Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4232
Chương 4232:
“Anh về đi, giúp tôi chăm sóc mẹ con Nguyễn An.” Nói xong, Abel mở cửa xe, tự mình bước vào.
Trùng hợp Yaren cũng đang ở trên ô Nguyễn phía trước, khi xuống xe hai người tình cờ chạm mặt nhau nhưng họ quay mặt lại với nhau không nói một lời, tỏ ra như hai người xa lạ. Nhìn vào những vệ sĩ ở trước mặt với ánh mắt kỳ lạ.
“Tôi chỉ có thể đưa ngài đến đó an †oàn mà thôi, tôi không chắc liệu mình có thể đưa ngài trở lại lành lặn hay không cũng chỉ có thể’cố gắng hết sức thôi.” Yaren làm sao mà biết được tình hình bây giờ căng thẳng đến mức độ nào, mặt không biểu cảm mà nói.
“Tôi biết rồi, cố găng lên. Nếu như tôi không thể trở về, chỉ cần giúp tôi chăm sóc Nguyễn An, sau này thằng bé tự nhiên sẽ tìm cách báo thù cho tôi thôi.”
Abel cũng không bao giờ trông cậy vào Yaren, những lời ông ta nói trước kia, Yaren chưa bao giờ nghiêm túc thực hiện.
“Vậy được rồi. Máy bay sẽ sớm cất cánh thôi, anh cũng chuẩn bị đi. Nguyễn Kiến Định chắc sẽ nhận được tin tức ngay khi máy bay hạ cánh. Mấy ngày tới sẽ không có tôi bảo vệ anh, anh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Sau nhiều ngày chuẩn bị và thăm dò, Yaren đã nhìn thấy rõ ý định của Abel, ông ta muốn trốn khỏi căn cứ của Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn. Trừ khi ông ta phải có khả năng bay lên trời hoặc nhận được viện trợ từ bên ngoài, nếu không anh ta có muốn cũng chẳng làm gì được cả. Muốn trốn thoát khỏi căn cứ bây giờ cũng giống như giấc mơ viển vông, huống chỉ người đó là Abel, anh ta sợ đến lúc đó ngay cả anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Chuyện tiếp theo cậu không cần lo lắng, chỉ cần đợi đến ngày cuối cùng thì cậu sẽ có thể tìm ra cách đưa tôi rời khỏi nơi tổ chức buổi tiệc thôi.” Ông ta không có dự định sống sót trở ra, để lại lời hứa như vậy cũng chỉ hy vọng rằng kế hoạch có thể được hoàn thành thành công. Nhưng bây giờ, với sự có mặt của Nguyễn An, kế hoạch của ông ta đã có chút thay đổi nhỏ, kế hoạch ban đầu sẽ bị thay thế bởi nếu kết thúc như kế hoạch cũ nó cũng sẽ không mang lại lợi ích gì.
Muốn vậy thì phải có sự hợp tác của Abel, nếu không thì với khả năng hiện tại, ông ta không thể nào thoát ra khỏi nó.
“Có bao giờ anh muốn đi nhờ bố anh giúp không? Tìm người bí ẩn kia nhiều ngày như vậy rồi vẫn không có tin tức.
Anh có nghĩ tới ai có năng lực lớn giúp đỡ anh như vậy chưa?” Hai người cùng bước vào trong. Khi bước đi, giọng điệu của Yaren đột ngột thay đổi, anh ta nhướng mày liếc nhìn Abel bên cạnh rồi nói với vẻ mặt cau có.
“Sẽ không phải là anh cả đâu. Anh †a có khi còn mong tôi chết ở bên ngoài ấy chứ. Làm sao có thể giúp tôi? Nếu tôi thật sự muốn nhờ người khác giúp mình, tôi thà rằng người đó là cậu!” Abel khịt mũi lạnh lùng.
“Không có gì là tuyệt đối, nhưng tôi nghĩ người giúp anh lần này có lẽ cũng quyền lực không nhỏ đâu!” Yaren cười khế nói.
Thực ra câu nói này không phải hoàn toàn không có căn cứ, suy cho cùng thì ai cũng biết rất rõ rằng có thể làm được những chuyện như vậy thì chảng có ai khác ngoại trừ một số ông trùm hiếm khi lộ diện, và trong số những người này, cũng chỉ có Công tước Otto là nhúng tay vào. Bởi vì những người khác, phần lớn đều là chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
“Những chuyện này cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần nhớ những gì đã hứa với tôi thôi là được.” Nói thêm cũng vô ích, Abel không muốn nói chuyện này với Yaren, ông ta cứ thế im lặng không nói thêm lời nào. Đôi mắt ông ta đang suy tư, bận suy nghĩ những thứ khác.
Yaren cũng không hỏi, thấy ông ta không nói chuyện, cũng mặt lạnh đi lên máy bay.
Lần này, vì lý do an toàn, anh ta không sử dụng máy bay riêng mà thay vào đó là đi máy bay cộng cộng. Nhờ có người khác giúp đỡ nên lúc họ đến sân bay, hầu như các giấy tờ đều đã được hoàn thành, nhờ vậy mà họ lên máy bay rất thuận lợi. Sau khi đợi một lúc, họ lên máy bay bằng một lối đường riêng.
Máy bay đã cất cánh, cả hai vẫn im lặng không nói lời nào, đối với Abel, người thường di chuyển bằng máy bay †ư nhân, việc chờ đợi để lên máy bay này vẫn khá lạ nên ông ta có chút không thoải mái!
Trong khi họ đang trên máy bay, phía bên kia Nguyễn Kiến Định đã nhận được tin tức.
“Anh về đi, giúp tôi chăm sóc mẹ con Nguyễn An.” Nói xong, Abel mở cửa xe, tự mình bước vào.
Trùng hợp Yaren cũng đang ở trên ô Nguyễn phía trước, khi xuống xe hai người tình cờ chạm mặt nhau nhưng họ quay mặt lại với nhau không nói một lời, tỏ ra như hai người xa lạ. Nhìn vào những vệ sĩ ở trước mặt với ánh mắt kỳ lạ.
“Tôi chỉ có thể đưa ngài đến đó an †oàn mà thôi, tôi không chắc liệu mình có thể đưa ngài trở lại lành lặn hay không cũng chỉ có thể’cố gắng hết sức thôi.” Yaren làm sao mà biết được tình hình bây giờ căng thẳng đến mức độ nào, mặt không biểu cảm mà nói.
“Tôi biết rồi, cố găng lên. Nếu như tôi không thể trở về, chỉ cần giúp tôi chăm sóc Nguyễn An, sau này thằng bé tự nhiên sẽ tìm cách báo thù cho tôi thôi.”
Abel cũng không bao giờ trông cậy vào Yaren, những lời ông ta nói trước kia, Yaren chưa bao giờ nghiêm túc thực hiện.
“Vậy được rồi. Máy bay sẽ sớm cất cánh thôi, anh cũng chuẩn bị đi. Nguyễn Kiến Định chắc sẽ nhận được tin tức ngay khi máy bay hạ cánh. Mấy ngày tới sẽ không có tôi bảo vệ anh, anh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Sau nhiều ngày chuẩn bị và thăm dò, Yaren đã nhìn thấy rõ ý định của Abel, ông ta muốn trốn khỏi căn cứ của Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn. Trừ khi ông ta phải có khả năng bay lên trời hoặc nhận được viện trợ từ bên ngoài, nếu không anh ta có muốn cũng chẳng làm gì được cả. Muốn trốn thoát khỏi căn cứ bây giờ cũng giống như giấc mơ viển vông, huống chỉ người đó là Abel, anh ta sợ đến lúc đó ngay cả anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Chuyện tiếp theo cậu không cần lo lắng, chỉ cần đợi đến ngày cuối cùng thì cậu sẽ có thể tìm ra cách đưa tôi rời khỏi nơi tổ chức buổi tiệc thôi.” Ông ta không có dự định sống sót trở ra, để lại lời hứa như vậy cũng chỉ hy vọng rằng kế hoạch có thể được hoàn thành thành công. Nhưng bây giờ, với sự có mặt của Nguyễn An, kế hoạch của ông ta đã có chút thay đổi nhỏ, kế hoạch ban đầu sẽ bị thay thế bởi nếu kết thúc như kế hoạch cũ nó cũng sẽ không mang lại lợi ích gì.
Muốn vậy thì phải có sự hợp tác của Abel, nếu không thì với khả năng hiện tại, ông ta không thể nào thoát ra khỏi nó.
“Có bao giờ anh muốn đi nhờ bố anh giúp không? Tìm người bí ẩn kia nhiều ngày như vậy rồi vẫn không có tin tức.
Anh có nghĩ tới ai có năng lực lớn giúp đỡ anh như vậy chưa?” Hai người cùng bước vào trong. Khi bước đi, giọng điệu của Yaren đột ngột thay đổi, anh ta nhướng mày liếc nhìn Abel bên cạnh rồi nói với vẻ mặt cau có.
“Sẽ không phải là anh cả đâu. Anh †a có khi còn mong tôi chết ở bên ngoài ấy chứ. Làm sao có thể giúp tôi? Nếu tôi thật sự muốn nhờ người khác giúp mình, tôi thà rằng người đó là cậu!” Abel khịt mũi lạnh lùng.
“Không có gì là tuyệt đối, nhưng tôi nghĩ người giúp anh lần này có lẽ cũng quyền lực không nhỏ đâu!” Yaren cười khế nói.
Thực ra câu nói này không phải hoàn toàn không có căn cứ, suy cho cùng thì ai cũng biết rất rõ rằng có thể làm được những chuyện như vậy thì chảng có ai khác ngoại trừ một số ông trùm hiếm khi lộ diện, và trong số những người này, cũng chỉ có Công tước Otto là nhúng tay vào. Bởi vì những người khác, phần lớn đều là chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
“Những chuyện này cậu không cần quan tâm, cậu chỉ cần nhớ những gì đã hứa với tôi thôi là được.” Nói thêm cũng vô ích, Abel không muốn nói chuyện này với Yaren, ông ta cứ thế im lặng không nói thêm lời nào. Đôi mắt ông ta đang suy tư, bận suy nghĩ những thứ khác.
Yaren cũng không hỏi, thấy ông ta không nói chuyện, cũng mặt lạnh đi lên máy bay.
Lần này, vì lý do an toàn, anh ta không sử dụng máy bay riêng mà thay vào đó là đi máy bay cộng cộng. Nhờ có người khác giúp đỡ nên lúc họ đến sân bay, hầu như các giấy tờ đều đã được hoàn thành, nhờ vậy mà họ lên máy bay rất thuận lợi. Sau khi đợi một lúc, họ lên máy bay bằng một lối đường riêng.
Máy bay đã cất cánh, cả hai vẫn im lặng không nói lời nào, đối với Abel, người thường di chuyển bằng máy bay †ư nhân, việc chờ đợi để lên máy bay này vẫn khá lạ nên ông ta có chút không thoải mái!
Trong khi họ đang trên máy bay, phía bên kia Nguyễn Kiến Định đã nhận được tin tức.
Bình luận facebook