• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm (1 Viewer)

  • Chương 11-20

Chương 11: Chồng à, em sẽ bảo vệ anh

"Đi ăn mà cũng bị làm phiền, chúng ta đổi chỗ khác."

Anh lạnh lùng nói rồi lái xe đưa cô đi đến một cửa hàng bánh ngọt khác.

Cô vẫn còn suy nghĩ đôi chút về chuyện xảy ra lúc nãy, nhìn anh đang bước vào, cô vô thức nắm lấy bàn tay to lớn của anh.


Biết cô đang lo lắng anh sẽ rơi vào tình huống tương tự như lúc nãy, trong lòng anh chợt cảm thấy ấm áp.

"Lo lắng cho tôi à?"

Anh nhướn mày, khóe môi khẽ nở nụ cười.

Nụ cười của anh khiến cho nửa khuôn mặt đáng sợ kia cũng dịu đi, gương mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Nếu mặt anh không bị biến dạng thì anh chắc chắn sẽ sở hữu khuôn mặt đẹp trai có một không hai trên thế giới, khiến vô số người ngưỡng mộ.

Cô đỏ mặt, có chút ngại ngùng.

Cô không lo lắng cho anh, nhưng vì đã xác định mình là vợ sắp cưới của anh, nên cô đứng ra bảo vệ anh là điều đương nhiên. Hơn nữa họ còn bàn tán về khiếm khuyết trên cơ thể anh, cô làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn anh bị người ta ức hiếp như thế được chứ!


Cô cong môi, vênh mặt lên nói: "Ai thèm lo lắng cho anh! Chẳng qua tôi không thể chịu nổi tính cách của đứa bé đó. Cũng không phải tôi đang giúp anh, tôi đang giúp chính mình mà thôi. Nói anh không tốt, cũng chính là đang nói tôi không tốt, dù gì chúng ta cũng là… vợ chồng sắp cưới mà."

Anh biết cô hay xấu hổ, đành gật đầu thừa nhận, cũng không muốn làm khó cô nữa.

Anh nắm chặt tay cô: "Vào đi, đây là cửa hàng do nhà họ Cố đầu tư."

Cô nghe anh nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy đau lòng.

Anh giống như một con ma cà rồng luôn chìm trong bóng tối, khó khăn lắm mới xuất hiện ngoài ánh sáng, nếu lại phải nghe những lời đồn thổi ác ý kia có lẽ nó sẽ bóp chết đi niềm tin trong anh.

Ngay cả khi anh sinh ra trong gia đình họ Cố giàu có như thế, cũng không có cách nào có thể làm lành lại vết thương trên mặt anh.

Thật ra… chắc anh cũng cảm thấy cô đơn lắm.

Cô bước theo sau, nhìn bóng lưng của anh, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót vô cùng.

Cô muốn bảo vệ anh, ai dám ức hiếp chồng tương lai của cô, cô chắc chắn sẽ không khách khí với người đó!

"Đúng rồi, nếu như hôm nay mấy người đó vẫn hung hăng uy hiếp thì em định làm gì?"

Anh đi phía trước cô thản nhiên hỏi.

Cô khẽ nhíu mày, không do dự nói: "Thế thì tôi sẽ đánh nhau với họ một trận!"

"Em có thể đánh thắng họ sao?"

"Cho dù không đánh lại họ thì tôi nhất định vẫn phải đánh! Tôi không thể giương mắt đứng nhìn người khác bắt nạt anh như thế được. Yên tâm đi, Hứa Minh Tâm tôi luôn là một người rất trượng nghĩa, tôi nhất định sẽ không vô tâm bỏ anh lại một mình đâu!"

Cô nói chắc nịch, còn định bước lên vỗ vỗ vai anh như để khẳng định nghĩa khí của mình.

Không ngờ anh đang đi trước bỗng nhiên đứng lại, nên cô không kịp dừng bước mà va vào người anh.

Đụng phải anh khiến mũi cô đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.

"Anh… tự nhiên anh dừng lại làm gì?"

"Được, nếu ngày nào đó em dám bỏ rơi tôi, tôi nhất định sẽ chặt chân em."

Anh thản nhiên nói, nếu để ý kỹ sẽ thấy đáy mắt anh ẩn chứa một nét cười đầy ma mị.

Mặc dù lời nói lạnh lùng, nhưng… trong lòng anh đang ngập tràn ấm áp.

Nghe những lời này trong lòng cô thầm muốn chửi tên Cố Gia Huy này một trận.

Cô nghĩa khí như thế, mà anh còn đe dọa sẽ chặt chân cô.

Cô có phải là chó đâu mà muốn chặt là chặt.

Những lời đồn đại về sự xấu xa của anh quả thực không sai chút nào.

Hôm nay anh mời cô, cô cũng không khách sáo nữa, dù gì thì anh cũng đang mặc trên người bộ đồ trị giá mấy triệu nhân dân tệ! Cô phải "mở rộng" chiếc bụng của mình, ăn cho đến khi không bước nổi nữa mới cảm thấy hài lòng.

Anh định đưa cô trở về trường, nhưng cô sợ chiếc xe sang trọng bắt mắt này sẽ thu hút sự chú ý nên cô xuống xe từ chỗ đèn giao thông cách đó một đoạn.

Không ngờ tên biến thái Cố Gia Huy này lại muốn trêu đùa cô.

"Hôn một cái rồi hãy xuống xe."

"Cái gì?" Mặt cô lập tức đỏ ửng lên.

Cô đang ngồi ở ghế phụ, vừa khéo nhìn thấy một nửa khuôn mặt tuấn tú của anh.

Nếu không nhìn nửa khuôn mặt bên kia, thì với vẻ đẹp này chắc chắn anh sẽ làm không ít các cô gái điên đảo.

Cô thực sự… không thể ngừng nuốt nước bọt khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đó.
Chương 12: Tính tình không tốt nên mới không lấy được vợ

Nhìn gương mặt đang đỏ ửng của cô, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt, muốn trêu cô thêm chút nữa.

"Không phải em nói cần luyện tập thêm sao? Đây xem như là một bài kiểm tra đột xuất, hay là em cũng chỉ như một con hổ giấy mà thôi?"

Giọng nói của anh quả thực rất trầm và ấm áp, nó giống như âm điệu du dương của tiếng đàn cello vậy, khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu.


Cô biết anh đang khiêu khích cô, nhưng cách này của anh lại đặc biệt có tác dụng đối với cô.

Cô hơi tức giận nói: "Có gì mà không dám chứ?"

Cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình khẽ chạm lên gương mặt anh, đây là lần đầu tiên cô chạm vào những nếp nhăn trên nửa kia khuôn mặt của anh, nó có chút lạnh lẽo khiến cô hơi sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến người đàn ông này sẽ là người chung sống với cô cả đời, đột nhiên cô cảm thấy không sợ hãi nữa.

Thực ra anh không đến mức xấu xa như lời đồn mà nhỉ?

Cô chu môi, định hôn lên má anh nhưng không ngờ anh lại đổi hướng, quay mặt về phía cô.

Đây là… môi chạm môi sao!


Cô sững người, nheo mắt lại, không biết nên làm gì tiếp theo.

Lúc cô còn đang mơ hồ, người đàn ông này không ngại ngùng dùng lưỡi, không để cho cô có cơ hội né tránh, nụ hôn của anh càng mãnh liệt hơn.

Khi cô định thần lại và chuẩn bị phản kháng thì đã quá muộn, anh đã hoàn toàn nắm thế chủ động.

Bàn tay to lớn của anh đang giữ chặt eo cô, không cho cô cơ hội né tránh. Hơn nữa, chiếc xe này cũng chỉ to hơn chiếc xe bình thường một chút, mà đối diện với con cáo già như Cố Gia Huy, cô cũng không thể trốn thoát được.

Cô vùng vẫy trong vô vọng, trong lòng cảm thấy tủi thân.

Đây là nụ hôn đầu của cô mà!

Điều cô mong chờ là một tình cảm nồng thắm chứ không phải chiếm đoạt điên cuồng như thế này.

Con người anh… đúng là một tên lưu manh…

Mắt cô đỏ hoe mờ dần đi vì những giọt nước mắt chực trào ra.

Dường như cũng cảm nhận được điều đó, anh cau mày lại, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu.

Anh rời khỏi người cô, sắc mặt có chút u ám. Nhìn thấy cô sắp khóc, anh cảm thấy buồn bực khó tả, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, mặc dù dục vọng trong cơ thể anh vẫn đang cuộn trào.

Chỉ là một nụ hôn thôi mà lại có thể dễ dàng khơi dậy dục vọng trong anh như vậy.

Anh nới lỏng cà vạt, đồng thời mở luôn cửa sổ để gió tràn vào xe.

"Còn không mau xuống xe?"

Anh lạnh lùng cất giọng.

Cô vốn đã cảm thấy tủi thân, nghe anh nói lạnh lùng như vậy cô càng cảm thấy buồn hơn.

Cô không làm gì sai, chính anh cướp đi nụ hôn đầu của cô, cũng chẳng thèm hỏi ý kiến cô như thế nào.

Đã làm sai rồi còn tỏ vẻ tức giận!

Thật quá đáng!

Cô đẩy mạnh cửa xe bước ra ngoài, còn cố ý đóng mạnh cửa xe.

Cô vừa đi vừa mắng: "Cái tên thối tha, khốn nạn Cố Gia Huy không biết dịu dàng chút nào cả! Tôi thấy anh không lấy được vợ không phải là do ngoại hình xấu xí, mà là do tính cách của anh xấu xa… nên mới độc thân bao nhiêu năm như vậy…"

Cô vừa mắng tay còn khuơ khuơ nắm đấm, đột nhiên đằng sau vang lên một giọng nói chậm rãi.

"Bây giờ không phải tôi đã lấy được vợ rồi sao?"

Giọng nói của anh khiến cô giật mình, vội vàng quay ra đằng sau nhìn, không ngờ lại đụng trúng cơ ngực vạm vỡ của ai đó, mũi lại bị đau.

Cô còn chưa kịp oán trách thì khi vừa ngẩng đầu lên đập vào mắt cô là khuôn mặt của anh, cô cảnh giác vội lùi về sau mấy bước.

Nhưng cô không cẩn thận trượt chân chỗ mép đường, cả người dường như ngã ngửa ra sau.

May mắn là anh tinh mắt, nhanh chóng dùng tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại.

Cô vốn đã hồn xiêu phách lạc, bây giờ nhìn anh cô lại càng cảm thấy run hơn.

Tiêu rồi, tiêu rồi…

Vừa nãy đi trên đường còn mắng chửi anh, anh đi phía sau, có lẽ đã nghe thấy hết rồi.

"Vừa nãy em nói tôi ngoại hình đã xấu, tính tình lại không tốt, không phải sao? Vì thế tôi mới độc thân bao nhiêu năm liền, không cưới nổi một cô vợ?" Giọng anh nhàn nhạt, lại mang chút trêu đùa, thật khiến người ta khó đoán.

Cô run rẩy, nuốt nước miếng.

Đôi mắt đen láy đảo liên tục, cô phải mau mau nghĩ ra kế sách để đối phó...
Chương 13: Cố Gia Huy có phải là một con chó không?

“Đúng… đúng… vậy là anh đã gặp tôi đúng không? Không phải là tôi đã kết thúc quãng đời độc thân của anh rồi sao? Tôi còn chưa nói xong nửa khúc sau mà anh đã xuất hiện…”

“Vậy là tôi xuất hiện không đúng lúc?”

“Không…”

Cô dám nói sự thật sao? Cô vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.


Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Hứa Minh Tâm, trong đôi mắt của Cố Gia Huy bỗng ẩn chứa nụ cười.

Có lẽ cuộc sống của anh quá cô đơn, nên khi một cô gái líu lo, tinh nghịch đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời khiến anh cảm thấy thú vị, dễ chịu hơn nhiều.

“Vậy em nói nốt nửa khúc sau đi, tôi muốn nghe.”

Anh cố tình làm khó cô, cũng không có ý định buông tha cho cô gái vui tính này.

Hứa Minh Tâm trong phút chốc cảm thấy đầu mình nặng trịch.

Cô phải ca ngợi công lao đức hạnh của cậu ba nhà họ Cố sao?

Dù câu từ của cô có hay đến đâu thì cũng khó mà tìm được những tính từ tuyệt mỹ để miêu tả anh!


Mãi một lúc sau Hứa Minh Tâm mới lên tiếng: “Anh cao to khoẻ mạnh, dáng vẻ cường tráng, đem lại cho người ta cảm giác an toàn.”

“Một cơ thể tỷ lệ vàng, một giá treo quần áo điển hình!”

“Hơn nữa, anh còn rất giỏi…”

Cô thật sự không thể tìm thấy một tính từ nào nữa, chính vì thế có chút lắp bắp khi nói.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Cố Gia Huy quay sang nhìn Hứa Minh Tâm, sau đó bước về phía cô.

Cô sửng sốt, vội vàng lùi lại phía sau nhưng không may đã bị vòng tay to lớn của anh chặn lại, không thể thoát ra được.

Đôi môi mỏng của anh áp sát lên vành tai cô, hơi thở nóng ẩm xâm nhập khiến cô bỗng run lên.

Giọng nói trầm ấm mang theo chút giễu cợt của anh vang lên: “Tôi giỏi hay không, em cũng biết sao?”

Hứa Minh Tâm nghe một hiểu hai, cảm tưởng như máu trong người cô bỗng dồn thẳng lên trán, mặt mũi đỏ bừng, dái tai đột nhiên chảy máu.

Cố Gia Huy quả thực đã cắn vào đó, tuy nhiên vết thương không quá nghiêm trọng.

Hành động đó giống như là sự trừng phạt, không đau lắm nhưng lại đủ khiến tim cô thắt lại.

Cố Gia Huy là chó à? Hết gặm rồi lại cắn cô!

Cô vội vàng đẩy người anh ra, đỏ mặt nhìn Cố Gia Huy: “Tôi… tôi phải đến trường, sao anh lại tìm tôi?”

“Tôi quên mất không nhắc em, tối nay em đi cùng tôi về nhà gặp bố.”

Cố Gia Huy biết cô là người nhát gan nên cũng thôi không trêu chọc nữa.

Đúng là hành động vừa rồi của Cố Gia Huy quá vội vàng, anh nên áp dụng biện pháp từ từ đối phó với cô gái này thì hơn!

Cô nghe xong gật đầu lia lịa, không dám ở lại chỗ anh nữa, nhanh chóng đem đồ đạc của mình rời đi.

Hứa Minh Tâm hệt như một con thỏ đang tìm cách chạy trốn.



Đến tối, Cố Gia Huy lái xe đến đón cô.

Hứa Minh Tâm quả thực rất hồi hộp khi gặp bố chồng tương lai, đến nỗi bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi xuống xe, cô có chút kinh hãi khi nhìn thấy cánh cổng sơn mài màu đen được chạm khắc cùng với toà nhà cao ngất ở phía sau.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao, leo bám những người có tiền, nhưng bây giờ quả thực cô lại được gả vào nhà giàu có.

Hứa Minh Tâm lo lắng đến mức tay chân không thể luống cuống, đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Lòng bàn tay anh ấm áp cùng với lực vừa đủ khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô quay đầu liếc nhìn Cố Gia Huy, vừa lúc bắt gặp đôi mắt sâu thẳm pha chút thần bí của anh.

Trái tim cô khẽ run lên, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào anh.

Đôi mắt Cố Gia Huy chứa đầy vẻ hung hãn khiến người ta cảm thấy sợ hãi

Lúc cô cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng của anh bỗng vang bên tai cô: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Nghe được những từ này, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đúng… có người đàn ông của mình ở đây, cô sợ cái gì chứ?

Hai người đi thẳng vào nhà, chỉ có người giúp việc đang trong phòng khách, còn ông nội Cố vẫn đang ở trên lầu.

Cố Gia Huy bảo người giúp việc đưa Hứa Minh Tâm đi ngắm nghía xung quanh, còn anh thì lên mời ông nội Cố xuống.

Người giúp việc đưa cô đi khắp nơi. Nhà của anh là một ngôi nhà cổ với lối thiết kế rất sang trọng, có rạp chiếu phim riêng, bể bơi, đằng sau nhà còn xây dựng một khu vườn.

Mùa hè là lúc hoa nhài nở rộ.

Gió đêm khẽ thổi qua đưa hương hoa thơm ngào ngạt bay khắp không gian.

Cô thích ở đây nên đã bảo người giúp việc rời đi, để cô ở lại một mình.

Cô không biết rằng vào lúc người giúp việc xoay người rời đi, một đôi mắt u ám trong bóng tối bỗng nhìn chằm chằm vào hình bóng yêu kiều của cô...
Chương 14: Mợ ba Cố thực sự quyến rũ cháu mình?

Hứa Minh Tâm đang bước đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước đi nhanh đằng sau mình.

Cô cứ nghĩ rằng đó là tiếng bước của người giúp việc lúc nãy.

“Không cần đi theo tôi đâu, tôi quen rồi…”


Vừa dứt lời, Hứa Minh Tâm quay đầu lại nhìn.

Đằng sau cô là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

“Anh là ai…”

Cô chưa kịp nói xong thì người đó đột nhiên chạy tới, ôm chầm lấy cô.

Hứa Minh Tâm sợ hãi tới mức lập tức vùng vẫy, nhưng cách biệt sức mạnh giữa hai người quá lớn khiến cô không tài nào lay chuyển được anh ta.

Mùi rượu nồng nặc bỗng xộc thẳng vào mũi cô, người này chắc hẳn đã uống rất nhiều rượu!


“Không ngờ cái nhà chết tiệt này lại giấu một cô hầu gái xinh như này! Cô vào cái nhà này rốt cuộc muốn làm gì? Chi bằng đi theo tôi đi, vinh hoa phú quý, tôi đều cho cô hết! Haha, cô xinh đẹp thật đấy, dáng người cũng ngon nữa.”

Bàn tay của anh ta bắt đầu sờ soạng lung tung. Đa số mọi người thường chọn những bộ quần áo mỏng vào mùa hè, cô cũng vậy, đêm nay cô chỉ mặc một chiếc váy.

Tên biến thái này muốn xâm phạm cô.

“Cứu... cứu với…”

Cô hét toáng lên, nhưng nhanh chóng bị gã đàn ông kia che miệng lại một cách hung hãn.

Trên mặt anh ta lộ vẻ mất kiên nhẫn, khuôn mặt trông vô cùng đáng sợ, giống như quỷ dữ vậy.

Anh ta bịt chặt mũi và miệng cô lại, khiến cô không thở nổi.

Sau đó, cô chỉ còn nghe thấy chất giọng ảm đạm của người đàn ông kia vang lên: “Con đĩ này, sao cô dám gọi người tới cứu, cô biết tôi là ai không? Tôi là cháu trai của ông nội nhà này, là người nắm quyền nhà họ Cố trong tương lai đấy! Cô chỉ cần đi theo tôi thôi, cô sẽ chính thức được phong làm bà trẻ, đây là điều mà bao nhiêu người mơ ước muốn có được! Con chó cái này, cô đừng có mà hét loạn lên, hôm nay cứ yên lặng làm cho tôi vui, sau này tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cô!”

Anh ta nhanh chóng nhận thấy Hứa Minh Tâm sắp thở không nổi, vội vàng buông tay ra.

“Anh là Cố Tử Vị?”

Cô hít một hơi thật lớn, khó khăn nói.

Cố Tử Vị bật cười trước câu nói của cô: “Không sai, bố tôi chỉ có một đứa con trai là tôi thôi. Trong tương lai, nhà họ Cố này sẽ là của riêng tôi, bây giờ cô có muốn đi theo tôi không?”

Cố Tử Vị cười một cách dâm đãng, cho rằng Hứa Minh Tâm nhất định sẽ nịnh nọt sau khi biết thân phận của anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ rằng lúc này, cô lại vô cùng sợ hãi, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta và bỏ trốn.

Cô thậm chí còn la hét to hơn, mong có người chạy qua giúp. Giọng nói của Hứa Minh Tâm đủ để báo động cho những người khác chạy tới.

Cố Tử Vị thầm nguyền rủa, ngay sau đó anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nếu ông nội Cố biết được anh ta làm chuyện này, nhất định sẽ giết anh ta.

Nét mặt can đảm, hung hãn, ngạo mạn vừa rồi, trong phút chốc bỗng biến mất.

Anh ta khó chịu, trừng mắt nhìn Hứa Minh Tâm, tức giận đá một phát mạnh vào lưng cô.

Hứa Minh Tâm loạng choạng ngã về phía trước, ngay sau đó cô lập tức rơi vào vườn hoa.

Cành cây sắc nhọn đâm vào trên người cô, cơn đau đớn bỗng dội tới, dính chặt lấy cơ thể cô.

Cô còn chưa kịp kêu lên Cố Tử Vị đã dựng cô dậy, tát mạnh vào mặt cô.

Sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành khác xa so với những gì cô có thể chịu đựng được.

Cái tát khiến Hứa Minh Tâm thấy choáng váng, tai cô ù đi, tiếng nói chửi rủa của anh ta như bị một năng lực vô hình nào đó thổi bay đi mất, cô thật sự không còn nghe thấy gì nữa.

Hai má cô bỗng nóng bừng, máu trào ra từ khoé miệng.

Nhưng Cố Tử Vị vẫn bất mãn nói: “Cô em gái, cô bắt tôi đợi à. Hôm nay cô là người phụ nữ của tôi, ngày mai nếu để tôi tìm thấy cơ hội, tôi nhất định sẽ bế cô lên giường, cho cô sống dở chết dở!”

Anh ta đang nói thì bỗng người giúp việc đi tới.

Khi nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang thở thoi thóp, bọn họ lập tức lao tới ôm chầm lấy cô vào lòng.

“Cậu chủ Vị, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Tử Vị buông tay ra, chỉnh lại quần áo nói: “Con chó cái này muốn dụ dỗ tôi, cho nên tôi đã dạy cho cô ta một bài học!”

“Cái… cái gì?”

Người giúp việc chết lặng khi nghe điều này, không dám tin rằng mợ ba Cố lại đi dụ dỗ cháu trai của mình?
Chương 15: Cậu ba, chú có nhất thiết phải như này không? Chỉ là một cô hầu gái thôi mà

Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, bọn họ vội vàng báo cáo với Cố Gia Huy và ông nội Cố.

Cả hai người nghe xong, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Trong phòng khách, Hứa Minh Tâm đang nằm trên ghế sô pha với gương mặt tái nhợt.


Một cú đá vào lưng và một cái tát vào má, với thân thể gầy guộc, nhỏ bé của cô làm sao mà có thể chịu đựng nổi?

Chứng kiến cảnh tượng này, đôi mắt Cố Gia Huy trợn tròn lên.

Ông nội Cố cũng mặt mày cau có, chống gậy một cách nặng nề đi tới chỗ họ.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, làm sao một người đang yên đang lành như thế lại thành ra nông nỗi này?”

Có ý định đánh phủ đầu, Cố Tử Vị ngay lập tức nói: “Ông, cô hầu gái nhỏ này đã dụ dỗ cháu lúc ở trong vườn. Sau khi bị cháu từ chối, cô ta cưỡng ép cháu. Vì thế, cháu mới ra tay dạy cho cô ta một bài học. Ông nội là người ngay thẳng, nhất định sẽ không dung túng cho một cô hầu gái hư hỏng như vậy được!”

Ông nội Cố biết rằng Cố Tử Vị đang nói dối, ông ấy còn chưa kịp mắng, thì Cố Gia Huy đã nói trước.

“Cậu nói, cô ấy quyến rũ cậu?”


Từng câu từng chữ anh nói đều toát ra vẻ lạnh lùng, như thể đến từ địa ngục vô tận.

Cố Tử Vị rùng mình, hơi rượu cuối cùng cũng biến thành những giọt mồ hôi lạnh.

Anh ta thực sự cảm thấy bàng hoàng, sợ hãi…

Cố Tử Vị cố gắng lấy lại tinh thần, bởi vì một khi đã nói dối thì anh ta không thể thay đổi lời nói của mình được nữa, đâm lao thì phải theo lao thôi.

“Đúng vậy, chính cô ta là người đã quyến rũ cháu! Dựa vào sắc đẹp của bản thân, cô ta muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô ta chính là người phụ nữ hám danh hám lợi, mơ ước được gả vào nhà giàu!”

Nghe được những lời này, Hứa Minh Tâm thật sự muốn mắng anh ta là kẻ vô liêm sỉ, nhưng cô quả thực không còn một chút sức lực nào cả, chỉ có thể nhìn anh ta đổi trắng thay đen.

Cô không phải là loại người như vậy…

Cố Gia Huy, anh sẽ tin cô chứ?

Cô khó nhọc đưa tay lên, nắm lấy tay Cố Gia Huy.

Ngay khi Cố Gia Huy quay sang nhìn Hứa Minh Tâm, anh bỗng bắt gặp đôi mắt mờ sương long lanh, rơm rớm nước mắt của cô, như thể cô muốn nói anh hãy tin cô.

Trái tim của anh trong phút chốc dịu đi.

Anh lập tức đứng sang một bên và yêu cầu gọi bác sĩ gia đình tới.

Cố Tử Vị thấy dáng vẻ lo lắng của anh, liền nói: “Cậu ba, chú có nhất thiết phải như này không? Chỉ là một cô hầu gái thôi mà!”

“Đợi đấy, lát nữa tôi tính sổ với cậu sau!”

Cố Gia Huy lạnh lùng nói, sau đó ôm Hứa Minh Tâm rời đi.

Cố Tử Vị có chút khó hiểu: “Chỉ là cô hầu gái, cậu ba làm sao vậy? Không lẽ cô hầu gái này cũng dụ dỗ cậu ba sao?”

Ngay khi anh ta vừa dứt lời, ông cụ Cố liền lấy cây gậy đập vào đầu gối của Cố Tử Vị.

Anh ta quỳ sập xuống đất với tiếng “bịch” lớn, la hét trong đau đớn.

“Ông nội…”

“Câm miệng đi! Cháu có biết người vừa rồi là ai không? Con bé trong tương lai sẽ trở thành thím của cháu đấy! Cháu cho rằng lời nói của mình có thể lừa được người sao? Nếu thím cháu mà xảy ra chuyện gì không may, ông sẽ lấy cái mạng quèn nhà cháu đấy!”

Cố Tử Vị chết lặng khi nghe những lời này.

Hoá ra Hứa Minh Tâm không phải là người giúp việc, mà là vị hôn thê của cái tên xấu xí, quái gở kia.

Bố anh ta từng nhắc đến chuyện này nhưng Cố Tử Vị không quan tâm, cho rằng kiểu gì khi đối phương cũng sẽ không trụ được mà sợ hãi, bỏ chạy.

Không ngờ tên xấu xí đó lại tìm được một vị hôn thê xinh đẹp tuyệt trần như vậy, Cố Gia Huy dựa vào cái gì chứ?

Cố Tử Vị không chỉ sợ hãi mà trong lòng còn nảy sinh tham lam.

Lúc này, bên trong phòng…

Bác sĩ gia đình vội vã chạy đến.

Vết thương ở má gây tổn thương màng nhĩ, e rằng một thời gian nữa cô sẽ bị mất thính giác. Nhưng may mắn thay, vết thương không quá nghiêm trọng, có thể sẽ chỉ làm mất thính lực trong một thời gian ngắn.

Sau khi bôi thuốc lên má, Hứa Minh Tâm vẫn nhăn mặt vì đau, trông bộ dạng cô vô cùng khổ sở.

Bác sĩ tinh ý nhận ra cô có vẻ cảm thấy không thoải mái khi nằm ngửa, chính vì thế bác sĩ đoán rằng lưng của cô đã bị thương.

Bác sĩ quay người cô lại và mở lớp áo sau lưng, anh ta phát hiện ra một vết bầm tím lớn và nhiều mô mềm bị tổn thương.

Cố Gia Huy nhìn thấy điều này, mắt anh ngay lập tức đỏ hoe.

Anh không nói câu nào, chỉ xoay người bỏ đi rồi lao xuống nhà.

“Cậu ba, anh… anh định làm gì?”
Chương 16: Đừng có giết người

Cố Gia Huy mặt mày hầm hầm đi xuống, hệt như Tu La đến từ địa ngục, toàn thân anh toát ra khí thế tàn độc, lạnh lẽo cõi chết.

Khi anh đi đến bên cạnh Cố Tử Vị, xung quanh bỗng xuất hiện một cơn gió mạnh thổi đến.

Sau đó, Cố Gia Huy không nhân nhượng mà đá thẳng vào bụng anh ta một cái.


Cố Tử Vị theo đà ngã xuống nằm trên mặt đất, hét lên đau đớn.

Cố Gia Huy trực tiếp kéo cổ, bắt Cố Tử Vị phải đứng lên.

Anh ta dường như không thể cảm nhận được bầu không khí trong lành nữa, hai mắt mở to, hoảng sợ nhìn Cố Gia Huy và cố nén giọng nói.

