• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Võ Nghịch Cửu Thiên Giới (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Ngày nào đó sẽ trả lại mối nhục hôm nay

“Diệp sư muội, như muội mong muốn!” La sư huynh kia đi về hướng Diệp Hàn, lạnh lẽo nhìn quét qua, uy hiếp toàn trường.

“Nếu ngươi nhúng tay vào thù hận giữa ta và cha con Diệp gia thì ta và ngươi không đội trời chung.” Diệp Hàn cắn chặt răng, vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết.

Đáng tiếc vết thương trong kinh mạch khó trị, nhất thời căn bản không khôi phục được, đối mặt với cao thủ Thần Lực cảnh, Diệp Hàn cảm thấy thật bất lực.

“Không đội trời chung?” La sư huynh như nghe thấy một chuyện cười, vênh mặt hất hàm lên ra vẻ thượng đẳng: “Thứ cóc ké bị một ngón tay ấn chết như ngươi mà cũng dám uy hiếp ta, quả thực là không biết sống chết.”

Một ngón tay điểm ra, chỉ lực (lực ngón tay) vô cùng sắc bén đâm mạnh vào ngực Diệp Hàn.

Thân thể Diệp Hàn chấn động, cơn đau như xé ngực truyền đến, một cái lỗ máu đã xuất hiện, hắn cảm thấy ngón tay kia như muốn trực tiếp đâm thủng thân thể mình, muốn đóng đinh mình ngay ở nơi đây.

“Ta và ngươi không oán không thù, ngươi dám đối phó ta như vậy, Diệp Hàn này chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Diệp Hàn thê thảm gào rống, hận ý vô biên dâng trào.

Hắn thầm điên cuồng điều động nguyên lực, chuẩn bị liều chết tấn công, hiện giờ nguyên lực trong cơ thể hắn hùng hậu vô biên, quả thực còn nhiều hơn cả võ giả Tụ Nguyên cửu trọng, nếu có thể tập trung bùng nổ, đánh ra một đòn thì nhất định có thể làm họ La này trả giá đắt.

Dù lưỡng bại câu thương, hắn hoàn toàn bị phế bỏ, cuộc đời này vô vọng, Diệp Hàn cũng muốn trút cục tức này ra, còn đỡ hơn là uất ức hèn nhát bị người này trực tiếp nghiền giết.

Ầm ầm ầm!!!

Trong vô hình, gân cốt trong cơ thể Diệp Hàn cùng phát ra tiếng động, cứ như bắt đầu chấn động.

Nguyên lực được vận chuyển, hung hãn như một hùng sư ngủ đông trăm ngàn năm sắp sửa xuất thế, há miệng nuốt lấy thế gian.

“Buồn cười!” La sư huynh nâng cánh tay phải lên, ai lại để ý lời uy hiếp của một con kiến?

Một kích giáng xuống, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu Diệp Hàn, sắp sửa tiêu diệt hắn.

Phanh!!!

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong nháy mắt tiếp theo, một bóng người bị đẩy lui trăm bước.

Mọi người xung quanh quảng trường trợn to đôi mắt, không thể tin mà nhìn tình cảnh này, người bị đánh lui lại là La sư huynh kia.

“Một tên đệ tử bình thường nho nhỏ của thư viện Luân Hồi cũng dám đụng vào đệ tử của Mạc Khinh Nhu này.” Một giọng nói kỳ ảo mà lạnh lẽo truyền đến, tầm mắt mọi người lập tức tập trung lên người nữ tử trên xe lăn.

Mạc Khinh Nhu? Một sư phụ bị tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn của thư viên Viêm Dương, căn bản không có gì nổi bật mà dám ăn nói như vậy với thiên tài của thư viện Luân Hồi?

“Mạc... Mạc Khinh Nhu, người từng đứng trên bảng m Dương lúc trước. Thì ra ngươi ẩn cư ở Viêm thành, tiểu tử này là đệ tử của ngươi?” La sư huynh rất kinh hãi, vô cùng kiêng kị.

Xe lăn di chuyển, chậm rãi lăn đến bên cạnh Diệp Hàn, nữ tử trên xe lăn không mở miệng, nhưng sự lạnh lẽo và khinh thường trong mắt lại như một lưỡi đao vô thượng hung hăng đe doạ trái tim La sư huynh.

Gã dán mắt nhìn vào hai chân của nữ tử, có vẻ đã lấy lại được vài phần dũng khí: “Là ngươi thì thế nào? Cảnh đời đổi dời, ngươi đã không phải Mạc Khinh Nhu của lúc trước, đệ tử của ngươi dám ra tay với người mà Phong sư huynh coi trọng, vậy...”

“Cút!” Nữ tử liếc nhìn La sư huynh một cái. Một chữ thôi mà giống như thiên âm đáng sợ, vang dội oang oang, làm La sư huynh biến sắc.

“Ta sẽ báo chuyện hôm nay lại cho Phong sư huynh.” Sắc mặt La sư huynh liên tục thay đổi, dứt khoát kéo Diệp Chỉ Huyên lên rồi rời đi.

“Chờ một chút!” Diệp Hàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng người kia: “Ngày nào đó ta sẽ trả lại mối nhục hôm nay, ta nhất định sẽ trấn áp ngươi, ngươi tên là gì?”

“La Thiên Chinh! Tiểu tử, ngươi muốn trấn áp ta? Đến thư viện Luân Hồi được đi rồi nói sau.” La Thiên Chinh rất hứng thú mà liếc nhìn Diệp Hàn một cái, cứ như đang nghe một con kiến kêu gào.

Nhìn bóng hai người rời đi, Diệp Hàn siết chặt nắm tay: “Diệp Hàn này có thù tất báo, thư viện Luân Hồi đúng không? Các ngươi chờ cho ta...”

Đệ tử của thư viện Luân Hồi thì thế nào? Hào quang vạn trượng cao quý hơn người khác?

Trước kia Diệp Hàn nghĩ cũng không dám nghĩ đến loại thiên tài chỉ có thể ngước nhìn này, hiện giờ hắn lại rất tự tin!

Có được Cửu Giới Trấn Long tháp trong cơ thể, sớm muộn gì hắn cũng sẽ dùng một quyền đấm chết nhân vật như La Thiên Chinh.

Diệp Hàn giãy giụa đứng dậy rồi vội vàng đi đến bên cạnh Mạc Khinh Nhu. Bị La Thiên Chinh chặn ngang một tay nên hắn vẫn không thể giết chết Diệp Chỉ Huyên, không thể đoạt lại chiến cốt, hắn không cam lòng.

Mạc Khinh Nhu nhẹ nhàng nắm tay Diệp Hàn: “La Thiên Chinh kia là võ giả Thần Lực cảnh, hiện tại đương nhiên con không thể sánh bằng, đừng suy nghĩ nhiều, hắn cũng không tính là gì, về sau con có thể bước vào thư viện Luân Hồi, có rất nhiều cơ hội đánh một trận với hắn.”

“Vâng, sư phụ, con đưa người trở về.” Diệp Hàn gật gật đầu, không để ý tới người khác mà đẩy xe lăn ra ngoài Diệp gia.

Rất nhiều tộc nhân Diệp gia trong tầm mắt đều nổi giận đùng đùng, lại vô cùng kiêng kị, đám người đại trưởng lão đang hết sức đau đầu, quả thực muốn điên mất.

Diệp Hàn không chết! Diệp Hàn tự tay đánh nát khí hải của gia chủ!

Diệp Chỉ Huyên có Thiên Giao Chiến Thể cũng không phải đối thủ của Diệp Hàn?

“Ha ha ha... Chúng ta cũng nên trở về!”

“Ta không tham dự buổi tiệc của Diệp gia nổi, tương lai có rất nhiều cơ hội từ từ giao lưu.” Đại quản gia Lý Huyền của phủ Thành chủ cười to đứng dậy.

Các đại gia chủ khác cũng rời đi, không còn thái độ vâng vâng dạ dạ như trước, ai cũng ra sức đánh chó rơi xuống nước, đây là cơ hội tốt, trước đó Diệp Dương Phủ quá bá đạo, căn bản không coi bọn họ ra gì, ai nấy đều uất nghẹn trong lòng.

Diệp Chỉ Huyên có thân phận kia, tuy họ không đến mức làm Diệp gia biến mất khỏi Viêm thành, nhưng sẽ không thể ít lần ngáng chân sau lưng.

Gia chủ bị phế, cuộc sống sau này của Diệp gia ở Viêm thành sẽ không tốt nổi.

Có thể nhìn ra không ít chuyện từ hành vi của La Thiên Chinh, thư viện Luân Hồi căn bản không có khả năng quan tâm một Diệp gia nho nhỏ sẽ như thế nào.

Thư viện có bao nhiêu đệ tử, nếu nhà nào xảy ra chút chuyện cũng phải quản thì còn gọi là thư viện gì? Trực tiếp kêu Hình Phạt Điện cho xong...

Viêm thành, thư viện Viêm Dương!

Đều là ở Viêm thành, thư viện cách Diệp gia không quá xa, mười lăm phút sau Diệp Hàn đã đẩy Mạc Khinh Nhu đi tới thư viện, đi vào gác mái mà Mạc Khinh Nhu sống.

Diệp Hàn mở miệng: “Hôm nay cũng nhờ sư phụ, bằng không sợ là ta khó có thể thoát được.”

Trước khi động thủ Diệp Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, các đại nhân vật trong thành và thư viện Viêm Dương đều có ở đây, chỉ cần hắn có thể nhanh chóng đánh bại hai cha con Diệp Dương Phủ thì nhất định sẽ không có việc gì.

Diệp Hàn biết rõ quan hệ của các thế lực lớn trong thành, mặt ngoài hài hòa, kỳ thật hận đối phương không trực tiếp bị huỷ diệt để họ một mình nắm độc quyền, họ nhất định sẽ mượn cơ hội này xen vào chuyện của Diệp gia, hắn sẽ an bình không bị nguy hiểm.

Nhưng chung quy hắn vẫn không dự đoán được bên cạnh Diệp Chỉ Huyên có một La Thiên Chinh của thư viện Luân Hồi.

“Không sao, chung quy con phải trải qua một số việc, thế giới này rất lớn, Viêm thành chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, chờ về sau con vào thư viện Luân Hồi, nhiều lúc phải nhìn chuyện mà xử lý, biết cách giấu tài, không thể lỗ mãng như thế.” Mạc Khinh Nhu mở miệng nói.

“Con hiểu ý sư phụ, nhưng con hận cha con Diệp Dương Phủ quá vô tình, hận ý trong ngực khó nguôi. Chỉ tiếc trong ba viên Thương Lan đan của con có một viên để lại cho sư phụ chữa thương, lại bị họ cướp đi hết.” Diệp Hàn bất đắc dĩ mà nói.

Mạc Khinh Nhu nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Thương Lan đan vô dụng thôi, hai chân của ta muốn khôi phục thì trừ phi được nuôi dưỡng trong lò luyện Vạn Pháp, đáng tiếc đó là chí bảo của Thiên Huyễn Tông, mấy trăm năm trước tông này đã biến mất.”

“Nhất định sẽ có cách.” Diệp Hàn lập tức mở miệng: “Đúng rồi sư phụ, trước kia người cũng là đệ tử của thư viện Luân Hồi sao?”
Chhuowng 7: Không nuốt trôi cục tức này

Chín năm trước Mạc Khinh Nhu mới đến thư viên Viêm Dương, chỉ vì hai chân không tiện, ngày thường cũng không thể hiện gì nhiều, tuổi không lớn, chỉ mới khoảng hai mươi, dẫn tới rất nhiều đệ tử trong thư viện đều không chú ý đến nàng.

Nhưng Diệp Hàn lại biết sự lý giải của sư phụ đối với tu luyện hơn xa những sư phụ khác trong thư viện.

“Hừm, trước kia ta là đệ tử chân truyền của thư viện Luân Hồi, nhưng bị trọng thương trong cuộc chiến bảng m Dương vào chín năm trước, hai chân bị người ta dùng Ngục Thủy cực hàn xâm nhập, dẫn tới không thể đi đường, cảnh giới ngã xuống, sau đó liền tới thư viên Viêm Dương.” Mạc Khinh Nhu cười nhìn Diệp Hàn, nói đến chuyện này lại có vẻ rất nhẹ nhàng thản nhiên: “Gọi sư phụ nghe già lắm, nếu con có thể gia nhập thư viện Luân Hồi thì phải gọi ta là sư tỷ mới đúng.”

“Hả...” Diệp Hàn ngẩn ra.

“Hôm nay chính mắt nhìn thấy dáng vẻ của La Thiên Chinh, lại nghe sư phụ nói như vậy, ta cũng không có thiện cảm gì với thư viện Luân Hồi, trong Thái Hư Cổ Vực còn đại tông môn nào khác có thể gia nhập không?” Diệp Hàn tiếp tục nói.

“Có, đại lục Thần Võ có diện tích rộng lớn vô biên, không biết có bao nhiêu Thần Sơn Đại Xuyên, các loại giáo, tông, thư viện, thánh địa… thế lực nào cũng trấn áp một phương. Nhưng nếu nói đến thế lực ở Thái Hư Cổ Vực, ta vẫn kiến nghị ngươi gia nhập thư viện Luân Hồi, chỉ có thế lực như thư viện mới là nơi tập võ dạy người, mà trong ba thư viện vô thượng của Thái Hư Cổ Vực, thư viện Luân Hồi là hải nạp bách xuyên (1), mọi phương diện đều tương đối hùng mạnh.” Mạc Khinh Nhu đáp lại.

(1) Ý nói biển có thể dung nạp nước của hàng trăm ngàn con sông, dung nạp được tất cả

“Được rồi, còn mười ngày thư viện Luân Hồi sẽ tuyển nhận đệ tử, ta sẽ chuẩn bị kỹ.”

