Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 878: Vật gì
Đỗ Nghĩa không để ý đến sự lạnh lùng của Bạch Cẩm Sương mà nở nụ cười cực kỳ sâu kín: "Không có hứng thú với chuyện gây dựng sự thì cô có muốn kết giao không?”
Bạch Cẩm Sương khẽ giật mình, từ đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Anh Đỗ, xin anh tự trọng, tôi đã có bạn trai rồi!”
Đỗ Nghĩa khẽ cười, vô cùng tự tin mở miệng: “Không sao cả, tôi cũng có thể trở thành bạn trai tiếp theo của cô!”
Bách Cẩm Sương cảm thấy anh ta đúng là vô sỉ, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Tôi không chỉ có bạn trai mà còn rất yêu bạn trai của mình, hơn nữa chúng tôi cũng có con rồi, đang có ý định chuẩn bị kết hôn!”
Nghe thấy như vậy thì người có da mặt dày như Đỗ Nghĩa cũng cứng lại trong nháy mắt.
Chỉ có điều là một giây sau anh ta liền cười sáng lạn: “Không sao cả, tôi cũng không ngại, dù sao thì cái tôi thích cũng chính là con người của cô, những nhân tố bên ngoài như thế này thì không liên quan, tôi cũng không bởi vì những cái này mà sẽ không thích cô! Huống chỉ cho dù là cô có bạn trai có cả con nhưng mà cô vẫn chưa kết hôn mà không phải sao?"
Tuy là ngoài miệng Đỗ Nghĩa nói như vậy nhưng mà trong lòng của anh ta hiểu rất rõ tình huống của Bạch Cẩm Sương, có điều... anh ta cũng không muốn cưới Bạch Cẩm
Sương về làm vợ, thứ anh ta muốn chỉ là trên giường mà thôi, cần gì phải quan tâm đến những thứ này, chỉ cần khiến cho bản thân anh ta vui vẻ là ok!
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười châm chọc anh ta nói: “Tôi không ngờ anh Đỗ đây lại là người si tình đến vậy đấy, nhưng mà thật đáng tiếc, anh si tình với nhầm người rồi! Cuộc đời này của tôi... ngoại trừ bạn trai của mình ra thì cũng không chấp nhận bất kỳ một ai!”
Đỗ Nghĩa giống như không nghe được lời trào phúng của Bạch Cẩm Sương, anh ta nâng cằm lên nói: “Bạn trai của cô là ai, cô nói cho tôi biết tôi nhất định sẽ đánh bại anh ta, đoạt được trái tim của cô!”
Vẻ mặt của Đỗ Nghĩa vô cùng tự tin, quả thực khiến cho Bạch Cẩm Sương cảm thấy buồn nôn: “Anh tránh ra!”
Kết quả vậy mà Đỗ Nghĩa lại không tránh ra, nếu như hôm nay không phải Bạch Cẩm Sương đang mặc váy không tiện thì nhất định cô sẽ động thủ đánh người.
Lúc này, Tần Minh Xuân vội vàng chạy đến, anh ấy vừa rồi nhìn thấy mấy người Tần Quốc Cường, thấy bọn họ an phận nên liền tìm người hầu sắp xếp cho bọn họ, sau đó nói cho bọn họ biết một số quy tắc, cuối cùng anh ấy lại đi tìm vợ chồng Tần Hạo. Dù sao thì đến một chút nữa khai tiệc, anh ấy cũng phải cần sự có mặt của Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên.
Kết quả anh ấy vừa mới đi ra thì lại nhìn thấy Đỗ Nghĩa đang chặn đường của Bạch Cẩm Sương.
Việc bảo vệ Cẩm Sương đối với linh hồn Tần Vô Đoạn bên trong cơ thể Tần Minh Xuân giống như khắc sâu vào tận trong tâm khảm, cho dù đã buông bỏ tình yêu với cô nhưng mà vẫn coi cô giống như em gái của mình mà bảo vệ.
Anh ấy trực tiếp ngăn lại ở trước mặt của Bạch Cẩm Sương, đẩy Đỗ Nghĩa ra: “Anh muốn làm cái gì?”
Đỗ Nghĩa đánh giá Tần Minh Xuân thoảng một cái, sau đó nhìn anh ấy tuổi trẻ tài cao thì cũng nở một nụ cười: “Cậu là ai, cậu không phải là bạn trai của cô Bạch đây chứ?”
Ngữ khí của Tần Minh Xuân không hề nhẹ nhàng: “Bạn trai của cô ấy là Mặc Tu Nhân, anh không biết sao?”
Anh ấy nói như vậy là hy vọng đối phương có thể biết được chuyện Bạch Cẩm Sương là bạn gái của Mặc Tu Nhân, sẽ tự an phận không gây chuyện ở trong buổi tiệc tối nay. Kết quả là sau khi nghe được những lời này của Tần
Minh Xuân, Đỗ Nghĩa lại cười cười nói với Bạch Cẩm
Sương ở sau lưng anh ấy: “Cô Bạch, tôi tin tưởng là bản thân của mình so với Mặc Tu Nhân còn tốt hơn, cô đi theo tôi!”
Bạch Cẩm Sương nghe những lời này của anh ta, con ngươi chợt trầm xuống, với tay kéo Tần Minh Xuân một cái, ý bảo anh ấy tránh ra.
Tần Minh Xuân nhíu mày lại, có chút khó hiểu, chỉ nghe thấy Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Ngh nói: “Anh dựa vào cái gì mà lại nói bản thân mình có thể tốt hơn so với Mặc Tu Nhân?”
Đỗ Nghĩa cho rằng cô đã động tâm rồi, cho nên ngữ khí vô cùng vô liêm sỉ, chớp chớp vài cái liếc nhìn với Bạch Cẩm Sương: “Bởi vì tôi lãng mạn hơn anh ta, lại còn làm việc tốt hơn!”
Nghe thấy loại hồ ngôn loạn ngữ như vậy, Bạch Cẩm Sương đột nhiên nói với Tần Minh Xuân: “Minh Xuân, cho tôi mượn âu phục của anh một chút!”
Tần Minh Xuân khó hiểu nhưng mà vẫn đưa âu phục của mình cho cô. Đỗ Nghĩa vần còn cười cười nói: “Tôi cũng có thể cho cô mượn âu phục của mình!”
Kết quả là khi anh ta vừa nói xong thi đã thấy Bạch Cẩm Sương cầm lấy âu phục khoác lên chân mình sau đó không chút lưu tình nào mà đá một cước vào bụng của Đỗ Nghĩa, cô lạnh lùng nói: “Anh tính toán thơm bơ vậy sao, anh dựa vào cái gì mà dám so sánh với Mặc Tu Nhân! Lần sau còn dám so sánh với Mặc Tu Nhân một lần nữa, tôi gặp anh lần nào là đánh anh lần đấy!”
Bạch Cẩm Sương vừa dứt lời liền đưa âu phục cho Tần Minh Xuân, vừa định nói lời cảm ơn thì đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đứng không xa cách bọn họ, ánh mắt phức tạp mà nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương cứng đờ, nghĩ đến một cước phóng khoảng vừa rồi của mình thì mấp máy môi: “Anh... đến đây lúc nào vậy?”
Con người của Mặc Tu Nhân hiện lên một vòng tăm tối: “Vừa mới đến không lâu!”
Bạch Cẩm Sương nuốt một ngụm nước miếng: “Cái kia... anh... vừa rồi có nhìn thấy không?”
Hai mắt của Mặc Tu Nhân tối sầm lại nhưng ngay sau đó lại hiện lên tia vui vẻ: “Trông thấy cái gì?”
Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy bộ dáng này của anh thì liền đoán được là anh đã nhìn thấy, cô có chút tức giận nói: “Biết rõ còn cố hỏi!”
Mặc Tu Nhân cười một tiếng sau đó bước đến, cũng không thèm nhìn Đỗ Nghĩa mà nói với Tần Minh Xuân: “Bố mẹ gọi anh đi qua kìa, bọn họ đang chờ anh!"
Tần Minh Xuân khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Mặc Tu Nhân nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Bạch Cẩm Sương, cười nhẹ nói: “Đây cũng là lần đầu tiên mà anh biết rõ nhà của chúng ta lại có bảo bối biết bảo vệ anh như vậy đấy!”
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ một tiếng: “Vừa rồi là do anh nhìn nhầm mà thôi, em vốn có ý định ở cùng với người ra rồi mắng chửi anh đấy!”
Hồi!” Mặc Tu Nhân vui vẻ nói: “Vậy có lẽ là lỗ tai anh nghe nhầm rồi!”
Anh nói xong thì quay người ghé vào tai của Bạch Cẩm Sương nói: “Bảo bối, hiện giờ anh đang cảm thấy vui vẻ vô cùng!” Đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bảo vệ cho anh, cảm giác ấm áp này không phải là cảm giác mà người ngoài có thể cảm nhận được.
Anh dứt lời thì lại tiếp tục nói: “Chỉ có điều, về sau mấy loại việc nặng nhọc như đánh người thì vẫn nên để cho anh đến làm, dù sao thì em vẫn còn đang mặc váy.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy như thế thì lùi về sau một bước, đỏ mặt trừng anh.
Mặc Tu Nhân cười cười, nhìn thoáng qua Đỗ Nghĩa: “Còn chưa cút sao, hay là muốn tôi cho anh thêm một cước nữa?”
Sắc mặt của Đỗ Nghĩa tái nhợt: “Mặc Tu Nhân, quá đáng, tốt xấu gì thì đây cũng là tiệc tối của nhà anh, ẩu đả với khách mời như vậy là tác phong của nhà các người sao?"
Mặc dù Đỗ Nghĩa về nước không bao lâu nhưng mà cũng rõ ràng biết người không thể gây thù nhất ở Trà Giang này chính là Mặc Tu Nhân, vừa rồi anh ta cũng chỉ ba hoa ở trước mặt của Bạch Cẩm Sương mà thôi, muốn câu dẫn Bặc Cẩm Sương, thời điểm đối mặt thực sự với Mặc Tu Nhân thì trong lòng của anh ta vẫn còn sợ muốn chết, nhưng mà cái miệng thì vẫn nhanh nhảu.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, nhìn anh ta một cái: “Khách mời à, vấn đề mấy chốt của anh là đó sao? Cầm lấy thiệp mời của nhà họ Đỗ đến đây để diễu võ dương oai, tôi thấy trong não anh có nước thật rồi. Nếu không phải coi trọng dì Đỗ, anh cho rằng mình sẽ có thiệp mời của nhà họ Trần gửi đến sao? Còn nữa, Bạch Cẩm Sương là con gái của dì Đỗ, huyết thống như vậy cũng có thể xem là chị họ của anh, vậy mà anh cũng dám đùa giỡn như vậy, anh không cảm thấy buồn nôn sao, tôi cũng cảm thấy buồn nôn thay cho anh đấy!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền nắm tay Bạch Cẩm Sương rời đi.
Đỗ Nghĩa đứng tại chỗ giống như là bị sét đánh, anh ta vẫn luôn ở nước ngoài cho nên cũng không biết là mình lại có chị họ như vậy...
Nghĩ đến những lời nói vừa rồi mà mình nói với Bạch Cẩm Sương, đột nhiên Đỗ Nghĩa cũng có cảm giác buồn nôn, sắc mặt của anh ta tái nhợt, sau đó lại tiếp tục đi săn những cô gái đẹp trong buổi tiệc.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân thì mới hỏi Mặc Tu Nhân: “Anh vừa nói là... em là chị họ của anh ta sao?”
Mặc Tu Nhân thở dài nói: "Anh ta chính là con trai của Đỗ Thanh Vi
Bạch Cẩm Sương có chút khiếp sợ: “Đỗ Thanh Vi đã kết hôn rồi sao?"
Đỗ Thanh Vi chính là em họ xa của mẹ cô Đỗ Yến Oanh, chỉ tiếc là tâm tính không thuần túy, luôn luôn đoạt đồ của Đỗ Yến Oanh, về sau vì luôn luôn hại Đỗ Yến Oanh cho nên bị nhà họ Đỗ cường chế ép ra nước ngoài, sau năm trước, Bạch Cẩm Sương bị tai nạn thì bà ta mới về nước. Bạch Cẩm Sương thực sự không nghĩ đến vậy mà bà ta lại có con trail
Không phải là hồi trước bà ta vẫn luôn si mê Tổng Đình Nguyên sao!
Con trai lại lớn như vậy sao? Bạch Cẩm Sương cảm thấy ngỡ ngàng vô cùng!
Bạch Cẩm Sương khẽ giật mình, từ đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Anh Đỗ, xin anh tự trọng, tôi đã có bạn trai rồi!”
Đỗ Nghĩa khẽ cười, vô cùng tự tin mở miệng: “Không sao cả, tôi cũng có thể trở thành bạn trai tiếp theo của cô!”
Bách Cẩm Sương cảm thấy anh ta đúng là vô sỉ, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Tôi không chỉ có bạn trai mà còn rất yêu bạn trai của mình, hơn nữa chúng tôi cũng có con rồi, đang có ý định chuẩn bị kết hôn!”
Nghe thấy như vậy thì người có da mặt dày như Đỗ Nghĩa cũng cứng lại trong nháy mắt.
Chỉ có điều là một giây sau anh ta liền cười sáng lạn: “Không sao cả, tôi cũng không ngại, dù sao thì cái tôi thích cũng chính là con người của cô, những nhân tố bên ngoài như thế này thì không liên quan, tôi cũng không bởi vì những cái này mà sẽ không thích cô! Huống chỉ cho dù là cô có bạn trai có cả con nhưng mà cô vẫn chưa kết hôn mà không phải sao?"
Tuy là ngoài miệng Đỗ Nghĩa nói như vậy nhưng mà trong lòng của anh ta hiểu rất rõ tình huống của Bạch Cẩm Sương, có điều... anh ta cũng không muốn cưới Bạch Cẩm
Sương về làm vợ, thứ anh ta muốn chỉ là trên giường mà thôi, cần gì phải quan tâm đến những thứ này, chỉ cần khiến cho bản thân anh ta vui vẻ là ok!
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười châm chọc anh ta nói: “Tôi không ngờ anh Đỗ đây lại là người si tình đến vậy đấy, nhưng mà thật đáng tiếc, anh si tình với nhầm người rồi! Cuộc đời này của tôi... ngoại trừ bạn trai của mình ra thì cũng không chấp nhận bất kỳ một ai!”
Đỗ Nghĩa giống như không nghe được lời trào phúng của Bạch Cẩm Sương, anh ta nâng cằm lên nói: “Bạn trai của cô là ai, cô nói cho tôi biết tôi nhất định sẽ đánh bại anh ta, đoạt được trái tim của cô!”
Vẻ mặt của Đỗ Nghĩa vô cùng tự tin, quả thực khiến cho Bạch Cẩm Sương cảm thấy buồn nôn: “Anh tránh ra!”
Kết quả vậy mà Đỗ Nghĩa lại không tránh ra, nếu như hôm nay không phải Bạch Cẩm Sương đang mặc váy không tiện thì nhất định cô sẽ động thủ đánh người.
Lúc này, Tần Minh Xuân vội vàng chạy đến, anh ấy vừa rồi nhìn thấy mấy người Tần Quốc Cường, thấy bọn họ an phận nên liền tìm người hầu sắp xếp cho bọn họ, sau đó nói cho bọn họ biết một số quy tắc, cuối cùng anh ấy lại đi tìm vợ chồng Tần Hạo. Dù sao thì đến một chút nữa khai tiệc, anh ấy cũng phải cần sự có mặt của Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên.
Kết quả anh ấy vừa mới đi ra thì lại nhìn thấy Đỗ Nghĩa đang chặn đường của Bạch Cẩm Sương.
Việc bảo vệ Cẩm Sương đối với linh hồn Tần Vô Đoạn bên trong cơ thể Tần Minh Xuân giống như khắc sâu vào tận trong tâm khảm, cho dù đã buông bỏ tình yêu với cô nhưng mà vẫn coi cô giống như em gái của mình mà bảo vệ.
Anh ấy trực tiếp ngăn lại ở trước mặt của Bạch Cẩm Sương, đẩy Đỗ Nghĩa ra: “Anh muốn làm cái gì?”
Đỗ Nghĩa đánh giá Tần Minh Xuân thoảng một cái, sau đó nhìn anh ấy tuổi trẻ tài cao thì cũng nở một nụ cười: “Cậu là ai, cậu không phải là bạn trai của cô Bạch đây chứ?”
Ngữ khí của Tần Minh Xuân không hề nhẹ nhàng: “Bạn trai của cô ấy là Mặc Tu Nhân, anh không biết sao?”
Anh ấy nói như vậy là hy vọng đối phương có thể biết được chuyện Bạch Cẩm Sương là bạn gái của Mặc Tu Nhân, sẽ tự an phận không gây chuyện ở trong buổi tiệc tối nay. Kết quả là sau khi nghe được những lời này của Tần
Minh Xuân, Đỗ Nghĩa lại cười cười nói với Bạch Cẩm
Sương ở sau lưng anh ấy: “Cô Bạch, tôi tin tưởng là bản thân của mình so với Mặc Tu Nhân còn tốt hơn, cô đi theo tôi!”
Bạch Cẩm Sương nghe những lời này của anh ta, con ngươi chợt trầm xuống, với tay kéo Tần Minh Xuân một cái, ý bảo anh ấy tránh ra.
Tần Minh Xuân nhíu mày lại, có chút khó hiểu, chỉ nghe thấy Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Ngh nói: “Anh dựa vào cái gì mà lại nói bản thân mình có thể tốt hơn so với Mặc Tu Nhân?”
Đỗ Nghĩa cho rằng cô đã động tâm rồi, cho nên ngữ khí vô cùng vô liêm sỉ, chớp chớp vài cái liếc nhìn với Bạch Cẩm Sương: “Bởi vì tôi lãng mạn hơn anh ta, lại còn làm việc tốt hơn!”
Nghe thấy loại hồ ngôn loạn ngữ như vậy, Bạch Cẩm Sương đột nhiên nói với Tần Minh Xuân: “Minh Xuân, cho tôi mượn âu phục của anh một chút!”
Tần Minh Xuân khó hiểu nhưng mà vẫn đưa âu phục của mình cho cô. Đỗ Nghĩa vần còn cười cười nói: “Tôi cũng có thể cho cô mượn âu phục của mình!”
Kết quả là khi anh ta vừa nói xong thi đã thấy Bạch Cẩm Sương cầm lấy âu phục khoác lên chân mình sau đó không chút lưu tình nào mà đá một cước vào bụng của Đỗ Nghĩa, cô lạnh lùng nói: “Anh tính toán thơm bơ vậy sao, anh dựa vào cái gì mà dám so sánh với Mặc Tu Nhân! Lần sau còn dám so sánh với Mặc Tu Nhân một lần nữa, tôi gặp anh lần nào là đánh anh lần đấy!”
Bạch Cẩm Sương vừa dứt lời liền đưa âu phục cho Tần Minh Xuân, vừa định nói lời cảm ơn thì đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đứng không xa cách bọn họ, ánh mắt phức tạp mà nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương cứng đờ, nghĩ đến một cước phóng khoảng vừa rồi của mình thì mấp máy môi: “Anh... đến đây lúc nào vậy?”
Con người của Mặc Tu Nhân hiện lên một vòng tăm tối: “Vừa mới đến không lâu!”
Bạch Cẩm Sương nuốt một ngụm nước miếng: “Cái kia... anh... vừa rồi có nhìn thấy không?”
Hai mắt của Mặc Tu Nhân tối sầm lại nhưng ngay sau đó lại hiện lên tia vui vẻ: “Trông thấy cái gì?”
Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy bộ dáng này của anh thì liền đoán được là anh đã nhìn thấy, cô có chút tức giận nói: “Biết rõ còn cố hỏi!”
Mặc Tu Nhân cười một tiếng sau đó bước đến, cũng không thèm nhìn Đỗ Nghĩa mà nói với Tần Minh Xuân: “Bố mẹ gọi anh đi qua kìa, bọn họ đang chờ anh!"
Tần Minh Xuân khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Mặc Tu Nhân nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Bạch Cẩm Sương, cười nhẹ nói: “Đây cũng là lần đầu tiên mà anh biết rõ nhà của chúng ta lại có bảo bối biết bảo vệ anh như vậy đấy!”
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ một tiếng: “Vừa rồi là do anh nhìn nhầm mà thôi, em vốn có ý định ở cùng với người ra rồi mắng chửi anh đấy!”
Hồi!” Mặc Tu Nhân vui vẻ nói: “Vậy có lẽ là lỗ tai anh nghe nhầm rồi!”
Anh nói xong thì quay người ghé vào tai của Bạch Cẩm Sương nói: “Bảo bối, hiện giờ anh đang cảm thấy vui vẻ vô cùng!” Đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương bảo vệ cho anh, cảm giác ấm áp này không phải là cảm giác mà người ngoài có thể cảm nhận được.
Anh dứt lời thì lại tiếp tục nói: “Chỉ có điều, về sau mấy loại việc nặng nhọc như đánh người thì vẫn nên để cho anh đến làm, dù sao thì em vẫn còn đang mặc váy.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy như thế thì lùi về sau một bước, đỏ mặt trừng anh.
Mặc Tu Nhân cười cười, nhìn thoáng qua Đỗ Nghĩa: “Còn chưa cút sao, hay là muốn tôi cho anh thêm một cước nữa?”
Sắc mặt của Đỗ Nghĩa tái nhợt: “Mặc Tu Nhân, quá đáng, tốt xấu gì thì đây cũng là tiệc tối của nhà anh, ẩu đả với khách mời như vậy là tác phong của nhà các người sao?"
Mặc dù Đỗ Nghĩa về nước không bao lâu nhưng mà cũng rõ ràng biết người không thể gây thù nhất ở Trà Giang này chính là Mặc Tu Nhân, vừa rồi anh ta cũng chỉ ba hoa ở trước mặt của Bạch Cẩm Sương mà thôi, muốn câu dẫn Bặc Cẩm Sương, thời điểm đối mặt thực sự với Mặc Tu Nhân thì trong lòng của anh ta vẫn còn sợ muốn chết, nhưng mà cái miệng thì vẫn nhanh nhảu.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, nhìn anh ta một cái: “Khách mời à, vấn đề mấy chốt của anh là đó sao? Cầm lấy thiệp mời của nhà họ Đỗ đến đây để diễu võ dương oai, tôi thấy trong não anh có nước thật rồi. Nếu không phải coi trọng dì Đỗ, anh cho rằng mình sẽ có thiệp mời của nhà họ Trần gửi đến sao? Còn nữa, Bạch Cẩm Sương là con gái của dì Đỗ, huyết thống như vậy cũng có thể xem là chị họ của anh, vậy mà anh cũng dám đùa giỡn như vậy, anh không cảm thấy buồn nôn sao, tôi cũng cảm thấy buồn nôn thay cho anh đấy!”
Mặc Tu Nhân nói xong liền nắm tay Bạch Cẩm Sương rời đi.
Đỗ Nghĩa đứng tại chỗ giống như là bị sét đánh, anh ta vẫn luôn ở nước ngoài cho nên cũng không biết là mình lại có chị họ như vậy...
Nghĩ đến những lời nói vừa rồi mà mình nói với Bạch Cẩm Sương, đột nhiên Đỗ Nghĩa cũng có cảm giác buồn nôn, sắc mặt của anh ta tái nhợt, sau đó lại tiếp tục đi săn những cô gái đẹp trong buổi tiệc.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân thì mới hỏi Mặc Tu Nhân: “Anh vừa nói là... em là chị họ của anh ta sao?”
Mặc Tu Nhân thở dài nói: "Anh ta chính là con trai của Đỗ Thanh Vi
Bạch Cẩm Sương có chút khiếp sợ: “Đỗ Thanh Vi đã kết hôn rồi sao?"
Đỗ Thanh Vi chính là em họ xa của mẹ cô Đỗ Yến Oanh, chỉ tiếc là tâm tính không thuần túy, luôn luôn đoạt đồ của Đỗ Yến Oanh, về sau vì luôn luôn hại Đỗ Yến Oanh cho nên bị nhà họ Đỗ cường chế ép ra nước ngoài, sau năm trước, Bạch Cẩm Sương bị tai nạn thì bà ta mới về nước. Bạch Cẩm Sương thực sự không nghĩ đến vậy mà bà ta lại có con trail
Không phải là hồi trước bà ta vẫn luôn si mê Tổng Đình Nguyên sao!
Con trai lại lớn như vậy sao? Bạch Cẩm Sương cảm thấy ngỡ ngàng vô cùng!
Bình luận facebook