Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chương 47:
Thấy Lý Sơn đã ra ngoài, còn đóng cửa lại, Đàm Tiểu Ân nhìn trộm Âu Minh Triết một cái, đột nhiên lại nhớ tới chuyện phát sinh kia.
Mặc dù là Âu Minh Triết hôn cô, nhưng nghĩ lại thì hình như là do cô mở đầu.
Thật là mất hết thể diện!
Cô đứng lên chuẩn bị ra ngoài…
Nhưng còn chưa đi được hai bước đã nghe giọng nói nghiêm túc của Âu Minh Triết: “Quay lại đây.”
Muốn chạy?
Không có cửa đâu!
Đàm Tiểu Ân lại quay lại, kiếm cớ lấp liếm: “Tôi hơi khát nước nên muốn đi uống nước.”
…
Chỉ một lát sau dì Ngô đã bưng nước từ bên ngoài vào, đưa tới trước mặt hai người, sau đó đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân ngồi tại chỗ, nhìn cốc nước trước mặt, cô cúi đầu thật thấp, còn thấp hơn cả khi bị thầy giáo gọi lên trả lời câu hỏi nữa.
Âu Minh Triết thấy cô ngay cả nhìn mình cũng không dám, anh hỏi: “Sợ tôi ăn thịt em sao?”
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, khéo léo lắc đầu một cái.
“Vậy tại sao lại tránh tôi? Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?” Ánh mắt Âu Minh Triết vẫn nhìn chằm chằm cô, khiến cô cảm thấy mình không trốn nổi.
Đàm Tiểu Ân sờ sờ mũi: “Chuyện này… Bởi vì… Chú quá đẹp trai!”
“…” Âu Minh Triết cau mày, đây là câu trả lời gì vậy?
Đàm Tiểu Ân giải thích rõ hơn: “Vì quá đẹp trai nên tôi không dám nhìn chú. Tôi… Hơi hồi hộp. Ai bảo hôm nay chú đột nhiên hôn tôi.”
Vốn dĩ trước đây ở trước mặt anh cô đều rất nghe lời.
Tìm cách khiến anh vui vẻ, rất ngoan ngoãn!
Giờ mới cùng Âu Minh Triết sống chung, không cẩn thận một chút là cô đã không nghe lời.
Âu Minh Triết nghe Đàm Tiểu Ân nói xong thì dở khóc dở cười.
Cô vợ này của anh da mặt cũng mỏng quá rồi!
Nhưng anh nhận ra là cô xấu hổ thật.
Lúc này Đàm Tiểu Ân còn mặc quần áo ngủ, nói đúng hơn là chiếc áo phông của Âu Minh Triết, cô mặc trên người đã đến đầu gối, giống như váy vậy, rất tiện.
Là do hôm qua cô không có quần áo nên mới tìm anh mượn.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân: “Sao còn mặc quần áo của tôi?”
Cơ thể cô mảnh khảnh, mặc quần áo của anh thật giống như muốn dụ người khác phạm tội vậy.
Giờ anh đã hiểu ra vì sao hôm nay lúc hôn cô lại thất ngột ngào thoải mái như vậy, khiến người ta không muốn buông, hận không thể hôn thêm lần nữa.
Đàm Tiểu Ân nhìn lại quần áo trên người mình mới phát hiện ra mình mặc quần áo của anh xuống ăn cơm cũng mọi người.
Sẽ không bị người khác nghĩ là bị bệnh thần kinh đấy chứ?!
Cô nhức đầu nói: “Quần áo hôm qua tắm con chưa khô.”
Mà trong nhà không ai có quần áo vừa để cô mặc.
Âu Minh Triết nói: “Bảo Lý Sơn đưa em đi mua ít đồ đi.”
Quần áo của Đàm Tiểu Ân vốn dĩ không nhiều, mấy bộ quần áo kia cô cũng thường mặc đi mặc lại.
Dường như cho tới bây giờ Âu Minh Triết cũng chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ này.
Thấy Lý Sơn đã ra ngoài, còn đóng cửa lại, Đàm Tiểu Ân nhìn trộm Âu Minh Triết một cái, đột nhiên lại nhớ tới chuyện phát sinh kia.
Mặc dù là Âu Minh Triết hôn cô, nhưng nghĩ lại thì hình như là do cô mở đầu.
Thật là mất hết thể diện!
Cô đứng lên chuẩn bị ra ngoài…
Nhưng còn chưa đi được hai bước đã nghe giọng nói nghiêm túc của Âu Minh Triết: “Quay lại đây.”
Muốn chạy?
Không có cửa đâu!
Đàm Tiểu Ân lại quay lại, kiếm cớ lấp liếm: “Tôi hơi khát nước nên muốn đi uống nước.”
…
Chỉ một lát sau dì Ngô đã bưng nước từ bên ngoài vào, đưa tới trước mặt hai người, sau đó đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân ngồi tại chỗ, nhìn cốc nước trước mặt, cô cúi đầu thật thấp, còn thấp hơn cả khi bị thầy giáo gọi lên trả lời câu hỏi nữa.
Âu Minh Triết thấy cô ngay cả nhìn mình cũng không dám, anh hỏi: “Sợ tôi ăn thịt em sao?”
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, khéo léo lắc đầu một cái.
“Vậy tại sao lại tránh tôi? Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?” Ánh mắt Âu Minh Triết vẫn nhìn chằm chằm cô, khiến cô cảm thấy mình không trốn nổi.
Đàm Tiểu Ân sờ sờ mũi: “Chuyện này… Bởi vì… Chú quá đẹp trai!”
“…” Âu Minh Triết cau mày, đây là câu trả lời gì vậy?
Đàm Tiểu Ân giải thích rõ hơn: “Vì quá đẹp trai nên tôi không dám nhìn chú. Tôi… Hơi hồi hộp. Ai bảo hôm nay chú đột nhiên hôn tôi.”
Vốn dĩ trước đây ở trước mặt anh cô đều rất nghe lời.
Tìm cách khiến anh vui vẻ, rất ngoan ngoãn!
Giờ mới cùng Âu Minh Triết sống chung, không cẩn thận một chút là cô đã không nghe lời.
Âu Minh Triết nghe Đàm Tiểu Ân nói xong thì dở khóc dở cười.
Cô vợ này của anh da mặt cũng mỏng quá rồi!
Nhưng anh nhận ra là cô xấu hổ thật.
Lúc này Đàm Tiểu Ân còn mặc quần áo ngủ, nói đúng hơn là chiếc áo phông của Âu Minh Triết, cô mặc trên người đã đến đầu gối, giống như váy vậy, rất tiện.
Là do hôm qua cô không có quần áo nên mới tìm anh mượn.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân: “Sao còn mặc quần áo của tôi?”
Cơ thể cô mảnh khảnh, mặc quần áo của anh thật giống như muốn dụ người khác phạm tội vậy.
Giờ anh đã hiểu ra vì sao hôm nay lúc hôn cô lại thất ngột ngào thoải mái như vậy, khiến người ta không muốn buông, hận không thể hôn thêm lần nữa.
Đàm Tiểu Ân nhìn lại quần áo trên người mình mới phát hiện ra mình mặc quần áo của anh xuống ăn cơm cũng mọi người.
Sẽ không bị người khác nghĩ là bị bệnh thần kinh đấy chứ?!
Cô nhức đầu nói: “Quần áo hôm qua tắm con chưa khô.”
Mà trong nhà không ai có quần áo vừa để cô mặc.
Âu Minh Triết nói: “Bảo Lý Sơn đưa em đi mua ít đồ đi.”
Quần áo của Đàm Tiểu Ân vốn dĩ không nhiều, mấy bộ quần áo kia cô cũng thường mặc đi mặc lại.
Dường như cho tới bây giờ Âu Minh Triết cũng chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ này.
Bình luận facebook