Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy - Chương 649: Dự kiến tương lai
Hai mẹ con nhanh chóng rời đi. Tuy nói không mang theo nhiều đồ, nhưng những thứ có giá trị trong nhà đều bị đóng gói mang đi hết. Từ Bình vất vả cả ngày, vừa về đến nhà nhìn thấy tức giận đến mức muốn xỉu.
Ông cũng không ngốc, trong nhà như có trộm đến, trong ngoài bị lật lung tung rối loạn. Hai mẹ con càng không thấy bóng dáng, lại nghĩ đến biểu hiện của Trương Hồng Hoa hai ngày nay, không cần đoán cũng biết hai người này chắc chắn đã bỏ chạy!
Trong thôn cũng có gia đình có cô vợ bỏ chạy, nhưng hầu hết những người vợ đó đều gả đến từ nơi khác. Bởi vì lừa lấy của hồi môn nên mới chạy trốn. Thậm chí rất hiếm có kiểu trường hợp như vậy. Mà Trương Hồng Hoa đã sống với ông 17-18 năm, người cũng đã già rồi, vậy mà còn có thể bỏ đi không nói lời nào, làm mặt già của ông không biết để đâu. Quan trọng nhất chính là, ông đã gửi thư cho thằng cả đến đón người. Bây giờ người không còn nữa, nên giải thích như thế nào đây?
Ba Từ ngất xỉu mấy tiếng, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm. Nhưng ông cũng không dám rãnh rỗi, vội vàng đi gõ cửa nhà thôn trưởng nhờ mọi người thu xếp tìm người. Nếu như chưa ra thôn còn có thể kịp thời dẫn người về nhà, chỉ tiếc sự thật làm ông thất vọng. Sau khi thôn trưởng sai người đến từng nhà hỏi mới biết được có người thấy hai mẹ con ra thôn. Thậm chí đã là chuyện ban ngày, đã qua lâu như vậy muốn tìm về rất khó!
Lập tức, ba Từ trông tuyệt vọng. Ông căn bản không biết tại sao vợ con lại trở nên như vậy?
Trước kia mặc dù con trai út hơi nghịch ngợm. Nhưng ông cảm thấy người vẫn tốt, hiếu thảo với ba mẹ, người cũng dũng cảm. Mà bây giờ lại dung túng trở thành kẻ đào ngũ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ không tìm được vợ con trở về. Ông nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng buồn khổ. Thậm chí còn hơi hoài nghi mình có phải trời sinh tương khắc với mấy đứa con trai hay không, mới có thể làm cho từng đứa rời xa mình.
Bây giờ đã xảy ra chuyện này, ba Từ cũng không còn mặt mũi trở về tìm Sở Từ. Huống chi trong nhà còn hơn mười mẫu ruộng không thể bỏ hoang, chỉ có thể cắn răng một mình sống ở thôn Thiên Trì.
Tình hình ở thôn Thiên Trì căn bản không thể gạt được Sở Từ, hơi có gió thổi cỏ lay lập tức có người thông báo cho nàng. Bởi vậy Sở Từ cũng biết sơ về tình huống của mẹ con Trương Hồng Hoa.
Không thể không nói, hai mẹ con này chạy thật nhanh. Nếu chậm một chút nữa sẽ không đơn giản chỉ là lưu lạc tha hương như vậy.
Không có hai mẹ con này, Sở Từ cũng an tâm hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng hai mẹ con này ở nơi khác có thể sống yên ổn. Dù sao Từ Vân Đống này là chàng trai đã bị Trương Hồng Hoa nuôi phế. Từ nhỏ chưa từng sống cực khổ, lại có Trương Hồng Hoa là kẻ thích gây chuyện. Hai người muốn sống tốt quả thực khó còn hơn lên trời. Hơn nữa, tương lai muốn trở về chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.
Số tiền trên người bọn họ chắc chắn không đủ để Từ Vân Đống phung phí, tương lai không xu dính túi, muốn kiếm tiền xe trở về sẽ rất khó khan. Huống chi hai người còn không có hộ khẩu, không thể tìm được công việc chính quy. Cho dù bị người khác lừa cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Nói tóm lại, Sở Từ đối với tương lai của hai người này đã dự kiến gần như chính xác.
Về phần ba Từ, nàng cũng không quan tâm. Thôn Thiên Trì có phong thuỷ tốt, một mình ông nghỉ hưu cũng tốt. Tương lai lúc nàng đi thủ đô sẽ thu xếp cho ông một chút, đưa ông đến Phúc Duyên Đài, mọi hành động cũng có thể biết rõ ràng.
Sau khi nghĩ kỹ những điều này, Sở Từ an tâm cải thiện bản thân.
Sức khỏe cảu Hoắc thần tiên đã ngày càng kém đi. Nhưng ông là một bác sĩ và thầy giáo rất có lương tâm. Cho dù thời tiết có xấu đi chăng nữa, đã đồng ý đi khám bệnh cũng chưa bao giờ sẽ kéo dài. Đôi khi cách mấy thôn vẫn ngoan cố đến nhà khám bệnh.
Một bác sĩ tận tâm cẩn thận cả đời như ông là điều hiếm thấy ở cả huyện Y Thủy.
Ông cũng không ngốc, trong nhà như có trộm đến, trong ngoài bị lật lung tung rối loạn. Hai mẹ con càng không thấy bóng dáng, lại nghĩ đến biểu hiện của Trương Hồng Hoa hai ngày nay, không cần đoán cũng biết hai người này chắc chắn đã bỏ chạy!
Trong thôn cũng có gia đình có cô vợ bỏ chạy, nhưng hầu hết những người vợ đó đều gả đến từ nơi khác. Bởi vì lừa lấy của hồi môn nên mới chạy trốn. Thậm chí rất hiếm có kiểu trường hợp như vậy. Mà Trương Hồng Hoa đã sống với ông 17-18 năm, người cũng đã già rồi, vậy mà còn có thể bỏ đi không nói lời nào, làm mặt già của ông không biết để đâu. Quan trọng nhất chính là, ông đã gửi thư cho thằng cả đến đón người. Bây giờ người không còn nữa, nên giải thích như thế nào đây?
Ba Từ ngất xỉu mấy tiếng, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm. Nhưng ông cũng không dám rãnh rỗi, vội vàng đi gõ cửa nhà thôn trưởng nhờ mọi người thu xếp tìm người. Nếu như chưa ra thôn còn có thể kịp thời dẫn người về nhà, chỉ tiếc sự thật làm ông thất vọng. Sau khi thôn trưởng sai người đến từng nhà hỏi mới biết được có người thấy hai mẹ con ra thôn. Thậm chí đã là chuyện ban ngày, đã qua lâu như vậy muốn tìm về rất khó!
Lập tức, ba Từ trông tuyệt vọng. Ông căn bản không biết tại sao vợ con lại trở nên như vậy?
Trước kia mặc dù con trai út hơi nghịch ngợm. Nhưng ông cảm thấy người vẫn tốt, hiếu thảo với ba mẹ, người cũng dũng cảm. Mà bây giờ lại dung túng trở thành kẻ đào ngũ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ không tìm được vợ con trở về. Ông nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng buồn khổ. Thậm chí còn hơi hoài nghi mình có phải trời sinh tương khắc với mấy đứa con trai hay không, mới có thể làm cho từng đứa rời xa mình.
Bây giờ đã xảy ra chuyện này, ba Từ cũng không còn mặt mũi trở về tìm Sở Từ. Huống chi trong nhà còn hơn mười mẫu ruộng không thể bỏ hoang, chỉ có thể cắn răng một mình sống ở thôn Thiên Trì.
Tình hình ở thôn Thiên Trì căn bản không thể gạt được Sở Từ, hơi có gió thổi cỏ lay lập tức có người thông báo cho nàng. Bởi vậy Sở Từ cũng biết sơ về tình huống của mẹ con Trương Hồng Hoa.
Không thể không nói, hai mẹ con này chạy thật nhanh. Nếu chậm một chút nữa sẽ không đơn giản chỉ là lưu lạc tha hương như vậy.
Không có hai mẹ con này, Sở Từ cũng an tâm hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng hai mẹ con này ở nơi khác có thể sống yên ổn. Dù sao Từ Vân Đống này là chàng trai đã bị Trương Hồng Hoa nuôi phế. Từ nhỏ chưa từng sống cực khổ, lại có Trương Hồng Hoa là kẻ thích gây chuyện. Hai người muốn sống tốt quả thực khó còn hơn lên trời. Hơn nữa, tương lai muốn trở về chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.
Số tiền trên người bọn họ chắc chắn không đủ để Từ Vân Đống phung phí, tương lai không xu dính túi, muốn kiếm tiền xe trở về sẽ rất khó khan. Huống chi hai người còn không có hộ khẩu, không thể tìm được công việc chính quy. Cho dù bị người khác lừa cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Nói tóm lại, Sở Từ đối với tương lai của hai người này đã dự kiến gần như chính xác.
Về phần ba Từ, nàng cũng không quan tâm. Thôn Thiên Trì có phong thuỷ tốt, một mình ông nghỉ hưu cũng tốt. Tương lai lúc nàng đi thủ đô sẽ thu xếp cho ông một chút, đưa ông đến Phúc Duyên Đài, mọi hành động cũng có thể biết rõ ràng.
Sau khi nghĩ kỹ những điều này, Sở Từ an tâm cải thiện bản thân.
Sức khỏe cảu Hoắc thần tiên đã ngày càng kém đi. Nhưng ông là một bác sĩ và thầy giáo rất có lương tâm. Cho dù thời tiết có xấu đi chăng nữa, đã đồng ý đi khám bệnh cũng chưa bao giờ sẽ kéo dài. Đôi khi cách mấy thôn vẫn ngoan cố đến nhà khám bệnh.
Một bác sĩ tận tâm cẩn thận cả đời như ông là điều hiếm thấy ở cả huyện Y Thủy.
Bình luận facebook