• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (1 Viewer)

  • Chương 503: "Anh không lo cho em nữa à?"

Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.




Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.




Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.




Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.




Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.




Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.




Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.




Cố Vãn Vãn vốn đang mang thai nên đặc biệt mẫn cảm, lúc này cô ấy khóc đến nỗi vô cùng đau khổ.


"Anh Sâm, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?" Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của Cố Vãn Vãn đã hoàn toàn bùng nổ vào giờ phút này.


Tại sao tình yêu của anh chỉ dành cho một người? Mà người đó không phải là Cố Vãn Vãn mình cơ chứ!


Mặc Sơ lo Cố Vãn Vãn không khống chế được cảm xúc, không có lợi cho thai nhi, cô vội vàng dịu giọng nói: "Để Sâm, anh đừng hung như vậy, Vãn Vãn còn đang mang thai đây! Có chuyện gì chúng ta để lúc khác rồi nói sau, được không?"


Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ bụng to yếu đuối của Cố Vãn Vãn, anh không khỏi nghĩ tới dáng vẻ Mặc Sơ lớn bụng phải lẻ loi hiu quanh ở một mình!


Chính vì hành vi khốn nạn năm xưa của anh, mới khiến cho Mặc Sơ phải chịu khổ sáu năm!


Cho nên, sau này, anh phải đối tốt với cô gấp bội!



vietwriter.vn



Bất luận mục đích của sáu năm trước là gì, anh không thể xóa đi.


Anh chỉ mong những năm tháng sau này, anh có thể bù lại gấp bội.


Mặc Sơ trấn an Cố Vãn Vãn, cô vuốt lưng cho Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng kích động như vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ gì hết, chỉ nghĩ về đứa bé trong bụng cậu thôi, mặc kệ đứa bé đến như thế nào, sau khi ra đời nó chính là một tiểu thiên sứ."


Chính vì năm xưa Mặc Sơ đã từng trải qua, cô từng trải qua một năm bàng hoàng, giãy dụa, kinh hoàng, cô cũng cảm thấy mờ mịt về con đường tương lại, tương lai của cô còn có cái gì, cô đã không dám đi tưởng tượng nữa rồi.


Nhưng mà, đứa trẻ ra đời, nháy mắt cô đã tràn đầy năng lượng tích cực!


Sữa bột, tã, quần áo, đồ dùng hàng ngày, vân vân, những nhu cầu cơ bản nhất này đủ để chiếm lấy toàn bộ thời gian của Mặc Sơ, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là nuôi con lớn lên từng ngày.


Không có thời gian đi suy nghĩ linh tinh, vì thế cũng không cần suy nghĩ cái gì nữa.


Khi đứa bé ngày một lớn lên, mỗi ngày hai đứa bé đều sẽ cho cô niềm vui bất ngờ, Mặc Sơ mới nhận ra, cầu vồng luôn ở sau cơn mưa.



vietwriter.vn



Giờ phút này, Mặc Sơ có thể an ủi Cố Vãn Vãn, chính là sự chờ mong vô hạn!


Cố Vãn Vãn từ từ bình tĩnh lại, cô ấy vẫn ngồi trên sô pha, nức nở nghẹn ngào, nhưng cảm xúc mất khống chế đã dần biến mất.


Bạch Tử thấy kế ly gián của mình không hề làm cho Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ trở mặt thành thù, hai người này vẫn có tình cảm tốt.


Bạch Tử không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy xoay người đi ra ngoài.


Lúc này, Cố Trạch Dã cũng hớt hải chạy tới.


Anh ta và Bạch Tử gặp thoáng qua, anh ta bước nhanh vào ngôi nhà, liền trông thấy vẻ mặt Quyền Đế Sâm đang cực kỳ ác liệt, hai tay đang chống eo tức giận.


Cố Vãn Vãn thì ngồi trên sô pha khóc nức nở, Mặc Sơ đang ở bên cạnh bầu bạn với Cố Vãn Vãn.


Cố Trạch Dã bước nhanh tới bên cạnh Cố Vãn Vãn, anh ta từ từ ngồi xổm. xuống, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khóc đến lệ hoa đái vũ của Cố Vãn Vãn.


Anh ta cũng tức giận, tại sao Cố Vãn Vãn cứ nhất định muốn tới tìm Quyền Đế Sâm cơ chứ? Tại sao lòng cô ấy không buông được người đàn ông này?


Anh ta cũng đau lòng, anh ta nhìn Cổ Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ, anh ta cũng nằm lòng từng cử chỉ của cô ấy.


Tức giận, đau lòng, buồn bã, phẫn nộ...


Nhưng tất cả mọi cảm xúc, khi nhìn thấy Cố Vãn Vãn khóc đến thương tâm như này, anh ta lại không nói ra nổi một chữ.


"Anh..." Cố Vãn Vãn khóc nức nở gọi anh ta.


Cô ấy đưa tay ra ôm cổ Cố Trạch Dã, nước mắt chảy vào hõm cổ của anh ta.


Cuối cùng, Cố Trạch Dã cũng không nói ra được câu trách mắng gì.


Anh ta vươn tay ra bể Cố Vãn Vãn lên, sau đó quay người bước đi.


Cố Vãn Vãn dựa vào trong lòng anh ta, yên lặng rơi lệ.


Cố Trạch Dã bế Cố Vãn Vãn lên xe, anh ta lấy khăn giấy qua, lau đi nước mắt trên mặt cô ấy, để đầu cô ấy tựa trước ngực mình.


Anh ta đợi cảm xúc của cô ấy bình ổn lại.


"Xin lỗi, anh, em gây rắc rối cho anh rồi." Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói: "Là em mất não, tin người khác xúi giục!"


Cố Trạch Dã không nói gì.


Sao cô ấy có thể bỏ đi mà không nói lời nào!


Hơn nữa còn là tới nhà của Quyền Đế Sâm?


Cho dù Quyền Đế Sâm là người anh em sống chết không rời của anh ta, nhưng liên quan về chuyện tình cảm, cũng là không dùng được.


Cố Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng rất lạnh nhạt.


Cô ấy lập tức sốt ruột: "Anh, anh đừng giận, nếu anh mà tức giận thì sẽ không có ai quan tâm em nữa."


Cố Trạch Dã thấy cô ấy lại như sắp khóc nữa, anh ta mới thở dài: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."


Anh ta rất giận thì cũng không làm gì được.


"Em biết sai rồi, anh..." Cố Trạch Dã không dám tưởng tượng mình không có anh trai ở bên cạnh cô ấy...


Cố Trạch Dã gật đầu: "Ừm, không khóc nữa, chúng ta về nhà!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu thật mạnh.


Cố Trạch Dã lái xe đi, sau khi về đến biệt thự cạnh biển thì đã có một người phụ nữ trung niên đang chờ bọn họ rồi.


"Ông chủ..." Bà ta tiến lên.


Cố Trạch Dã nói: "Đây là người anh mời tới chăm sóc cho em! Bà ấy là bảo mẫu, biết chăm em bé! Tên là DươngTrân."


Cố Vãn Vãn trợn tròn mắt: "Anh không lo cho em nữa à?"


"Sao lại thế cơ chứ?" Cố Trạch Dã xoa đầu cô ấy: "Ngày thường anh phải đi làm, buổi tối mới ở bên em được! Yên tâm đi, Dương Trân tin được!"


"Vâng!" Cố Vãn Vãn gật đầu.


Dương Trân đã nấu xong cơm rồi, Cổ Trạch Dã dắt Cố Vãn Vãn đến bàn cơm ăn cơm.
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom