Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562 Cô không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng cô thật sự rất trẻ.
“Cô có thể dẫn tôi đi được không?”
Nguyễn Tri Hạ hơi sốt sắng hỏi lần nữa.
Nữ nhân viên hơi khó xử nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Anh đó không cho phép bất kỳ ai đi tới làm phiền anh ấy, nên tôi sợ...”
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ nhất thời sửng sốt nói: “Không sao đâu, tôi là vợ của anh ấy mà."
Nữ nhân viên cảm thấy cũng đúng, thế là cô ta liền dẫn Nguyễn Tri Hạ đi tới viện mà Tư Mộ Hàn đang ở.
Hai người đi xuyên qua một hành lang dài, rồi đi tới một căn viện độc lập.
Căn viện cũng không lớn lắm, mà chỉ có mấy chục mét vuông.
Trong viện chỉ có một gian nhà.
Là một gian nhà với mái ngói màu đen.
Nhưng đã được quét nước sơn nên trông giống như mới.
vietwriter.vn
“Chồng của cô đang ở bên trong.” Nữ nhân viên chỉ vào gian nhà, rồi cảm thán một câu với Nguyễn Tri Hạ: “Anh ấy thật sự rất yêu cô. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể khắc ra tượng người gỗ giống hệt cô.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu cảm ơn nữ nhân viên: “Cảm ơn cô đã dẫn tôi tới đây.”
Nữ nhân viên cười gãi đầu, sau khi nói cô mau đi vào tìm chồng của mình đi thì xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn gian nhà phục cổ kia, tâm trạng rất rối bời.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa một lát, sau khi cảm thấy tâm trạng của mình đã bình tĩnh hơn nhiều, mới nhấc chân từ tốn đi vào.
Tư Mộ Hàn ở trong gian nhà nghe thấy tiếng động có người đi vào thì tưởng là Quan Diêm nên nói: “Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, nếu không phải là chuyện quan trọng đừng đi vào đây quấy rầy tôi”.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông truyền vào tai Nguyễn Tri Hạ, khiến trái tim cô hơi chua xót.
Cô đứng ở cửa nhìn dáng người gầy gò đang ngồi trên ghế sofa tử đàn kia.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi ở đó, tay còn cầm dụng cụ điêu khắc thì đáy mắt từ từ dâng trào nước mắt.
Cô ngửa đầu hít sâu một hơi, kiềm lại nước mắt đang ở đáy mắt.
Cô rón rén đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn rồi ngồi xuống.
Cô không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tư Mộ Hàn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào thì tương Quan Diêm đã rời đi rồi, nên không nói gì nữa.
Thế là anh cúi đầu, tiếp tục khắc tượng người gỗ đã có hình dáng trong tay mình.
Nguyễn Tri Hạ cứ ngồi ở đó.
Thấy ánh mắt người đàn ông lướt qua mình, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của mình thì đáy mắt ngày càng chua xót.
Nhưng cô sợ mình sẽ làm phiền đến anh, nên cố gắng kiềm nén, không phát ra tiếng.
Cô cứ kiềm nén tiếng khóc, nhìn người đàn ông khắc tượng người gỗ trong tay mà không hề hay biết bên cạnh có người.
Anh cứ tập trung, nghiêm túc như thế, như thể toàn bộ công sức đều dồn vào nó, hoàn toàn không phân tâm chút nào.
Cuối cùng cô vẫn không cầm được nước mắt, nước mặt lặng lẽ tuôn rơi từ khóe mắt.
Cô che miệng, nhìn người đàn ông cẩn thận từng li từng tí lần mò, rồi điêu khắc một cách thuần thục.
Cô nhìn tượng người gỗ cực kỳ giống mình ở trong tay người đàn ông.
Rồi trước mắt cô mờ ảo.
Nguyễn Tri Hạ không thể kiềm nén được nữa, nên phát ra nức nở.
Cũng chính tiếng nức nở này đã thu hút ánh mắt trống rỗng vô hồn của người đàn ông: “Là ai đang ở đó?”
Tư Mộ Hàn nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt cảnh giác u ám lạnh lẽo.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của người đàn ông, nước mắt càng tuôn trào như vỡ đê, rơi lã chã xuống sàn.
Cô không kiềm được gọi: “Tư Mộ Hàn...”
Nguyễn Tri Hạ vừa phát ra tiếng, bàn tay của Tư Mộ Hàn nhất thời cứng đờ ở đó.
Trên mặt anh tràn đầy vẻ hoảng hốt và ngạc nhiên.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay nắm chặt bàn tay hơi cứng đờ của người đàn ông, rồi nghẹn ngào nói: “Tại sao anh lại không nói cho em biết là anh đã không còn nhìn thấy gì nữa?”
Tư Mộ Hàn vô thức hất tay của Nguyễn Tri Hạ ra, rồi đứng dậy định rời đi.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn lại hành động như vậy.
Thấy anh mặc dù đã không còn nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể đi nhanh như vậy thì nhất thời quát về phía anh: “Tư Mộ Hàn, anh dám đi thêm một bước nữa thử xem.”
“Cô có thể dẫn tôi đi được không?”
Nguyễn Tri Hạ hơi sốt sắng hỏi lần nữa.
Nữ nhân viên hơi khó xử nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Anh đó không cho phép bất kỳ ai đi tới làm phiền anh ấy, nên tôi sợ...”
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ nhất thời sửng sốt nói: “Không sao đâu, tôi là vợ của anh ấy mà."
Nữ nhân viên cảm thấy cũng đúng, thế là cô ta liền dẫn Nguyễn Tri Hạ đi tới viện mà Tư Mộ Hàn đang ở.
Hai người đi xuyên qua một hành lang dài, rồi đi tới một căn viện độc lập.
Căn viện cũng không lớn lắm, mà chỉ có mấy chục mét vuông.
Trong viện chỉ có một gian nhà.
Là một gian nhà với mái ngói màu đen.
Nhưng đã được quét nước sơn nên trông giống như mới.
vietwriter.vn
“Chồng của cô đang ở bên trong.” Nữ nhân viên chỉ vào gian nhà, rồi cảm thán một câu với Nguyễn Tri Hạ: “Anh ấy thật sự rất yêu cô. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể khắc ra tượng người gỗ giống hệt cô.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu cảm ơn nữ nhân viên: “Cảm ơn cô đã dẫn tôi tới đây.”
Nữ nhân viên cười gãi đầu, sau khi nói cô mau đi vào tìm chồng của mình đi thì xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn gian nhà phục cổ kia, tâm trạng rất rối bời.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa một lát, sau khi cảm thấy tâm trạng của mình đã bình tĩnh hơn nhiều, mới nhấc chân từ tốn đi vào.
Tư Mộ Hàn ở trong gian nhà nghe thấy tiếng động có người đi vào thì tưởng là Quan Diêm nên nói: “Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, nếu không phải là chuyện quan trọng đừng đi vào đây quấy rầy tôi”.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông truyền vào tai Nguyễn Tri Hạ, khiến trái tim cô hơi chua xót.
Cô đứng ở cửa nhìn dáng người gầy gò đang ngồi trên ghế sofa tử đàn kia.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi ở đó, tay còn cầm dụng cụ điêu khắc thì đáy mắt từ từ dâng trào nước mắt.
Cô ngửa đầu hít sâu một hơi, kiềm lại nước mắt đang ở đáy mắt.
Cô rón rén đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn rồi ngồi xuống.
Cô không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tư Mộ Hàn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào thì tương Quan Diêm đã rời đi rồi, nên không nói gì nữa.
Thế là anh cúi đầu, tiếp tục khắc tượng người gỗ đã có hình dáng trong tay mình.
Nguyễn Tri Hạ cứ ngồi ở đó.
Thấy ánh mắt người đàn ông lướt qua mình, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của mình thì đáy mắt ngày càng chua xót.
Nhưng cô sợ mình sẽ làm phiền đến anh, nên cố gắng kiềm nén, không phát ra tiếng.
Cô cứ kiềm nén tiếng khóc, nhìn người đàn ông khắc tượng người gỗ trong tay mà không hề hay biết bên cạnh có người.
Anh cứ tập trung, nghiêm túc như thế, như thể toàn bộ công sức đều dồn vào nó, hoàn toàn không phân tâm chút nào.
Cuối cùng cô vẫn không cầm được nước mắt, nước mặt lặng lẽ tuôn rơi từ khóe mắt.
Cô che miệng, nhìn người đàn ông cẩn thận từng li từng tí lần mò, rồi điêu khắc một cách thuần thục.
Cô nhìn tượng người gỗ cực kỳ giống mình ở trong tay người đàn ông.
Rồi trước mắt cô mờ ảo.
Nguyễn Tri Hạ không thể kiềm nén được nữa, nên phát ra nức nở.
Cũng chính tiếng nức nở này đã thu hút ánh mắt trống rỗng vô hồn của người đàn ông: “Là ai đang ở đó?”
Tư Mộ Hàn nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt cảnh giác u ám lạnh lẽo.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của người đàn ông, nước mắt càng tuôn trào như vỡ đê, rơi lã chã xuống sàn.
Cô không kiềm được gọi: “Tư Mộ Hàn...”
Nguyễn Tri Hạ vừa phát ra tiếng, bàn tay của Tư Mộ Hàn nhất thời cứng đờ ở đó.
Trên mặt anh tràn đầy vẻ hoảng hốt và ngạc nhiên.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay nắm chặt bàn tay hơi cứng đờ của người đàn ông, rồi nghẹn ngào nói: “Tại sao anh lại không nói cho em biết là anh đã không còn nhìn thấy gì nữa?”
Tư Mộ Hàn vô thức hất tay của Nguyễn Tri Hạ ra, rồi đứng dậy định rời đi.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ Hàn lại hành động như vậy.
Thấy anh mặc dù đã không còn nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể đi nhanh như vậy thì nhất thời quát về phía anh: “Tư Mộ Hàn, anh dám đi thêm một bước nữa thử xem.”