Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chương 13: Ác độc như vậy
“Tư Mộ Hàn! Sao cậu có thể ác độc như vậy, ngay cả anh họ mình cũng không nương tay!”
Tư Tấn Trung biết con trai yêu của mình bị Tư Mộ Hàn bắn thì lập tức tới hỏi tội.
Nhớ lại con trai yêu quý của ông ta khóc lóc nói Tư Mộ Hàn muốn giết anh ta thì Tư Tấn Trung lại hận không thể giết chết Tư Mộ Hàn!
Ông ta chỉ có một đứa con, tương lai sau này đều dựa cả vào Tư Mộ Thành.
Vậy mà Tư Mộ Hàn dám làm nó bị thương.
Bác sĩ nói nếu trễ thêm một tý nữa thì chân của anh ta coi như bị liệt luôn!
Ông cụ Tư vừa mới nghe thấy như vậy bèn nhìn về phía Tư Mộ Hàn, hỏi: “Cháu ba, chuyện này là sao?”
Đương nhiên ông cụ Tư không tin rằng Tư Mộ Hàn là loại người làm bị thương người khác mà không có lý do.
Anh được ông nuôi lớn.
Cách làm người của anh như thế nào, ông là người hiểu rõ nhất.
Nhất định là thứ vô liêm sỉ không nên thân kia đã nói gì đó khó nghe với cháu mình nên mới chọc giận anh.
“Không có gì.”
“Anh họ thương cháu bị liệt hai chân nên muốn cảm nhận nỗi khổ của cháu ấy mà. Sao cháu có thể phụ lòng tốt của anh họ được chứ, nên cháu chỉ thành toàn cho lòng tốt của anh ta mà thôi.” Tư Mộ Hàn mặt không đổi sắc nói, như đó chính là chân tướng của sự việc vậy.
“Cậu!” Tư Tấn Trung không ngờ Tư Mộ Hàn lại không biết xấu hổ như thế. Vậy mà nói rằng con của ông ta bị thương là cho chính anh ta yêu cầu như thế, quả đúng là bậy bạ hết sức!
Nhưng mà ông cụ lại tin đấy.
“Tấn Trung à! Con trở về nói với Mộ Thành rằng lòng tốt của nó đã được cháu ba ghi nhận rồi, để cho nó dưỡng thương cho tốt.”
“Ba!” Tư Tấn Trung không thể tin nhìn ông cụ Tư.
Không ngờ ông lại bất công như thế!
Tư Mộ Hàn nói gì ông cũng tin, cái lý do như vậy mà ông không nghe ra là thật hay giả sao?
Đương nhiên Tư Tấn Trung không tin chuyện ma quỷ của Tư Mộ Hàn nhưng lại không thể làm gì.
Từ nhỏ ông cụ Tư đã rất yêu thương Tư Mộ Hàn.
Nếu không phải năm năm trước Tư Mộ Hàn gặp chuyện không may thì vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Đế Tư đã truyền lại cho anh rồi!
Rõ ràng ông ta cũng là con của ông, vậy mà ông vĩnh viễn chỉ nhìn vào chi chính, không thèm để ý đến chi thứ hai là ông.
Cái gì tốt cũng đem tới cho chi chính trước, còn ông ta chỉ có thể dùng lại những thứ thừa thãi của anh trai mình.
Dựa vào cái gì?
Ông ta cũng là con của ông, sao ông lại bất công như vậy chứ?
Dường như ông cụ Tư đã nhìn thấu sự bất mãn của Tư Tấn Trung, cũng nhìn ra ông ta nhìn Tư Mộ Hàn với con mắt căm thù bèn vẫy tay, hạ lệnh đuổi khách.
“Được rồi, về hết đi! Ta mệt rồi.”
Đương nhiên ông biết cuộc đọ sức giữa con trai thứ hai của mình và cháu ba, nhưng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Ông biết hai chú cháu này trở mặt thành thù là vì năm đó ông đã đối xử bất công.
Mà cháu ba của ông cũng đã phải trả một cái giá rất đắt, ông đã mệt rồi.
Tham vọng bá nghiệp gì đó, ông đã nhìn thoáng hơn rồi.
Ông giao Đế Tư cho con thứ hai của mình quản lý, giao vị trí người phát ngôn của nhà họ Tư cho cháu ba là để hy vọng rằng có thể cân bằng lại, không thiên vị ai.
Quan trọng hơn là, ông giao nhà họ Tư cho cháu ba là đề phòng một ngày kia ông biến mất trên đời thì cháu ba của ông sẽ không đến mức bị con thứ hai của mình đuổi cùng giết tận.
Ít nhất, cháu ba có quyền để điều động quân đội tinh nhuệ bí mật được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Tư để bảo vệ mình.
Đây là điều tốt nhất ông có thể làm để không thiên vị, mong rằng đứa con thứ hai của mình sẽ không còn so đo, tham lam đến mức muốn luôn cả thế lực nhà họ Tư.
Nếu đứa con thứ hai này còn không chịu yên phận, vậy thì đừng trách ông không nể tình ba con.
Tư Tấn Trung trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, rồi tức giận bước ra khỏi phòng của ông cụ.
Quan Diêm cũng giúp Tư Mộ Hàn ra ngoài.
Nhưng lúc Tư Mộ Hàn sắp ra khỏi thư phòng thì bỗng nhiên ông cụ gọi anh lại: “Cháu ba.”
“Tư Mộ Hàn! Sao cậu có thể ác độc như vậy, ngay cả anh họ mình cũng không nương tay!”
Tư Tấn Trung biết con trai yêu của mình bị Tư Mộ Hàn bắn thì lập tức tới hỏi tội.
Nhớ lại con trai yêu quý của ông ta khóc lóc nói Tư Mộ Hàn muốn giết anh ta thì Tư Tấn Trung lại hận không thể giết chết Tư Mộ Hàn!
Ông ta chỉ có một đứa con, tương lai sau này đều dựa cả vào Tư Mộ Thành.
Vậy mà Tư Mộ Hàn dám làm nó bị thương.
Bác sĩ nói nếu trễ thêm một tý nữa thì chân của anh ta coi như bị liệt luôn!
Ông cụ Tư vừa mới nghe thấy như vậy bèn nhìn về phía Tư Mộ Hàn, hỏi: “Cháu ba, chuyện này là sao?”
Đương nhiên ông cụ Tư không tin rằng Tư Mộ Hàn là loại người làm bị thương người khác mà không có lý do.
Anh được ông nuôi lớn.
Cách làm người của anh như thế nào, ông là người hiểu rõ nhất.
Nhất định là thứ vô liêm sỉ không nên thân kia đã nói gì đó khó nghe với cháu mình nên mới chọc giận anh.
“Không có gì.”
“Anh họ thương cháu bị liệt hai chân nên muốn cảm nhận nỗi khổ của cháu ấy mà. Sao cháu có thể phụ lòng tốt của anh họ được chứ, nên cháu chỉ thành toàn cho lòng tốt của anh ta mà thôi.” Tư Mộ Hàn mặt không đổi sắc nói, như đó chính là chân tướng của sự việc vậy.
“Cậu!” Tư Tấn Trung không ngờ Tư Mộ Hàn lại không biết xấu hổ như thế. Vậy mà nói rằng con của ông ta bị thương là cho chính anh ta yêu cầu như thế, quả đúng là bậy bạ hết sức!
Nhưng mà ông cụ lại tin đấy.
“Tấn Trung à! Con trở về nói với Mộ Thành rằng lòng tốt của nó đã được cháu ba ghi nhận rồi, để cho nó dưỡng thương cho tốt.”
“Ba!” Tư Tấn Trung không thể tin nhìn ông cụ Tư.
Không ngờ ông lại bất công như thế!
Tư Mộ Hàn nói gì ông cũng tin, cái lý do như vậy mà ông không nghe ra là thật hay giả sao?
Đương nhiên Tư Tấn Trung không tin chuyện ma quỷ của Tư Mộ Hàn nhưng lại không thể làm gì.
Từ nhỏ ông cụ Tư đã rất yêu thương Tư Mộ Hàn.
Nếu không phải năm năm trước Tư Mộ Hàn gặp chuyện không may thì vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Đế Tư đã truyền lại cho anh rồi!
Rõ ràng ông ta cũng là con của ông, vậy mà ông vĩnh viễn chỉ nhìn vào chi chính, không thèm để ý đến chi thứ hai là ông.
Cái gì tốt cũng đem tới cho chi chính trước, còn ông ta chỉ có thể dùng lại những thứ thừa thãi của anh trai mình.
Dựa vào cái gì?
Ông ta cũng là con của ông, sao ông lại bất công như vậy chứ?
Dường như ông cụ Tư đã nhìn thấu sự bất mãn của Tư Tấn Trung, cũng nhìn ra ông ta nhìn Tư Mộ Hàn với con mắt căm thù bèn vẫy tay, hạ lệnh đuổi khách.
“Được rồi, về hết đi! Ta mệt rồi.”
Đương nhiên ông biết cuộc đọ sức giữa con trai thứ hai của mình và cháu ba, nhưng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Ông biết hai chú cháu này trở mặt thành thù là vì năm đó ông đã đối xử bất công.
Mà cháu ba của ông cũng đã phải trả một cái giá rất đắt, ông đã mệt rồi.
Tham vọng bá nghiệp gì đó, ông đã nhìn thoáng hơn rồi.
Ông giao Đế Tư cho con thứ hai của mình quản lý, giao vị trí người phát ngôn của nhà họ Tư cho cháu ba là để hy vọng rằng có thể cân bằng lại, không thiên vị ai.
Quan trọng hơn là, ông giao nhà họ Tư cho cháu ba là đề phòng một ngày kia ông biến mất trên đời thì cháu ba của ông sẽ không đến mức bị con thứ hai của mình đuổi cùng giết tận.
Ít nhất, cháu ba có quyền để điều động quân đội tinh nhuệ bí mật được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Tư để bảo vệ mình.
Đây là điều tốt nhất ông có thể làm để không thiên vị, mong rằng đứa con thứ hai của mình sẽ không còn so đo, tham lam đến mức muốn luôn cả thế lực nhà họ Tư.
Nếu đứa con thứ hai này còn không chịu yên phận, vậy thì đừng trách ông không nể tình ba con.
Tư Tấn Trung trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, rồi tức giận bước ra khỏi phòng của ông cụ.
Quan Diêm cũng giúp Tư Mộ Hàn ra ngoài.
Nhưng lúc Tư Mộ Hàn sắp ra khỏi thư phòng thì bỗng nhiên ông cụ gọi anh lại: “Cháu ba.”