Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Chương 44:
Nhưng, cô lại không nói lời nào, mà trực tiếp hành động như vậy!
Đàm Tiểu Ân nhìn gò má anh, cười một tiếng: “Thật mừng.”
Nụ cười ấm áp của cô hoàn toàn đối lập với vẻ lạnh lùng của anh.
Âu Minh Triết cau mày, cô nói vui mừng?
Thấy anh tức giận mà cô lại vui mừng?
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Đàm Tiểu Ân đã ôm anh thật chặt, cô tựa vào vai anh nói: “Nếu như được gặp người vợ chưa cưới đó của chú, tôi nhất định phải cảm ơn cô ta mới được!”
Sắc mặt Âu Minh Triết trở nên lạnh lẽo: “Cảm ơn cô ta?”
Anh tưởng cô đi vào dỗ anh, nhưng cuối cùng lại khiến anh ấm ức?
Giọng nói dịu dàng của Đàm Tiểu Ân lại vang lên bên tai: “Chú đẹp trai như vậy, nhiều tiền như vậy, lại tốt với tôi như thế, nếu không phải cô ta bỏ đi, thì sao chuyện tốt như vậy rơi vào người tôi được?”
Âu Minh Triết: “…”
Rõ ràng là rất tức giận, nhưng… Lời này của Đàm Tiểu Ân lại khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không còn bức bối như trước nữa.
“Qua đây.”
Anh mở miệng.
Đàm Tiểu Ân buông anh ra, đi tới trước mặt anh, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Âu Minh Triết.
Cô hơi chột dạ, không biết là những lời nịnh nọt của mình có khiến anh hết giận không hay ngược lại còn tức giận hơn?
Chẳng trách Lý Sơn nói anh rất khó dỗ.
Đàm Tiểu Ân thầm than trong lòng, ngoan ngoãn chờ bị mắng. Cô đang nghĩ, Âu Minh Triết có giận đến đâu đi nữa thì mắng cô một trận trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.
Anh chìa tay ra, cầm cánh tay cô dùng sức kéo vào lòng, cả người cô đều ngã vào lòng anh.
Đột nhiên bị mất thăng bằng khiến Đàm Tiểu Ân luống cuống, khi cô kịp phản ứng lại thì một nụ hôn nóng bỏng đã ngăn trên miệng mình.
Cô bất ngờ, không kịp đề phòng, đầu Đàm Tiểu Ân bị anh giữ chặt, cô cảm thấy môi anh rất nóng, rất mềm.
Tim cô giống như bị thứ gì đó chạm đến, kéo một cái, một cảm giác tê dại, mềm mại từ đáy lòng tràn ra…
Nụ hôn đầu này của Đàm Tiểu Ân tới có hơi đột ngột. Bởi vì hồi hộp nên tay cô siết thật chặt.
Nụ hôn này kéo dài khoảng mấy giây…
Âu Minh Triết buông Đàm Tiểu Ân ra, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nóng bừng lên, tim đập thình thịch, nói chuyện cũng lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi… Tôi ra ngoài gặp anh Lý một chút.”
Nói xong cô lập tức trốn ra khỏi vòm ngực của Âu Minh Triết…
Lý Sơn vẫn luôn thấp thỏm ở bên ngoài, Đàm Tiểu Ân ở lâu thêm một giây, anh ta lại thấp thỏm thêm một chút. Anh ta chỉ sợ Đàm Tiểu Ân sẽ nói sai, khiến Âu Minh Triết tức giận hơn.
Cửa đột nhiên mở ra, Đàm Tiểu Ân đi ra ngoài.
Lý Sơn dùng ánh mắt dò xét hỏi: “Không sao chứ?”
Đàm Tiểu Ân lấy tay vỗ mặt một cái, thấy tỉnh táo hơn tí chút.
Vừa rồi cô cuống quá nên xấu hổ chạy ra ngoài, không rõ Âu Minh Triết như vậy là còn tức giận không? Hay là hết giận rồi?
Lý Sơn thấy cô không nói gì càng sốt ruột: “Tôi đã bảo cô đừng vào, cô còn đi, xong rồi!”
Thấy cô như vậy chắc là không dỗ được anh Âu, không những thế còn bị mắng đến không nói lên lời rồi.
“Vào đi.”
Giọng Âu Minh Triết từ bên trong truyền ra, Lý Sơn không để ý đến Đàm Tiểu Ân nữa, anh ta vội vàng đi vào, thấy Âu Minh Triết ngồi bên cửa sổ: “Anh Âu, chị dâu nhất quyết muốn vào, tôi không ngăn được, cô ấy cũng là có ý tốt, anh đừng tức giận!”
“Tôi đói rồi.”
Nhưng, cô lại không nói lời nào, mà trực tiếp hành động như vậy!
Đàm Tiểu Ân nhìn gò má anh, cười một tiếng: “Thật mừng.”
Nụ cười ấm áp của cô hoàn toàn đối lập với vẻ lạnh lùng của anh.
Âu Minh Triết cau mày, cô nói vui mừng?
Thấy anh tức giận mà cô lại vui mừng?
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Đàm Tiểu Ân đã ôm anh thật chặt, cô tựa vào vai anh nói: “Nếu như được gặp người vợ chưa cưới đó của chú, tôi nhất định phải cảm ơn cô ta mới được!”
Sắc mặt Âu Minh Triết trở nên lạnh lẽo: “Cảm ơn cô ta?”
Anh tưởng cô đi vào dỗ anh, nhưng cuối cùng lại khiến anh ấm ức?
Giọng nói dịu dàng của Đàm Tiểu Ân lại vang lên bên tai: “Chú đẹp trai như vậy, nhiều tiền như vậy, lại tốt với tôi như thế, nếu không phải cô ta bỏ đi, thì sao chuyện tốt như vậy rơi vào người tôi được?”
Âu Minh Triết: “…”
Rõ ràng là rất tức giận, nhưng… Lời này của Đàm Tiểu Ân lại khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không còn bức bối như trước nữa.
“Qua đây.”
Anh mở miệng.
Đàm Tiểu Ân buông anh ra, đi tới trước mặt anh, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Âu Minh Triết.
Cô hơi chột dạ, không biết là những lời nịnh nọt của mình có khiến anh hết giận không hay ngược lại còn tức giận hơn?
Chẳng trách Lý Sơn nói anh rất khó dỗ.
Đàm Tiểu Ân thầm than trong lòng, ngoan ngoãn chờ bị mắng. Cô đang nghĩ, Âu Minh Triết có giận đến đâu đi nữa thì mắng cô một trận trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.
Anh chìa tay ra, cầm cánh tay cô dùng sức kéo vào lòng, cả người cô đều ngã vào lòng anh.
Đột nhiên bị mất thăng bằng khiến Đàm Tiểu Ân luống cuống, khi cô kịp phản ứng lại thì một nụ hôn nóng bỏng đã ngăn trên miệng mình.
Cô bất ngờ, không kịp đề phòng, đầu Đàm Tiểu Ân bị anh giữ chặt, cô cảm thấy môi anh rất nóng, rất mềm.
Tim cô giống như bị thứ gì đó chạm đến, kéo một cái, một cảm giác tê dại, mềm mại từ đáy lòng tràn ra…
Nụ hôn đầu này của Đàm Tiểu Ân tới có hơi đột ngột. Bởi vì hồi hộp nên tay cô siết thật chặt.
Nụ hôn này kéo dài khoảng mấy giây…
Âu Minh Triết buông Đàm Tiểu Ân ra, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nóng bừng lên, tim đập thình thịch, nói chuyện cũng lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi… Tôi ra ngoài gặp anh Lý một chút.”
Nói xong cô lập tức trốn ra khỏi vòm ngực của Âu Minh Triết…
Lý Sơn vẫn luôn thấp thỏm ở bên ngoài, Đàm Tiểu Ân ở lâu thêm một giây, anh ta lại thấp thỏm thêm một chút. Anh ta chỉ sợ Đàm Tiểu Ân sẽ nói sai, khiến Âu Minh Triết tức giận hơn.
Cửa đột nhiên mở ra, Đàm Tiểu Ân đi ra ngoài.
Lý Sơn dùng ánh mắt dò xét hỏi: “Không sao chứ?”
Đàm Tiểu Ân lấy tay vỗ mặt một cái, thấy tỉnh táo hơn tí chút.
Vừa rồi cô cuống quá nên xấu hổ chạy ra ngoài, không rõ Âu Minh Triết như vậy là còn tức giận không? Hay là hết giận rồi?
Lý Sơn thấy cô không nói gì càng sốt ruột: “Tôi đã bảo cô đừng vào, cô còn đi, xong rồi!”
Thấy cô như vậy chắc là không dỗ được anh Âu, không những thế còn bị mắng đến không nói lên lời rồi.
“Vào đi.”
Giọng Âu Minh Triết từ bên trong truyền ra, Lý Sơn không để ý đến Đàm Tiểu Ân nữa, anh ta vội vàng đi vào, thấy Âu Minh Triết ngồi bên cửa sổ: “Anh Âu, chị dâu nhất quyết muốn vào, tôi không ngăn được, cô ấy cũng là có ý tốt, anh đừng tức giận!”
“Tôi đói rồi.”
Bình luận facebook