Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 386: Tôi nuôi em
Tám giờ, Hứa Minh Tâm tan lớp yoga, cô vốn nghĩ rằng cơ thể mình đã đủ dẻo dai rồi, nhưng bây giờ cô mới nhận ra cô đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Khi cô nhìn thấy cô giáo uốn mình thành đủ mọi kiểu dáng, cô suýt thì rơi cằm xuống đất, vì thế còn làm mọi người cười nữa, các bạn khác đều nhìn cô với ánh mắt trào phúng, giống như đang nhìn người nhà quê vậy.
Cô cũng hơi ngại, cô thật sự không biết cơ thể người có thể đạt đến độ dẻo kinh người như thế, cả người như không có xương vậy á.
Lần trước cô khiêu vũ, cơ thể không phối hợp, cho nên cô mới muốn tới luyện cơ thể nhịp nhàng, tiện thể tu thân dưỡng tính.
Học xong chương thứ nhất, cô đau lưng, lẩm bẩm đi xuống tầng.
Tầng dưới có rất nhiều người đang đứng ở đây, bọn họ đang chỉ chỉ chỏ chỏ, hình như là đang thảo luận cái gì đấy.
Bọn họ chỉ vào một chiếc Maybach, rồi nói: "Vừa nãy cô có nhìn thấy chủ xe không? Siêu đẹp trai!"
"Vậy hả? Ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy?"
"Vừa nãy anh ta xuống xe, đi sang cửa hàng tiện lợi ở đối diện. Comle giày da, tuấn tú lịch sự, đẹp trai chết đi được. Vả lại còn mang khuôn mặt phương đông, không thua Robert.Donny tí nào nhé!"
"Có khoa trương như thế không vậy? Thế thì tôi phải nhìn thật kỹ. Người lái được chiếc xe như thế này, ắt hẳn cũng rất giàu nhỉ?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy những chuyện phiếm này, cô chẳng hứng thú, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng gọi một chiếc xe, sau khi về đến nhà thì lên giường nghỉ ngay thôi!
Khi cô đứng ở ven đường gọi xe, những bạn học kia còn cười, nói cô là đồ nhà quê, lần đầu học lớp yoga, còn làm trò cười nữa.
Hứa Minh Tâm không quan tâm, cô tiếp tục gọi xe.
Không ngờ, đúng lúc này, có người gọi tên cô, giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy Cố Gia Huy ở bên đường đối diện thì hơi ngạc nhiên.
Cô chưa nói cho anh biết cụ thể mình học ở đâu, hơn mới sớm như này, chẳng phải anh đang tăng ca ở công ty sao? Cho dù không tăng ca ở công ty, thì cũng nên mang việc về nhà rồi chứ?
Ngay vào lúc cô ngẩn người, Cố Gia Huy đã đi đến trước mặt cô, lấy một chai nước khoáng ra khỏi túi.
"Em khát rồi đúng không? Có đói bụng không, tôi đã mua ít đồ ăn cho em lót bụng đấy."
Anh vừa nói ra những lời này, các bạn học xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ anh chàng đẹp trai mà bọn họ thảo luận nãy giờ lại tới tìm Hứa Minh Tâm!
Người bạn học đến từ phương đông này của bọn họ chẳng phải là một người nhà quê sao? Nhìn thấy cô giáo làm một động tác, thì ngạc nhiên há hốc miệng, rồi bật ra lời cảm thán.
Vả lại còn liên tục làm sai động tác sau đó, quả thực là ngốc.
Nhưng bây giờ....
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi rời đi với tâm trạng không cam lòng.
"Sao vậy? Bọn họ bắt nạt em à?"
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày.
"Không có không có!"
Cô vội vàng nói, cái này không tính là bắt nạt, ai cũng có lúc ngứa mắt người khác.
Hứa Minh Tâm tìm tìm ở trong túi, cô nhìn thấy sandwich thịt gà thì mỉm cười vui vẻ.
Vất vả lâu như vậy, thì phải ăn ít thịt bồi bổ, thiếu gì bổ nấy.
Cô lên xe, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: "Bây giờ mới tám giờ mười lăm, sao anh lại tới đây? Anh xong việc rồi à?"
"Chưa."
"Chưa á? Chưa mà anh còn tới à?"
"Giống như em nói, tiền là thứ kiếm không hết, công việc cũng làm không hết. Tôi cố gắng làm việc như thế, là để cho em có một cuộc sống tốt hơn, bảo vệ em hết khả năng, nhưng lại vì thế mà lạnh nhạt với em, thì sao mà được? Công việc, tôi sẽ nâng cao năng suất, tôi cũng dành ra thời gian, ở bên nhau nhiều hơn."
"Trước đây ở Kinh Đô, em quen với thành phố đó, không có tôi bầu bạn em cũng sẽ không cô đơn. Em có bạn cùng phòng, có Bạch Thư Hân, nhưng bây giờ ở Manleton, tôi chính là máy rút tiền của em, cái dẫn đường, cu li miễn phí, nghĩ nghĩ tôi quan trọng như thế, chắc chắn là em không rời xa tôi được, nên là tôi đã tới đây."
Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, cô không nhịn được nở nụ cười.
"Thế nếu... không có anh, tôi cũng có thể sống rất tốt thì sao?"
"Không thể nào, tôi không thích cái giả thiết này."
"Vâng vâng vâng, rời xa anh tôi sẽ không tìm ra phương hướng nữa! Anh đã ăn chưa? Tôi vẫn chưa ăn, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi, tôi đói đến nỗi sắp gầy rồi."
"Tôi đưa em đến một nơi, chỗ đó có đồ ăn ngon."
Cố Gia Huy dẫn cô đến con phố ẩm thực, cả một dãy phố toàn là những món ăn đặc sắc đến từ các nơi trên thế giới.
Ví dụ như bánh bay Ấn Độ, cà ri nầm bò, hoặc là một số món nhật đặc sắc, món kim chi hàn quốc...
Cô ngửi thấy mùi thơm, thì lập tức có cảm giác cả người đã bay hết sạch mệt mỏi.
Nơi này đúng là thiên đường!
"Cảm giác ăn rất ngon!"
"Mỗi món thử một ít, nếu thích, lần sau tới nữa là được."
"Hu hu, thế mà anh lại đưa tôi tới đây, anh đúng là con giun trong bụng tôi, yêu anh moa moa!"
Cô ôm mặt Cố Gia Huy, thơm bẹp một cái lên môi anh, sau đó liền lao vào mỹ thực.
Bạn gái của người khác gặp đồ ăn, có lẽ là bay như bướm, bay chỗ này, ngửi chỗ kia.
Còn Hứa Minh Tâm...
Con ngựa hoang thoát cương, con heo lao khỏi chuồng.
Cô gọi một phần ở quầy hàng này, gọi hai cái ở quầy hàng kia, Cố Gia Huy im lặng trả tiền, khóe miệng nở nụ cười cam tâm tình nguyện.
Đồ trong tay đã chất đầy rồi, bọn họ mới tìm một chỗ để ngồi xuống.
Ban đầu, Cố Gia Huy còn lo mua nhiều thế này, cô không ăn hết.
Nhưng không tới hai mươi phút, Hứa Minh Tâm đã tiêu diệt gần hết rồi, cô còn muốn tiếp tục đi tiếp, anh không khỏi cảm thán, cô vợ nhỏ nhà anh ăn khỏe thật đấy.
"Hứa Minh Tâm, tôi đã biết vì sao tôi cố gắng làm việc như vậy rồi."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi phải nuôi em."
Sáu chữ, từng chữ leng keng rõ ràng.
Trong lòng Hứa Minh Tâm hung hăng run lên, đột nhiên cô nghĩ tới phim của Châu Tinh Trì.
"Không làm việc có được không?"
"Không làm việc anh nuôi em à?"
"Anh nuôi em!"
Đoạn thoại kinh điển này đã được lưu truyền rộng rãi.
Một người đàn ông nói ra ba chữ "anh nuôi em", thì phải cần dũng khí thật lớn!
Hứa Minh Tâm quay người lại, đôi mắt trong veo nhìn anh, cô nói: "Vậy anh sẽ nuôi tôi cả đời à?"
"Đâu chỉ có vậy, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, tôi đều phải nuôi em."
"Như thế liệu anh có cảm thấy tôi lòng tham không đáy quá không, anh đi làm, còn tôi thì ăn ăn uống uống, không tốt lắm nhỉ?"
"Đúng là không tốt, việc em phải làm không chỉ có ăn uống, em phải đi mua quần áo trang sức mà mình thích, mua mỹ phẩm đồ trang điểm, đi du lịch giải sầu, đi làm chuyện mà mình muốn làm."
"Thế anh thì sao?"
"Tôi sẽ ở bên em, nhìn em cười là được rồi."
"Tôi sẽ ở bên em, nhìn em cười là được rồi."
"Thế há chẳng phải là tôi chẳng khác gì phế vật à?"
"Nếu trong lòng em thấy áy náy, em có thể đút tôi ăn no, lấy thân gán nợ."
Anh cúi người, nói bên tai cô, cơ thể cô nhoáng cái run lên.
Hô hấp... cũng hơi cứng lại.
Phảng phất như máu toàn thân đều bốc lên đầu, đỏ cả tai.
"Anh... đừng hòng!"
Cô lắp bắp nói, rồi vội vàng quay người rời đi.
Cố Gia Huy không nhịn được mỉm cười, rồi sau đó đuổi theo cô.
Có một chỗ tập trung đồ ăn vặt đặc sản bán trong nước, Hứa Minh Tâm còn nhìn thấy lẩu chín ô, còn có bánh kếp chiên giòn, bánh bao nhân canh! Quán bán bánh kếp chiên giòn người mua xếp hàng đông lắm, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Khi cô nhìn thấy cô giáo uốn mình thành đủ mọi kiểu dáng, cô suýt thì rơi cằm xuống đất, vì thế còn làm mọi người cười nữa, các bạn khác đều nhìn cô với ánh mắt trào phúng, giống như đang nhìn người nhà quê vậy.
Cô cũng hơi ngại, cô thật sự không biết cơ thể người có thể đạt đến độ dẻo kinh người như thế, cả người như không có xương vậy á.
Lần trước cô khiêu vũ, cơ thể không phối hợp, cho nên cô mới muốn tới luyện cơ thể nhịp nhàng, tiện thể tu thân dưỡng tính.
Học xong chương thứ nhất, cô đau lưng, lẩm bẩm đi xuống tầng.
Tầng dưới có rất nhiều người đang đứng ở đây, bọn họ đang chỉ chỉ chỏ chỏ, hình như là đang thảo luận cái gì đấy.
Bọn họ chỉ vào một chiếc Maybach, rồi nói: "Vừa nãy cô có nhìn thấy chủ xe không? Siêu đẹp trai!"
"Vậy hả? Ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy?"
"Vừa nãy anh ta xuống xe, đi sang cửa hàng tiện lợi ở đối diện. Comle giày da, tuấn tú lịch sự, đẹp trai chết đi được. Vả lại còn mang khuôn mặt phương đông, không thua Robert.Donny tí nào nhé!"
"Có khoa trương như thế không vậy? Thế thì tôi phải nhìn thật kỹ. Người lái được chiếc xe như thế này, ắt hẳn cũng rất giàu nhỉ?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy những chuyện phiếm này, cô chẳng hứng thú, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng gọi một chiếc xe, sau khi về đến nhà thì lên giường nghỉ ngay thôi!
Khi cô đứng ở ven đường gọi xe, những bạn học kia còn cười, nói cô là đồ nhà quê, lần đầu học lớp yoga, còn làm trò cười nữa.
Hứa Minh Tâm không quan tâm, cô tiếp tục gọi xe.
Không ngờ, đúng lúc này, có người gọi tên cô, giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy Cố Gia Huy ở bên đường đối diện thì hơi ngạc nhiên.
Cô chưa nói cho anh biết cụ thể mình học ở đâu, hơn mới sớm như này, chẳng phải anh đang tăng ca ở công ty sao? Cho dù không tăng ca ở công ty, thì cũng nên mang việc về nhà rồi chứ?
Ngay vào lúc cô ngẩn người, Cố Gia Huy đã đi đến trước mặt cô, lấy một chai nước khoáng ra khỏi túi.
"Em khát rồi đúng không? Có đói bụng không, tôi đã mua ít đồ ăn cho em lót bụng đấy."
Anh vừa nói ra những lời này, các bạn học xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ anh chàng đẹp trai mà bọn họ thảo luận nãy giờ lại tới tìm Hứa Minh Tâm!
Người bạn học đến từ phương đông này của bọn họ chẳng phải là một người nhà quê sao? Nhìn thấy cô giáo làm một động tác, thì ngạc nhiên há hốc miệng, rồi bật ra lời cảm thán.
Vả lại còn liên tục làm sai động tác sau đó, quả thực là ngốc.
Nhưng bây giờ....
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi rời đi với tâm trạng không cam lòng.
"Sao vậy? Bọn họ bắt nạt em à?"
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày.
"Không có không có!"
Cô vội vàng nói, cái này không tính là bắt nạt, ai cũng có lúc ngứa mắt người khác.
Hứa Minh Tâm tìm tìm ở trong túi, cô nhìn thấy sandwich thịt gà thì mỉm cười vui vẻ.
Vất vả lâu như vậy, thì phải ăn ít thịt bồi bổ, thiếu gì bổ nấy.
Cô lên xe, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: "Bây giờ mới tám giờ mười lăm, sao anh lại tới đây? Anh xong việc rồi à?"
"Chưa."
"Chưa á? Chưa mà anh còn tới à?"
"Giống như em nói, tiền là thứ kiếm không hết, công việc cũng làm không hết. Tôi cố gắng làm việc như thế, là để cho em có một cuộc sống tốt hơn, bảo vệ em hết khả năng, nhưng lại vì thế mà lạnh nhạt với em, thì sao mà được? Công việc, tôi sẽ nâng cao năng suất, tôi cũng dành ra thời gian, ở bên nhau nhiều hơn."
"Trước đây ở Kinh Đô, em quen với thành phố đó, không có tôi bầu bạn em cũng sẽ không cô đơn. Em có bạn cùng phòng, có Bạch Thư Hân, nhưng bây giờ ở Manleton, tôi chính là máy rút tiền của em, cái dẫn đường, cu li miễn phí, nghĩ nghĩ tôi quan trọng như thế, chắc chắn là em không rời xa tôi được, nên là tôi đã tới đây."
Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, cô không nhịn được nở nụ cười.
"Thế nếu... không có anh, tôi cũng có thể sống rất tốt thì sao?"
"Không thể nào, tôi không thích cái giả thiết này."
"Vâng vâng vâng, rời xa anh tôi sẽ không tìm ra phương hướng nữa! Anh đã ăn chưa? Tôi vẫn chưa ăn, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi, tôi đói đến nỗi sắp gầy rồi."
"Tôi đưa em đến một nơi, chỗ đó có đồ ăn ngon."
Cố Gia Huy dẫn cô đến con phố ẩm thực, cả một dãy phố toàn là những món ăn đặc sắc đến từ các nơi trên thế giới.
Ví dụ như bánh bay Ấn Độ, cà ri nầm bò, hoặc là một số món nhật đặc sắc, món kim chi hàn quốc...
Cô ngửi thấy mùi thơm, thì lập tức có cảm giác cả người đã bay hết sạch mệt mỏi.
Nơi này đúng là thiên đường!
"Cảm giác ăn rất ngon!"
"Mỗi món thử một ít, nếu thích, lần sau tới nữa là được."
"Hu hu, thế mà anh lại đưa tôi tới đây, anh đúng là con giun trong bụng tôi, yêu anh moa moa!"
Cô ôm mặt Cố Gia Huy, thơm bẹp một cái lên môi anh, sau đó liền lao vào mỹ thực.
Bạn gái của người khác gặp đồ ăn, có lẽ là bay như bướm, bay chỗ này, ngửi chỗ kia.
Còn Hứa Minh Tâm...
Con ngựa hoang thoát cương, con heo lao khỏi chuồng.
Cô gọi một phần ở quầy hàng này, gọi hai cái ở quầy hàng kia, Cố Gia Huy im lặng trả tiền, khóe miệng nở nụ cười cam tâm tình nguyện.
Đồ trong tay đã chất đầy rồi, bọn họ mới tìm một chỗ để ngồi xuống.
Ban đầu, Cố Gia Huy còn lo mua nhiều thế này, cô không ăn hết.
Nhưng không tới hai mươi phút, Hứa Minh Tâm đã tiêu diệt gần hết rồi, cô còn muốn tiếp tục đi tiếp, anh không khỏi cảm thán, cô vợ nhỏ nhà anh ăn khỏe thật đấy.
"Hứa Minh Tâm, tôi đã biết vì sao tôi cố gắng làm việc như vậy rồi."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi phải nuôi em."
Sáu chữ, từng chữ leng keng rõ ràng.
Trong lòng Hứa Minh Tâm hung hăng run lên, đột nhiên cô nghĩ tới phim của Châu Tinh Trì.
"Không làm việc có được không?"
"Không làm việc anh nuôi em à?"
"Anh nuôi em!"
Đoạn thoại kinh điển này đã được lưu truyền rộng rãi.
Một người đàn ông nói ra ba chữ "anh nuôi em", thì phải cần dũng khí thật lớn!
Hứa Minh Tâm quay người lại, đôi mắt trong veo nhìn anh, cô nói: "Vậy anh sẽ nuôi tôi cả đời à?"
"Đâu chỉ có vậy, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, tôi đều phải nuôi em."
"Như thế liệu anh có cảm thấy tôi lòng tham không đáy quá không, anh đi làm, còn tôi thì ăn ăn uống uống, không tốt lắm nhỉ?"
"Đúng là không tốt, việc em phải làm không chỉ có ăn uống, em phải đi mua quần áo trang sức mà mình thích, mua mỹ phẩm đồ trang điểm, đi du lịch giải sầu, đi làm chuyện mà mình muốn làm."
"Thế anh thì sao?"
"Tôi sẽ ở bên em, nhìn em cười là được rồi."
"Tôi sẽ ở bên em, nhìn em cười là được rồi."
"Thế há chẳng phải là tôi chẳng khác gì phế vật à?"
"Nếu trong lòng em thấy áy náy, em có thể đút tôi ăn no, lấy thân gán nợ."
Anh cúi người, nói bên tai cô, cơ thể cô nhoáng cái run lên.
Hô hấp... cũng hơi cứng lại.
Phảng phất như máu toàn thân đều bốc lên đầu, đỏ cả tai.
"Anh... đừng hòng!"
Cô lắp bắp nói, rồi vội vàng quay người rời đi.
Cố Gia Huy không nhịn được mỉm cười, rồi sau đó đuổi theo cô.
Có một chỗ tập trung đồ ăn vặt đặc sản bán trong nước, Hứa Minh Tâm còn nhìn thấy lẩu chín ô, còn có bánh kếp chiên giòn, bánh bao nhân canh! Quán bán bánh kếp chiên giòn người mua xếp hàng đông lắm, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Bình luận facebook