Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63-64
Chương 63
Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng phủ lên gương mặt nhỏ nhắn, dịu dàng. Dương Họa Y khẽ chớp mắt hai cái rồi mở mắt ra nhìn xung quanh. Một ánh mắt ấm áp va vào mắt cô.
- Em dậy rồi à? - Giọng nói chứa đầy sự dịu dàng vang lên.
- Ừm... - Dương Họa Y khẽ gật đầu.
- Hôm qua em ngủ ngon chứ?
Dương Họa Y vẫn gật đầu. Giấc ngủ đêm qua đối với cô mà nói thật sự êm ái và dễ chịu. Giấc ngủ này còn thoải mái hơn rất nhiều lần so với giấc ngủ ở nhà mấy chú cô lần trước khi cô trốn thoát được. Không một cơn ác mộng nào làm phiền đến cô. Giờ trong người cô thấy không còn mệt mỏi gì nữa.
Nhan Từ Khuynh đưa tay vén mấy sợi tóc rối xõa trước mặt cô. Anh dịu dàng xoa bên má cô nói:
- Hôm nay không có việc gì hết, anh đưa em đi chơi nhé?
- Không... - Dương Họa Y lắc đầu - Tôi...
- Anh dặn thế nào nhỉ?
- Ưm... E... em không đi... Em hứa với Tiểu Tuệ là hôm nay... hai chị em em... đi chơi rồi...
Chương 63
- Ưm... E... em không đi... Em hứa với Tiểu Tuệ là hôm nay... hai chị em em... đi chơi rồi...
- Vậy để anh đưa hai chị em đi...
Nhan Từ Khuynh chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại vang lên ngắt lời anh.
- Alo?
"Bao giờ cậu đến đưa tớ đi chơi đây?" - Đầu dây bên kia vang lên giọng Đình Đình làm nũng.
- Ờm... Tớ... - Nhan Từ Khuynh lưỡng lự.
- Hai người cứ đi đi! Em đi với Tiểu Tuệ một mình được. - Dương Họa Y đứng dậy lạnh lùng đi thẳng vào phòng tắm.
"A Khuynh! Ai vừa nói thế? Có phải vợ cậu không?"
- Hả... Ừ... Đúng rồi!
"Vậy hai người có việc gì thì cứ đi đi, tớ đi một mình được!"
- Ừ... Cậu đi một mình nhé! Tớ sẽ bảo tài xế đưa cậu đi...
"Không cần đâu! Tớ đi một mình được! Tớ cúp máy đây!"
Chương 63
Nhan Từ Khuynh để lại điện thoại lên bàn rồi nhìn về phía nhà tắm. Hình như... cô ấy giận rồi! Vừa mới hôm qua hứa với cô ấy là sẽ không đi đâu hết nữa...
Dương Họa Y đi ra. Thấy anh đang nhìn mình, cô lảng tránh đi nhanh ra ngoài. Chết thật rồi! Cô ấy giận thật rồi! Nhan Từ Khuynh vội vã đuổi theo sau cô.
- Họa Y... Em từ từ nghe anh nói đã...1
Nhưng anh càng nói, cô càng đi nhanh hơn. Mất vài phút Nhan Từ Khuynh đã đuổi kịp được cô. Anh nắm lấy tay cô kéo ngược lại về phía mình. Dương Họa Y bị kéo bất ngờ nên bị mất đà ngã vào người anh. Anh cũng thuận tay ôm chặt cô vào lòng để cô không chạy đi nữa. Anh cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình nhẹ nhàng nói:1
- Em nghe anh nói một chút được không? Em giận anh à?
- Ai... ai thèm giận anh chứ? - Dương Họa Y lắc đầu rồi cố hết sức đẩy anh ra.
- Vậy sao em không chịu đứng lại nghe anh nói? Lại còn tránh anh nữa! - Nhan Từ Khuynh càng ôm cô chặt hơn.
- Em... em đói... Không phải từ trước... em vẫn luôn tránh anh sao?... - Dương Họa Y vừa nói vừa thở dốc. Cô dần mệt với việc dùng sức đẩy anh ra rồi.
Chương 63
- Trước khác. Bây giờ khác. Bây giờ anh không làm gì em nữa, em tránh anh làm gì? - Nhan Từ Khuynh buông lỏng cô ra một chút.
- Giờ anh có nói điều định nói không? - Dương Họa Y nhanh chóng lách người thoát ra được rồi tức giận nhìn anh.
- Cuối cùng em cũng chịu nghe...
- Nói nhanh!
- Thì... Anh đã hứa với em là sẽ không rời em dù chỉ một chút rồi mà! Anh sẽ không đi với Đình Đình nữa đâu...
- Đình Đình?
Dương Họa Y lặp lại hai chữ đó khiến Nhan Từ Khuynh chột dạ. Không lẽ anh lại sai ở đâu nữa rồi sao?
Cũng đúng thôi. Gọi người con gái khác bằng tên thân mật trước mặt vợ cũng tính là lỗi rồi!
Càng lúc Dương Họa Y càng thấy khó chịu. Chỉ nghe hai chữ "Đình Đình" cô đã không vui rồi chứ đừng nói đến là đi đâu hay làm gì cùng nhau. Nhưng mà khoan. Tại sao cô lại phải khó chịu với chuyện nhỏ nhặt này nhỉ? Ngày trước Nhan Từ Triệt cũng đi với nhiều cô gái khác cô cũng đâu có khó ở như này đâu?
Chương 63
Dương Họa Y cứ đứng im một chỗ nghĩ xem tại sao bản thân lại có phản ứng với cảm giác như thế. Nhan Từ Khuynh thấy cô im lặng như vậy cũng không khỏi hoang mang. Cô giận thì cứ mắng đi chứ im mãi thế này anh càng thấy sợ hơn.
- Họa Y... - Nhan Từ Khuynh khẽ lên tiếng gọi cô.
- Sao? - Dương Họa Y ngước lên nhìn anh.
- Em... em có giận... thì nói ra đi...
- Giận gì?
- Chuyện... anh hẹn đi chơi... với Đình... với Lãnh Đình...
- Tôi... Em đâu giận...?
- Thật chứ?
- Th... thật...
- Vậy... em có thể... hôn anh một cái chứng minh em không giận anh được không?
- Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ!1
Dứt lời, Dương Họa Y quay người chạy nhanh xuống dưới bếp. Nhan Từ Khuynh bất lực nhìn theo bóng lưng nhỏ khuất dần. Cô có tâm trạng đùa anh như này chắc không giận nữa đâu nhỉ? Anh bất giác mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ trêu chọc anh ban nãy của cô. Dù chỉ là một câu nói nhỏ thôi nhưng dường như đó lại là biểu hiện cô bắt đầu mở lòng với anh rồi.
Trong khi đó, Dương Họa Y đang ngồi ở bàn ăn nhưng đầu óc lại nghĩ vẩn vơ ở đâu đó. Cô đỏ bừng mặt lên khi nhớ lại câu nói của bản thân hồi nãy. Cô không nghĩ có một ngày cô lại có thể nói đùa với anh được như vậy. Cô cũng không nghĩ có một ngày bản thân lại biết ghen như thế. Càng nghĩ, mặt cô càng nóng bừng hơn. Không lẽ... mình yêu anh ấy thật rồi?
Chương 64
Chương 64
- Chị dâu, sao mặt chị đỏ thế kia? Chị bị sốt rồi ạ? - Nhan Từ Tuệ đi tới lo lắng hỏi.
- Không... không có... Chị vẫn khỏe mà! - Dương Họa Y vội lắc đầu.
- Chị không ốm thật chứ?
- Thật mà!
- À, hôm nay em có dự án đột xuất ở trường nên không đi chơi với chị được rồi... Để mai em rảnh em với chị đi nhé?
- Không sao! Chị đi lúc nào cũng được mà!
Nói xong, Nhan Từ Tuệ vội vàng xách túi rời đi.
- Vậy là hai chúng ta đi một mình được rồi đúng không vợ?1
Nhan Từ Khuynh xuất hiện đột ngột sau lưng làm cho Dương Họa Y giật bắn mình. Cốc nước hoa quả trên tay cô vì thế mà cũng đổ hết nước lên váy cô. Đôi mắt giận dữ ghim lên người khiến anh cảm thấy tự dưng lạnh sống lưng.1
- Ờm... Anh xin lỗi...
Chương 64
Nhan Từ Khuynh xuất hiện đột ngột sau lưng làm cho Dương Họa Y giật bắn mình. Cốc nước hoa quả trên tay cô vì thế mà cũng đổ hết nước lên váy cô. Đôi mắt giận dữ ghim lên người khiến anh cảm thấy tự dưng lạnh sống lưng.1
- Ờm... Anh xin lỗi...
Nhan Từ Khuynh vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô nhưng lại bị cô hất ra.
- Anh đừng động vào. Để em đi thay bộ khác.
- Em thay xong thì ra ngoài đi chơi với anh nhé?
- Sao anh cứ nhắc đến đi chơi thế nhỉ?
- Thì... anh chỉ muốn đi chơi với vợ anh thôi mà...
Dương Họa Y không nói gì mà chỉ im lặng nhìn anh một lúc rồi đi về phòng thay đồ. Thấy cô có thái độ như thế thì Nhan Từ Khuynh cứ nghĩ cô đang giận mình. Giờ phải làm sao đây?
- Lại làm cho phu nhân nhỏ giận rồi hả? - Nhan lão gia lại gần vỗ vai anh.
- Hình như là thế ạ! - Nhan Từ Khuynh ủ rũ nhìn bố mình.
- Này, đừng nhìn bố với ánh mắt như thế! Trường hợp này bố không cứu được đâu. Ai bảo cứ lải nhải đi chơi mãi làm gì...
Chương 64
- Này, đừng nhìn bố với ánh mắt như thế! Trường hợp này bố không cứu được đâu. Ai bảo cứ lải nhải đi chơi mãi làm gì...
- Nhưng mà con chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài chơi một chút cho thoải mái...
- Con trai, con nên nhớ một điều là luôn phải làm theo ý vợ. Cho dù cô ấy có vô lí thì cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Bây giừo vợ con không thích đi thì hai đứa ở nhà cũng có sao đâu...1
- À, thì ra là ông bảo tôi vô lí đúng không? - Không biết Nhan phu nhân từ đâu đi tới đứng ngay sau lưng Nhan lão gia.1
- Đâu... đâu có... Tôi chỉ dặn con trai mình như vậy thôi mà... Tóm lại ý là vẫn phải tôn trọng vợ mình thôi mà, đúng không vợ?
- Thôi bố mẹ ngồi nói chuyện với nhau đi! Con lên xem vợ con thế nào đây!
Nhan Từ Khuynh định đi lên phòng để dỗ cô thì thấy cô đang từ trên tầng đi xuống. Ngoài thay một bộ đồ mới ra, trên tay Dương Họa Y còn cầm theo một chiếc túi xách nhỏ.
- Em... em định đi đâu à? - Nhan Từ Khuynh dường như đã đoán ra cô định làm gì.
- Thì đi chơi với anh! Nghe anh kì kèo mãi cũng mệt! - Dương Họa Y phồng má tỏ ra giận dỗi.1
Chương 64
- Vậy là em đồng ý đi rồi hả? Với lại... anh cũng chỉ muốn đưa em ra ngoài... cho đỡ chán thôi mà... - Nhan Từ Khuynh cảm thấy tim mình như muốn tan chảy trước hành động đáng yêu này của cô.
- Thế giờ có đi không?
- Đi chứ!
Nhan Từ Khuynh vui vẻ cầm lấy chìa khóa xe rồi nắm lấy tay cô dẫn đi. Dương Họa Y tự dưng cảm thấy con tim bé nhỏ như đập lỗi một nhịp trước cái nắm tay đầy ấm áp, dịu dàng kia. Dường như mọi chuyện đau khổ trước kia cô có cảm giác nó như chưa bao giờ tồn tại vậy. Trong lòng cô dần nhen nhóm cảm giác vui vẻ khi ở gần anh.
- Em muốn đi đâu nào? - Vừa lái xe, Nhan Từ Khuynh vừa quay sang hỏi cô.
- Em tưởng anh đòi đi thì phải biết là đi đâu rồi cơ mà? - Dương Họa Y nhíu mày nhìn anh.
- Thì... anh chỉ muốn đi theo ý em thôi... - Nhan Từ Khuynh ấp úng.
- Vậy thì đi chỗ này đi... - Dương Họa Y bất lực thở dài.
Chương 64
Một khung cảnh hiện ra trước tầm mắt của Nhan Từ Khuynh. Hôm nay trời xanh nắng nhẹ, xung quanh có một vài cây lớn tỏa bóng cùng những bông hoa đủ màu điểm trên một cánh đồng cỏ xanh mướt tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng, đẹp như một bức tranh vẽ.
- Anh thấy sao? - Dương Họa Y quay sang hỏi con người đang đứng sững bên cạnh.
- Sao em biết chỗ này hay vậy? - Nhan Từ Khuynh vẫn chưa hết ngạc nhiên trước vẻ đẹp này.
- Thì... đây là chỗ trước đây... em với Triệt hay tới chơi lúc rảnh khi cả hai còn học cấp ba... - Dương Họa Y hồi tưởng lại.
- Em nói sao? - Nhan Từ Khuynh thấy không vui khi nghe cô nhắc đến người cũ.
- Em... em xin lỗi... - Dương Họa Y chợt nhận ra mình lỡ lời - Nhưng lúc đó... bọn em...
- Anh biết mà! - Nhan Từ Khuynh thở dài xoa đầu cô.
- Hồi đó em đã từng nghĩ rằng, sau này nếu lấy ai thì em sẽ dẫn người đó đến nơi này thường xuyên để cùng nhau trải qua những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời. Cùng nhau cắm trại, cùng nhau vui chơi, cùng nhau ngắm bầu trời, rồi sau này có con thì sẽ dẫn chúng đến đây...
Chương 64
Dương Họa Y vừa kể vừa đưa mắt nhìn về hía xa xăm. Nhan Từ Khuynh nhìn cô. Ánh mắt cô chứa đầy sự mơ mộng, hạnh phúc, lẫn chút hi vọng. Cô hi vọng một cuộc sống đầy vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng anh đã làm những gì...
- Vậy từ giờ, anh sẽ đưa em tới đây thường xuyên nhé? - Nhan Từ Khuynh dịu dàng nắm lấy tay cô.
- Anh... anh không để ý... chuyện cũ... ưm...
Không để cô nói hết, Nhan Từ Khuynh cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô. Dương Họa Y cảm thấy trái tim mình bỗng đập loạn nhịp. Gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.
- Như thế đã đủ chứng minh anh tin em chưa? - Nhan Từ Khuynh đứng thẳng người lên nhìn cô.
- Ờm... - Dương Họa Y ngại ngùng cúi mặt xuống, tay vò nhẹ vạt áo.
- Họa Y, em đừng bao giờ lo lắng chuyện anh không vui hay giận khi nghe em nhắc tới chuyện cũ giữa em với Từ Triệt. Anh biết em không phải loại người như anh... - Tự dưng Nhan Từ Khuynh nhỏ giọng dần như thể nói cho bản thân nghe - ...và anh cũng không đủ tư cách để cấm em nhắc đến người khác...1
Chương 63
Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng phủ lên gương mặt nhỏ nhắn, dịu dàng. Dương Họa Y khẽ chớp mắt hai cái rồi mở mắt ra nhìn xung quanh. Một ánh mắt ấm áp va vào mắt cô.
