Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88:Bưu Kiện Bí Ẩn.
Sáng hôm sau, Tư Cảnh Nam tỉnh dậy đã không thấy cô đâu, anh xoa nhẹ ấn đường, ngồi dậy đi rửa mặt rồi mới bước xuống bếp.
Hương thơm từ trong căn phòng bếp lan tỏa ra, loảng thoảng bay vào khứu giác nhạy bén của anh. Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng mở cửa thì nhìn thấy cô đang dọn thức ăn lên bàn.
Lộ Khiết nhìn anh, nở một nụ cười ôn nhu:"Anh tỉnh rồi sao? Em có chuẩn bị một ít canh giải rượu, anh uống đi cho nóng."
Lộ Khiết nói xong thì quay người lại gian bếp và tiếp tục nấu nướng, bỗng một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng anh khàn khàn cất lên:"Người giúp việc đâu hết rồi, sao em lại làm thế này?"
"Em cho họ nghỉ một buổi rồi, sáng hôm nay em muốn tự tay làm bữa sáng cho anh." Lộ Khiết cong môi cười nhẹ, cô đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống rồi xoay người, đẩy anh đi tới bàn ăn:"Anh uống canh này đi, em sẽ mang bữa sáng tới cho anh."
"Được rồi." Tư Cảnh Nam cười nhẹ, nhìn Lộ Khiết quay đi rồi cầm chén canh lên uống cạn.
Sau khi anh đã uống xong canh, Lộ Khiết liền mang vài món điểm tâm đặt lên bàn. Lướt nhìn một lượt, Tư Cảnh Nam chợt cau mày rồi nhìn lên cô:"Lộ Khiết."
"Hả?" Lộ Khiết tròn mắt nhìn anh.
"Ăn như vậy làm sao mà no." Tư Cảnh Nam chắp lưỡi nói.
Không no sao? Lộ Khiết nghĩ thầm rồi lại bối rối, rõ ràng trước đây anh không có ăn sáng, nếu có ăn thì chỉ ăn một ít. Nhưng bây giờ, cô làm tận tới ba món thế này mà anh lại bảo là ăn không no. Cau mày suy nghĩ một lát thì mới biết ý định của anh, cô nheo mắt phì cười rồi đánh vào vai anh một cái:"Anh lại suy nghĩ linh tinh gì nữa đấy?"
Tư Cảnh Nam kéo cô ngồi lên đùi mình, mỉm cười khen ngợi:"Em đúng là hiểu ý anh."
"Thôi, em không đùa với anh nữa, sáng nay em còn phải đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện? Sao lại sớm thế?" Tư Cảnh Nam cau mày hỏi.
"Lúc trước, em từng nộp đơn xin nghỉ việc nên bây giờ muốn trở lại làm thì phải làm lại chu trình, sẽ mất khá nhiều thời gian ấy. Nên làm càng sớm càng tốt." Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi người anh.
"Hưm...vậy được, nhưng trước khi đi em phải nên có biểu hiện gì đó chứ?"
Nghe như vậy, Lộ Khiết nhếch môi cười nhẹ sau đó cúi xuống hôn lên má của anh một cái.
"Như vậy vẫn chưa đủ." Tư Cảnh Nam lắc đầu nói.
Lộ Khiết dở khóc dở cười nhìn anh, đây rĩ ràng là anh đang chọc ghẹo cô mà. Lộ Khiết nhướng mày:"Vậy anh nhắm mắt lại đi!"
Nghe có vẻ thích thú, anh theo lời cô liền nhắm mắt lại, mỉm cười mong chờ nụ hôn sâu thẳm từ cô. Nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại, Lộ Khiết đã tận dụng thời cơ, cô nhìn anh cười đắc ý, cầm lấy hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi rón rén đi nhanh ra ngoài.
Anh cảm thấy hơi lâu, Lộ Khiết cô ấy làm gì vậy? Không chờ được nữa, Tư Cảnh Nam liền mở mắt ra thì không thấy cô đâu cả. Không ngờ anh lại bị lừa thế này. Tư Cảnh Nam xoa xoa cằm, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn theo hướng đi của Lộ Khiết, vẽ trên khuôn mặt điển trai một nụ cười bí ẩn.
......
Bệnh viện Liên Hoa.
Bước đến khoa ngoại thần kinh, Lộ Khiết gật đầu thay cho lời chào hỏi với mọi người, cô dần dần bước đến phòng chụp X\-Quang, nhìn ai nấy cũng đều ôm đầu, xoa xoa, kêu la đau nhức. Cũng hên là bệnh viện có đội ngũ bác sĩ đến thực tập nên đa phần đảm nhiệm một số ca mổ. Vì vậy, họ mới có thời gian để nghỉ ngơi rồi than trời trách đất thế này đây. Nếu không thì làm sao mà họ có thể làm việc với tinh thần thế này được?
"Bác sĩ Lộ."
"Bác sĩ Lộ."
Mọi người ở trong đó nhìn thấy cô bước vào thì liền cất tiếng chào hỏi. Lộ Khiết cười nhẹ, cô đem chiếc hộp đặt lên bàn rồi rót ra chén đưa cho từng người:"Giải rượu đấy, còn nóng, mọi người uống đi!"
"Woaa, bác sĩ Lộ, chị tốt thật." Tiểu Vũ nhận lấy chén canh, hít lấy hương thơm rồi không ngớt lời khen ngợi.
"Phiền bác sĩ Lộ thật, lúc nào mọi người uống rượu cũng phải nhờ bác sĩ Lộ chuẩn bị thế này." Bác sĩ Minh cầm lấy chén canh, khách khí nói.
"Không sao đâu, dù sao làm cái này cũng không tốn thời gian gì mấy." Nói xong, cô nhìn sang hai người con gái đứng cạnh nhau, nhẹ giọng cất tiếng:"Hạ Ngân, An Tuyết, hai người cũng uống đi!"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lộ."
Trạch Tịnh Thần từ ngoài mở cửa bước vào, anh đi tới gần cô rồi đưa cho cô một tập hồ sơ màu vàng:"Bác sĩ Lộ, đây là hồ sơ của cô, tôi đã giúp cô chuẩn bị hết rồi, bây giờ chỉ việc điền đủ thông tin rồi nộp lên là được."
"À, cảm ơn anh rất nhiều."
"Không cần đâu, giúp được cô là tôi vui rồi." Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, đưa ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm âm thầm nhìn cô. Lộ Khiết chớp chớp mắt vài cái rồi né đi ánh mắt ấy của anh, sau đó cô cười cười, ngập ngừng nói:"Vậy, anh ở đây với mọi người đi, tôi đi trước."
Trạch Tịnh Thần gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô mà lòng nặng trĩu, anh không mong điều gì chỉ mong cô hạnh phúc là đủ rồi. Chuyện tình cảm ấy mà, phức tạp lắm. Nó phải bắt nguồn từ hai phía, anh thì chỉ đơn phương thôi nhưng anh không hối hận, được gặp cô và làm việc chung với cô cũng là một hạnh phúc lớn đối với anh rồi. Cô là một người tốt, cô xứng đáng có được một cuộc sống như vậy. Anh thì không sánh được với Tư Cảnh Nam nên phải lùi một bước nhường việc bảo vệ cô cho Tư Cảnh Nam, mặc dù trong lòng anh lúc nào cũng nuối tiếc. Trạch Tịnh Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt điển trai bỗng điểm vài tia buồn bã, anh cố giấu đi cảm xúc của mình rồi quay sang làm việc với mọi người.
Sau khi điền đủ thông tin, Lộ Khiết nộp nó lên văn phòng và được viện trưởng phê duyệt ngay, ông ta ngồi trước bàn trà trong phòng làm việc của mình, nhìn cô đang ngồi đối diện, cất giọng cười khách khí nói:"Bác sĩ Lộ, thật vui vì cô đã trở lại, bây giờ cô có thể vào làm luôn rồi, vị trí của cô tôi vẫn giữ nguyên nên cô không phải lo."
"Viện trưởng không cần làm như vậy đâu, không phải hiện giờ bác sĩ Trạch vẫn đảm nhiệm rất tốt sao?"
"Thật ra, bác sĩ Trạch đã đề nghị chuyện này."
"Tại sao vậy?" Lộ Khiết khó hiểu, nghiêng nhẹ đầu hỏi viện trưởng.
"Là chuyện bác sĩ Trạch sắp trở về Ý rồi nên không thể làm trưởng khoa được nữa."
Lộ Khiết vốn không nhiều chuyện nên khi viện trưởng nói như vậy cô chỉ gật đầu rồi suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng rời đi. Chuyện Trạch Tịnh Thần đột ngột sang Ý như vậy, nếu có thời gian thì cô cũng tâm sự với anh.
...
Hàn viên.
Trong căn phòng làm việc, Hàn Dương Phong ngồi trên ghế sofa đối diện là cha nuôi của anh.
Khuôn mặt Lão Lâm lúc nào cũng tỏ ra đáng sợ và nguy hiểm cực độ, cộng thêm vết sẹo dài trên mặt ông ta càng làm nổi bật hơn sự hung tợn của ông ta. Đôi tay thô ráp của ông ta đặt lên chiếc gậy mà ông ta vẫn thường dùng để nâng đỡ từng bước đi của ông ta, cây gậy được làm bằng loại gỗ thượng hạnh, phần nắm được điêu khắc thành hình dạng của cái đầu lâu, trông rất nổi bật. Ánh mắt ông ta độc đoán và háo hức nhìn Hàn Dương Phong.
"Con còn định kéo dài đến bao giờ nữa?"
Trước giờ, Hàn Dương Phong hành động rất kín đáo, thường thì chỉ nhếch một nụ cười vừa thâm sâu vừa bí ẩn, chứa đựng không biết bao nhiêu thủ đoạn khó lường trước được. Điểm này của anh rất giống với Tư Cảnh Nam. Và bây giờ cũng vậy, anh nhếch cười nhìn Lão Lâm:"Con đã có kế hoạch của mình rồi, trong khoảng thời gian sau, cha cứ yên tâm mà chờ tin vui, con sẽ khiến cho hắn, thân bại danh liệt, khiến cho kẻ đã sát hại gia đình của con phải chết không toàn thây." Hàn Dương Phong xiết chặt tay, từng lời nói một tựa như con dao sắc bén đâm toạc vào hư không khiến Lão Lâm đôi chút rùng mình lo sợ.
"Được, ta sẽ chờ con. Nhưng con nên nhớ, việc càng xong nhanh thì càng tốt, con cũng biết sau khi trả thù cho gia đình con xong thì nên làm gì tiếp theo rồi chứ?"
"Con hiểu rồi, thưa cha."
Khóe môi thâm hiểm của Lâm Khương khẽ nhếch lên, trong đầu ẩn chứa suy nghĩ:"Mọi chuyện rồi sẽ càng thêm rắc rối. Tư Vũ mày thấy không, hai đứa con của mày đang tàn sát lẫn nhau, có trách cũng là trách bản thân mày đã cướp mất tất cả của tao."
Một tên vệ sĩ mặc âu phục đen lịch sự gõ cửa xin vào. Lão Lâm nghe thấy liền cao giọng:"Vào đi!"
Cánh cửa mở ra, tên vệ sĩ bước tới, cúi đầu chào một cách cung kính:"Hàn thiếu, lão gia."
"Có việc gì?" Lão Lâm nghiêm mặt, nhíu mày nhìn tên vệ sĩ rồi nói.
"Có một bưu kiện gửi tới cho ông." Têm vệ sĩ cầm một phong bì màu vàng đưa ra trước mặt Lão Lâm.
Nhìn tấm bưu kiện trên tay tên vệ sĩ, Lão Lâm nhíu mày chặt hơn, ông ta thắc mắc liền cầm lấy rồi nhìn đến tên người gửi, ông ta tròn mắt rồi nhanh chóng gập nó lại giống như sợ sẽ bị người khác nhìn thấy. Lão Lâm ra hiệu cho tên vệ sĩ ra ngoài, một mực không muốn mở ra xem vì khi đã biết người gửi tới la ai. Ông ta nhìn Hàn Dương Phong, nhướng mày gật đầu:"Được rồi, con đi làm việc của con đi."
"Vâng." Hàn Dương Phong nói xong thì đứng dậy rời ra ngoài. Nhẹ khép cửa lại, Hàn Dương Phong hé mắt nhìn vào khe cửa thì thấy Lâm Khương đang mở chiếc phong bì ấy ra, anh vốn không quan tâm gì nhiều nên đã đóng cửa lại rồi rời đi.
Trở vào thư phòng làm việc của mình, Hàn Dương Phong châm lửa lên đầu thuốc rồi hít lấy một hơi, ánh mắt nhìn lên bức tranh tứ bình được trang bị trên tường. Khói thuốc được phả ra, bay nghi ngút lên không trung, khói thuốc dày đặc che đi lấy một phần suy tư trên nét mặt trời ban ấy.
Cửa phòng đột ngột bị ai đấy mở ra, Hàn Dương Phong vẫn đứng yên không động tĩnh gì, đến khi người ấy cất tiếng nói thì ánh mắt anh mới đảo động.
"Hàn thiếu." Phi Dạ cất tiếng nói.
"Kế hoạch chuẩn bị thế nào rồi?" Hàn Dương Phong lãnh đạm nói.
"Đều ổn thỏa cả rồi, hai tiếng tới sẽ có cuộc gặp mặt với chị Tứ Quý bên Trịnh gia, chị ta nói muốn nhờ Hàn thiếu vài chuyện." Phi Dạ nhìn bóng lưng cao ráo của Hàn Dương Phong đều giọng cất tiếng.
"Được rồi, nói với chị ta, tôi sẽ tới đúng giờ."
"Vâng." Phi Dạ nói xong thì cúi đầu chào rồi rời đi.
....
Trong căn phòng, Lão Lâm từ từ mở tấm thư ra, lướt mắt đọc kỹ lưỡng từng dòng chữ trên đó, chợt sắc mặt ông ta thay đổi từ bình thường trở nên kinh ngạc rồi tới sợ hãi. Ông ta tức giận, xé tờ giấy thành từng mảnh vụn rồi ném lên không trung, như thế vẫn không hả giận được, ông ta thẳng tay dùng cây gậy của mình hất hết những thứ trên bàn xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên sàn đá hoa cương.
Lão Lâm tức đến đỏ mặt, hít thở không thông, trống ngực đập phập phồng, trong đầu ông ta bây giờ là một mớ hỗn tạp, không cách nào phân tách ra được, đôi tay ông ta run run cầm lấy cây gậy, khóe môi mấp máy phát ra những câu nói ngắt quãng:"Hắn ta nhất định phải làm vậy sao?"
Rốt cuộc người đó là ai và đã viết những gì mà lại khiến Lão Lâm lo sợ như vậy? Dường như hắn ta có thế lực rất lớn, còn Lão Lâm thì phụ thuộc vào hắn rất nhiều. Không biết giải thích thế nào nhưng khẳng định được một điều hắn ta không phải dạng vừa.
Hương thơm từ trong căn phòng bếp lan tỏa ra, loảng thoảng bay vào khứu giác nhạy bén của anh. Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng mở cửa thì nhìn thấy cô đang dọn thức ăn lên bàn.
Lộ Khiết nhìn anh, nở một nụ cười ôn nhu:"Anh tỉnh rồi sao? Em có chuẩn bị một ít canh giải rượu, anh uống đi cho nóng."
Lộ Khiết nói xong thì quay người lại gian bếp và tiếp tục nấu nướng, bỗng một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, giọng anh khàn khàn cất lên:"Người giúp việc đâu hết rồi, sao em lại làm thế này?"
"Em cho họ nghỉ một buổi rồi, sáng hôm nay em muốn tự tay làm bữa sáng cho anh." Lộ Khiết cong môi cười nhẹ, cô đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống rồi xoay người, đẩy anh đi tới bàn ăn:"Anh uống canh này đi, em sẽ mang bữa sáng tới cho anh."
"Được rồi." Tư Cảnh Nam cười nhẹ, nhìn Lộ Khiết quay đi rồi cầm chén canh lên uống cạn.
Sau khi anh đã uống xong canh, Lộ Khiết liền mang vài món điểm tâm đặt lên bàn. Lướt nhìn một lượt, Tư Cảnh Nam chợt cau mày rồi nhìn lên cô:"Lộ Khiết."
"Hả?" Lộ Khiết tròn mắt nhìn anh.
"Ăn như vậy làm sao mà no." Tư Cảnh Nam chắp lưỡi nói.
Không no sao? Lộ Khiết nghĩ thầm rồi lại bối rối, rõ ràng trước đây anh không có ăn sáng, nếu có ăn thì chỉ ăn một ít. Nhưng bây giờ, cô làm tận tới ba món thế này mà anh lại bảo là ăn không no. Cau mày suy nghĩ một lát thì mới biết ý định của anh, cô nheo mắt phì cười rồi đánh vào vai anh một cái:"Anh lại suy nghĩ linh tinh gì nữa đấy?"
Tư Cảnh Nam kéo cô ngồi lên đùi mình, mỉm cười khen ngợi:"Em đúng là hiểu ý anh."
"Thôi, em không đùa với anh nữa, sáng nay em còn phải đến bệnh viện."
"Đến bệnh viện? Sao lại sớm thế?" Tư Cảnh Nam cau mày hỏi.
"Lúc trước, em từng nộp đơn xin nghỉ việc nên bây giờ muốn trở lại làm thì phải làm lại chu trình, sẽ mất khá nhiều thời gian ấy. Nên làm càng sớm càng tốt." Cô vừa nói vừa đứng dậy khỏi người anh.
"Hưm...vậy được, nhưng trước khi đi em phải nên có biểu hiện gì đó chứ?"
Nghe như vậy, Lộ Khiết nhếch môi cười nhẹ sau đó cúi xuống hôn lên má của anh một cái.
"Như vậy vẫn chưa đủ." Tư Cảnh Nam lắc đầu nói.
Lộ Khiết dở khóc dở cười nhìn anh, đây rĩ ràng là anh đang chọc ghẹo cô mà. Lộ Khiết nhướng mày:"Vậy anh nhắm mắt lại đi!"
Nghe có vẻ thích thú, anh theo lời cô liền nhắm mắt lại, mỉm cười mong chờ nụ hôn sâu thẳm từ cô. Nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại, Lộ Khiết đã tận dụng thời cơ, cô nhìn anh cười đắc ý, cầm lấy hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi rón rén đi nhanh ra ngoài.
Anh cảm thấy hơi lâu, Lộ Khiết cô ấy làm gì vậy? Không chờ được nữa, Tư Cảnh Nam liền mở mắt ra thì không thấy cô đâu cả. Không ngờ anh lại bị lừa thế này. Tư Cảnh Nam xoa xoa cằm, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn theo hướng đi của Lộ Khiết, vẽ trên khuôn mặt điển trai một nụ cười bí ẩn.
......
Bệnh viện Liên Hoa.
Bước đến khoa ngoại thần kinh, Lộ Khiết gật đầu thay cho lời chào hỏi với mọi người, cô dần dần bước đến phòng chụp X\-Quang, nhìn ai nấy cũng đều ôm đầu, xoa xoa, kêu la đau nhức. Cũng hên là bệnh viện có đội ngũ bác sĩ đến thực tập nên đa phần đảm nhiệm một số ca mổ. Vì vậy, họ mới có thời gian để nghỉ ngơi rồi than trời trách đất thế này đây. Nếu không thì làm sao mà họ có thể làm việc với tinh thần thế này được?
"Bác sĩ Lộ."
"Bác sĩ Lộ."
Mọi người ở trong đó nhìn thấy cô bước vào thì liền cất tiếng chào hỏi. Lộ Khiết cười nhẹ, cô đem chiếc hộp đặt lên bàn rồi rót ra chén đưa cho từng người:"Giải rượu đấy, còn nóng, mọi người uống đi!"
"Woaa, bác sĩ Lộ, chị tốt thật." Tiểu Vũ nhận lấy chén canh, hít lấy hương thơm rồi không ngớt lời khen ngợi.
"Phiền bác sĩ Lộ thật, lúc nào mọi người uống rượu cũng phải nhờ bác sĩ Lộ chuẩn bị thế này." Bác sĩ Minh cầm lấy chén canh, khách khí nói.
"Không sao đâu, dù sao làm cái này cũng không tốn thời gian gì mấy." Nói xong, cô nhìn sang hai người con gái đứng cạnh nhau, nhẹ giọng cất tiếng:"Hạ Ngân, An Tuyết, hai người cũng uống đi!"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lộ."
Trạch Tịnh Thần từ ngoài mở cửa bước vào, anh đi tới gần cô rồi đưa cho cô một tập hồ sơ màu vàng:"Bác sĩ Lộ, đây là hồ sơ của cô, tôi đã giúp cô chuẩn bị hết rồi, bây giờ chỉ việc điền đủ thông tin rồi nộp lên là được."
"À, cảm ơn anh rất nhiều."
"Không cần đâu, giúp được cô là tôi vui rồi." Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, đưa ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm âm thầm nhìn cô. Lộ Khiết chớp chớp mắt vài cái rồi né đi ánh mắt ấy của anh, sau đó cô cười cười, ngập ngừng nói:"Vậy, anh ở đây với mọi người đi, tôi đi trước."
Trạch Tịnh Thần gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô mà lòng nặng trĩu, anh không mong điều gì chỉ mong cô hạnh phúc là đủ rồi. Chuyện tình cảm ấy mà, phức tạp lắm. Nó phải bắt nguồn từ hai phía, anh thì chỉ đơn phương thôi nhưng anh không hối hận, được gặp cô và làm việc chung với cô cũng là một hạnh phúc lớn đối với anh rồi. Cô là một người tốt, cô xứng đáng có được một cuộc sống như vậy. Anh thì không sánh được với Tư Cảnh Nam nên phải lùi một bước nhường việc bảo vệ cô cho Tư Cảnh Nam, mặc dù trong lòng anh lúc nào cũng nuối tiếc. Trạch Tịnh Thần khẽ mỉm cười, khuôn mặt điển trai bỗng điểm vài tia buồn bã, anh cố giấu đi cảm xúc của mình rồi quay sang làm việc với mọi người.
Sau khi điền đủ thông tin, Lộ Khiết nộp nó lên văn phòng và được viện trưởng phê duyệt ngay, ông ta ngồi trước bàn trà trong phòng làm việc của mình, nhìn cô đang ngồi đối diện, cất giọng cười khách khí nói:"Bác sĩ Lộ, thật vui vì cô đã trở lại, bây giờ cô có thể vào làm luôn rồi, vị trí của cô tôi vẫn giữ nguyên nên cô không phải lo."
"Viện trưởng không cần làm như vậy đâu, không phải hiện giờ bác sĩ Trạch vẫn đảm nhiệm rất tốt sao?"
"Thật ra, bác sĩ Trạch đã đề nghị chuyện này."
"Tại sao vậy?" Lộ Khiết khó hiểu, nghiêng nhẹ đầu hỏi viện trưởng.
"Là chuyện bác sĩ Trạch sắp trở về Ý rồi nên không thể làm trưởng khoa được nữa."
Lộ Khiết vốn không nhiều chuyện nên khi viện trưởng nói như vậy cô chỉ gật đầu rồi suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng rời đi. Chuyện Trạch Tịnh Thần đột ngột sang Ý như vậy, nếu có thời gian thì cô cũng tâm sự với anh.
...
Hàn viên.
Trong căn phòng làm việc, Hàn Dương Phong ngồi trên ghế sofa đối diện là cha nuôi của anh.
Khuôn mặt Lão Lâm lúc nào cũng tỏ ra đáng sợ và nguy hiểm cực độ, cộng thêm vết sẹo dài trên mặt ông ta càng làm nổi bật hơn sự hung tợn của ông ta. Đôi tay thô ráp của ông ta đặt lên chiếc gậy mà ông ta vẫn thường dùng để nâng đỡ từng bước đi của ông ta, cây gậy được làm bằng loại gỗ thượng hạnh, phần nắm được điêu khắc thành hình dạng của cái đầu lâu, trông rất nổi bật. Ánh mắt ông ta độc đoán và háo hức nhìn Hàn Dương Phong.
"Con còn định kéo dài đến bao giờ nữa?"
Trước giờ, Hàn Dương Phong hành động rất kín đáo, thường thì chỉ nhếch một nụ cười vừa thâm sâu vừa bí ẩn, chứa đựng không biết bao nhiêu thủ đoạn khó lường trước được. Điểm này của anh rất giống với Tư Cảnh Nam. Và bây giờ cũng vậy, anh nhếch cười nhìn Lão Lâm:"Con đã có kế hoạch của mình rồi, trong khoảng thời gian sau, cha cứ yên tâm mà chờ tin vui, con sẽ khiến cho hắn, thân bại danh liệt, khiến cho kẻ đã sát hại gia đình của con phải chết không toàn thây." Hàn Dương Phong xiết chặt tay, từng lời nói một tựa như con dao sắc bén đâm toạc vào hư không khiến Lão Lâm đôi chút rùng mình lo sợ.
"Được, ta sẽ chờ con. Nhưng con nên nhớ, việc càng xong nhanh thì càng tốt, con cũng biết sau khi trả thù cho gia đình con xong thì nên làm gì tiếp theo rồi chứ?"
"Con hiểu rồi, thưa cha."
Khóe môi thâm hiểm của Lâm Khương khẽ nhếch lên, trong đầu ẩn chứa suy nghĩ:"Mọi chuyện rồi sẽ càng thêm rắc rối. Tư Vũ mày thấy không, hai đứa con của mày đang tàn sát lẫn nhau, có trách cũng là trách bản thân mày đã cướp mất tất cả của tao."
Một tên vệ sĩ mặc âu phục đen lịch sự gõ cửa xin vào. Lão Lâm nghe thấy liền cao giọng:"Vào đi!"
Cánh cửa mở ra, tên vệ sĩ bước tới, cúi đầu chào một cách cung kính:"Hàn thiếu, lão gia."
"Có việc gì?" Lão Lâm nghiêm mặt, nhíu mày nhìn tên vệ sĩ rồi nói.
"Có một bưu kiện gửi tới cho ông." Têm vệ sĩ cầm một phong bì màu vàng đưa ra trước mặt Lão Lâm.
Nhìn tấm bưu kiện trên tay tên vệ sĩ, Lão Lâm nhíu mày chặt hơn, ông ta thắc mắc liền cầm lấy rồi nhìn đến tên người gửi, ông ta tròn mắt rồi nhanh chóng gập nó lại giống như sợ sẽ bị người khác nhìn thấy. Lão Lâm ra hiệu cho tên vệ sĩ ra ngoài, một mực không muốn mở ra xem vì khi đã biết người gửi tới la ai. Ông ta nhìn Hàn Dương Phong, nhướng mày gật đầu:"Được rồi, con đi làm việc của con đi."
"Vâng." Hàn Dương Phong nói xong thì đứng dậy rời ra ngoài. Nhẹ khép cửa lại, Hàn Dương Phong hé mắt nhìn vào khe cửa thì thấy Lâm Khương đang mở chiếc phong bì ấy ra, anh vốn không quan tâm gì nhiều nên đã đóng cửa lại rồi rời đi.
Trở vào thư phòng làm việc của mình, Hàn Dương Phong châm lửa lên đầu thuốc rồi hít lấy một hơi, ánh mắt nhìn lên bức tranh tứ bình được trang bị trên tường. Khói thuốc được phả ra, bay nghi ngút lên không trung, khói thuốc dày đặc che đi lấy một phần suy tư trên nét mặt trời ban ấy.
Cửa phòng đột ngột bị ai đấy mở ra, Hàn Dương Phong vẫn đứng yên không động tĩnh gì, đến khi người ấy cất tiếng nói thì ánh mắt anh mới đảo động.
"Hàn thiếu." Phi Dạ cất tiếng nói.
"Kế hoạch chuẩn bị thế nào rồi?" Hàn Dương Phong lãnh đạm nói.
"Đều ổn thỏa cả rồi, hai tiếng tới sẽ có cuộc gặp mặt với chị Tứ Quý bên Trịnh gia, chị ta nói muốn nhờ Hàn thiếu vài chuyện." Phi Dạ nhìn bóng lưng cao ráo của Hàn Dương Phong đều giọng cất tiếng.
"Được rồi, nói với chị ta, tôi sẽ tới đúng giờ."
"Vâng." Phi Dạ nói xong thì cúi đầu chào rồi rời đi.
....
Trong căn phòng, Lão Lâm từ từ mở tấm thư ra, lướt mắt đọc kỹ lưỡng từng dòng chữ trên đó, chợt sắc mặt ông ta thay đổi từ bình thường trở nên kinh ngạc rồi tới sợ hãi. Ông ta tức giận, xé tờ giấy thành từng mảnh vụn rồi ném lên không trung, như thế vẫn không hả giận được, ông ta thẳng tay dùng cây gậy của mình hất hết những thứ trên bàn xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên sàn đá hoa cương.
Lão Lâm tức đến đỏ mặt, hít thở không thông, trống ngực đập phập phồng, trong đầu ông ta bây giờ là một mớ hỗn tạp, không cách nào phân tách ra được, đôi tay ông ta run run cầm lấy cây gậy, khóe môi mấp máy phát ra những câu nói ngắt quãng:"Hắn ta nhất định phải làm vậy sao?"
Rốt cuộc người đó là ai và đã viết những gì mà lại khiến Lão Lâm lo sợ như vậy? Dường như hắn ta có thế lực rất lớn, còn Lão Lâm thì phụ thuộc vào hắn rất nhiều. Không biết giải thích thế nào nhưng khẳng định được một điều hắn ta không phải dạng vừa.
Bình luận facebook