• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vợ Hợp Pháp (2 Viewers)

  • Phần 22

Vợ Hợp Pháp​





Phần 22


VỢ HỢP PHÁP
Chương 22 – Hạnh phúc làm mẹ.


Vì cơ địa tôi yếu hơn người bình thường nên tôi phải nằm viện theo dõi, lúc hay tin tôi bị động thai mẹ Lâm cũng tức tốc bắt xe từ quê ra thăm tôi. Đi cùng với bà còn có Nhím, con bé nhìn thấy bố thì sợ sệt nép chặt sau lưng bà, chốc chốc lại lén đưa mắt quan sát biểu hiện của anh và tôi. Nhìn cái dáng vẻ đáng thương ấy của con bé tôi không còn thấy thương cảm nữa mà căm hận vô cùng. Chẳng cần biết nó vô tình hay cố ý đẩy tôi, nhưng chính nó là nguyên nhân khiến tôi phải nằm đây. Bây giờ con tôi còn chẳng biết có giữ nổi hay không, tôi không chửi bới đã là kiềm chế lắm rồi.


Bác gái nhìn gương mặt rầu rĩ của tôi và anh thì khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi han:


– Sao rồi, bác sĩ bảo sao?


– Bác sĩ bảo cần phải theo dõi thêm, chưa dám nói trước điều gì.


Bác gái chắc đã nghe Nhím kể lại mọi chuyện, bởi vậy mới kéo con bé ra trước mặt nói:


– Nhím, xin lỗi cô Hường đi con.


– Cháu…


– Ở nhà bà nói với cháu thế nào? Xin lỗi cô đi con.


Nhím nhìn tôi, mắt ầng ậc nước, môi vẫn mím chặt, đúng lúc con bé vừa mở miệng định nói lời xin lỗi thì Lâm đột nhiên quát:


– Làm sai còn không biết đường nhận lỗi hay sao, con có biết bố và cô Hường khó khăn thế nào mới có được các em không? Tại sao lại con lại hư như thế? Tại sao bố nói con không chịu nghe lời? Hay con muốn bố trả con về lại với mẹ con hả?


– Không đâu… bố ơi… con không cố tình… con.. con chỉ…


– Chỉ cái gì, xin lỗi cô mau lên. Em và cô mà có chuyện gì thì đừng trách bố.


Con bé bị bố quảt thì tái mét mặt cúi đầu xin lỗi tôi, đối với nó tôi chỉ có thể khẽ gật đầu chứ chẳng muốn nói thêm lời nào nữa. Mẹ Lâm thấy cháu gái hoảng sợ thì ôm chặt vào lòng đỡ lời:


– Con bé cũng biết sai rồi, nó cũng không cố tình như thế, đừng mắng nó hoảng.


– Mẹ còn bao che cho nó nữa à, sai rành rành ra như thế còn bao che được hay sao?


– Cũng tại cơ địa cái Hường không tốt nên mới thế, chứ ngày xưa mẹ chửa mày cũng bị ngã mà có sao đâu.


Tôi nghe lời biện mình của bác gái mà uất nghẹn không nói nên lời, vì tôi cơ địa yếu nên mới phải vất vả giữ gìn con. Vì tôi yếu nên mới phải chịu thiệt thòi, nhẫn nhịn những yêu sách của bác. Nhưng nếu con bé Nhím ngoan ngoãn, hiểu chuyện thì đâu đến cơ sự này. Hai đứa trẻ trong bụng tôi cũng là cháu nội của bác, nỡ lòng nào bác thốt ra được mấy lời nhẫn tâm ấy.


Lâm cũng giống tôi, nghe được mấy lời ấy thì càng nổi điên quát lớn, quát tới mức hai bà cháu giật mình co rúm lại với nhau.


– Mẹ nói cái gì thế? Tại sao mẹ có thể thốt ra được những lời ấy? Cái Nhím nó sai mẹ không phân tích cho nó hiểu lại còn đổ lỗi ngươc lại cho Hường là sao? Mẹ thấy cô ấy chưa đủ khổ sở hay sao?


– Thấy nên tao mới phải lặn lội tới đây. Đành rằng là cái Nhím nó sai, nhưng nó cũng đâu có cố ý như thế. Nếu chúng mày không ích kỷ, không bỏ mặc nó thì nó có thành thế này không? Bố mẹ ly hôn, mẹ sắp lấy chồng, bố thì cũng có người mới, một đứa nhỏ như nó làm sao chịu đựng được.


Gương mặt Lâm đang tức giận bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, khóe miệng khẽ giật giật vài cái rồi ngồi sụp xuống ôm đầu bất lực. Tôi biết anh rất thương bé Nhím, có lần tôi còn vô tình bắt gặp anh đứng trầm ngâm nhìn con bé ngủ. Anh luôn tự trách bản thân không giữ được cho con một gia đình trọn vẹn. Ngay cả việc bé Nhím bị mẹ đánh cũng cũng cho rằng đó là lỗi của anh. Bởi thế kể từ khi con bé về ở với anh, dù con bé ngang ngược tới cỡ nào anh cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo chứ không hề lớn tiếng vì sợ con bé tổn thương. Có lẽ lần này vì quá lo cho mẹ con tôi nên anh mới mất kiểm soát tới mức này.


Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của con bé Nhím, lâu lại lại thêm tiếng dỗ dành của bác gái.


Nếu không thương hoàn cảnh của bé Nhím thì suốt thời gian qua tôi đã chẳng bao dung với con bé đến vậy. Vì quá bao dung nên bây giờ các con tôi mới gặp nguy hiểm… Mệt mỏi, bế tắc khiến cho bụng dưới bắt đầu nhói đau. Bác sĩ dặn tôi phải tuyệt đối nghỉ ngơi và giữ tinh thần thoải mái mới mong giữ được con vậy mà….


Cơn đau ngày một tăng, tôi hoảng loạn gọi anh:


– Anh, gọi bác sĩ, em đau bụng.


Lâm nghe xong cuống cuồng đi tìm bác sĩ, còn mẹ anh cũng lo lắng hỏi:


– Cháu thấy trong người thế nào, có đau lắm không?


Tôi vì quá lo lắng cho con nên chỉ khẽ gật đầu đáp lại, có lẽ thấy gương mặt tôi lộ rõ vẻ căng thẳng nên bác gái cũng buông bé Nhím qua để đỡ tôi nằm xuống.


Bác sĩ tới, ngay lập tức kiểm tra tình trạng của tôi, sau dó tiêm thêm một mũi giảm co tử cung, chờ tới khi tình trạng của tôi ổn định trở lại mới dặn dò Lâm


– Tình trạng của sản phụ không khả quan lắm, gia đình nhớ tuyệt đối tránh không được để cô ấy kích động sẽ ảnh hưởng không tốt đến quá trình điều trị.


– Bác sĩ ơi, vậy con tôi.. con tôi có giữ được không?


– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.


Lâm nghe vậy thì nằng nặc bắt mẹ anh đưa Nhím về vì sợ tôi thấy họ sẽ thêm kích động, bác gái thương cháu nội nên quyết định ở lại Hà Nội chắm sóc cho con bé, chờ tới khi mọi chuyện ổn thì tính tiếp. Giận thì có giận con bé, nhưng nghĩ cảnh nó phải lủi thủi sống trong lo sợ cũng có chút xót xa.
——–*———*—–


Sau hai tuần nằm viện sức khỏe của tôi cũng ổn định và được xuất viện, mấy ngày này tôi phải suy nghĩ rất nhiều mới dám nói với Lâm:


– Anh, em muốn về quê.


– Vê quê, quê nào?


– Quê nhà em.


– Tại sao lại về quê, em chỉ vừa mới khỏe đi đường xa thế nguy hiểm lắm. Anh muốn em ở trên này để anh còn tiện chăm sóc.


Tôi hiểu Lâm muốn tự tay chăm sóc mẹ con tôi, nhưng hoàn cảnh của chúng tôi thế nào tôi hiểu rõ hơn ai hết. Bé Nhím dù đã nhận sai nhưng ai dám chắc sau này con bé không làm gì nguy hại đến mẹ con tôi. Tôi nghĩ trong thời gian quan trọng này tôi vẫn nên về quê, ở quê không khí trong lành, lại có mẹ chăm sóc, có lẽ sẽ tốt hơn cho cả tôi, cả anh và bé Nhím.


Anh dù không nỡ nhưng sau khi nghe tôi phân tích cũng đành miễn cưỡng chấp nhận. Anh hiểu tôi cần phải có một tâm lý thoải mái, thì thai kỳ mới có thể khỏe mạnh nên đã đích thân đưa tôi về quê gửi gắm bố mẹ tôi.


Tôi và anh quyết định giấu bố mẹ việc tôi bị mẹ anh phản đối, và cả việc chúng tôi lén đi làm IVF, bởi vậy khi hay tin có tôi có thai mẹ tôi mừng đến bật khóc. Bà là người hiểu rõ nhất những khó khăn tôi đã từng trải qua, cũng biết tôi khát khao có một đứa con của riêng mình đến thế nào. Nghiêm khắc như bố còn phải vui mừng thốt lên:


– Tốt rồi, có còn là tốt rồi, bà đi thắp nén hương xin ông bà tổ tiên phù hộ cho con.


– Phải rồi, để tôi báo cáo với các cụ, xin cho mẹ con nó được mẹ tròn con vuông, bình an cho tới ngày khai hoa, nở nhụy.


Vừa nói mẹ vừa lật đật đi vào phía trong phòng thờ, tôi cũng muốn theo mẹ nhưng Lâm nói tôi mới đi đường xa nên nghỉ ngơi trước đã. Chờ cho đến khi mẹ tôi trở ra Lâm mới điềm đạm nói tiếp:


– Hôm nay cháu đưa Hường về là để nhờ hai bác chăm sóc em giúp cháu. Cháu biết đáng ra thời gian này cháu phải ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ con cô ấy, nhưng hoàn cảnh của cháu chắc hai bác cũng hiểu. Hơn nữa cháu đàn ông vụng về sẽ không khéo được như bác gái, nên cháu mong hai bác giúp cháu.


– Trời ạ, giúp đỡ cái gì, cứ để nó ở đây, bác lo cho, cháu cứ yên tâm về trên ấy đi làm và lo cho con gái trên ấy. Mẹ con nó đã có hai bác.


– Dạ, cháu cảm ơn vì hai bác đã hiểu cho cháu.


Bố tôi sau khi vui vì tôi có thai thì đột nhiêm trầm tư suy nghĩ gì đó và hỏi:


– Thế chuyện hai đứa tính thế nào, cái Hường có thai rồi, dù nó là gái một đời chồng, nhưng cũng không thể không chồng mà chửa được.


– Dạ, về chuyện này thì cháu cũng có thưa chuyện với gia đình rồi, nhưng vì sức khỏe của Hường không được tốt nên bọn cháu thống nhất chờ đến ngày cô ấy mẹ tròn con vuông thì sẽ tính đến chuyện cưới hỏi ạ.


Tôi ngồi bên cạnh cũng nói đỡ cho Lâm:


– Con cũng nghĩ mãi rồi, bây giờ em bé trong bụng con mới là quan trọng nhất, cưới xin vất vả như thế, ngộ mà có chuyện gì thì ân hận cả đời bố ạ.


– Hoãn cưới cũng được, nhưng bên nhà bên ấy phải sang thưa chuyện , cho hàng xóm người ta nhìn vào nữa chứ.


– Dạ, mẹ cháu thì đang ở trên Hà Nội chăm con bé con nhà cháu, thành thử ra chư thưa chuyện với hai bác được. Cháu định là thu xếp xong chuyện này thì nhờ bố mẹ cháu qua nhà thưa chuyện, sau đó cháu và Hường sẽ đăng ký kết hôn trước. Không biết ý hai bác thế nào ạ?


Bố tôi lúc này mới dãn dần cơ mặt, còn tôi thì bất ngờ tới mức phải lén đá chân anh. Mẹ anh còn chưa chấp thuận tôi mà anh dám nói sẽ nhờ người lớn qua đây nói chuyện, nếu lỡ bà không đi thì biết ăn nói thế nào với bố tôi. Còn đăng ký kết hôn nữa, sao anh không bàn bạc gì với tôi. Chuyện mà lộ ra bố mẹ tôi chắc sẽ thất vọng lắm.


Nhưng giờ đâm lao rồi thì đành phải theo lao vậy, anh nói thế tức là anh đã có dự định cả rồi. Hy vọng anh có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
——-*——-*—–


Anh ở lại cùng tôi thêm 1 ngày nữa thì trở lại Hà Nội để đi làm, cuối tuân lại ngược xe về thăm mẹ con tôi. Tiền chúng tôi đổ cả vào để chạy chữa, giờ tôi lại nghỉ làm gánh nặng kinh tế đè cả lên vai anh. Vừa lo mua đồ bổ cho tôi, vừa chăm lo bé Nhím, lại còn phải tiết kiệm tiền để tới lúc tôi sinh nở nữa. Càng nghĩ càng thương anh, nếu anh quen người phụ nữ khác, chắc không phải vất vả đến thế này.


———*——–*——
Tôi ở nhà cũng bố mẹ được mẹ chăm sóc, tinh thần loại thoải mái nên sức khỏe cũng tốt lên trông thấy. Bác gái cũng liên tục điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi. Chẳng biết Lâm thuyết phục thế nào mà bố mẹ anh đồng ý tới nhà tôi thưa chuyện người lớn. Vậy là lòng tôi bớt đi được mối lo, chỉ cần chờ đến ngày các con tôi bình an chào đời nữa là mãn nguyện.


Nhưng dường như ông trời vẫn chưa chịu ngưng thử thách mẹ con tôi, tới tháng thứ 5 tôi bị sốt, bạch cầu tăng cao, đau bụng vùng xương chậu và còn có dấu hiệu nhiễm trùng tử cung. Khi nghe được tin ấy tôi đã vô cùng sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trấn an con:


– Con à, sẽ ổn thôi phải không con, mẹ con mình sẽ vượt qua, các con sẽ không bỏ mẹ đâu đúng không?


Như một sợi dây gắn kết diệu kỳ, sau 3 ngày điều trị sức khỏe của tôi đã chuyển biến rõ rệt, và em bé vẫn kiên trì trụ lại trong bụng tôi. Chúng tôi bình an cho tới tuần thứ 32 tôi bắt đầu xuất hiện những các biểu hiện của tiền sản giật, một lần nữa lại phải nhập viện điều trị. Lần này mọi chuyện khá nghiêm trọng, các bác sĩ sau khi kiểm tra thì chuyển thẳng tôi lên bệnh viện phụ sản Hà Nội.


Tới viện tôi còn xuất hiện thêm các dấu hiệu dọa sinh non như đau bụng, co tử cung… Các bác sĩ đã phải rất nỗ lực để giúp giữ con trong bụng lâu nhất có thể. Một loạt thuốc được chỉ định như corticosteroid để thúc đẩy sự trưởng thành phổi và ngăn ngừa tình trạng suy hô hấp ở trẻ sinh non. Thuốc làm chậm quá trình chuyển dạ như nifedipine, oxytocin… đồng thời theo dõi sức khỏe của ba mẹ con chặt chẽ và liên tục.


Cầm cự được thêm 4 tuần nữa thì bác sĩ yêu cầu phải mổ gấp do tiền sản giật nặng. May mắn hai con của tôi chào đời bình an, không phải nuôi lồng kính mà được về với mẹ ngay.
Khoảnh khắc được ôm hai con trong tay tôi cứ ngỡ mình mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp mà cả đời này tôi cũng không muốn thức giấc. Cuối cùng thì các con tôi cũng bình an, cuối cùng tôi đã được làm mẹ. Hạnh phúc vỡ oà khi lần đầu tiên nghe con cất tiếng khóc chào đời, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xíu và bế con trên tay, cho con bú những giọt sữa đầu tiên. Tất cả những điều tưởng chừng như đơn giản ấy lại khiến tôi bối rối và lúng túng vô cùng.


Khi ôm con, cảm giác giống như đang ôm cả thế giới vào lòng. Được nhìn ngắm khuôn mặt con cả ngày, nhìn con ngủ thiếp đi trong vòng tay và chúm chím nụ cười trong giấc ngủ. Tôi tin rằng hai con chính là phần thưởng quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho những khó khăn, vất vả đã trải qua.


Mới ngày nào con còn quẫy đạp tưng bừng trong bụng, mà giờ đây đã đến bên cạnh, ngay trước mặt tôi nở nụ cười chúm chím đáng yêu. Nụ cười ấy làm trái tim người mẹ như tôi tan chảy, quên hết những đêm nhọc nhằn trở giấc ru con ngủ. Chỉ cần mỗi ngày nhìn ngắm con yêu lớn hơn một chút, thay đổi tí ti, tôi cũng thấy hạnh phúc khôn xiết.


Hai bé con của tôi là cặp sinh đôi 1 trai, 1 gái, nhờ có hai con cuộc đời tôi trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều. Hạnh phúc ấy không chỉ của riêng tôi, mà của tất thảy mọi người xung quanh. Nhất là Lâm, giây phút tôi từ phòng mổ bình an trở ra, mắt anh đỏ hoe liên tục nắm tay tôi cảm ơn. Đến ngay cả bác gái cũng mỉn cười vô cùng nhẹ nhàng nói với tôi:


– Con vất vả rồi, nghỉ ngơi chút cho lại sức.


Ngày tôi ra viện Lâm một hai không cho tôi về quê vì:


– Em mới mổ còn mệt, con cũng còn non đi đường xa không tốt. Hơn nữa ba mẹ con về quê anh nhớ lắm.


Bản thân tôi cũng cảm thấy sức khoẻ của mình không cho phép để ngồi quãng đường mấy trăm cây số về quê. Mẹ Lâm không ngần ngại nhận trách nhiệm ở lại chăm tôi, nhưng vừa mới xuất viện về nhà thì hay tin bố Lâm bị ngã xe, bị rạn xương đùi nên buộc bác gái phải về chăm.


Vậy là bên nhà anh lại nhờ bên nhà tôi chăm giúp, ở nhà anh cũng có giúp việc, nhưng do tôi sinh đôi nên buộc mẹ tôi phải ở cùng chăm sóc.


Mẹ tôi là một người phụ nữ hiểu chuyện, dù bận chăm con, chăm cháu nhưng vẫn dành thời gian quan tâm bé Nhím. Bởi vậy chỉ mấy ngày mà con bé đã nhanh chóng thân quen với bà.


Thời gian tôi ở cữ con bé rất nghe lời Lâm, không dám gây ồn hoặc mè nheo, mọi người. Có vài lần mẹ tôi bế em ra ngoài con bé con lân la tới ngắm em. Nhìn con bé mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi:


– Con có muốn bế em không?


– Con được bế không bà?


– Được chứ, em cungz là em con mà. Con ngồi xuống đây đi, đó, xếp bằng chân vào, rồi đưa tay ra, bà đặt em xuống nhé.


Tôi ở trong phòng lén quan sát biểu cảm của con bé. Gương mặt nó lộ rõ niềm vui, ánh mắt hấp háy, miệng khẽ mỉm cười. Tôi không rõ cảm xúc của con bé khi lần đầu bế em có giống với giây phút đầu tiên tôi được ôm con vào lòng hay không. Chỉ thấy sáng hôm sau tỉnh giấc có một bóng dáng nhỏ bé lấp ló ngoài cửa, hoá ra con bé đang ngắm em. Nhìn dáng vẻ ấy của con bé cơn giận khi trước của tôi bay đi đâu sạch. Đưa ta ra cửa tôi vẫy nhẹ:


– Nhím, vào đây đi con, vào đây với cô.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom