Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 Đây mới là cái hắn muốn cô trả lời
"Tôi đang hỏi ngụ ý của cô là gì khi để avatar như vậy?" - Đây mới là cái hắn muốn cô trả lời. Ngay và luôn!
"Ngụ ý gì đâu, bạn học của em bảo, nếu ông xã đã đẹp trai là phải đánh chủ quyền trước. Sểnh một cái là mất chồng như chơi. Vậy nên em mới chọn cái avatar đó... Nó có chữ "đã có chủ" nên..." - Hình như cách giải thích của cô không đúng thì phải, sắc mặt của chồng cô càng ngày càng đen hơn rồi.
Dừng lại một chút, Đàm Tiểu Ân lấy hết dũng khí níu lấy tay áo của Âu Minh Triết, ánh mắt to tròn ngập nước nhìn hắn chăm chú:
"Ông xã, cái này, em không nên đặt ảnh là chú cún à không không... Là em không nghĩ đến cảm nhận của anh khi đặt cái hình nền đó. Nhưng chỉ vì em không thích ánh mắt của mấy bà thím váy bó chân dài nhìn anh thôi..."
Gần tháng nay cô chú ý, cứ hễ thấy chồng cô từ trong thang máy đi ra, mấy bà thím kia đều căng hai mắt nhìn ông xã của cô. Hận không thể lập tức nuốt xuống bụng...
Âu Minh Triết hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân thất bại như vậy. Hắn nhìn dáng vẻ như bị bắt nạt của cô nghẹn một hơi trong cổ họng. Vả lại, nghe cô trình bày lí do kia, không hiểu sao hắn lại có cảm giác vui thích trong lòng.
Thật là con mẹ nó... Âu Minh Triết hắn khi nào đã dễ bị dỗ ngọt như vậy rồi?!
Đàm Tiểu Ân cuối cùng thuyết phục được Âu Minh Triết đổi lại avatar cho hắn, cùng với avatar của cô thành một đôi. Nói gì chứ cô vẫn vô cùng chấp nhất với câu nói của Vu Hân: "Ông xã đẹp trai là phải đánh dấu chủ quyền, sểnh một cái mất chồng như chơi!"
Có lẽ câu chuyện trong buổi tối này đến đây là hết. Nhưng mới vừa đi được hai bước, Đàm Tiểu Ân chợt nhận ra chuyện gì đó hơi khó hiểu, lập tức quay mặt sang đặt dấu chấm hỏi lớn với Âu Minh Triết:
"Anh vừa gọi em là Tiểu Ân?! Minh Triết, có phải anh vừa gọi em là Tiểu Ân hay không vậy? Anh có phải gọi lộn đúng không? Em... Là Nhu Nhi cơ mà." - Giọng nói pha loãng sự hốt hoảng tột cùng, cô do để ý hắn tức giận, lại quên mất hắn như thế nào gọi tên cô thành Đàm Tiểu Ân?!
Âu Minh Triết cũng không nhận ra điều đó cho đến khi cô nhắc lại, hắn lúc nãy lỡ miệng đã gọi thẳng tên cô ra luôn rồi? Nhưng mà, hành động như đang sợ hãi này khiến hắn có chút tức giận khó nói. Không phải tên cô là Tiểu Ân hay sao? Bây giờ đến cái tên cũng không muốn nhận? Cho dù là nguyên nhân gì... Cũng không nên sợ hãi trước tên của mình như vậy chứ.
Bất giác, môi mỏng nhếch lên, không phải một nụ cười mà là dáng điệu chế giễu, đến hắn cũng không biết mình đang nói gì.
"Nhu Nhi chứ không phải Tiểu Ân sao? Chắc chứ?"
Tiểu Ân gấp đến không nhịn được, lần nữa quay lại sofa, gặng hỏi lần nữa, ánh mắt ngập tràn trong sự lo lắng bất an... Hắn có phải hay không biết rồi, biết tất cả...
"Anh... Biết rồi đúng không?"
Âu Minh Triết lúc nhận ra mình đang châm biếm cái gì thì đã trễ, còn nghĩ sẽ im lặng trong thời gian nữa, thật không ngờ trong vài giây bốc đồng lỡ miệng nói ra luôn rồi. Nhìn khuôn mặt khả ái trước mắt thể hiện toàn bộ cảm xúc không che đậy kia. Ấn đường cô nhíu chặt, răng cắn cắn môi đỏ, hai mắt nhìn hắn chằm chằm chờ đợi câu trả lời.
Âu Minh Triết suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn là quyết định nói ra. Hắn dù sao cũng không muốn gọi tên vợ mình thành tên của vợ kẻ khác kiểu như thế này cả đời. Hơn cả, đối với hắn, Đàm Tiểu Ân dù sao cũng không có bất cứ mối nguy hại nào, nếu không kể cô là đứa con gái đầu tiên nguyện ý "bao nuôi" hắn.
Nghĩ đến đây, hắn không nhanh không chậm, mắt đôi mắt nhìn cô, trong cổ họng vang lên âm thanh vô cùng dễ nghe.
"Ừm."
Hắn nào biết, chữ "ùm" đơn giản kia của hắn làm cho trái tim thấp thỏm. không yên của Đàm Tiểu Ân bị giáng một đòn cực mạnh. Khiến mặt của cô tái xanh. Hai tay run run nắm bả vai của hắn cũng vì vậy mà buông lỏng, từ từ rời khỏi người Âu Minh Triết.
Trong đầu vang lên tiếng nói của mẹ vào ngày thành hôn.
"Nếu để cho Âu tổng phát giác ra chuyện tráo hôn, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Con không muốn cha mẹ phải nằm vật vã ở ngã ba đường xin ăn đúng chứ? Con chắc cũng không muốn cha mẹ chết đúng chứ? Vậy nên lo giữ mồm giữ miệng cho đúng đi."
