• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài Full dịch (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 57 THẰNG BÉ LÀ ANH TRAI CỦA CÁC CON.Ay

CHƯƠNG 57: THẰNG BÉ LÀ ANH TRAI CỦA CÁC CON

“Ba, hay là ba cũng đuổi theo đi, thực ra dì Diên không cần đối xử tốt với con như vậy, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đều sẽ ghét con.” Giọng nói của Thịnh Tuấn Hạo rõ ràng có chút ấm ức, tuy cậu thích Tiêu Mộc Diên, tuy cậu cũng khát vọng tình thương của mẹ, nhưng cậu không muốn cướp đi mẹ của Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan, bởi vì hai người họ đều rất đáng thương, hai người họ cũng không có ba.

Thịnh Trình Việt nhìn con trai của mình, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, thực ra mấy năm nay là anh có lỗi với đứa con trai này, anh vẫn luôn lơ là với nó.

“Tuấn Hạo, con muốn có mẹ không.” Thịnh Trình Việt bất chợt ngồi xổm trước mặt Thịnh Tuấn Hạo hỏi, lúc này trong ánh mắt của anh lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy.

Thịnh Tuấn Hạo chưa từng thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt dịu dàng đến thế, nhưng vào giờ khắc này, cậu thấy được, cậu biết, từ sau khi dì Diên xuất hiện, tâm trạng của ba có vẻ đã trở nên tốt hơn nhiều.

“Con muốn có mẹ, nhưng con chỉ muốn có một người mẹ giống như dì Diên, ngoài dì ấy ra thì con không cần người khác.” Cậu cũng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, cậu luôn kích động muốn chạy đến ôm cô, cậu cũng rất thích mùi hương hoa bách hợp trên người cô.

Thịnh Trình Việt cười cười, anh cười lên rất đẹp trai, lộ ra hàm răng trắng tinh, đến bây giờ Thịnh Tuấn Hạo mới phát hiện, thì ra ba của cậu lại có răng khểnh đẹp như vậy, anh đột nhiên nhớ ra, hình như Viễn Đan cũng có răng khểnh như thế, khi ba và Viễn Đan cười lên rất giống nhau, Thịnh Tuấn Hạo không khỏi nghĩ đến, chỉ là cậu cũng không suy nghĩ nhiều.

truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện

Thịnh Trình Việt bất chợt ôm Thịnh Tuấn Hạo vào lòng, anh đột nhiên phát hiện ra con trai đã lớn như vậy rồi, anh chỉ nhớ khi còn bé anh có ôm nó một lần, khi đó nó vẫn chưa biết đi, bởi vì khi anh ôm Thịnh Tuấn Hạo, Thịnh Tuấn Hạo nghịch ngợm tè lên người anh nên từ đó anh không ôm đứa con trai này nữa, bây giờ suy nghĩ lại thấy người làm ba này thực sự đáng xấu hổ.

“Ba, ba sẽ cưới dì Diên sao?” Thịnh Tuấn Hạo cũng ôm thật chặt Thịnh Trình Việt, dùng sức ngửi mùi hương chanh trên người anh, từ nhỏ cậu đã thích mùi hương này, nhưng trong ấn tượng của cậu, ba chưa từng ôm cậu, chưa từng ôm một lần nào.

Thịnh Trình Việt trầm tư, anh sẽ cưới cô sao? Đáp án chắc chắn là không, sao anh lại cưới cô chứ? Cô làm người tình của anh thì có thể, một người phụ nữ không có gia thế như cô, ba của anh sẽ càng thêm phản đối.

Trong đầu anh không khỏi hiện lên hình bóng của Cao Ngọc Mai, cho dù muốn kết hôn, anh sẽ chỉ lấy Cao Ngọc Mai. Anh với Tiêu Mộc Diên chỉ là vui đùa một chút mà thôi, anh tự cảnh cáo trong lòng như vậy, chỉ là đối với cơ thể của Tiêu Mộc Diên, anh lại có cảm giác muốn ngừng mà không được.

“Không đâu!” Anh trả lời chắc như đinh đóng cột với Thịnh Tuấn Hạo, đúng vậy, anh tuyệt đối sẽ không cưới Tiêu Mộc Diên, một tí khả năng cũng không có, ở trong lòng của anh, không ai có thể thay thế được vị trí của Cao Ngọc Mai.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Tuấn Hạo rõ ràng lóe lên một tia thất vọng, có điều may mà cậu cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cậu chỉ chấp nhận một mình dì Diên.

“Nếu con thích dì Diên, về sau có thể để cô ấy tới chăm sóc con.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt vẫn dịu dàng, bây giờ chỉ còn chờ kết quả điều tra của Lâm Phong, không biết kết quả ấy sẽ như thế nào.

Thịnh Tuấn Hạo không ngờ Thịnh Trình Việt lại đột nhiên nói như vậy, không phải cậu đang nằm mơ chứ? Người đàn ông dịu dàng trước mắt là ba của cậu sao? Ba của cậu trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào.

Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Tuấn Hạo không nói lời nào, trực tiếp đứng dậy, khuôn mặt đã khôi phục biểu cảm lạnh lùng, có điều cũng không lạnh băng như thường ngày.

“Ba còn có chuyện phải ra ngoài, lát nữa dì Diên của con quay lại, bảo cô ấy nấu cơm chờ ba về, biết không?” Dứt lời, Thịnh Trình Việt đi thẳng ra ngoài, cả bóng lưng thoạt nhìn kiêu ngạo thẳng tắp.

Thịnh Tuấn Hạo còn chưa kịp nói gì, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thịnh Trình Việt, nhưng khuôn mặt nhỏ của cậu vẫn cười, thái độ của ba với cậu đã thay đổi, vậy sau này ba có yêu cậu không. Nhưng lần này chắc cậu không được hạng nhất nữa, vì cậu cố ý để lại một câu không làm, lần này cậu muốn nhường hạng nhất cho Viễn Đan. Không biết sau khi ba biết thì có thất vọng với cậu, sau đó không yêu cậu nữa không.

Tiêu Mộc Diên đuổi theo sau, Viễn Đan kéo Nguyệt Nguyệt đi rất xa, Nguyệt Nguyệt vốn đã ngừng khóc lóc nhưng quay đầu thấy Tiêu Mộc Diên đuổi tới, nước mắt của cô bé lại không nhịn được chảy ra.

“Mẹ tới rồi.” Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng nói với Viễn Đan.

Viễn Đan không để ý tới lời Nguyệt Nguyệt nói, cậu vẫn đi về phía trước, nhưng vì Tiêu Mộc Diên đuổi theo khiến lòng cậu có chút an ủi.

Tiêu Mộc Diên bước nhanh đuổi kịp hai người bọn chúng.

“Viễn Đan, sao con lại không tin mẹ như thế? Sao mẹ lại không yêu các con chứ?” Tiêu Mộc Diên tiến lên dang tay ôm hai đứa bé vào lòng, bọn chúng đều là con của cô, đứa nào không phải là máu thịt của cô chứ? Chỉ là từ nhỏ Thịnh Tuấn Hạo đã đáng thương như vậy, cô muốn bù đắp cho Thịnh Tuấn Hạo thật tử tế mà thôi.

“Mẹ yêu chúng con sao? Nếu mẹ yêu chúng con, vì sao vừa rồi trong nhà mẹ lại hung dữ với Nguyệt Nguyệt, mà không hung dữ với Thịnh Tuấn Hạo chứ? Tại sao mẹ lại lấy lòng Thịnh Tuấn Hạo như vậy, rốt cuộc cậu ấy có gì tốt?” Thịnh Trình Việt không vui nói, từ sau khi biết Thịnh Tuấn Hạo, cậu phát hiện, mẹ không yêu bọn chúng như trước nữa, bọn chúng sắp mất mẹ rồi.

“Viễn Đan, con tin mẹ được không? Mẹ có nỗi khổ tâm.” Tiêu Mộc Diên ôm thật chặt hai đứa bé, hai người bọn chúng là do một tay cô nuôi dưỡng, sao cô có thể không yêu bọn chúng chứ?

Viễn Đan cũng muốn khóc, nhưng cậu tự nói với mình, cậu là con trai, không thể khóc.

“Mẹ, nổi khổ của mẹ chính là muốn lấy lòng Thịnh Tuấn Hạo sao?” Viễn Đan vẫn vướng mắc nói, cậu phản ứng rất mạnh với việc Tiêu Mộc Diên thích Thịnh Tuấn Hạo.

Tiêu Mộc Diên cười khổ, cánh tay ôm hai đứa bé cũng buông lỏng ngay lúc đó, con trai của cô lại không tin cô như vậy?

Nguyệt Nguyệt vươn cánh tay nhỏ bé kéo tay Tiêu Mộc Diên, mắt ầng ậng nước.

“Mẹ, mẹ có nỗi khổ tâm gì không thể nói với chúng con chứ? Ba người chúng ta là một mà.” Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt nắm thật chặt tay của Tiêu Mộc Diên, mở đôi mắt lớn nhìn cô.

Viễn Đan cũng nhìn cô, trong mắt hai đứa bé đều lộ vẻ chờ mong, đều đang đợi Tiêu Mộc Diên nói, thực ra Viễn Đan đã sớm đoán được cô có chuyện gì lừa gạt bọn chúng rồi, nên cậu mới cố ý phản ứng mãnh liệt như vậy để khiến cô nói ra, sao cậu lại không thương mẹ chứ?

Tiêu Mộc Diên cười khổ, sau đó lại ôm hai đứa bé vào lòng.

“Thực ra... Thịnh Tuấn Hạo chính là... anh trai của các con!” Khi Tiêu Mộc Diên nói đến câu này, nước mắt rốt cuộc không cầm được chảy ra.

Cả Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đều ngơ ngẩn, nhất là Nguyệt Nguyệt, dường như trợn tròn đôi mắt to của cô bé, đây là tình huống gì?

Tuy ánh mắt của Viễn Đan xẹt qua sự kinh ngạc, có điều trên khuôn mặt của cậu nhanh chóng trở nên bình tĩnh, thực ra cậu đã sớm đoán được gì đó, dù gì dáng vẻ của cậu và Thịnh Tuấn Hạo giống nhau như vậy, thì ra bọn họ là anh em, nghĩ tới đây, khóe miệng của cậu không khỏi gợi lên nụ cười, thảo nào mẹ đối xử với cậu ấy như vậy, hóa ra là muốn bù đắp cho cậu ấy.

“Mẹ, mẹ không gạt chúng con chứ, nếu Thịnh Tuấn Hạo là anh trai ruột của chúng con, vậy không phải chú đẹp trai là ba ruột của chúng con sao?” Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhỏ hỏi, cô bé thấy Thịnh Trình Việt cũng không giống ba ruột của bọn chúng.

Tiêu Mộc Diên rõ ràng cũng sửng sốt một chút, con gái của cô phản ứng nhanh thật, nhưng ba của bọn chúng lại không thể nhận ra.

“Sau này khi gặp Thịnh Trình Việt, các con đừng nói gì cả, dù sao cũng không thể nói cho anh ta biết chuyện này, nếu không... các con sẽ không có mẹ nữa.” Nếu Thịnh Trình Việt biết sự thật về chuyện này, anh nhất định sẽ giành lại hai đứa trẻ, sao cô có thể buông tay chứ? Hai đứa trẻ đã chống đỡ để cô tiếp tục.

“Chú đẹp trai sẽ cưới mẹ sao?” Viễn Đan cũng không khỏi hỏi, đương nhiên, bất kỳ một đứa trẻ nào đều hy vọng trở về bên cạnh ba mẹ.

Tiêu Mộc Diên lắc đầu, sao anh có thể cưới cô chứ? Cho dù năm đó lúc cô cho anh, cô vẫn còn trong sạch nhưng thân phận của cô và anh cách nhau nghìn dặm, hai người bọn họ căn bản không thể ở bên nhau nên cô tuyệt đối sẽ không giao hai đứa bé cho anh.

Trong mắt Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt lập tức hiện lên sự thất vọng, nếu chú đẹp trai không cưới mẹ, hai người bọn chúng nhất định sẽ không đi theo chú ấy.

Lúc về đến nhà, chỉ còn lại một mình Thịnh Tuấn Hạo làm bài tập, Tiêu Mộc Diên dẫn hai đứa bé đi tới, Nguyệt Nguyệt chạy tới thân thiện kéo tay cậu.

“Tuấn Hạo, anh thích ăn gì, để mẹ làm cho anh.” Tuấn Hạo nhìn Nguyệt Nguyệt, rồi lại nhìn Tiêu Mộc Diên, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Viễn Đan, Viễn Đan ghét cậu như vậy, cậu không muốn tranh giành người mà người khác yêu.

“Dì Diên, cháu đã ăn cơm rồi, ba nói dì nấu cơm cho ba.” Dứt lời, Thịnh Tuấn Hạo lại bắt đầu làm bài tập, thực ra cậu thực sự rất muốn ăn cơm Tiêu Mộc Diên nấu, cậu càng muốn sà vào lòng cô, nhưng sau này e rằng chuyện đó là không thể nào.

“Mẹ, mẹ mau đi nấu cơm đi, nhớ nấu cơm cho cả nhà chúng ta.” Viễn Đan kéo tay Tiêu Mộc Diên, nhìn cô nói.

Tiêu Mộc Diên buông bàn tay nhỏ bé của Viễn Đan, theo thói quen sờ cái đầu nhỏ của Viễn Đan.

“Được, mẹ đi nấu cơm cho ba người các con.” Tiêu Mộc Diên dứt lời, cười nhìn Tuấn Hạo rồi xoay người rời đi.

“Anh, anh học tốt như vậy, không cần làm bài tập nữa đâu.” Trong lúc nói chuyện, Nguyệt Nguyệt đã giành lấy bút trong tay Thịnh Tuấn Hạo.

Thịnh Tuấn Hạo cũng không biết vì sao lại nhìn về phía Viễn Đan theo bản năng, tựa như muốn xem phản ứng của cậu ấy? Dù sao dì Diên không thích Nguyệt Nguyệt và mình gần nhau như vậy.

Ai ngờ lúc này Viễn Đan cũng đến gần Thịnh Tuấn Hạo, hai đứa trẻ bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng là Thịnh Tuấn Hạo thu hồi ánh mắt trước, không phải cậu sợ Viễn Đan, cậu chỉ không muốn xung đột với Viễn Đan, tuy cậu luôn biết Viễn Đan có chút thành kiến với mình, nhưng cậu lại có cảm giác không sao nói rõ được muốn tới gần Viễn Đan.

“Đừng mong thừa nhận cậu là anh trai của tôi, xem thành tích lần này của chúng ta rồi hãy nói, ai cao điểm hơn thì người đó là anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom