Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4234
Chương 4234:
“Em ăn chưa?” Tư Mộ Hàn năm lấy tay cô kéo cô lại bên cạnh anh “Em đâu phải không biết chăm sóc thân thể như anh chứ!” Nói xong, cô cười với Nguyễn Kiến Định, đẩy tay anh ra, xoay người đi về phía cửa: “Em không hiểu được các anh đang bàn luận việc gì, nên cũng không ở lại đây làm phiền mọi người nữa.”
Nói dứt câu cô đã đi tới cửa, Tư Mộ Hàn còn chưa kịp nói câu nào, cô đã đóng cửa lại bỏ lại.
Cô gái nhỏ đi vào, chỉ một lúc sau đã đi ra ngoài, bàn tay của Tư Mộ Hàn duõi ra còn chưa kịp thu lại.
“Ngày mai, chúng ta phải phối hợp ăn ý cả hai bên, tôi đem người đưa vào trong, anh sắp xếp người ở bên ngoài, nếu tình hình không ổn, cứ việc đi vào.”
Về phần những người khác, không cần đi. Vì nếu có nguy hiểm mà họ vẫn bước vào thì họ sẽ tự biến mình thành những kẻ ngốc thôi!
“Trước mắt chỉ có thể như vậy mà thôi, anh cả, anh cẩn thận một chút.” Vì không còn cách nào khác nên tạm thời chỉ có thể ứng phó như vậy thôi! Tư Mộ Hàn gật đầu, anh hiện tại cũng không có giải pháp khả thi nào khác, chỉ có thể nói như vậy thôi.
Cả hai đều hiểu trong lòng nhau đang nghĩ gì, Nguyễn Kiến Định gật đầu cắn hai miếng bánh rồi liền rời đi.
Nếu anh không ăn miếng nào, đợi đến khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy có thể có thể sẽ không hay, cho nên trước khi đi ra ngoài, Nguyễn Kiến Định vẫn cầm lấy bánh ngọt nhanh chóng đặt trong tay, ăn xong liền đi ra ngoài, vẻ mặt cố gắng rạng rỡ lên hẳn.
“Cái gì khiến em trở thành bộ dạng này rồi?” Sắc trời gần tối, ngày mốt chính là cơ hội cuối cùng, ngay cả Nguyễn Minh Tú, một người có tâm lý chịu đựng khá tốt cũng không chịu nổi, cứ day dứt suy nghĩ về chuyện này. Sau khi tắm xong, Nguyễn Minh Tú đầu tóc còn hơi ẩm đi ra, thấy anh còn chưa kịp ngẩn người, liền bị anh thở dài bước tới ôm người, nhẹ giọng hỏi vào tai.
“Ngày mai em ở nhà ngoan ngoãn đi với Tri Hạ. Nếu có*chuyện gì xảy ra hãy đưa cô ấy xuống tầng hâm, em đã nhớ hết những điều anh dạy trước đó chưa? Nhất định phải nhớ những lúc nguy cấp có thể sử dụng nó để cứu mạng đấy.”
Nguyễn Kiến Định xoay người ôm lấy Nguyễn Minh Tú, để cô ngồi trên đùi mình, vùi mặt vào cổ cô, giọng nói nhàn nhạt, mang theo vài phần căng thẳng cùng sợ hãi, khiến người ta bất giác cuối cùng cũng phải căng thẳng.
“Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, cho dù em là kẻ ngốc, em cũng nên học cách bảo về mình! Chẳng lẽ em vẫn không thể tự bảo vệ mình sao?” anh ấy nói với một giọng cười khúc khích.
Lúc này lo lăng có ích gì? Hơn nữa, nếu Nguyễn Minh Tú hiểu được những thứ này đương nhiên còn lo lăng hơn Nguyễn Kiến Định rất nhiều. Chỉ có duy trì tâm lý của mình là dễ dàng nhất, vả lại có thể an ủi người khác! Nguyễn Kiến Định cũng biết nếu lúc này nói quá nhiều sẽ khiến Nguyễn Minh Tú căng thẳng, chỉ cần im lặng, ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, cố gắng tỏa ra thật hạnh phúc là được: “Ngày mai anh có việc bận, em nghỉ ngơi sớm một chút, đợi anh về.” Hôn môi cô xong, Nguyễn Kiến Định nằm xuống, vòng tay qua người, ôm cô vào lòng.
Ánh mắt xa xăm nhìn vào bóng tối bên ngoài cửa sổ. Cho dù lời nói có tốt như thế nào, chì cần một ngày không xử lý tốt chuyện của Abel, là ngày đó anh không thể yên giấc.
Hoàn cảnh của Tư Mộ Hàn cũng không khá hơn Nguyễn Kiến Định là bao nhiêu.
Nguyễn Tri Hạ hiểu biết nhiều hơn Nguyễn Minh Tú. Đương nhiên, lo lắng và căng thẳng trong lòng cũng nhiều hơn của cô. Đêm đêm cô nằm xuống bên Tư Mộ Hàn. Trong vòng tay của anh, cô càm nhận được nỗi lo của anh về Abal.
Không có anh ta, làm sao có nhiều chuyện như vậy, cô và Tư Mộ Hàn bây giờ có lẽ cũng đã hạnh phúc bên nhaul “Ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, chờ những chuyện này xong xuôi, anh sẽ đưa em đi xem thế giới bên ngoài, được chứ!” Xoa xoa mái tóc xù xì của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn cười khẽ, gục đầu xuống trán cô hôn một cái, nếu vấn đề này không thể xử lý được. Cả anh ấy và Nguyễn Kiến Định đều không thể sống lại về.
Sắp đến giờ phút sinh tử rồi. Có rất nhiều điều anh ấy không muốn nói với cô ấy quá rõ ràng. Chỉ cần trong lòng anh biết rõ là được, vì vậy những ngày này đối với Tư Mộ Hàn đặc biệt quan trọng.
“Vậy thì anh phải trở vê an toàn. Em và các con vẫn đợi anh ở nhà. Nếu anh bị thương, em cũng sẽ rất đau lòng đấy.”
“Em ăn chưa?” Tư Mộ Hàn năm lấy tay cô kéo cô lại bên cạnh anh “Em đâu phải không biết chăm sóc thân thể như anh chứ!” Nói xong, cô cười với Nguyễn Kiến Định, đẩy tay anh ra, xoay người đi về phía cửa: “Em không hiểu được các anh đang bàn luận việc gì, nên cũng không ở lại đây làm phiền mọi người nữa.”
Nói dứt câu cô đã đi tới cửa, Tư Mộ Hàn còn chưa kịp nói câu nào, cô đã đóng cửa lại bỏ lại.
Cô gái nhỏ đi vào, chỉ một lúc sau đã đi ra ngoài, bàn tay của Tư Mộ Hàn duõi ra còn chưa kịp thu lại.
“Ngày mai, chúng ta phải phối hợp ăn ý cả hai bên, tôi đem người đưa vào trong, anh sắp xếp người ở bên ngoài, nếu tình hình không ổn, cứ việc đi vào.”
Về phần những người khác, không cần đi. Vì nếu có nguy hiểm mà họ vẫn bước vào thì họ sẽ tự biến mình thành những kẻ ngốc thôi!
“Trước mắt chỉ có thể như vậy mà thôi, anh cả, anh cẩn thận một chút.” Vì không còn cách nào khác nên tạm thời chỉ có thể ứng phó như vậy thôi! Tư Mộ Hàn gật đầu, anh hiện tại cũng không có giải pháp khả thi nào khác, chỉ có thể nói như vậy thôi.
Cả hai đều hiểu trong lòng nhau đang nghĩ gì, Nguyễn Kiến Định gật đầu cắn hai miếng bánh rồi liền rời đi.
Nếu anh không ăn miếng nào, đợi đến khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy có thể có thể sẽ không hay, cho nên trước khi đi ra ngoài, Nguyễn Kiến Định vẫn cầm lấy bánh ngọt nhanh chóng đặt trong tay, ăn xong liền đi ra ngoài, vẻ mặt cố gắng rạng rỡ lên hẳn.
“Cái gì khiến em trở thành bộ dạng này rồi?” Sắc trời gần tối, ngày mốt chính là cơ hội cuối cùng, ngay cả Nguyễn Minh Tú, một người có tâm lý chịu đựng khá tốt cũng không chịu nổi, cứ day dứt suy nghĩ về chuyện này. Sau khi tắm xong, Nguyễn Minh Tú đầu tóc còn hơi ẩm đi ra, thấy anh còn chưa kịp ngẩn người, liền bị anh thở dài bước tới ôm người, nhẹ giọng hỏi vào tai.
“Ngày mai em ở nhà ngoan ngoãn đi với Tri Hạ. Nếu có*chuyện gì xảy ra hãy đưa cô ấy xuống tầng hâm, em đã nhớ hết những điều anh dạy trước đó chưa? Nhất định phải nhớ những lúc nguy cấp có thể sử dụng nó để cứu mạng đấy.”
Nguyễn Kiến Định xoay người ôm lấy Nguyễn Minh Tú, để cô ngồi trên đùi mình, vùi mặt vào cổ cô, giọng nói nhàn nhạt, mang theo vài phần căng thẳng cùng sợ hãi, khiến người ta bất giác cuối cùng cũng phải căng thẳng.
“Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, cho dù em là kẻ ngốc, em cũng nên học cách bảo về mình! Chẳng lẽ em vẫn không thể tự bảo vệ mình sao?” anh ấy nói với một giọng cười khúc khích.
Lúc này lo lăng có ích gì? Hơn nữa, nếu Nguyễn Minh Tú hiểu được những thứ này đương nhiên còn lo lăng hơn Nguyễn Kiến Định rất nhiều. Chỉ có duy trì tâm lý của mình là dễ dàng nhất, vả lại có thể an ủi người khác! Nguyễn Kiến Định cũng biết nếu lúc này nói quá nhiều sẽ khiến Nguyễn Minh Tú căng thẳng, chỉ cần im lặng, ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, cố gắng tỏa ra thật hạnh phúc là được: “Ngày mai anh có việc bận, em nghỉ ngơi sớm một chút, đợi anh về.” Hôn môi cô xong, Nguyễn Kiến Định nằm xuống, vòng tay qua người, ôm cô vào lòng.
Ánh mắt xa xăm nhìn vào bóng tối bên ngoài cửa sổ. Cho dù lời nói có tốt như thế nào, chì cần một ngày không xử lý tốt chuyện của Abel, là ngày đó anh không thể yên giấc.
Hoàn cảnh của Tư Mộ Hàn cũng không khá hơn Nguyễn Kiến Định là bao nhiêu.
Nguyễn Tri Hạ hiểu biết nhiều hơn Nguyễn Minh Tú. Đương nhiên, lo lắng và căng thẳng trong lòng cũng nhiều hơn của cô. Đêm đêm cô nằm xuống bên Tư Mộ Hàn. Trong vòng tay của anh, cô càm nhận được nỗi lo của anh về Abal.
Không có anh ta, làm sao có nhiều chuyện như vậy, cô và Tư Mộ Hàn bây giờ có lẽ cũng đã hạnh phúc bên nhaul “Ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, chờ những chuyện này xong xuôi, anh sẽ đưa em đi xem thế giới bên ngoài, được chứ!” Xoa xoa mái tóc xù xì của cô gái nhỏ, Tư Mộ Hàn cười khẽ, gục đầu xuống trán cô hôn một cái, nếu vấn đề này không thể xử lý được. Cả anh ấy và Nguyễn Kiến Định đều không thể sống lại về.
Sắp đến giờ phút sinh tử rồi. Có rất nhiều điều anh ấy không muốn nói với cô ấy quá rõ ràng. Chỉ cần trong lòng anh biết rõ là được, vì vậy những ngày này đối với Tư Mộ Hàn đặc biệt quan trọng.
“Vậy thì anh phải trở vê an toàn. Em và các con vẫn đợi anh ở nhà. Nếu anh bị thương, em cũng sẽ rất đau lòng đấy.”