• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vợ Hợp Pháp (3 Viewers)

  • Phần 3

Vợ Hợp Pháp​





Phần 3


VỢ HỢP PHÁP
Chương 3 – Đau ắt sẽ buông.


Tôi chưa từng tò mò về người cũ của anh, bởi tôi nghĩ đó chỉ là người đàn bà trong quá khứ sẽ không thể nào làm ảnh hưởng đến hiện tại của chúng tôi được. Thế nhưng lần này thì khác, người đàn bà ấy đã trở về, rất có thể còn ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn tôi. Có câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, trong lúc này tôi cần phải tìm hiểu về người đàn bà ấy. Tôi mò mẫm vào danh sách bạn bè của anh để kiếm tìm cái tên Ngọc Ánh, cô gái mà tôi mới chỉ được biết tên chứ chưa từng biết mặt.


Bạn bè của anh khá ít, chỉ cần xem qua một lượt tôi cũng có thể thấy không có ai tên như thế. Suy nghĩ thêm một lát tôi lại vào Facebook của người bạn của anh để tìm kiếm, người đã nhắc anh “ 2 ngày nữa Ngọc Anh về”. Ở đây tôi tìm được 3 nick cùng có tên Ngọc Ánh, tôi ấn vào cả ba nick để kiểm tra. Nick đầu tiên của một chị hiện đang sống ở Bắc Ninh đã có chồng và 2 con nên tôi loại trừ. Hai nick còn lại thì 1 nick đã lâu không hoạt động, 1 nick đều đặn đăng status mỗi ngày, hình đại diện là một cô gái đang cười rạng rỡ trước ánh nắng mai. Không thể phủ nhận rằng cô gái ấy rất đẹp, ánh mắt rạng ngời, hai má lúm đồng tiền duyên dáng, ở cô ấy toát ra một vẻ quyến rũ đến khó cưỡng. Nhìn ngắm bức ảnh ấy hồi lâu, tôi lại tự lấy gương soi lại mình. Bản thân cũng được mọi người đánh giá là xinh xắn, nhưng nếu đem so với người con gái trong bức hình kia thì vẫn còn thua xa, nhất là về vóc dáng, chẳng thể nào bì kịp được.


Phía bên dưới đăng rất nhiều ảnh, có ảnh đi ăn, đi chơi, ảnh chụp cùng gia đình, bạn bè. Đặc biệt nhật cách đây vừa tròn 8 ngày, cô ấy đăng bức hình chụp tại sân bay Nội Bài với dòng trạng thái :”trở về”.


Cô ấy chính là người đã bỏ anh ở lại để đi tìm chân trời mới, người đã khiến anh đau khổ tới mức vùi mình vào công việc để quên sầu.Bây giờ cô ấy đã về, anh thì lại biến mất. Anh đang ở đâu, có phải ở bên cô ấy hay không?


Nghi ngờ, hờn ghen đang gặm nhấm tim tôi, từng chút, từng chút một, đau đớn đến kiệt quệ mà chẳng thể nào thoát ra.
——–*——-*——


Sáng hôm sau dù hai mắt sưng húp, đầu nặng trịch, tôi vẫn cố gắng đi làm. Hôm nay cũng là ngày anh hết thời hạn nghỉ phép 3 ngày, tôi muốn biết anh đã đi đâu, làm gì mấy ngày qua, và hơn hết là tôi nhớ anh, nhớ sắp phát điên mất rồi.


Khi tôi tới công ty, anh đã ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc, nhìn cái bóng dáng quen thuộc ấy tôi rất muốn lao vào để hỏi anh về những nghi ngờ trong lòng tôi, nhưng tôi lại không làm được. Anh không thích ai làm phiền khi anh đang làm việc, càng không thích cho tôi công khai chuyện yêu đương ở nơi công sở, chỉ có thể chờ anh sau giờ tan ca.


Một ngày làm việc nặng nề trôi qua, tất cả nhân viên trong phòng đã về hết, chỉ còn lại mình tôi và anh. Đẩy cửa bước vào, anh vẫn chăm chú với đống giấy tờ trước mắt, chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một lần, chỉ nhàn nhạt hỏi:


– Sao em chưa về?


– Mấy ngày qua anh đi đâu?


– Anh… có chút việc.


Tôi bực dọc đập mạnh tay vào bàn làm việc của anh lớn tiếng nói:


– Anh có việc gì, việc gì mà lại tắt máy không một cuộc điện thoại hay nhắn tin thông báo với em. Anh có biết em lo lắng đến thế nào không hả?


– Anh xin lỗi… anh có việc riêng…


– Xin lỗi, lại là xin lỗi, anh đã bao giờ nghĩ cho cảm nhận của em hay chưa… anh có yêu em không vậy hả?


Giọng tôi dần nghẹn đi, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. Nhận thấy sự bất thường trong lời nói anh vội vã ngẩng lên nhìn tôi. Tới lúc này tôi mới phát hiện ra anh tiều tụy chẳng kém gì tôi lúc này. Gương mặt anh hốc hác, đôi mắt trũng sâu thiếu ngủ, cả cơ thể lộ rõ vẻ mệt mỏi đến rệu rã. Vì sao anh lại thành ra thế này, bộ dạng này là thế nào?


Anh đứng dậy, kéo tay tôi ngồi xuống ghế rồi lo lắng hỏi:


– Em sao thế, sao lại khóc?


– Em… anh… có phải… có phải… vì chị ấy… trở về… đúng không?


Anh lảng tráng câu hỏi đó của tôi, cũng chẳng dám nhìn vào mắt tôi, chỉ rầu rĩ đáp:


– Anh không làm gì có lỗi với em cả, anh chỉ là… cần chút thời gian thôi. Tin anh nhé.


Tin anh, đương nhiên là tôi phải tin thì mới yêu anh, tin thì mới trao cả đời con gái của mình cho anh được chứ. Nhận được cái gật đầu của tôi, anh khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi để trấn an, một nụ hôn đầy nước mắt.


Chẳng biết mọi người thế nào nhưng tôi tin 3 ngày anh biết mất không phải để tìm gặp người cũ, mà là để quên đi người cũ. Nếu là tôi, khi hay tin một người mình từng yêu sâu đậm trở về, lòng ít nhiều cũng có chút giao động. Chuyện xưa chắc chắn sẽ ùa về, và anh đi là để tìm một khoảng trời riêng tự vỗ về cho lòng mình bình yên.


Tôi lựa chọn tin anh và không nhắc lại chuyện ấy thêm một lần nào nữa, nhưng đôi lúc lòng vẫn có chút gơn sóng. Có lúc là hờn ghen với quá khứ của anh, khi lại lo sợ rằng anh sẽ bỏ tôi để trở về bên chị ấy, bởi người đời vẫn có câu” tình cũ không rũ cũng tới”.


Chính vì nỗi bất an quá lớn nên ngày nào tôi cũng mò vào Facebook của Ngọc Ánh để xem. Biết hành động đó của mình là không nên, lại chẳng thể làm khác. Tôi xem kỹ từng bức ảnh, đọc đến thuộc lòng những dòng status ở đó, tôi ghen tị với người cũ của anh, ghen với sự thông minh, yêu đời ấy. Ghen cả với nụ cười tỏa nắng trong mỗi bức ảnh, ghen cái ánh mắt đa tình lúng liếng kia, ghen một cách ngốc nghếch, dại khờ.


Vẫn biết anh và cô ấy đã là chuyện quá khứ nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại bị ám ảnh nhiều đến thế. Tuy vậy tôi chỉ tự gặm nhấm sự ghen tuông vô lý đó một mình, tôi không có ý định nói ra vì biết anh không thích. Tôi sẽ cố gắng quên vì tôi yêu anh và rất sợ mất anh.


Rồi một ngày, do có một số việc quan trọng nên tôi phải mượn máy tính xách tay của anh về nhà. Tò mò thế nào tôi lại mở file ảnh của anh để xem ở đó có hình của tôi hay không. Kết quả chẳng có bức hình nào của riêng tôi, chỉ có một file anh lưu là kỉ niệm, biết đó là quyền riêng tư của anh mà tôi lại chẳng thể ngăn được mình.


Tôi không biết xúc của mình khi thấy bên trong ấy toàn là ảnh của Ngọc Ánh là gì, ghen tuông, tức giận, hay tủi thân, nhưng tôi chắc chắn đó là một cảm giác vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức tôi đã mạnh tay đóng sập máy tính của anh xuống. Tôi khó chịu khi nghĩ rằng mình không phải là duy nhất với anh, tủi thân khi anh lưu rất nhiều hình ảnh về người cũ lại chẳng có gì liên quan tới tôi.


Tôi rất muốn xóa tất cả những bức ảnh xưa cũ đó nhưng lại không thể. Tôi vô cùng hoang mang chẳng biết anh yêu tôi đến đâu, và vì sao lại yêu tôi?


Cứ thế tôi liên kết những bức hình anh chụp cùng người cũ lại rồi tự tưởng tượng cái cảnh họ hôn nhau thế nào? họ có làm những việc giống như khi tôi và anh bên nhau không? Họ đã từng vượt quá giới hạn hay chưa? Gia đình hai bên có biết gì về mối quan hệ của họ hay không?


Tôi đã từng cố gắng trấn an bản thân rằng đó cũng chỉ là quá khứ, những bức ảnh kia chỉ là anh quên không xóa nhưng vẫn chẳng thể nào xua đi nỗi đau trong tim tôi.


Tôi đã nghĩ đến việc sẽ mang chỗ ảnh đó để chất vấn anh, nhưng lại không dám. Tôi sợ sẽ nghe anh kể về cô ấy, sợ anh thừa nhận yêu cô ấy hơn tôi, sợ anh sẽ bỏ tôi để chạy về bên người cũ. Cuối cùng vì quá yêu anh nên tôi lại lựa chọn im lặng, tự mình gặm nhấm nỗi đau.


Có những lần được anh âu yếm mà trong đầu tôi lại luôn liên tưởng đến hình ảnh anh bên cạnh cô ấy. Rồi lại tự hỏi liệu họ có làm những việc giống như tôi và anh đang làm hay không?


Tôi chẳng biết anh có hiểu những lo lắng trong lòng tôi hay không, chỉ thấy đôi lúc anh hơi khựng lại nhìn tôi đầy khó hiểu, có lúc thì hỏi:


– Em sao thế, không khỏe chỗ nào sao?


– Anh, vì sao… à không.. em không sao.


Nghe vậy anh thôi không hỏi thêm nữa mà tập trung vào công việc đang dang dở. Chẳng hiểu sao nhìn cái bộ dạng thở dốc của anh tôi lại vô cùng tủi thân. Tôi cứ nghĩ anh sẽ dừng lại, sẽ ôm tôi vào lòng, hỏi xem tôi có chuyện gì, rồi an ủi vỗ về tôi. Vậy mà anh lại không làm như thế, hay là vì tôi giấu cảm xúc giỏi quá nên anh không nhận ra tôi đang bất an?


Bất ngờ một ngày người cũ của anh chủ động kết bạn và nhắn tin cho tôi. Cô ấy nói rằng thật tâm chúc cho chúng tôi được hạnh phúc. Tôi thấy có hơi chút kỳ cục, tuy vậy cũng chẳng có lý do gì để căng thẳng nên vẫn vui vẻ trả lời. Chúng tôi nhắn tin qua lại vài lần, cô ấy hỏi tôi về anh, về chuyện tình yêu giữa bọn tôi. Qua cách nói chuyện thì cô ấy chẳng có gì là khó chịu khi chúng tôi yêu thương nhau. Có chút khó hiểu về người con gái ấy nên tôi đã kể cho anh về cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.


Anh vô cùng ngạc nhiên, còn hỏi vì sao tôi lại nói chuyện với cô ấy. Tôi thật thà trả lời:


– Là chị ấy chủ động liên lạc với em trước.


Vài ngày sau đó bỗng dưng Ngọc Ánh hủy kết bạn với tôi, tôi không hiểu lý do, chỉ lờ mờ đoán là có thể anh đã nói gì đó khiến cô ấy không vui.


Sau đó tôi có đem thắc mắc hỏi anh, anh bảo rằng:


– Là anh bảo cô ấy đừng nhắn tin làm phiền em.


– Sao lại thế, chị ấy đâu có làm phiền em đâu.


– Em cũng đừng liên lạc với cô ấy làm gì, phiền phức.


Tôi hoang mang không hiểu vì sao anh lại nổi cáu với tôi, hay giữa họ vẫn còn một thế giới riêng, và anh không muốn cho tôi biết. Tôi hơi ấm ức nhưng vẫn tự tin rằng bây giờ mình mới là người yêu của anh, không phải cô ấy.


Thế nhưng chính anh lại là người cứa vào tim tôi nhưng vết thương loang lổ máu. Vào một đêm mưa của 3 tháng sau, anh bất ngờ tìm đến nhà tôi trong bộ dạng say rượu. Khi tôi vừa mở cửa, anh lao vào tôi như hổ đói lâu ngày, trong cơn hoan tình ấy anh lại gọi tên cô ấy.


Lòng tôi đầy chua xót, đẩy mạnh anh ra để chất vấn, nhưng anh đang say, anh chẳng để tâm đến giọt nước mắt của tôi mà chìm sâu vào giấc ngủ.


Sáng hôm sau tôi kiên nhẫn chờ anh tỉnh dậy để chất vấn:


– Anh vẫn chưa quên được người cũ có phải không?


– Anh… em đừng nói lung tung… ngày mai cô ấy lấy chồng rồi.


– Hóa ra là vì thế, vì cô ta đi lấy chồng nên đêm qua anh gọi tên cô ấy cả đêm. Anh tiếc nuối lắm, còn yêu nhiều lắm đúng không?


Có lẽ đến chính anh cũng không ngờ rằng mình lại gọi tên người cũ trong cơn say nên tròn mắt hỏi lại:


– Anh.. có sao.. ?


– Có, không chỉ 1 lần mà gọi đến 3 lần. Rốt cuộc anh xem em là gì vậy Phong? Trong máy thì chỉ có duy nhất hình của người cũ, làm tình với em anh cũng gọi tên người cũ. Em là cái gì, là cái gì trong lòng anh hả?


– Anh chỉ xem cô ấy là người cũ, những bức ảnh đó anh lưu lại như lưu một kỷ niệm đẹp thời sinh viên mà thôi.


– Vậy kỷ niệm với em thì sao, thời gian bên em thì sao? Nó không đáng giá phải không?


Anh ấp úng không trả lời được câu hỏi ấy của tôi, hoặc có thể là tôi đã nói đúng những gì anh nghĩ nên anh chẳng còn gì để thanh minh nữa.


Nghĩ vậy tôi lại đau lòng khóc lớn, anh nhìn tôi khóc luống cuống lau nước mắt dỗ dành:


– Anh xin lỗi, anh đã làm em buồn, anh xin lỗi.


– Xin lỗi để làm gì khi trái tim anh không dành trọn cho em cơ chứ.


– Anh sai rồi… đừng khóc nữa… nín đi em.


Mặc cho anh có dỗ dành thế nào tôi vẫn không ngừng khóc, khóc cho thỏa những ấm ức thời gian qua tôi phải chịu, khóc cho vợi bớt nỗi đau trong lòng mình. Anh nhìn tôi, vẻ mặt đầy xót xa, tròng mắt cũng ửng đỏ theo từng tiếc nấc của tôi.


Anh khóc vì xót tôi, hay khóc vì người cũ đi lấy chồng?


Khóc mệt tôi lại ngồi xụi lơ trên giường, ánh mắt nhìn vô định qua khung cửa sổ khép hờ. Ngoài kia, giữa bầu trời xám xịt ấy đột ngột lóe lên một tia chớp, tiếng sấm nổ vang trời, theo sau đó là những hạt mưa lớn rơi lộp độp trên mái nhà. Đếm tiếng mưa rơi tôi đau lòng nói:


– Anh, nếu không thương em, vậy mình đừng tiếp tục nữa.


– Anh… anh….


– Anh đừng nói gì cả, em hiểu. Anh vẫn chưa quên được chị ấy, còn em… em không muốn trở thành cái bóng của người ta. Đau thế đủ rồi, em chấp nhận buông tay… trả anh về lại với quá khứ…


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom