Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51:Chưởng 51: Biến Cố.
Đứng chào hỏi được vài đối tác lớn, bỗng nhiên một người đàn ông trung niên xuất hiện, trên người khoác một bộ vest lịch lãm, mang phong cách vô cùng tao nhã, sang trọng. Ông ta tiến tới, đứng trước mặt Tư Cảnh Nam sau đó cúi chào:"Tư thiếu, rất vui vì ngài đã tới."
Tư Cảnh Nam cầm lấy ly rượu từ tay ông ra đưa tới, anh nâng ly cạn ly với ông ta rồi mỉm cười:
"Trích tổng quá khách khí rồi, mọi sự kiện tôi tổ chức ngài đều cất công để tới. Vậy nên ngày hôm nay tôi tới đây là điểu hiển nhiên, quả lại đến đây rồi mới biết....." Tư Cảnh Nan cười nhẹ, lướt mắt nhìn xung quanh rồi nói tiếp:"Thật sự là không uổng công."
"Vâng. Tư tổng thật là có chủ kiến. Vậy sau này nếu có gì cần mong Tư tổng giúp đỡ."
Tư Cảnh Nam không nói gì nữa, anh nhếch khóe môi của mình lên rồi nhướng mày, đưa ly về phía trước để tỏ thành ý. Sau đó vài phút, ông ta nói xong cũng xin phép rời đi.
Người đàn ông vừa mới nói chuyện với Tư Cảnh Nam đây chính là Trích Tiêu \- chủ nhân của buổi tiệc triễn lãm ngày hôm nay. Mục đích chính của ông ta, Tư Cảnh Nam biết rất rõ nhưng ngoài mặt lại biểu cảm như không biết gì và cũng không muốn vạch trần ông ta. Ngày hôm nay tới đây, Tư Cảnh Nam đã phòng bị sẵn nhằm đối phương phản công thì còn có cái mà chống đỡ, tuy nhiên mục đích chính của Tư Cảnh Nam là chỉ muốn thoải mái, thư giản cùng Lộ Khiết thôi.
Lộ Khiết rảo bước đi tới một chiếc tủ, trong chiếc tủ là một cái bát đồng, hình ảnh cùng hoa văn trên chiếc bát đã thu hút sự chú ý của cô rất nhiều.
Đứng trước chiếc tủ, Lộ Khiết khom người chăm chú nhìn vào chiếc bát đồng khiến cho Tư Cảnh Nam đem.lòng sinh ra hứng thú nên mới cất tiếng hỏi:"Em thấy nó đặc biệt ở đâu sao?"
Cô nhìn lên anh, mỉm cười rồi chậm rãi nói:"Cái bát đồng này lúc trước em đã từng nhìn thấy trong bộ sưu tập của Tuyết Linh. Theo như lịch sử cho biết thì nó nằm trong con thuyền bị chìm đắm ở thời nhà Đường Trung Quốc. Bây giờ, nó được trưng bày ở đây lại được chứng kiến tận mắt, đúng là rất đẹp và phong cách. Nhưng em không hiểu lắm chỉ có Tuyết Linh mới thông thạo và hiểu biết rõ về chúng thôi."
"Hưm...đúng là rất đặc biệt, em thích nó sao?"
"Anh...tính làm gì?" Lộ Khiết đứng thẳng lưng lên nhìn Tư Cảnh Nam nghi hoặc nói.
"Đương nhiên là lấy nó tặng cho em rồi!" Tư Cảnh Nam bỏ hai tay vào túi quần, thản nhiên nói.
Đối với một món đồ cổ quý giá như vầy thường thì rất khó mua lại trừ khi được mang đi đấu giá nhưng với một thương nhân lớn như Tư Cảnh Nam thì khác. Anh muốn cái gì thì nhất định phải có cái đó. Cái bát đồng này cũng không ngoại lệ.
"Ừm...em không cần đâu, dù gì ở nhà cũng nhiều rồi mua làm gì cho phí vả lại em cũng có hiểu gì đâu. Vì vậy, không cần phải mua." Lộ Khiết khẽ lắc đầu từ chối.
"Vậy theo ý em."
Lộ Khiết mỉm cười hài lòng rồi khoác tay anh kéo anh đi tới nơi khác.
Ở phía xa, Lộ Khiết bắt gặp một hình bóng vô cùng quen thuộc. Một cô gái khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây âu đen nhánh. Đi chiếc giày cao gót màu đen không quá cao. Dáng người cô gái cao ráo, thon thả đang chăm chú nhìn vào một món đồ được trưng bày trong chiếc tủ rồi ghi ghi chép chép gì đó lên giấy.
Lộ Khiết nhìn cô gái ấy rồi mỉm cười, sau đó cùng Tư Cảnh Nam bước tới.
"Linh Linh."
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tuyết Linh theo phản xạ tự nhiên cô quay người lại thì bắt gặp Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết đang bước tới gần. Khuôn mặt Tuyết Linh trở nên tươi sáng, vui vẻ và đi tới gần Lộ Khiết. Cô có chút bất ngờ về sự xuất hiện của Lộ Khiết ở nơi này nhưng mà nghĩ lại thì Tư Cảnh Nam là thương nhân lớn, buổi tiệc lớn thế này không thể không thiếu anh vả lại anh thường đi cùng với Lộ Khiết thì chuyện này suy cho cùng thì cũng không có gì lạ.
"Mình đoán chắc rằng cậu sẽ ở đây!" Lộ Khiết tươi cười nhìn khuôn mặt trắng noãn của Tuyết Linh hớn hở nói.
"Cái đó gọi là tâm linh tương thông đấy!"
Nghe cách hai người nói chuyện, Tư Cảnh Nam liền gãi nhẹ chóp mũi rồi cười cười.
"Ể..." Tuyết Linh tròn mắt, hiếu kì nhìn Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết. Đến bây giờ cô mới nhận ra:"Hai người làm hòa rồi à?"
"Chúng tôi đã cãi nhau bao giờ, cần gì phải làm hòa." Tư Cảnh Nam lạnh nhạt cất giọng nói. Nhìn thấy biểu hiện của anh như vậy, Lộ Khiết chau mày, bĩu môi rồi huých vai anh một cái:"Này, anh có thể nào dịu dàng hơn một chút được không?"
Tư Cảnh Nam hờ hững gật đầu. Trách sao được, anh chỉ muốn dịu dàng với riêng cô thôi.
"Dù sao cũng cảm ơn anh, nếu lúc ấy không có anh thì bây giờ tôi muốn gặp Lộ Khiết cũng khó rồi!" Tuyết Linh cười nhẹ, buông lời hòa đồng nói.
Tư Cảnh Nam cười cười, khẽ lắc đầu:"Tôi mới là người nên cảm ơn!"
"Thôi tôi không dám." Tuyết Linh liền xua tay lắc đầu, tuy bản tính giang hồ của Tuyết Linh mới sinh ra đã có nên không có gì là làm cô sợ nhưng còn với Tư Cảnh Nam thì cô cảm thấy sao sao ấy, nhưng mà cũng không hẳn là sợ anh. Chỉ là nhìn thái độ lạnh nhạt quá mức của anh cô không chịu nổi thôi.
"Này! Khoan đã!" Lộ Khiết đảo mắt nhìn hai người họ, trong lòng sinh nghi vấn rồi lên tiếng:"Là cậu đã nói cho anh ấy biết sao?"
Tuyết Linh cười trừ đáp:"Không trách mình được."
"Thảo nào anh ấy lại biết!" Lộ Khiết thì thầm nói rồi khẽ lướt mắt sang đám đông, đột nhiên cô bắt gặp hình ảnh của một người mà trực quan ép cô phải quay lại nhìn kỹ hơn. Từ ngoài cửa chính của chuyến du thuyền, một người đàn ông với khí chất ngút trời, khuôn mặt trời ban hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn nữa nhưng mà vẫn không ngang với Tư Cảnh Nam. Tuy nhiên theo cách suy luận của Lộ Khiết, hai người họ rất đẹp, rất hoàn hảo, rất giống nhau mỗi người họ đều mang một sắc thái riêng và rất đặc biệt.
Lộ Khiết chăm chú nhìn vào người đàn ông đó thì nhận ra anh ta ngay:"Anh ta không phải là người đàn ông ở Tư Uyển lúc trước sao?"
Nhưng tính Lộ Khiết không thích thù dai, cô cũng không bận tâm anh ta nữa nên đã quay sang tiếp tục nói chuyện với Tuyết Linh. Còn Tư Cảnh Nam thì cũng giống như cô, anh cũng chăm chú nhìn người đàn ông đó, khóe môi nhếch nhẹ rồi lắc đầu. Vậy là anh đoán không sai, Trích Tiêu hôm nay sẽ bàn việc với Hàn Dương Phong.
....
Tiếng nổ lớn đột nhiên phát lên, làm chấn động cả một du thuyền lớn. Cắt ngang cuộc nói chuyện của Tuyết Linh và Lộ Khiết.
Mọi người bên trong du thuyền đột ngột nghe tiếng nổ lớn như vậy thì không khỏi hốt hoảng, bọn họ trở nên náo loạn người thì la hét, người thì che tai, che mặt mà chạy đi.
Tư Cảnh Nam quay sang nhìn Lộ Khiết rồi nắm tay Lộ Khiết và cùng Tuyết Linh chen chút vào đám đông mà chạy ra ngoài.
Bây giờ thay vì tiếng nổ là súng không ngừng vang lên. Ngay cả Tuyết Linh cũng không hiểu, một sự kiện lớn thế này, an ninh nghiêm ngặt thế này mà vẫn bị khủng bố tấn công.
Bước nhanh ra khỏi chiếc du thuyền thì bắt gặp bọn người đó, bọn chúng rất đông, khuôn mặt dữ tỡn quan sát lấy chiếc du thuyền.
Lý Trân, Lôi Duật và Tân Trạch nhìn thấy như vậy liền chạy nhanh tới để hiểm trợ.
Có một điều rất lạ, bọn chúng đều bỏ qua cho những người khác nhưng lại chặn bước đi của Tư Cảnh Nam và người của anh. Tuyết Linh vội vàng nói:"Hình như bọn chúng chỉ nhắm vào chúng ta."
"Vậy thì chơi tới cùng đi!" Tư Cảnh Nam nhìn bọn chúng rồi lãnh đạm nói, mặc dù không biết bọn này là người của bang phái nào hay là bọn khủng bố ở đâu nhưng bọn chúng quá sai khi đã động tới Tư Cảnh Nam.
Tất cả mọi người đều tản ra mà chạy hết, hiện giờ xung quanh chỉ còn Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết, Tuyết Linh và những người trợ thủ còn lại đang bị bọn người kia quây quanh.
Bọn chúng nhíu mày, quan sát một hồi rồi một tên tướng tá như người chủ chốt, hắn ta hét lớn:"Giết chúng!"
Trong đám người của Tư Cảnh Nam không một ai là không biết võ cả, đối phó với mấy tên này thì không cần phải lo ngại gì, lần lượt từng tên một bị đánh hạ mà nằm lăn lóc dưới đất.
Tư Cảnh Nam bận đánh nhau nhưng tầm mắt lúc nào cũng chú tới Lộ Khiết và không ngừng cảnh giác để bảo vệ cô. Vì vậy nên khi anh quan sát được từ xa, nhìn ở phía du thuyền một góc một trăm mười độ, một tên cầm một khẩu súng tay chỉa họng súng về phía Lộ Khiết và chuẩn bị bóp còi. Tư Cảnh Nam trong tình huống này vốn không bận tâm suy nghĩ nhiều, anh liền lao tới ôm trọn lấy cơ thể Lộ Khiết rồi quay mình về phía hướng súng của tên đó.
Tiếng súng nổ lớn rồi giật mạnh, tên đó vô tình mất thăng bằng nên nhích về phía sau vài bước, nhân cơ hội hắn không để ý Tư Cảnh Nam rút khẩu súng trong người mình ra rồi xoay người, hướng họng súng về hắn ta mà nổ súng. Tên đó bọ viên đạn ghim vào ngực nên chết tại chỗ.
Máu trên vai phải của Tư Cảnh Nam không ngừng tuông trào, khoảnh khắc Tư Cảnh Nam bị trúng đạn Lộ Khiết hốt hoảng liền gọi lớn tên anh:"Tư Cảnh Nam!"
Không chỉ riêng cô mà còn những người khác đều dừng hành động của mình lại mà để ý tới anh. Lý Trân chạy nhanh tới đỡ lấy anh:"Lão đại!"
Thấy vậy, Lôi Duật, Tân Trạch và cả Tuyết Linh đều lùi lại tại vị trí của anh.
"Lão đại, anh bị thương rồi!" Lôi Duật chau mày, lo lắng nên cất tiếng nói.
"Tư Cảnh Nam, Tư Cảnh Nam...anh sao rồi!" Lộ Khiết tay ôm chặt lấy vết thương đang rỉ máu của Tư Cảnh Nam, vẻ mặt cô lo lắng đến mức trở nên tái nhợt. Tư Cảnh Nam biết, hiện tại cô đang rất quan tâm anh nhưng bây giờ việc bảo vệ cho cô mới là chuyện chính, anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng an ủi:"Anh không sao!" Sau đó anh quay sang nhìn Lý Trân với vẻ mặt nghiêm nghị:"Lý Trân, đưa Lộ Khiết đi khỏi đây!"
"Nhưng lão đại, anh đang bị thương..." Lý Trân nhíu mày, đỡ lấy Tư Cảnh Nam lo lắng nói.
"Không, em không đi đâu cả! Em sẽ ở lại đây với anh." Lộ Khiết lắc đầu cương quyết nói. Bây giờ anh đang bị thương, làm sao mà cô lại bỏ mặt anh được.
"Lộ Khiết nghe lời đi, mau đi khỏi đây!" Tư Cảnh Nam lớn tiếng nói với cô, rồi quay sang nhìn Lý Trân:"Mau đưa cô ấy đi!"
"Nhưng, lão đại..." Lý Trân ấp úng không biết nên nói câu nào, Tư Cảnh Nam đang bị thương nên chính Lý Trân cũng không nỡ rời đi.
"Bây giờ cô dám chống lại mệnh lệnh của tôi sao?" Tư Cảnh Nam cau mày nhìn Lý Trân, khó chịu nói.
"Đúng vậy, đưa Lộ Khiết đi!" Tuyết Linh dùng chân đá vào khuỷu chân của một tên làm cho hắn ngã nhào ra đất rồi lùi lại, sau đó đứng về phe Tư Cảnh Nam yêu cầu Lý Trân đưa Lộ Khiết tránh khỏi nơi này.
"Nhanh lên!" Tư Cảnh Nam thôi thúc. Lý Trân gật đầu nhanh chóng đứng dậy rồi kéo Lộ Khiết đi. Đôi bàn tay cô ươn ướt máu nắm chặt lấy tay của Tư Cảnh Nam vì sức kéo của Lý Trân nên sự tiếp xúc của cô và Tư Cảnh Nam lại ngày càng xa cách. Và đâu đó trong thâm tâm Lộ Khiết thiết nghĩ, lần buông tay này có phải là lần buông tay cuối cùng hay không?
Tư Cảnh Nam cầm lấy ly rượu từ tay ông ra đưa tới, anh nâng ly cạn ly với ông ta rồi mỉm cười:
"Trích tổng quá khách khí rồi, mọi sự kiện tôi tổ chức ngài đều cất công để tới. Vậy nên ngày hôm nay tôi tới đây là điểu hiển nhiên, quả lại đến đây rồi mới biết....." Tư Cảnh Nan cười nhẹ, lướt mắt nhìn xung quanh rồi nói tiếp:"Thật sự là không uổng công."
"Vâng. Tư tổng thật là có chủ kiến. Vậy sau này nếu có gì cần mong Tư tổng giúp đỡ."
Tư Cảnh Nam không nói gì nữa, anh nhếch khóe môi của mình lên rồi nhướng mày, đưa ly về phía trước để tỏ thành ý. Sau đó vài phút, ông ta nói xong cũng xin phép rời đi.
Người đàn ông vừa mới nói chuyện với Tư Cảnh Nam đây chính là Trích Tiêu \- chủ nhân của buổi tiệc triễn lãm ngày hôm nay. Mục đích chính của ông ta, Tư Cảnh Nam biết rất rõ nhưng ngoài mặt lại biểu cảm như không biết gì và cũng không muốn vạch trần ông ta. Ngày hôm nay tới đây, Tư Cảnh Nam đã phòng bị sẵn nhằm đối phương phản công thì còn có cái mà chống đỡ, tuy nhiên mục đích chính của Tư Cảnh Nam là chỉ muốn thoải mái, thư giản cùng Lộ Khiết thôi.
Lộ Khiết rảo bước đi tới một chiếc tủ, trong chiếc tủ là một cái bát đồng, hình ảnh cùng hoa văn trên chiếc bát đã thu hút sự chú ý của cô rất nhiều.
Đứng trước chiếc tủ, Lộ Khiết khom người chăm chú nhìn vào chiếc bát đồng khiến cho Tư Cảnh Nam đem.lòng sinh ra hứng thú nên mới cất tiếng hỏi:"Em thấy nó đặc biệt ở đâu sao?"
Cô nhìn lên anh, mỉm cười rồi chậm rãi nói:"Cái bát đồng này lúc trước em đã từng nhìn thấy trong bộ sưu tập của Tuyết Linh. Theo như lịch sử cho biết thì nó nằm trong con thuyền bị chìm đắm ở thời nhà Đường Trung Quốc. Bây giờ, nó được trưng bày ở đây lại được chứng kiến tận mắt, đúng là rất đẹp và phong cách. Nhưng em không hiểu lắm chỉ có Tuyết Linh mới thông thạo và hiểu biết rõ về chúng thôi."
"Hưm...đúng là rất đặc biệt, em thích nó sao?"
"Anh...tính làm gì?" Lộ Khiết đứng thẳng lưng lên nhìn Tư Cảnh Nam nghi hoặc nói.
"Đương nhiên là lấy nó tặng cho em rồi!" Tư Cảnh Nam bỏ hai tay vào túi quần, thản nhiên nói.
Đối với một món đồ cổ quý giá như vầy thường thì rất khó mua lại trừ khi được mang đi đấu giá nhưng với một thương nhân lớn như Tư Cảnh Nam thì khác. Anh muốn cái gì thì nhất định phải có cái đó. Cái bát đồng này cũng không ngoại lệ.
"Ừm...em không cần đâu, dù gì ở nhà cũng nhiều rồi mua làm gì cho phí vả lại em cũng có hiểu gì đâu. Vì vậy, không cần phải mua." Lộ Khiết khẽ lắc đầu từ chối.
"Vậy theo ý em."
Lộ Khiết mỉm cười hài lòng rồi khoác tay anh kéo anh đi tới nơi khác.
Ở phía xa, Lộ Khiết bắt gặp một hình bóng vô cùng quen thuộc. Một cô gái khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây âu đen nhánh. Đi chiếc giày cao gót màu đen không quá cao. Dáng người cô gái cao ráo, thon thả đang chăm chú nhìn vào một món đồ được trưng bày trong chiếc tủ rồi ghi ghi chép chép gì đó lên giấy.
Lộ Khiết nhìn cô gái ấy rồi mỉm cười, sau đó cùng Tư Cảnh Nam bước tới.
"Linh Linh."
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tuyết Linh theo phản xạ tự nhiên cô quay người lại thì bắt gặp Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết đang bước tới gần. Khuôn mặt Tuyết Linh trở nên tươi sáng, vui vẻ và đi tới gần Lộ Khiết. Cô có chút bất ngờ về sự xuất hiện của Lộ Khiết ở nơi này nhưng mà nghĩ lại thì Tư Cảnh Nam là thương nhân lớn, buổi tiệc lớn thế này không thể không thiếu anh vả lại anh thường đi cùng với Lộ Khiết thì chuyện này suy cho cùng thì cũng không có gì lạ.
"Mình đoán chắc rằng cậu sẽ ở đây!" Lộ Khiết tươi cười nhìn khuôn mặt trắng noãn của Tuyết Linh hớn hở nói.
"Cái đó gọi là tâm linh tương thông đấy!"
Nghe cách hai người nói chuyện, Tư Cảnh Nam liền gãi nhẹ chóp mũi rồi cười cười.
"Ể..." Tuyết Linh tròn mắt, hiếu kì nhìn Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết. Đến bây giờ cô mới nhận ra:"Hai người làm hòa rồi à?"
"Chúng tôi đã cãi nhau bao giờ, cần gì phải làm hòa." Tư Cảnh Nam lạnh nhạt cất giọng nói. Nhìn thấy biểu hiện của anh như vậy, Lộ Khiết chau mày, bĩu môi rồi huých vai anh một cái:"Này, anh có thể nào dịu dàng hơn một chút được không?"
Tư Cảnh Nam hờ hững gật đầu. Trách sao được, anh chỉ muốn dịu dàng với riêng cô thôi.
"Dù sao cũng cảm ơn anh, nếu lúc ấy không có anh thì bây giờ tôi muốn gặp Lộ Khiết cũng khó rồi!" Tuyết Linh cười nhẹ, buông lời hòa đồng nói.
Tư Cảnh Nam cười cười, khẽ lắc đầu:"Tôi mới là người nên cảm ơn!"
"Thôi tôi không dám." Tuyết Linh liền xua tay lắc đầu, tuy bản tính giang hồ của Tuyết Linh mới sinh ra đã có nên không có gì là làm cô sợ nhưng còn với Tư Cảnh Nam thì cô cảm thấy sao sao ấy, nhưng mà cũng không hẳn là sợ anh. Chỉ là nhìn thái độ lạnh nhạt quá mức của anh cô không chịu nổi thôi.
"Này! Khoan đã!" Lộ Khiết đảo mắt nhìn hai người họ, trong lòng sinh nghi vấn rồi lên tiếng:"Là cậu đã nói cho anh ấy biết sao?"
Tuyết Linh cười trừ đáp:"Không trách mình được."
"Thảo nào anh ấy lại biết!" Lộ Khiết thì thầm nói rồi khẽ lướt mắt sang đám đông, đột nhiên cô bắt gặp hình ảnh của một người mà trực quan ép cô phải quay lại nhìn kỹ hơn. Từ ngoài cửa chính của chuyến du thuyền, một người đàn ông với khí chất ngút trời, khuôn mặt trời ban hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn nữa nhưng mà vẫn không ngang với Tư Cảnh Nam. Tuy nhiên theo cách suy luận của Lộ Khiết, hai người họ rất đẹp, rất hoàn hảo, rất giống nhau mỗi người họ đều mang một sắc thái riêng và rất đặc biệt.
Lộ Khiết chăm chú nhìn vào người đàn ông đó thì nhận ra anh ta ngay:"Anh ta không phải là người đàn ông ở Tư Uyển lúc trước sao?"
Nhưng tính Lộ Khiết không thích thù dai, cô cũng không bận tâm anh ta nữa nên đã quay sang tiếp tục nói chuyện với Tuyết Linh. Còn Tư Cảnh Nam thì cũng giống như cô, anh cũng chăm chú nhìn người đàn ông đó, khóe môi nhếch nhẹ rồi lắc đầu. Vậy là anh đoán không sai, Trích Tiêu hôm nay sẽ bàn việc với Hàn Dương Phong.
....
Tiếng nổ lớn đột nhiên phát lên, làm chấn động cả một du thuyền lớn. Cắt ngang cuộc nói chuyện của Tuyết Linh và Lộ Khiết.
Mọi người bên trong du thuyền đột ngột nghe tiếng nổ lớn như vậy thì không khỏi hốt hoảng, bọn họ trở nên náo loạn người thì la hét, người thì che tai, che mặt mà chạy đi.
Tư Cảnh Nam quay sang nhìn Lộ Khiết rồi nắm tay Lộ Khiết và cùng Tuyết Linh chen chút vào đám đông mà chạy ra ngoài.
Bây giờ thay vì tiếng nổ là súng không ngừng vang lên. Ngay cả Tuyết Linh cũng không hiểu, một sự kiện lớn thế này, an ninh nghiêm ngặt thế này mà vẫn bị khủng bố tấn công.
Bước nhanh ra khỏi chiếc du thuyền thì bắt gặp bọn người đó, bọn chúng rất đông, khuôn mặt dữ tỡn quan sát lấy chiếc du thuyền.
Lý Trân, Lôi Duật và Tân Trạch nhìn thấy như vậy liền chạy nhanh tới để hiểm trợ.
Có một điều rất lạ, bọn chúng đều bỏ qua cho những người khác nhưng lại chặn bước đi của Tư Cảnh Nam và người của anh. Tuyết Linh vội vàng nói:"Hình như bọn chúng chỉ nhắm vào chúng ta."
"Vậy thì chơi tới cùng đi!" Tư Cảnh Nam nhìn bọn chúng rồi lãnh đạm nói, mặc dù không biết bọn này là người của bang phái nào hay là bọn khủng bố ở đâu nhưng bọn chúng quá sai khi đã động tới Tư Cảnh Nam.
Tất cả mọi người đều tản ra mà chạy hết, hiện giờ xung quanh chỉ còn Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết, Tuyết Linh và những người trợ thủ còn lại đang bị bọn người kia quây quanh.
Bọn chúng nhíu mày, quan sát một hồi rồi một tên tướng tá như người chủ chốt, hắn ta hét lớn:"Giết chúng!"
Trong đám người của Tư Cảnh Nam không một ai là không biết võ cả, đối phó với mấy tên này thì không cần phải lo ngại gì, lần lượt từng tên một bị đánh hạ mà nằm lăn lóc dưới đất.
Tư Cảnh Nam bận đánh nhau nhưng tầm mắt lúc nào cũng chú tới Lộ Khiết và không ngừng cảnh giác để bảo vệ cô. Vì vậy nên khi anh quan sát được từ xa, nhìn ở phía du thuyền một góc một trăm mười độ, một tên cầm một khẩu súng tay chỉa họng súng về phía Lộ Khiết và chuẩn bị bóp còi. Tư Cảnh Nam trong tình huống này vốn không bận tâm suy nghĩ nhiều, anh liền lao tới ôm trọn lấy cơ thể Lộ Khiết rồi quay mình về phía hướng súng của tên đó.
Tiếng súng nổ lớn rồi giật mạnh, tên đó vô tình mất thăng bằng nên nhích về phía sau vài bước, nhân cơ hội hắn không để ý Tư Cảnh Nam rút khẩu súng trong người mình ra rồi xoay người, hướng họng súng về hắn ta mà nổ súng. Tên đó bọ viên đạn ghim vào ngực nên chết tại chỗ.
Máu trên vai phải của Tư Cảnh Nam không ngừng tuông trào, khoảnh khắc Tư Cảnh Nam bị trúng đạn Lộ Khiết hốt hoảng liền gọi lớn tên anh:"Tư Cảnh Nam!"
Không chỉ riêng cô mà còn những người khác đều dừng hành động của mình lại mà để ý tới anh. Lý Trân chạy nhanh tới đỡ lấy anh:"Lão đại!"
Thấy vậy, Lôi Duật, Tân Trạch và cả Tuyết Linh đều lùi lại tại vị trí của anh.
"Lão đại, anh bị thương rồi!" Lôi Duật chau mày, lo lắng nên cất tiếng nói.
"Tư Cảnh Nam, Tư Cảnh Nam...anh sao rồi!" Lộ Khiết tay ôm chặt lấy vết thương đang rỉ máu của Tư Cảnh Nam, vẻ mặt cô lo lắng đến mức trở nên tái nhợt. Tư Cảnh Nam biết, hiện tại cô đang rất quan tâm anh nhưng bây giờ việc bảo vệ cho cô mới là chuyện chính, anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng an ủi:"Anh không sao!" Sau đó anh quay sang nhìn Lý Trân với vẻ mặt nghiêm nghị:"Lý Trân, đưa Lộ Khiết đi khỏi đây!"
"Nhưng lão đại, anh đang bị thương..." Lý Trân nhíu mày, đỡ lấy Tư Cảnh Nam lo lắng nói.
"Không, em không đi đâu cả! Em sẽ ở lại đây với anh." Lộ Khiết lắc đầu cương quyết nói. Bây giờ anh đang bị thương, làm sao mà cô lại bỏ mặt anh được.
"Lộ Khiết nghe lời đi, mau đi khỏi đây!" Tư Cảnh Nam lớn tiếng nói với cô, rồi quay sang nhìn Lý Trân:"Mau đưa cô ấy đi!"
"Nhưng, lão đại..." Lý Trân ấp úng không biết nên nói câu nào, Tư Cảnh Nam đang bị thương nên chính Lý Trân cũng không nỡ rời đi.
"Bây giờ cô dám chống lại mệnh lệnh của tôi sao?" Tư Cảnh Nam cau mày nhìn Lý Trân, khó chịu nói.
"Đúng vậy, đưa Lộ Khiết đi!" Tuyết Linh dùng chân đá vào khuỷu chân của một tên làm cho hắn ngã nhào ra đất rồi lùi lại, sau đó đứng về phe Tư Cảnh Nam yêu cầu Lý Trân đưa Lộ Khiết tránh khỏi nơi này.
"Nhanh lên!" Tư Cảnh Nam thôi thúc. Lý Trân gật đầu nhanh chóng đứng dậy rồi kéo Lộ Khiết đi. Đôi bàn tay cô ươn ướt máu nắm chặt lấy tay của Tư Cảnh Nam vì sức kéo của Lý Trân nên sự tiếp xúc của cô và Tư Cảnh Nam lại ngày càng xa cách. Và đâu đó trong thâm tâm Lộ Khiết thiết nghĩ, lần buông tay này có phải là lần buông tay cuối cùng hay không?
Bình luận facebook