Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 79: CÔ SẢY THAI RỒI (1)
Anh vẫn điên cuồng đòi lấy sự ngọt ngào của cô, chỉ cần nghĩ tới việc trước đây đã từng có người đàn ông khác động vào cô, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu không thể nói thành lời.
“Nói đi, Âu Vũ Đình lợi hại hay anh lợi hại.” Thịnh Trình Việt hỏi một cách bất mãn, lòng tự trọng của người đàn ông khiến anh không cho phép bản thân mình kém cỏi hơn người khác.
Tiêu Diên Mộc vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, bờ môi bị cô cắn như muốn nát ra, cô cứ nhìn anh như vậy, trái tim cô vào lúc này thực sự rất đau đớn.
“Nói!” Chỉ một từ lạnh lẽo và vô tình, lại mang đến một cảm giác uy lực, khiến người ta không rét mà run.
Phần bụng dưới của cô vô cùng đau đớn, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà bật ra thành tiếng, nhưng tiếng kêu của cô không hề lớn.
Thịnh Trình Việt vô cùng sửng sốt với tiếng kêu của Tiêu Mộc Diên, đương nhiên là anh không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ kêu lên, sắc mặt của cô cũng trở nên trắng bệch vì tiếng kêu ấy.
Cuối cùng Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, bình thường nếu không phải không thể chịu đựng nổi thì cô sẽ không bao giờ lên tiếng.
Đột nhiên anh cảm thấy có một chất dịch chảy ra, anh không khỏi nhìn xuống, đánh chết thật sao cô lại chảy nhiều máu tới như vậy, chuyện gì xảy ra thế này?
Lúc này Thịnh Trình Việt vô cùng hoảng hốt, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, anh ôm Tiêu Mộc Diên đến phòng tắm để rửa sơ qua rồi nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy bụng dưới đau dữ dội, hơn nữa sắc mắt không còn chút hồng hào nào cả, điều này khiến Thịnh Trình Việt không khỏi hoảng sợ, anh không muốn cô chết, anh vẫn chơi chưa chán, anh muốn cô sống, nhất định cô phải sống.
“Nếu như tôi chết, phiền anh hãy chăm sóc cho con tôi, nếu như anh không muốn chăm chúng, vậy thì chờ khi nào bố tôi ra tù thì hãy gửi chúng tới cho ông ấy.” Tiêu Mộc Diên nói với giọng thều thào, cô cũng có cảm giác là cô sắp chết, bụng dưới của cô đau tới mức không thể thở nổi, từ trước tới giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy.
“Nếu như em chết, bố em đang bị giam ở trong tù đừng hòng mà ra được.” Đây là mệnh lệnh, là một sự uy hiếp trắng trợn, anh không muốn cô chết.
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên bỗng thay đổi, anh nói nếu cô chết thì bố cô vĩnh viễn cũng không thể ra tù, nghĩ lại cũng đúng, nếu như cô chết rồi thì hơn ba tỷ đó cũng không thể có được, cho nên không thể cứu nổi ba cô.
Thực sự cô không hề muốn chết, nhưng… bụng dưới lại đau dữ dội, khiến đầu óc cô trống rỗng, gần như khiến cô hôn mê vậy.
Trong bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Thịnh Trình Việt đi tới phòng bệnh, lo lắng hỏi han.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thịnh Trình Việt, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác ấm áp, nhưng chỉ trong nháy mắt cảm giác ấm áp ấy lại biến mất, cô cong môi cười một nụ cười lạnh nhạt, anh quan tâm tới cô như vậy bởi vì anh còn chơi chưa chán, anh còn muốn tiếp tục hành hạ cô nữa không phải sao?
Bác sĩ khám cho Tiêu Mộc Diên là một nữ bác sĩ, bà ấy nhìn Thình Trình Việt từ đầu tới chân rồi ngẩng đầu lên, mặc dù đối diện với một người vô cùng đẹp trai nhưng đối với việc làm của anh thì bà thực sự tức giận.
