Edit: Gà Tây
Cận Kỳ Ngôn không lên tiếng, đôi môi mỏng mím lại.
Anh đương nhiên nhìn ra tên khốn đó vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thứ mà thuộc về Cận Kỳ Ngôn anh, cậu ta sẽ không bao giờ để nó cho anh.
“Kỳ Ngôn, ngày mai đến lượt anh đi phỏng vấn, anh đã chuẩn bị xong chưa? Nghe nói người phỏng vấn rất khó giải quyết, không dễ nói chuyện như Jimmy. Em sợ bọn họ sẽ động tay chân với anh, cố ý không cho anh qua.”
“Em còn đang bị thuyên chuyển, vẫn còn chưa có kết quả. Em không biết bay quốc tế đường dài. Em cũng muốn giúp anh giám sát tên khốn kia. Ngoài ra, em nghe nói Jimmy muốn về hưu sớm. Vợ của ông ấy mắc bệnh ung thư, chắc một tháng sau ông ấy sẽ về nước, thậm chí còn sớm hơn.”
“Tôi biết rồi, tôi tự có chừng mực. Không cần sợ bọn họ. Tổng giám đốc hãng hàng không Hoa Vũ nhất định phải là tôi. Không chỉ có hãng hàng không Hoa Vũ, toàn bộ tập đoàn Hoa Vũ cũng phải thuộc về tôi.”
Từ sau đợt phong thư tố cáo, anh biết bọn họ đã có sự chuẩn bị đằng sau.
Gương mặt tuấn tú của Cận Kỳ Ngôn vẫn lạnh lùng đến không có tình người. Người khác căn bản không đoán được cảm xúc chân thực của anh.
Ánh mắt của anh giống như cặp mắt của mấy con báo đi săn, tĩnh mịch, lấp lóe mấy phần hận ý không tan.
“Chúng ta cùng nhau đá Cận Kỳ Hạo ra khỏi hãng hàng không Hoa Vũ. Tục ngữ có câu, không làm sẽ không phải chết. Cứ để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta.”
Cận Kỳ Ngôn cũng không tỏ thái độ gì thêm. Trong lòng anh đang có một cảm giác mãnh liệt xâm chiếm, giống như một con hùng ưng muốn vỗ cánh bay đi, nhưng chỉ sợ bầu trời không dung được cánh chim rộng lớn của anh.
Hơn sáu giờ tối, Cận Kỳ Ngôn xuất hiện tại trang viên nhà họ Cận.
Chiếc Lamborghini của anh đỗ trước cổng một căn biệt thự mang kiểu dáng Châu Âu.
Cho dù bên ngoài vẫn còn mưa nhưng anh cũng không che ô, cứ như vậy mà đi vào nhà.
“Kỳ Ngôn, con về rồi à?”
Cận Kỳ Ngôn cũng không phản ứng với Ngô Hương Tuyết. Anh làm như không thấy bà ta, lạnh lùng đến nỗi ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Chỉ cần nghe thấy giọng của Ngô Hương Tuyết, không hiểu tại sao, toàn thân Cận Kỳ Ngôn lại tản ra hàn khí lạnh thấu xương.
Ánh mắt như báo săn của Cận Kỳ Ngôn hiện lên ngọn lửa giận, đáy mắt bao trùm sự lạnh lẽo như băng giá.
Anh bước ngang qua Ngô Hương Tuyết, lên thẳng trên lầu.
Hai tay đang bỏ vào túi quần không tự chủ được nắm chặt thành quả đấm.
Móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay.
Mỗi lần nhìn thấy Ngô Hương Tuyết, trong đầu Cận Kỳ Ngôn không khỏi hiện lên giai đoạn thống khổ trong quá khứ.
Vết thương vùi sâu trong ký ức kia, lại bị xé ra thêm lần nữa.
Sự đau đớn như khoan tim cắt thịt bắt đầu lan ra. Chỉ một lát, ánh mắt Cận Kỳ Ngôn tràn ngập một màu đỏ. Anh cắn chặt hàm răng, cố gắng bình tĩnh lại.
Cho đến khi bóng lưng của Cận Kỳ Ngôn biến mất khỏi cầu thang, vẻ mặt không vui của Ngô Hương Tuyết mới lộ ra, ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
Bà không thích Cận Kỳ Ngôn trở về, lại càng không hoan nghênh anh.
Từ nhỏ, nó đã bắt nạt bà. Những sự việc lúc trước giống như vừa mới diễn ra ngày hôm qua.
Cũng may bà còn một vương bài trong tay. Cận Kỳ Ngôn có năng lực thì như thế nào?
Cứ nhìn xem, bà sẽ tống khứ Cận Kỳ Ngôn ra khỏi hãng hàng không Hoa Vũ.
Cận Nam Sinh và Cận Kỳ Hạo trở về cùng một lúc. Xe còn chưa đến cổng đã ngừng lại.
Nhìn thấy chiếc Lamborghini màu trắng đỗ ngoài cổng, Cận Nam Sinh không khỏi cau mày.
Không cần người hầu lấy dù ra che mưa, Cận Nam Sinh đội mưa đi thẳng vào bên trong.
~~~~~~ ~~~~~~
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận facebook