Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561 Đây là một căn nhà gỗ tứ hợp viện.
Mà trong xe taxi lại chính là Nguyễn Tri Hạ đã quay trở lại.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trong xe, trong đầu lóe lên rất nhiều điều.
Trực giác mách bảo cô rằng, cô cứ đuổi theo thì sẽ biết tại sao Tư Mộ Hàn lại muốn ly hôn với cô.
Chiếc xe ngừng lại ở một nơi yên tĩnh.
Nhà ở đây đều là phục cổ.
vietwriter.vn
Là thành cổ nổi tiếng ở thành phố Hàng Châu.
Ở trên xe, vóc dáng cao lớn của người đàn ông từ từ bước xuống xe.
Sau đó, Quan Diêm đi tới để dìu anh.
Dáng vẻ cung kính như đang hầu hạ đế vương thời cổ đại, dìu đi cả một quãng đường.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ bước xuống xe thì vội vàng trốn vào góc chết, cô có thể nhìn thấy đối phương, nhưng đối phương lại không thể nhìn thấy cô.
Lúc nhìn thấy Quan Diêm đi tới dìu Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ vô thức nhíu mày.
Hành động đó...
Nhìn thì có vẻ không có gì bất ổn, nhưng cô biết rất rõ con người Tư Mộ Hàn, hơn nữa cô cũng biết thoạt nhìn Quan Diêm giống như trợ lý đời sống của Tư Mộ Hàn.
vietwriter.vn
Nhưng trên thực tế, trong lòng Tư Mộ Hàn, địa vị của Quan Diêm không hề tầm thường.
Sao anh có thể để cho Quan Diêm làm chuyện hèn mọn như vậy?
Hơn nữa...
Cô cứ cảm thấy hình như ánh mắt của Tư Mộ Hàn đã không còn nhìn thấy gì nữa...
Nhưng hôm qua lúc cô gặp anh, ánh mắt của anh vẫn còn rất tốt mà.
Thấy Tư Mộ Hàn và Quan Diêm đã đi xa rồi, Nguyễn Tri Hạ không kịp nghĩ gì nhiều, mà vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Quan Diêm ngừng lại trước một căn nhà gỗ, sau đó bọn họ đi vào trong.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng đi vào theo.
Nhưng sau khi đi vào, cô liền phát hiện ra người đã đi mất tăm.
Đây là một căn nhà gỗ tứ hợp viện.
Muốn tìm thấy Tư Mộ Hàn thì thật sự rất khó khăn.
Nhân viên đang đi qua đi lại rất bận rộn.
Một nhân viên nhìn thấy cô thì đi tới chào hỏi.
Cô ta cười dịu dàng dò hỏi: “Cô gái này, cô có cần tôi giúp gì không?”
Nguyễn Tri Hạ hơi lúng túng nhìn nhân viên trẻ tuổi đó.
Cô không thể nói rằng mình đi theo dõi người khác được.
Nhân viên đó nhìn Nguyễn Tri Hạ, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Hình như cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó, bỗng lên tiếng nói: “Đúng rồi, tôi nhận ra cô rồi.”
Rồi cô ta lắc đầu nói tiếp: “Không, phải nói là tôi quen một tượng người gỗ rất giống cô.”
Ngày nào người đàn ông bị mù kia cũng tới căn nhà gỗ ở suốt một ngày.
Mỗi ngày đều khắc tượng gỗ xinh đẹp động lòng người kia.
Mặc dù tượng gỗ vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có thể nhìn ra mặt tượng người gỗ rồi.
Nếu nói cô ta có ấn tượng với tượng người gỗ, không bằng nói cô ta có ấn tượng rất sâu đậm với người đàn ông điển trai kia.
Không ngờ người đàn ông đẹp trai như vậy lại không nhìn thấy đường, thật đáng tiếc.
Người đàn ông đó rất thâm tình, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng ngày nào cũng khắc tượng người gỗ kia.
Như thể đó là cả thế giới, là tính mạng của anh.
Nên anh cực kỳ quý trọng.
“Ý cô là sao?”
Nguyễn Tri Hạ khó hiểu nhìn nữ nhân viên trẻ tuổi.
Nhân viên đó nói: “Chính là anh không nhìn thấy đường kia, anh ấy đã khắc ra một tượng người gỗ giống y hệt cô.”
Nhân viên này thoạt nhìn rất trẻ trung, dáng vẻ tầm mười bảy mười tám tuổi.
Lúc cười lên có hai chiếc răng khểnh, trông cực kỳ ngây thơ hoạt bát.
Nguyễn Tri Hạ nhìn nữ nhân viên, chỉ cảm thấy tim mình nhất thời nghẹn lại.
Anh không nhìn thấy đường kia...
Cô ta đang chỉ Tư Mộ Hàn đúng không?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi hỏi nữ nhân viên: “Cô có thể dẫn tôi đi tìm người đó được không? Anh ấy là chồng của tôi.”
Nữ nhân viên ngạc nhiên há hốc mồm: “Hóa ra cô là vợ của anh ấy.”
Cô ta thấy Nguyễn Tri Hạ cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, còn tưởng rằng cô cũng là sinh viên giống như mình.
Ai dè cô đã lấy chồng rồi.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trong xe, trong đầu lóe lên rất nhiều điều.
Trực giác mách bảo cô rằng, cô cứ đuổi theo thì sẽ biết tại sao Tư Mộ Hàn lại muốn ly hôn với cô.
Chiếc xe ngừng lại ở một nơi yên tĩnh.
Nhà ở đây đều là phục cổ.
vietwriter.vn
Là thành cổ nổi tiếng ở thành phố Hàng Châu.
Ở trên xe, vóc dáng cao lớn của người đàn ông từ từ bước xuống xe.
Sau đó, Quan Diêm đi tới để dìu anh.
Dáng vẻ cung kính như đang hầu hạ đế vương thời cổ đại, dìu đi cả một quãng đường.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ bước xuống xe thì vội vàng trốn vào góc chết, cô có thể nhìn thấy đối phương, nhưng đối phương lại không thể nhìn thấy cô.
Lúc nhìn thấy Quan Diêm đi tới dìu Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ vô thức nhíu mày.
Hành động đó...
Nhìn thì có vẻ không có gì bất ổn, nhưng cô biết rất rõ con người Tư Mộ Hàn, hơn nữa cô cũng biết thoạt nhìn Quan Diêm giống như trợ lý đời sống của Tư Mộ Hàn.
vietwriter.vn
Nhưng trên thực tế, trong lòng Tư Mộ Hàn, địa vị của Quan Diêm không hề tầm thường.
Sao anh có thể để cho Quan Diêm làm chuyện hèn mọn như vậy?
Hơn nữa...
Cô cứ cảm thấy hình như ánh mắt của Tư Mộ Hàn đã không còn nhìn thấy gì nữa...
Nhưng hôm qua lúc cô gặp anh, ánh mắt của anh vẫn còn rất tốt mà.
Thấy Tư Mộ Hàn và Quan Diêm đã đi xa rồi, Nguyễn Tri Hạ không kịp nghĩ gì nhiều, mà vội vàng đuổi theo.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Quan Diêm ngừng lại trước một căn nhà gỗ, sau đó bọn họ đi vào trong.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng đi vào theo.
Nhưng sau khi đi vào, cô liền phát hiện ra người đã đi mất tăm.
Đây là một căn nhà gỗ tứ hợp viện.
Muốn tìm thấy Tư Mộ Hàn thì thật sự rất khó khăn.
Nhân viên đang đi qua đi lại rất bận rộn.
Một nhân viên nhìn thấy cô thì đi tới chào hỏi.
Cô ta cười dịu dàng dò hỏi: “Cô gái này, cô có cần tôi giúp gì không?”
Nguyễn Tri Hạ hơi lúng túng nhìn nhân viên trẻ tuổi đó.
Cô không thể nói rằng mình đi theo dõi người khác được.
Nhân viên đó nhìn Nguyễn Tri Hạ, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Hình như cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó, bỗng lên tiếng nói: “Đúng rồi, tôi nhận ra cô rồi.”
Rồi cô ta lắc đầu nói tiếp: “Không, phải nói là tôi quen một tượng người gỗ rất giống cô.”
Ngày nào người đàn ông bị mù kia cũng tới căn nhà gỗ ở suốt một ngày.
Mỗi ngày đều khắc tượng gỗ xinh đẹp động lòng người kia.
Mặc dù tượng gỗ vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có thể nhìn ra mặt tượng người gỗ rồi.
Nếu nói cô ta có ấn tượng với tượng người gỗ, không bằng nói cô ta có ấn tượng rất sâu đậm với người đàn ông điển trai kia.
Không ngờ người đàn ông đẹp trai như vậy lại không nhìn thấy đường, thật đáng tiếc.
Người đàn ông đó rất thâm tình, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng ngày nào cũng khắc tượng người gỗ kia.
Như thể đó là cả thế giới, là tính mạng của anh.
Nên anh cực kỳ quý trọng.
“Ý cô là sao?”
Nguyễn Tri Hạ khó hiểu nhìn nữ nhân viên trẻ tuổi.
Nhân viên đó nói: “Chính là anh không nhìn thấy đường kia, anh ấy đã khắc ra một tượng người gỗ giống y hệt cô.”
Nhân viên này thoạt nhìn rất trẻ trung, dáng vẻ tầm mười bảy mười tám tuổi.
Lúc cười lên có hai chiếc răng khểnh, trông cực kỳ ngây thơ hoạt bát.
Nguyễn Tri Hạ nhìn nữ nhân viên, chỉ cảm thấy tim mình nhất thời nghẹn lại.
Anh không nhìn thấy đường kia...
Cô ta đang chỉ Tư Mộ Hàn đúng không?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi hỏi nữ nhân viên: “Cô có thể dẫn tôi đi tìm người đó được không? Anh ấy là chồng của tôi.”
Nữ nhân viên ngạc nhiên há hốc mồm: “Hóa ra cô là vợ của anh ấy.”
Cô ta thấy Nguyễn Tri Hạ cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, còn tưởng rằng cô cũng là sinh viên giống như mình.
Ai dè cô đã lấy chồng rồi.