- Em dậy rồi à? - Giọng nói chứa đầy sự dịu dàng vang lên.
- Ừm... - Dương Họa Y khẽ gật đầu.
- Hôm qua em ngủ ngon chứ?
Dương Họa Y vẫn gật đầu. Giấc ngủ đêm qua đối với cô mà nói thật sự êm ái và dễ chịu. Giấc ngủ này còn thoải mái hơn rất nhiều lần so với giấc ngủ ở nhà mấy chú cô lần trước khi cô trốn thoát được. Không một cơn ác mộng nào làm phiền đến cô. Giờ trong người cô thấy không còn mệt mỏi gì nữa.
Nhan Từ Khuynh đưa tay vén mấy sợi tóc rối xõa trước mặt cô. Anh dịu dàng xoa bên má cô nói:
- Hôm nay không có việc gì hết, anh đưa em đi chơi nhé?
- Không... - Dương Họa Y lắc đầu - Tôi...
- Anh dặn thế nào nhỉ?
- Ưm... E... em không đi... Em hứa với Tiểu Tuệ là hôm nay... hai chị em em... đi chơi rồi...
Chương 63
- Ưm... E... em không đi... Em hứa với Tiểu Tuệ là hôm nay... hai chị em em... đi chơi rồi...
- Vậy để anh đưa hai chị em đi...
Nhan Từ Khuynh chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại vang lên ngắt lời anh.
- Alo?
"Bao giờ cậu đến đưa tớ đi chơi đây?" - Đầu dây bên kia vang lên giọng Đình Đình làm nũng.
- Ờm... Tớ... - Nhan Từ Khuynh lưỡng lự.
- Hai người cứ đi đi! Em đi với Tiểu Tuệ một mình được. - Dương Họa Y đứng dậy lạnh lùng đi thẳng vào phòng tắm.
"A Khuynh! Ai vừa nói thế? Có phải vợ cậu không?"
- Hả... Ừ... Đúng rồi!
"Vậy hai người có việc gì thì cứ đi đi, tớ đi một mình được!"
- Ừ... Cậu đi một mình nhé! Tớ sẽ bảo tài xế đưa cậu đi...
"Không cần đâu! Tớ đi một mình được! Tớ cúp máy đây!"
Chương 63
Nhan Từ Khuynh để lại điện thoại lên bàn rồi nhìn về phía nhà tắm. Hình như... cô ấy giận rồi! Vừa mới hôm qua hứa với cô ấy là sẽ không đi đâu hết nữa...
Dương Họa Y đi ra. Thấy anh đang nhìn mình, cô lảng tránh đi nhanh ra ngoài. Chết thật rồi! Cô ấy giận thật rồi! Nhan Từ Khuynh vội vã đuổi theo sau cô.
- Họa Y... Em từ từ nghe anh nói đã...1
Nhưng anh càng nói, cô càng đi nhanh hơn. Mất vài phút Nhan Từ Khuynh đã đuổi kịp được cô. Anh nắm lấy tay cô kéo ngược lại về phía mình. Dương Họa Y bị kéo bất ngờ nên bị mất đà ngã vào người anh. Anh cũng thuận tay ôm chặt cô vào lòng để cô không chạy đi nữa. Anh cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình nhẹ nhàng nói:1
- Em nghe anh nói một chút được không? Em giận anh à?
- Ai... ai thèm giận anh chứ? - Dương Họa Y lắc đầu rồi cố hết sức đẩy anh ra.
- Vậy sao em không chịu đứng lại nghe anh nói? Lại còn tránh anh nữa! - Nhan Từ Khuynh càng ôm cô chặt hơn.
- Em... em đói... Không phải từ trước... em vẫn luôn tránh anh sao?... - Dương Họa Y vừa nói vừa thở dốc. Cô dần mệt với việc dùng sức đẩy anh ra rồi.
Chương 63
- Trước khác. Bây giờ khác. Bây giờ anh không làm gì em nữa, em tránh anh làm gì? - Nhan Từ Khuynh buông lỏng cô ra một chút.
- Giờ anh có nói điều định nói không? - Dương Họa Y nhanh chóng lách người thoát ra được rồi tức giận nhìn anh.
- Cuối cùng em cũng chịu nghe...
- Nói nhanh!
- Thì... Anh đã hứa với em là sẽ không rời em dù chỉ một chút rồi mà! Anh sẽ không đi với Đình Đình nữa đâu...
- Đình Đình?
Dương Họa Y lặp lại hai chữ đó khiến Nhan Từ Khuynh chột dạ. Không lẽ anh lại sai ở đâu nữa rồi sao?
Cũng đúng thôi. Gọi người con gái khác bằng tên thân mật trước mặt vợ cũng tính là lỗi rồi!
Càng lúc Dương Họa Y càng thấy khó chịu. Chỉ nghe hai chữ "Đình Đình" cô đã không vui rồi chứ đừng nói đến là đi đâu hay làm gì cùng nhau. Nhưng mà khoan. Tại sao cô lại phải khó chịu với chuyện nhỏ nhặt này nhỉ? Ngày trước Nhan Từ Triệt cũng đi với nhiều cô gái khác cô cũng đâu có khó ở như này đâu?
Chương 63
Dương Họa Y cứ đứng im một chỗ nghĩ xem tại sao bản thân lại có phản ứng với cảm giác như thế. Nhan Từ Khuynh thấy cô im lặng như vậy cũng không khỏi hoang mang. Cô giận thì cứ mắng đi chứ im mãi thế này anh càng thấy sợ hơn.
- Họa Y... - Nhan Từ Khuynh khẽ lên tiếng gọi cô.
- Sao? - Dương Họa Y ngước lên nhìn anh.
- Em... em có giận... thì nói ra đi...
- Giận gì?
- Chuyện... anh hẹn đi chơi... với Đình... với Lãnh Đình...
- Tôi... Em đâu giận...?
- Thật chứ?
- Th... thật...
- Vậy... em có thể... hôn anh một cái chứng minh em không giận anh được không?
- Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ!1
Dứt lời, Dương Họa Y quay người chạy nhanh xuống dưới bếp. Nhan Từ Khuynh bất lực nhìn theo bóng lưng nhỏ khuất dần. Cô có tâm trạng đùa anh như này chắc không giận nữa đâu nhỉ? Anh bất giác mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ trêu chọc anh ban nãy của cô. Dù chỉ là một câu nói nhỏ thôi nhưng dường như đó lại là biểu hiện cô bắt đầu mở lòng với anh rồi.
Trong khi đó, Dương Họa Y đang ngồi ở bàn ăn nhưng đầu óc lại nghĩ vẩn vơ ở đâu đó. Cô đỏ bừng mặt lên khi nhớ lại câu nói của bản thân hồi nãy. Cô không nghĩ có một ngày cô lại có thể nói đùa với anh được như vậy. Cô cũng không nghĩ có một ngày bản thân lại biết ghen như thế. Càng nghĩ, mặt cô càng nóng bừng hơn. Không lẽ... mình yêu anh ấy thật rồi?
Chương 64
Chương 64
- Chị dâu, sao mặt chị đỏ thế kia? Chị bị sốt rồi ạ? - Nhan Từ Tuệ đi tới lo lắng hỏi.
- Không... không có... Chị vẫn khỏe mà! - Dương Họa Y vội lắc đầu.
- Chị không ốm thật chứ?
- Thật mà!
- À, hôm nay em có dự án đột xuất ở trường nên không đi chơi với chị được rồi... Để mai em rảnh em với chị đi nhé?
- Không sao! Chị đi lúc nào cũng được mà!
Nói xong, Nhan Từ Tuệ vội vàng xách túi rời đi.
- Vậy là hai chúng ta đi một mình được rồi đúng không vợ?1
Nhan Từ Khuynh xuất hiện đột ngột sau lưng làm cho Dương Họa Y giật bắn mình. Cốc nước hoa quả trên tay cô vì thế mà cũng đổ hết nước lên váy cô. Đôi mắt giận dữ ghim lên người khiến anh cảm thấy tự dưng lạnh sống lưng.1
- Ờm... Anh xin lỗi...
Chương 64
Nhan Từ Khuynh xuất hiện đột ngột sau lưng làm cho Dương Họa Y giật bắn mình. Cốc nước hoa quả trên tay cô vì thế mà cũng đổ hết nước lên váy cô. Đôi mắt giận dữ ghim lên người khiến anh cảm thấy tự dưng lạnh sống lưng.1
- Ờm... Anh xin lỗi...
Nhan Từ Khuynh vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô nhưng lại bị cô hất ra.
- Anh đừng động vào. Để em đi thay bộ khác.
- Em thay xong thì ra ngoài đi chơi với anh nhé?
- Sao anh cứ nhắc đến đi chơi thế nhỉ?
- Thì... anh chỉ muốn đi chơi với vợ anh thôi mà...
Dương Họa Y không nói gì mà chỉ im lặng nhìn anh một lúc rồi đi về phòng thay đồ. Thấy cô có thái độ như thế thì Nhan Từ Khuynh cứ nghĩ cô đang giận mình. Giờ phải làm sao đây?
- Lại làm cho phu nhân nhỏ giận rồi hả? - Nhan lão gia lại gần vỗ vai anh.
- Hình như là thế ạ! - Nhan Từ Khuynh ủ rũ nhìn bố mình.
- Này, đừng nhìn bố với ánh mắt như thế! Trường hợp này bố không cứu được đâu. Ai bảo cứ lải nhải đi chơi mãi làm gì...
Chương 64
- Này, đừng nhìn bố với ánh mắt như thế! Trường hợp này bố không cứu được đâu. Ai bảo cứ lải nhải đi chơi mãi làm gì...
- Nhưng mà con chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài chơi một chút cho thoải mái...
- Con trai, con nên nhớ một điều là luôn phải làm theo ý vợ. Cho dù cô ấy có vô lí thì cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Bây giừo vợ con không thích đi thì hai đứa ở nhà cũng có sao đâu...1
- À, thì ra là ông bảo tôi vô lí đúng không? - Không biết Nhan phu nhân từ đâu đi tới đứng ngay sau lưng Nhan lão gia.1
- Đâu... đâu có... Tôi chỉ dặn con trai mình như vậy thôi mà... Tóm lại ý là vẫn phải tôn trọng vợ mình thôi mà, đúng không vợ?
- Thôi bố mẹ ngồi nói chuyện với nhau đi! Con lên xem vợ con thế nào đây!
Nhan Từ Khuynh định đi lên phòng để dỗ cô thì thấy cô đang từ trên tầng đi xuống. Ngoài thay một bộ đồ mới ra, trên tay Dương Họa Y còn cầm theo một chiếc túi xách nhỏ.
- Em... em định đi đâu à? - Nhan Từ Khuynh dường như đã đoán ra cô định làm gì.
- Thì đi chơi với anh! Nghe anh kì kèo mãi cũng mệt! - Dương Họa Y phồng má tỏ ra giận dỗi.1
Chương 64
- Vậy là em đồng ý đi rồi hả? Với lại... anh cũng chỉ muốn đưa em ra ngoài... cho đỡ chán thôi mà... - Nhan Từ Khuynh cảm thấy tim mình như muốn tan chảy trước hành động đáng yêu này của cô.
- Thế giờ có đi không?
- Đi chứ!
Nhan Từ Khuynh vui vẻ cầm lấy chìa khóa xe rồi nắm lấy tay cô dẫn đi. Dương Họa Y tự dưng cảm thấy con tim bé nhỏ như đập lỗi một nhịp trước cái nắm tay đầy ấm áp, dịu dàng kia. Dường như mọi chuyện đau khổ trước kia cô có cảm giác nó như chưa bao giờ tồn tại vậy. Trong lòng cô dần nhen nhóm cảm giác vui vẻ khi ở gần anh.
- Em muốn đi đâu nào? - Vừa lái xe, Nhan Từ Khuynh vừa quay sang hỏi cô.
- Em tưởng anh đòi đi thì phải biết là đi đâu rồi cơ mà? - Dương Họa Y nhíu mày nhìn anh.
- Thì... anh chỉ muốn đi theo ý em thôi... - Nhan Từ Khuynh ấp úng.
- Vậy thì đi chỗ này đi... - Dương Họa Y bất lực thở dài.
Chương 64
Một khung cảnh hiện ra trước tầm mắt của Nhan Từ Khuynh. Hôm nay trời xanh nắng nhẹ, xung quanh có một vài cây lớn tỏa bóng cùng những bông hoa đủ màu điểm trên một cánh đồng cỏ xanh mướt tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng, đẹp như một bức tranh vẽ.
- Anh thấy sao? - Dương Họa Y quay sang hỏi con người đang đứng sững bên cạnh.
- Sao em biết chỗ này hay vậy? - Nhan Từ Khuynh vẫn chưa hết ngạc nhiên trước vẻ đẹp này.
- Thì... đây là chỗ trước đây... em với Triệt hay tới chơi lúc rảnh khi cả hai còn học cấp ba... - Dương Họa Y hồi tưởng lại.
- Em nói sao? - Nhan Từ Khuynh thấy không vui khi nghe cô nhắc đến người cũ.
- Em... em xin lỗi... - Dương Họa Y chợt nhận ra mình lỡ lời - Nhưng lúc đó... bọn em...
- Anh biết mà! - Nhan Từ Khuynh thở dài xoa đầu cô.
- Hồi đó em đã từng nghĩ rằng, sau này nếu lấy ai thì em sẽ dẫn người đó đến nơi này thường xuyên để cùng nhau trải qua những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời. Cùng nhau cắm trại, cùng nhau vui chơi, cùng nhau ngắm bầu trời, rồi sau này có con thì sẽ dẫn chúng đến đây...
Chương 64
Dương Họa Y vừa kể vừa đưa mắt nhìn về hía xa xăm. Nhan Từ Khuynh nhìn cô. Ánh mắt cô chứa đầy sự mơ mộng, hạnh phúc, lẫn chút hi vọng. Cô hi vọng một cuộc sống đầy vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng anh đã làm những gì...
- Vậy từ giờ, anh sẽ đưa em tới đây thường xuyên nhé? - Nhan Từ Khuynh dịu dàng nắm lấy tay cô.
- Anh... anh không để ý... chuyện cũ... ưm...
Không để cô nói hết, Nhan Từ Khuynh cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô. Dương Họa Y cảm thấy trái tim mình bỗng đập loạn nhịp. Gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.
- Như thế đã đủ chứng minh anh tin em chưa? - Nhan Từ Khuynh đứng thẳng người lên nhìn cô.
- Ờm... - Dương Họa Y ngại ngùng cúi mặt xuống, tay vò nhẹ vạt áo.
- Họa Y, em đừng bao giờ lo lắng chuyện anh không vui hay giận khi nghe em nhắc tới chuyện cũ giữa em với Từ Triệt. Anh biết em không phải loại người như anh... - Tự dưng Nhan Từ Khuynh nhỏ giọng dần như thể nói cho bản thân nghe - ...và anh cũng không đủ tư cách để cấm em nhắc đến người khác...1