"Ngụ ý gì đâu, bạn học của em bảo, nếu ông xã đã đẹp trai là phải đánh chủ quyền trước. Sểnh một cái là mất chồng như chơi. Vậy nên em mới chọn cái avatar đó... Nó có chữ "đã có chủ" nên..." - Hình như cách giải thích của cô không đúng thì phải, sắc mặt của chồng cô càng ngày càng đen hơn rồi.
Dừng lại một chút, Đàm Tiểu Ân lấy hết dũng khí níu lấy tay áo của Âu Minh Triết, ánh mắt to tròn ngập nước nhìn hắn chăm chú:
"Ông xã, cái này, em không nên đặt ảnh là chú cún à không không... Là em không nghĩ đến cảm nhận của anh khi đặt cái hình nền đó. Nhưng chỉ vì em không thích ánh mắt của mấy bà thím váy bó chân dài nhìn anh thôi..."
Gần tháng nay cô chú ý, cứ hễ thấy chồng cô từ trong thang máy đi ra, mấy bà thím kia đều căng hai mắt nhìn ông xã của cô. Hận không thể lập tức nuốt xuống bụng...
Âu Minh Triết hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân thất bại như vậy. Hắn nhìn dáng vẻ như bị bắt nạt của cô nghẹn một hơi trong cổ họng. Vả lại, nghe cô trình bày lí do kia, không hiểu sao hắn lại có cảm giác vui thích trong lòng.
Thật là con mẹ nó... Âu Minh Triết hắn khi nào đã dễ bị dỗ ngọt như vậy rồi?!
Đàm Tiểu Ân cuối cùng thuyết phục được Âu Minh Triết đổi lại avatar cho hắn, cùng với avatar của cô thành một đôi. Nói gì chứ cô vẫn vô cùng chấp nhất với câu nói của Vu Hân: "Ông xã đẹp trai là phải đánh dấu chủ quyền, sểnh một cái mất chồng như chơi!"
Có lẽ câu chuyện trong buổi tối này đến đây là hết. Nhưng mới vừa đi được hai bước, Đàm Tiểu Ân chợt nhận ra chuyện gì đó hơi khó hiểu, lập tức quay mặt sang đặt dấu chấm hỏi lớn với Âu Minh Triết:
"Anh vừa gọi em là Tiểu Ân?! Minh Triết, có phải anh vừa gọi em là Tiểu Ân hay không vậy? Anh có phải gọi lộn đúng không? Em... Là Nhu Nhi cơ mà." - Giọng nói pha loãng sự hốt hoảng tột cùng, cô do để ý hắn tức giận, lại quên mất hắn như thế nào gọi tên cô thành Đàm Tiểu Ân?!
Âu Minh Triết cũng không nhận ra điều đó cho đến khi cô nhắc lại, hắn lúc nãy lỡ miệng đã gọi thẳng tên cô ra luôn rồi? Nhưng mà, hành động như đang sợ hãi này khiến hắn có chút tức giận khó nói. Không phải tên cô là Tiểu Ân hay sao? Bây giờ đến cái tên cũng không muốn nhận? Cho dù là nguyên nhân gì... Cũng không nên sợ hãi trước tên của mình như vậy chứ.
Bất giác, môi mỏng nhếch lên, không phải một nụ cười mà là dáng điệu chế giễu, đến hắn cũng không biết mình đang nói gì.
"Nhu Nhi chứ không phải Tiểu Ân sao? Chắc chứ?"
Tiểu Ân gấp đến không nhịn được, lần nữa quay lại sofa, gặng hỏi lần nữa, ánh mắt ngập tràn trong sự lo lắng bất an... Hắn có phải hay không biết rồi, biết tất cả...
"Anh... Biết rồi đúng không?"
Âu Minh Triết lúc nhận ra mình đang châm biếm cái gì thì đã trễ, còn nghĩ sẽ im lặng trong thời gian nữa, thật không ngờ trong vài giây bốc đồng lỡ miệng nói ra luôn rồi. Nhìn khuôn mặt khả ái trước mắt thể hiện toàn bộ cảm xúc không che đậy kia. Ấn đường cô nhíu chặt, răng cắn cắn môi đỏ, hai mắt nhìn hắn chằm chằm chờ đợi câu trả lời.
Âu Minh Triết suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn là quyết định nói ra. Hắn dù sao cũng không muốn gọi tên vợ mình thành tên của vợ kẻ khác kiểu như thế này cả đời. Hơn cả, đối với hắn, Đàm Tiểu Ân dù sao cũng không có bất cứ mối nguy hại nào, nếu không kể cô là đứa con gái đầu tiên nguyện ý "bao nuôi" hắn.
Nghĩ đến đây, hắn không nhanh không chậm, mắt đôi mắt nhìn cô, trong cổ họng vang lên âm thanh vô cùng dễ nghe.
"Ừm."
Hắn nào biết, chữ "ùm" đơn giản kia của hắn làm cho trái tim thấp thỏm. không yên của Đàm Tiểu Ân bị giáng một đòn cực mạnh. Khiến mặt của cô tái xanh. Hai tay run run nắm bả vai của hắn cũng vì vậy mà buông lỏng, từ từ rời khỏi người Âu Minh Triết.
Trong đầu vang lên tiếng nói của mẹ vào ngày thành hôn.
"Nếu để cho Âu tổng phát giác ra chuyện tráo hôn, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Con không muốn cha mẹ phải nằm vật vã ở ngã ba đường xin ăn đúng chứ? Con chắc cũng không muốn cha mẹ chết đúng chứ? Vậy nên lo giữ mồm giữ miệng cho đúng đi."
Bình luận facebook