“Anh không biết là vợ anh đang mang thai sao? Còn sinh hoạt vợ chồng mạnh mẽ như vậy khiến cô ấy sảy thai.” Bác sĩ nói một cách lạnh lùng và còn hơi kích động.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, tất cả mạch máu bỗng dưng đảo lộn.
Bản thân Thịnh Trình Việt rõ ràng cũng trở nên cứng nhắc, giống như thể anh không ngờ rằng chuyện lại thành ra như vậy.
Tại sao lại như vậy? Cô lại có thể mang thai, hơn nữa lại còn bị sảy thai sao? Đến lúc này anh mới nhớ ra, những lần anh tình cảm với cô từ trước tới giờ chưa từng dùng biện pháp an toàn nào, thực sự trong tiềm thức anh vẫn luôn mong ngóng cô có thể sinh cho mình một đứa con.
Cô có thai tại sao lại không nói cho anh biết, nếu như cô nói thì chắc chắn anh sẽ không làm như vậy với cô.
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên khẽ nâng lên đặt xuống bụng, thảo nào vừa nãy cô lại đau tới vậy, thì ra… là mất đi một sinh mạng, lúc này cô cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào nữa, tóm lại là rất khó chịu, chỉ cần nghĩ tới thì trái tim đã cảm thấy đau đớn.
Rất nhiều năm sau này, mỗi lần nghĩ lại buổi trưa ngày hôm này, có lẽ cô đều cảm thấy rùng mình.
“Phải chăm sóc vợ cho thật tốt đấy.” Dứt lời, nữ bác sĩ rời đi, khi bước tới cửa bà không chịu được lại quay đầu lại, âm thầm liếc nhìn Thịnh Trình Việt, người đàn ông này thực sự vô cùng tuấn tú.
“Em cảm thấy thế nào? Còn đau bụng không?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng ngập tràn sự áy náy, nhưng sự đau lòng lại nhanh chóng biến mất, nhanh tới mức gần như người khác không thể nhìn thấy được.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, bàn tay mảnh khảnh của cô đặt trước bụng, đôi mắt cô nhìn lên trần nhà một cách vô định.
Thịnh Trình Việt ngồi xuống bên cạnh cô, anh đặt tay anh lên phía trên tay cô, một cách vô cùng dịu dàng.
“Không sao cả, chúng ta sẽ còn có những đứa con khác, sinh cho anh một đứa con gái đi.” Sinh cho anh một đứa con gái, một cô bé đáng yêu lanh lợi như Nguyệt Nguyệt vậy, đó là suy nghĩ trong lòng anh, nếu như cô có thể sinh cho anh một đứa con, có phải là có thể giữ chặt được trái tim cô không, hay là có thể giữ cô ở bên cạnh cả cuộc đời này.
Tiêu Mộc Diên rất đau lòng vì câu nói này của Thịnh Trình Việt, vừa mới đây thôi, cô còn cảm thấy ấm áp vì sự dịu dàng của anh, nhưng anh lại làm tổn thương cô, anh nói con đã mất rồi thì có thể sinh tiếp, nhưng anh có nghĩ tới cảm nhận của cô không?
Cô đau khổ như vậy, còn anh mở miệng ra là nói về đứa bé, thì ra anh không chỉ muốn giày vò cô mà còn coi cô là công cụ để sinh đẻ mà thôi.
“Ha!” Cô khẽ bật cười, đây là nụ cười tự giễu, nụ cười này là học theo Thịnh Trình Việt.
“Tôi sẽ không sinh con cho anh, đứa bé mất đi thật quá tốt, dù bây giờ có giữ lại được, sau này tôi cũng sẽ nghĩ cách để bỏ nó. Bây giờ không còn nữa thì tôi đỡ phải mất tiền đi phá thai.” Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng, trái tim của cô đang rỉ máu, làm sao cô lại có thể phá bỏ con mình được chứ? Cô chỉ đang giận Thịnh Trình Việt mà thôi.
Quả nhiên sắc mặt Thịnh Trình Việt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, dù cho có con thì cũng sẽ phá ư, cô lại không hề muốn sinh con cho anh như vậy sao? Vậy hai đứa con của cô là con của ai? Anh ghen, ghen tới điên lên được với người đàn ông đó, cái người đàn ông mà Tiêu Mộc Diên đã sinh con cho anh ta.
“Em không sinh cũng phải sinh.” Thịnh Trình Việt đứng hẳn dậy trong lúc nói chuyện, dù cô không muốn sinh con đi chăng nữa chỉ cần anh muốn thì cô không có quyền từ chối, con là của anh.
Tiêu Mộc Diên không nói gì cả, từ đầu tới cuối cô không hề nhìn Thịnh Trình Việt, cô cứ lẳng lặng nhìn trần nhà, cô đang đợi, đợi một thời gian tháng này mau chóng qua đi, đến lúc đó, cô có thể rời khỏi anh.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên không nói lời nào lại càng tức giận, thái độ của người phụ nữ này là thế nào đây, lại còn không thèm nói chuyện với anh.
“Em không sinh cũng được, anh sẽ nhận Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con của anh.”
Tầm mắt Tiêu Mộc Diên đang nhìn lên trần nhà đột nhiên lại nhìn về phía Thịnh Trình Việt, gương mặt cô đã trở nên hồng hào hơn đôi chút, nhưng bởi câu nói đó của anh lại trở nên tái nhợt. Cuối cùng anh vẫn muốn tranh giành con với cô sao? Có phải anh đã phát hiện ra điều gì đó rồi không? Không được, con là của cô, anh không có quyền lấy đi.
Bàn tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lại, hình như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó? Sự nhục nhã của sáu năm về trước lại bùng cháy, sáu năm về trước cô chính là người mang thai hộ, nên sáu năm sau cô mới kiên quyết từ chối việc mang thai hộ.
Thịnh Trình Việt nhìn trọn những thay đổi trên gương mặt của Tiêu Mộc Diên, anh chỉ nói bừa thôi, nhưng sao người phụ nữ này lại trở nên kích động như vậy, nhìn dáng vẻ của cô, trái tim Thịnh Trình Việt không khỏi đau âm ỉ, anh muốn nói với cô rằng, anh chỉ đùa với cô mà thôi. Nhưng nghĩ tới những lời trước đó cô đã nói với anh, anh lại mím chặt môi lại, không nói gì nữa.
Đột nhiên Tiêu Mộc Diên xoay người sang phía khác, quay lưng về phía Thịnh Trình Việt, thời điểm này, cô gần như không còn hi vọng gì với anh nữa, đối với cô mà nói anh chính là ác quỷ.
Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng của Tiêu Mộc Diên, bây giờ anh mới phát hiện, thì ra cô gầy gò ốm yếu đến vậy, dáng vẻ của cô yếu đuối vô cùng, anh nhớ rất kỹ khi mới gặp, cô đầy đặn hơn bây giờ rất nhiều.
truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Cô đi theo anh nên mới gầy vậy sao? Trong lòng anh bỗng nhiên rung động, há hốc mồm, cuối cùng lại không nói được gì.
“Hai đứa bé đó là của tôi, tôi sẽ không từ bỏ, trừ khi tôi chết.” Nếu thực sự anh muốn cướp hai đứa con của cô, vậy thì còn nhẫn tâm hơn là giết chết cô.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, ánh mắt thâm trầm trở nên vô cùng phức tạp, rốt cuộc người phụ nữ này kiên cường tới mức nào, cô quan tâm tới hai đứa bé ấy tới mức nào, mà chỉ cần anh nói vừa như vậy mà cô đã kích động đến thế.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, một lát nữa bố em sẽ tới.” Thịnh Trình Việt nói xong thì rời đi, anh cũng không biết tại sao phải làm như vậy, có lẽ là muốn bù đắp cho cô, khi anh thấy cô đau lòng thì anh cũng không khỏi đau lòng.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, vì câu nói của anh, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt đỏ hoe, chảy ra từ khóe mắt, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Thịnh Trình Việt cũng không nói thêm gì nữa sao? Chỉ xoay người rời đi.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tiêu Mộc Diên mới quay người lại, cuối cùng nước mắt cũng trào ra ồ ạt, anh làm như vậy vì muốn bù đắp cho cô ư? Bởi vì cô mất đi đứa bé nên anh mới thả bố cô ra sao, ý là như vậy ư?
Thực ra cô vẫn cảm động với sự dịu dàng trong khoảnh khắc đó của Thịnh Trình Việt, nhưng cô biết, cô không thể đắm chìm trong đó, bởi vì Thịnh Trình Việt không thể cho cô thứ gì cả, cô chỉ là một thứ đồ chơi mà anh mua về, anh không thể kết hôn với cô, cho nên cô không thể ôm bất cứ ảo tưởng nào, cũng không thể đánh mất phương hướng của bản thân mình.
Có lẽ là Tiêu Mộc Diên quá mệt mỏi nên một lát sau đã ngủ mất. Trên gương mặt vẫn còn những vệt nước mắt còn chưa khô.
Khi Tiêu Lâm bước vào, nhìn thấy dáng vẻ con gái đang ngủ say, nhìn thấy khóe mắt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô, đôi tay già nua thô ráp khẽ giơ ra chạm vào gương mặt tái nhợt của Tiêu Mộc Diên.
Nước mắt của ông ta như chực trào ra, con gái ông đã chịu nhiều khổ sở trong những năm vừa qua, còn người đầu sỏ gây ra lại chính là bản thân ông ta, chính là ông ta đã hại con gái, thậm chí là nợ con gái cả cuộc đời.
��������������
“Nói đi, Âu Vũ Đình lợi hại hay anh lợi hại.” Thịnh Trình Việt hỏi một cách bất mãn, lòng tự trọng của người đàn ông khiến anh không cho phép bản thân mình kém cỏi hơn người khác.
Tiêu Diên Mộc vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, bờ môi bị cô cắn như muốn nát ra, cô cứ nhìn anh như vậy, trái tim cô vào lúc này thực sự rất đau đớn.
“Nói!” Chỉ một từ lạnh lẽo và vô tình, lại mang đến một cảm giác uy lực, khiến người ta không rét mà run.
Phần bụng dưới của cô vô cùng đau đớn, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà bật ra thành tiếng, nhưng tiếng kêu của cô không hề lớn.
Thịnh Trình Việt vô cùng sửng sốt với tiếng kêu của Tiêu Mộc Diên, đương nhiên là anh không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ kêu lên, sắc mặt của cô cũng trở nên trắng bệch vì tiếng kêu ấy.
Cuối cùng Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, bình thường nếu không phải không thể chịu đựng nổi thì cô sẽ không bao giờ lên tiếng.
Đột nhiên anh cảm thấy có một chất dịch chảy ra, anh không khỏi nhìn xuống, đánh chết thật sao cô lại chảy nhiều máu tới như vậy, chuyện gì xảy ra thế này?
Lúc này Thịnh Trình Việt vô cùng hoảng hốt, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, anh ôm Tiêu Mộc Diên đến phòng tắm để rửa sơ qua rồi nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy bụng dưới đau dữ dội, hơn nữa sắc mắt không còn chút hồng hào nào cả, điều này khiến Thịnh Trình Việt không khỏi hoảng sợ, anh không muốn cô chết, anh vẫn chơi chưa chán, anh muốn cô sống, nhất định cô phải sống.
“Nếu như tôi chết, phiền anh hãy chăm sóc cho con tôi, nếu như anh không muốn chăm chúng, vậy thì chờ khi nào bố tôi ra tù thì hãy gửi chúng tới cho ông ấy.” Tiêu Mộc Diên nói với giọng thều thào, cô cũng có cảm giác là cô sắp chết, bụng dưới của cô đau tới mức không thể thở nổi, từ trước tới giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy.
“Nếu như em chết, bố em đang bị giam ở trong tù đừng hòng mà ra được.” Đây là mệnh lệnh, là một sự uy hiếp trắng trợn, anh không muốn cô chết.
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên bỗng thay đổi, anh nói nếu cô chết thì bố cô vĩnh viễn cũng không thể ra tù, nghĩ lại cũng đúng, nếu như cô chết rồi thì hơn ba tỷ đó cũng không thể có được, cho nên không thể cứu nổi ba cô.
Thực sự cô không hề muốn chết, nhưng… bụng dưới lại đau dữ dội, khiến đầu óc cô trống rỗng, gần như khiến cô hôn mê vậy.
Trong bệnh viện.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Thịnh Trình Việt đi tới phòng bệnh, lo lắng hỏi han.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thịnh Trình Việt, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác ấm áp, nhưng chỉ trong nháy mắt cảm giác ấm áp ấy lại biến mất, cô cong môi cười một nụ cười lạnh nhạt, anh quan tâm tới cô như vậy bởi vì anh còn chơi chưa chán, anh còn muốn tiếp tục hành hạ cô nữa không phải sao?
Bác sĩ khám cho Tiêu Mộc Diên là một nữ bác sĩ, bà ấy nhìn Thình Trình Việt từ đầu tới chân rồi ngẩng đầu lên, mặc dù đối diện với một người vô cùng đẹp trai nhưng đối với việc làm của anh thì bà thực sự tức giận.
“Anh không biết là vợ anh đang mang thai sao? Còn sinh hoạt vợ chồng mạnh mẽ như vậy khiến cô ấy sảy thai.” Bác sĩ nói một cách lạnh lùng và còn hơi kích động.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân căng cứng, tất cả mạch máu bỗng dưng đảo lộn.
Bản thân Thịnh Trình Việt rõ ràng cũng trở nên cứng nhắc, giống như thể anh không ngờ rằng chuyện lại thành ra như vậy.
Tại sao lại như vậy? Cô lại có thể mang thai, hơn nữa lại còn bị sảy thai sao? Đến lúc này anh mới nhớ ra, những lần anh tình cảm với cô từ trước tới giờ chưa từng dùng biện pháp an toàn nào, thực sự trong tiềm thức anh vẫn luôn mong ngóng cô có thể sinh cho mình một đứa con.
Cô có thai tại sao lại không nói cho anh biết, nếu như cô nói thì chắc chắn anh sẽ không làm như vậy với cô.
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên khẽ nâng lên đặt xuống bụng, thảo nào vừa nãy cô lại đau tới vậy, thì ra… là mất đi một sinh mạng, lúc này cô cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào nữa, tóm lại là rất khó chịu, chỉ cần nghĩ tới thì trái tim đã cảm thấy đau đớn.
Rất nhiều năm sau này, mỗi lần nghĩ lại buổi trưa ngày hôm này, có lẽ cô đều cảm thấy rùng mình.
“Phải chăm sóc vợ cho thật tốt đấy.” Dứt lời, nữ bác sĩ rời đi, khi bước tới cửa bà không chịu được lại quay đầu lại, âm thầm liếc nhìn Thịnh Trình Việt, người đàn ông này thực sự vô cùng tuấn tú.
“Em cảm thấy thế nào? Còn đau bụng không?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng ngập tràn sự áy náy, nhưng sự đau lòng lại nhanh chóng biến mất, nhanh tới mức gần như người khác không thể nhìn thấy được.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, bàn tay mảnh khảnh của cô đặt trước bụng, đôi mắt cô nhìn lên trần nhà một cách vô định.
