Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Chương 302:
Âu Minh Triết cưng chiều trả lời, “Đồ ngốc, hỏi vớ vẩn gì thế hả?”
Đàm Tiểu Ân không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, tự nhủ nói: “Mặc kệ chú có thích em hay không, nhưng em lại vô cùng thích chú.”
Cảm giác hạnh phúc làm cho cô có chút không giấu được lời trong lòng mình muốn nói.
Muốn nói cái gì, liền nói thẳng ra.
Âu Minh Triết âu yếm nhìn Đàm Tiểu Ân, “thích bao nhiêu?”
Anh hỏi vấn đề này, làm Đàm Tiểu Ân cũng không biết phải trả lời ra sao.
Một giây kế tiếp, không biết trong đầu làm sao lại đột nhiên hiện ra một câu nói. Trọng điểm là, cô không nhịn được, còn đem những lời này nói ra: “Thích đến mức muốn sinh con cho chú!”
“…”
Mấy hôm trước cô xem một bộ phim có một câu nói: phụ nữ sẽ chỉ sinh con cho người đàn ông mà mình yêu!
Mới vừa rồi không biết là làm sao, đột nhiên liền nghĩ tới câu này.
Nhìn thấy Âu Minh Triết có chút kinh ngạc, Đàm Tiểu Ân chỉ muốn bóp chết bản thân mình.
Âu Minh Triết chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó, liền bình tĩnh nói: “Không gấp, tối về liền sinh.”
“…”
Sinh?
Sinh cái p ấy chứ sinh!
Cô còn đang đi học đấy!
Hết lần này tới lần khác lại tự mình đào hố chôn mình…
Đàm Tiểu Ân hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Cô nhìn Âu Minh Triết, hấp tấp nói: “Không gấp, em còn nhỏ…”
Mặc dù đã qua sinh nhật 20 tuổi, cũng đã đăng ký kết hôn, nhưng Đàm Tiểu Ân đúng thật là còn chưa đến 19 tuổi.
Âu Minh Triết nhìn lướt qua ngực của cô, đúng là hơi nhỏ.
Anh ung dung nói: “Không sao, anh không ngại.”
“…”
Các nghi thức của Hôn lễ đã kết thúc, hiện tại các khách mời đều ở bên ngoài ăn cơm.
Bận rộn cả một buổi sáng, Đàm Tiểu Ân cũng có chút đói bụng, Âu Minh Triết bảo Lý Sơn đi lấy một ít thức ăn đưa tới nơi này.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì rèn sắt không thành thép…
Thừa dịp này, Đàm Tiểu Ân đi thay quần áo khác, áo cưới quá dài, mặc lên người vô cùng vướng víu.
Cô Đổi một bộ sườn xám.
Trước đó lúc Âu Châu Du chuẩn bị,đã giúp cô chuẩn bị vài bộ quần áo để mặc tại hôn lễ hôm nay.
lúc trước huấn luyện quân sự bị cháy nắng một chút, nhưng mà hơn một tháng này cũng đã trắng trở lại như cũ.
Sườn xám đỏ mặc trên người cô,làm nổi bật lên dáng người vô cùng yêu kiều của cô.
Đàm Tiểu Ân thay quần áo xong,thức ăn cũng vừa đưa tới, bày trên bàn, Lý Sơn ở bên cạnh nói chuyện với Âu Minh Triết: “Lão thủ trưởng hôm nay cũng tới.”
Âu Minh Triết bưng ly uống nước, tay dừng một chút, để xuống, “Thật sao?”
Lão thủ trưởng, cấp trên của anh lúc anh còn trong quân đội, là người luôn đề bạt anh,rất xem trọng anh.
Sau đó Âu Minh Triết bị thương, hai chân coi như là hoàn toàn phế đi, trở lại Kinh Châu dưỡng thương, cũng không có liên lạc với ông ấy nữa.
Âu Minh Triết cưng chiều trả lời, “Đồ ngốc, hỏi vớ vẩn gì thế hả?”
Đàm Tiểu Ân không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, tự nhủ nói: “Mặc kệ chú có thích em hay không, nhưng em lại vô cùng thích chú.”
Cảm giác hạnh phúc làm cho cô có chút không giấu được lời trong lòng mình muốn nói.
Muốn nói cái gì, liền nói thẳng ra.
Âu Minh Triết âu yếm nhìn Đàm Tiểu Ân, “thích bao nhiêu?”
Anh hỏi vấn đề này, làm Đàm Tiểu Ân cũng không biết phải trả lời ra sao.
Một giây kế tiếp, không biết trong đầu làm sao lại đột nhiên hiện ra một câu nói. Trọng điểm là, cô không nhịn được, còn đem những lời này nói ra: “Thích đến mức muốn sinh con cho chú!”
“…”
Mấy hôm trước cô xem một bộ phim có một câu nói: phụ nữ sẽ chỉ sinh con cho người đàn ông mà mình yêu!
Mới vừa rồi không biết là làm sao, đột nhiên liền nghĩ tới câu này.
Nhìn thấy Âu Minh Triết có chút kinh ngạc, Đàm Tiểu Ân chỉ muốn bóp chết bản thân mình.
Âu Minh Triết chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó, liền bình tĩnh nói: “Không gấp, tối về liền sinh.”
“…”
Sinh?
Sinh cái p ấy chứ sinh!
Cô còn đang đi học đấy!
Hết lần này tới lần khác lại tự mình đào hố chôn mình…
Đàm Tiểu Ân hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Cô nhìn Âu Minh Triết, hấp tấp nói: “Không gấp, em còn nhỏ…”
Mặc dù đã qua sinh nhật 20 tuổi, cũng đã đăng ký kết hôn, nhưng Đàm Tiểu Ân đúng thật là còn chưa đến 19 tuổi.
Âu Minh Triết nhìn lướt qua ngực của cô, đúng là hơi nhỏ.
Anh ung dung nói: “Không sao, anh không ngại.”
“…”
Các nghi thức của Hôn lễ đã kết thúc, hiện tại các khách mời đều ở bên ngoài ăn cơm.
Bận rộn cả một buổi sáng, Đàm Tiểu Ân cũng có chút đói bụng, Âu Minh Triết bảo Lý Sơn đi lấy một ít thức ăn đưa tới nơi này.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì rèn sắt không thành thép…
Thừa dịp này, Đàm Tiểu Ân đi thay quần áo khác, áo cưới quá dài, mặc lên người vô cùng vướng víu.
Cô Đổi một bộ sườn xám.
Trước đó lúc Âu Châu Du chuẩn bị,đã giúp cô chuẩn bị vài bộ quần áo để mặc tại hôn lễ hôm nay.
lúc trước huấn luyện quân sự bị cháy nắng một chút, nhưng mà hơn một tháng này cũng đã trắng trở lại như cũ.
Sườn xám đỏ mặc trên người cô,làm nổi bật lên dáng người vô cùng yêu kiều của cô.
Đàm Tiểu Ân thay quần áo xong,thức ăn cũng vừa đưa tới, bày trên bàn, Lý Sơn ở bên cạnh nói chuyện với Âu Minh Triết: “Lão thủ trưởng hôm nay cũng tới.”
Âu Minh Triết bưng ly uống nước, tay dừng một chút, để xuống, “Thật sao?”
Lão thủ trưởng, cấp trên của anh lúc anh còn trong quân đội, là người luôn đề bạt anh,rất xem trọng anh.
Sau đó Âu Minh Triết bị thương, hai chân coi như là hoàn toàn phế đi, trở lại Kinh Châu dưỡng thương, cũng không có liên lạc với ông ấy nữa.
Bình luận facebook