“Cậu ba… cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi! Lần sau, cháu sẽ không bao giờ dám làm thế nữa. Chú không thể giết đứa cháu ruột của mình chỉ vì một người phụ nữ lạ bên ngoài được! Chỉ vì một người phụ nữ, không đáng…”

“Không đáng?”

Cố Tử Vị vừa dứt lời, Cố Gia Huy ngay lập tức nheo mắt lại, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn anh ta.

Ngay từ giây phút người phụ nữ đó quyết định trở về, anh đã hạ quyết tâm sẽ hết lòng bảo vệ và cưng chiều cô gái đó.


Nhưng Cố Gia Huy chưa kịp chiều chuộng cô thì đã bị tên khốn nạn này hành hạ ra nông nỗi này.

Trong đôi mắt âm u lạnh lẽo đó, con ngươi của anh bỗng co rút lại một chút, mặt không chút cảm xúc nhìn Cố Tử Vị đang thở không ra hơi.

Ông nội Cố cũng không thể cứ trơ mắt đứng đó nhìn được nữa liền nói: “Cậu ba, đây là đứa con duy nhất của anh trai con đấy!”

Cố Gia Huy vẻ mặt ảm đạm khi nghe thấy những lời này, lúc này anh mới chịu buông tay Cố Tử Vị ra.

“Khương Tuấn, cậu đưa anh ta về cho tôi. Anh trai và chị dâu không biết dạy dỗ con cái thì để tôi dạy, khi nào con cái họ tốt lên thì thôi.”

Nhận lệnh của Cố Gia Huy, Khương Tuấn ngay lập tức tiến lên chuẩn bị đưa người rời đi.

Toàn thân Cố Tử Vị khẽ run lên, cú đá vừa rồi suýt chút nữa đã giết chết anh ta, bây giờ thì bị Cố Gia Huy đem nhốt lại và trừng trị…

Không!

Tên quái vật xấu xí này chính là ác quỷ, anh ta tuyệt đối không thể rơi vào tay Cố Gia Huy được.

“Ông ơi… ông giúp cháu với, chú ấy sẽ giết cháu mất, ông ơi…”

Ông nội Cố cũng lực bất tòng tâm, lần này Cố Tử Vị đã sai, ông ấy không thể thiên vị được.

Sau khi Cố Tử Vị bị bắt đi, ông nội Cố chỉ biết đứng đó, im lặng nhìn Cố Gia Huy.

“Cậu ba này, bố cũng chẳng biết nói gì hơn. Bố chỉ mong là con đừng giết chết nó, con đánh tàn phế nó cũng được. Anh trai con chỉ có một người đứa con trai này thôi, con hiểu ý bố chứ?”

“Vâng, con nghe lời bố.”

Giọng điệu của anh có chút thờ ơ, lãnh đạm, khiến người nghe không khỏi cảm thấy giật mình.

Ông nội Cố biết sau chuyện này kiểu gì Cố Tử Vị cũng sẽ phải chịu sự tra tấn cực hình, cho dù không chết, cũng chỉ sợ rằng anh ta sẽ dở sống dở chết. Nhưng nếu anh đồng ý lời khuyên của ông ấy, chắc chắn sẽ không xảy ra án mạng.

Ông nội Cố thở dài, vốn tưởng hôm nay là bữa cơm hạnh phúc của gia đình, nhưng nào ngờ…

Nửa giờ sau, bố mẹ của Cố Tử Vị vội vã chạy đến. Sau khi họ biết con trai của mình bị Cố Gia Huy bắt đi, ngay tức khắc hai người bọn họ làm ầm ĩ cả lên trong phòng khách.

Cố Gia Huy túc trực bên giường Hứa Minh Tâm, không rời đi bước nào, những chuyện khác anh mảy may không quan tâm.

Cuối cùng, ông nội Cố đành phải ra mặt thay anh, khuyên can họ về trước rồi mai giải thích sau.



Hứa Minh Tâm hôn mê đến tận nửa đêm, khi tác dụng của thuốc an thần qua đi cũng là lúc cô bắt đầu gặp ác mộng.

Cô làm nhảm nói gì đó như thể là bắt gặp một điều gì rất đáng sợ.

“Cứu, cứu tôi… đừng, đừng chạm vào tôi!”

“Cậu ba Cố… tại sao anh không đến cứu tôi?”

“Huhu, cậu ba Cố…”

Cô gọi tên anh thật to, hệt như một đứa trẻ, khóc oà lên một cách bất lực.

Cố Gia Huy thấy thế trong lòng co thắt lại, như thể bộ phận mềm mại nhất của anh đã sụp đổ.

Anh siết chặt bàn tay đang vùng vẫy của cô, sau đó áp lên má và nói: “Tôi xin lỗi, sau này nhất định tôi sẽ không bao giờ để em xảy ra chuyện này nữa! Nếu ai dám động đến em, tôi nhất định sẽ khiến hắn thịt nát xương tan.”

Lời nói của anh ngay lập tức có tác dụng, cơ mặt của Hứa Minh Tinh cũng dần dần trở lại bình thường.



Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm đột nhiên tỉnh lại và nhận ra rằng mình đang ở nhà riêng của Cố Gia Huy.

Cô đứng dậy, bỗng cảm thấy cơ lưng mình đau khủng khiếp, cô cố gắng cắn răng chịu đựng cơn đau này.

Cô bước xuống giường, từng bước đi đều loạng choạng, không vững, cả người bỗng đổ rầm xuống đất kèm theo tiếng la hét đau đớn vang lên.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bóng người bỗng vội vàng chạy tới.
Chương 17: Tôi không quyến rũ anh ta

“Em có sao không? Sao em lại bất cẩn như vậy?”

Cố Gia Huy cau mày mắng Hứa Minh Tâm nhưng không dám ăn nói một cách thô bạo vì thương.

“Không… tôi không sao.”


Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay, ý chỉ không sao, cô không phải là con búp bê tráng men, chỉ cần chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ tan tành mây khói.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ngay lập tức cô cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.

Tại sao Cố Gia Huy lại không mặc quần áo?

Bây giờ, anh đang trong trạng thái trần truồng, trên người vẫn còn sót lại những giọt nước ấm nóng.

“A!”

Cô hét lên và nhanh chóng đưa hai tay bịt mắt mình lại.

Cô vừa xấu hổ lại vừa khó chịu, giọng lắp bắp nói: “Anh… sao anh lại không mặc quần áo, anh rốt cuộc không cảm thấy xấu hổ hả?”


Cố Gia Huy nhìn đôi tai đang đỏ bừng lên vì ngại của cô, thấy vậy, anh không khỏi trêu đùa: “Đây là phòng của tôi, sao tôi lại không thể nude được chứ? Vừa rồi tôi đang tắm, đột nhiên nghe thấy tiếng em hét lên, tôi tưởng có chuyện gì xảy ra nên mới vội chạy ra người. Chính vì thế nên mới mặc kệ tất cả mà đi ra đấy!”

“Anh… anh là đồ biến thái!”

“Biến thái?”

Cố Gia Huy lẩm bẩm liên tục, khoé miệng anh khẽ nhếch lên thành hình bán cung, sau đó anh từ từ ép thân mình mỗi lúc một sát Hứa Minh Tâm hơn.

Cô sợ hãi lùi lại, thuận thế ngã xuống giường, tuy nhiên anh vẫn không chịu dừng lại.

Cô bị Cố Gia Huy đè lên giường, hai cánh tay to lớn của anh khóa chặt người cô lại.

“Anh… anh định làm gì?”

Cô siết chặt tay mình vào người anh, ngăn không cho anh đến gần.

Cố Gia Huy cười xấu xa nói: “Em động vào người tôi rồi.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, lập tức sợ hãi rút tay về, cơ thể nhỏ bé của cô co lại thành quả bóng tròn, sợ rằng sẽ lại có thêm bất kỳ va chạm thân thể nào với anh.

“Không… tôi không có.”

“Em đang nhìn tôi kìa, em muốn nhìn chỗ nào của tôi hả? Có muốn xem cơ ngực, cơ bụng của tôi hay là…”

Giọng nói trầm ấm và ngọt ngào của anh khẽ truyền tới tai cô, thanh âm đầy quyến rũ, bất giác cô liếc mắt nhìn xuống cơ bụng và cơ ngực của anh.

Và cô đã nhìn thấy…

Huhu, thật đáng sợ mà!

Cô nhắm chặt mắt lại, mong muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

“Huhu… xin anh đừng làm hại tôi, anh có thể mặc quần áo vào trước được không?”

“Cô gái ngốc nghếch này, sau này kiểu gì em cũng sẽ muốn động vào thôi. Được rồi, không trêu chọc em nữa, em thay quần áo đi, lát nữa bác sĩ đến kiểm tra đấy.”

Anh gõ nhẹ vào đầu cô một cái trước khi rời đi.

Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm khi thấy cánh cửa phòng tắm đóng lại.

Khuôn mặt cô đỏ bừng như máu, tim thì như muốn nhảy lên tận cổ họng.

Thật xấu hổ, thật là xấu hổ mà!

Không lâu sau anh bước từ phòng tắm ra, anh quấn một chiếc khăn tắm ở phần thân dưới, những giọt nước trên người vẫn chưa được lau khô hoàn toàn, từng giọt từng giọt lăn dài trên cơ bắp cuồn cuộn rơi xuống.

Anh vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của mình ra sau khi nó còn ướt, lúc này anh toát lên một vẻ nghiêm nghị.

Có thể là do cô đã quá quen với gương mặt của Cố Gia Huy, nên trong lòng cô luôn cảm thấy gương mặt bị bỏng bên kia của anh không hề đáng sợ chút nào.

Cô luôn có linh cảm rằng đằng sau khuôn mặt đó ẩn chứa một câu chuyện, chắc hẳn anh đã phải trải qua một sự việc khủng khiếp nào đó nên mới để lại trên mặt anh dấu vết không thể xóa mờ này.

Cô chìm trong suy nghĩ mà không hề biết rằng người nào đó đã đi đến bên cạnh mình từ lúc nào.

"Nếu em còn tiếp tục nhìn tôi như thế, tôi sẽ không khách sao nữa đâu!"

Anh ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở ấm nóng trực tiếp phả vào tai.

Cô giật mình, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau, giống hệt một chú chim nhỏ bị doạ đến sợ hãi.

Anh đang nhìn cô, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn lại.

Không lâu sau bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho cô, vết thương ở lưng Hứa Minh Tâm cũng không có gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần không hoạt động quá mạnh thì chắc chắn sẽ nhanh khỏi. Còn màng nhĩ của cô, có lẽ sẽ mất khoảng một đến hai tháng nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Cũng may lần này cô không gặp vấn đề gì, nếu không, thực sự cô cũng không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào.

Nghĩ đến chuyện tối qua, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy hoảng sợ.

Đúng rồi!

Cô vẫn chưa giải thích với anh về sự trong sạch của mình.

Cô vội nắm lấy tay anh và nói: "Anh phải tin tôi, tối qua thực sự tôi không làm gì cả, tôi không hề quyến rũ anh ta!"
Chương 18: Để tôi ôm một lát

Nhìn dáng vẻ sợ hãi bất an của cô, Cố Gia Huy cảm thấy đau lòng vô cùng.

Sao anh có thể để cô trải qua những việc khủng khiếp như thế được?

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dùng chất giọng dịu dàng nhất để nói: "Tôi tin em, tôi biết em không phải là loại người đó."


Sau khi nghe anh nói như vậy, lúc này cô mới cảm thấy trong lòng như trút được tảng đá nặng.

Câu nói "tôi tin em" dường như có sức mạnh hơn cả hàng ngàn vạn lời nói ngọt ngào khác, nó khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp vô cùng, tựa hàng tia nắng ban mai rọi chiếu vào.

"Thế còn Cố Tử Vị thì sao?"

"Yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta."

"Đừng, anh đừng làm lớn chuyện, dù gì thì anh ta và anh đều là người một nhà. Hơn nữa tôi biết bây giờ anh ở nhà này cũng không dễ dàng gì, nếu anh gây ra chuyện gì với con trai của cậu cả, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

"Em đang lo lắng cho tôi à?"

Anh cảm thấy hơi khó hiểu, cô đã phải chịu nhiều ấm ức như thế mà vẫn cố nuốt giận vào trong, chỉ mong anh đừng phạm sai lầm, đắc tội với người khác.


Cô gái này thực sự đối xử với anh bằng cả trái tim.

"Đương nhiên rồi, anh là chồng tương lai của tôi mà! Mặc dù bây giờ tôi có chút thiệt thòi, nhưng anh nhìn xem, bây giờ không phải tôi đang sống rất tốt sao? Tôi không muốn anh vì tôi mà gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào, tôi cũng chỉ mong anh có thể sống tốt mà thôi."

Cô nắm chặt bàn tay Cố Gia Huy, sợ anh sẽ kích động mà gây ra chuyện gì.

Trong lòng anh không rõ đây là loại cảm xúc gì, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cô, đột nhiên anh thấy lòng mình bỗng rộn ràng ngập tràn tia nắng.

Còn trong mắt Hứa Minh Tâm, hoàn cảnh của Cố Gia Huy bây giờ thực sự khó khăn, phức tạp, diện mạo xấu xí, hơn nữa lại còn là đứa con thứ của nhà họ Cố.

Cô thực sự muốn dùng cơ thể nhỏ bé yếu ớt này để che chở, bảo vệ anh khỏi phong ba bão táp.

Một Cố Gia Huy không nhan sắc, không có vị trí trong gia đình như anh lại có thể cưới được một người như cô làm vợ.

Anh nặng nề ôm cô vào lòng, đôi bàn tay to lớn, rắn chắc siết chặt lấy cô, khiến cô cảm thấy có chút khó thở.

"Anh… anh làm sao thế?"

Cô mơ hồ hỏi anh.

"Để tôi ôm em một lát!"

Anh đáp lại bằng chất giọng trầm khàn, ấm áp.

Câu nói này của anh bỗng khiến lòng cô phút chốc mềm đi. Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn đứng im, cứ để anh ôm như vậy.

Đôi tay nhỏ bé của cô vỗ vỗ nhẹ vào lưng Cố Gia Huy, thì thầm nói: "Thế anh nghe tôi có được không, đừng vì tôi mà hành động bốc đồng nữa, tôi chỉ hy vọng anh sẽ sống tốt. Dù gì sau này tôi cũng sẽ gả cho anh, đến lúc đó anh sẽ phải chăm sóc bảo vệ tôi cả đời đấy."

"Được rồi, đều nghe em."

Cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn khi anh nói như vậy.

Sau khi ăn sáng xong, cô uống thuốc rồi nghỉ ngơi.

Anh ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn cô một hồi lâu, mãi cho đến khi Khương Tuấn đến báo với anh rằng Cố Tử Vị đã tỉnh lại, lúc đó anh mới thôi.

"Đến lúc giải quyết nợ nần thôi.”

Anh nhìn cô gái bé nhỏ đang ngủ ngon lành trên giường, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương và chiều chuộng.

Bên trong nhà kho, Cố Tử Vị đang bị một sợi dây thừng trói chặt vào cột, mặt mũi sưng vù, tái mét, hàm răng đã rụng đi mấy chiếc, đây đều là kết quả dạy dỗ của Khương Tuấn.

Không ngờ còn chưa đánh được mấy đòn mà anh ta đã bất tỉnh, đến bây giờ mới tỉnh lại.

Anh đã ngồi chăm sóc cô cả đêm, bây giờ là lúc nên đi xả giận rồi.

Cố Tử Vị nhìn từng bước đi của anh, sợ đến mức toàn thân run rẩy, anh ta không ngừng van xin lên: "Chú… chú đừng qua đây! Cậu ba, cháu biết lỗi rồi, cháu hứa sẽ không bao giờ có lần sau, cầu xin chú đừng đánh cháu nữa!"

Những lời cầu xin đó căn bản không có tác dụng gì, một cú đấm mạnh đột nhiên giáng thẳng vào mặt anh ta.

Anh ta oằn người đi vì đau, rất lâu sau cũng không thể mở miệng ra nói.

Anh ra lệnh cho Khương Tuấn cởi dây trói ra, Cố Tử Vị ngay lập tức ngã xuống đất.

Cố Tử Vị nhìn ra phía cửa, vật vã bò đến đó, anh ta muốn bỏ chạy, nhưng đã bị anh dùng chân dẫm mạnh lên bàn tay.

"Mày dùng tay trái đánh đúng không?"

Sau một hồi chật vật, Cố Tử Vị thét lên một tiếng như tiếng lợn bị giết.

"Không… không phải… cậu ba, chú tha cho cháu, cháu thực sự không biết đó là người của chú!"

"Không phải sao? Thế là tay phải à?"

Anh lại đổi chân sang tay bên phải của anh ta, sau đó dẫm mạnh lên bàn tay Cố Tử Vị.
Chương 19: Sớm sinh thêm một đứa con nữa

Cố Tử Vị lại một lần nữa đau đến bất tỉnh.

Anh dường như không quan tâm đến việc anh ta ngất hay không, vẫn miết chặt mũi giày, đến mức tay của Cố Tử Vị đã rớm máu.

"Mang tên phế vật này về, nói với anh cả và chị dâu, tôi không thích người khác đụng đến người phụ nữ của tôi. Lần này là tay, lần sau chính là mạng của anh ta. Bảo họ nên sớm sinh thêm một đứa con nữa đi, đề phòng tên khốn nạn này cuối cùng cũng sẽ chết trong tay tôi."


Lời nói lạnh lùng đến thấu xương bỗng vang lên.

Rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, nhưng trong nhà kho này lại lạnh lẽo như mùa đông tháng 12 vậy.

Đôi mắt anh chứa đầy vẻ khát máu và thù hận.

Khương Tuấn kinh hãi nhìn, đã lâu lắm rồi Cố Gia Huy không tức giận như thế, lần gần đây nhất anh tức giận như vậy là cách đây mấy năm, kể từ khi chiếc du thuyền nổ tung…

Anh ấy không dám nhiều lời, chuẩn bị đưa Cố Tử Vị đi, đúng lúc vừa quay người định rời đi lại bị Cố Gia Huy gọi lại.

"Đừng để Minh Tâm biết chuyện này, quá nhiều máu me, cậu hiểu chứ?"

"Minh Tâm?"


Khương Tuấn nghe Cố Gia Huy gọi tên cô một cách quen thuộc như vậy, anh ấy có chút nổi da gà.

Xem ra ông chủ vẫn còn phải tiếp tục đóng kịch với cô vợ nhỏ rồi!

"Vâng thưa ông chủ."



Cô ngủ một phát đến tận trưa.

Đã trễ giờ lên lớp, hơn nữa kiến thức của năm ba vô cùng quan trọng, cô không thể cứ thế nằm ngủ thêm được.

Hứa Minh Tâm cố chấp đòi đến trường, tuy nhiên Cố Gia Huy lại không đồng ý điều đó. Cô khóc toáng lên, làm loạn lên, trước cảnh tình đó, anh cũng không còn cách nào khác, đành nhường cô một bước.

"Trên người em còn đang bị thương, tôi thực sự không yên tâm em có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình. Vì thế tối qua bất đắc dĩ tôi mới phải đến đây mà không báo trước."

"Tôi không…"

"Không cần phải đến lớp nữa, tôi sẽ mời giáo viên đến đây."

"Ơ…"

Cô đột nhiên im lặng, cô còn có thể nói gì bây giờ?

Cho dù anh là con trai thứ của nhà họ Cố, trong nhà không được yêu thương, nhưng so với con tép bé nhỏ như cô thì anh vẫn lợi hại hơn rất nhiều.

Cô cong khoé môi khổ sở: "Cậu ba à, anh đúng là quá bá đạo rồi, không biết trước sau gì cả!"

"Hừm, tôi chính là kiểu không biết trước biết sau như thế!"

Cố Gia Huy thẳng thắn thừa nhận.

Buổi chiều đến lớp, cô trang điểm nhẹ nhàng để che đi những dấu ngón tay còn in trên mặt.

Tiết học buổi chiều là tiết tự chọn, thường thì sinh viên năm ba năm bốn sẽ tụ tập cùng nhau tự học.

Cô bạn thân của cô vừa mới bước chân vào lớp đã vội vàng chộp lấy cô để tra tấn.

"Hứa Minh Tâm, cậu với người đàn ông thần bí mang tên cậu ba nhà họ Cố rốt cuộc là như thế nào, mới nhập học mà đêm đã không thèm về kí túc xá, sau này cũng thế sao?"

Bạch Thư Hân trêu đùa cô.

Cô nghe xong trợn tròn mắt, gõ đầu Bạch Thư Hân một cái, bất lực nói: "Bạch Thư Hân, cậu đừng suy nghĩ bậy bạ nữa được không? Tớ và cậu ba Cố mặc dù đã đính hôn rồi, nhưng vẫn chưa làm chuyện gì đi quá giới hạn cả, mọi chuyện phải đợi đến khi tớ 20 tuổi rồi mới tính tiếp!"

Bạch Thư Hân là sinh viên năm bốn, sống cùng phòng ở kí túc xá với cô, cũng là người đối xử tốt nhất với cô .

Hai người không nói gì nữa, việc cô và anh đính hôn, cô chưa từng tiết lộ với ai, chỉ có duy nhất Bạch Thư Hân biết.

Bạch Thư Hân lại đột nhiên lên tiếng.

"Thời đại nào rồi mà cậu còn cổ hủ thế, bây giờ chẳng phải giới trẻ toàn sống thử trước hôn nhân đó sao, không sống thử thì làm sao biết được sau này kết hôn rồi vợ chồng có hợp về vấn đề tình dục hay không?"

Cô nghe xong câu này, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng lúc sáng.

To như thế…

Đúng là doạ người ta phát sợ, cuộc sống hôn nhân sau này… có lẽ sẽ hạnh phúc.

Hứa Minh Tâm đang nghĩ ngợi lung tung, Bạch Thư Hân liền nhéo cô một cái.

Cô nhanh chóng định thần lại, nhìn sang Bạch Thư Hân đang cười nghiêng ngả, cô thật sự là xấu hổ muốn chết.

Cô lắp bắp nói: "Cậu… cậu nhìn tớ làm gì? Trên mặt tớ có dính gì sao?"

"Con bé ngốc này này, đã nghĩ đến chuyện đó rồi sao? Dù gì chị đây cũng là người từng trải, nói thật cho cậu biết, tình cảm giữa nam và nữ, cứ phải ngủ với nhau thì mới chắc chắn được! Ngủ với nhau càng nhiều, thì tình cảm càng bền chặt. Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu là biết, rõ ràng cậu ba Cố kia không hề ghét bỏ cậu, nếu có thể tiến triển xa hơn, cậu phải cố gắng tìm cách giữ lấy trái tim của anh ta!"

"Tại… tại sao chứ? Anh ấy không muốn giữ trái tim tớ, sao tớ lại phải giữ lấy trái tim của anh ấy?"
Chương 20: Chồng tương lai của mình thật lợi hại

"Em gái à, cậu bị ngốc sao? Nếu tớ mà là đàn ông tớ chắc chắn không thể thích nổi cậu, ngực thì lép, mông cũng không căng, lại còn không biết trang điểm. Hơn nữa, nhà họ Hứa cũng không phải là một gia đình tài phiệt giàu có gì, cậu dựa vào đâu mà thu hút đàn ông? Dựa vào sự chân thành sao? Ôi giời, thế giới bây giờ toàn là lừa dối mà thôi!"

"Tớ tin vào cậu ba."

Hứa Minh Tâm bướng bỉnh đáp lại.


Cô vẫn tin rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều người thật thà, nhưng cô hoàn toàn không biết rằng bản thân mình cũng đang bị anh lừa.

Buổi tối sau khi tan học, Cố Gia Huy thật sự đã đến đón cô, Bạch Thư Hân nhanh chóng bắt gặp, tóm lấy cơ hội mà trêu chọc cô.

Sáng hôm sau là tiết học chuyên ngành, Bạch Thư Hân đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp ngay khi tiếng chuông báo tan học lên.

Bạch Thư Hân dù gì cũng là sinh viên năm bốn, đến lúc phải nghĩ suy nghĩ đến việc đi thực tập rồi.

Cô ấy ứng tuyển vào một công ty, họ hẹn 10 giờ sáng nay đến để phỏng vấn.

Mà Bạch Thư Hân nói đi một mình rất buồn chán, nhất quyết kéo cô đi cùng mới chịu.

Hai người họ dừng chân trước một toà nhà cao chọc trời.


"Tập đoàn J.C? Có phải là tập đoàn hùng mạnh do bên Trung Quốc và nước ngoài hợp tác mà bản tin tài chính hay nhắc đến không?"

"Chính là nó! Nghe nói người lãnh đạo của tập đoàn này rất thần bí, hình như là một ông chủ người nước ngoài. Người đó không hề đơn giản, trong khoảng thời gian ngắn ngủi một năm mà có thể chiếm một vị trí lớn ở Kinh Đô, cho thấy thực lực của anh ta quả thực đáng gờm."

Bạch Thư Hân phấn khích nói.

"Cậu ba…"

Lúc Bạch Thư Hân đang thao thao bất tuyệt, cô đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Bạch Thư Hân nhìn theo ánh mắt của Hứa Minh Tâm, bỗng cô ấy thấy một chiếc xe đang chạy thẳng xuống tầng hầm.

"Đó là xe của Cố Gia Huy mà, lẽ nào anh ấy làm việc ở đây sao?"

"Đi theo là biết, cậu là vợ sắp cưới của anh ta thì cũng nên có quyền được biết anh ta đang làm việc ở đâu đúng không?"

Bạch Thư Hân cũng muốn xem xem rốt cuộc Cố Gia Huy trong truyền thuyết trông như thế nào.

Hai người họ bước vào hầm để xe, vừa lúc xe của anh cũng dừng lại.

Khương Tuấn vừa đưa tài liệu cho anh và đang báo cáo ngắn gọn công việc trong ngày.

"Khu đất ở ngoại ô phía Đông đã được thu hồi thành công, chỉ đợi ngày khởi công xây dựng. Nếu như cục An ninh kiểm tra không có vấn đề gì thì trong tháng này có thể bắt đầu xây dựng khu nghỉ dưỡng. Ngoài ra, 11 giờ có một cuộc họp video về tình hình đầu tư của công ty nước ngoài M…"

Khương Tuấn còn chưa nói xong, anh ấy bỗng nhìn thấy Hứa Minh Tâm.

"Ông chủ, là cô Hứa."

Cố Gia Huy hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp cô ở nơi này.

"Sao anh lại ở đây?"

Cô có chút nghi ngờ hỏi anh.

"Anh ấy là…"

Khương Tuấn chưa kịp trả lời thì đã cắt bị cô cắt ngang.

"Anh làm việc ở đây đúng không? Mỗi ngày anh đều mặc vest lịch sự như thế, còn có cả thư ký, nhất định là quản lý hoặc là người giám sát cao cấp ở đây rồi!"

"Quản lý? Người giám sát?"

Khóe miệng Cố Gia Huy khẽ giật giật, nhìn anh giống quản lý lắm sao?

"Hihi, chồng tương lai của mình thật lợi hại! Anh hãy làm việc cho thật tốt, sau này được thăng chức rồi nhớ phải mời tôi ăn một bữa thịnh soạn mới được!"

Cô bước tới vỗ vỗ vai anh như để cổ vũ, khích lệ tinh thần.

Cô không đòi hỏi một cuộc sống giàu sang phú quý, cô chỉ cần một cuộc sống bình yên là đủ.

Hơn nữa, cho dù cô có dùng 10 bộ não để suy nghĩ, cô cũng không tài nào tưởng tượng nổi tổng giám đốc tập đoàn này lại có mối liên hệ chặt chẽ với anh.

Mọi người đều biết, quyền thừa kế của nhà họ Cố đều thuộc về cậu cả, còn cậu ba này, vì một tai nạn mà mặt bị biến dạng, tính tình cổ quái, thậm chí còn chưa chắc lấy được vợ.

Một người như thế, làm sao có thể là chủ của một tập đoàn lớn như thế này được?

Nói ra lại dọa chết người cũng nên!

Cho nên cô cho rằng anh có thể làm việc ở đây đã là một chuyện tốt lắm rồi.

Trong lòng Hứa Minh Tâm cảm thấy rất vui, may mà công ty này không vì ngoại hình mà từ chối anh, chứng tỏ người chồng tương lai này của cô rất có năng lực mới có thể khiến người ta khuất phục như thế.

Đây là chuyện tốt, rất đáng để tự hào!

"Được, sau này lương của tôi đều đưa cho em giữ."

Anh không dám nói ra thân phận thực sự của mình, sợ sẽ làm cô kinh động.

Hứa Minh Tâm muốn một cuộc sống bình yên, anh sẽ cho cô một cuộc sống như thế, chỉ cần cô cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh là được.

Cố Gia Huy véo nhẹ mũi cô, ánh mắt anh chan chứa nét dịu dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom