Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 597 Quỷ mới biết anh ta đang nói về cái gì.
Mặc Thâm không ngờ Nguyễn Tri Hạ có thể giãy khỏi, nhìn bàn tay sắp chọc vào mình, anh ta vô thức buông Nguyễn Tri Hạ ra và lùi ra xa khỏi cô.
1
Ngay lúc Nguyễn Tri Hạ được tự do, cô lộn một vòng, trở mình ngồi dậy và nhảy ra khỏi giường.
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ nhanh nhẹn như vậy thì bật cười: “Không nhìn ra cô lại biết chiêu này đấy."
Một con mèo hoang nhỏ bé hoang dã như vậy càng có khả năng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
Hứng thú của Mặc Thâm dành cho Nguyễn Tri Hạ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhảy ra khỏi giường, cô liền chạy đến bức tường và cầm nhuyễn kiếm được treo trên tường lên.
Cầm trong tay nhuyễn kiếm, cô đi chân trần, mặc váy trắng, tóc dài ngang lưng xõa sau lưng, ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi qua.
Nhẹ nhàng thổi bay mái tóc màu mực của cô, ba ngàn sợ tóc như tơ bay múa trong không trung.
vietwriter.vn
Khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi lông mày mảnh mai hơi nhướng lên, đôi mắt sáng như sao đầy tức giận và khó chịu.
Đôi mắt Mặc Thâm xuyên qua thời gian nhớ về chút ký ức xa xôi.
"Không được bắt nạt cậu ấy!" Thân hình nhỏ bé ấy như núi, chắn trước mặt anh ta.
Cô quay đầu lại nhìn thấy cả người anh ta đều bẩn thỉu mà không hề ghét bỏ: “Đau không?"
Giọng nói trẻ con ngây thơ của cô có chút non nớt, rất ngọt ngào và dễ chịu, đó là giọng nói hay nhất mà anh ta từng nghe.
Cô đưa tay lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho anh ta: “Cho cậu này, trước đây nếu tớ bị ngã, mẹ sẽ cho tớ một cái kẹo, ăn xong sẽ không thấy đau nữa."
Anh ta hỏi cô: “Cậu tên là gì?"
"Hạ Hạ, mẹ tớ thích gọi tớ là Hạ Hạ."
Rất giống.
Rất giống cô bé năm đó.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ, Mặc Thâm liên tưởng ngay tới cô bé trong ký ức.
Anh ta không nhịn được mà gọi biệt danh của cô gái: “Hạ Hạ.."
Nhìn thấy Mặc Thâm nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến và nhớ nhung như vậy, trái tim của Nguyễn Tri Hạ như đông cứng lại.
Cô nâng nhuyễn kiếm trong tay lên chỉ vào Mặc Thâm đang muốn đến gần CÔ.
"Tốt nhất là anh đừng qua đây, kiếm trong tay tôi không có mắt đâu!"
Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Mặc Thâm.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ chỉ nhuyễn kiếm vào mặt mình, trái tim của Mặc Thâm bỗng có chút đau đớn.
Rõ ràng là kiếm kia không đâm tới anh ta, nhưng tim lại hơi đau.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp: “Hạ Hạ, cô thật sự không phải Hạ Hạ của tôi sao?"
Mười lăm năm.
Anh ta đã tìm được gần một trăm Hạ Hạ.
Nhưng không ai trong số họ là Hạ Hạ của anh ta.
Không có ai giống như Hạ Hạ của anh ta.
Cô là người duy nhất mà anh ta cảm thấy giống Hạ Hạ.
"Không phải!"
Nguyễn Tri Hạ trả lời không chút do dự.
Quỷ mới biết anh ta đang nói về cái gì.
Chỉ cần có thể thoát khỏi anh ta, quan tâm phải hay không làm gì chứ, cứ nói không phải là được.
Một câu không chút do dự khiến thân thể Mặc Thâm nặng nề run lên.
Đôi mắt mang chút chờ mong cũng mờ đi.
Anh ta nhếch môi nở nụ cười, lạnh lùng nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó xoay người, mở cửa rồi bước ra khỏi phòng dành cho khách.
Ngay lúc Mặc Thâm rời đi, Nguyễn Tri Hạ chạy đến và khóa cửa lại.
Cuối cùng, cả người yếu ớt dựa vào tấm cửa thở hổn hển.
Khiến cô sợ chết khiếp.
Bàn tay cầm nhuyễn kiếm run lên.
Cô sợ phải đối đầu với anh ta.
Cô không biết mình có thể kiên trì được thêm bao lâu nữa.
1
Ngay lúc Nguyễn Tri Hạ được tự do, cô lộn một vòng, trở mình ngồi dậy và nhảy ra khỏi giường.
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ nhanh nhẹn như vậy thì bật cười: “Không nhìn ra cô lại biết chiêu này đấy."
Một con mèo hoang nhỏ bé hoang dã như vậy càng có khả năng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
Hứng thú của Mặc Thâm dành cho Nguyễn Tri Hạ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhảy ra khỏi giường, cô liền chạy đến bức tường và cầm nhuyễn kiếm được treo trên tường lên.
Cầm trong tay nhuyễn kiếm, cô đi chân trần, mặc váy trắng, tóc dài ngang lưng xõa sau lưng, ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi qua.
Nhẹ nhàng thổi bay mái tóc màu mực của cô, ba ngàn sợ tóc như tơ bay múa trong không trung.
vietwriter.vn
Khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi lông mày mảnh mai hơi nhướng lên, đôi mắt sáng như sao đầy tức giận và khó chịu.
Đôi mắt Mặc Thâm xuyên qua thời gian nhớ về chút ký ức xa xôi.
"Không được bắt nạt cậu ấy!" Thân hình nhỏ bé ấy như núi, chắn trước mặt anh ta.
Cô quay đầu lại nhìn thấy cả người anh ta đều bẩn thỉu mà không hề ghét bỏ: “Đau không?"
Giọng nói trẻ con ngây thơ của cô có chút non nớt, rất ngọt ngào và dễ chịu, đó là giọng nói hay nhất mà anh ta từng nghe.
Cô đưa tay lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho anh ta: “Cho cậu này, trước đây nếu tớ bị ngã, mẹ sẽ cho tớ một cái kẹo, ăn xong sẽ không thấy đau nữa."
Anh ta hỏi cô: “Cậu tên là gì?"
"Hạ Hạ, mẹ tớ thích gọi tớ là Hạ Hạ."
Rất giống.
Rất giống cô bé năm đó.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ, Mặc Thâm liên tưởng ngay tới cô bé trong ký ức.
Anh ta không nhịn được mà gọi biệt danh của cô gái: “Hạ Hạ.."
Nhìn thấy Mặc Thâm nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến và nhớ nhung như vậy, trái tim của Nguyễn Tri Hạ như đông cứng lại.
Cô nâng nhuyễn kiếm trong tay lên chỉ vào Mặc Thâm đang muốn đến gần CÔ.
"Tốt nhất là anh đừng qua đây, kiếm trong tay tôi không có mắt đâu!"
Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Mặc Thâm.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ chỉ nhuyễn kiếm vào mặt mình, trái tim của Mặc Thâm bỗng có chút đau đớn.
Rõ ràng là kiếm kia không đâm tới anh ta, nhưng tim lại hơi đau.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp: “Hạ Hạ, cô thật sự không phải Hạ Hạ của tôi sao?"
Mười lăm năm.
Anh ta đã tìm được gần một trăm Hạ Hạ.
Nhưng không ai trong số họ là Hạ Hạ của anh ta.
Không có ai giống như Hạ Hạ của anh ta.
Cô là người duy nhất mà anh ta cảm thấy giống Hạ Hạ.
"Không phải!"
Nguyễn Tri Hạ trả lời không chút do dự.
Quỷ mới biết anh ta đang nói về cái gì.
Chỉ cần có thể thoát khỏi anh ta, quan tâm phải hay không làm gì chứ, cứ nói không phải là được.
Một câu không chút do dự khiến thân thể Mặc Thâm nặng nề run lên.
Đôi mắt mang chút chờ mong cũng mờ đi.
Anh ta nhếch môi nở nụ cười, lạnh lùng nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó xoay người, mở cửa rồi bước ra khỏi phòng dành cho khách.
Ngay lúc Mặc Thâm rời đi, Nguyễn Tri Hạ chạy đến và khóa cửa lại.
Cuối cùng, cả người yếu ớt dựa vào tấm cửa thở hổn hển.
Khiến cô sợ chết khiếp.
Bàn tay cầm nhuyễn kiếm run lên.
Cô sợ phải đối đầu với anh ta.
Cô không biết mình có thể kiên trì được thêm bao lâu nữa.