Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39:
“Có nói vài câu.” Đàm Tiểu Ân đáp: “Nhưng cũng không phải là cãi nhau.”
“Thật kì lạ.” Âu Minh Triết nghi hoặc: “Bình thường Đinh Cẩn không phải đứa không biết nghe lời, tính cách của em cũng tốt, tại sao hai người lại không hợp nhau?”
Mặc dù lần trước đã dạy dỗ Đinh Cẩn nhưng dù sao đó cũng là con của chị gái anh, có lúc anh cũng không thể làm quá.
Câu nói của Âu Minh Triết khiến Đàm Tiểu Ân chột dạ.
Cô nhìn Âu Minh Triết một cái: “Chắc là bẩm sinh đã không hợp rồi. Chú, chú vừa về hả? Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, sợ em buồn bực nên lên thăm em trước.”
“Chú đi ăn cơm đi. Tôi ngủ một giấc là đỡ thôi.” Đàm Tiểu Ân nằm lên chiếc gối mềm mại, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
Âu Minh Triết đáp: “Vậy em nằm nghỉ một lúc đi.”
Sau đó anh đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân nhắm mắt lại định ngủ một lát nhưng một lúc sau Âu Minh Triết đã quay lại.
“Tiểu Ân.”
Đàm Tiểu Ân mở mắt ra nhìn anh: “Không phải chú đi ăn cơm sao? Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”
“Đây là nước đường đỏ.” Âu Minh Triết đưa bát cho cô: “Dì nói uống cái này sẽ đỡ hơn một chút.”
Đàm Tiểu Ân vội vàng đón chiếc bát từ tay anh, nhưng còn chưa uống đã cô nghĩ ra gì đó, lại cảnh giác nhìn Âu Minh Triết: “Chú nói với dì rồi?”
“Ừ.”
Cảm giác xấu hổ của Đàm Tiểu Ân càng ngày càng rõ: “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà chú lại làm như vậy, tôi thấy ngại lắm.”
Chỉ là tới tháng thôi mà cuối cùng mọi người đều biết.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Âu Minh Triết nói: “Trong người không thoải mái thì không thể mặc kệ được! Em uống trước đi, tôi bảo người mang đồ ăn lên, em xem muốn ăn gì.”
Anh vừa dứt lời, người giúp việc đã bê đồ ăn lên đến nơi.
Đàm Tiểu Ân vì đau nên không muốn ăn, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn cô lại cảm thấy hơi đói.
Cô bò xuống giường, vẫn mặc bộ quần áo ngủ ngồi bên cạnh bàn ăn, ăn vài món.
Âu Minh Triết ở bên cạnh nhìn cô, cô cũng gắp thức ăn cho anh: “Chú đừng nhìn tôi nữa, chú cũng ăn cùng đi!”
Âu Minh Triết hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon.” Vốn đang đau ốm mệt mỏi, giờ ăn một chút vào cô cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Nhưng sau khi ăn xong Âu Minh Triết vẫn bảo cô về giường nằm.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của cô: “Lần nào cũng đau như vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân thảo luận chuyện này với một người đàn ông, nhưng vì vẻ mặt chú rất nghiêm túc nên cô gật đầu: “Ừ.”
“Vậy đi gặp bác sĩ khám xem sao.”
“Thôi xấu hổ lắm.” Nếu phải đi gặp bác sĩ thì Đàm Tiểu Ân thà nhịn đau còn hơn.
Âu Minh Triết nói tiếp: “Đi khám bác sĩ thì có gì mà xấu hổ.”
Thật đúng là trẻ con.
“Không sao mà.” Đàm Tiểu Ân bổ sung thêm: “Bọn họ nói chờ sau khi kết hôn, sinh con là sẽ ổn.”
Phi phi!
Nói xong câu này Đàm Tiểu Ân lập tức hối hận.
Cô cắn môi, hận không thể tự vả miệng mình hai cái.
Cô đang nói cái gì vậy!
Cô nhìn trộm Âu Minh Triết một cái, hy vọng anh không nghe thấy những lời cô vừa nói.
Nhưng lại phát hiện ra anh đang nhìn cô, hơn nữa còn nghe thấy hết những lời vừa nãy: “Muốn sinh con? Em còn quá nhỏ.”
Đàm Tiểu Ân không biết nói sao, rõ ràng là cô nói sai rồi, tại sao lại nghe như cô rất muốn sinh con cho anh vậy.
“Có nói vài câu.” Đàm Tiểu Ân đáp: “Nhưng cũng không phải là cãi nhau.”
“Thật kì lạ.” Âu Minh Triết nghi hoặc: “Bình thường Đinh Cẩn không phải đứa không biết nghe lời, tính cách của em cũng tốt, tại sao hai người lại không hợp nhau?”
Mặc dù lần trước đã dạy dỗ Đinh Cẩn nhưng dù sao đó cũng là con của chị gái anh, có lúc anh cũng không thể làm quá.
Câu nói của Âu Minh Triết khiến Đàm Tiểu Ân chột dạ.
Cô nhìn Âu Minh Triết một cái: “Chắc là bẩm sinh đã không hợp rồi. Chú, chú vừa về hả? Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, sợ em buồn bực nên lên thăm em trước.”
“Chú đi ăn cơm đi. Tôi ngủ một giấc là đỡ thôi.” Đàm Tiểu Ân nằm lên chiếc gối mềm mại, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
Âu Minh Triết đáp: “Vậy em nằm nghỉ một lúc đi.”
Sau đó anh đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân nhắm mắt lại định ngủ một lát nhưng một lúc sau Âu Minh Triết đã quay lại.
“Tiểu Ân.”
Đàm Tiểu Ân mở mắt ra nhìn anh: “Không phải chú đi ăn cơm sao? Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”
“Đây là nước đường đỏ.” Âu Minh Triết đưa bát cho cô: “Dì nói uống cái này sẽ đỡ hơn một chút.”
Đàm Tiểu Ân vội vàng đón chiếc bát từ tay anh, nhưng còn chưa uống đã cô nghĩ ra gì đó, lại cảnh giác nhìn Âu Minh Triết: “Chú nói với dì rồi?”
“Ừ.”
Cảm giác xấu hổ của Đàm Tiểu Ân càng ngày càng rõ: “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà chú lại làm như vậy, tôi thấy ngại lắm.”
Chỉ là tới tháng thôi mà cuối cùng mọi người đều biết.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Âu Minh Triết nói: “Trong người không thoải mái thì không thể mặc kệ được! Em uống trước đi, tôi bảo người mang đồ ăn lên, em xem muốn ăn gì.”
Anh vừa dứt lời, người giúp việc đã bê đồ ăn lên đến nơi.
Đàm Tiểu Ân vì đau nên không muốn ăn, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn cô lại cảm thấy hơi đói.
Cô bò xuống giường, vẫn mặc bộ quần áo ngủ ngồi bên cạnh bàn ăn, ăn vài món.
Âu Minh Triết ở bên cạnh nhìn cô, cô cũng gắp thức ăn cho anh: “Chú đừng nhìn tôi nữa, chú cũng ăn cùng đi!”
Âu Minh Triết hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon.” Vốn đang đau ốm mệt mỏi, giờ ăn một chút vào cô cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Nhưng sau khi ăn xong Âu Minh Triết vẫn bảo cô về giường nằm.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của cô: “Lần nào cũng đau như vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân thảo luận chuyện này với một người đàn ông, nhưng vì vẻ mặt chú rất nghiêm túc nên cô gật đầu: “Ừ.”
“Vậy đi gặp bác sĩ khám xem sao.”
“Thôi xấu hổ lắm.” Nếu phải đi gặp bác sĩ thì Đàm Tiểu Ân thà nhịn đau còn hơn.
Âu Minh Triết nói tiếp: “Đi khám bác sĩ thì có gì mà xấu hổ.”
Thật đúng là trẻ con.
“Không sao mà.” Đàm Tiểu Ân bổ sung thêm: “Bọn họ nói chờ sau khi kết hôn, sinh con là sẽ ổn.”
Phi phi!
Nói xong câu này Đàm Tiểu Ân lập tức hối hận.
Cô cắn môi, hận không thể tự vả miệng mình hai cái.
Cô đang nói cái gì vậy!
Cô nhìn trộm Âu Minh Triết một cái, hy vọng anh không nghe thấy những lời cô vừa nói.
Nhưng lại phát hiện ra anh đang nhìn cô, hơn nữa còn nghe thấy hết những lời vừa nãy: “Muốn sinh con? Em còn quá nhỏ.”
Đàm Tiểu Ân không biết nói sao, rõ ràng là cô nói sai rồi, tại sao lại nghe như cô rất muốn sinh con cho anh vậy.
Bình luận facebook