Thư viên Viêm Dương là một trong những phân viện của thư viện Luân Hồi, mỗi năm sẽ có sứ giả đến tuyển nhận đệ tử, danh sách chỉ có một, trên cơ bản luôn là người mạnh nhất trong các đệ tử mỗi năm của thư viên Viêm Dương.

Trước kia Diệp Hàn chỉ được xem là ưu tú, mặc kệ là tuổi hay những phương diện khác đều có chênh lệch với những đệ tử nội môn lâu đời, nhưng hiện tại hắn tự tin có thể thông qua khảo hạch, nhận được sự tán thành của sứ giả thư viện Luân Hồi.

sư phụ nói không sai, đại lục Thần Võ quá lớn, Viêm thành chỉ là một nơi nhỏ bé, cho dù ngồi lên vị trí chủ nhân Viêm thành thì cũng chỉ là trò cười trong mắt những cường giả thế lực lớn thượng đẳng đó.

Như La Thiên Chinh, thứ chó má đó chỉ là đệ tử bình thường ở thư viện Luân Hồi mà đã tới Viêm thành vênh mặt hất hàm sai khiến, làm lơ tất cả, chỉ một quyết định của gã đã định đoạt sinh tử của người khác, cả thành chủ cũng phải cung kính đối đãi, không dám trêu chọc.

Nếu không phải sư phụ ở đây thì chỉ sợ giờ mình đã bị giết chết, còn nói gì đến tương lai?

Còn nữa, nữ nhân Diệp Chỉ Huyên ác độc này đoạt Thiên Giao Chiến Cốt của hắn rồi trực tiếp một bước lên trời, được đại nhân vật của thư viện Luân Hồi coi trọng, có thể tồn tại rời đi như vậy?

Quả thực là dẫm lên đầu hắn mà leo lên. Diệp Hàn cảm thấy như bị nghẹn trong cổ họng, hắn nuốt không trôi cục tức này.

“Khi đến thư viện Luân Hồi, chuyện lớn đầu tiên phải làm là nghiền xương các ngươi thành tro.” Diệp Hàn âm thầm nắm chặt nắm tay.

Diệp Hàn được Cửu Thiên Ngự Long Quyết và khí tức của Long Đế tẩm bổ nên ý chí bản tôn vô hình trung đã bị ảnh hưởng, sớm đã lây dính vài phần khí khái đế vương, không thể nói tâm cao khí ngạo, nhưng cũng không muốn bị người khác ức hiếp nô dịch.

Không có thực lực thì vĩnh viễn sẽ bị người khác đè đầu, cả ngày sợ đầu sợ đuôi, thậm chí kéo dài hơi tàn.

Trong Cửu Giới Trấn Long tháp, Long Đế chí cao vô thượng thủ đoạn thông thiên trong truyền thuyết của Long tộc cũng bị trấn áp giết chết, hiện giờ mình là cái gì?

Long Đế đã chết còn có uy danh truyền lại thiên thu muôn đời, loại tiểu nhân vật như mình chết thì chết, không ai nhớ đến cả.

Kiếp sau mờ mịt quá, chỉ mong cuộc đời này, sao không sống tiêu tiêu sái sái, vui sướng tràn trề?

“Diệp Hàn, nguyên lực của ngươi rất hùng hậu, tuy có thể đánh bại Diệp Dương Phủ, nhưng thư viên Viêm Dương cũng có mấy đệ tử nội môn lâu đời không kém gì Diệp Dương Phủ, nếu muốn hoàn toàn cướp lấy tư cách kia thì phải cẩn trọng, cảnh giới của ngươi không thể tăng trưởng trong mười ngày ngắn ngủn, nhưng có thể tập trung vào võ kỹ.”

Mạc Khinh Nhu lại nói, chỉ vào một giá sách dưới cửa sổ: “Quyển sách thứ nhất trên tầng thứ hai giá sách, ngươi lấy lại đây.”

Diệp Hàn vội đi lấy sách, trang đầu của nó có viết mấy chữ bắt mắt: Hổ Báo Lôi Quyền.

“Hổ Báo Lôi Quyền?” Diệp Hàn lặp lại bốn chữ này rồi đưa cho Mạc Khinh Nhu.

Mạc Khinh Nhu lắc đầu: “Kế tiếp ngươicứ tu luyện loại võ kỹ này, Hổ Báo Lôi Quyền có tổng cộng bốn quyền, trong đó có ghi chú của ta, mười ngày sau ngươicứ có thể tu luyện thành công quyền thứ nhất thì thực lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.”

“Vâng!” Diệp Hàn không chút do dự, thì ra sư phụ sớm đã chuẩn bị sẵn.

“Đi tu luyện đi, trước kia chỉ kiến nghị ngươicứ tu luyện Bát Cực Bạo Quyền bình thường là vì trong giai đoạn Tụ Nguyên cảnh phải chú trọng căn cơ, võ kỹ là thứ yếu, nhưng hiện tại căn cơ của ngươicứ đã đủ rồi.” Mạc Khinh Nhu nói.

Từ biệt Mạc Khinh Nhu, Diệp Hàn đi vào chỗ ở thuộc về mình trong thư viện.

Đệ tử bình thường ở trong một phòng ốc đơn sơ, trước kia Diệp Hàn căn bản sẽ không tới nơi này, nhưng trải qua chuyện của Diệp gia, hiện giờ hắn vô cùng an tâm khi ở đây.

Hắn ngồi xếp bằng trong đó, mở Hổ Báo Lôi Quyền ra liền nhìn thấy những điểm quan trọng trong lúc tu luyện thậm chí rất nhiều ghi chú chi tiết, quả thực chỉ liếc một cái đã nhìn thấu, sau một canh giờ, Diệp Hàn đã hoà hợp dung hoà trong đầu.

Muốn tu luyện võ kỹ thì thực chiến mới là vương đạo!

“Khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên!” Diệp Hàn phun ra bảy chữ, ánh mắt rất kiên định.

Trong khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên có ma nhân hoành hành, yêu thú khắp nơi, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, nhưng trong đó cũng chất chứa rất nhiều cơ duyên, có các loại kỳ trân dị quả thậm chí mạch khoáng trân quý… Đó cũng là một nơi tu luyện rất tốt.

Sau khi thu thập một hồi, Diệp Hàn trực tiếp lên đường.

Đi khỏi Viêm thành hai mươi dặm là đến lối vào khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, đập vào mắt là một mảnh đất đen kịt kéo dài vào sâu bên trong, cả không khí cũng tràn ngập khí tức thô bạo, đè nén.

Diệp Hàn cảm khái, không lâu trước đây hắn mới rời khỏi nơi này, nhưng hôm nay đến đây, tâm cảnh đã hoàn toàn thay đổi.

Nửa năm trước bước vào khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên là một lòng vì tìm kiếm cơ duyên để giúp Diệp Chỉ Huyên sớm ngày đột phá đến Thần Lực cảnh, kỳ thật hắn rất kiêng kị khu vực này, mấy năm nay số đệ tử của thư viên Viêm Dương chết trong đây không đến một ngàn cũng có tám trăm.

Nhưng hiện tại Diệp Hàn tự tin mình sánh ngang với Thần Lực cảnh, tới đây để chuyên tâm tăng lên võ đạo, chỉ vì bản thân.

Bước vào khu vực khai thác mỏ không bao lâu, vài cái bóng hung hãn đã vồ tới.

“Yêu Nguyệt Lang? Tìm đường chết!” Diệp Hàn hừ lạnh rồi đánh ra một quyền.

Cực hạn của loại yêu thú này chỉ đến nhị giai, ba con Yêu Nguyệt Lang trước mắt chỉ tương đương với võ giả Tụ Nguyên cảnh thất, bát trọng bình thường, căn bản không đáng nhắc tới.

Thân thể xoay chuyển, ba quyền liên tục đấm ra, trên mặt đất đã có ba thi thể yêu thú.

Không hề có giá trị!

Chỉ khi nào yêu thú đạt tới nhị giai thì mới sinh ra thú hạch trong cơ thể, võ giả sẽ luyện hóa hoặc bán chúng đi, ba con yêu thú nhất giai này quả thực còn chưa được tính là một bữa ăn ngon.

Kỳ thật võ giả bước vào hiểm địa này tầm bảo có không ít biện pháp che giấu khí tức, nhưng lần này Diệp Hàn đến đây để mài giũa, căn bản chưa từng ẩn giấu.

Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh khí tức của Diệp Hàn đã bị bắt giữ, liên tục có một ít yêu thú nhào đến, đáng tiếc kết cục đều y như vậy.

“Yêu thú nhất giai tầm thường quá yếu, căn bản không đủ.” Rất nhanh, hắn đã làm rõ tình hình.

Hai ngày này thực lực tăng lên quá lớn, yêu thú mà trước kia phải cẩn thận đối đãi, thận trọng dè chừng, hiện giờ đã không phải đối thủ của hắn, một quyền thôi đã đánh chết tươi. Trừ phi thâm nhập vào khu vực khai thác mỏ, đối mặt với tồn tại càng mạnh. Đổi lại là trước kia, hắn căn bản không dám đi vào sâu bên trong, hiện giờ lại không chút do dự.

“Ma nhân?” Sau khi thâm nhập mười dặm, trong khoảnh khắc đó, mắt Diệp Hàn sáng rực lên.
Chương 8: Điên cuồn đột phá tụ nguyên cửu trọng

Phía trước có hai cái bóng đang chém giết, một bên là yêu thú nhị giai Tật Phong Báo, người còn lại cao chừng năm thước, cơ bắp cả người cuồn cuộn, thì ra là một ma nhân đạt tới Tụ Nguyên cảnh cửu trọng.

“May mắn thật!” Diệp Hàn không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp vọt qua.

Vạn tộc trên thế gian này không chỉ có nhân loại và yêu thú, trừ họ ra còn có một loại Đích Để Ma Nhân, cũng là “Đại tộc”.

Trong truyền thuyết đây là chủng tộc biến dị sinh ra sau khi dung hợp thất bại huyết mạch giữa yêu thú và Nhân tộc trong những năm thái cổ, chúng ẩn nấp sinh tồn trong những góc âm u của đại lục Thần Võ, kế thừa bản tính của yêu thú, coi máu tươi là thức ăn, vô cùng hung tàn, nhân loại đều là lương thực trong mắt chúng

Ầm ầm ầm!

Nắm tay bá đạo lập tức tung ra, trước tiên là nện vào thắt lưng của Tật Phong Báo.

Rống...!

Tật Phong Báo nhị giai trực tiếp bị đấm văng mấy thước, đau đớn rít gào, thân thể run rẩy.

Chỉ trong giây lát lại có một quyền đánh tới, ma nhân kia đón nhận một quyền, thân thể liên tục lui lại, vô cùng bạo nộ.

“Nhân loại? Chết chết chết!” Ma nhân lộ ra ánh mắt hung tàn, ánh lên màu máu, vô cùng thô bạo, tát thẳng một cái vào mặt Diệp Hàn.

Đích Để Ma Nhân hàng năm hành tẩu bên ranh giới máu tươi và giết chóc, thờ phụng nắm tay là vương đạo, thân thể tên nào cũng mạnh mẽ, sức lực vô song, có thể tay trần diện đánh với yêu thú.

Tuy rằng ma nhân trước mắt vừa bước vào Tụ Nguyên cảnh cửu trọng, nhưng gần như có thể sánh ngang với Diệp Dương Phủ đã bước vào Tụ Nguyên cửu trọng mười mấy năm, nếu là hai ngày trước, cái tát này quả thực có thể trực tiếp đánh nổ Diệp Hàn.

Nhưng hiện tại Diệp Hàn lại đón đòn chính diện, quyền lực va chạm, vừa đối mặt, ma nhân kia đã liên tục kêu thảm thiết.

“Sát!” Diệp Hàn tràn ngập chiến ý, miệng phun sát âm, dựa theo phương thức vận chuyển Hổ Báo Lôi Quyền trong đầu mà tiếp tục ra tay, coi ma nhân như đối thủ để tập luyện.

Quyền lực rung động, kình khí lan ra bốn phía, mấy chục hô hấp sau, hai bóng người đã va chạm hơn trăm lần.

Răng rắc một tiếng nứt vang, xương cánh tay của ma nhân vỡ ra, tay gã không ngừng run rẩy, không thể nâng lên.

“Không có khả năng, ngươi chỉ là nhân loại Tụ Nguyên bát trọng, sao sức mạnh lại khoa trương như thế?” Ma nhân kinh hoảng, sợ hãi mà nhìn Diệp Hàn, sau đó trực tiếp xoay người chạy trốn.

Sức mạnh của Diệp Hàn quả thực còn “Ma nhân” hơn cả ma nhân, cứ đấm hết quyền này đến quyền khác, sinh linh Tụ Nguyên cảnh bình thường căn bản không chịu nổi, mấu chốt là thân thể của hắn đã được long khí rèn luyện rất dẻo dai, hơn nữa nguyên khí còn hùng hồn đến cực điểm, có thể kéo dài bùng nổ liên tục.

“Đi chết đi.” Thân thể Diệp Hàn khẽ động, trong nháy mắt đã lao ra, trực tiếp đấm một quyền lên lưng của ma nhân.

Hắn đấm xuyên qua thân thể ma nhân, trái tim gã nổ tung, ầm ầm ngã xuống đất, không còn sinh cơ.

Loại sinh vật này đáng chết!

Diệp Hàn lạnh lẽo đảo mắt qua, hắn vĩnh viễn không quên được cảnh tượng mấy tháng trước mình trốn trong góc tối, chính mắt nhìn thấy mấy ma nhân nuốt tươi hai đệ tử của thư viên Viêm Dương.

Khi xoay người, Tật Phong Báo kia cũng đã trút hơi thở cuối cùng, đã chết mất.

Diệp Hàn lấy dụng cụ ra, tay nghề thành thạo, rất nhanh đã moi thú hạch ra, thú hạch là thứ tốt, lấy về có thể đổi các đan dược, linh dịch khác nhau ở thư viên Viêm Dương, khi nào Diệp Hàn bước vào Thần Lực cảnh thì có thể tự động luyện hóa thú hạch.

“Xem ra ta luyện thành Hổ Báo Lôi Quyền trong thời gian mười ngày là không thành vấn đề!”

“Vừa rồi tuy ta dùng kế bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, nhân lúc Tật Phong Báo và ma nhân chém giết mà ra tay, nhưng hiện tại xem ra ta vẫn có khả năng đánh chết yêu thú nhị giai trạng thái đỉnh cao và ma nhân Tụ Nguyên cảnh bình thường.” Diệp Hàn tổng kết cuộc chiến vừa rồi để hấp thu kinh nghiệm.

Bồi hồi sâu trong khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, Diệp Hàn không ngừng ra tay, dù là kinh nghiệm chiến đấu hay cách vận dụng sức mạnh cũng càng ngày càng thành thạo.

Trước kia chưa từng có loại thu hoạch này, ngày xưa mấy lần tiến vào khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, hắn luôn phải trốn trong bóng tối, che giấu khí tức, đi tìm các loại cơ duyên, mà không phải không ngừng chiến đấu giống như lần này.

Thu hoạch còn cao hơn dự đoán, khi sắp đến ngày thứ sáu, Diệp Hàn đã luyện thành quyền thứ nhất của Hổ Báo Lôi Quyền.

Đến sáng ngày thứ chín, bất ngờ đột nhiên xảy ra.

Sau khi lại săn giết một con ma nhân, nguyên lực trên người Diệp Hàn mãnh liệt mênh mông, rốt cuộc cũng không thể áp chế, không ngừng lan tràn trong cơ thể, dần dần áp súc, bắt đầu sinh ra biến đổi.

Sự biến hóa này duy trì hơn trăm cái hô hấp, nguyên lực trong cơ thể bỗng trở nên mãnh liệt mênh mông, lan tràn khắp người, vô hình trung làm căn cốt, huyết nhục trở nên càng ngưng tụ, sức mạnh càng bá đạo, càng chặt chẽ.

Diệp Hàn cảm thấy bản chất của sinh mệnh đã được tăng lên, trạng thái sinh cơ tràn đầy không chỉ gấp mười lần.

Cửu trọng!

Tụ Nguyên cảnh đệ cửu trọng!

Rốt cuộc cũng đột phá

Diệp Hàn biết rốt cuộc mình đã đột phá tới Tụ Nguyên cảnh đệ cửu trọng, quả thực không thể tin được, tính ra chưa đến nửa tháng mà mình đã từ trạng thái hoàn toàn bị phế bỏ rồi đạt tới đỉnh cao Tụ Nguyên cảnh... Đệ cửu trọng.

Rất nhiều người trong Viêm thành dùng tận mười năm, hai mươi năm cũng chưa chắc làm được.

Diệp Hàn đã sớm nghe nói những đệ tử thiên tài của thế lực lớn có cảnh giới phi phàm, đột phá như ăn cơm uống nước, hắn luôn không tưởng tượng ra, hiện giờ xem như đã trải nghiệm được cảm giác này.

Thì ra không có gì là không có khả năng, tuy rằng Tụ Nguyên cảnh chỉ là giai đoạn đầu trong quá trình tu luyện, cơ duyên đến thì tốc độ tiến bộ kinh người cũng là bình thường, nhưng lại làm tâm tư mau chóng đi đến thư viện Luân Hồi của Diệp Hàn trở nên càng kiên định.

Ở lại Viêm thành thật sự không có tiền đồ gì, kỳ thật Tụ Nguyên cảnh cửu trọng cũng xem như “Đại cao thủ” một phương ở Viêm thành, gia chủ mấy đại gia tộc Viêm thành cũng chỉ đến cảnh giới này mà thôi.

Hắn phải trở về, chắc sứ giả thư viện Luân Hồi cũng sắp đến rồi...

Diệp Hàn sửa sang lại thu hoạch mấy ngày này, tổng cộng 73 viên thú hạch yêu thú nhị giai, sau đó hắn trực tiếp rời khỏi khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên.

Thư viên Viêm Dương!

Vừa trở về, Diệp Hàn đã cảm giác được không khí không đúng. Không ít đệ tử thư viện quen biết đều nhìn hắn một cách phức tạp, trong đó như mang theo chút thương hại và tiếc nuối.

“Chu Nhất Vi, thư viện đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đều kỳ quái?” Diệp Hàn gọi một đệ tử lại.

Đệ tử kia đi tới, có chút kiêng kị mà nhìn Diệp Hàn: “Ngươi còn chưa biết sao? Năm nay yêu cầu tuyển nhận của thư viện Luân Hồi đã thay đổi.”

“Thay đổi như thế nào?” Diệp Hàn tò mò.

“Hôm qua sứ giả đại nhân đã tới rồi, nói là lần này có yêu cầu riêng, năm nay muốn bước vào thư viện Luân Hồi thì cảnh giới phải đạt tới Thần Lực cảnh mới được.”

“Cái gì? Vậy chẳng phải không ai có tư cách?” Diệp Hàn biến sắc.

Sao lại trùng hợp như vậy? Mấy thập niên trước kia không phải đều là thực lực cao nhất, tuổi không vượt qua 30 là được? Trước khi Diệp Hàn vào khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên đã có cơ hội rồi, hôm nay lại đột phá, tuyệt đối là tự tin tràn trề, nhưng hiện tại?

“Ngươi đi xem đi, cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm.” Chu Nhất Vi vội nói.

Hắn là con cháu của Chu gia, trước kia trong lòng cũng chỉ trích Diệp Hàn rất nhiều, hiện giờ không dám lộ ra, nhưng cũng có ý vui sướng khi người gặp họa.

Phải biết rằng mấy ngày nay thư viện luôn truyền tin, có khả năng sẽ xuất hiện hắc mã mạnh nhất trong vài thập niên này, đó chính là Diệp Hàn, những đệ tử nội môn lâu đời nghe kể về tình cảnh của Diệp Dương Phủ đều rất kiêng kỵ Diệp Hàn.

Trong tai quanh quẩn tiếng nói của Chu Nhất Vi, tâm tình Diệp Hàn lập tức trầm xuống, trực tiếp đi vào thư viện...
Chương 9: Mạc Khinh Nhu đau đớn

Thư viên Viêm Dương, đại điện trung tâm!

“Lý sứ giả, chuyện này không thể châm chước một chút sao?”

“Thần Lực cảnh đã có thể làm thầy ở thư viên Viêm Dương.”

Diệp Hàn đi đến ngoài điện đã nghe thấy trong đó truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của viện chủ Tô Khiếu Thương.

“Châm chước? Tô Khiếu Thương, ngươi coi quy định của thư viện Luân Hồi là cái gì?”

Một giọng nói trẻ trung nhưng lạnh lẽo truyền ra: “Nếu không ai bước vào Thần Lực cảnh thì ta phải trở về, không cần lãng phí thời gian.”

Lúc này Diệp Hàn liền nghe thấy giọng của sư phụ vang lên: “Lý Khải, ta biết rõ thư viện Luân Hồi, sẽ không có quy định như vậy, ngươi chỉ là một đệ tử bình thường phụ trách việc này mà dám tự ý tạo giả quy định.”

“Mạc Khinh Nhu!” Giọng nói trẻ tuổi kia lập tức tràn ngập trào phúng: “Ngươi khinh thường thân phận đệ tử bình thường của ta? Ngươi cũng chỉ là một kẻ thất bại bị loại bỏ vào chín năm trước thôi mà dám nói bừa về quy định của thư viện Luân Hồi.”

Diệp Hàn đứng ngoài điện không khỏi siết chặt nắm tay, bước vào đại điện.

Hắn lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi chừng 23-24 ngồi xếp bằng trên cùng của đại điện, dù là viện chủ Tô Khiếu Thương cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh

Người trẻ tuổi kiêu ngạo ương ngạnh, ăn nói không kiêng nể gì: “Còn về quy định của thư viện, lời Phong sư huynh nói chính là quy định, lời Doãn sư tỷ nói chính là quy định, ngươi khó chịu có thể tiến đến thư viện Luân Hồi cáo trạng, nhìn xem có thể tạo nên bọt sóng gì không.”

Cả tòa đại điện lập tức yên tĩnh, mọi người ngửa đầu nhìn Lý Khải, cả viện chủ cũng không dám nhiều lời.

Mọi chuyện đều có nhân quả, không có lửa làm sao có khói!

Tô Khiếu Thương biết thân phận của Mạc Khinh Nhu, hạn chế Thần Lực cảnh mới có thể tiến đến thư viện Luân Hồi lần này căn bản là làm khó dễ thầy trò Mạc Khinh Nhu.

Nhưng cho dù Tô Khiếu Thương là viện chủ của phân viện thư viên Viêm Dương cũng không thể xoay chuyển việc này.

Đối mặt với Lý Khải, ông ta vẫn phải cẩn thận đối đãi, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đệ tử của thư viên Viêm Dương, không biết mỗi năm còn có thể tiến vào thư viện Luân Hồi hay không.

“Còn nữa, ta nghe nói đệ tử của ngươi Diệp Hàn không có mắt, dám gây rối ở Diệp gia, chuyện này đã truyền tới thư viện Luân Hồi. Sư tỷ Diệp Chỉ Huyên rất bất mãn, đã bẩm báo việc này lên Phong sư huynh, nói thật cho ngươi biết, đời này Diệp Hàn kia đừng mơ tưởng bước vào thư viện Luân Hồi, yêu cầu đạt đến Thần Lực cảnh lần này là do Phong sư huynh định ra.” Lý Khải lại lớn giọng thêm vài phần.

“Diệp Chỉ Huyên kia chỉ vừa tiến vào thư viện Luân Hồi mà ngươi lại gọi nàng ta là sư tỷ?” Mạc Khinh Nhu nhìn thoáng qua Lý Khải.

Lý Khải hừ lạnh một tiếng: “Gọi một tiếng sư tỷ thì làm sao? Tuy Diệp Chỉ Huyên mới vào thư viện, nhưng đã được Phong sư huynh khâm điểm trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.”

“Diệp Chỉ Huyên trực tiếp tấn chức thành đệ tử nội môn? Chẳng lẽ...?” Rốt cuộc Mạc Khinh Nhu cũng hơi dao động.

“Không sai!” Lý Khải đắc ý dào dạt: “Hai năm trước, Phong sư huynh đã tấn chức thành Luân Hồi Chi Tử thứ nhất.”

Lúc này, Lý Khải lại thay đổi cách nói: “Nhưng mà Mạc Khinh Nhu à, thế sự đều không định số, đệ tử của ngươi muốn gia nhập thư viện Luân Hồi cũng không phải không có cơ hội.”

“Không cần! Diệp Hàn này không đến thư viện Luân Hồi cũng chẳng sao!”

Người mở miệng chính là Diệp Hàn, trong phút chốc, rất nhiều ánh mắt nhất trí nhìn lại, mọi người trong điện mới chú ý tới Diệp Hàn đã bước vào không biết từ khi nào.

Nhìn lướt qua Lý Khải phía trên, Diệp Hàn đi đến bên cạnh Mạc Khinh Nhu: “sư phụ, thế gian vạn đạo đều có thể từng bước lên trời, ta không cảm thấy cần gia nhập thư viện Luân Hồi.”

Cảnh đời đổi dời, tâm cảnh của Diệp Hàn đang thay đổi!

Nếu trong thư viện Luân Hồi đều là đám đệ tử tự cao tự đại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, nhìn nhỏ thấy lớn, có thể đoán ra đám cao tầng của thư viện Luân Hồi đều là dạng phẩm hạnh gì.

“Đây là đệ tử của ngươi?” Phía trên truyền đến giọng nói của Lý Khải.

Gã đưa mắt quan sát phía dưới, tràn ngập khinh thường, giống như đế vương ngồi trên ngôi cao đang đánh giá thần tử ti tiện.

“Tụ Nguyên Cửu Trọng Thiên? Ở nơi khỉ ho cò gáy như Viêm thành còn tạm được, chắc ngươi không muốn thấy Diệp Hàn cứ sống tầm thường trong Viêm thành nho nhỏ này đúng không?”

“Ăn ngay nói thật, lần này ta đến là vâng theo ý của Doãn sư tỷ, Mạc Khinh Nhu, chỉ cần ngươi giao nửa khối Cửu Dương Hoả Ngọc ra đây, rồi đích thân trở về thư viện giúp Doãn sư tỷ luyện hóa thì nàng sẽ đến cầu xin Phong sư huynh, để đệ tử của ngươi gia nhập thư viện Luân Hồi.” Lý Khải dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Mạc Khinh Nhu.

“sư phụ, đừng chấp nhận!” Diệp Hàn lập tức lắc đầu, tuy hắn không hiểu Lý Khải nói gì, nhưng nghe sơ qua cũng đoán được, hắn không có khả năng để sư phụ chịu thiệt thòi vì mình.

Mạc Khinh Nhu lâm vào trầm mặc, tạm dừng chừng 30 hô hấp rồi mới nhìn Lý Khải: “Sao có thể bảo đảm việc này!”

Trên đại điện, hai mắt Lý Khải sáng ngời rồi bỗng đứng dậy, trong tay xuất hiện một lệnh bài trong trẻo lấp lánh như thủy tinh: “Ngươi giao Cửu Dương Hoả Ngọc ra, đổi lấy lệnh bài đệ tử!”

Hiển nhiên gã sớm đã có chuẩn bị!

“Được!” Mạc Khinh Nhu nhìn ngọc bài kia rồi khẽ mở đôi môi.

Chỉ thấy nàng bỗng lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay nàng lật ngược, trong tay lập tức xuất hiện một ngọc bội màu lửa đó.

Phụt...!

Thân thể Mạc Khinh Nhu run lên, đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt, khí sắc suy bại.

“Sư phụ, người làm sao vậy?” Diệp Hàn vội đỡ lấy nàng, cảm thấy rất sốt ruột, lại bó tay không có cách nào.

Mấy năm nay tuy hai chân sư phụ không đi lại được, nhưng chung quy nguyên lực vẫn ở trong người, không bệnh nặng suy yếu như người thường, tình huống hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện.

“Ta không sao, Diệp Hàn, đưa Cửu Dương Hoả Ngọc này cho hắn.” Mạc Khinh Nhu nói.

“Không, sư phụ, người mau cất vào đi.” Giọng Diệp Hàn run lên.

Hắn có tài đức gì mà sư phụ lại phải chịu đau đớn như thế vì mình?

Người không nợ gì hắn cả!

Mạc Khinh Nhu kiên định mà nhìn Diệp Hàn: “Ta không sao, Diệp Hàn, nếu ngươi còn nhận Mạc Khinh Nhu này là sư phụ thì đi đổi lệnh bài kia lại đây.”

“Ta...!” Nhìn sư phụ đau đớn đến sắc mặt tái nhợt, Diệp Hàn không cam lòng mà nắm chặt nắm tay.

“Mau đi!” Mạc Khinh Nhu nói.

“Được, ta đi!” Giọng Diệp Hàn nặng đi rất nhiều, còn có vài phần nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Hắn cầm Cửu Dương Hoả Ngọc, bước vài bước đi tới trước mặt Lý Khải, nhìn khuôn mặt châm chọc của đối phương, hắn dùng Cửu Dương Hoả Ngọc đổi lấy lệnh bài kia.

“Đúng rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi lựa chọn như vậy, Doãn sư tỷ biết sẽ rất vui.”

Lý Khải cẩn thận cất Cửu Dương Hoả Ngọc đi, sau đó nói: “Như vậy đi, ta phải tranh thủ về báo cáo kết quả cho Doãn sư tỷ, hôm nay trực tiếp lên đường được không?”

Mục đích đã đạt thành, tâm tình Lý Khải sung sướng lên rất nhiều, sau đó nói: “Mạc Khinh Nhu, cho ngươi chút thời gian nghỉ ngơi, hai canh giờ sau lại lên đường, đúng rồi, còn Tô viện chủ, chuẩn bị hai chiếc xe ngựa không thành vấn đề chứ? Trước khi gặp mặt Doãn sư tỷ, Mạc Khinh Nhu này không thể xảy ra chuyện.”

“Được!” Tô Khiếu Thương thầm thở dài một tiếng, sau đó gật gật đầu.

“Sư phụ, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước!”

Diệp Hàn dán mắt nhìn chòng chọc vào Lý Khải nửa ngày, sau đó đẩy sư phụ Mạc Khinh Nhu xoay người đi ra khỏi đại điện.

“sư phụ, người không cần làm như vậy!” Sau khi ra khỏi đại điện, giọng Diệp Hàn dịu đi, nhưng khuôn mặt lại lạnh như băng.

“Diệp Hàn, sư phụ vốn đã bị trọng thương, không sao, kỳ thật dù ngươi muốn gia nhập thế lực lớn khác cũng giống vậy, đều khó như lên trời, nhưng ít ra sư phụ còn có thể giúp được ngươi ở thư viện Luân Hồi.” Hình như Mạc Khinh Nhu có thể cảm nhận được tâm tình của Diệp Hàn nên dịu dàng an ủi.
Chương 10: Chém giết trong màn đêm

Diệp Hàn không rên một tiếng, lâm vào trầm mặc.

Đẩy sư phụ đi tới chỗ nàng ở, thu dọn một số thứ cần khi lên đường rồi để nàng nghỉ tạm, Diệp Hàn trở lại chỗ ở của mình.

Sau khi tiến vào phòng, Diệp Hàn thay bộ quần áo cũ nát dính máu trong khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, sau đó mở một cái túi ra.

Trong túi rõ ràng là tất cả những gì hắn lấy được từ khu vực khai thác: 73 viên thú hạch yêu thú nhị giai bắt mắt.

Diệp Hàn khoanh chân ngồi giữa nhà, cầm lấy một viên thú hạch rồi đột nhiên vận chuyển Cửu Thiên Ngự Long Quyết.

Nguyên lực cuồn cuộn lập tức bao lấy thú hạch, trong chốc lát, viên thú hạch này đã trở nên trống rỗng, trong suốt giống như khối băng, nguyên lực ẩn chứa trong đó đã biến mất.

Viên thứ hai, thứ ba...

Tốc độ luyện hóa của Diệp Hàn rất kinh người, cũng là nhờ sự hùng mạnh của Cửu Thiên Ngự Long Quyết.

Chỉ chừng một canh giờ sau, hắn đã luyện hóa toàn bộ 73 viên thú hạch, nguyên lực trong đó đều tràn khắp người Diệp Hàn.

Trong mơ hồ, khuôn mặt hắn bắt đầu đỏ lên, đó là biểu hiện khi khí huyết quay cuồng, khó có thể áp chế.

Cũng may sau khi bước vào Tụ Nguyên Cửu Trọng Thiên thì khả năng khống chế trạng thái của hắn đã tiến bộ thêm một bước, hơn nữa kinh mạch, cốt cách, huyết nhục cũng mạnh hơn trước kia, có thể trực tiếp áp chế khí huyết cùng nguyên lực quay cuồng trong cơ thể xuống.

Làm xong tất cả, sau khi hơi khôi phục lại, Diệp Hàn ra khỏi nơi đó, trở về gác mái của sư phụ.

Khi đi đón sư phụ, hắn nhìn thấy Lý Khải đứng trong một đám cao tầng thư viên Viêm Dương chờ ở cách đó không xa, có lẽ do có được Cửu Dương Hoả Ngọc nên hiện tại Lý Khải cũng đè nén dáng vẻ vênh váo hung hăng kia.

Diệp Hàn nhìn lướt qua rồi tiến vào gác mái: "Sư phụ, chúng ta lên đường?”

“Được!”

Nghỉ ngơi được khoảng hai canh giờ, khí sắc của Mạc Khinh Nhu khôi phục không ít, nhưng vẫn rất tiều tụy.

Diệp Hàn biết, mất đi Cửu Dương Hoả Ngọc làm sư phụ phải trả giá không nhẹ.

Diệp Hàn đẩy sư phụ rời khỏi gác mái, dưới đông đảo ánh mắt chăm chú phức tạp trong thư viên Viêm Dương, hắn cõng sư phụ tới xe ngựa sớm đã được chuẩn bị rồi để cả xe lăn vào trong đó.

“Vậy lên đường đi!” Lý Khải vẫy vẫy tay, nhảy lên một chiếc xe ngựa khác.

“Tô viện chủ, lần này đã làm phiền thư viên Viêm Dương rồi!” Trong xe ngựa, giọng nói của Mạc Khinh Nhu truyền ra.

“Không sao, bảo trọng!” Tô Khiếu Thương cười khổ mở miệng.

Đây là phiền toái nhỏ sao?

Đối mặt với người của thư viện Luân Hồi, ai cũng phải thật cẩn thận, ít nhất chuyện này xem như đã được giải quyết, không làm đại nhân vật của thư viện Luân Hồi giận chó đánh mèo lên thư viên Viêm Dương đã là may mắn lắm rồi, ít nhất mỗi năm sau này thư viên Viêm Dương vẫn có đệ tử có tư cách tiến vào thư viện Luân Hồi.

Rất nhanh hai chiếc xe ngựa đã rời khỏi thư viên Viêm Dương, rời khỏi Viêm thành, chạy băng băng hướng về phương bắc.

Lý Khải dẫn đường ở phía trước, Diệp Hàn thì điều khiển xe ngựa chở sư phụ đi theo phía sau, trong lúc lên đường, phần lớn thời gian Diệp Hàn luôn dán mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa phía trước, theo thời gian trôi đi, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh.

Thái Hư Cổ Vực không phải nhỏ, khoảng cách giữa thư viện Luân Hồi và Viêm thành ít nhất cũng đến mấy vạn dặm, mặc dù có hai con huyết bảo mã được tỉ mỉ nuôi nấng, một ngày có thể chạy vạn dặm kéo xe, cũng vẫn cần ba bốn ngày mới tới được thư viện Luân Hồi.

Đi một mạch tận mấy canh giờ, rất nhanh mặt trời đã ngã về tây, trăng lên giữa trời.

Lý Khải khống chế xe ngựa ngừng lại, kêu gọi Diệp Hàn phía sau: “Nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ngày mai lại lên đường, trạng thái của sư phụ ngươi Mạc Khinh Nhu cũng khó có thể bôn ba thời gian dài.”

“Được!” Diệp Hàn lạnh nhạt đáp lại.

Hắn biết Lý Khải không phải tốt bụng sợ mình và sư phụ mệt, chẳng qua là lo lắng sư phụ xảy ra vấn đề, không thể báo cáo kết quả mà thôi.

Tuy Diệp Hàn không biết tình hình cụ thể trong đó, nhưng hắn cũng có thể phỏng đoán đại khái được Doãn sư tỷ kia không chỉ muốn có được Cửu Dương Hoả Ngọc trong tay sư phụ, nàng ta còn muốn gặp mặt rồi để sư phụ trợ giúp mình

Diệp Hàn không phải ngốc, ít nhất vẫn rõ một ít thường thức tu luyện bình thường, hiện giờ cảnh giới của sư phụ đã ngã xuống, chỉ là võ giả Thần Lực cảnh. Tuy Thần Lực cảnh cũng là cao thủ một phương, rất hiếm thấy trong Viêm thành, nhưng cao thủ trong thư viện Luân Hồi nhiều như mây, cường giả vô số, dạng người tài ba gì mà tìm không ra?

Doãn sư tỷ kia muốn luyện hóa Cửu Dương Hoả Ngọc lại nhất định phải được sư phụ trợ giúp? Là vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ lại muốn sư phụ phải bỏ ra cái gì?

sư phụ lấy ra Cửu Dương Hoả Ngọc đã phải chịu đau đớn cùng cực, lúc ấy hắn không kịp ngăn cản, nhưng dù thế nào Diệp Hàn cũng không thể để sư phụ phải chịu đau đớn, hoặc là phải trả giá gì nữa.

Vào đêm, giờ Tý, gió nhẹ mây tan, xung quanh tịch liêu!

Thời gian trôi đi, sư phụ sớm đã ngủ trong xe ngựa, Lý Khải lưng dựa vào tảng đá phía trước, sau khi trêu chọc Diệp Hàn một lát, không được đáp lại nên gã cũng dần dần tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.

Không ai phát hiện trong màn đêm, Diệp Hàn đang ngồi xếp bằng phía trước xe ngựa bỗng khẽ động, hai mắt chợt mở to.

Một tia sắc lạnh bắn ra từ đôi mắt Diệp Hàn. Hắn bước chậm ra, im lìm không phát ra tiếng động như ma quỷ lấy mạng trong truyền thuyết.

20 mét, 10 mét, 5 mét!

Trong nháy mắt chỉ còn cách Lý Khải 5 mét, Diệp Hàn rút Chiến Kiếm sau lưng ra.

Trong tiếng loong coong, tiếng kim thiết vang vọng!

Lưỡi kiếm sắc lạnh phản chiếu ánh trăng chiếu lên người Lý Khải, gã đang ngủ say bỗng mở mắt.

Ở cuối tầm mắt, Diệp Hàn một mình một kiếm, ầm ầm lao thẳng đến chém giết.

“Ngươi...!” Lý Khải kinh hoảng biến sắc, lập tức bạo nộ.

Đáng tiếc kiếm này sớm đã vận sức chờ phát động, kiếm tung ra nhất định sẽ dính máu, không có chút do dự và nghiêng lệch nào, nó nhắm chính xác vào tim của Lý Khải.

Ọc...!

Lý Khải kêu thảm thiết một tiếng, thân thể run rẩy, trực tiếp lăn lộn trốn ra ngoài.

“Đáng chết!” Diệp Hàn không khỏi phun ra hai chữ.

Từ ban ngày đến đêm tối, hắn đã sớm suy diễn kiếm này trong đầu vô số biến, nhưng không ngờ vẫn xuất hiện sai lầm.

Kiếm đâm vào nửa tấc, Lý Khải lăn lộn tránh đi, đã triệt tiêu phần lớn sức mạnh, không thể hoàn toàn cắt nát tim người này.

“Chết chết chết, ngươi tìm đường chết! Tiểu súc sinh, ngươi muốn giết ta?” Lý Khải may mắn tránh được một kiếm trí mạng, tiếng rít gào phẫn nộ như giết heo vang lên.

Toàn bộ nguyên lực của gã dâng trào, bắt đầu dẫn động thần lực trong cơ thể.

Vì kiếm khí và nguyên lực của Diệp Hàn nên phần áo của Lý Khải hoàn toàn nổ tung, lập tức nhìn thấy một nội giáp lập loè hào quang màu vàng kim trong người, vị trí trái tim xuất hiện một vết rách.

Nguyên nhân là vì có nội giáp này nên mới đánh tan hơn tám phần sức mạnh của kiếm vừa rồi, nếu không Diệp Hàn đã dùng một kích trực tiếp tiêu diệt Lý Khải.

"Sát!” Diệp Hàn không hề nghĩ ngợi đã bước đến, lại ra tay lần nữa.

Trong lúc bước đến, nguyên lực hắn điên cuồng vận chuyển trong cơ thể.

Ầm ầm ầm!!!

Trong mơ hồ, gân cốt, các khiếu huyệt của Diệp Hàn đều loáng thoáng xuất hiện tiếng gầm rú.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghịch Thiên Võ Thần
  • Thư Cuồng Nhân
Chương 2139
Thần Võ Thiên Tôn
Chương 241-245
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom