô Khiêm cười khẩy, nhẹ nhàng vung tay đâm kiếm đến.
Tiếng đinh vang lên.
Trường kiếm của Tô Khiêm đi qua các bóng kiếm và cản lại trường kiếm của Tô Lâm Xuyên không lệch một li. Vẫn ung dung, thong thả như thế.
Mặt Tô Lâm Xuyên đỏ bừng, hắn ta không ngừng vung kiếm nhưng Tô Khiêm hoàn toàn không hốt hoảng, hắn vừa bước chân ra vừa vung kiếm như thấy trước từng đường đi nước bước của Tô Lâm Xuyên, không hề lùi lại nửa bước.
Vào lúc này, các đệ tử nhà họ Tô đang vây xem đều há hốc mồm, gương mặt đầy thảng thốt.
"Từ khi nào kiếm thuật của Tô Khiêm khủng khiếp thế?"
"Hắn nhìn thấu tất cả các đòn tấn công của Tô Lâm Xuyên như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, lợi hại thật".
Nghe thấy lời bàn tán của đám đông, nét mặt Tô Ngọc Ngưng cũng trở nên nặng nề, cô ta lạnh nhạt nói: "Không ngờ Tô Lâm Xuyên yếu đến vậy, có mỗi tên rác rưởi như Tô Khiêm thôi cũng không địch lại".
Cô ta luôn mồm nói Tô Khiêm là rác rưởi, sau đó lại nói Tô Lâm Xuyên không địch lại cả Tô Khiêm, thế không phải châm chọc Tô Lâm Xuyên không bằng rác rưởi sao?
Câu nói của Tô Ngọc Ngưng làm hắn ta giật mình, chân loạng choạng suýt thì ngã xuống khỏi võ đài, may mà kịp thời chống kiếm đỡ lại nên mới không bị mất hết mặt mũi.
"Xiếc hay đấy, có điều nhìn hơi xấu chút thôi", thấy dáng vẻ chật vật của Tô Lâm Xuyên, Tô Khiêm cười nhạo.
"Ngươi câm miệng cho ta!”
Tô Lâm Xuyên giận dữ gầm lên rồi quay đầu nhìn đám đông, đặc biệt là Tô Ngọc Ngưng, hắn ta cao giọng quát: "Mấy chiêu thức vừa rồi chỉ là khởi động thôi, chiêu tiếp theo của ta sẽ đánh bại Tô Khiêm, rồi các ngươi sẽ lác mắt cho xem".
Tô Lâm Xuyên nói câu ấy rồi cầm chặt trường kiếm và cúi người xuống, ánh mắt lạnh lẽo hệt một con mãnh hổ đầy hung dữ đang chực chờ tấn công.
"Chiêu này quen thật, sao thấy giống võ học cấp Hoàng - Mãnh Hổ Kiếm Quyết thế nhỉ?"
Trong đám đông đột nhiên có tiếng hô to.
"Mãnh Hổ Kiếm Quyết là võ học cấp Hoàng bậc thấp, sau khi tu luyện sẽ phát ra khí thế hung hãn như mãnh hổ, vô cùng khủng khiếp, có điều chỉ khi đã tiến vào cảnh giới Luyện Phách mới tu luyện được võ học cấp Hoàng, sao Tô Lâm Xuyên học được?"
"Chẳng lẽ các ngươi quên Tô Lâm Xuyên có một người ca ca đỉnh của chóp rồi sao?"
Những người xung quanh nghe vậy đều thở dài thườn thượt, thiên phú bản thân Tô Lâm Xuyên chỉ có thể xem như tàm tạm nhưng vì được Tô Lâm Phong dốc lòng chỉ dẫn nên mới có được thực lực hôm nay.
Nếu là người khác thì đã bước vào cảnh giới Luyện Phách nhờ có sự chỉ dẫn tỉ mỉ này từ lâu rồi chứ làm gì có chuyện vẫn còn dừng ở cảnh giới Luyện Lực như Tô Lâm Xuyên.
Nhưng thở dài thì thở dài, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Tô Lâm Xuyên vẫn thêm vài phần nịnh nọt.
"Võ học cấp Hoàng sao?
Cảm nhận được hơi thở tàn bạo của Tô Lâm Xuyên, trên gương mặt Tô Khiêm không hề có vẻ sợ hãi mà ngược lại còn hơi phấn khích.
Hắn bước tới, giơ trường kiếm bình thường của mình lên rồi nhìn chằm chằm Tô Lâm Xuyên ở đằng xa như nhìn con mồi.
"Mãnh Hổ Kiếm!"
Tô Lâm Xuyên lao ra, cầm ngược trường kiếm và nhào tới trước mặt Tô Khiêm như một con mãnh hổ tàn bạo nhe hàm răng nhọn hoắc.
Mạnh thật!
Không ít đệ tử nhà họ Tô tại đây đều sợ ngây người.
Không hổ là võ học cấp Hoàng, chỉ cần thi triển thôi là phát ra khí thế hùng hậu đến mức tưởng chừng không ai chống lại nổi. Đối mặt với đường kiếm kinh khủng như thế, họ không tài nào thở nổi, họ thậm chí còn không có lấy suy nghĩ phản kháng.
"Mạnh? Vậy thì được tích sự gì?"
Nhìn Tô Lâm Xuyên tiến tới một cách hùng hổ, Tô Khiêm nói một câu lạnh như băng.
Tiếp tục cất bước, hắn không lùi lại mà xông về phía Tô Lâm Xuyên.
"Hắn bị điên à?"
Vô số đệ tử nhà họ Tô thốt lên. Tô Khiêm đối mặt với kiếm Mãnh Hổ của Tô Lâm Xuyên chẳng những không lùi mà còn đối đầu trực diện, lẽ nào hắn cho rằng kiếm pháp thông thường có thể thắng được Tô Lâm Xuyên ư?
"Tô Khiêm, ngươi đần độn quá đấy".
Tô Lâm Xuyên cười hả hê như đã thấy cảnh mình đánh bại Tô Khiêm, trông hắn ta vô cùng đắc ý.
Ngay sau khi Tô Lâm Xuyên nói xong, một tia kiếm quang bất chợt lóe lên trước mắt hắn ta, tiếp đó Tô Lâm Xuyên bị một cơn gió mạnh quất thẳng vào mặt làm hắn ta chẳng động đậy nổi.
Vù vù!
Hai bóng người lướt qua nhau làm bụi bặm dấy lên.
Chương 4: Thắng
Tô Khiêm chậm rãi đứng thẳng người, trên ngực hắn có thêm một vết thương sâu hoắm, máu đỏ chót từ chảy xuống khỏi vết thương.
"Võ học cấp Hoàng đã được thi triển, tiểu tử Tô Khiêm này có làm màu thế nào cũng không thoát khỏi số phận thất bại đâu. Tự làm tự chịu thôi, không trách ai được".
"Ngay từ đầu ta đã biết Tô Khiêm sẽ thua rồi, không còn khả năng khác nữa đâu".
Mọi người đều nhìn Tô Khiêm bằng ánh mắt trào phúng hoặc châm biếm đồng thời nịnh bợ Tô Lâm Xuyên. Bầu không khí náo nhiệt nơi đây làm Tô Khiêm bật cười, hắn lạnh nhạt nói: "Các ngươi mù hết cả rồi à?"
Ầm!
Câu vừa dứt, tiếng xương gãy và âm thanh va chạm mạnh xuống đất truyền đến.
Trước mắt bao người, Tô Lâm Xuyên ngã nhào xuống đất, đau đớn rên rỉ một tiếng rồi ngất xỉu.
Trong chớp mắt, nơi đây trở nên lặng như tờ.
Tất cả đều cho rằng Tô Khiêm đã thua, thua bởi kiếm Mãnh Hổ của Tô Lâm Xuyên, nhưng cuối cùng người ngã xuống đất lại là Tô Lâm Xuyên.
Chuyện gì đang xảy ra thế này!
Mọi người đồng loạt quay sang Tô Khiêm ở cách đó không xa, rồi lại nhìn Tô Lâm Xuyên nằm vật ra đất, vẫn tưởng mình còn nằm mơ.
Tô Khiêm không quan tâm biểu hiện của đám đông ra sao, đến bên võ đài cất cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm vào trong túi rồi thản nhiên nói: "Ta thắng rồi, cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm thuộc về ta".
Những người xung quanh nghe vậy không dám phản bác, chỉ biết gật đầu lia lịa. Nhát kiếm vừa nãy của Tô Khiêm quá nhanh, quá quái lạ, bọn họ còn chưa hoàn hồn nữa chứ đừng nói là phản đối.
"Chờ đã!"
Giữa lúc đó, một tiếng kêu cất lên.
Tô Khiêm quay đầu nhìn người vừa lên tiếng bằng đôi mắt đầy căm ghét, mặt không có chút cảm xúc nào: "Ta đã thắng trận đấu trên võ đài này rồi, bộ Tô tiểu thư định đổi ý à?"
Người vừa lớn tiếng chính là Tô Ngọc Ngưng.
Cô ta nghe Tô Khiêm nói vậy thì nhíu chặt mày, trong mắt đầy sự tức giận và ngờ vực.
Tức giận là vì giọng điệu của Tô Khiêm đầy khinh thường và trào phúng, điều này làm Tô Ngọc Ngưng thấy như bị phỉ báng vậy.
Còn ngờ vực.
Đó là do từ đầu đến cuối Tô Khiêm chẳng nhìn cô ta lấy một lần.
Phải biết rằng Tô Ngọc Ngưng là người đẹp nhất nhà họ Tô, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, lại còn toát lên khí chất vô cùng quyến rũ khiến bất kì ai thấy cô ta đều muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Khiêm đúng là quái lạ, không nhìn cũng không nói không rằng, cứ như thể dung mạo tuyệt mỹ của Tô Ngọc Ngưng không lọt nổi vào mắt hắn.
"Tô Khiêm này thuộc nhánh phụ của tông tộc, cuộc sống nghèo khổ, sao có thể không động lòng trước vẻ đẹp của mình được? Chắc mẩm hắn thích mình nhưng cố gắng giấu đi, bề ngoài thì cố ý tỏ ra lạnh nhạt để thu hút sự chú ý của mình đây mà".
Nghĩ đến đây, mặt Tô Ngọc Ngưng thoải mái hơn trông thấy.
Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Tô Khiêm rồi mỉm cười, nói: "Dựa vào khí tức ngươi toả ra, ta đoán ngươi chỉ mới đến cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ thôi, không hấp thu dược hiệu của hoa Thiên Tâm nổi đâu".
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt Tô Ngọc Ngưng nhìn Tô Khiêm hơi sáng lên. Kiếm thuật hắn vừa thể hiện đã vượt xa Tô Lâm Xuyên rồi, xem ra hắn cũng có bản lĩnh đấy.
Nếu như có thể biến hắn trở thành hầu cận của cô ta thì tốt quá chừng.
Tô Khiêm nhíu mày nhìn thiếu nữ õng a õng ẹo kia, hờ hững trả lời: "Cô nói vậy là có ý gì? Ta có thể hấp thu dược hiệu của hoa Thiên Tâm hay không liên quan gì tới cô?"
"Tô Khiêm, ngươi tìm mọi cách thắng Tô Lâm Xuyên chẳng phải vì muốn ta để ý ngươi sao? Ngươi thành công lọt vào mắt xanh của ta rồi đấy, từ nay ngươi có thể đi theo phục vụ ta".
Tô Ngọc Ngưng nói một thôi một hồi, hùng hồn tuyên bố, đồng thời cô ta đưa tay toan lấy hoa Thiên Tâm và cỏ Tôi Thể trong tay Tô Khiêm.
Soạt!
Mắt thấy Tô Ngọc Ngưng sắp lấy được, Tô Khiêm đột nhiên chớp nhoáng tránh khỏi tay cô ta.
Tô Ngọc Ngưng giật mình, suýt chút nữa đã ngã nhào ra tại chỗ. Cô ta quay phắt lại căm túc nhìn Tô Khiêm, quát: "Tô Khiêm, ngươi đừng có mà được nước làm tới, mau đưa chúng cho ta nhân lúc ta chưa nổi giận đi".
"Đưa cho cô?"
Tô Khiêm như vừa nghe được câu gì hài hước lắm, tỏ ra khinh thường: "Tô Ngọc Ngưng, đừng tưởng cô có bề ngoài ngon nghẻ là ai trong thiên hạ cũng muốn xoay quanh cô. Một đứa con gái âm hiểm, độc ác như cô có cởi trần trước mặt ta thì ta cũng chẳng thèm chạm vào đâu, bẩn lắm. Biến đi!"
Hắn vung trường kiếm chém một nhát thật mạnh, Tô Ngọc Ngưng chưa kịp phản ứng đã thấy một làn gió mát phất qua, khi lấy lại tinh thần thì một thanh kiếm đã chình ình trước mặt.
Tô Khiêm mà tiến thêm một bước nữa là thanh kiếm này sẽ lấy mạng cô ta ngay.
"Tô Khiêm, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trường kiếm, Tô Ngọc Ngưng chỉ biết chửi đổng lên chứ không dám nhúc nhích. Cô ta sợ. Cả tâm trí cô ta đều bị cơn sợ hãi nhấn chìm.
"Trước giờ trong từ điển của Tô Khiêm này không có hai chữ hối hận, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không".
Tô Khiêm bỏ lại một câu rồi ung dung thu kiếm về, xoay người nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, nét mặt Tô Ngọc Ngưng đầy âm trầm, sự xinh đẹp thường thấy đã biến dạng, thay vào đó là oán hận.
Chương 5: Phải có thực lực
Về đến nhà, Tô Khiêm còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng ho dữ dội của phụ thân Tô Thanh Sơn. Làm con nên hắn thấy áy náy lắm, vì mình mà phụ thân phải khổ thế này, sao Tô Khiêm có thể không xót xa?
Mở cửa vào trong, hắn cười vui vẻ: "Phụ thân, con về rồi!"
Tô Thanh Sơn thấy Tô Khiêm bình an trở về, tâm trạng cũng không còn như ngồi trên đống lửa nữa. Nhưng khi vết thương trên ngực Tô Khiêm đập vào mắt, ông lập tức nhíu chặt mày, hỏi: "Khiêm Nhi, con bị thương à?"
Tô Khiêm sợ cha lo lắng bèn nhanh chóng đến bên cạnh ông và cười đáp: "Phụ thân đừng lo, người làm con bị thương còn thảm hơn con nữa cơ, vả lại người xem con đem cái gì về này..."
Nói xong, hắn quơ quơ cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm đang cầm, mùi thuốc dịu nhẹ tràn ngập toàn bộ căn nhà gỗ.
Tô Thanh Sơn sửng sốt, ngạc nhiên thốt: "Con đánh bại Tô Lâm Xuyên sao Khiêm Nhi?"
Câu không dài nhưng đầy khó tin.
Tu vi của Tô Khiêm chỉ mới ở cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ trong khi Tô Lâm Xuyên đã tiến vào cảnh giới Luyện Cốt hậu kỳ rồi cơ mà, đã thế hắn ta còn được Tô Lâm Phong tự tay chỉ dạy mỗi ngày, thực lực tiến triển rất khả quan, người cùng cảnh giới không thể đánh bại hắn ta được.
Hoa Thiên Tâm đang nằm trong tay Tô Khiêm, sao Tô Thanh Sơn có thể không tin lời hắn nói chứ? Ông chắc chắn Tô Lâm Xuyên sẽ không bao giờ chắp tay nhường hoa Thiên Tâm và cỏ Tôi Thể cho người khác.
"Phụ thân, một Tô Lâm Xuyên thôi không đủ gây sức ép được cho con đâu ạ", Tô Khiêm tràn trề tự tin. Mái tóc hoa râm của phụ thân lọt vào mắt, hắn thầm giật mình, hứa hẹn với ông: "Cha ơi, con thề sau này sẽ không bao giờ để người chịu khổ nữa. Con đã lớn, đủ khả năng giúp người có cuộc sống tốt hơn rồi chứ không để người ta bắt nạt mình như hồi trước đâu ạ!"
Trong lúc nói chuyện, phong thái đĩnh đạc của Tô Khiêm khiến Tô Thanh Sơn hơi ngẩn người.
Quả nhiên, kể từ sau lần hôn mê trước, Tô Khiêm như biến thành một người khác, trở nên tự tin hơn trông thấy. Hơn nữa, ông như thấy được bóng dáng trước kia của mình ở Tô Khiêm, phấn chấn và tràn trề sức sống.
"Trước kia ta cũng nói những lời như thế với mẫu thân của con, ta nói sẽ cho nàng ấy cuộc sống vô lo vô nghĩ, hạnh phúc và yên bình, nào ngờ cuối cùng...", Tô Thanh Sơn thở hắt ra, rủ mắt, trông ông như già đi mấy tuổi.
Tô Khiêm vểnh tai lên, trước giờ hắn chưa gặp mẹ mình lần nào cả, thậm chí rất ít khi nghe Tô Thanh Sơn nhắc đến bà. Dường như ông cố ý giấu không muốn tiết lộ cho hắn biết.
"Phụ thân, rốt cuộc mẹ con là ai thế ạ? Bà ấy đang ở đâu, vì sao cha không cho con biết?", Tô Khiêm thấy Tô Thanh Sơn không nói nữa bèn hỏi.
Tô Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu: "Con ra ngoài đi, những chuyện liên quan đến mẹ con thì để sau, sau này ta sẽ kể hết cho con nghe".
"Vâng ạ", thấy phụ thân không muốn nói nhiều, Tô Khiêm cũng không gặng hỏi. Hắn biết phụ thân đã không muốn nói thì có cạy miệng ông ra cũng không moi được gì.
"Con xin lui, phụ thân chữa thương trước đi ạ", Tô Khiêm để hoa Thiên Tâm lại rồi xoay người ra ngoài đóng cửa phòng, sau đó ngồi xếp bằng vừa tu luyện vừa canh gác cho cha.
Ba canh giờ sau, mặt trời đã gác bóng.
Hoa Thiên Tâm không hổ là thánh dược chữa thương, Tô Thanh Sơn ăn xong, nghỉ ngơi một lát thì chỗ gãy xương bắt đầu khép lại, tác dụng của nó đúng là không đùa được.
Ăn cơm tối xong, Tô Khiêm về phòng ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ, nhắm mắt nhớ lại cuộc chiến với Tô Lâm Xuyên lúc sáng.
"Hôm nay mình đánh bại được Tô Lâm Xuyên chủ yếu là do hắn khinh địch quá thôi, hắn mà sử dụng Mãnh Hổ Kiếm thành thạo hơn là tỉ lệ chiến thắng của mình sẽ nhỏ đi rất nhiều".
Tô Khiêm không vì chuyện mình chiến thắng Tô Lâm Xuyên mà dương dương tự đắc, nghĩ mình mạnh lắm. Ngược lại, càng nghĩ hắn càng thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ.
Rút kinh nghiệm từ người khác mới có thể nhận thấy rõ thiếu sót của bản thân!
Tô Khiêm luôn ghi nhớ đạo lý này trong lòng.
Chưa kể là kiểu gì Tô Lâm Phong cũng tới kiếm chuyện với Tô Khiêm vì hắn đã đánh bại Tô Lâm Xuyên ngay trước mắt bao người. Tô Lâm Phong là cao thủ cảnh giới Luyện Phách, gã mà phóng thích linh khí một phát là Tô Khiêm hết đường thoát.
Trong tu luyện có phân chia cấp bậc rõ ràng. Cảnh giới Luyện Cốt của Tô Khiêm chỉ là tầng chót trong số các võ giả, bao gồm cường hóa huyết khí, củng cố khí lực và đặc biệt chú trọng luyện thể, trên cảnh giới Luyện Cốt còn có cảnh giới Luyện Phách và cảnh giới Luyện Thần, chỉ khi đột phá cảnh giới Luyện Cốt, bước vào cảnh giới Luyện Phách mới được xem là võ giả thực thụ.
Sau khi trở thành cường giả cảnh giới Luyện Phách, linh hải sẽ hình thành trong cơ thể, từ đó võ giả sẽ có khả năng giải phóng linh lực ra ngoài và biến ảo thành thủ đoạn công kích, thực lực tăng lên đáng kể, cảnh giới Luyện Thần thì còn hơn thế nữa.
Từ đó có thể thấy bình thường cảnh giới Luyện Cốt tuyệt đối không thể đánh bại cao thủ cảnh giới Luyện Phách bởi khoảng cách giữa hai bên như trời và đất vậy, rất khó vượt qua.
"Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này đúng là phải có thực lực mới được".
Tô Khiêm thở hắt ra. Giá như hắn đủ mạnh thì Tô Lâm Xuyên có là cái thá gì đâu, vừa thấy hắn thì phải quỳ xuống dập đầu ngay lập tức chứ làm gì dám gây ra những chuyện độc ác như cướp thuốc, đánh người ta.
Nghĩ đến đây, Tô Khiêm nhắm mắt, chẳng mấy chốc ý thức đã đi vào một không gian thần bí.
Ở chính giữa không gian này có chín đốm sáng trắng đang lơ lửng, nhìn kỹ hơn sẽ thấy chín đốm sáng trắng này đều là vũ khí kiếm.
Các thanh kiếm này có hình dạng khác nhau và đều như bị bao trùm bởi khói mù, tỏa ra khí tức âm trầm, chỉ có thanh kiếm ở trước mặt Tô Khiêm là có vẻ sáng sủa hơn một chút.
Thanh kiếm này dài ba thước tám tấc, thân kiếm chỉ rộng hai ngón tay, là một thanh kiếm mảnh. Toàn thân nó ánh màu xám xanh cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, mờ ảo.