Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 600 “Cách mời người của anh thật sự rất đặc biệt."
Anh ta hít sâu một hơi rồi vội vàng nhắm mắt lại.
Cả đêm.
Nguyễn Tri Hạ không dám ngủ.
Vì cô sợ Mặc Thâm sẽ lại lẻn vào và có ý đồ bất chính với cô.
Cô vô cùng sợ hãi, bàng hoàng.
Cứ như vậy mở mắt cho đến bình minh.
Trời sáng, ngoài cửa vang lên tiếng nói của người giúp việc: “Cố Hạ Hạ, cô đã tỉnh chưa? Cậu chủ bảo tôi gọi cô xuống ăn cơm"
Không đợi Nguyễn Tri Hạ đáp lại một cách cứng rắn rằng cô không xuống thì bụng cô đã kêu lên.
Nguyễn Tri Hạ chạm vào cái bụng đang xẹp lại của mình, giãy giụa quyết định xem có nên xuống hay không.
Cuối cùng cô vẫn quyết định xuống ăn.
vietwriter.vn
Dù sao thì ăn no mới có sức để trốn.
"Được."
Nguyễn Tri Hạ đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Đồ dùng trong phòng vệ sinh là đồ dùng một lần.
Nguyễn Tri Hạ không sợ đối phương hạ độc nên cứ lấy ra dùng.
Dù sao thì nếu anh ta muốn giết cô thì cũng không cần phải dùng tới cách phiền phức như vậy.
Rửa mặt sạch sẽ.
Nguyễn Tri Hạ đi xuống lầu.
Thân là tù binh, nhưng cô lại sống trong một biệt thự và ăn những món ăn ngon.
Cho nên Nguyễn Tri Hạ không biết Mặc Thâm đưa cô đến đây để làm cái gì.
Bình thường mà nói, anh ta bắt cô không phải là để đe dọa Tư Mộ Hàn sao?
Nhưng dường như anh ta không vội liên lạc với Tư Mộ Hàn.
Còn cho cô ăn, cho cô chỗ ở, điều này thật sự rất khó tin.
Nguyễn Tri Hạ đến phòng ăn.
Còn xa hoa hơn phòng ăn ở Để Uyển.
Phòng ăn ở đây giống một cung điện hơn.
Đâu đâu cũng lộng lẫy, chứng tỏ chủ nhân ở đây quyền lực đến nhường nào.
Nhìn thấy Mặc Thâm đang tao nhã cắt bánh mì nướng trên bàn, Nguyễn Tri Hạ xụ mặt, không cho anh ta sắc mặt tốt.
Mặc Thâm nâng mắt nhìn cô, anh ta cũng không quan tâm khi thấy cô xụ mặt khi nhìn thấy mình mà chỉ vào chỗ ngồi đối diện nói: "Ngồi đi."
Nguyễn Tri Hạ không làm mình làm mẩy, cô kéo ghế ngồi xuống: “Nói đi, anh bắt tôi tới đây là để làm cái gì?"
Mặc Thấm thản nhiên nhướng mày: “Làm sao có thể nói là bắt được, rõ ràng tối mời cô tới làm khách."
Nguyễn Tri Hạ chế nhạo: “Cách mời người của anh thật sự rất đặc biệt."
Ai muốn đến chỗ anh ta làm khách chứ?
Buồn cười!
Mặc Thâm nói: "Thay vì nói lời vô nghĩa với tôi, tốt nhất là cô nên ăn cơm trước."
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Mặc Thâm nói đúng, tại sao cô phải nói lời vô nghĩa với anh ta chứ?
Nguyễn Tri Hạ không câu nệ, cô thực sự rất đói.
Tối qua ăn mù tạt xong thì ăn món nào cô cũng thấy cay nên cô không ăn nhiều.
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ không làm mình làm mấy ăn sáng, trong mắt hiện lên ý cười.
Sau khi ăn sáng xong.
Nguyễn Tri Hạ nói muốn đi dạo để tiêu hóa.
Mặc Thâm liếc nhìn cô một cái, nhưng không nói đồng ý hay không đồng ý.
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ mặc định anh ta đã đồng ý, đứng dậy và đi ra ngoài lâu đài.
Cô muốn tìm xem nơi này ở đầu trước, sau đó mới có thể tìm cơ hội trốn thoát.
Ra khỏi lớp bảo vệ bên trong của lâu đài, nhìn tới đủ loại lâu đài, cái nọ nối cái kia rất lộng lẫy và hoành tráng.
Ở lối vào của lâu đài bên trong có một đài phun nước hình tròn.
Xung quanh đài phun nước được trồng nhiều loại hoa và cây cỏ.
Hàng chục người làm vườn đang ở đó làm cỏ và tưới hoa.
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt.
Cô phát hiện những người làm vườn này có chút đặc biệt.
Không phải người Trung.
Cả đêm.
Nguyễn Tri Hạ không dám ngủ.
Vì cô sợ Mặc Thâm sẽ lại lẻn vào và có ý đồ bất chính với cô.
Cô vô cùng sợ hãi, bàng hoàng.
Cứ như vậy mở mắt cho đến bình minh.
Trời sáng, ngoài cửa vang lên tiếng nói của người giúp việc: “Cố Hạ Hạ, cô đã tỉnh chưa? Cậu chủ bảo tôi gọi cô xuống ăn cơm"
Không đợi Nguyễn Tri Hạ đáp lại một cách cứng rắn rằng cô không xuống thì bụng cô đã kêu lên.
Nguyễn Tri Hạ chạm vào cái bụng đang xẹp lại của mình, giãy giụa quyết định xem có nên xuống hay không.
Cuối cùng cô vẫn quyết định xuống ăn.
vietwriter.vn
Dù sao thì ăn no mới có sức để trốn.
"Được."
Nguyễn Tri Hạ đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Đồ dùng trong phòng vệ sinh là đồ dùng một lần.
Nguyễn Tri Hạ không sợ đối phương hạ độc nên cứ lấy ra dùng.
Dù sao thì nếu anh ta muốn giết cô thì cũng không cần phải dùng tới cách phiền phức như vậy.
Rửa mặt sạch sẽ.
Nguyễn Tri Hạ đi xuống lầu.
Thân là tù binh, nhưng cô lại sống trong một biệt thự và ăn những món ăn ngon.
Cho nên Nguyễn Tri Hạ không biết Mặc Thâm đưa cô đến đây để làm cái gì.
Bình thường mà nói, anh ta bắt cô không phải là để đe dọa Tư Mộ Hàn sao?
Nhưng dường như anh ta không vội liên lạc với Tư Mộ Hàn.
Còn cho cô ăn, cho cô chỗ ở, điều này thật sự rất khó tin.
Nguyễn Tri Hạ đến phòng ăn.
Còn xa hoa hơn phòng ăn ở Để Uyển.
Phòng ăn ở đây giống một cung điện hơn.
Đâu đâu cũng lộng lẫy, chứng tỏ chủ nhân ở đây quyền lực đến nhường nào.
Nhìn thấy Mặc Thâm đang tao nhã cắt bánh mì nướng trên bàn, Nguyễn Tri Hạ xụ mặt, không cho anh ta sắc mặt tốt.
Mặc Thâm nâng mắt nhìn cô, anh ta cũng không quan tâm khi thấy cô xụ mặt khi nhìn thấy mình mà chỉ vào chỗ ngồi đối diện nói: "Ngồi đi."
Nguyễn Tri Hạ không làm mình làm mẩy, cô kéo ghế ngồi xuống: “Nói đi, anh bắt tôi tới đây là để làm cái gì?"
Mặc Thấm thản nhiên nhướng mày: “Làm sao có thể nói là bắt được, rõ ràng tối mời cô tới làm khách."
Nguyễn Tri Hạ chế nhạo: “Cách mời người của anh thật sự rất đặc biệt."
Ai muốn đến chỗ anh ta làm khách chứ?
Buồn cười!
Mặc Thâm nói: "Thay vì nói lời vô nghĩa với tôi, tốt nhất là cô nên ăn cơm trước."
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Mặc Thâm nói đúng, tại sao cô phải nói lời vô nghĩa với anh ta chứ?
Nguyễn Tri Hạ không câu nệ, cô thực sự rất đói.
Tối qua ăn mù tạt xong thì ăn món nào cô cũng thấy cay nên cô không ăn nhiều.
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ không làm mình làm mấy ăn sáng, trong mắt hiện lên ý cười.
Sau khi ăn sáng xong.
Nguyễn Tri Hạ nói muốn đi dạo để tiêu hóa.
Mặc Thâm liếc nhìn cô một cái, nhưng không nói đồng ý hay không đồng ý.
Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ mặc định anh ta đã đồng ý, đứng dậy và đi ra ngoài lâu đài.
Cô muốn tìm xem nơi này ở đầu trước, sau đó mới có thể tìm cơ hội trốn thoát.
Ra khỏi lớp bảo vệ bên trong của lâu đài, nhìn tới đủ loại lâu đài, cái nọ nối cái kia rất lộng lẫy và hoành tráng.
Ở lối vào của lâu đài bên trong có một đài phun nước hình tròn.
Xung quanh đài phun nước được trồng nhiều loại hoa và cây cỏ.
Hàng chục người làm vườn đang ở đó làm cỏ và tưới hoa.
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt.
Cô phát hiện những người làm vườn này có chút đặc biệt.
Không phải người Trung.