Thịnh Trình Việt ngồi xuống bên cạnh cô, anh đặt tay anh lên phía trên tay cô, một cách vô cùng dịu dàng.
“Không sao cả, chúng ta sẽ còn có những đứa con khác, sinh cho anh một đứa con gái đi.” Sinh cho anh một đứa con gái, một cô bé đáng yêu lanh lợi như Nguyệt Nguyệt vậy, đó là suy nghĩ trong lòng anh, nếu như cô có thể sinh cho anh một đứa con, có phải là có thể giữ chặt được trái tim cô không, hay là có thể giữ cô ở bên cạnh cả cuộc đời này.
Tiêu Mộc Diên rất đau lòng vì câu nói này của Thịnh Trình Việt, vừa mới đây thôi, cô còn cảm thấy ấm áp vì sự dịu dàng của anh, nhưng anh lại làm tổn thương cô, anh nói con đã mất rồi thì có thể sinh tiếp, nhưng anh có nghĩ tới cảm nhận của cô không?
Cô đau khổ như vậy, còn anh mở miệng ra là nói về đứa bé, thì ra anh không chỉ muốn giày vò cô mà còn coi cô là công cụ để sinh đẻ mà thôi.
“Ha!” Cô khẽ bật cười, đây là nụ cười tự giễu, nụ cười này là học theo Thịnh Trình Việt.
“Tôi sẽ không sinh con cho anh, đứa bé mất đi thật quá tốt, dù bây giờ có giữ lại được, sau này tôi cũng sẽ nghĩ cách để bỏ nó. Bây giờ không còn nữa thì tôi đỡ phải mất tiền đi phá thai.” Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng, trái tim của cô đang rỉ máu, làm sao cô lại có thể phá bỏ con mình được chứ? Cô chỉ đang giận Thịnh Trình Việt mà thôi.
Quả nhiên sắc mặt Thịnh Trình Việt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, dù cho có con thì cũng sẽ phá ư, cô lại không hề muốn sinh con cho anh như vậy sao? Vậy hai đứa con của cô là con của ai? Anh ghen, ghen tới điên lên được với người đàn ông đó, cái người đàn ông mà Tiêu Mộc Diên đã sinh con cho anh ta.
“Em không sinh cũng phải sinh.” Thịnh Trình Việt đứng hẳn dậy trong lúc nói chuyện, dù cô không muốn sinh con đi chăng nữa chỉ cần anh muốn thì cô không có quyền từ chối, con là của anh.
Tiêu Mộc Diên không nói gì cả, từ đầu tới cuối cô không hề nhìn Thịnh Trình Việt, cô cứ lẳng lặng nhìn trần nhà, cô đang đợi, đợi một thời gian tháng này mau chóng qua đi, đến lúc đó, cô có thể rời khỏi anh.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên không nói lời nào lại càng tức giận, thái độ của người phụ nữ này là thế nào đây, lại còn không thèm nói chuyện với anh.
“Em không sinh cũng được, anh sẽ nhận Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con của anh.”
Tầm mắt Tiêu Mộc Diên đang nhìn lên trần nhà đột nhiên lại nhìn về phía Thịnh Trình Việt, gương mặt cô đã trở nên hồng hào hơn đôi chút, nhưng bởi câu nói đó của anh lại trở nên tái nhợt. Cuối cùng anh vẫn muốn tranh giành con với cô sao? Có phải anh đã phát hiện ra điều gì đó rồi không? Không được, con là của cô, anh không có quyền lấy đi.
Bàn tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lại, hình như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó? Sự nhục nhã của sáu năm về trước lại bùng cháy, sáu năm về trước cô chính là người mang thai hộ, nên sáu năm sau cô mới kiên quyết từ chối việc mang thai hộ.
Thịnh Trình Việt nhìn trọn những thay đổi trên gương mặt của Tiêu Mộc Diên, anh chỉ nói bừa thôi, nhưng sao người phụ nữ này lại trở nên kích động như vậy, nhìn dáng vẻ của cô, trái tim Thịnh Trình Việt không khỏi đau âm ỉ, anh muốn nói với cô rằng, anh chỉ đùa với cô mà thôi. Nhưng nghĩ tới những lời trước đó cô đã nói với anh, anh lại mím chặt môi lại, không nói gì nữa.
Đột nhiên Tiêu Mộc Diên xoay người sang phía khác, quay lưng về phía Thịnh Trình Việt, thời điểm này, cô gần như không còn hi vọng gì với anh nữa, đối với cô mà nói anh chính là ác quỷ.
Thịnh Trình Việt nhìn bóng lưng của Tiêu Mộc Diên, bây giờ anh mới phát hiện, thì ra cô gầy gò ốm yếu đến vậy, dáng vẻ của cô yếu đuối vô cùng, anh nhớ rất kỹ khi mới gặp, cô đầy đặn hơn bây giờ rất nhiều.
truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Cô đi theo anh nên mới gầy vậy sao? Trong lòng anh bỗng nhiên rung động, há hốc mồm, cuối cùng lại không nói được gì.
“Hai đứa bé đó là của tôi, tôi sẽ không từ bỏ, trừ khi tôi chết.” Nếu thực sự anh muốn cướp hai đứa con của cô, vậy thì còn nhẫn tâm hơn là giết chết cô.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, ánh mắt thâm trầm trở nên vô cùng phức tạp, rốt cuộc người phụ nữ này kiên cường tới mức nào, cô quan tâm tới hai đứa bé ấy tới mức nào, mà chỉ cần anh nói vừa như vậy mà cô đã kích động đến thế.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, một lát nữa bố em sẽ tới.” Thịnh Trình Việt nói xong thì rời đi, anh cũng không biết tại sao phải làm như vậy, có lẽ là muốn bù đắp cho cô, khi anh thấy cô đau lòng thì anh cũng không khỏi đau lòng.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, vì câu nói của anh, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt đỏ hoe, chảy ra từ khóe mắt, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Thịnh Trình Việt cũng không nói thêm gì nữa sao? Chỉ xoay người rời đi.
Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tiêu Mộc Diên mới quay người lại, cuối cùng nước mắt cũng trào ra ồ ạt, anh làm như vậy vì muốn bù đắp cho cô ư? Bởi vì cô mất đi đứa bé nên anh mới thả bố cô ra sao, ý là như vậy ư?
Thực ra cô vẫn cảm động với sự dịu dàng trong khoảnh khắc đó của Thịnh Trình Việt, nhưng cô biết, cô không thể đắm chìm trong đó, bởi vì Thịnh Trình Việt không thể cho cô thứ gì cả, cô chỉ là một thứ đồ chơi mà anh mua về, anh không thể kết hôn với cô, cho nên cô không thể ôm bất cứ ảo tưởng nào, cũng không thể đánh mất phương hướng của bản thân mình.
Có lẽ là Tiêu Mộc Diên quá mệt mỏi nên một lát sau đã ngủ mất. Trên gương mặt vẫn còn những vệt nước mắt còn chưa khô.
Khi Tiêu Lâm bước vào, nhìn thấy dáng vẻ con gái đang ngủ say, nhìn thấy khóe mắt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô, đôi tay già nua thô ráp khẽ giơ ra chạm vào gương mặt tái nhợt của Tiêu Mộc Diên.
Nước mắt của ông ta như chực trào ra, con gái ông đã chịu nhiều khổ sở trong những năm vừa qua, còn người đầu sỏ gây ra lại chính là bản thân ông ta, chính là ông ta đã hại con gái, thậm chí là nợ con gái cả cuộc đời.
��������������
Bình luận facebook