"Là do cô có chết cũng không buông tôi ra, còn nữa, tôi chỉ coi như bị heo ôm thôi." Nhớ đến chuyện hôm đó, đôi mắt tĩnh mịch không khỏi hiện lên tia lửa.
Cô gái đáng chết, mẹ nó, anh muốn đánh chết cô ta.
Nếu như không phải vì sợi dây chuyền trên cổ cô, anh cũng không thèm quản.
Vân Thủy Dạng nhíu mày, cô kiên quyết không thừa nhận mình đã ôm kẻ tồi bại này!
"Anh… Không phải anh muốn dây chuyền sao? Xin lỗi đi, thành tâm một chút!"
Là vì sợi dây chuyền. Anh nhịn!
Cận Kỳ Ngôn hơi mở miệng, lạnh lùng nói: "Sorry!"
"Ngoan, làm người không thể quá chảnh, đúng là ông trời có mắt."
"Nhiều lời như vậy làm gì, mau gỡ dây chuyền xuống, nói số tài khoản cho tôi!"
Anh đã phá lệ, hôm nay, cũng như bây giờ, anh không muốn nhiều lời với cô thêm một giây phút nào nữa.
Còn nữa, đây là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với một người phụ nữ không ra gì như cô!
Nếu cô ta còn dám giở trò gì nữa, anh thực sự muốn giết người luôn!
Đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo vô cùng giảo hoạt, Vân Thủy Dạng cũng không tháo sợi dây chuyền xuống, mà bắt lấy một người đàn ông đi ngang qua cầu cứu.
"Anh ta muốn sàm sỡ tôi, còn muốn kéo tôi vào khách sạn, cứu tôi với!"
Vân Thủy Dạng nói bằng tiếng Anh, giả bộ đáng thương còn liều mạng nặn ra hai giọt nước mắt.
"Vân Thủy Dạng, cô muốn chết à!" Cận Kỳ Ngôn không nghĩ đến, Vân Thủy Dạng sẽ dùng chiêu này, anh ta tức giận quát lớn.
Toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo, sắc mặt vặn vẹo, điềm báo cho một cơn giận sắp đến.
Nếu Vân Thủy Dạng thông minh, chắc hẳn sẽ ngừng lại ngay lúc này.
Nhưng vì người đàn ông kia không hiểu tiếng Trung, nên tưởng anh sự muốn vô lễ với Vân Thủy Dạng, liền ngăn anh lại, không cho phép anh lại gần Vân Thủy Dạng.
Nhân cơ hội này, Vân Thủy Dạng lập tức chạy về phía trước.
Cô ngoái nhìn anh, nở nụ cười thân thiện, bonus thêm một cái mặt quỷ!
Quát cô sao, thử xem, ai sợ ai?!
Dựa vào cái gì mà muốn cô phải bán dây chuyền cho anh? Cô không bán đấy, bao nhiêu tiền cũng không bán!
Lúc đầu cô cũng không thích sợi dây chuyền này nhiều, nhưng vì chuyện này, cô quyết định, cả đời này mình sẽ đeo sợi dây chuyền này, nói không chừng thiên sứ này thật sự sẽ mang đến vận may.
~~~~~~ ~~~~~~
Vân Thủy Dạng là người đầu tiên dám đùa bỡn anh như thế!
Xém chút bị cô hại phải đến cục cảnh sát, cũng may, nhờ có thẻ căn cước chính xác giúp anh minh oan.
Cận Kỳ Ngôn kìm nén lửa giận trong lồng ngực!
Đừng để anh gặp được cô gái đáng chết kia, nếu không, thì tự gánh lấy hậu quả!
...
Đã hơn mười giờ đêm, Cận Kỳ Ngôn cực kỳ khó chịu ngụp lặn vài vòng quanh hồ bơi của khách sạn.
Bình tĩnh một chút, Cận Kỳ Ngôn định lên bờ, đột nhiên anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà Vân Thủy Dạng lại đụng mặt Cận Kỳ Ngôn.
Cô cũng rất mơ hồ, cô tìm khách sạn spa tĩnh dưỡng, vậy mà người ta bảo cô đến hồ bơi này.
Trông thấy Cận Kỳ Ngôn, cô lập tức quay đầu.
"Cô gái chết tiệt, nhìn thấy tôi nên chột dạ sao? Không có mặt mũi gặp tôi hả?"
Vân Thủy Dạng không định để ý đến Cận Kỳ Ngôn, nhưng khi nghe anh nói cô là cô gái chết tiệt, còn nói cô chột dạ, thì trong lòng cô liền nổi giận.
Cô không bỏ đi nữa, mà đi đến cạnh hồ bơi. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận facebook