Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 560 Tại sao mới chớp mắt anh đã không còn yêu cô nữa thế?
Lúc cầm đơn thỏa thuận ly hôn ở trong tay, cậu ta chỉ cảm thấy mình đang cầm tảng đá nặng mấy chục ký, khiến trong lòng cậu ta cực kỳ nặng nề.
Nhưng cậu ta vẫn phải hoàn thành chuyện mà cậu chủ giao phó.
“Mợ chủ, cậu chủ đã nói, sau khi ly hôn, biệt thự ở vịnh Kim Sa sẽ thuộc về cô, còn nữa.”
Quan Diệm còn chưa kịp nói hết thì Nguyễn Tri Hạ đã lạnh lùng cắt ngang cậu ta.
“Không cần đâu, anh quay về nói với Tư Mộ Hàn rằng, tôi không cần một món đồ nào của anh ta.”
vietwriter.vn
Cô không cần mấy thứ tài sản ly hôn đó.
“Nhưng mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ ngắt lời cậu ta: “Quan Diêm, tôi đã không còn là mợ chủ của anh nữa rồi.”
Quan Diêm nói: “Thôi được rồi, cô Nguyễn, cậu chủ nhà tôi đã nói, mặc kệ cô có cần hay không thì đồ mà anh ấy đã tặng sẽ không bao giờ thu về.”
Nguyễn Tri Hạ cười đáp: “Anh ta hào phóng đến thế cơ à? Vậy thì anh hãy đi quyên tặng hết đồ mà anh ta đã tặng cho tôi đi.”
Quan Diêm hoảng hốt.
Mợ chủ, cô phải biết rằng, cô đang quyên tặng toàn bộ tài sản của cậu chủ nhà chúng tôi đó...
KO
“Cô Nguyễn, cô hãy nhận lấy đi, coi như cậu chủ nhà tôi bồi thường cho cô.”
vietwriter.vn
Cậu chủ đã để lại hết khoản tiền mình tích góp cho mợ chủ, nếu mợ chủ không cần, không biết trong lòng cậu chủ sẽ khó chịu đến nhường nào.
“Tôi đã nói không cần là không cần, ngay cả người của anh ta tôi cũng không cần thì tôi còn cần tiền của anh ta để làm gì?”.
“Được rồi, anh không cần phải nói nhiều nữa, tôi đã ký xong rồi, làm phiền anh khi nào có giấy ly hôn thì hãy gửi cho tôi.”
Dứt lời, Nguyễn Tri Hạ liền xoay người rời đi.
Quan Diêm thấy thế thì thở dài.
Rồi cậu ta nhìn về phía cửa hông ở bên cạnh.
Cửa được mở ra từ bên trong.
Một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.
“Cậu chủ, cậu cũng nghe thấy hết rồi đó.”
Quan Diêm bất đắc dĩ nói.
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt ừm một tiếng.
Đôi mắt phẳng lặng như biển chết đó đang ẩn chứa nỗi buồn vô tận, rồi anh rũ mắt xuống.
Sau khi ra khỏi phòng bao, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cả người mình như bị người khác hút cạn sức lực.
Toàn thân rất yếu ớt.
Qua ngày hôm nay, cô sẽ không còn là vợ của anh nữa.
Tư Mộ Hàn, chắc chắn anh đang rất vui đúng không?
Cuối cùng mình cũng đồng ý ly hôn rồi.
Lúc cô đi trên đường quốc lộ.
Một màn hình lớn đang chiếu một tin tức.
12
“Cách đây không lâu, anh Mộ Tư của M.S đã từ chức nhường lại cho người có tài có đức, vị trí giám đốc điều hành M.S sẽ do phó giám đốc Hoắc Thì Sanh đảm nhiệm.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy tin tức này thì vô thức nhìn qua đó.
Cô nhìn thấy trong màn hình lớn, cứ thể hiện lên một câu sáng choang với cỡ chữ lớn như thế.
Anh Mộ Tư từ chức nhường lại cho người có đức có tài?
Tại sao chứ?
Nguyễn Tri Hạ vô thức nhíu mày.
Tại sao đang yên đang lành Tư Mộ Hàn lại muốn từ chức nhường lại cho người có đức có tài?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ thoáng dâng lên một luồng hơi thở chẳng lành.
Cô luôn cảm thấy Tư Mộ Hàn hơi kỳ lạ.
Rõ ràng lúc trước ở trên thuyền, anh vẫn còn quan tâm cô như thế.
Tại sao mới chớp mắt anh đã không còn yêu cô nữa thế?
Hình như nghĩ tới điều gì đó, Nguyễn Tri Hạ bỗng xoay người lại.
Ở cửa khách sạn.
Dưới sự vây quanh của đám vệ sĩ, Tư Mộ Hàn liền bước ra ngoài, còn Quan Diêm đi phía sau anh, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm dưới chân Tư Mộ Hàn, chỉ sợ bỗng xuất hiện thứ gì đó khiến Tư Mộ Hàn bị vấp ngã.
Tư Mộ Hàn đã có kinh nghiệm bị mù, nên anh giả và cực kỳ tốt. Nếu không phải là người đã biết anh không nhìn thấy gì thì hoàn toàn không nhìn ra anh đang bị mù.
Mặc dù mắt không nhìn thấy gì, nhưng tại lại trở nên cực kỳ nhạy bén.
Do đó Tư Mộ Hàn có thể dựa vào lỗ tại mình để nắm bắt toàn bộ thông tin.
Quan Diêm hỏi: “Cậu chủ, chúng ta quay về Để Uyển hay sao ạ?”
Tư Mộ Hàn đáp: “Đi tới căn nhà gỗ đi.”
Quan Diêm nhanh chóng hiểu rõ rồi căn dặn tài xế lái xe đến Mộc Phương.
Xe từ từ rời khỏi khách sạn.
Mà lúc này, một chiếc taxi đang đuổi theo sau chiếc xe.
Nhưng cậu ta vẫn phải hoàn thành chuyện mà cậu chủ giao phó.
“Mợ chủ, cậu chủ đã nói, sau khi ly hôn, biệt thự ở vịnh Kim Sa sẽ thuộc về cô, còn nữa.”
Quan Diệm còn chưa kịp nói hết thì Nguyễn Tri Hạ đã lạnh lùng cắt ngang cậu ta.
“Không cần đâu, anh quay về nói với Tư Mộ Hàn rằng, tôi không cần một món đồ nào của anh ta.”
vietwriter.vn
Cô không cần mấy thứ tài sản ly hôn đó.
“Nhưng mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ ngắt lời cậu ta: “Quan Diêm, tôi đã không còn là mợ chủ của anh nữa rồi.”
Quan Diêm nói: “Thôi được rồi, cô Nguyễn, cậu chủ nhà tôi đã nói, mặc kệ cô có cần hay không thì đồ mà anh ấy đã tặng sẽ không bao giờ thu về.”
Nguyễn Tri Hạ cười đáp: “Anh ta hào phóng đến thế cơ à? Vậy thì anh hãy đi quyên tặng hết đồ mà anh ta đã tặng cho tôi đi.”
Quan Diêm hoảng hốt.
Mợ chủ, cô phải biết rằng, cô đang quyên tặng toàn bộ tài sản của cậu chủ nhà chúng tôi đó...
KO
“Cô Nguyễn, cô hãy nhận lấy đi, coi như cậu chủ nhà tôi bồi thường cho cô.”
vietwriter.vn
Cậu chủ đã để lại hết khoản tiền mình tích góp cho mợ chủ, nếu mợ chủ không cần, không biết trong lòng cậu chủ sẽ khó chịu đến nhường nào.
“Tôi đã nói không cần là không cần, ngay cả người của anh ta tôi cũng không cần thì tôi còn cần tiền của anh ta để làm gì?”.
“Được rồi, anh không cần phải nói nhiều nữa, tôi đã ký xong rồi, làm phiền anh khi nào có giấy ly hôn thì hãy gửi cho tôi.”
Dứt lời, Nguyễn Tri Hạ liền xoay người rời đi.
Quan Diêm thấy thế thì thở dài.
Rồi cậu ta nhìn về phía cửa hông ở bên cạnh.
Cửa được mở ra từ bên trong.
Một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.
“Cậu chủ, cậu cũng nghe thấy hết rồi đó.”
Quan Diêm bất đắc dĩ nói.
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt ừm một tiếng.
Đôi mắt phẳng lặng như biển chết đó đang ẩn chứa nỗi buồn vô tận, rồi anh rũ mắt xuống.
Sau khi ra khỏi phòng bao, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cả người mình như bị người khác hút cạn sức lực.
Toàn thân rất yếu ớt.
Qua ngày hôm nay, cô sẽ không còn là vợ của anh nữa.
Tư Mộ Hàn, chắc chắn anh đang rất vui đúng không?
Cuối cùng mình cũng đồng ý ly hôn rồi.
Lúc cô đi trên đường quốc lộ.
Một màn hình lớn đang chiếu một tin tức.
12
“Cách đây không lâu, anh Mộ Tư của M.S đã từ chức nhường lại cho người có tài có đức, vị trí giám đốc điều hành M.S sẽ do phó giám đốc Hoắc Thì Sanh đảm nhiệm.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy tin tức này thì vô thức nhìn qua đó.
Cô nhìn thấy trong màn hình lớn, cứ thể hiện lên một câu sáng choang với cỡ chữ lớn như thế.
Anh Mộ Tư từ chức nhường lại cho người có đức có tài?
Tại sao chứ?
Nguyễn Tri Hạ vô thức nhíu mày.
Tại sao đang yên đang lành Tư Mộ Hàn lại muốn từ chức nhường lại cho người có đức có tài?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ thoáng dâng lên một luồng hơi thở chẳng lành.
Cô luôn cảm thấy Tư Mộ Hàn hơi kỳ lạ.
Rõ ràng lúc trước ở trên thuyền, anh vẫn còn quan tâm cô như thế.
Tại sao mới chớp mắt anh đã không còn yêu cô nữa thế?
Hình như nghĩ tới điều gì đó, Nguyễn Tri Hạ bỗng xoay người lại.
Ở cửa khách sạn.
Dưới sự vây quanh của đám vệ sĩ, Tư Mộ Hàn liền bước ra ngoài, còn Quan Diêm đi phía sau anh, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm dưới chân Tư Mộ Hàn, chỉ sợ bỗng xuất hiện thứ gì đó khiến Tư Mộ Hàn bị vấp ngã.
Tư Mộ Hàn đã có kinh nghiệm bị mù, nên anh giả và cực kỳ tốt. Nếu không phải là người đã biết anh không nhìn thấy gì thì hoàn toàn không nhìn ra anh đang bị mù.
Mặc dù mắt không nhìn thấy gì, nhưng tại lại trở nên cực kỳ nhạy bén.
Do đó Tư Mộ Hàn có thể dựa vào lỗ tại mình để nắm bắt toàn bộ thông tin.
Quan Diêm hỏi: “Cậu chủ, chúng ta quay về Để Uyển hay sao ạ?”
Tư Mộ Hàn đáp: “Đi tới căn nhà gỗ đi.”
Quan Diêm nhanh chóng hiểu rõ rồi căn dặn tài xế lái xe đến Mộc Phương.
Xe từ từ rời khỏi khách sạn.
Mà lúc này, một chiếc taxi đang đuổi theo sau chiếc xe.