"Ôn Lương Dụ? Anh ta là ai? Sao anh ta lại tìm mình? Hương Trừng, cậu nói rõ một chút, chuyện Weibo là sao?" Nghe Hạ Hương Trừng hỏi, Vân Thủy Dạng cũng ngu ngơ không hiểu.
Cơ bản cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không biết sau khi rời khỏi Thượng Hải rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
Vân Thủy Dạng hỏi vậy, hiển nhiên cũng không biết chuyện Weibo.
Hạ Hương Trừng suy nghĩ một chút, cô tiếp tục nói: "Cậu không biết Ôn Lương Dụ?! Anh ta là cơ trưởng đẹp thứ hai của Hoa Vũ! Anh ta đăng hình bóng lưng của cậu lên Weibo, hỏi người trong hình là ai. Có người nói tên của cậu cho anh ta biết."
"Hương Trừng, mình thật sự không biết Ôn Lương Dụ, cái tên này là lần đầu tiên mình nghe. Sau khi mình lên máy bay, vẫn luôn tắt máy, cho đến bây giờ mới khởi động lại. Mình chỉ thấy thông báo của cậu và Âu Lập Dương, không có người nào khác tìm mình cả."
"Thủy Thủy mình tin cậu sẽ không nói dối, nhưng mà, mình cảm thấy kỳ quái, sao đột nhiên Ôn Lương Dụ lại muốn tìm cậu. Chẳng lẽ mới nhìn bóng lưng đã thích cậu? Nhưng chắc chắn là anh ta muốn biết cậu là ai, muốn theo đuổi cậu."
"Ha ha ha… Hương Trừng, cậu đùa cái gì vậy? Cậu mới nói anh ta là người đẹp trai thứ hai ở Hoa Vũ, làm sao coi trọng mình được?! Cậu đừng đoán bậy, có lẽ anh ta chỉ muốn trêu ghẹo thôi."
Vân Thủy Dạng vừa nghe điện thoại vừa cười ngây ngô, thỉnh thoảng cô còn ngước mắt nhìn Thánh Đường hùng vĩ trước mặt.
"Thủy Thủy, thật ra cậu rất xinh đẹp, cũng có rất nhiều người theo đuổi. Là do trước kia trong mắt cậu chỉ có Âu Lập Dương, nên mới không để ý xung quanh. Bây giờ, cậu đã quăng tên rác rưỡi kia đi, cậu yên tâm, cứ mạnh dạn nhìn đàn ông xung quanh mình, cậu sẽ phát hiện có người còn đẹp trai hơn Âu Lập Dương! Nếu Ôn Lương Dụ thật sự muốn theo đuổi cậu, thì cậu có thể thử một chút!"
"Ha ha ha... Chuyện này không thể nào, mình cũng không muốn nằm mơ giữa ban ngày! Đàn ông tốt có thể gặp nhưng không thể cầu!"
Vì muốn nhìn toàn diện Thánh Đường, Vân Thủy Dạng vừa cười ngây ngô nói điện thoại vừa lùi về sau.
Đột nhiên lưng cô chạm vào một bức tường nóng, cô dừng chân, cả người dán vào bức tường nóng đó.
Rõ ràng sau lưng của cô có độ ấm, nhưng Vân Thủy Dạng lại cảm thấy như sau lưng mình lạnh buốt!
Nhận ra bản thân đụng vào người khác, Vân Thủy Dạng không cười được nữa, mang vẻ mặt hối lỗi nhìn ra sau.
Bất thình lình, cô nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng!
Cặp mắt này như có thể nuốt hết tất cả, sâu thẳm đến nổi làm cô không nhịn được run lên một cái.
Theo bản năng, Vân Thủy Dạng dùng tiếng Anh nói xin lỗi.
Người đàn ông kia, nhím chặt môi mỏng, gương mặt tuấn tú không cảm xúc, không phản ứng với lời xin lỗi của cô.
Người này chỉ nhìn cô một cái, sau đó đi mất.
Cho dù là anh ta đã đi, nhưng Vân Thủy Dạng vẫn cảm giác được một trận hàn ý.
~~~~~~ ~~~~~~
Đột nhiên Vân Thủy Dạng không nói nữa, Hạ Hương Trừng liên tục gọi cô vài tiếng.
Ngây người mấy giây, Vân Thủy Dạng mới hồi phục lại tinh thần.
"Hương Trừng, không sao, vừa rồi mình đụng vào người khác. Được rồi, mình đến chỗ khác đi dạo, sẽ mua quà cho cậu, mình cúp máy đây."
Nói chuyện xong, Vân Thủy Dạng lập tức tắt nguồn, cô không muốn bị tên Âu Lập Dương kia quấy rầy đến tâm trạng của cô.
Người đàn ông vừa rồi, hình như hơi quen, giống như cô đã từng gặp anh ta.
Nhưng mà, nhất thời, Vân Thủy Dạng không nhớ gì cả.
Bình luận facebook